Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tận tình phục vụ cô (10)
Trong phòng khách quá ồn, dù ngồi bên cạnh Lộc Hàm nhưng Nhiệt Ba vẫn không thể nghe thấy rõ hai người đang nói cái gì.

Tất cả sự chú ý của Lộc Hàm đều đặt trên người đang cùng nói chuyện với hắn, hoàn toàn không biết bên cạnh mình đã có thêm một cái ghế.

Mãi đến khi có người nhận ra Lương Đậu Khấu, giơ chén rượu, chạy tới chào hỏi Nhiệt Ba , gọi tên Lương Đậu Khấu, động tác dập thuốc vào gạt tàn của Lộc Hàm mới dừng lại.

Qua mấy giây, hắn từ từ quay đầu qua, mặt không biến sắc nhìn cô.

Nhận ra ánh mắt cùa Lộc Hàm , động tác đưa ly lên chạm cốc với người kia của Nhiệt Ba lập tức trở nên cứng ngắt.

Có điều như vậy cũng tốt, từ lúc cùng sân bay đi ra hắn chỉ nhìn cô một cái đã quay đi rồi.

Lộc Hàm không nói chuyện với Nhiệt Ba , không hiểu ý của cô, cô cũng không có can đảm chủ động trêu chọc hắn.

Hắn coi như cô không hề tồn tại, vẫn cùng người bên cạnh nói đủ thứ chuyện.

Nhiệt Ba giả vờ như không có chuyện gì, cùng người chào hỏi cô cụng ly, sau đó một hơi cạn sạch rượu trong ly, lúc đặt ly xuống, lại liếc trộm Lộc Hàm mấy lần.

Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, cô cảm thấy sự hờ hững của Lộc Hàm đã không còn lạnh lùng như lúc trước nữa.

Người cùng Lộc Hàm nói chuyện kia nhìn thấy ánh mắt của Nhiệt Ba nhìn Lộc Hàm , lúc hắn lấy thuốc hút, bỗng nhiên lên tiếng hỏi: “Hai người quen nhau sao?”

Lộc Hàm vừa lấy thuốc ngậm vào miệng, nghe người kia hỏi, vẫn một tay cầm bật lửa châm thuốc, mơ hồ trả lời: “Không quen biết.”

”Vậy sao, tôi còn tưởng hai người quen nhau, vừa rồi cô ấy có nhìn cậu mấy lần.” Người bên cạnh Lộc Hàm nói đại khái, vì Nhiệt Ba đang trò chuyện với người ngồi gần cô, không nghe anh ta nói gì, cho nói mới nhiều chuyện hỏi một câu.

Lộc Hàm hút một hơi thuốc, mới dùng tay cầm điếu thuốc hạ xuống, phản cảm cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Có thể đừng nói đến những chuyện khiến người ta phát chán được không.”

Hai người nói gì Nhiệt Ba đều nghe được, lúc Lộc Hàm nói câu sau, ngón tay nhịn không được mà phát run, rượu trong ly đổ ra, ướt một bên tay áo của Lộc Hàm .

”Xin lỗi...” cô vội lấy giấy ăn, muốn lau đi vết nước trên tay áo của Lộc Hàm .

Trong khi Nhiệt Ba lấy giấy, cách Lộc Hàm một khoảng rất lớn, hắn liền tránh cô như tránh rắn rết vậy, né tay đi, sau đó đá ghế đứng lên, quay về phía người cùng hắn nói chuyện nói: “Xin lỗi, không thể nói tiếp được.” sau đó lập tức rời khỏi ghế.

Lộc Hàm đi là không quay trở lại.

Nhiệt Ba đương nhiên biết, là bởi vì cô ở đây, hắn mới không quay lại.

Lúc buổi tiệc kết thúc, Nhiệt Ba quá mệt mỏi, chỉ chào Chu Tịnh một cái, liền xách hành lý rời đi.

Bởi vì uống rượu, Nhiệt Ba về đến nhà liền lên giường đi ngủ.

Đến chạng vạng, Nhiệt Ba bị Chu Tịnh gọi điện thoại làm cho thức giấc: “Tôi uống nhiều rồi, cô đến đón tôi đi...” Nói xong cô ta lại mơ hồ đọc địa chỉ, sau đó liền cúp máy.

Địa chỉ mà Chu Tịnh nói, là một biệt thự riêng, Nhiệt Ba đến một lần rồi, nên không ngại xe mà tìm đến nơi.

Cô vừa xuống xe, liền nhìn thấy hàng rào biệt thự, nhìn thấy Lộc Hàm đang dựa vào một cây ngô đồng trong biệt thự nghe điện thoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro