Chương 5: Bảo bối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Giao kỳ thật biết mình xoay người rời đi vô cùng có khả năng bị mấy nữ sinh này bắt nạt, nhưng đây là biện pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ đến.
Nàng có thể có cả trăm biện pháp rời đi an toàn khỏi mấy người này nhưng Tuyết Giao không muốn tốn thời gian, vất vả một lần suốt đời nhàn nhã. Một câu nói có thể giải thích chính mình ở quá khứ cùng tương lai,triệt để cùng những người này rũ bỏ quan hệ.
Trình Minh Trạch đột nhiên xuất hiện làm rối loạn kế hoạch của nàng nhưng Tuyết Giao không thể trước mặt hắn làm như vậy nên nàng có chút rời bước chân, đi đến phía sau Trình Minh Trạch đem dao trên tay thu vào trong túi.
"Các người đang làm gì?"Trinh Minh Trạch bỏ tay Lý Uyển ra, lạnh lùng hỏi.
Trình Minh Trạch nổi danh nam thần ở Thất Trung ,lớn lên đẹp, học giỏi, gia thế lại tốt . Hắn cơ hồ là nam thần của mọi người ,tự nhiên bao gồm cả Lý Uyển.
"Chúng ta———" nàng lắp bắp ,không biết giải thích thế nào.
"Ca ca ———" Tuyết Giao lúc này giữ chặt góc áo của hắn , thỏ thẻ nói:
"Bọn họ uy hiếp ta.."
Ánh mắt nàng co quắp,thoạt nhìn rất sợ mấy nữ sinh trước mặt này, tay lôi kéo góc áo hắn đang phát run, hai mắt rưng rưng lại tín nhiệm nhìn hắn.
Trình Minh Trạch thừa nhận giờ phút này có chút mềm lòng.
"Mấy người đó uy hiếp như thế nào?" Hắn không gạt tay nàng ra, thậm chí nghe giọng nói của mình còn có vài phần ôn nhu.
Tuyết Giao cắn cắn môi nói thật nhỏ : " Ta không muốn cùng các nàng làm bạn,cũng không muốn cùng họ trốn học..."
Trình Minh Trạch nháy mắt nổi kinh ngạc. Nguyên lai nha đầu kia ngày trước ăn mặc kỳ quái , trốn học cũng là học từ bọn họ. Nàng hiện tại không muốn cùng bọn họ làm xằng bậy liền uy hiếp ? Trước mặt mọi người muốn đánh nàng? Trước kia thì sao? Tuyết Giao trước kia là tự nguyện?
Càng nghĩ Trình Minh Trạch càng tức giận, trong mắt màu đen như lốc xoáy.
" Ngươi trước cùng lái xe trở về, ta còn có chút việc." Hắn vỗ vỗ tay Tuyết Giao nói câu cầu khiến.
Tuyết Giao gật đầu đi tới chỗ lái xe. Đây là lần đầu tiên nàng dùng loại " tâm cơ" này nhưng nàng cũng không hối hận. Mấy người này cùng Cố Tuyết Giao không thù không oán , chỉ nàng hướng đi lối rẽ, cùng người khác lừa nàng,nhiều lần quay video vơ vét tài sản, rồi tung ra ngoài cho Trình Minh Kiều làm hại Tuyết Giao có tiềng xấu ,cuối cùng phơi thây hoang dã.
Mấy người này ăn cháo đá bát . Trình Minh Trạch xử lý bọn họ như nào nàng không quản ,cũng không muốn biết. Nhưng nếu sau này bọn họ vẫn có ý đồ xấu nàng sẽ nghĩ cách khiến bọn họ bị trừng phạt.
——————
Tuyết Giao chậm rãi lên xe, nói với tài xế : " Chú Thúc chở cháu đi mua ít đồ ạ."
Nàng chỉ có xế chiều hôm nay rảnh, bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày đều tự học buổi tối , không còn thời gian đi mua đồ.
" Tốt, tiểu thư muốn mua thứ gì?"
" Sách và đông hồ ạ."
Bọn họ đến hiệu sách Tân Hoa, rất nhanh mua đủ sách mình cần, sau đó lại leo lên xe đi mua đồng hồ. Đồ của nguyên chủ Cố Tuyết Giao kia mất,đối với người đế ý thời gian như Tuyết Giao có chút bất tiện. Hơn nữa , trong thẻ vẫn còn tiền, đủ để mua một chiếc đồng hồ.
Chú Hình chở Tuyết Giao đến trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố, nơi này nàng không quen thuộc nên phải hỏi bảo an sau đó mới đi qua.
Đến một tiệm có vị trí tương đối hẻo lánh nhưng từ bên ngoài liền nhận ra nơi này rất đắt tiền. Tuyết Giao không muốn đi vào nhưng nhìn qua tủ kính liền thấy một chiếc đồng hồ giống y của nguyên chủ, khoé miệng giương lên, đi vào. Trong tiệm lúc này có ba người, tây trang giày da, nhìn bóng lưng cũng thấy hơi thở tinh anh.
Có một người thoạt nhìn rất trẻ tuổi nhưng gương mặt đầy cố gắng,còn một người khoảng hơn ba mươi tuổi, nhìn mặt trông càng lợi hại hơn. Cuối cùng là một người quay lưng về phía nàng , cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra vóc dáng cao lớn, chân dài tuỳ tiện bắt chéo. Nghe có người tiến vào, người ngồi kia quay đầu.Tuyết Giao lập tức sửng sốt. Nàng đột nhiên nghĩ tới tám chữ —Đào chi yêu yêu, sáng quắc này hoa.*
Tám chữ này không nên để hình dung nam nhân , nhưng giờ khắc này nàng chỉ có thể nghĩ đến mấy chữ này. Tuyết Giao chưa từng thấy qua ai có gương mặt đẹp như vậy, nàng cho rằng Trình Minh Trạch đã là cực hạn anh tuấn , lại không nghĩ rằng có thể gặp được người càng đẹp hơn.
Nhưng hai người ở xa xa kia ngoại hình đối lập, một là thanh tú tuấn dật, một người mặt trầm xuống như A Tu La. Hắn nhìn qua cũng tới hơn hai mươi tuổi,khí thế lại cường đại kinh người. Đồng tử đối phương khẽ rụt lại một chút khó có thể nhận ra, Tuyết Giao nhanh chóng hoàn hồn, ho khan một tiếng, có chút ngượng ngùng hỏi : "Xin hỏi ai là ông chủ ở đây ạ?"
Nam nhân đang ngồi nhìn thoáng qua người sắp ba mươi tuổi ,sau đó năng tay lên chỉ về phía người trẻ tuổi một chút nói: " Hắn là ông chủ."
Người đàn ông sắp ba mươi tuổi kia cái gì cũng không nói trực tiếp đi vào phòng trong, bên ngoài chỉ còn lại hai nam nhân.
" Ông chủ?" sửng sốt một chút sau đó liền trưng ra khuôn mặt cố gắng nở nụ cười " Đúng, tôi là ông chủ , xin hỏi tiểu thư cần gì?"
Tuyết Giao cố gắng nhủ chính mình không để ý  lên người đang ngồi kia, đem ánh mắt hướng về phía tủ kính đồng hồ cười hỏi: " Tôi muốn mua cái đồng hồ kia."
Mặt trên có dán giá , 5888 tệ. Tuyết Giao đem thẻ hôm qua mới tìm được trong phòng nguyên chủ,vừa đủ mua.
" Tốt!"
Ông chủ đang muốn tiến lên lấy, nam nhân đang ngồi lên tiếng: " Tôi cảm thấy cô thích hợp với cái này hơn."
" A?" Tuyết Giao sửng sốt, theo ngón tay hắn nhìn sang. Đó là cái được đặt ở quầy tại chỗ hắn ngồi,ở chính giữa tiệm ,ngăn tủ chỉ có hai cái đồng hồ, rõ ràng là của nam và của nữ, đều không có dán giá. Người này chỉ vào chính là của nữ.
Tuyết Giao không tự giác tiến lên,nàng chưa từng thấy qua đồng hồ nào đẹp như vậy. Của nam có màu đen,viền vàng như ẩn như hiện. Của nữ là màu bạc trắng,viền hơi hồng nhạt, rất nhạt lại phi thường đẹp mắt.
Nàng rất thích, rất thích,rất rất thích . Nhưng hiển nhiên dù không yết giá cũng biết đây là hàng cao cấp, trình độ tinh xảo,quý giá như trang sức ——cái này so với cái mình chọn kia quý hơn rất nhiều! Cái kia hạng bình thường đã hơn năm ngàn, cái này chắc ít nhất ...trên vạn?
Nàng vội vàng lắc đầu " Không được, không được, tôi vẫn là mua cái kia đi!"
Nam nhân đang ngồi lại không thể nhận ra thoáng cười nhẹ, đưa tay mở tủ lấy ra cái dành cho nữ kia " Tôi vô cùng đề cử cô mua cái này, tiệm này đang cần vốn xử lý, cô mua ngược lại còn sinh lời."
Rất khó tưởng tượng một người đàn ông rất có khí thế lại giống như người bình thường nhẹ nhàng bâng quơ nói ra hai chữ "có lời". Thanh âm phi thường từ tính, Tuyết Giao không tự giác nghe đến xuất thần. Thậm chí tại lúc đối phương bảo nàng đưa tay liền đưa tay ra. Mặt hắn có ma tính, thanh âm càng ma tính.
Khi xúc cảm lạnh lẽo tiếp xúc với tay ,nội tâm Tuyết Giao chỉ nghĩ muốn hét lên chói tai.
Lỗ tai sắp mang thai!!
Ngón tay đối phương thon dài lơ đãng đụng chạm đến cổ tay nàng ,hai người đồng thời cứng đờ.
Phản ứng của hắn so với nàng còn lớn hơn, ngón tay thậm chí có chút run rẩy sau đó nhanh chóng thu tay lại, trên mặt chợt loé lên, đáy mắt là một mảnh nồng đậm nhấn chìm người khác.
Ánh mắt Tuyết Giao cùng hắn nhìn nhau một lát,như bị nơi đó hút sâu vào.
Nàng khẽ run rẩy, ánh mắt nhanh chóng chuyển qua cổ tay, đối phương giật giật chân ,sau đó thanh âm trầm thấp khàn khàn một chút : " Đẹp mắt không ?"
" Tốt...đẹp mắt..."
Là thật sự đẹp mắt, lúc chưa đeo đã thấy đẹp, giờ đeo lên càng hấp dẫn toàn bộ ánh mắt. Trên cổ tay trắng nõn thon dài là một chiếc đồng hồ khéo léo tinh xảo màu bạc trắng, bên trong  loé hào quang, như ẩn như hiện mang theo một chút cảm giác thiếu nữ.Tuyết Giao nhịn không được quay qua hỏi ông chủ
" Cái này bao nhiêu tiền?"
"A?" Ông chủ kia cũng sửng sốt một chút, đem ánh mắt chuyển qua người nàng,rồi lại nhìn nam nhân đang ngồi.
Tuyết Giao là thật sự thích, nếu vừa rồi còn có thể chống đỡ hấp dẫn ,lúc này đeo vào tay xong thật sự động lòng . Vì thế nàng có chút năn nỉ: " Ông chủ, nếu là giá vốn xử lý,thuận tiện bán cho tôi đi!"
Ông chủ khoé miệng giật giật, thử thăm dò nói : " Một vạn?"
Tuyết Giao mặt mày mắt thường có thể nhìn thấy suy sụp, nam nhân đang ngồi ánh mắt nhíu lại
" Lão bản, ngươi lấy quá đắt rồi!" Thanh âm hắn rất nhẹ, rất êm tai,cũng rất có khí thế.
" Vậy thì... một ngàn?"
Một ngàn? Kia trong ngoài đều là giả châu báu? Màu bạc trắng là tráng men? Cái đồng hồ này chẳng lẽ dùng một thời gian liền sẽ phai màu?
Nàng sửng sốt một lát sau đó bận bịu cầm ví một bên trả tiền một bên mờ mịt nghi ngờ
"Đồng hồ...chẳng phải là một nghề lãi kếch sù sao?"
"Đương nhiên, bất kỳ nghề nào làm tốt đều là lãi kếch sù." Nam nhân đứng lên ,khí thế kinh người .
Tuyết Giao vóc dáng chỉ đến ngực hắn, nàng muốn xem mặt hắn cần phải ngẩng thật cao đầu,động tác này khiến nàng có chút uể oải. Đời trước không cao,đời này đổi thân thể cũng vẫn không cao...may mà nàng hiện tại chỉ có mười sáu tuổi,còn có thể cao thêm.
Giờ khắc này Tuyết Giao quyết định,về sau mỗi sáng sớm đều uống một ly sữa!
Nét mặt nàng rất phong phú ,từ trên mặt liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của nàng, nam nhân buồn bực cười lên tiếng. Sau đó cong lưng đối diện với ánh mắt nàng, vươn tay:
" Xin chào, tôi là Lận Chi Hoa."
Tuyết Giao theo bản năng đứng thẳng lưng sau đó kinh ngạc nhìn hắn.
Lận Chi Hoa,Chi Hoa ,thật đúng là đào chi yêu yêu, sáng quắc này hoa a?
Tay của đối phương còn giơ,Tuyết Giao hai má ửng đỏ,chậm rãi vươn tay mình ra
"Tuyết Giao, Cố Tuyết Giao."
Một lớn một nhỏ hai bàn tay nắm ở không trung, Tuyết Giao hai má đỏ hơn, Lận Chi Hoa trong mắt sâu không thấy đáy cũng chợt loé lên ý cười.
Nàng rất nhanh thu tay, sau đó kiễng chân , thấp giọng nói: "Tạ ơn tiên sinh giúp tôi mặc cả . Tôi xin phép đi trước !"
Nói xong lập tức xoay người chạy ra ngoài, túi xách ở sau lưng đung đưa có chút ngây thơ.
Lận Chi Hoa nhẹ vuốt ngón tay, đáy mắt ý cười càng đậm.
"Ông chủ", cũng chính là trợ lý mới nhậm chức Đàm Kỳ đem chính mình núp ở một bên, khuôn mặt biểu tình như gặp quỷ.
Lúc này ,phòng trong một người thân mình mập mạp lao ra, la to: " A a a a ! Sao ngươi lại cho người che miệng đem ta giấu bên trong ? Sao ngươi dám đem đồ trong của tiệm ta bán với giá một ngàn cơ chứ?"
Mập mạp đều nhảy lên, mặt mũi đỏ bừng, tức giận không hề nhẹ: "Ta muốn cáo các ngươi! Ta phải báo cảnh sát! Trấn tiệm chi bảo! Đây là cửa tiệm bảo bối của ta! Một ngàn tệ ,còn chưa đủ sờ một chút! Đây chính là trứ danh đại sư..."
"Bao nhiêu tiền? Ta mua." Lận Chi Hoa sắc mặt bình tĩnh.
"Đồng hồ nữ 65 vạn..." Thanh âm của mập mạp biến thấp, sau đó lại cất cao
"Nhưng cái này là đồ tình nhân! Ngươi coi như mua cái đồng hồ nữ,còn đồng hồ nam này thì..."
"Đều mua." Lận Chi Hoa thanh âm như cũ bình tĩnh không gợn sóng.
" Sẽ ảnh hưởng...cái gì? Đều mua?!" Mập mạp giống như bị gì bóp chặt yết hầu, mắt trừng lớn, mặt đỏ bừng, " Là là là ta hiểu ý đó...đều...đều mua?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro