Chương 10. Đưa cô đi chơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Tâm không nhớ nổi là người đàn ông đè cô làm bao nhiêu lần vào buổi sáng. Tới giữa trưa anh mới ôm cô vào phòng tắm. Hai người tắm xong, Thư Tâm làm cơm, sau khi ăn xong anh kêu cô thay quần áo cùng anh đi ra ngoài, cô cũng thành thật mà làm theo.

Lăng Thiệu đưa cô đến trung tâm thương mại. Thư Tâm vừa mới tới đây ngày hôm qua, hôm nay lại được anh đưa đến, cô mơ hồ nhận thấy được cái gì xoay người muốn rời đi, nhưng lại bị anh bắt lấy tay.

"Đi với anh" Lăng Thiệu ôm lấy cô.

Anh cực kỳ cao, nhìn với chiều cao này có lẽ trên 1m92, ở trong đám đông rất dễ nhận ra. Thư Tâm bị anh ôm lấy, chỉ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng. Cô nghiêng đầu nhìn, nam nhân cằm sạch sẽ, không có một cọng râu nào, hầu kết lộ ra rất rõ ràng, quanh thân toả ra hóc môn nam tính thực mãnh liệt. Lăng Thiệu đưa cô đi dạo quanh một số cửa hàng quần áo phụ nữ, mua cho cô hơn chục chiếc váy và chọn hơn chục chai nước hoa ở tầng một.

Thư Tâm tai đỏ bừng, cô thì thầm vào tai anh "Đắt quá".

Lăng Thiệu ôm eo thì thầm vào tai cô "Về sau muốn cái gì thì chồng sẽ mua cho em, đắt cũng không sao, anh chỉ sợ em không thích"

Thư Tâm ngây người nghe, hốc mắt đỏ hoe. Chồng cô chưa bao giờ nói bất cứ điều gì như thế này. Cô quay lưng lau nước mắt, Lăng Thiệu đã đem túi xách qua đây, cô vội quay đầu nhìn sang chỗ khác, sợ anh nhìn thấy. Lăng Thiệu đã sớm thấy được, sợ rằng cô sẽ xấu hổ, anh không muốn vạch trần.

Anh xách mấy cái túi đi mua kem trở lại đưa cho cô "Em thích ăn cái này không?"

Thư Tâm đã lâu không ăn kem, cô cười cười đón lấy, chua xót trong lòng nhanh chóng bị kem trước mặt làm cho tiêu tan " Em rất thích"

"Đừng dùng đầu lưỡi liếm" Người đàn ông nghiêng người, hạ giọng nói "Anh sẽ cứng".

Thư Tâm đỏ mặt, tránh xa anh một bước, đi phía trước, cúi đầu tập trung ăn kem. Vào buổi chiều, anh đưa cô đến đài quan sát và đi dạo xung quanh, trên đường anh hỏi cô đã từng ở đây chưa, Thư Tâm lắc đầu.

Rõ ràng là cô đã học đại học ở đây, nhưng lại chưa một lần đến đây. Có lẽ là do giá vé quá đắt. Lăng Thiệu không hỏi nhiều, cất quần áo và nước hoa gửi lại xong đưa cô lên đài ngắm cảnh, rất nhiều người đang chụp ảnh, chỉ có Thư Tâm là đang nghiêm túc ngắm cảnh. Cô lớn lên rất xinh đẹp, khí chất dịu dàng, phong thái tiểu thư khuê các, nói chuyện ngữ khí dịu dàng, ôn nhu, khi quay lại thì đôi mắt như đầy nước, sáng lấp lánh.

Cô đang xem phong cảnh. Lăng Thiệu thì nhìn cô. Dư quang thấy người đàn ông đang nhìn mình, cô vờ như không nhìn thấy, một lúc sau quay đầu lại nhìn, người đàn ông vẫn đang nhìn cô chằm chằm.

Cô tức khắc có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói "Anh như thế nào lại nhìn em"

Lăng Thiệu nhịn không đước tới gần hôn lên môi cô " Bé cưng....em thật sự quá đẹp, anh nhịn không được"

Thư Tâm đỏ mặt vì nụ hôn, cô chưa bao giờ dám ôm chồng ở nơi công cộng chứ đừng nói đến hôn thân mật.

" Soái ca, mỹ nữ, hai người có muốn chụp ảnh không?" Người chụp ảnh hỏi rồi cầm máy ảnh Polaroid hỏi.

" Không....không cần....cảm ơn" Thư Tâm xua xua tay

Nhưng người đàn ông đã trả tiền và hướng thợ chụp ảnh nói "Được, chụp ảnh chúng tôi một bức".

Ông chú cầm Polaroid lên " Ok, đến đây tạo dáng".

Thư Tâm mặt đỏ bừng, đứng đàng hoàng. Nhưng ngay lúc bị chụp ảnh, người đàn ông này đã nâng cằm in lên môi cô một nụ hôn. Khoảnh khắc nhận được bức ảnh, tim cô vẫn đập dữ dội. Trong ảnh, người đàn ông nam tính, có khuôn mặt tươi cười, còn người phụ nữ được hôn có khuôn mặt dịu dàng bên tai đỏ bừng.

Buổi tối Thư Tâm trở về nhà trước, Tống Văn mệt nằm liệt trên ghế mát xa, thấy cô trở về với rất nhiều thứ trên tay, ngạc nhiên hỏi

"Cậu mua à? Hay là ai đã đưa chúng vậy?"

Thư Tâm không muốn mang về, nhưng Lăng Thiếu nói, mang về đi, không sao đâu, Tống Văn sẽ không nghĩ nhiều. Cô phải mang theo chúng trở về.

"Tớ tự mua". Thư Tâm cúi đầu thay giày.

"À" cũng không biết Tống Văn có tin hay không, cô ấy quay đầu không nhìn nữa.

Thư Tâm đi nấu cơm, chuẩn bị xong liền hỏi cô ăn hay không, Tống Văn xua tay "Không được, mình phải giảm cân".

"Cậu gầy như vậy mà vẫn giảm ư?" Thư Tâm không khỏi nhìn cô một cái" Tống Văn, cậu thật sự thực ốm đó".

Tống Văn nhéo nhéo eo của mình "Chính là trên bụng tớ có thịt a".

Thư Tâm muốn nói đàn ông thích ăn thịt một chút, lời nói vừa đến bên miệng, cô nhớ đến cảnh Lăng Thiệu hôn lên eo và bụng của mình, tai cô đỏ bừng lại ngậm miệng không nói nữa.

Cơm nước xong, cô đi tắm, Lăng Thiệu trở lại với bộ dụng cụ thể thao.

"Ai, bạn của em hôm nay không thích hợp a..... Cậu ấy mua rất nhiều quần áo rất đắt tiền" Tống Văn khẽ hỏi Lăng Thiệu "Cậu ấy lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

"Anh cũng không biết". Lăng Thiệu cố ý nói "Nói không chừng là được bao nuôi"

"Vô lý, cho cậu ấy thêm mấy lá gan cũng không dám". Tống Văn bĩu môi "Thư Tâm đặc biệt bảo thủ, thời điểm kết hôn cậu ấy vẫn còn là một xử nữ".

Lăng Thiệu liếm đầu răng, không nói gì.

Tống Văn đột nhiên nói "Có thể là do hôm qua em đả kích lòng tự trọng của cậu ấy cảm thấy mất mặt cho nên..... hôm nay liền phát tiết một hồi".

Lăng Thiệu đi đến trước bàn rót cho mình một cốc nước. Đang chuẩn bị uống, phát hiện trên bàn có một chén canh. Xuất phát từ trực giác, anh biết rằng chén canh kia là Thư Tâm để lại cho mình. Anh đặt lại cốc nước xuống bàn, cúi đầu đem nó uống cạn.

Tống Văn thấy vậy, chỉ vào anh kêu "Ai, đó là canh của Thư Tâm, sao anh lại uống nó?"

"Phải không?" Lăng Thiệu giả vờ như không biết "Anh nghĩ là để cho anh chứ".

Tống Văn trừng anh một cái "Anh nhanh chóng đi xin lỗi cậu ấy đi".

Lăng Thiệu cười cười " Được rồi, anh sẽ đi ngay".

Anh đi vào phòng ngủ chính, cầm quần áo, khi bước đến cửa phòng tắm, Thư Tâm vừa mới tắm rửa xong đi ra. Anh nhìn cô một cái. Người phụ nữ vừa tắm xong, cơ thể thơm mát, cô dùng khăn lông bọc người lại một tay giữ chặt đề phòng rơi xuống. Thư Tâm không dám nhìn anh quá lâu, vì vậy cô nhấc chân rời đi.

Lăng Thiệt đi vào lại nói "Khăn của anh như thế nào lại không thấy đâu?"

Thư Tâm biết anh cố ý nói vậy, nhưng vẫn theo câu hỏi của anh, xoay người đi vào phòng tắm "Cái khăn nào cơ?"

Người đàn ông đè cô hôn môi cô, mút và cắn, dùng lưỡi thô dày đảo qua khoang miệng nàng trăng trọc liếm hôn vành tai cô.

Thư Tâm rùng mình "Không cần..ư.."

Lăng Thiệu đưa tay xoa bóp ngực của cô, giọng nói trầm thấp "Buổi tối....em mặc bồ đồ lót mới mua kia đi"

Thư Tâm lo lắng Tống Văn nghe được động tĩnh bên này, đáp lại vừa xấu hổ vừa lo lắng, liền đẩy ra hắn đi ra ngoài.

Tống Văn vừa đứng dậy khỏi ghế mát xa, cô đi tới bàn ăn, nhìn thấy sắc mặt Thư Tâm đỏ bừng, liền hỏi "Cậu làm sao vậy?"

"Không.... không có gì" Thư Tâm tim đập thật sự nhanh.

"À, chồng tớ vừa uống chén canh của cậu". Tống Văn hỏi "Anh ấy đã xin lỗi cậu chưa?"

Thư Tâm ngập ngừng, canh kia vốn dĩ chính là để cho Lăng Thiệu

Tống Văn nhìn ra anh không có xin lỗi, cảm thấy thoải mái, cô vội vàng chạy đến nói với Thư Tâm "Chồng tớ là người như vậy, tính tình đặc biệt kiêu ngạo. Về sau có chuyện gì anh ấy không tốt, cậu thông cảm dùm".

" Ừm"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro