Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tường ngăn có nam thần (10)
Toàn thân quản gia giống như bị đóng băng, chân liền dừng bước, nhìn Lộc Hàm tức giận điên cuồng, có chút lo lắng cho Nhiệt Ba , mới to gan mở miệng muốn khuyên nhủ Lộc Hàm : “Lộc...”

”Cút!”

Lộc Hàm chỉ nói một chữ, toàn thân quản gia đều dựng tóc gáy, lao nhanh xuống lầu.

Cửa phòng đóng sầm lại, Lộc Hàm đi về phía Nhiệt Ba .

Hắn bước rất chậm, đạp trên tấm thảm dày, không phát ra tiếng động nào.

Lộc Hàm như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, hắn lúc này khiến cho người ta thật sự muốn chạy trốn.

Nhiệt Ba hoảng sợ nắm chặt áo lót trong tay, hai chân run run từ từ di chuyển.

Nhưng cô không đi nổi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bước từng bước rồi dừng lại trước mặt mình.

Hắn gần cô như vậy, làm cho cô càng sợ hãi, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, chỉ có thể cúi đầu, nhìn mông lung.

Cô thấp hơn hắn rất nhiều, hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm đỉnh đầu của cô một lúc, bỗng đưa tay ra kéo tóc cô, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Đau đớn ập đến, Nhiệt Ba nhịn không được thốt lên: “Lộc Hàm...”

Hai chữ đơn giản nhưng lại khiến con ngươi của Lộc Hàm co rút, giật tóc cô càng mạnh: “Cô gọi tôi là gì?”

Cô đau đến mức mặt trắng bệch, giật giật môi đổi giọng: “Lộc... Lộc tiên sinh...”

Lộc Hàm cười gằng một tiếng, hắn không tiếp tục nói chuyện với cô, trực tiếp cúi người hôn lên môi cô.

Không phải hôn, nói đúng hơn là cắn.

Hắn không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ mạnh mẽ cạy đôi môi đóng chặt của cô, dùng sức lực rất lớn để trả thù, có điều, hai ba lần cô vẫn không hé miệng, môi bị hắn cắn đến chảy máu, mùi máu tanh lập tức hòa vào nụ hôn kia.

Nhiệt Ba bị đau, muốn chạy trốn, nhưng càng giãy dụa, hắn lại càng mạnh tay, khiến cho mùi máu trong miệng hai người ngày một nồng.

Nhiệt Ba cảm thấy buồn nôn, dù sức của cô không ngăn nổi sức của Lộc Hàm , vẫn liều mạng dãy dụa.

Hắn không để ý đến dãy dụa của cô, bắt được đầu lưỡi của cô liền tàn nhẫn cắn một cái, mãi đến khi cảm nhận được Nhiệt Ba vì quá đau mà không còn dãy dụa nổi nữa, mới buông tha đôi môi sưng đỏ của cô, lại di chuyển đến tai cô, âm thanh kiều diễm, như đang nói lời tâm tình, nhưng hơi thở ấm áp kia lại nói ra những lời lạnh như băng: “Cô nghĩ những lời tôi nói là giỡn chơi thôi sao?”

”Tôi không phải đã nói với cô rằng việc của tôi và cô không được để ông biết sao?”

Hắn híp mắt, lại nói: “Vẫn là cô ở một mình thiếu hơi đàn ông, nên ông vừa đến, cô lại không thể chờ được giở trỏ cũ để ông buộc tôi quay về ngủ cùng cô có phải không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro