Chương 16. Đưa cô đi làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, khi cô rời giường đi vệ sinh, Tống Văn đang trang điểm khi nhìn thấy cô thì sững sốt "Thư Tâm, gần đây da của cậu thực đẹp a"
Thư Tâm chột dạ sờ sờ mặt "....Phải không?"
"Tớ rất hâm mộ những người có làn da thực trắng mà không cần phải trang điểm...". Tống Văn hướng mặt mình mà dặm phấn nền rồi chuốt mascara "Hôm nay cậu đến trường học phải không?"
Thư Tâm gật đầu "Ừm...đã hẹn với giáo sư Dương hôm nay gặp".
Lý do chính khiến cô đến Nam Thành là bởi vì một giáo sư hồi đại học của cô đã nhờ cô hỗ trợ dịch giúp một bài viết.
Thư Tâm có quan hệ tốt với giáo sư ấy, nhưng vì cô không sống ở Nam Thành, đi lại không tiện cho nên trao đổi qua điện thoại xem thử, nếu vài ngày là bản dịch có thể hoàn thành cô không cần phải ở lại. Nếu bản dịch mất nhiều thời gian cô liền có tính toán khác.
"Vừa lúc chồng tớ đi làm, anh ấy có thể chở cậu đi" Tống Văn vừa nói xong, cô ấy hốt hoảng tô son môi "Tớ phải đi rồi, bye bye"
"Chú ý an toàn" Thư Tâm sau khi nhìn cô ấy đi khỏi đây, lúc này mới rửa mặt.
Sau khi làm bữa sáng, cô làm một phần cơm trưa khác đặt nó vào hộp.
Khi Lăng Thiệu lại đây, liền thấy nữ nhân mặt mày ôn nhu đang dùng sốt cà chua vẽ vẽ mặt cười.
"Làm nó cho anh?" Anh vòng tay ôm cô, hơi thở phả vào cổ cô.
Thư Tâm sợ nhột mà rụt người lại "Ừm"
Lăng Thiệu đỉnh đỉnh cô "Làm sao bây giờ, cảm động đến muốn thao em".
Thư Tâm vờ tức giận đẩy anh ra, vừa mới đóng hộp cơm lại đột nhiên nhớ ra một chuyện "Có khi nào sẽ bị đồng nghiệp của anh nhìn thấy không?"
"Không có việc gì". Lăng Thiệu đem hộp cơm cho vào túi "Bọn họ hỏi thì anh nói là vợ của anh làm. Hôm nào em đến đó, anh sẽ giới thiệu cho bọn họ biết em"
Thư Tâm đánh anh, mặt vì lời nói mà đỏ bừng cô giục "Mau ăn sáng đi".
Lăng Thiệu ngồi xuống, anh hầu như chưa bao giờ ăn cơm ở nhà, đa số đều ở bên ngoài, cùng đồng nghiệp hoặc tự mình ăn uống tùy tiện.
Bệnh viện Tống Văn tương đối bận rộn lại không biết nấu ăn, anh lại là con người điển hình của chủ nghĩa đại nam tử, không bao giờ làm bất cứ việc gì trong nhà, muốn ăn thì gọi cơm gộp hoặc đi ra ngoài. Có tiền là có thể mua được. Nhưng hạnh phúc lúc này là thứ anh không bao giờ mua được.

Người phụ nữ sáng sớm đã rửa tay nấu canh, hầu hạ bữa sáng cho anh, liếc mắt đưa tình mà nhìn anh, hỏi anh ăn ngon không. Lăng Thiệu nỡ lòng nào mà nếm thử đồ ăn ngon hay không anh chỉ muốn ăn thịt người phụ nữ trước mặt mình.

Thư Tâm vào phòng thay quần áo, sau đó đi vào phòng tắm trang điểm nhẹ nhàng, cô thường không trang điểm, không thích trang điểm nhiều, rốt cuộc cô cũng đã lâu chưa không gặp lão sư trong lòng có chút khẩn trương, vẫn là muốn trang điểm đẹp tươm tất.

Để lão sư có thể thấy rằng cô ấy cuộc sống cô ấy mấy năm nay quả thực rất tốt, Lăng Thiệu ăn sáng xong, anh chủ động rửa bát đũa, vào toilet chuẩn bị rửa tay, nhìn thoáng qua đã thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy đen dài.
Thiết kế hở eo tôn lên vòng eo mềm mại trắng nõn của cô, cực kỳ gợi cảm.
Cũng không phải là cổ chữ V, nhưng khi cô cúi đầu xuống, liền lộ ra khe ngực sâu hút, lúc này cô đang nhìn xuống xem đã được hay chưa, không nghĩ tới vừa cong lưng đã nhìn thấy anh trong gương.

Lăng Thiệu nhìn cô chằm chằm con ngươi như có lửa nóng, một lát sau anh bước vào vòng qua ôm cô từ phía sau "Trang điểm đẹp đến như vậy, là muốn anh đây xin nghỉ 1 ngày chuyên môn ở nhà thao em?"

Thư Tâm đỏ mặt, giãy giụa một hồi, nhìn trong gương thấy anh với đôi mắt nóng rực nói "Em lát nữa còn muốn tới trường học"

Lăng Thiệu cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô "Làm sao bây giờ? Anh không muốn đi làm nữa, chỉ muốn ở nhà làm em".

Thư Tâm xấu hổ đẩy anh ra "Nhanh đi làm đi, em còn có việc nữa".

Lăng Thiệu cười cười sờ cằm cô "Thực giống một tiểu miêu nha, khi tức giận thì như là làm nũng, sao lại đáng yêu như vậy?"

Thư Tâm khuôn mặt đỏ bừng không muốn nói chuyện với anh nữa, tô son xong rồi xách túi đi ra ngoài. Lăng Thiệu vội vàng đuổi theo cô, hai người đi thang máy, anh còn muốn nắm tay cô nhưng bị Thư Tâm gạt ra.

Thời điểm khi lên xe, anh đem cô cưỡng chế ngồi vào ghế phụ, Thư Tâm xấu hổ buồn bực đến không được "Em trên người còn có mùi hương a...."

"Anh biết". Lăng Thiệu ngồi vào ghế lại nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, ngón trỏ bắt đầu từ chỗ eo bị lộ ra ngoài hướng lên vỗ về chơi đùa khuôn ngực đầy đặn của cô "Là mùi hương dụ dỗ anh".

Thư Tâm mặt đỏ lên, nhìn ra ngoài cửa sổ không hề nói chuyện với anh. Lăng Thiệu nở nụ cười, lúc dừng xong đèn đỏ tự nhiên với tới nắm lấy tay cô, Thư Tâm lo lắng anh bị phân tâm cũng không vùng vẫy.

Tới cổng trường, người đàn ông cởi đai an toàn cho cô, sau đó đưa điện thoại di động "Khi nào em về gọi cho anh, anh sẽ tới đón".

" Không cần". Thư Tâm nghĩ nghĩ, nhập số vào rồi gọi qua máy xong cầm điện thoại của mình lên ghi chú nói "Em tự ngồi xe buýt trở về".

" Còn không nghe lời, buổi tối anh liền thao em trên ban công" Lăng Thiệu nghiêng người, trầm giọng nói.

Thư Tâm bị lời nói của anh làm ngực run lên cơ thể xao động, thân dưới thiếu chút nữa là chảy nước, cô xấu hổ liếc anh, bị ánh mắt nóng rực của người bên cạnh làm vành tai đỏ rực.

"....Được rồi, Em đi trước, anh lái xe cẩn thận".

Lăng Thiệu lúc này mới chịu thả người, khi lái xe, không ít nữ nhân ven đường chú ý đến người đàn ông bên trong qua cửa sổ xe đang mở, Thư Tâm cúi đầu bước nhanh đi về phía trước mới dám quay đầu lại xem.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy anh là một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng cứng cáp, nhưng bây giờ mỗi ngày cô nhìn đều cảm thấy Lăng Thiệu đặc biệt rất đẹp trai. Anh rất cao, bất kể mặc cái gì cũng toát lên vẻ đẹp nam tính, hơn nữa....đối xử với cô đặc biệt tốt.

Thư Tâm lại nghĩ đến mười vạn trong thẻ kia, cô do dự nhiều lần, cuối cùng xoay chuyển năm vạn cho Lý Đức Hải. Cô đã làm hết sức mình tận tình tận nghĩa cho nhà của anh ta rồi. Cô không muốn dùng tiền của Lăng Thiệu để vá những lỗ thủng trong nhà Lý Đức Hải, nhưng khi cô nhớ rằng người đàn ông nói anh không muốn nhìn thấy cô khóc vì loại chuyện như vậy, cô liền nhận ra
Đúng vậy, không phải chỉ là tiền thôi sao?

Thư Tâm ngẩng cao đầu đi vào khuôn viên trường, cô vẫn còn trẻ, có tay có chân có năng lực, còn nhiều thời gian để kiếm tiền, cô có thể sống tốt hơn trong tương lai. Không phải lo lắng mỗi ngày vì gia đình của Lý Đức Hải nữa. Có cơn gió thổi tới, Thư Tâm ngẩng đầu lên nhìn, ánh nắng ban mai vừa rơi trên đỉnh đầu, cô nheo mắt, duỗi ngón tay ra, nhìn ánh sáng tinh khôi qua kẽ tay đang hé mở.

Thời tiết hôm nay thật tốt. Như cô đã sắp xếp ổn định tâm trạng hiện tại. Sau khi trao đổi với giáo sư Dương một lúc, cô liền ngồi trong văn phòng của giáo viên để hỗ trợ phiên dịch.

Giáo sư Dương đã đề cập với cô trước đó về thù lao dịch thuật hơn nữa mức lương cao hơn nhiều so với mức lương ở quê hương cô. Cô vẫn luôn do dự, bởi vì ở Nam Thành không có ai thân thích lại không có nơi ở, nhìn chung rất cô đơn một mình lại không an toàn. Nhưng giờ, khoảnh khắc này, nội tâm cô đã dao động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro