Chương V -Tình yêu là một liều thuốc độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương V - Tình yêu là một liều thuốc độc

Kenneth's PoV

Tôi cảm thấy như mình sắp bị ức chế đến chết rồi, làm thế nào đây chứ? Kể từ sau ngày hôm đó tới bây giờ đã gần một tháng rồi, nhưng tôi lại không thể nào liên lạc được với cô ấy cả, nhưng đau đớn nhất chính là dạo này thường hay thấy cô ấy cùng với một người con trai lạ mặt hay qua lại. Tin tôi đi, tôi không phải là một tên biến thái hay theo dõi người khác đâu, chỉ là không hiểu vô tình hay cố ý nhưng đi tới đâu cũng đều sẽ bắt gặp cô ấy. Lái xe trên đường, ngang qua công ty của cô ấy sẽ vô tình thấy cô ấy được một chàng trai lại mặt mở cửa xe cho cô ấy. Ra ngoài hội họp với bạn bè sẽ gặp cô ấy cùng với người con trai kia vào một nhà hàng gần đó, ghé vào quán Starbucks mua ly cà phê buổi sáng sẽ thấy cũng là người con trai kia cùng cô ấy bước ra từ một nhà hàng nào đó... nói tóm lại là đi đến đâu cũng sẽ thấy cô ấy. Thật muốn bước lại trước mặt họ, thẳng thừng kéo cô ấy vào lòng mình, nhưng không thể nào có dũng khí bước lên, không phải là nên chúc phúc cho cô ấy thì hơn sao chứ? Nhìn cô ấy cùng với người con trai kia cũng thật vui vẻ mà, tôi cũng đâu thể nào bước lên phá vỡ hạnh phúc của cô ấy.

Thật muốn nhờ anh hai diện cớ gì đó để tụ tập, nhưng không hiểu sao dạo này mấy lão người nào cũng bận đến tối tăm mặt mũi, ngày nào cũng tới tối khuya mới thấy anh hai trở về, nên cũng không thể làm phiền. Có nhiều lúc vô tình hỏi thăm về người con trai kia, anh hai chỉ ậm ừ anh chàng kia là hàng xóm của Quyên rồi lại trở về phòng mình, tôi thật sự sắp bùng nổ rồi.

Cuối cùng không còn cách nào khác, tôi đành phải mở bóp, lấy ra cái business card của Quyên, tìm đến số điện thoại di động Andy viết phía sau mà nhắn tin cho cô ấy, đương nhiên tôi không có can đảm để gọi.

Tôi nhắn tin, hỏi rằng có thể gặp mặt được không. Nhắn đi rồi mới cảm thấy thật sự hồi hộp, có phải cô ấy sẽ như tôi, một tháng sau mới trả lời hay không? Nhưng thế nào thì cũng đã nhắn đi rồi, có thể làm được gì nữa chứ? Chỉ biết im lặng chờ đợi. Chờ một lúc lâu cũng không thấy có tin nhắn trả lời, tôi hết hy vọng, dẹp điện thoại qua một bên và bắt đầu mở laptop ra làm cho xong phần tài liệu ngày mai họp ở công ty trước khi đi ngủ.

Mặc dù làm việc nhưng lâu lâu sẽ lại nhìn đến điện thoại, xem có khi nào quá tập trung vào công việc mà bỏ lỡ tin nhắn không, nhưng mãi đến khi gần xong cũng chỉ có tin nhắn của tên bạn rủ ra ngoài, nhắn tin từ chối một cái rồi lại ném điện thoại qua một bên. Hoàn thành tài liệu cần cho buổi họp hôm sau tôi tắt máy, đứng dậy lấy quần áo đi tắm, cũng không thèm nhìn đến điện thoại nữa, cô ấy thật sự không thèm để ý đến tôi nữa rồi chăng?

Bây giờ thì tôi đã hiểu được cảm giác của cô ấy khi phải chờ đợi, chờ đợi từng ngày từng ngày để rồi cuối cùng bỏ cuộc, nhưng có lẽ cô ấy có kiên nhẫn hơn tôi, chờ đến một tuần sau mới thật sự hết hy vọng đi? Chờ đợi trong tuyệt vọng, cảm giác này thật sự quá đau khổ, quá mệt mỏi.

Một tuần nữa lại trôi qua, vẫn không hề có tin nhắn từ cô ấy, tôi thật sự không biết mình phải làm gì nữa, tôi cứ như con robot không hồn đi đi về về từ nhà tới chỗ làm rồi lại từ công ty về nhà, không biết mình đã làm được những gì cho ngày hôm đó. Điều duy nhất tôi có thể nhớ được đó là nhìn thấy cô ấy cùng với người con trai kia bất kì nơi đâu vào lúc nào. Dường như muốn trêu ngươi tôi hay sao mà cứ mỗi lần tôi lơ đãng nhìn ra ngoài là sẽ bắt gặp hình bóng hai người bọn họ.

"Anh hai, không phải anh nói anh có cuộc họp quan trọng hôm nay sao?" tôi đang lái xe lang thang trong thành phố thì thấy xe Andy ở một bãi đổ xe, đáng lẽ cũng không để ý, chỉ là cái số xe của anh ta chỉ cần nhìn sơ qua là sẽ nhìn ra, hơn nữa xe lại là màu vàng choé nữa chứ. Thấy xe anh ta ở trong một khu nhà hàng thì cũng tò mò đi vào xem, thật ra là do tôi không biết phải làm gì. Hơn nữa hôm qua mới hỏi thử xem anh ấy có rãnh hôm nay không thì anh ta lại bảo là mình bận có cuộc họp quan trọng ở công ty, nhưng bây giờ trước mặt tôi là nguyên một đám bọn họ đang lười biếng ngồi nhiều chuyện ở một góc của nhà hàng kia kìa.

"Nhóc con, không phải là bây giờ quản cả chuyện anh trai em làm gì nữa à?" Andy bị bắt tại trận đã nói dối vậy mà vẫn còn mạnh miệng châm chọc em trai mình.

"Tới đây, cùng bọn anh nói chuyện" Nelson cũng không để ý đến ánh mắt đầy tức giận của cậu trai trẻ mà ngoắt tay chỉ cậu vào cái ghế còn trống trên bàn. Hôm nay chỉ là rãnh rỗi nên cả đám rủ nhau ra ngoài mà thôi, dù sao thì cứ lăn lóc từ nhà này tới nhà kia riếc cũng chán, hôm nay bọn họ muốn đổi không khí mà thôi.

"Em ăn nhiều vào đi, dạo này nuôi thế nào cũng không lên cân được" Tôi đang định đi tới ngồi xuống cái ghế mà Nelson chỉ thì lại thấy hai cái người dạo này hay lọt vào tầm mắt của mình, cái người con trai kia lại đang gắp thức ăn vào bát cho cô ấy.

"Xuỳ xuỳ, dạo này nhờ phước của anh mà em đã lên gần hai cân rồi đấy, ở đó mà không lên cân" cô nguýt anh, lại bắt đầu nhăn mặt. Đương nhiên những hành động đó của hai người bọn họ không thể nào lọt khỏi tầm mắt của tôi, mặc dù rất muốn quay người bỏ đi, nhưng tôi lại không thể nào ép bản thân mình rời đi, vì đơn giản một điều, nơi này có người con gái tôi yêu, mặc dù đang ngồi cùng một người đàn ông khác.

"Hai người có để bọn em trong mắt không vậy hả?" Kyle ở bên kia cũng lên tiếng, thật sự muốn nói cám ơn em trai đã nói hộ lòng tôi. Thật sự là rất muốn bảo bọn họ ít nhất cũng biết tế nhị một chút, để lại những chuyện đó về nhà mà làm, ít ra như vậy, tim sẽ không đau như lúc này.

~*~*~*~

Au's P.o.V

"Để mình giới thiệu một chút, đây là Kenneth em trai mình. Còn đây là Tony, bạn thời đại học của anh cũng là hàng xóm mới của chị em Quyên" Andy cũng không để ý nhiều đến phản ứng của em trai mình, Andy vui vẻ giới thiệu hai người với nhau. Đương nhiên anh sẽ không ngốc mà nói ra quan hệ thật sự của Quyên với Tony rồi.

"Chào anh" Kenneth mặc dù rất không muốn nhưng vẫn đưa tay bắt tay người Kia.

"Chào em, nghe danh đã lâu" Tony cũng không có để ý đến địch ý trong mắt người đối diện mà vui vẻ bắt tay cậu. Nụ cười của anh chính là thích thú nhưng lọt vào mắt Kenneth lại thành ra đang vênh mặt, thật muốn đánh anh ta vài cái cho bỏ ghét.

"À đúng rồi, mẹ nói hay là Christmas này tranh thủ thu xếp vài ngày chúng ta cùng về đó thăm bà, mẹ cũng nhớ em với Kyle lắm rồi" đang ăn thì Tony lại quay qua nói với Quyên, lời anh nói với mấy người kia chỉ đơn giảng là cùng nhau về thăm gia đình như nhưng vào tai của Kenneth lại thành hai người đang muốn về nhà ra mắt người lớn. Bàn tay đang gắp thức ăn của cậu bỗng nhiên siết chặc lại, hai người này cũng quá đáng lắm rồi.

"Em đột nhiên nhớ rằng mình có việc, em đi trước đây" đặt đũa xuống bàn, Kenneth không còn khẩu vị để ăn uống gì nữa liền viện cớ rồi đứng dậy rời đi, ngồi đây thêm chút nữa chắc cậu sẽ làm ra chuyện mất mặt mất.

"Cậu ấy thật thú vị" chờ cho Kenneth đã đi rồi thì Tony lúc này vẫn còn nhìn theo lên tiếng. Đúng là con người khi yêu thật ngốc, nếu chỉ cần nhìn kĩ một chút sẽ thấy anh và Quyên có nét rất giống nhau, mà anh với Kyle lại chính là giống nhau đến lạ.

"Anh hai, em nhớ rõ ràng lúc trước anh ta và anh đã gặp nhau rồi" Kyle khinh thường nói. Quả thật những người đang yêu thật ngốc, nhất là mù quáng trong tình yêu, thật là làm người ta lo lắng.

"Mà cũng hay thật nhỉ, đi một vòng chúng ta lại toàn là người quen" Andy buồn cười. Rõ ràng anh và Tony quen nhau, không ngờ lại quen luôn cả em của anh ta, em của hai người lại yêu nhau, mỗi tội cả hai đều quá ngốc, nhưng mà cũng sắp thành người một nhà rồi.

"Tiếp tục tăng hai đi, hôm nay không say không về" Tony cũng vui vẻ. Dạo này anh mới biết được quan hệ của em trai em gái mình cùng với mấy người này nhưng ai cũng bận không có thời gian hội họp, sẵn hôm nay rãnh rỗi phải đi ôn lại chuyện cũ mới được.

"Ok, đi karaoke đi" Steven hăng hái đứng dậy, cứ mặc kệ tên nhóc kia đi, cái anh quan tâm bây giờ chính là ba anh em nhà Kyle thật sự quá thú vị, anh nãy giờ vẫn không thể nào đọc được suy nghĩ của người đàn ông này, khá giống với Quyên. Nhưng anh nghĩ Tony còn cao tay hơn Quyên rất nhiều, vì anh ta chính là đang che giấu cảm xúc thật của mình chứ không đơn giản như Quyên chỉ là che giấu cảm xúc quá lâu mà bị ức chế cảm xúc thành ra không thể hiện được cảm xúc thật của mình. Mà anh chính là thích được thử thách mới vui.

"Tại sao em lại có cảm giác như mình đang lọt vào một động gay như vầy?" Kyle là người cuối cùng đi ra, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như mình đang lột vào một động gay nên nhỏ giọng cảm thán. Có đui mù mới không nhìn ra Steven không chỉ đơn giản là xem anh trai cậu như một vật thí nghiệm đơn thuần như đối với chị gái của cậu, cũng như bây giờ cậu mới nhận ra phương hướng giới tính của anh ta quả thật không xong rồi.

"Kyle đi nhanh lên, đứng đó lẩm bẩm gì thế?" Quyên quay lại gọi em mình khi thấy Kyle cứ đi từ từ mà miệng cứ lẩm bẩm điều gì đó trong thật ngốc.

"Đến đây đến đây" Kyle vội vàng ngẩn đầu mới thấy đã bị bọn người kia bỏ xa một khúc nên liền nhanh chân chạy theo họ. Thôi thì mặc kệ bọn họ đi, có thêm một người anh rể thay vì chị dâu cũng hay, dù sao cậu cũng rất thích mấy ông anh này, còn hơn cái người con gái đã làm anh hai đau lòng kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro