Yeu em 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Mày là thằng chó, biến khỏi đời tao ngay!

Vừa nói Quyên vừa quăng cho nó một cái nhìn khinh bỉ rồi choàng vai gã người yêu mới, vốn không xa lạ với nó lắm, rồ ga biến mất nơi cuối đường.

Từ công viên Phú Lâm đi về nhà nó đoạn đường không ngắn cũng không dài cũng như nó đang không biết được cái cảm giác hiện tại của nó là sao nữa: không đau hay quá đau? Sau mấy ngày liền nằm lì trong nhà, vứt cái sim một bên, cái điện thoại một nẻo nó lếch xác dậy, xách xe chạy vòng vòng thành phố cho khuây khỏa, chưa bao giờ nó thấy lòng nhẹ nhõm tới như vậy cả. Đúng là nó đã quá mệt mỏi với những gì đã qua. Nó không nghĩ rằng nó đã phải sống một cuộc đời khủng khiếp như thế, phải khác thôi! Đó cũng chính là lý do để nó quyết định đăng kí để tiếp tục học liên thông lên cao đẳng trong buổi chiều lãng nhách đó dù trước đây ba thằng bạn gần nhà đã năn nỉ nó cả chục lần.

Vừa bấm nút lên thang máy thằng Điệp vừa hớn hở:

- Ma quỷ nào xui khiến mà mày chịu đi học vậy?

Thằng Tân thêm dầu vô lửa:

- Chắc vừa bị "má" đá chứ gì, tao mới thấy con Quyên nó xà nẹo với thằng Hoài... đã nói mày rồi, con gái nó phức tạp mà đê tiện lắm!

Nó cười khẩy, nhếch mép lên một cái:

- Ý mày là... nên đi mê con trai như tụi bây đó hả? Há há... Để đêm nay tao về xem xét cái đã!

Hai thằng kia bất giác đỏ mặt nhìn nhau im lặng. Tự nhiên xỏ ngọt được hai thằng bạn nó thấy phấn chấn hơn một chút trước khi bước vào lớp.

Đang chăm chú nghe thầy giảng bài thì nó liếc qua thấy thằng Điệp hích vai, đá lông nheo thằng Tân một cái đầy ngụ ý rồi cả hai cười khúc khích, nó chau mày:

- Bộ có thằng trai đẹp nào lọt vào mắt xanh tụi bây rồi hả?

Điệp ỏng ẹo nhéo nó một cái rồi nói:

- Đừng sĩ nhục anh em hoài nha mậy thằng chó kia. Kệ cha tụi tao!

Bây giờ nó chỉ thích chọc tức ai đó rồi cãi nhau thậm chí là đánh nhau cũng được, vậy mới phê. Sau khi dằn mặt nó một cách giận dỗi thằng Điệp thỏ thẻ với thằng Tân:

- Tao bảo đảm với mày luôn đó! Nhìn là biết liền, tao để ý mấy ngày nay rồi!

Hai cái tên này nói chuyện gì mà mờ ám, lập lờ vậy nhỉ? Đúng là không thể nào khiến nó không tò mò được, máu nhiều chuyện nổi dậy nên nó quay sang thằng Tân hỏi:

- Vụ gì mà hai đứa bây rủ rỉ, rù rì hoài vậy?

- Thằng Điệp nói hai thằng ngồi trên kia là một cặp.

Nó nhìn lên cái bàn tuốt ở trên theo hướng chỉ của thằng Tân thì thấy một cái bàn có 3 người, thằng ở giữa thì ngồi sát thằng trong góc, nhìn không có gì khác lạ hết!

- Đừng nói, thấy người ta ngồi sát nhau cái nói là... tụi bây đúng là bệnh nặng. Tưởng nhìn ai cũng giống tụi bây hết chắc, đừng tưởng bở nha!

Thằng Điệp gân cổ cãi:

- Thằng trong góc thì tao không chắc lắm, nhưng mà thằng ở giữa mặc áo vàng thì nhất định... trăm phần trăm.

Nó không buồn cãi với hai thằng này nữa, hic hic, làm bạn tụi nó đúng là nhức đầu thiệt, tối ngày cứ bàn chuyện về trai. Ngộ thật, trên đời này cũng có những đứa con trai mà đi thích con trai, thật không hiểu nổi. Mà nó cũng chẳng thèm hiểu chi cho mệt, có liên quan gì tới nó đâu. Mà lúc này nó thấy nó điên lắm cơ, gàn dở và thích gây sự lắm. Khi nghe hai thằng bạn ngồi kế cứ lấy hai thằng ở trên làm đề tài nói chuyện nên nó bèn nghĩ ra một sáng kiến "chơi" hai thằng bạn của nó một cú hết hồn.

- Êh! Bạn!

Nó chỏ mỏ về phía trước lớp la lớn lớn làm cả đám bạn ngồi bàn trên ai cũng ngoái đầu lại, trong đó có 2 thằng vai chính mà nãy giờ nó chỉ thấy cái lưng. Giờ thì cuối cùng cũng được chiêm ngưỡng dung nhan của hai thằng đang bị soi mói. Trong khi đó hai thằng quỷ bạn lại cúi xuống măt bàn thẹn thùng né tránh mấy chục con mắt đang đổ dồn về bàn tụi nó để tìm chủ nhân của lời kêu gọi bất ngờ kia. Rồi nó lại nhanh chóng cười hì hì:

- Kêu lộn, không có gì hết đâu!

Thằng Điệp vẫn còn đang nép đầu xuống bàn với cái mỏ lên chửi thề:

- Má, bị gái đá rồi điên hả thằng kia, chuyện vậy cũng làm được, đúng là rãnh.

Mãi tới một lúc sau hai thằng bạn của nó mới chịu, ngồi thẳng lưng lên. Nó nói:

- Ai kêu tụi bây không lo học đi nói chuyện của người ta hoài làm chi.

- Vô duyên tao có miệng tao nói!

Nó cãi lại:

- Thì tao cũng có miệng tao nói!

- Thôi cãi không lại mày!

Hì hì có làm vậy thì hai thằng này mới chịu im mồm cho nó suy nghĩ đây mà. Ngộ ghê hai cái tên quỷ sứ này, thích nói chuyện người ta, thích gây sự chú ý cho người khác, mà cụ thể là... trai, nhưng khi người khác nhìn lại mắc cở, trốn tránh, đúng là khó hiểu quá. Còn nó, nó chả tè ai hết. Mà hai thằng bạn này của nó đúng là... nhiều chuyện thiệt. Mới im được chút là lại nhốn nháo lên ngay, thằng Điệp hồ hởi nói với thằng Tân:

- Êh, thằng này gác chân lên thằng kia kìa, thấy không? Tình tứ ớn luôn. Thằng kia còn cười nữa kìa mày...

...

- Êh! Bạn!

Nó lại làm một sự chú ý nữa trước lớp bằng cách kêu lớn hơn lúc nãy nữa. Lần này cũng có nhiều đứa ngoái đầu lại, nhưng trong số đó không có thằng áo vàng vì nó đang vội rút chân ra khỏi chân thằng bạn ngồi kế bên thì phải. Hay là do thằng áo vàng đã nhàm tiếng kêu của nó? Thấy "đối tượng" mình mong muốn không chú ý nó bèn nói lớn giọng hơn:

- Bạn áo vàng!

Lúc này hai thằng bạn cùng bàn của nó đầu đã nằm ẹp xuống bàn, mặt mày tái mét, xanh lè. Thằng áo vàng nghe đích danh bèn quay xuống nhìn nó mỉm cười thân thiện và nhướng chân mày lên thay cho câu hỏi: "Có gì không bạn?" Chỉ chờ có thế nó chỉ tay về phía hai thằng bạn của nó và nói:

- Hai thằng này có gì muốn nói với bạn nè.

Thằng Điệp vừa giậm chân nó ình ình vừa xua tay về phía thằng áo vàng, mặt đỏ ửng lên:

- Không có gì đâu bạn ơi, thằng này nó giỡn.

Chờ thằng áo vàng quay lên, thằng Điệp liếc nó một cái rồi không thèm nói thêm tiếng nào với nó nữa. Thấy hai thằng kia tự nhiên im ru nó lại bất giác thấy... thiếu thiếu:

- Êh, sao không nói gì nữa vậy? Đừng nói hai đứa bây giận tao nha!

Vẫn là sự im lặng đáng sợ. Bực mình nó chửi đổng:

- Thứ đồ Pede, đụng cái giận!

Không khí càng trở nên căng thẳng, nặng nề nhưng nó không quan tâm, đúng là hai cái thằng... con gái, có vậy cũng giận. Giờ đây thay vì ghẹo hai thằng bạn nó lại bắt đầu để ý đến cái "cặp đôi" đang ngồi trước mặt xem có đúng như lời bàn tán hay không. Tụi nó ngồi có sát nhau thật, cũng hay quay qua cười giỡn trông khá vui vẻ và thân mật. Hình như chỉ có vậy mà hai thằng kia nói cho quá. Đó là kết luận trong ngày đầu tiên của nó về cặp đực rựa kia!

Sau vài ngày đi học nó quả quyết với thằng Điệp và thằng Tân:

- Tụi nó chỉ là bạn thân thôi, không có... đồng bóng như hai đứa bây!

- Đồng bóng cái... bà nội mày, giờ mày dám cá với tao không?

Nó cười khẩy:

- Mắc gì mà không dám cá chứ?

- Một chầu nhậu, Ok?

- Ok, một chầu nhậu! Mày chờ xem tao sẽ cho hai đứa bây sáng mắt ra.

Vậy là từ đó bổng nhiên thằng áo vàng được 3 thằng nó quan sát, nhận xét từng ly từng tí... Nói chung nhìn tụi nó hơi thân với nhau thôi, đâu có gì là ghê gớm chứ. Nhất là thằng đi chung với thằng áo vàng đó nhìn chả giống Pede gì hết. Thậm chí mặt mày còn có vẻ bặm trợn, lạnh lùng, khó ưa. Chả biết từ khi nào chỉ vì một chầu nhậu và cái danh nghĩa "biết nhìn người" mà nhất cử lưỡng động của hai thằng kia đều không lọt qua mắt nó trong lớp học.

Thằng áo vàng... tụi nó kêu thằng đó là thằng áo vàng vì đi học nó chị mặc mỗi cái áo vàng có logo tập đoàn INTEL màu xanh da trời bên vai áo trái. Trong lớp thằng áo vàng có vẻ là đứa trội nhất vì học khá giỏi, nó hay pha trò và phát biểu trong giờ học khá nhiều. Đặc biệt là nó và thằng đầu đinh kia lúc nào cũng như hình với bóng dù nhóm tụi nó cũng có 3 thằng. Giờ thực hành thì cũng ngồi chung một máy, thằng áo vàng nhiệt tình chỉ bài cho thằng đầu đinh đôi lúc nó còn la hét như mấy ông thầy nóng tính vậy. Trông tụi nó thật sự giống như một đôi bạn thân nhiều hơn và đặc biệt nó tin mình không nhìn người sai bao giờ.

Hôm nọ cả ba đứa quyết định... ngồi sau lưng hai đứa kia để xem tụi nó làm gì và nói gì với nhau mà hầu như tiết học nào hai thằng cũng chúi đầu vào nhau, rù rì rủ rỉ... nó tự nhiên cũng cảm thấy nhột nhột cho hành động lén lút của mình, nó trở nên... kỳ cục như vầy từ khi nào vậy chứ. Giống bà tám quá đi thôi. Ba đứa nó canh me đã đời mới được ngồi sau lưng ba đứa kia. Vừa thấy ba thằng nó ngồi sau lưng thì thằng áo vàng quay xuống nhìn tụi nó mỉm cười một cách khá thân thiện. Trong giờ học có đứa nào chịu nghe giảng bài đâu. Còn hai thằng ngồi trên kia thì cứ nói chuyện to nhỏ như xung quanh chả có ai. Ôi thật xấu hổ khi phải thọc mạch chuyện người khác như vầy.

Ra chơi thì 3 thằng nó ra quán nước ngồi bàn tán sôi nổi, nó hớn hở nói:

- Sao? Có nghe hai đứa kia bàn bạc vụ gì chưa? Tao đã nói rồi mà... không phải là không phải...

Thằng Điệp tuy hơi ú ớ một tí những cũng ra vẻ cố gắng chống chế:

- Thì thằng đầu đinh có thể là không phải... nhưng nhất định thằng áo vàng...

Bất chợt trong đầu nó lóe lên một ý nghĩ thật nhanh, nó nheo mắt nhìn thằng Điệp và mỉm cười một cách gian manh hết sức:

- Điệp!

- Gì?

- Nhìn vô mắt tao nè!

- Gì mậy?

- Khai cho thật nha!

- Gì?

- Mày thích thằng áo vàng đúng không?

Câu hỏi nó làm cho thằng Điệp như trời trồng, môi run run, mắt đỏ hoe như sập đất, thằng Tân vỗ đùi cái đét:

- Hèn chi, tao cũng nghi nghi....

Thằng Điệp im re, còn nó thì khoái chá vì phát hiện hết sức vĩ đại này của mình:

- Mày lấy vải thưa che mắt thánh hả Điệp?

Thằng Điệp im re, không dám hó hé một lời. Chắc là trúng tim đen anh chàng rồi. Thấy không thể chối cãi thằng Điệp bèn đánh trống lãng:

- Nếu để ý lời tụi nó nói mày sẽ thấy thằng đầu đinh nó có ghệ chứ thằng áo vàng thì... tao tin chắc thằng áo vàng đang yêu thầm thằng đầu đinh.

- Mày cứ hoang tưởng, thằng kia có ghệ rồi thì việc gì thằng này thích chứ... tao thấy thái độ thằng áo vàng cũng bình thường khi thằng kia nói về nhỏ ghệ của nó mà...

Thằng Điệp gân cổ cãi lại:

- Nói như mày, không lẽ nó lồng lộn ghen lên! Yêu đơn phương thì phải vậy chứ sao?

Nó không từ chối bất cứ cơ hội nào để được chọc tức bạn bè:

- Cũng như mày đó hả?

Nó rất thích kê tủ vô họng người khác, thấy thằng Điệp im re nó hả hê lắm. Thằng Tân thì cười:

- Mày cứ ghẹo nó hoài. Lo mà giúp nó đi!

Thằng Điệp giãy nãy như đĩa phải vôi:

- Ai cần, tao tự lo cho tao được.

Đã học cả tháng rồi mà thật tình chưa bao giờ nó có cơ hội nói chuyện với thằng áo vàng dù rằng thằng này cũng làm nó tò mò và muốn làm quen không kém. Nó thấy nể thằng áo vàng thật, học môn gì cũng biết trước, lại rất hay pha trò làm thầy cô và cả lớp cười rần rần. Đôi lúc nó cũng thoáng nghi ngại vì thấy sao thằng này vô tư quá, chả bao giờ đề cập tới chuyện gái gú, hay tươm tướp lên mỗi khi có mấy em học kế toán đi ngang qua như những thằng con trai khác trong lớp. Chỉ có rất ít lần thằng áo vàng chọc thằng đầu đinh với một em nào đó vô tình lạc vào lớp đi W.C nhờ mà thôi. Nhóm của nó còn phát hiện thêm một điều khá thú vị là hai thằng đó đi học chung 1 xe nữa, thật là... lãng mạn! Thằng Điệp gật gù nhận xét trong ganh tỵ.

Hôm học Java chả hiểu sao chỉ có một mình thằng áo vàng đi học sớm và đang ngồi trong góc, nhóm 3 thằng của nó tới. Như mọi khi thằng áo vàng mỉm cười với 3 đứa nó. Nó cũng nhe răng ra cười đáp trả và hỏi câu đầu tiên làm quen:

- Anh ơi! Anh làm ở công ty INTEL hả?

Thằng áo vàng cười trả lời:

- Đâu có, đang thất nghiệp, tại mặt cái áo lấy le chơi vậy thôi!

Thằng Điệp lúc này hình như đã lấy can đảm hay sao mà nhảy vô nói tiếp:

- Bài Java bữa trước anh có hiểu không? Chỉ lại em đi, thầy giảng mà em không hiểu gì hết!

Thằng áo vàng trầm ngâm rồi mở cái lappy nó đem theo:

- Đâu? Bài nào đâu, tui chỉ biết sơ sơ thôi hà, hên xui nha!

Thế là ba đứa nó tràn lên bàn thằng áo vàng nghe giảng. Công nhận thằng áo vàng này giỏi thật, nó giảng bài còn dễ hiểu hơn thầy nữa nên chẳng mấy chốc ba đứa nó đã theo kịp bài học. Thằng Điệp khoái chí gật gù:

- Anh chỉ bài còn hay hơn thầy nữa đó! Ổng giảng em chẳng hiểu gì hết!

Nó hích vai thằng Điệp một cái nói đầy ẩn ý:

- Hay là anh có dạy thêm không? Mốt tới nhà kèm cho thằng Điệp này nè anh, nó bị ngu dốt bẩm sinh. Bao nhiêu nó cũng trả hết áh, bao ăn, bao ở luôn!

Công nhận tên áo vàng này có nụ cười thân thiện ghê. Nó cũng thấy vui vui với cách giải bài khá hóm hỉnh và ấn tượng của thằng áo vàng. Thằng Tân thì cứ gật gù im re, nó bèn quay qua hỏi:

- Có hiểu bài không mà im re vậy thằng kia? Hay là mày cũng giống thằng Điệp luôn rồi?

Thằng Tân chau mày:

- Giống thằng Điệp là sao?

- Giống cái vụ đó đó! Ha ha ha!

Trong khi tên áo vàng giương mắt ếch ra không hiểu thì thằng Tân xụ mặt xuống chửi thề:

- Nói nhảm.

[Hết phần 2]

Thầy vô lớp rồi nên sẳn tiện ba đứa nó ngồi chung bàn thằng áo vàng luôn. Mà ồng thầy này ngộ lắm, giảng bài một tí là đi ra ngoài nghe điện thoại liền xì bốc, xem ra có vẻ chạy xô dữ lắm. Có lúc ổng cho một bài tập thiệt khó, rồi bỏ đi cả một lúc. Khi vào ổng hỏi coi có ai giải được không và bao giờ thằng áo vàng cũng bị ổng hỏi ý kiến trước. Thậm chí có lúc thằng áo vàng đưa ra thuật toán khác so với cách của ổng khiến ổng phải xóa bài giảng và giải lại theo cách của thằng áo vàng. Nó ghê thật!

Thằng đầu đinh bữa nay vô trễ, thấy nguyên đám bu lấy thằng áo vàng nên phải ngồi phía sau lưng. Còn nó lần đầu tiên được ngồi kế thằng áo vàng để moi móc, tìm hiểu đời tư thằng này xem coi kép đôi nó với thằng Điệp có được hay không. Bổng nhiên nó cảm thấy nghĩa vụ của nó thật là thiêng liêng. Nó không biết phải mở lời như thế nào nữa, Thấy kỳ kỳ, ngại ngại cứ như là ăn trộm. Phải chi thằng áo vàng mà là con gái thì nó sẽ cưa trong vòng ba nốt nhạc cho mà coi. Đằng này, chậc chậc... Trong khi thằng Điệp cứ giả vờ nép cái đầu vô vai thằng áo vàng chép bài, trông lộ liễu hết sức. Thằng đầu đinh thì đôi mắt vẫn luôn vô hồn... khó ưa. Dù ngồi bàn trên nhưng thằng áo vàng vẫn hay quay xuống bàn thằng đầu đinh chọc ghẹo đủ thứ chuyện trên đời. Bổng nhiên thằng áo vàng mở miệng hỏi nó:

- Nhìn cái mặt mày chắc quậy lắm hả?

Hic hic, cách làm quen hơi bị sốc nha, kêu nó bằng "mày"nữa chứ, nó cười:

- Quậy gì đâu anh ơi, em hiền queo hà.

Thằng áo vàng nhìn nó thật chăm chú khiến nó hơi bối rối:

- Nhìn gì vậy? Sao biết em quậy?

Thằng áo vàng không nhìn nó nữa mà hỏi một câu khá bâng quơ và vô cùng khó hiểu:

- Mặt mày nhìn vừa gian tà vừa mất dạy! Chắc khối đứa con gái chết vì mày hả?

Trời trời, cha này ăn nói sao mà thẳng thừng quá vậy?

- Gì mà mất dạy ông nội? Tui hiền queo hà...

Bổng thằng áo vàng nói một lèo khiến nó... giật cả mình:

- Mày đi chiếc xe "độ" kêu rần trời như vậy chứng tỏ không phải là dạng hiền lành, tử tế. Nói chuyện thì hay chửi thề, lúc phát biểu với thầy cô lại không lễ phép... với lại...

Trời, sao ổng để ý nhiều điều về nó quá vậy ta? Ổng nói tới đâu nó cười tới đó:

- Với lại cái gì?

Thằng áo vàng tính nói cái gì đó nhưng lại thôi khiến nó càng tò mò hơn bội phần...

- Ừh, chắc không có gì đâu! Có thể chỉ là sự trùng hợp!

Ông nội này nói cái gì thật là khó hiểu, nó quay qua năn nỉ:

- Anh nói rõ hơn coi, cái gì trùng hợp...

Nó rất muốn được nghe những lời nhận xét về nó, vậy mà thằng này cứ úp úp mở mở thấy ghét thiệt, bực mình nó phán một câu, đảm bảo con trai ai nghe xong cũng ghét:

- Anh nói chuyện sao giống con gái quá đi, con trai với nhau có gì thì nói thẳng đi! Vòng vo nhức đầu quá!

Thay vì cộc cằn lại như thằng Điệp thì tên áo vàng chỉ mỉm cười đáp trả:

- Nếu đã là con trai thì tốt nhất đừng nên tò mò quá... những gì không nên biết nhóc àh.

Nó giãi nãy lên như đĩa phải vôi:

- Éc! Gì kêu tui là nhóc, tui ghét ai kêu tui là nhóc ông nội!

Hắn không trả lời chỉ im lặng cười. Làm nó tức tối muốn xịt khói lỗ tai. Thằng Điệp thì khỏi phải nói đụng chuyện gì cũng kiếm cớ hỏi tên áo vàng hết làm nó không nghe được câu trả lời còn thiếu nên đâm ra bực bội vừa chửi vừa xỉa xói thằng Điệp:

- Thường bữa mày khôn lắm, sao hôm nay ngồi kế anh áo vàng... mày trở nên ngu đần dữ vậy Điệp!

Tên áo vàng quay qua nhìn nó hơi nghiêm một chút, bổng nhiên anh ta bóp mũi nó một cái rồi phán:

- Cái mặt đẹp trai sao ăn nói dzô dziên quá vậy nhóc!

Nó nở lỗ mũi vì được khen đẹp trai, nhưng lại bực bội vì lại bị kêu là "nhóc", thằng Tân bây giờ mới thỏ thẻ trả đũa:

- Bây giờ thì tới mày... giống tao rồi đó hả? Ha ha ha!

Vừa kịp hiểu câu nói cạnh khóe của thằng Tân nó bổng nhiên chồm dậy nhào qua sửng cồ lấy đập vô đầu thằng Tân một cái, hên là không có ông thầy ở đó:

- Cái gì? Mày nói lại à nha! Xin lỗi thằng này không có như hai đứa bây đâu nha! Tao mà...

Không biết nên nói huỵch toẹt ra cho bỏ ghét hay không nữa... nếu không có thằng áo vàng ở đây thì... ơ mà sao thằng áo vàng nhìn nó chăm chú vậy nhỉ? Tức tối nói nạt luôn một câu:

- Nhìn gì? Tui nhắc lại nha, ông không được kêu tui là nhóc nha, làm như tui "ghệ" ông không bằng!

Tên áo vàng chỉ cười khẩy rồi nhìn nó, thái độ đó thật đáng ghét, còn thằng Tân mặc dù vừa bị đánh mà vẫn cười đểu càng khiến nó điên tiết hơn nữa. Thằng Điệp không nhìn nó chỉ nói bóng gió:

- Càng phản ứng thì càng có vấn đề, càng giống!

Trời ơi, nó đang bị hai thằng bạn sĩ nhục nặng nề, mặc dù nó không có ghét cũng như phân biệt những thằng thích con trai nhưng mà nó căm thù ai dám nói nó thích con trai. Nó không thích chuyện đó chút nào hết và coi đó như một điều sĩ nhục. Thằng áo vàng không biết là có hiểu chiến tranh ngầm giữa ba đứa hay không mà chỉ im lặng quay mặt đi không thèm nhìn nó nữa. Đó giờ toàn nó móc họng hai thằng kia vậy mà hôm nay chỉ vì thằng áo vàng mà nó bị làm nhục thê thảm như thế này. Thằng Tân quay qua nhìn nó giả vờ nghiêm chỉnh nhái giọng thằng áo vàng nói:

- Nhóc đừng có nổi nóng nha, trông giống lắm đó! Ngồi xuống đi anh thương.

Xong rồi hai thằng đó ôm nhau cười rũ rượi chắc là hả hê lắm. Quê độ nó tính nhào tới đập hai tên đó rồi, nhưng chả biết vì cái gì đó mà nó chỉ biết cố gắng nhe răng ra cười mà ngồi xuống... ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu mà phản ứng quá thì giống như là có tịch rục rịch rồi, mà quả thật nó ghét điều đó kinh khủng.

[Hết phần 3]

Thằng Điệp càng lúc càng... lộ liễu, nó tấn công thằng áo vàng tới tấp luôn:

- Mốt có cái gì không biết chắc em phải điện thoại hỏi anh quá, hay là anh cho em số đi để tiện liên lạc...

Thằng Tân cười mủm mỉm cũng đang chực chờ lưu số điện thoại thằng áo vàng vô... sau khi có số điện thoại thằng Điệp lại hỏi:

- Ủa mà anh tên gì để em còn biết mà lưu vô chứ?

Tên áo vàng này có cái nụ cười và cái le lưỡi vuốt tóc phía sau ót mỗi lúc bối rối nhìn đáng ghét làm sao ấy. Nó đang giả vờ dòm lên bảng chứ thực ra đang chú ý đến từng diễn biến của ba thằng kia. Ờ mà học chung đã lâu thật tình nó cũng chưa biết thằng áo vàng tên gì nữa:

- Ừh... anh tên Quân.

- Cái gì Quân anh?

Thằng Tân chen vô khiến nó dù không thấy cũng phải phì cười. Cái lũ Pede thật là trắng trợn và sống sượng. Nó đang rũa thầm ba thằng đó. Cầu mong thằng áo vàng... ừh thằng Quân gì đó cũng Pede nốt cho nó chết bà nó luôn đi, cái lũ... mê trai đang lượn lờ với nhau.

- Có cần phải biết kỹ dữ vậy không ta? Anh tên là Hồng Quân.

- Hồng Quân cái tên đẹp quá ta!

Hai thằng Bóng kia cùng thốt lên rồi hí hoái lưu vào máy. Còn nó chỉ trề môi khinh bỉ. Xì.... bổng nhiên thằng áo vàng quay qua choàng tay lên vai nó hỏi thỏ thẻ như vẻ yêu thương lắm, còn vân vê trên dái tai của nó nữa chứ:

- Thế nhóc Tuấn không lưu số anh vào máy hả?

Chỉ chờ có thế nó hất tay thằng Quân ra, thẳng thừng tuyên bố:

- Thứ nhất, cấm ông gọi tui là nhóc, thứ hai... mắc mớ gì phải lưu số ông vô chứ, điện thoại tui chỉ lưu số của gái thôi, thứ ba... vui lòng bỏ tay ra khỏi vai tui, dị hợm lắm, tui không phải đồng bóng nên không thích ba cái trò quàng vai, bá cổ như thế này.

Lẽ ra phải sốc lắm mới phải đạo chứ, nhưng thằng Quân khốn nạn này luôn chực chờ để nở một nụ cười trên môi mỗi khi nói chuyện với nó, điều đó chỉ khiến nó điên tiết lên thêm thôi:

- Khi nhóc giận nhìn dễ thương ghê luôn, trông... cũng khá giống mấy thằng đồng bóng theo suy nghĩ của nhóc nên anh mới... quàng vai, ôm ấp bé Tuấn đó chứ!

Vừa nói hắn vừa xiết bàn tay vỗ vai, bóp cổ, vuốt tóc "iu" nó nữa chứ, ờ mà để ý kỹ mới biết hình như hắn còn biết tên nó nữa kìa, mắc ói quá đi thôi, còn dám kêu là "bé Tuấn" nữa, thật không chịu đựng nổi. Nó quay phắt qua thằng Điệp và Tân nói rõ từng câu, từng chữ coi như lời sĩ nhục vớt vát cuối cùng dành cho tên Quân đó:

- Tao chịu thua hai đứa bây một chầu, thằng áo vàng này đúng là bóng thiệt rồi!

Thằng Điệp nhìn nó trân trối nói:

- Tao thấy mày quá đáng rồi đó Tuấn!

Tên áo vàng dường như sợ ai cướp đi cái danh hiệu đáng ghét, kinh tởm vốn có của hắn hay sao và vẫn... cười toe tét, đúng là cái lũ bóng, chúng nó không biết nhục mà:

- Chẳng lẽ anh là bóng và anh iu nhóc Tuấn cũng là cái tội của anh hay sao nè?

Thằng Tân và thằng Điệp há hốc mỏ nhìn thằng Quân cũng như thằng Tuấn đang nhìn nó với cặp mắt hình viên đạn pha tí khói:

- "Hay sao nè"... cái ông nội mày đó, cấm mày nói từ "yêu" với tao nha!

Nó nổi giận thực sự trước sự điềm tỉnh kỳ lạ này của tên áo vàng này. Còn hai thằng bạn nó thì đã quay mặt đi chỗ khác mất rồi. Tên Quân.... khốn khiếp đó... lại cười vui vẻ như chưa từng bị nó nặng lời, nhưng từng lời nói của tên này cứ như búa bổ vào đầu:

- Thứ nhất không ai có quyền cấm một ai đó yêu một ai đó dù là con trai với con trai. Mà không phải con trai yêu con trai cái gọi là bóng nha bé. Kiến thức bé hơi bị hụt hẫng đó! Thứ hai... một thằng con trai có học đúng nghĩa không bao giờ lại đi xử sự như một đứa con gái đang bị trai ghẹo như cách của nhóc đang thể hiện cả. Kiểm tra lại giới tính của mình đi nhé, anh không thích nói nhiều. Và nói thẳng điều này em đừng có buồn: túyp người như nhóc, cho không anh cũng không thèm chứ ở đó mà... anh nghĩ anh nói đùa cho vui thôi, ai ngờ nhóc lại đi mơ mộng tưởng thật cái rồi... xử sự khó coi quá đi thôi!

Lần đầu tiên nó bị một đứa lạ hoắc, lạ quơ nặng nhẹ như cha với chú, đang bối rối không biết đáp trả bằng câu gì thì chuông báo hiệu ra chơi đã tới, dù rằng ông thầy cũng không có ở trong lớp. Thằng Điệp và thằng Tân không nhìn nó nhưng cách cười của tụi nó khác nào như đang chọc tức nó chứ, thằng Tân quay qua nó nói:

- Đừng có tưởng ai cũng hiền, cũng dễ ăn hiếp như hai thằng tao nha! Đụng đối thủ rồi nhé!

Tên áo vàng, đứng dậy, leo lên bàn nhảy xuống băng ghế sau với tên đầu đinh và thằng bạn của nó. Để lại nó như trời trồng đang ghiến răng trèo trẹo. "Được rồi, quân tử trả thù mười năm chưa muộn mà! Hãy đợi đấy cái thằng đồng bóng kia."

Bây giờ nó quay sang bực mình... ông thầy, giờ dạy mà ổng đi đâu để cho nó trong lớp bị bêu rếu thật là nhục mặt như thế này nè.... thằng áo vàng thì ngồi bàn dưới với thằng đầu đinh của nó và tiếp tục giỡn hớt như mọi khi. Thằng Điệp, thằng Tân thì ngồi sát lại cách xa nó ra một khoảng.... sao mà nó tức quá vậy nè, biết trút lên đầu ai đây???

Ra về nó chạy theo hai thằng ôn vịt kia muốn tắt thở:

- Êh, sao tụi bây không chờ tao dọn tập hả?

Thằng Tân nhìn nó bằng nửa con mắt, nói giọng mỉa mai:

- Ý trời, bạn ơi, bạn đi chung với hạng đồng bóng như tụi tui mà không sợ... mang tiếng hả?

Nó ú ớ, vỗ vai thằng Tân giả bộ giả lả:

- Mẹ bà tụi bây, tao nói giỡn vậy cũng bày đặt giận nữa hả? Tao chửi là tao chửi cái thằng đồng b.... ý lộn.. cái thằng áo vàng kia chứ có đụng chạm gì tụi bây đâu! Mà chả lẽ tao bạn bè của tụi bây bao nhiêu lâu mà tụi bây không hiểu tao sao?

Thằng Điệp nhìn nó nói:

- Mày học cách ăn nói lại đi, xúc phạm con người ta quá đáng!

Nó gân cổ cãi lại:

- Tao mà xúc phạm thằng đó hả? Nó kêu tao là nhóc này nhóc nọ, còn "em Tuấn" nữa mày coi có chấp nhận được không?

Thằng Điệp nói vu vơ:

- Tao chả thấy có vấn đề gì trong cách gọi như vậy cả, mày... coi lại mày đi, coi chừng có vấn đề đó, hoặc là do mày quá nhạy cảm với chuyện... con trai thích con trai.

Nó lại cười khẩy:

- Cha, mới ngồi kế lấy hơi anh ấy có một buổi học mà nói chuyện nghe triết lý dữ ta!

Thằng Điệp không buồn cãi lại, dù sao cuối cùng nó cũng cảm thấy vui vì hai thằng bạn thân không còn giận nó nữa. "Thằng áo vàng mày khá lắm!..." Nó nhủ thầm trong đầu. "...Cười người hôm trước thì hôm sau... mày biết tay tao."

[Hết phần 4]

Chả hiểu sao sau buổi nói chuyện hôm đó thì càng lúc nó càng nhìn thì càng thấy thằng áo vàng... giống bóng. Ý nó là thuộc túyp con trai thích con trai ấy. Nó thấy thằng áo vàng với thằng đầu đinh đúng là có vấn đề. Hai tụi nó sao mà cứ thân nhau quá mức, làm gì cũng có nhau như bồ bịch. Trong khi đó thằng Điệp lại bắt đầu thất vọng:

- Tao thấy anh Quân ảnh sao sao đó mày ơi, ai ổng cũng đối xử tốt như vậy hết, chắc tại ổng vui tính, thân thiện nên thấy nó...

Nó thì cãi ngược lại:

- ... Nhìn mặt nó là biết bóng, khỏi bàn cãi.

Thằng Tân lại cười:

- Tao thấy mày giống hơn đó, yêu không được rồi đi oán, tiểu nhân, hẹp hòi như con gái! Vậy mà cứ tưởng đó giờ mày thích con gái chứ!

- Thì đó giờ tao thích con gái chứ có như hai thằng mày đâu! Lêu lêu. Tao mà đi yêu thằng bóng đó tao chết tại chỗ.

- Nói trước bước không tới đó người ơi! Thế mà lúc trước có đứa nào khẳng định gì đó dữ lắm mà ta!

Nó cố gắng lấy lại bình tỉnh cũng như phong độ vốn có của một thằng sếp trong nhóm. Quái quỷ hai cái thằng bạn này của nó, sao càng lúc càng ăn nói khiến nó bị... đuối khi tìm cách trả lời thế này. Chắc do nhiễm cái thói khó ưa của thằng áo vàng mà ra chứ gì. Hồi đó nó có hiếp đáp, đốp chát thế nào thì hai thằng này cũng xếp de hết, sao bây giờ từ khi giao du với thằng áo vàng thì mọi thứ trở nên thay đổi soành soạch thế kia chứ. Mối hận này nó không thể dể dàng bỏ qua cho được.

Mà từ khi tuyên bố những lời khó nghe nhất trước mặt nó, thằng áo vàng hình như chả còn thèm đếm xỉa gì tới nó cả, dù rằng nó có đi theo thằng Điệp thằng Tân nhưng khi hai thằng này hỏi bài thì thằng áo vàng vẫn nói chuyện tỉnh bơ như đang không hề có sự tồn tại của nó. Bởi thế nó cũng chả biết làm sao để cà khịa nữa. Tức ơi là tức. Đôi lúc nó cũng nói chêm vô vài câu móc méo nhưng thằng áo vàng vẫn cứ làm lơ khiến nó quê độ hết sức.

Môn Java sắp thi tới nơi mà quả thật ông thầy giảng khó hiểu muốn chết, cứ nói lòng vòng khiến nó nhức đầu thêm. Trong khi đó thằng Điệp, thằng Tân lại ung dung vì được tên áo vàng giải thích lại những chỗ gút mắc. Mà ác nổi tụi thằng Điệp hiểu nhưng khi diễn đạt lại cho nó thì cứ ú ớ... Kệ bà, tới đâu thì tới nhưng nhất định nó không bao giờ chịu đầu lụy đi hỏi thằng áo vàng đáng ghét kia...

Ngày thi Java thì có chuyện xãy ra...

Thằng áo vàng và thằng đầu đinh đang ngồi kế nhau thì thằng Kỳ Trương bô bô cái miệng:

- Thằng Tài sướng nha, có người yêu ngồi kế chỉ bài, thi thế nào cũng đậu chắc!

Trời đất, thì ra thằng Kỳ Trương cũng để ý tới chuyện của hai thằng kia nữa chứ đâu phải có một mình tụi nó. Đang rầu rĩ vì đầu óc không có chữ nào, mà thấy thằng kia bị chơi một câu nó hả lòng hả dạ hết sức. Thằng đầu đinh tên Tài sau khi nghe câu nói của thằng Kỳ Trương và lời chọc ghẹo hùa theo của một số đứa trong lớp bèn nói với thằng áo vàng:

- Bàn phím máy này khó đánh quá, thôi để tui kiếm máy khác!

Thằng áo vàng tỉnh bơ:

- Ừh kiếm hai máy nào trống đó! Tụi mình ngồi chung!

- Thôi, máy ông OK rồi thì ông ngồi đó đi!

Vẫn là cái cách cười khẩy đáng ghét của thằng áo vàng, nó không nhìn thằng đầu đinh nữa chỉ nói:

- Chứ không phải ông sợ ngồi kế tui bị dị nghị sao?

Nói xong thằng áo vàng bỏ cái máy đang ngồi kế thằng đầu đinh mà đi lại ngay kế máy của nó, chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa. Thằng Tài không nói không rằng cũng đi kiếm máy khác. Thằng Kỳ Trương lúc này cười rú lên:

- He he, vợ chồng bây tao mới nó có nhiêu đó mà đã giận sao! Ôi tao mang tội lỗi chia lìa đôi trẻ mất rồi!

Đang bực bội vì thằng đầu đinh mà khi nghe thằng Kỳ Trương nói vậy, lẽ ra nếu là nó trong hoàn cảnh đó chắc nó điên tiết cho thằng Kỳ Trương ăn nguyên cái bàn phím luôn quá! Đằng này thằng áo vàng chỉ nhìn đám kia một cách tỉnh bơ như không có gì ảnh hưởng đến nó, thậm chí còn mỉm cười nữa chứ. Khó hiểu làm sao!

Bất chợt thằng áo vàng ngó sang và phát hiện đang ngồi kế nó nên nụ cười của thằng áo vàng tắt ngúm, làm nó hơi quê độ. Tự nhiên nó lại vậy nè trời, giống như đang ăn trộm bị bắt quả tang ấy. Nó đánh bậy bạ tùm lum trên bàn phím để che đi sự bối rối, mong sao thằng áo vàng ngó chỗ khác dùm. Thằng Điệp và thằng Tân bắt đầu đổi máy để ngồi kế thằng áo vàng phía bên cánh tay còn lại.

Đề thi được phát ra. Nó không hiểu 1 chữ, cái ngày thầy ôn thi là ngày nó với thằng áo vàng cãi nhau. Thằng áo vàng thì vẫn cặm cụi làm bài, lâu lâu quay qua chỉ cho thằng Điệp. Thằng Tân thì ngó theo, còn nó thì mở trò xếp bài ra chơi và chờ đợi con số 0 (không) trước mắt. Đôi lúc nó nhìn lén thằng áo vàng thì thấy thằng này hay liếc về phía thằng đầu đinh. Đúng là hình như giữa tụi nó có vấn đề.

Thằng áo vàng đã làm bài xong thì phải. Nó quay qua nhìn thằng Tuấn hỏi:

- Sao không chịu làm bài đi! Thi lại đóng tiền không ít đâu!

Nó cười:

- Biết gì mà làm!

Thế là thằng áo vàng bắt đầu mở lại các bài giải cho nó đánh máy lại. Thậm chí thằng áo vàng còn cẩn thận đổi thuật toán, và tên biến cho khác với cách làm của nó nữa... những khúc nào phức tạp, khó hiểu thì thằng áo vàng không ngần ngại giải thích thật cặn kẽ, chả mấy chốc thì hai bài toán đã được giải quyết dứt điểm. Còn bài thứ ba thì nó không cần phải làm vì không kịp giờ và coi như nó... đậu chắc rồi.

Giờ thi kết thúc, nó đi vô nhà vệ sinh, còn thằng đầu đinh và thằng áo vàng thì ở lại dọn dẹp máy tính. Trong toa lét nó nghe tiếng hai thằng này nói chuyện rõ mồn một. Thằng Tài hỏi:

- Ông làm bài được không?

- Được!

- Ông giận tui hả?

Thằng áo vàng hơi lớn giọng một chút:

- Mắc gì giận trời! Tui chỉ thấy mắc cười thôi, nếu ông cảm thấy sợ thì từ nay có thể đừng... chơi với tui nữa!

Thằng Tài phân trần:

- Không phải sợ, tại ngồi kế ông sợ ông thầy biết thế nào ông cũng chỉ bài tui... ổng đánh rớt thì sao?

Nghe cái giọng điệu trả lời của thằng áo vàng, nó cũng dư sức tưởng tượng được thằng đó vừa nở một nụ cười khinh khỉnh như mọi khi:

- Xem ra lý lẽ của ông có vẻ thuyết phục... đám trẻ con trong mẫu giáo lắm đó! Mà nè bạn ơi, mình thấy không có lý do gì để nói chuyện này nữa cả. Sao cũng được, bạn về trước đi! Mình đi xe buýt.

- Ông giận tui hả?

- Xin nhắc lại, mình không giận... chỉ tại mình sợ bạn bị mang tiếng thôi!

- Tui không sợ mang tiếng gì hết?

- Thật không?

- Thật?

- Vậy ông dám ôm hung tui trước lớp vào ngày mai không?

-... tự nhiên... ôm hung!

- Thì đã là chả có gì với nhau thì ôm hung nhau có sao đâu? Trừ khi có người sợ mang tiếng... mà thôi, giỡn vậy thôi! Ông về đi, chả có gì hết đâu!

- Thì tui chở ông về!

- Mình chỉ hỏi bạn lần cuối và mong bạn tự biết được câu trả lời nhé: "Thế bạn nghĩ mình sẽ cho bạn chở về sao?"

[Hết phần 5]

Cái trường nhỏ bé của nó thiết kế hơi bị ngộ. Do mặt bằng hạn hẹn nên toalét nằm sát ngay phòng học của nó và ngăn cách bằng lớp vách nhôm và kiếng đục. Ai ở trong toa lét đều có thể nghe rõ ở ngoài nói chuyện. Và thú vị nhất là... lớp khác muốn đi toa lét nhờ phải đi ngang qua lớp nó mới được nếu như không muốn đi xuống đất rồi ngược trở lại bằng cầu thang phía sau. Đó là lý do mà mấy em kế toán rất sợ phải đi W.C. Thằng áo vàng luôn là đứa về trễ nhất trong giờ học vì nó là người duy nhất trong lớp mang theo lappy đi học và lấy ra xài, nên sau giờ học nó phải dọn dẹp, cất mọi thứ trở lại balo.

Lớp học bắt đầu rơi vào im lặng, tiếng bước chân nhỏ dần. Chỉ chờ có vậy nó mới lót tót chạy ra khỏi W.C và đi xuống bãi xe... Thằng Quân đang đứng nhấp nhứ trước cổng trường, nó nữa muốn băng qua đường, nữa muốn đứng lại bên này. Thấy thế thằng Tuấn bèn chạy xe tới gần và hỏi:

- Ông về tới đâu! Tôi cho quá giang nè!

Nó nhủ thầm: "coi như trả ơn thằng áo vàng vì đã chỉ nó làm bài lúc nãy đi." Thằng áo vàng nhìn nó chăm chăm, hơi khựng người lại một chút, nó nhăn mặt, hình như không muốn bước lên lắm. Tuấn hối thúc ra vẻ thành khẩn:

- Leo lên đi, tui chở về cho! Thiệt mà, có chuyện gì hả, sao còn đứng đó?

Chả biết suy nghĩ sao mà sau một thoáng ngập ngừng thằng Quân cũng leo lên xe cho nó chở:

- Nhà... ông ở đâu?

- Nhà anh ở Phú Lâm đó nhóc!

Thằng áo vàng này đúng là muốn cà khịa đây mà. Nó cố ý làm lơ:

- Nhà tui cũng gần ở đó nè, đường số 10.

- Chạy xe chậm chậm nha, anh sợ ai chạy xe nhanh lắm!

Wao, sao không nhân cơ hội này mà trả thù thằng chả kia chứ, cái gì chứ lạng lách, đánh võng thì nó cũng có máu mặt lắm à nha. Thằng Quân vừa nói xong là nó nhẹ nhàng lướt qua giữa chiếc xe tải và xe buýt phía trước. Thằng Quân ôm nó thật chặt rồi nói lớn:

- Nếu nhóc muốn anh ôm thì cứ nói một tiếng, không cần phải làm vậy!

Má ơi, thằng áo vàng này đúng là khó xài thiệt! Làm như mình cần và muốn nó ôm chắc. Đúng là không thể trả thù nó bằng cách chạy nhanh được:

- Trời ơi! Con trai gì mà sợ chạy xe nhanh cha! Chỉ có mấy đứa con gái mới như vậy thôi!

Thằng áo vàng vẫn ôm eo nó cứng ngắt dù tốc độ đã được giảm xuống mức gần như xe đạp, nó chân thành khổ sở thú nhận:

- Tại hồi nhỏ, anh hai bị xe đụng nên lớn lên đâm ra sợ xe, mấy con bạn anh mà chạy xe là nhóc không có cửa hửi khói đâu chứ ở đó mà phân biệt kiểu con trai con gái ai chạy xe nhanh hơn ai!

Thằng cha này vừa tâm sự, vừa đá giò láy cũng khá ghê. Hình như nó nói chuyện không lại những vẫn cố chống trả một cách yếu ớt và càng lúc càng thảm bại:

- Ông buông tay xích ra coi, làm như ghệ tui không bằng, tự nhiên ôm cứng ngắt cha nội!

Trong lúc nó đang chờ đợi câu đáp trả của thằng Quân với hàng ngàn lời tiên đoán sẳn trong đầu thì thằng Quân mỉm cười nói:

- Ừh quên, cho anh xin lỗi.

Trời ạh, nó hiền từ khi nào vậy trời. Thằng áo vàng tiếp tục hỏi nó:

- Ủa Tuấn mấy tuổi rồi, mà sao nhìn mặt già vậy?

Má ơi, câu nào cũng móc họng nó hết thằng áo vàng này thiệt. Chưa hỏi tuổi mà biết mặt người ta già.

- 18! Hỏi chi vậy?

- Thấy cái mặt tưởng 30 rồi chứ, chắc ăn chơi dữ lắm đây!

- Còn ông?

- Hơn kưng nhiều, dư sức để được kưng gọi là... anh iu!

- Ông làm nghề gì?

- Đã nói một lần rồi mà nhóc quên sao! Anh thất nghiệp!

- Tui cũng đã nói một lần rồi mà ông cũng quên sao, tui ghét ai kêu tui là nhóc! "Anh iu", mắc ói!

Nó chồm người tới phía trước giả động tác của kẻ muốn buồn nôn. Thằng Quân lấy tay bóp cổ nó rồi phá lên cười:

- Vậy hả, dữ quá, nhóc cho anh xin lỗi nha! Ha ha!

Thằng Quân này nó hiền từ khi nào cũng chẳng biết nữa... tới Mũi Tàu bổng thằng Quân chồm sát vai nó hỏi:

- Giờ về nhà làm gì?

- Ngủ chứ làm gì cha? Khuya tới giờ làm mệt muốn chết, sáng còn phải đi thi! Sao nó không cho thi vào buổi tối như lúc đi học nhỉ!

- Làm gì mà mệt!

- Tui làm bên cua đông lạnh xuất khẩu đó!

- Oh... vậy hả? Đã hen, chắc ngán ăn cua luôn ha! Rãnh không?

- Chi?

- Uống sinh tố!

- Con trai mà uống sinh tố gì cha! Đi cà phê đi!

- Anh không thích uống cà phê! Sinh tố đi!

Chả hiểu sao nó gật đầu nữa. Hình như hôm nay là cái ngày mà thằng áo vàng ít đáng ghét và khó ưa nhất từ trước tới giờ kể từ khi nó quen biết.

[Hết phần 6]

Hắn chỉ nó cái quán khá ọp ẹp, bán hầm bà lằng xán cấu nào là: ngêu, sò, ốc, hến, tôm, cua, hột vịt lộn và cả nước ngọt, sinh tố nữa. Bàn nhựa ghế lùn dạng như quán lề đường rẽ tiền ấy. Đó giờ nó toàn dẫn gái đi ăn uống ở những nơi hơn mức bình dân một tí chứ không dám nói là sang trọng, chưa bao giờ nó đặt chân tới địa điểm giống như vầy. Thằng áo vàng tự động dọn bàn, lấy ghế, lựa chỗ mời nó ngồi như thể đây là quán ruột của nó vậy. Sau khi nhìn nó mỉm cười một cách khó hiểu thằng áo vàng nói:

- Thủy! Cho anh hai ly sinh tố cam dâu nha! Đừng có bỏ đường nhé, anh bị tiểu đường!

Đứa con gái trong quán nghe nó nói vậy bèn cười lớn:

- Không bỏ đường mà chế nhiều sữa chứ gì phải không anh Quân?

Nó cười đáp trả:

- Hì hì! Chỉ có em là hiểu đúng ý anh!

Hơ, tên này xem ra cũng biết... ghẹo gái đó chứ! Bổng nhiên nó chợt nhớ:

- Tui không uống sinh tố đó, món gì lạ hoắc!

- Ngon lắm, thử đi nhóc, thức khuya làm mệt uống món đó vô khỏe lắm!

Nó khoát tay, hướng về cô bé bán quán:

- Không cần. Còn món gì khác không em?

Thằng Quân cũng không vừa, đúng là nó muốn ba gai với thằng Tuấn tới cùng mà:

- Uống cam dâu đi! Kêu món khác nhóc trả tiền đó! Uống theo ý đứa nào thì đứa đó trả tiền.

Nó cười ranh mãnh:

- Ông nói đó nha! Thủy! Hai ly cà phê đá không đường! Khỏi làm sinh tố!

Nó cũng bày đặt bắt chước kêu người ta là "Thủy" nữa, làm như quen thân lắm không bằng. He he he, nhìn thằng Quân với con Thủy trố mắt lên mà lòng dạ nó hả hê hết sức. Nếu nó đoán không lầm qua cách nói chuyện lúc nãy thì tên Quân không biết uống cà phê! Phen này cho mày chết. Thằng Quân chắc bị hớ nên im re. Hai ly cà phê không đường được đem ra, nó mỉm cười ranh mãnh:

- Uống đi... "anh iu"!

- Không có sữa sao mà uống! Vì anh thì không uống đường được, cho thêm tí sữa đi Thủy ơi!

Nó khuấy đều ly cà phê nói bâng quơ:

- Vậy là anh muốn uống theo ý anh àh? "Anh iu"!

Hiểu cái cụm từ "theo ý anh" nên thằng Quân im re. He he, tiếng "anh iu" bây giờ thốt ra sao mà dễ chịu quá xá, coi như nó trả đũa được từ từ rồi. Tên Quân trợn tròng con mắt, le lưỡi, xử lý ly cà phê không đường trông đến phát tội. He he tra tấn được nó thiệt là hả dạ hết sức. Tuấn cười hỏi:

- Cà phê ngon không "anh..iu"!

Tên Quân nhăn nhó cười gượng gạo trông... đáng yêu làm sao:

- Ừh.. đồ chùa mà, không ngon sao được!

Ha ha ha càng nhìn mặt tên Quân bây giờ nó càng thấy đáng yêu đến nôn ruột. Ha ha ha chả bù với những lúc "đốp chát" nó tới tấp ở trong lớp. Nhưng mà như vầy thì chỉ đủ xoa dịu nó một phần nhỏ thôi. Nó phải làm một cái gì gấp trăm lần thế này mới hả hê được, dù rằng mức trả thù đó nó chưa kịp nghĩ ra. Thôi thì tùy cơ ứng biến, giống như cái cơ hội uống cà phê đen đến bất ngờ này đây!

- Tính tiền em! Có cần người rữa ly không?

Nó hớn hở ghẹo em Thủy bán quán. Cô bé tủm tỉm cười tươi:

- Dạ hai ly cà phê đá mười ngàn anh! Ủa hôm nay anh Quân không đi với anh Tài hả?

Thằng Quân trả lời tỉnh bơ, nó nghĩ nếu tụi nó "có gì" chắc thằng Quân phải bối rối:

- Nó về trước rồi!

Tuấn thủng thẳng chưa vội móc bóp ra, nó muốn ghẹo em Thủy một chút để tăng cái... "nam tính" trước mặt thằng áo vàng này cho khỏi bị hắn kêu là "nhóc" nữa:

- Hay là anh ở đây rữa ly, bán phụ em trừ tiền nha, anh để quên tiền ở nhà rồi! Chỉ cần tối có chỗ cho anh ngủ lại là được rồi!

Cô bé không phải hạng vừa:

- Trời ơi! Đẹp trai như anh tiền đâu em trả nổi, chưa kể quán em chỉ có một phòng hà anh ơi, anh mà ngủ chung với em, em không đảm bảo an toàn cho anh đâu. Anh không có tiền thì để anh Quân trả!

- Ơi em ơi, anh thà ở đợ chứ cũng không thèm nhờ vả nó!

Thằng Quân cười:

- Trả tiền đi rồi về, màu mè quá!

Nó thọt tay vô túi, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng rồi chuyển qua tay nó. Ủa cái bóp nó bỏ vô túi đâu rồi trời. Má ơi! Cho con xin! Mồ hôi hột nó bắt đầu tháo ra. Thằng Quân thì ngồi đó tỉnh bơ. Cô chủ quán đang khoanh tay chờ lấy tiền nước. Nó thò tay qua túi khác, tất cả đều trả lời nó bằng một ca nước lạnh tạt vào người. Theo thói quen nó bắt đầu sờ đến các túi áo, túi quần phía trước.... nó vọt miệng:

- Ủa cái bóp đâu rồi ta?

Thằng Quân nhếch mép:

- Có nhớ là đi học có đem theo bóp không đó!

Hên quá, nó bóp vô túi áo thấy cồm cộm, chắc là có tiền giấy trong đó. 3000 đ tiền gửi xe thối lại khi nãy. Rõ ràng nó có đem theo bóp mà... nó nhăn mặt:

- Hồi nãy lúc đi tui nhớ rõ ràng có móc bóp ra đưa thẻ sinh viên cho bà giám thị mà?

- Chắc là để quên trong lớp hả? Quay lại kiếm coi!

Mặt mày thằng Quân cũng thoáng chút lo lắng. Thật tình điều đầu tiên nó nghĩ tới là bị thằng Quân chơi, giấu cái bóp của nó, nhưng mà bây giờ nó biết là điều đó là không đúng. Nó thở ra, không dám nhìn mặt cô chủ quán luôn. Thằng Quân phẩy tay con Thủy nói:

- Bạn anh quên đem tiền rồi, anh cũng không có đem theo nữa, hay là em cầm đở 3000 đ đi, cho anh thiếu chút anh về nhà lấy tiền ra trả cho em.

Con Thủy đập vô vai thằng Quân một cái:

- Ông nội mắc dịch, quên đem tiền thì để bữa nào ghé trả, bày đặt màu nè! Chán ông quá, làm như cái quán này xa lạ với ông lắm!

Thằng Tuấn thảng thốt nhìn thằng Quân nói:

- Trời! Ông đi học mà không đem theo tiền hả?

Thằng Quân tỉnh bơ:

- Không!

- Tiền đâu gửi xe?

- Thằng Tài chở nó trả.

- Trời bó tay với ông này luôn!

Ở thành phố này mà đi ra đường không đem theo tiền dằn túi đúng là chuyện lạ. Thằng Quân quay qua hỏi thằng Tuấn:

- Giờ sao, quay lại trường kiếm nha!

- Tui nhớ có bỏ lại vô túi rồi mà ta? Không lẽ rớt dọc đường...

Thằng Quân nhướng ánh mắt khinh bỉ lên hỏi nó:

- Ý nhóc nói là... anh móc túi nhóc chứ gì!

Thằng Tuấn khổ sở nói:

- Thì lúc đầu cũng có nghi vậy nhưng mà... chắc không phải.

Quân lắc đầu nói:

- Đúng là dân thành phố có khác! Cái gì cũng nghi kỵ người khác cho được. Mẹ anh nói đúng ghê!

- Chứ ông dân gì mà nói?

- Anh dân quê "chăm phần chăm" nhóc ơi!

Trời, ổng nói ổng dân quê... sao giống khoe mẻ quá vầy nè. May mà là dân quê mà nói chuyện kiểu đó...

- Ông mà là dân thành phố thì ai chịu đời cho thấu trời!

Thằng Quân nói với con Thủy:

- Thôi lỡ thiếu thì cho thiếu luôn đi em! Lấy anh 2 ly sinh tố cam dâu ra đi!

Thằng Tuấn trợn tròng con mắt lên nhìn trong khi thằng Quân thì tỉnh bơ:

- Uống cho anh có sức, rồi đi tìm lại cái bóp cho nhóc. Tiền sinh tố coi như là của anh thiếu! Đừng lo!

- Thôi đi cha, đã không có tiền còn... bó tay ông luôn!

- Ở dưới quê thì chuyện này đâu có sao! Phải không Thủy?

Hic hic hình như ổng cố ý khoe cái thương hiệu "dân quê" của mình ra trước mặt nó thì phải. Và bây giờ là lúc thằng chả bắt đầu trả đũa:

- Ngồi xuống đi... "nhóc iu"! Anh trả tiền nên bây giờ chịu khó uống "theo ý anh" nha!

- Tui không biết uống món đó!

- Vậy trả tiền cà phê đi!

- Chút tui quay lại trả!

- Ở đời này, mẹ dưới quê dạy đừng nên tin lời mấy đứa ở thành phố nhóc ơi! Nhóc bỏ đi luôn thì sao? Anh chịu trận hả? Mấy người bán vé số mù lòa còn bị giựt dọc nói chi là trường hợp đáng thương của anh!

- Ông dám so tui với mấy đứa như vậy hả?

- Anh không dám so đo gì đâu, nhưng mà nhìn mặt em không đáng tin chút nào.

Trời ơi! Thằng tiểu nhân này đang trả đũa nó đây mà. Giọng điệu hắn sao mà bình tỉnh và đều đặn đến lạ đời.

- Giờ ông muốn gì!

- Thì mình uống sinh tố xong rồi đi tìm bóp cho em! Còn em không muốn "chìu QUA" thì em tự trả tiền rồi muốn đi đâu thì đi, coi như đường ai nấy bước, ta không còn nợ nhau!

- Sến mắc ói!

Bé Thủy bưng hai ly sinh tố ra xen vào:

- Hay là anh lột cái quần ra để ở lại quán em làm tin đi, khi nào có tiền thì quay lại chuộc, chứ em có biết anh là ai đâu! Phải chi anh Quân chịu đứng ra bảo lãnh thì em còn dám...

Trời ơi, con quỷ này hùa theo thằng kia "chơi" nó đây mà! Tên Quân bắt đầu giở cái giọng ngọt ngào tới thấy ghét ra:

- Uống thử món sinh tố này cho có sức rồi mình lên đường đi tìm bóp cho nhóc!

Ôi, nó mắc ói với cái kiểu cách nói chuyện cà rởn của tên này quá đi thôi:

- Nè, tui là con trai, ông đừng có giở giọng điệu ẻo lã đó ra chọc ghẹo nha! Tui không thích! Bộ ông là bóng hả? Sao thích đi ghẹo con trai nhà lành thế?

- Anh không phải bóng như "trai nhà lành" nghĩ đâu nha!

Nó cười khinh bỉ:

- Không phải bóng sao lại cứ giở giọng ra tán tỉnh tôi như trai với gái thế?

- Vì anh... yêu nhóc!

- Nhảm! Yêu tôi vậy là ông là bóng rồi!

- Ừ, nếu yêu nhóc là bóng thì... anh là bóng!

Nó quyết định trả treo tới cùng:

- Còn thằng Tài của ông đâu?

- Wao, nhóc biết chuyện của anh với thằng Tài nữa àh...

- Xì, cái đó trong lớp ai mà chả biết! Thấy gớm!

- Nhóc đang ghen àh! Tụi anh mới chia tay tức thì rồi!

- Ghen ông hả? Mắc ói! Tui thấy gớm ông thì có!

Cái món sinh tố cam dâu xem ra cũng không tệ. Sau khi nó làm láng một hơi láng coóng tên Quân bèn nhìn nó mỉm cười:

- Ngon hơn cà phê không đường hen? Uống không chừa giọt nào cho ruồi bu luôn!

- Kệ tui!

...

- Lê Hoàng Anh Tuấn, tên đẹp mà tính xấu, sinh ngày 4 tháng 5... còn quá nhỏ mà cái mặt già như khỉ bị vú khí đá. luôn mang kèm 1 bao cao su bên người, dân chơi thứ dữ, chưa có bằng lái vậy mà dám chạy xe gắn máy phân khối cao, còn "đôn" lên nữa chứ! Chưa yêu ai thật lòng nên không thấy nhét kèm tấm hình vô... Ha ha ha!

Tên Quân thao thao bất tuyệt một lèo, vừa đưa thông tin vừa kèm theo nhận xét tới tấp khiến nó chuyển từ bất giờ này sang bất ngờ khác mà không kịp suy nghĩ hay phản ứng gì cả.

- Tính tiền Thủy ơi! Tiền dư để dành đó khỏi thối, anh sẽ ăn uống rồi em cứ việc trừ dần.

Vừa nói hắn vừa lôi cái bóp đen trong balo ra và tự nhiên móc tờ polyme 200.000đ mới cáu trong đó đưa cho bé Thủy rồi chìa cái bóp ra trước mặt thằng Tuấn:

- Nhìn quen thuộc không nhóc? Lần sau nhớ cẩn thận hơn nghen! Kẻo phải lột quần để lại làm tin đó! Thôi anh về nha! Hẹn gặp lại!

[Hết phần 7]

Thằng Quân đeo cái Balo và biến mất ra khỏi quán để lại nó đang ngồi như tượng đá và bắt đầu tua lại dòng suy nghĩ cho những gì vừa diễn ra. Hắn đã tiếp tục bị thằng Quân chơi một vố nữa... cái bóp trước mặt là của hắn và thằng khốn nạn Quân vừa móc trong đó ra tờ polyme trị giá cao nhất đưa cho Thủy. Thậm chí hắn còn lục lọi tất cả ngóc ngách trong đó mới biết được vụ... ôi giời ơi! Sao mà muốn nắm đầu lên gối vô mặt thằng Quân cho hả căm thù thế này. Bé Thủy nhìn hắn cười toe toét trông cứ như là nhạo báng vậy.

Hôm sau vừa bước vào lớp thì nó thấy cảnh tượng thằng Kỳ Trương và đám con trai đang tra tấn bằng những lời chọc ghẹo khi thằng Quân và thằng đầu đinh không còn ngồi kế nhau nữa.

- Ôi, có gì mà giận nhau dữ vậy, tao nói giỡn chút xíu mà Quân, ngồi sát vô em Tài của mày đi chứ!

Vừa nói thằng Kỳ Trương tiến tới kéo ghế thằng Tài về phía thằng Quân. Đám khác thì ôm thằng Quân kéo về thằng Tài. Hôm nay chả thấy thằng Quân mỉm cười như mọi khi nữa, còn thằng Tài thì trông thật khổ sở. Thằng Điệp nghiến răng trèo trẹo:

- Mấy thằng kia rãnh thiệt!

Thằng bạn còn lại chung nhóm với tụi thằng Quân, thằng Tài cũng hùa theo thằng Kỳ Trương chọc ghẹo, đúng là lũ con trai. Vừa thấy Tuấn bước vào lớp Quân nở ngay một nụ cười, hic hic, đáng ghét. Thằng Tuấn hất mặt lên chả thèm đáp trả mà còn đi lại phía thằng Kỳ Trương góp vốn:

- Hôm qua thi xong về đó, nó dụ tao chở nó về nè!

Cả đám nhốn nháo lên:

- Ghê vậy, bữa nay thằng Quân chuyển qua dụ dỗ thằng Tuấn rồi bây ơi! Sao nữa, sao nữa, kể nghe tiếp coi! Mày có chở nó không?

Thằng Tuấn bây giờ bắt đầu là trung tâm của sự chú ý trong lớp:

- Trời ơi! Tao sợ nó hả, tao chở nó luôn chứ đâu có tè, má ơi! Ghê lắm tụi bây ơi!

- Sao.. sao? Ghê sao, mày làm màu giống đàn bà quá Tuấn ơi! Nói nhanh coi!

- Thì từ từ chứ! Lên xe nó ôm tao cứng ngắc hà..

- Trời ơi! Ghê quá.... phen này thằng Tài bị đá rồi....

- Tao hất ra nó còn ôm chặt hơn nữa...

- Wao.... nó có làm gì mày không? Có mò mẫm, bốp xốp gì không?

Thằng Tuấn như lửa được tiếp thêm xăng thao thao bất tuyệt trước lớp, nó làm động tác giả, giọng điệu uốn éo nói:

- Nó nói: "Anh Tuấn ơi chạy chậm lại đi, em sợ xe lắm, sợ xe lắm!..."

Trước cái nháy giọng con gái của thằng Tuấn đám con trai cười nghiêng ngã ra... thằng Tuấn thì kênh kênh cái mặt lên nhìn về phía thằng Quân, đáp lại thằng Quân... vẫn cười phì. Như lấy lại tự tin thằng Tuấn nhào tới ôm thằng Quân trước sự cổ vũ reo hò của đám con trai:

- Em iu, chút tối anh chở em về nữa nha! Mình đi kiếm khách sạn nào đó tâm sự nha!

- Dzô dzô, đi kiếm khách sạn nào đó đi! Dzô dzô!

Đám con trai trong lớp vẫn ồn ào như vỡ chợ. Thằng Quân chỉ chau mày một chút rồi giãn ra. Nó không cười nữa, không cũng tỏ vẻ khó chịu, chỉ im lặng. Thằng Tuấn quay qua đám con trai nói:

- Ai chứ mấy thằng đó tao rành lắm! Giả bộ quá giang mình về rồi ban đầu mời mình đi uống nước, sau đó thấy mình không đề phòng là sẽ rủ đi nhậu cho mà coi, nhậu xong thì tụi bây sẽ biết màn kế tiếp là gì rồi đó!

- Cha, thằng Tuấn rành quá ta.... vậy mày có bị thằng nào... chuốc rượu chưa?

- Dễ gì tụi bây, gái chuốc thì tao cho chứ trai thì đừng có mơ nha, chãy nước miếng nhìn tao thôi!

Ôi giời ơi, bọn con trai nham nhỡ cười rần rần. Tội nghiệp cho cái lớp... vắng bóng con gái, chỉ còn biết vui vẻ với nhau bằng trò này thôi. Thằng Tuấn bây giờ tự tin lên thấy rõ, nó ôm thằng Quân thỏ thẻ, nhìn ánh mắt say tình mê đắm của nó mà đám con trai vỗ tay rần rần:

- Tối nay anh với em đi nhậu nha Quân. Xong rồi em muốn làm gì anh thì làm.

Thằng Tài bật dậy bỏ ra khỏi lớp. Thằng Quân cười khẩy nhìn theo. Đám con trai lại được dịp nhốn nháo:

- Thằng Tài ghen bây ơi! Ghen kìa...

Bổng nhiên thằng Quân hất tay thằng Tuấn ra và đi về phía thằng Điệp nói:

- Tân, Điệp đi uống nước, anh có đem theo cái đĩa đó nè...

Đám con trai cũng im dần sau khi 3 thằng kia khuất bóng. Thầy vô tới, thằng Tài cũng trở lại lớp học, chỉ có ba thằng kia là cúp tiết. Tuấn chuyển qua ngồi kế thằng Kỳ Trương và bàn tán sôi nổi về mấy em kế toán lớp kế bên. Lâu lâu nhìn lại thấy vắng bóng hai thằng bạn thân và thằng áo vàng nó bất chợt cảm thấy thiêu thiếu. Nó nhìn lên thì thấy thằng Tài đang khổ sở ngồi một mình mà không chịu chép bài vô tập.

Đến khi ra chơi nó nhào ra khỏi lớp để đi tìm tụi thằng Điệp nhưng ác nổi, nó vừa bước ra cửa lớp thì bọn kia lại đi ngược về, lẽ nào nó quay lại theo thì khác nào nó vác mặt đi chung với thằng Quân sao? Sẳn tiện đám thằng Kỳ Trương vỗ vai rũ xuống căn tin nên nó vui vẻ đi theo.

Hình như thằng Quân và thằng Tài giận nhau thì phải, thấy hai tụi nó không còn ngồi kế và nói chuyện gì với nhau nữa, trong khi đó thằng Điệp thừa cơ hội quấn quýt, nhờ vả thằng Quân đủ thứ chuyện. Dù ngồi chung bàn với thằng Kỳ Trương nhưng nó loáng thoáng nghe thằng Điệp rủ thằng Quân bữa nào đi uống cà phê nữa. Diễn biến nhanh thật.

Tối đó lúc ra về nó lại thấy thằng Quân đứng lóng nga, lóng ngóng một mình trước cổng, thằng Điệp trờ xe tới nói gì đó, chắc là kêu lên cho quá giang nhưng thằng Quân chỉ lắc đầu, khoảng một lát sau thì tới thằng Tài ra tới, lần này thì thằng Quân cố ý quay đi không thèm ngó ngàng hay trả lời dù cho thằng Tài cũng đứng đó nói chuyện khá lâu. Thằng Tài vừa đi mất là thằng Quân băng ngay qua đường tiến tới trạm xe buýt đứng chờ. Chả hiểu sao thằng Tuần cho xe băng qua đường và đậu trước mặt thằng Quân. Nó quẹt mũi một cái, hít thở thật sâu để bớt bối rối. Nó nói thật lớn để át mất cơn run:

- Đi xe ôm về không em yêu?

Thằng Quân hơi bất ngờ một tí khi nghe thấy tiếng của thằng Tuấn, nó chau mày một chút rồi mỉm cười lắc đầu:

- Cám ơn! Xe buýt sắp tới rồi!

- Sẳn đường "anh" chở về cho!

Thằng Quân nhìn nó cà khịa:

- Nhóc lớn hơn ai mà dám xưng "anh" với anh hả?

- Giờ ông lên không? Không lẽ để tui năn nỉ?

Tên Quân mỉm cười... leo lên, kèm theo một câu nói thật đáng ghét:

- Kưng năn nỉ lắm "QUA" mới lên đó nha!

- Vậy xuống xe đi, ai thèm năn nỉ ông?

- "Qua" mà xuống là đừng có hối hận, quỳ gối van xin nha!

- Xuống đi!

Kêu người ta "xuống đi" mà thằng Tuấn đã đề máy cho xe chạy mất tiêu. Quân có cái kiểu ngồi xe thật lạ, ý thằng Tuấn là ngồi dựa sát người chở quá. Mà cũng lạ cái thằng Quân nghĩ sao mà vừa bị thằng Tuấn sĩ nhục, quăng bom vụ chở về đi uống nước trên lớp vậy mà bây giờ cũng dám cho nó chở nữa nhỉ?

Thằng Quân ngồi sau và bắt đầu bắt chuyện:

- Còn tiền xài không? Mất 200 có tiếc không?

- 200 có là bao. Tui còn cả đống!

- Ừh, hỏi vậy thôi chứ anh cũng không có ý định trả lại cho nhóc đâu! Thế đó giờ đã... xài cái kia lần nào chưa?

- Cái kia là cái nào?

- Bao cao su trong bóp nhóc đó?

- Trời ơi! Tưởng cái gì, cái đó nhóc luôn! Tháng xài mấy hộp.

Sau gần 1 phút im lặng, thằng Quân hỏi tiếp:

- Ở đâu ra?

- Mua chứ đâu!

- Không phải hỏi cái bao đó mà hỏi là người ở đâu ra cho mà... xài tháng mấy hộp!

- Quen trên mạng cũng có, ghệ cũng có, đủ thứ hết đó!

Nó cảm giác thằng Quân đang rất chăm chú và suy nghĩ khá lâu những lời nó nói, sau một hồi im lặng thằng Quân lại hỏi:

- Thật không?

- Bình thường, bộ đó giờ ông chưa quan hệ với ai bao giờ hả?

Thằng Quân chỉ im lặng thay cho câu trả lời và hơn thế nữa, thằng Quân bổng nhiên ngồi xích ra xa nó hơn một chút thì phải. Thấy không khí khá ngột ngạt nó nói:

- Cái đó thằng con trai nào không có! Chỉ có mấy thằng có vấn đề về giới tính mới chưa quan hệ với ai thôi! Ông già vậy mà chưa quan hệ với ai thì đúng là lạ thật!

Thằng Quân chẳng nói chẳng rằng, chẳng ừ chẳng hử mãi tới khi đến công viên Phú Lâm chạy ngang qua những em gà móng đỏ đứng đầy đường nói mới chỉ tay hỏi:

- Trong số đó có những em này nữa àh!

Nó le lưỡi:

- Nghĩ sao vậy ông nội, ghệ tui hằng hà xài còn hổng hết, ba cái thứ dạt ra đường này đụng tới là lôm chôm với sầu riêng không! Tui còn yêu đời lắm!

Hôm nay thái độ của thằng Quân thật lạ, mắc sùng bố hay gì áh, hỏi đã rồi im. Nó cũng chẳng quan tâm nữa, nhưng mà kể cho thằng đó nghe những chiến tích như vậy nó lấy làm tự hào lắm! Tới bùng binh Phú Lâm thằng Quân bước xuống cám ơn nó thật nhẹ rồi quay phắt đi về, thế mà nó cứ tưởng sẽ có một chầu nhậu hay sinh tố gì nữa rồi đó chứ!

[Hết Phần 8]

Tự nhiên từ ngày xuất hiện câu chuyện của thằng áo vàng thì cuộc sống của thằng Tuấn trở nên đở nhàm chán hơn khá nhiều, nó rất thích châm chọc mối tình đơn phương thầm lặng của thằng Điệp với thằng Tân dành cho thằng áo vàng. Mà nhất là thằng Điệp ấy những lúc mắc cỡ nó ỏng ẹo trông buồn cười đến nôn ruột. Còn thằng Kỳ Trương thì cũng bắt đầu chán ngấy với trò châm chọc hai đứa kia trước lớp vì có lẽ nó thấy chả xi nhê gì tới thằng áo vàng.

Về phần thằng áo vàng thì... đúng là có vấn đề thật, sau cái buổi thằng Tuấn chở về hôm ấy thì bổng nhiên nó đâm ra xa lạ với thằng Tuấn luôn. Mà thực ra thì nó cũng chả bao giờ nó bắt chuyện trước với thằng Tuấn mà. Thằng Tuấn cười nói thì nó cười và trả lời lại, thế thôi. Cái vấn đề mà thằng Tuấn thấy ở đây là nó vui vẻ trở lại khi ngồi chung với thằng Tài và... đùa giỡn như xưa, trông thật là chướng mắt. Thằng Điệp buồn rười rượi trong khi thằng Tuấn thì tức anh ách vì vẫn nuôi mối hận trong lòng chờ dịp trả đũa thằng Quân thật đích đáng.

...

Đang ngáy ngủ sau một ngày làm việc khá vất vả thì điện thoại của thằng Tuấn reo lên, đó là một số lạ:

- Anh Tuấn, em đang ở trước nhà anh nè... mình đi uống nước nha anh, em có chuyện muốn nói.

Tiếng của Quyên, người yêu 3 năm trời của nó vừa mới chia tay được nửa năm và thật sự chấm dứt trước ngày nó nhập học... Sau khi ngáp một cái uể oải, nó chả thèm đụng đến ly cà phê đã tan nước đá thành một lớp trong suốt phía trên thành ly, nó dựa người dài trên ghế dùng muỗng khuấy đều cái ly và hỏi:

- Sao rồi, em sống với thằng Hoài có hạnh phúc không?

Đáp lại lời nó là câu hỏi của Quyên:

- Anh có còn yêu em nữa không?

Bất chợt nó giật mình, những kỉ niệm trước đây bổng nhiên lại ùa về thật ngọt ngào: Trước đây mỗi khi nó đi làm về là nó qua phòng của Quyên ngủ, chiều hai đứa dậy chạy vòng vòng thành phố ăn uống, chơi đùa, những tưởng tháng ngày hạnh phúc ấy sẽ kéo dài mãi. Còn bây giờ thì sao nhỉ? Với Quyên nó vẫn còn phảng phất một cảm giác gì đó nhưng hình như không phải là tình yêu vì sau những gì Quyên đã gây ra. Mà nó cũng không không muốn nhắc đến hay nhớ lại kí ức đó nữa... nó nghĩ nước mắt dành cho cô ta đã hết. Quyên cầm lấy bàn tay của nó lay lay:

- Anh trả lời đi, anh có còn yêu em nữa không?

Nó rút tay lại, nhắm mắt, lắc đầu...

- Hôm nay Quyên kiếm anh có chuyện gì không?

Quyên như muốn chồm tới nó:

- Anh có thể đưa em đi thật xa được không anh?

Nó trố mắt nhìn Quyên:

- Đi đâu? Tại sao?

Quyên bắt đầu khóc nức nở:

- Em biết, em đã đối xử với anh không đúng, nhưng mà bây giờ em không muốn sống ở đây nữa, em muốn anh dẫn em đi đâu đó thật xa!

- Còn thằng Hoài đâu? Anh còn gia đình, công việc của anh nữa... thật là điên rồ... có chuyện gì, em nói anh nghe coi!

- Mình bỏ đi đâu đó thật xa rồi hai đứa mình làm lại từ đầu đi anh!

Nó bất giác phải... phì cười một cái:

- Trời! Em nói chuyện sao giống trong phim quá! Bình tĩnh lại đi! Có chuyện gì?

Quyên bắt đầu khóc lớn hơn:

- Em có thai... thằng Hoài nói đó không phải là của nó mà là của anh...

Tuấn cười gằn một cái, người yêu mà cô ta kêu là "nó":

- Thằng đó nói vậy àh? Em có thai mấy tháng rồi...

- Bảy tuần...

- Bảy tuần! Trong khi đó em và nó quen nhau đã năm, sáu tháng... Mà sao lại để cho có thai? Phá được không?

- Em không biết nữa, thằng đó... bệnh hoạn lắm!

Tuấn định vuột miệng nói ra: "Nó bệnh hoạn sao cô theo nó mà bỏ tôi!" nhưng cậu kiềm lại được. Thay vào đó cậu nói:

- Được rồi, em về đi! Anh sẽ nói chuyện lại với nó... ráng mà giữ gìn sức khỏe...

...

Cái cách "để anh nói chuyện lại với nó" mà Tuấn đề cập chính là một cái xỏ nắm tay đến rướm máu miệng của thằng Hoài:

- Mày có phải là thằng đàn ông không hả thằng chó kia? Tao ghét nhất cái hạng chơi dơ...

Thằng Hoài vừa mới được hẹn ra chưa hiểu mô tê gì thì đã bị thằng Tuấn nhào tới đánh tới tấp, sau khi thấy nó nằm một đống trên cỏ thằng Tuấn dí cùm tay về phía nó nói:

- Mày làm sao cho coi được thì làm, Quyên mà kiếm tao làm phiền nữa là tao chém mày đó! Nên nhớ, mày phải có trách nhiệm với vợ con mày đó!

Nói xong nó rồ xe bỏ đi...

...

Quân đang đi bộ về phía công viên Phú Lâm trong lúc chờ thằng Tài tới đón nó đi học. Hôm nay nó định sẽ... ghẹo thằng Tài bằng một trò chơi trẻ con rằng nó đã đi học rồi, để cho thằng Tài chạy tới lớp một mình, còn nó sẽ bất ngờ đón thằng Tài ở đây. Đơn giản vậy thôi. Chiều nay thằng Tuấn định bụng sẽ đi học sớm để vô uống nước với đám thằng Kỳ Trương bàn một kế hoạch mới gì đó... Vừa chạy tới công viên Phú Lâm, nó thấy tướng thằng Quân xách balo lửng thửng đi phía trước, nó chạy nhanh tới đập vào lưng thằng Quân một cái rồi giật cái balo phóng xe đi. Thằng Quân ú ớ định tri hô, nhưng thằng Tuấn chưa kịp chạy xa thì một bóng đen lướt qua, nó thấy một cái gì đó giáng thật mạnh lên lưng nó...

Đám đông bu lại, thằng Quân chạy tới. Ngườitập thể dục, người bán dạo lề đường, xe ôm bu lại xì xào:

- Trời ơi, mặt mũi sáng sũa vậy mà đi ăn cướp, coi coi nó có sao không?

- Ủa mà hình như nó lại bị hai thằng nào đánh chặn hay sao đó? Mà hai thằng đó sao bỏ chạy mất tiêu rồi...

- Coi coi nó chết chưa? Máu tùm lum kìa...

- Báo công an đi!

- Khùng quá! Kêu xe cấp cứu đi!

Thằng Quân chen đám đông la lớn:

- Dạ làm ơn cho con qua, ...nó là bạn con!

- Ủa thằng này là thằng bị giựt đồ nè...

Quân gãy đầu:

- Dạ không phải, nó là bạn con, nó giỡn với con thôi!

Đám đông lại ồ lên:

- Ủa vậy hả? Trời ơi... vậy mà cứ tưởng...

Rồi một người khác lại lên tiếng:

- Vậy sao lúc nãy hai thằng nào đánh nó là sao? Giỡn nữa hả?

Quân lắc đầu:

- Dạ cái đó con không biết... dạ thôi để con chở nó vô bệnh viện... dạ có cô bác nào làm ơn vui lòng ngồi phía sau kè nó dùm con không ạh?

[Hết phần 9]

- Alô, Tài hả? uhm... ông đi học trước đi, tui có chuyện rồi, thôi có gì chút tui điện lại cho! Nhớ chép bài dùm tui nha!

Quân tắt điện thoại và bước vô phòng... thằng Tuấn lúc này đã mở mắt và nhìn nó lau láu, lại là cái mỉm cười đáng ghét:

- Sao rồi, khỏe chưa cưng? Xui quá trời!

Tuấn thấy khắp người ê ẩm ức nhối, nó cố nói xụi lơ:

- Xui thì chịu chứ biết sao giờ...

Thằng Quân lại mỉm cười:

- Ý anh nói xui là sao mấy thằng kia không đập vô đầu em mạnh một tí nữa để anh có cháo đêm ăn, đở phải mắc công chở vô bệnh viện, mất một buổi học...

Trời ơi, nó đã bị như vậy rồi mà thằng Quân vẫn còn cà khịa đúng là tức muốn điên lên luôn mà... Quân tiến tới gần và nhìn nó chằm chằm:

- Sao? Có cần báo về cho ông bà già tới không? Làm gì mà ra nông nổi như vậy hả nhóc? Chắc là kết quả của việc quan hệ giao du với các thành phần bất hảo mà ra chứ gì?

Cái thằng Quân này thích ba gai với nó ghê luôn đó ta ơi, nhưng mà bây giờ nó cứ như một thằng bại trận như thế này thì biết làm sao bây giờ... nó nói:

- Đừng có nói ông bà già tui nghe, ổng mà biết ổng chạy tới.. đập tui mềm mình thêm thì có!

Quân vẫn nhìn nó không chớp mắt, một cái nhìn không tìm thấy cảm xúc, không hề quan tâm tới cái người đang vừa trả lời mà cứ hỏi tiếp giống như là làm cho có vậy:

- Mà sao bị đánh ra nông nổi này?

Tức mình thằng Tuấn la lên:

- Làm sao tui biết ông nội! Tui mà biết là tui quay qua chém nó chết mẹ nó rồi...

Thằng Quân bóp mũi nó một cái:

- Hung hăng! Chửi thề nữa hả?

Rồi còn nhéo vô má nó một cái nữa chứ, thật là...

- Buông tui ra ông nội, dê hả? Tui không phải là con gái cho ông dê nha!

Thằng Quân chỉ cười...

- Không báo ông bà già rồi tính sao?

Quân vừa nói xong thì chuông điện thoại trong túi quần Tuấn reo lên, Quân quay mặt đi mỉm cười, mãi một lúc sau Tuấn mới hiểu ra được vì sao thằng khốn đó cười vì... vì tay của nó không thể nào móc cái điện thoại ra được...

- Mắc gì cười! Kệ bà nó đi, cứ để đó!

Thằng Quân sau khi cười khúc khích lại quay qua nhìn nó làm như vẻ say sưa đắm đuối lắm, chứ thật ra là nó biết tỏng thằng khốn đó đang chế nhạo nó đây mà... chuông điện thoại lại reo lần thứ ba... chả biết có chuyện gì quan trọng không nữa... thằng Quân cười nói giả bộ ra vẻ miễn cưỡng:

- Thôi, cho anh... mò vô đó anh lấy ra đi! Lỡ có chuyện gì quan trọng thì sao hả bé iu...

- Ông nội, đừng có lợi dụng hoàn cảnh mà... làm bậy bạ nha, ông tin tui lấy cái ghế phang một cái là tét đầu ông không hả?

-Dữ quá!

Vừa nói thằng Quân bắt đầu cười và... đưa tay chạm vô đùi nó... Giống như một luồng điện mạnh chạy qua vậy:

- Lấy ra đại đi cha già, làm gì lâu vậy?

Giọng thằng Quân vẫn chậm rãi, tay nó cứ... rê rê từ từ làm thằng Tuấn nhột không chịu được:

- Từ từ chứ bé, phải cẩn thận chứ lỡ như anh đụng bậy mắc công bị phang ghế vô đầu oan ức thì sao?

Quả thật là bàn tay của tên Quân này đụng tới người nó nhột không thể tả? Đã thế hắn còn cố ý lần lần đẩy cái điện thoại lên khỏi túi nó từ từ sao mà... lâu kinh dị, chưa kể cái điện thoại đang rung nữa.... tất cả những thứ đó khiến nó như muốn oằn oại:

- Mẹ bà, có cái điện thoại mà mò như mò....

Nó chưa nói hết câu thì thằng Quân đã chau mày, nghiêm mặt lấy cái điện thoại cốc lên trán nó:

- Tính chửi thề hả nhóc ? Anh ghét ai như vậy lắm nha!

"Kệ mẹ mày chứ!" Nó đã định thốt lên như vậy rồi đó, nhưng mà nó biết chắc rằng nó không thể nói được. Chưa bao giờ nó thấy cái thằng Pede nào bệnh hoạn như thằng này cả... cứ vờn vờn trước mặt chọc cho nó trào máu ra không thôi.

- Alô, Điệp hả? Anh Quân nè, thằng Tuấn đang ở trong khách sạn với anh! Giờ nó phê quá, không nhấc máy nổi... có gì chép bài dùm nó nha, thôi anh cúp máy àh...

Thì ra là thằng Điệp điện, chắc do không thấy nó đi học. Mà tên Quân vừa nói gì với thằng Điệp thế cơ chứ.... cái tên biến thái đó!

...

- Trời ơi, ai cột tay em lại thế này?

Chị y tá hoảng hồn la lớn:

- Tui nhớ là chỉ có băng quanh người em thôi mà... ai cột tay em một chùm vô đây luôn vậy?

Thằng Tuấn ngớ người ra lắc đầu chả hiểu chuyện gì cả, mãi một lúc sau thằng khốn kiếp Quân mới từ tốn nói:

- Dạ em... cột đó chị, em sợ lúc băng nó đau, nó giãy giụa nên...

Chị y tá lắc đầu cười rồi tháo miếng băng quanh tay thằng Tuấn ra, chị lầm bầm một lèo:

- Hết chuyện giỡn... về nhà được rồi đó! Nằm nghỉ, uống thuốc, không được động đậy nhiều, ba ngày sau tới tái khám.

Thằng Tuấn nhìn thằng Quân như kẻ thù truyền kiếp, ánh mắt nó như muốn tóe ra lửa trong khi thằng Quân thì le lưỡi mỉm cười... Tuấn gầm gừ:

- Mày khá lắm đó Quân! Dám chơi tao hả?

Thằng Quân cốc đầu nó:

- Hổn láo nè, vô ơn nè...

Mỗi cái nè là một cái cốc.

- Không có anh là giờ này nhóc nằm rũ xương trong nhà xác rồi đó, không cảm ơn mà còn nói giọng đó hả?

- Ông là thằng hèn, tui đã bị như vậy rồi còn cố ý chơi xỏ cột tay tui nữa là sao? Đồ hèn!

Thằng Quân cúi mặt, khổ sở nói, trông cái cách đạo đức giả của hắn đúng là khiến thằng Tuấn tức chịu không được:

- Anh sợ nhóc giãy giụa! Đau!

Thằng Tuấn vẫn luôn tỏ vẻ hung hăng:

- Giãy giụa cái con khỉ mốc nè...

Kết thúc là một cái véo mũi của thằng Quân dành cho nó, hành động cử chỉ của tên này đúng là tràn trề nữ tính mà, thằng Tuấn tính đưa tay lên hất ra thì mới biết là... đau nhói. Quân lại mỉm cười.

...

- Nhà chỗ nào?

- Chi?

- Chở về chứ chi, hỏi ngộ!

- Thôi khỏi, giờ này về thấy băng bó như vầy ông già tuốt xác tui ra... giờ chở tui đi kiếm nhà trọ nào đó dùm đi!

- Chi? Tính qua đêm với anh àh?

Nó chợt nhớ nó còn một vũ khí chưa xài, thế là nó chồm cái đầu tới cụng đầu tên Quân một cái thật mạnh rồi trả lời:

- Mơ hả thằng khùng kia!

Thằng Quân xuýt xoa:

- Ây da, nói giỡn thôi, làm dữ vậy nhóc, tại trước kia trên lớp cũng có người rũ anh đi khách sạn mà anh chưa kịp trả lời chứ bộ!

Hứ... chuyện trong lớp mà giờ này cũng lôi ra nói, nó im re, thằng Quân chở nó mà cứ nhoài người ra sau, thiếu điều muốn ngã cả thân người vô nó vậy:

- Giờ em muốn anh chở đi đâu nè nhóc?

- Dê hả cha nội, chồm xích tới trước coi!

- Thì giờ anh dê để mốt vô lớp em có chuyện để kể với mọi người..

Cái tên này bây giờ đem chuyện trong lớp ra trả thù đây mà, nó chả biết trả lời thế nào đành làm ngơ, láy sang chuyện khác:

- Chở tui về bến xe miền Tây!

- Chi vậy?

- Hỏi hoài, kiếm nhà trọ ngủ. Mai về, tạm thời tránh nạn ông già cái đã, mai ổng đi công tác tỉnh rồi!

- Trời sang vậy? Có vậy cũng đi nhà trọ ngủ...

- Có trăm chứ nhiêu!

- Rồi hồi ai đưa anh về nhà?

- Thì ông đem xe tui về nhà ông cất, mai trả tui!

- Wao! Tin người quá ha!

Bổng nhiên thằng Quân vòng xe ngược lại hướng bùng binh Phú Lâm, nó la lên:

- Đi đâu vậy?

- Kiếm gì ăn chứ đi đâu! Đói muốn xỉu...

- Tui vậy sao ăn được?

- Anh đút cho!

...

[Hết Phần 10]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro