Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tình yêu đẹp nhất chính là quãng đời còn lại có thể vì em mà tự hào" -- Diệp Phi Dạ ( tác giả)

-

"Hai năm sau, gặp lại Lộc Hàm , tôi vừa định hỏi anh, lúc đầu ước hẹn vì sao không tới? Anh nhìn tôi, mở miệng trước với người bên cạnh, giọng nói khách sáo lại bình tĩnh, cô là ai? Ba chữ đơn giản, khiến cho tôi suýt đỏ vành mắt, thì ra, tôi vẫn chờ anh nhưng anh sớm đã không còn nhớ rõ tôi."

Thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba viết xuống nhật kí ngày hôm đó, cho là cả đời này mình và Lộc Hàm đều đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa, ai biết hai năm trôi qua, cô vậy mà vào ở trong gia đình anh.

-

Ngày thứ năm Địch Lệ Nhiệt Ba vào ở nhà Lộc Hàm mới đụng phải Lộc Hàm hàng thật giá thật.

Đó là một đêm khuya, Địch Lệ Nhiệt Ba đang chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được có người nằm bên cạnh, toàn thân cô bõng chốc run run, trong nháy mắt từ trong mơ tỉnh lại.

Người nằm xuống bên cạnh là một người đàn ông.

Bên trong phòng có đèn ngủ, u ám mờ nhạt, mặc dù cô thấy không rõ khuôn mặt của người đàn ông, nhưng chỉ liếc mắt vẫn nhận ra được anh là Lộc Hàm .

Hai năm không thấy, bỗng nhiên gặp lại, Nhiệt Ba có chút khẩn trương, cũng có chút ngẩn ngơ, cô giả vờ trấn định ổn định thân mình một chút, giọng điệu bình tĩnh lên tiếng: "Anh đã trở về?"

Lộc Hàm không trả lời Nhiệt Ba , thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô, chỉ là nhanh chóng cởi quần áo, xoay người đem cô đặt ở dưới thân.

Nhiệt độ cơ thể người đàn ông cực nóng, làm cho đáy lòng Nhiệt Ba không hiểu sao có chút hoảng sợ, không phải là cô chưa từng nghĩ tới hoàn cảnh sau khi gặp mặt nhưng lại không ngờ rằng lại là hoàn cảnh như vậy, cô theo bản năng bắt đầu chống lại, nỗ lực chạy trốn.

Lộc Hàm như là nhìn thấy chuyện kì lạ cười nhạo "A" một tiếng, sau đó liền dễ như trở bàn tay chế trụ cô. Anh vươn tay nắm cằm cô, cứng rắn nâng cằm cô lên, sau đó tiến đến bên tai của cô, giọng điệu tận lực nhấn mạnh, khinh bỉ nói ra từng chữ một: "Giả vờ cái gì? Cô phí hết tâm tư vào ở nhà tôi, còn năm lần bảy lượt đi tìm ông nội nói tôi để cô một mình trông phòng, không phải là vì để tôi về ngủ với cô? "

Nhiệt Ba bị ngôn ngữ đùa cợt của anh nói ngẩn ra, cô vẫn trì hoãn, anh liền kéo chăn che trước mặt cô ra, động tác thô lỗ xé đồ ngủ của cô, không mang theo chút thương tiếc chạm vào da thịt của cô...

-

Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Nhiệt Ba tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, Lộc Hàm chẳng biết đã đi đâu.

Nếu không phải thân thể đau nhức và đồ ngủ bị phá thành mảnh nhỏ tán loạn trên mặt đất, Nhiệt Ba còn tưởng rằng tối hôm qua là một cơn ác mộng mà mình tự tưởng tượng ra.

Cô rời giường, vào phòng tắm, rửa mặt xong, thay quần áo sạch sẽ, đi xuống lầu ăn điểm tâm.

Lúc đi qua hành lang, Nhiệt Ba theo thói quen hướng về phía lan can nhìn thoáng qua phòng khách tầng một, Lộc Hàm đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cô đang nghe điện thoại.

Nhiệt Ba theo bản năng dừng bước, trong đầu trong nháy mắt liền hiện lên chuyện xảy ra tối qua.

Trong khi cô còn đang sững sờ, Lộc Hàm đã kết thúc cuộc gọi, quản gia đứng cạnh anh cách đó không xa, một mực cung kính lên tiếng: "Lộc tiên sinh, xe đã khởi động rồi. "

"Ừ." Lộc Hàm nhàn nhạt đáp lại một tiếng, Nhiệt Ba chợt phục hồi tinh thần lại, cô nhìn thấy Lộc Hàm tiếp nhận áo khoác tây trang quản gia đưa tới, đi về phía cửa chính.

Anh đổi xong giày, vừa mới chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên giống như là nhớ ra cái gì đó, lại ngừng lại, anh không nhìn quản gia, chỉ là giọng nói lạnh nhạt nói với quản gia, mở miệng nói không mag theo bất kì tình cảm gì: "Ông đi mua hộp thuốc tránh thai, sau khi cô ta ở trên tầng tỉnh lại, nhớ nói cô ta uống."

[- Bộ này nam nữ song khiết,1V1, cả hai đều là mối tình đầu của nhau -]

Song khiết: Cả hai đều sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro