Chương 23. Đón cô tan làm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kích thích cùng hưng phấn làm cho cô trong lúc đó, khoái cảm ngập đầu cùng cao trào đều tới, cô che miệng thét chói tai, nước mắt chảy ròng ròng trên mặt. Hai người điên cuồng ngồi trong xe làm ước chừng hơn hai giờ đồng hồ, trở về nhà sau khi đã rửa xe, trên mặt Thư Tâm nét xuân tình vẫn chưa biến mất. Cô cúi đầu đi vào, Tống Văn đang gọi điện thoại trong phòng ngủ, thấy cô trở về cũng không hỏi nhiều.

Lăng Thiệu sau một lúc mới đi vào, Tống Văn vừa gọi điện thoại vừa kêu hỏi anh "Hôm nay sao anh về muộn vậy?"

Trên người anh đều ướt đẫm, cầm lấy khăn khô lau mồ hôi trên trán " Hôm nay anh vận động khá nhiều"

Cô ở trong toilet nghe được những lời này, thân dưới lại ướt. Cô đỏ mặt nhìn gương, người phụ nữ trong gương có khuôn mặt xuân sắc, đôi mắt ngân ngấn nước, sáng ngời. Cô nhanh chóng đi tắm, đang chuẩn bị mặc quần áo thì Tống Văn đột nhiên tiến vào, Thư Tâm giật mình, vô thức che ngực.

Tống Văn bật cười "Cậu đang làm gì vậy a? Đều là phụ nữ, cậu có cái gì tôi cũng có...."

Nói đến đây, cô ấy dừng lại nhìn bộ ngực nảy nở của Thư Tâm có chút ghen tị " Chỉ là không lớn bằng của cậu mà thôi".

Cô ấy đánh giá thân thể Thư Tâm, cô cầm quần áo che ngực, làn da lộ ra bị nước nóng rửa sạch, giờ phút này ửng hồng, nhưng không khó để nhìn ra sự trắng nõn của thân thể này.

Tống Văn nhìn chằm chằm một láy, đột nhiên nói " Trên eo của cậu có cái gì vậy?"

Thư Tâm da đầu tê rần "....Cái gì a?"

Cô cúi đầu liếc nhìn, Lăng Thiệu bóp eo mạnh như vậy, để lại dấu tay đỏ trên cả hai bên eo cô, loại dấu tay này ở trên vai cũng có, còn có cả dưới mông. Nhưng vào lúc này, cô thậm chí không dám quay người lại.

Cả người cứng đờ đứng trước mặt Tống, căng da đầu mà giải thích ".....khả năng bị dị ứng".

Tống Văn không biết có tin hay không, vừa lúc Lăng Thiệu gọi cô ra ngoài, nàng trả lời "Liền tới ngay"

Sau đó mới đóng cửa bước ra ngoài. Thư Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên lưng cô lại có một tầng mồ hôi. Cô phải suy nghĩ về một điều.

Nếu Tống Văn biết cô phải làm cái gì bây giờ?"

Cô bắt đầu trở nên sợ hãi.

Mặc bộ đồ ngủ, vừa vào phòng, chỉ thấy Tống Văn đã ngồi ở trên giường trong phòng của cô từ lúc nào. Trong tay cầm chiếc kính râm hôn nay Lăng Thiệu mua cho cô. Trái tim của Thư Tâm đột nhiên nảy lên.

"Thư Tâm" Thấy cô đi vào, Tống Văn liền cầm kính râm hỏi "Đây là cậu mua hay là có người tặng?"

Cô hơi mất tự nhiên mà cười một chút.

Tống Văn nhỏ giọng hỏi "Gần đây cậu có phải gặp gỡ đàn ông giàu có nào không?"

Thư Tâm không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, cô mím môi không nói gì.

" Ai nha, nói ra cũng không sao, tớ đã sớm nói chồng cậu quá nghèo, cậu thật sự không nên lấy anh ta, lại còn nghèo, hai người lớn trong nhà lại đau ốm suốt, chi tiêu nhiều tiền nhưng kiếm được lại ít như vậy" Cô ấy bỏ kính vào hộp được đóng gói đẹp mắt " Lại nói, cậu gặp người có tiền kia ở đâu?, nếu sẵn sàng chi nhiều tiền cho cậu, hẳn là anh ta rất thích cậu".

" Không phải". Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, đi qua lấy cất hộp kín đi " Tớ tự mua"

Tống Văn không tin "Không thể nào, cậu làm sao có thể bỏ tiền mua chiếc kính có giá bốn chữ số này, mỹ phẩm của cậu còn không quá hai trăm".

Thư Tâm bị chọc đến chỗ đau, hai mắt có chút đỏ lên, ở trong nhà cậu ấy cô nghĩ không nên cùng tranh cãi, lại khiến cô ấy không vui. Cô không nói nữa.

Ngoài cửa lại truyền đến giọng anh "Làm sao vậy?"

Tống Văn vội vàng tiến đến nép vào người anh như chú chim nhỏ, ôm lấy tay anh nói "Chồng à, gần đây bạn học của em có vận đào hoa, người đàn ông đó đối xử tốt với cậu ấy còn mua cho cậu ấy rất nhiều thứ. Nhìn này, kính râm và mũ này đều là hàng hiệu...a.... còn có mấy cái váy của cậu ấy lần trước....."

Chưa có lúc nào Thư Tâm lại thấy nhục nhã như vậy, cô cụp mắt xuống, không muốn ai nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.

" Là anh mua chúng" Lăng Thiệu nói.

Cô kinh ngạc nhìn lên với đôi mắt đỏ hoe.

Tống Văn bật cười "Thật là trò đùa gì vậy".

Lăng Thiệu cười khẽ "Em cũng đừng ở đây nữa, mau đi tắm rồi ngủ một giấc".

Tống Văn bĩu môi đi ra ngoài. Anh dựa vào cửa nhìn cô với ánh mắt trầm tĩnh. Đôi mắt cô vẫn đỏ hoe, liếc nhìn người đàn ông rồi lặng lẽ cụp mắt xuống, nào biết Lăng Thiệu đột nhiên tiến vào. Thư Tâm sợ hãi cực kỳ, vừa ngẩng đầu định mở miệng nói chuyện thì người đàn ông cúi đầu hôn cô.

"Đừng khóc".

Sau khi người đàn ông rời đi, cô ngẩn ngơ đưa tay sờ sờ miệng. Lại chạm vào trái tim đang đập kịch liệt. Những giọt nước mắt rơi bất chợt, nhưng đó không phải là sự khuất nhục. Cô đột nhiên ngưỡng mộ Tống Văn có thể kết hôn với một người đàn ông tốt như anh. Tống Văn hôm sau nghỉ ngơi.

Cô ấy nói muốn đi tới trường với Thư Tâm, cô làm bữa sáng, cô không dám đưa súp cho anh trước mặt Tống Văn, khi đi rót nước, cô đứng sau lưng lặng lẽ quan sát nam nhân đang ăn cơm. Lăng Thiệu không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của cô hay không, đang ăn dở, anh ngẩng đầu nhìn cô, khóe môi câu lên.

Thư Tâm vội vàng đặt ly nước xuống bàn, là nước cho Tống Văn.
"Cảm ơn".

Lăng Thiệu đưa họ đến trường, Tống Văn ngồi ở ghế phụ ngáp một cái, nói rằng thời tiết bên ngoài rất tốt, đã lâu không đến trường. Ngồi ở ghế sau, Thư Tâm nhìn hai người phía trước, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.

Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, không chỉ lo lắng Tống Văn sẽ phát hiện ra bầu không khí vi diệu giữa cô và Lăng Thiếu, mà còn lo Tống Văn sẽ phát hiện trong xe có gì đó không thích hợp.

Ghế trong xe được thay bộ màu đen bằng da thật, bởi vì là da, làn da kiều nộn của cô, đè ở ghế mà thao lâu sẽ không bị ma sát đến quá đau.
Hơn nữa...Cô nhìn xuống túi sau của ghế. Bên trong nhét đầy.....một đống bao đủ màu sắc.

Sau khi xuống xe, Tống Văn hướng anh vẫy tay "Tạm biệt chồng".

Đứng ở phía sau Tống Văn, Thư Tâm chỉ yên lặng nhìn về phía Lăng Thiệu, nhìn thấy người đàn ông cong môi cười, cô không khỏi mỉm cười nhìn anh. Trước khi Tống Văn quay đầu lại, cô kịp hạ môi. Lăng Thiệu lái xe đi rồi Tống Văn liền xoay người bước vào.

Hiện tại cô ấy đã kết hôn với một người đàn ông giàu có cuộc sống sau hôn nhân lại rất tốt, vì vậy cô có cảm giác thành tựu trước mặt Thư Tâm. Sau khi nhìn thấy giáo sư Dương, nói mấy câu liền đem Dương giáo sư khen đến cười không ngừng.

Thư Tâm ngồi trước máy tính bắt đầu chuyên tâm làm công việc dịch thuật của mình. Tống Văn nói chuyện với giáo sư Dương sau đó bắt đầu hỏi xem có người đàn ông giàu có, chất lượng cao nào ở gần văn phòng hay không. Thư Tâm ngẩng đầu liếc nhìn, Tống Văn cười hì hì hướng cô nhìn qua. Cô không biết cô ấy có nghi ngờ không, nhưng cô hẳn là....không thể sống trong nhà đó được nữa.

Cả một ngày, Tống Văn cùng cô ngồi trong phòng làm việc, cơm trưa gọi đồ ăn mang đến, sau khi hai người ăn xong, Tống Văn tiếp tục chơi điện thoại, Thư Tâm tiếp tục phiên dịch nội dung. Cô bận đến sáu giờ tối, Lăng Thiệu lại đây đón người.

Thư Tâm nói "Cậu về trước đi, tớ còn có chút việc phải làm".

"Được" Tống Văn vẫy tay với cô rồi đi ra ngoài.

Hơn 8 giờ tối, Thư Tâm mới xong việc nói với cô Dương một tiếng mặt sau phần nội dung, cô định mang về nhà làm và ký một thỏa thuận không tiết lộ ra ngoài, cô Dương thấy rằng cô là một học sinh rất ngoan ngoãn nên đã đồng ý. Khi cô bước ra khỏi văn phòng liền đặt cho mình một vé khứ hồi. Ra cổng trường tính bắt taxi, liền thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu ở cổng trường. Cô bước tới có chút kinh ngạc.

Còn chưa đi tới cửa xe, cô đã bị ai đó ôm lấy, cô nghiêng đầu nhìn, Lăng Thiệu ôm cô hướng chỗ bóng tối, cô hợp tác mà đi qua, người đàn ông ôm cô vào lòng rồi hôn.

"....ngô" Cô bị hôn không thở được đẩy đẩy anh "Tại sao..... anh.... lại ở đây?"

Lăng Thiệu siết chặt hai bàn tay trên eo cô, ôm cô vào ngực, hung hăng hôn lên môi "Vợ.....anh hôm nay nhớ em muốn điên lên rồi....".

Trái tim Thư Tâm run rẩy, đầu ngón tay khẽ run lên, nhẹ nhàng ôm lấy tấm lưng rắn chắc của người đàn ông, thì thào nói: ".....em cũng vậy."

" Em nói gì cơ?" Rồi lại hôn cô một chút " Nói cái gì?"

Thư Tâm ngượng ngùng lại nói. Nam nhân phấn khích ôm lấy cô hôn một lần nữa.

"Tống Văn có biết anh đến không?" Thư Tâm có chút khẩn trương hỏi "Hôm nay cô ấy...."

"Không sao đâu". Lăng Thiệu chạm nhẹ mái tóc dài hỗn độn của cô "Đừng sợ".

Thư Tâm vẫn còn một chút lo lắng "....em..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro