Chương 39. Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Tâm trở lại đi làm chưa tới mấy ngày, lại phải đi công tác, Lăng Thiệu không nói hai lời liền đi cùng cô. Những đồng nghiệp đi cùng Thư Tâm đều hâm mộ, khi ăn cơm đều nhìn Lăng Thiệu, họ không nghĩ rằng trông anh bề ngoài có vẻ độc đoán, gia trưởng nhưng khi đi cùng cô thì lại ngoan ngoãn như một chú chó con. Thư Tâm bị bàn tán rất ngượng ngùng. 

Công việc phiên dịch của cô ngày càng thuận lợi, chỉ có một điều làm cô không quá thoải mái, là mỗi khi có nhân viên mới vào, lại bị Hứa tổng săn đón. Nếu người nào che dấu kỹ thì sẽ không bị vợ ông phát hiện, không thể che giấu nữa thì luôn bị bà ta đánh đập mắng mỏ cuối cùng cũng bị Hứa tổng vứt cho một khoản tiền rồi cho nghỉ việc. Thư Tâm thấy vậy rất tức giận nhưng không thể làm gì được.

Lăng Thiệu kêu cô nên từ chức, đổi công ty khác. Cô cũng muốn, nhưng mà, chế độ đãi ngộ của công ty thật sự rất tốt, trích phần trăm mỗi lần làm việc, cô không biết từ chức về sau có thể tìm được một công ty khác như vậy hay không.

Lăng Thiệu liền ôm cô, nhắc lại chuyện "Em quên lúc ở trên máy bay à? Người phụ nữ kia không phải muốn mời em tới công ty làm việc? Hỏi cô ấy thư xem".

"Em sợ qua bên đấy không được tốt cho lắm, Hứa tổng đối xử cũng không tệ, em đột nhiên đi qua đó rốt cuộc..." Cô đã nghĩ đến người phụ nữ đó từ lâu, nhưng trong lòng lại rất nhiều vướng bận.

Rốt cuộc, cô cũng không biết gì về người phụ nữ đó.

"Không thì đi hỏi một chút, có lẽ sẽ rõ?" Lăng Thiệu hôn hôn vành tai cô. "Anh sẽ đi tìm hiểu tình hình, khi đó, anh sẽ kêu cô ấy trực tiếp đào em về với giá cao, cứ như vậy mà qua đó".

"...... Em còn chưa đồng ý đi, mà còn đòi giá cao". Thư Tâm nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, trên mặt ửng hồng nở nụ cười "Sao mà anh biết người ta sẵn sàng đào em với giá cao chứ?".

"Em lớn lên đẹp như vậy, kêu lại rất dễ nghe ..." Lăng Thiệu nói mấy lời dâm đãng, lại bị Thư Tâm trừng mắt, đổi lại nụ cười trầm thấp "Giọng em dễ nghe như vậy, dĩ nhiên cô ấy muốn đào em về rồi".

Thư Tâm cũng không nghĩ thêm gì nữa, nhưng không tới mấy ngày, người phụ nữ cô gặp trên máy bay chủ động liên lạc, cười cười rồi hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Cô không ngờ răng điều kiện bên ấy còn tốt hơn bên Hứa tổng, cô không thể tin được.

"Cô với tôi tính tình khá hợp nhau, cùng cô nói chuyện phiếm thật thoải mái, công ty tôi thiếu một người như cô, nói thật .... Thư Tâm cô thích hợp với công việc này, nếu sau này cô đi theo tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô".

Người phụ nữ này họ Vạn, tên là Vạn Nguyên, gia đình cô kinh doanh rất rộng thường xuyên công tác ở nước ngoài, với tiền hoa hồng tối thiểu là 5 vạn. Cô nghe xong động tâm một chút, bởi vì Vạn Nguyên nói, nếu Thư Tâm đi theo, cô ấy có thể đảm bảo rằng mỗi đơn hàng cô đi công tác sẽ trích không dưới 5 vạn, nhưng cô phải cố hết sức. Trừ lương cơ bản cố định trong một tháng , còn có phí hoa hồng năm vạn một tháng, một năm sẽ kiếm được 60 vạn. Nếu cô chăm chỉ và nhận được đơn hàng lớn thì có thể kiếm được 1 ngàn vạn một năm. Thư Tâm nghe xong toàn thân máu nóng đều xông lên, về đến nhà không bình tĩnh được, cảm thấy mình trở nên tham lam, không muốn từ bỏ cơ hội tốt như vậy. 

Lăng Thiệu thấy cô ở phòng khách đi tới đi lui, nhịn không được đem người đè ở trên sofa mà thao.

Sau khi làm tình xong, Lăng Thiệu sờ lên gò má ướt đẫm mồ hôi của cô "Em đã quyết định chưa?"

Đôi mắt Thư Tâm thất thần nhìn anh, giọng nói khàn khàn cất lên "Em sẽ đi".

Lăng Thiệu cười nhẹ, hôn lấy nàng môi.

"Đừng sợ."

"Mặc kệ em đi đâu, chồng đều đi theo em".

Việc từ chức không khó như Thư Tâm nghĩ, Hứa tổng thậm chí không hề hỏi cô lý do liền phê duyệt. Ông ta có lẽ nhìn thấy mà không ăn được, nên không muốn gặp lại cô.

Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Thư Tâm đến công ty của Vạn Nguyên làm việc, nơi đây không khí thoải mái hơn nhiều so với công ty của Hứa tổng, nhưng khi vào việc thật sự không ai dám đùa giỡn hihi haha. Công ty của họ có một hệ thống đánh giá rõ ràng, cũng như các kỳ thi kiểm tra hàng tháng, đây là một chuỗi đánh giá dành cho tất cả mọi người trong lĩnh vực phiên dịch, Thư Tâm thích không khí căng thẳng này, có thể tiếp thêm động lực cùng áp lực, để cô tiến bộ hơn .

Không lâu lại tới năm mới, Vạn Nguyên nhận một đơn phiên dịch ở nước ngoài, chuẩn bị đưa cô đến đó. Thư Tâm chỉ do dự một giây, liền gật đầu đồng ý. Đây là đơn hàng lớn đầu tiên mà Vạn Nguyên giao cho cô, cô không có lý do gì để từ chối. Trong ba tháng ở công ty, cô đã theo giám đốc bộ phận đi nhiều thành phố khác nhau, có thể là do Vạn Nguyên muốn đào tạo cô, Thư Tâm trong lòng hiểu rõ, cô cũng đang chờ cơ hội.

Hiện tại cơ hội tới. Trường của anh đã được nghỉ từ lâu, nghe nói cô đi công tác nước ngoài, liền mang theo hộ chiếu, xin visa và đổi đô la Mỹ, chuyện gì anh cũng xông pha làm trước, căn bản không cần Thư Tâm và Vạn Nguyên can thiệp.

Vạn Nguyên cầm tách cà phê trong tay, không nhịn được hỏi Thư Tâm "Cô vẫn chưa đồng ý sao?"

Thư Tâm 'A' một tiếng, mất một lúc mới hiểu được cô ấy đang nói gì, đỏ mặt liếc mắt về phía Lăng Thiệu, anh vừa mới đổi tiền, đi nhanh lại chỗ cô, cách một đoạn liền vẫy tay với cô, khuôn mặt nở nụ cười.

"Vốn dĩ, dự định cuối năm....." Thanh âm của cô rất nhỏ, nhìn Vạn Nguyên có chút xấu hổ.

Vạn Nguyên che miệng lại "Ai nha, là tôi làm gián đoạn thời gian hôn lễ của hai người, đúng không? Tội lỗi ... tội lỗi ...."

Thư Tâm nở nụ cười "Không phải".

Trong lúc nói chuyện, Lăng Thiệu đã chạy như bay tới đây, vóc người cao lớn, khi đi tới, giống như một con thú khổng lồ che phủ thành một cái bóng lớn.

Anh ôm mặt Thư Tâm thử độ ấm "Có lạnh không?"

Thư Tâm lắc đầu "Không lạnh".

"Nhìn xem, cái gì ở đây". Lăng Thiệu xốc quần áo của mình lên.

Thư Tâm vươn đầu nhìn vào xem, không nhìn thấy cái gì, đã bị Lăng Thiệu lấy áo trùm đầu.

"Lăng Thiệu!: Cô nhận ra rằng mình đã bị lừa, đỏ bừng mặt, bên cạnh còn có Vạn Nguyên, anh như thế nào lại ấu trĩ như vậy a.

Cô chôn ở vị trí trái tim của người đàn ông, cả đầu bị anh bọc trong lớp áo, xung quanh tối om, chỉ có tiếng tim đập của người đàn ông này kịch liệt, thịch thịch thịch, đến mức màng nhĩ cô ù đi. Cô đưa tay định đẩy nhưng chợt nhận ra ngón tay mình bị tròng một thứ gì đó lành lạnh, ngay khi thứ đó mang lên tay, cô đã nhận ra đó là thứ gì, lập tức liền ngây ngẩn cả người.

"Chẳng bao lâu nữa em sẽ gặp nhiều người đàn ông đẹp trai hơn anh, trước để anh nhắc họ, để họ biết em đã có chồng, miễn cho có người dụ dỗ em". Người đàn ông trầm giọng cười nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra vẻ khẩn trương "Em đã nói, thời điểm ăn Tết, nếu chúng ta còn ở bên nhau, em sẽ đồng ý, hiện tại không thể chơi xấu đổi ý".

Thư Tâm bị vùi vào lồng ngực anh, khóe môi không ngừng giương lên.

Lăng Thiệu cười khẽ, duỗi tay nắm lấy tay của cô "Anh biết em rất dễ mắc cỡ, bây giờ, anh đem giấu em ở bên trong, không ai thấy em thẹn ngùng nữa".

Thư Tâm trong mắt có vài giọt nước mắt, cô cắn chặt môi, cố gắng cười nhưng nước mắt đã rơi. Ngay khi Thư Tâm quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dưới cây thông ở cửa, trời đang đổ tuyết, anh như vậy mà đứng trong tuyết một lúc lâu, khuôn mặt phủ đầy sương giá, lông mi tất cả màu trắng.

"Không phải anh nói ngồi quán cà phê đợi sao?" Thư Tâm đau lòng chạy tới, cởi khăn quàng cổ quét tuyết trên mặt, dùng ngón tay xoa xoa khuôn mặt, khuôn mặt lạnh như băng.

"Quán cà phê đằng kia xa quá". Lăng Thiệu gỡ tay cô ra "Tiểu Tâm coi chừng lạnh, lát nữa anh sẽ ổn thôi".

Thư Tâm đánh anh một cái. Lăng Thiệu mỉm cười đeo găng tay vào cho cô, nhưng Thư Tâm lại lướt qua anh đi về phía trước rồi.

"Ai, đừng tức giận....." Lăng Thiệu chạy vài bước, vọt đến chỗ Thư Tâm, lại thấy hai mắt cô đỏ bừng, nước mắt chảy đầy trên khuôn mặt.

"Bảo bối, đừng khóc a". Lăng Thiệu hốt hoảng luống cuống một chút "Sao em lại khóc, lỗi tại anh, lần sau anh ngồi quán cà phê đợi em".

Không hiểu sao nước mắt Thư Tâm cứ trào ra, bị anh dỗ dành vài câu, đột nhiên bật khóc lớn lên.

Lăng Thiệu ôm cô "Anh sai, lỗi của anh, đừng khóc, trời lạnh, nước mắt đều đông hết...."

Vạn Nguyên ở một bên, vừa xem vừa lắc đầu. Chao ôi, ghen tị chết mất.

Mùa xuân năm nay, Thư Tâm cùng những người khác đều đón ở nước ngoài, ngày đầu năm mới, Thư Tâm làm sủi cảo, mượn phòng bếp của khách sạn, sau khi nấu xong thì dọn ra ba món bánh bao, cùng anh uống rượu đỏ rượu ăn sủi cảo trong phòng của Vạn Nguyên.

"Để tôi nói cho cậu biết, Thư Tâm là một người phụ nữ rất tốt, cậu phải trân trọng cô ấy". Vạn Nguyên ăn sủi cảo hết lời khen ngợi, thậm chí đối với Thư Tâm khen không dứt miệng.

Lăng Thiệu đưa khăn giấy cho cô, Vạn Nguyên lại hướng cô để khen anh "Bất quá nói thật, người đàn ông này cũng không tồi, nếu cô bỏ lỡ cậu ấy, phía sau rất nhiều phụ nữ cướp đấy".

Thư Tâm mím môi cười "Tôi biết".

"Cô biết?" Vạn Nguyên giả bộ kinh ngạc "Biết tại sao không đưa nhẫn cho cậu ấy?"

Hôm nay sau khi gặp khách hàng, Cô đã đến cửa hàng để mua một chiếc nhẫn nam, Vạn Nguyên ở bên cạnh nhìn, Lăng Thiệu bị kêu đi mua cà phê, cơ bản không biết về việc này. Trước mắt, Vạn Nguyên cố ý để Thư Tâm đeo nhẫn cho anh trước mặt cô. Thư Tâm quá xấu hổ.

Anh không biết chuyện đó, chỉ thấy cô bị Vạn Nguyên làm cho xấu hổ, mới nhéo nhéo mặt cô và nói "Sau khi về nhớ nói rõ...".

Trước khi anh nói xong, Thư Tâm đã nắm tay anh, lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn bị cầm đến nóng rồi đeo vào cho anh. Lăng Thiệu ngây ngẩn cả người.

"Chúc mừng chúc mừng!" Vạn Nguyên cầm ly rượu lên, chạm vào mặt bàn "Hahaha! Chúc mừng hai người! Chúc hai người mãi mãi bền chặt!".

Anh nghe thấy giọng nói của Vạn Nguyên thì mới hoàn hồn, liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, thật ra anh mua một chiếc nhẫn nam, chỉ nghĩ sau này sẽ kết hôn, chờ Thư Tâm đeo cho anh. Không ngờ, cô lại đi mua cho anh một chiếc nhẫn nam. Lăng Thiệu hưng phấn đến mức ôm Thư Tâm xoay mấy vòng, không quan tâm đến sự hiện diện của Vạn Nguyên ở đây, ôm cô rồi hôn xuống.

Vạn Nguyên giả vờ che mặt "Hai người không để ý sao? Đừng kích thích tôi nữa, tôi bây giờ chỉ có một mình, các người có thể thông cảm một chút được không?"

Cô đẩy đẩy Lăng Thiệu. Anh mỉm cười, bế cô lên liền bước ra ngoài.

Lúc trở lại phòng, Lăng Thiệu liền cởi quần áo Thư Tâm, đem cả người cô đẩy dựa vào sau cửa mà thao, trên người cô còn mặc áo len nhưng hạ thân đã bị anh cởi sạch, hai chân trắng nõn mềm mại cuốn lấy vòng eo anh. Lăng Thiệu một bên làm cô, một bên cởi toàn bộ áo quần trên người quần được kéo đến ngang bắp chân, đá giày ôm cô vừa đi vừa làm, cô bị anh đâm mấy cái liền rùng mình kêu lên.

"Ha a......"

Lăng Thiệu bật điều hòa, đặt cô ở trên giường, rồi mớ xé toạc quần lót vùi đầu vào vú cô mà mút. Anh bị kích thích toàn thân nóng bừng bao phủ lấy cơ thể Thư Tâm, giống một cái bếp lò.

Đầu lưỡi chạm vào đều mang theo độ ấm như thiêu đốt, nóng đến đến mức cô chịu không nổi mà kêu lên "A...chồng...không cần...liếm....ư.."

Anh dùng một tay ấn vào bụng cô, một tay giữ lấy chân cô bắt đầu đâm vào mạnh mẽ. Nhẹ giọng nói "Bảo bối, anh muốn làm chết em".

Thư Tâm nghe được lời này, bụng dưới chảy đầy dâm thủy, cơ thể vặn vẹo ga giường, lắc đầu vừa nói "Không....không cần.....".

Từng đợt khoái cảm ập đến, tiểu huyệt run lên mấy cái, người đàn ông rút côn thịt ra thay vào đó ngón tay vào tìm điểm nhạy cảm của cô mà đâm vào. Thư Tâm thét chói tai ngã quỵ xuống, phía dưới phun ra một tia dâm thủy. Cơ thể run rẩy đến đau đớn, cả người căng thẳng, cơn cực khoái kéo dài mấy giây, cô vẫn không ngừng run rẩy. Lăng Thiệu rút ra ngón tay, cúi đầu mút hai mảnh cánh hoa mềm mại, nuốt hết dâm thuỷ từ tiểu huyệt vào miệng. Đầu lưỡi liếm mút lấy âm vật của cô, thổi nhẹ, rồi lại cắn.

Thư Tâm bị ép đến khóc thành tiếng tới, "ô ô ô...... đừng....cầu xin anh..."

Khoái cảm dần dần kéo tới, không thể chịu được nữa, Thư Tâm thét chói tai cắn lấy ga giường khóc kêu, "A a a a.....Ô ô....chồng ơi..."

Khi cao trào tới, đầu óc của cô toàn bộ đều trống rỗng, nước mắt chảy đầy mặt, bụng nhỏ run lên mãnh liệt, dâm thủy không ngừng phun ra bên ngoài.

Người đàn ông vẫn chôn ở giữa hai chân cô, dùng sức liếm mút hết dâm thủy, ân thanh mút liếm dâm đãng quanh quẩn ở bên tai, Thư Tâm chịu không nổi mà lắc đầu khóc lóc kêu, "Chồng ơi.....a a......Chịu không nổi...a ư...không được..".

Cao trào lần nữa lại đến , anh trực tiếp đem côn thịt nóng bỏng tiến vào, mà thao mạnh mẽ, Thư Tâm đang cao trào thân thể chịu không nổi sự kích thích lớn như vậy, một bên bị anh làm, bị anh giữ chặt bụng, cô bắt lấy cánh tay anh hét lên "A a a a a..."

Lăng Thiệu đem chân cô dang rộng ra, ép chân lên tạo thành hình chữ M, theo sau cúi đầu, một bên hôn lấy môi cô, một bên mạnh mẽ mà thọc vào rút ra. Tư thế này đem toàn bộ cơ đùi kéo căng ra , làm cho khoái cảm càng thêm mãnh liệt, sau vài phút bị anh làm trong loại tư thế, lại khóc lớn kêu lên rồi cao trào. Lăng Thiệu bị tiểu huyệt bóp lại kẹp đến tinh quan buông lỏng muốn bắn, nhanh chóng rút ra loát vài cái rồi bắn dưới giường.

Cô nhìn hai mắt mê man nhìn lên trần nhà, ý thức của cô bây giờ như bay lơ lửng giữa không trung, khi được anh ôm lên, tâm hồn còn chút dư vị cao trào mà rùng mình. Anh nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của cô, đem nó đè lên đỉnh đầu, theo sau cúi xuống mút cắn cánh môi cô, nhẹ nhành thong thả mà đẩy dương vật một lần nữa đâm vào cơ thể cô.

Ngoài cửa sổ tuyết đang rơi, bên ngoài thế giới kia là một mảnh lạnh lẽo, nhưng bên trong phòng ngay lúc này lại một mảnh tình nóng bỏng. 

Xong xuôi anh bế cô vào phòng tắm, lúc đi ra cô nhắm mắt ngủ thiếp đi. Lăng Thiệu ôm đặt cô trên giường, sau đó nhẹ nhàng ôm từ phía sau. Anh hôn hôn lên đôi mắt cô. Thì thầm bên tai Thư Tâm mà nói.

"Vợ yêu, Năm mới vui vẻ".

Đây là năm mới đầu tiên của hai người ở bên nhau, về sau sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba...

Rất nhiều lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro