Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô Học Được Lạt Mềm Buộc Chặt Rồi Sao? (7)
Nhiệt Ba sợ đến nỗi dừng bước, hoảng loạn, không thể làm gì khác hơn là trốn trong phòng ngủ.

Cô đóng cửa lại, lo lắng đi một vòng trong phòng, cố gắng tìm chỗ trốn.

"Lộc thiếu gia, ngài đi chậm một chút." Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tiểu Vương.

"Không có chuyện gì." Âm thanh nhàn nhạt của Lộc Hàm vang lên, luôn luôn đối lập với âm thanh khi nói chuyện với Nhiệt Ba . cô sợ chết khiếp, còn chưa tìm được chỗ trốn, đành xốc chăn, cầm gối dựa trên ghế sofa, cải trang thành một ngăn kéo nhỏ... Cuối cùng phát hiện chỗ này không thể trốn được.

Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần.

"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Muốn chết! Muốn chết!" Nhiệt Ba lầm bầm trong miệng.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa, tiếng nắm tay cầm mở cửa nhanh chóng truyền đến.

Toàn thân Nhiệt Ba đều dựng hết tóc gáy lên, cô chuyển con ngươi liếc nhìn xung quanh, sau đó đành ngã xuống thảm, bò đến gầm bàn trà.

Cửa phòng được mở ra, Lộc Hàm cùng tài xế Tiểu Vương đi vào.

Chưa tới mười giây, mặt Nhiệt Ba kề sát mặt đất, nhìn thấy bốn chân đang đi về phía mình.

Cô căng thẳng đến nỗi không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai đôi giày, đến lúc thấy hai chiếc giày sắp đá đến mi tâm của cô thì mới dừng lại.

Nhiệt Ba thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên hai chân gần nhất này lại đang được xăn ống quần lên, lộ ra cổ chân trắng nõn.

Nhiệt Ba liền nhận ra đây là chân của Lộc Hàm , hắn đang ngồi xuống.

"Lộc thiếu gia, quản gia không có ở đây, ngài có thể ở một mình không?" trong phòng ngủ vang lên âm thanh cung kình của Tiểu Vương.

Đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh.

Cách một lúc, Tiểu Vương lại mở miệng: "Lộc thiếu gia, ngày hôm qua tin tức có đăng tiểu thư hôm nay đã đóng xong phim, hiện tại không chắc là cô đã trở về Bắc Kinh chưa, ngài có muốn tôi gọi điện thoại gọi cô ấy về không?"

Tiểu Vương còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã mở miệng, âm thanh từ tính vang lên mang theo một chút tức giận: "Phải xử lý cô ta một trận cô ta mới có thể yên tĩnh một chút, ngươi gọi cô ta về làm gì?"

Tiểu Vương bị dạy dỗ đến không thể nói thêm được gì nữa.

Nhiệt Ba trốn dưới bàn trà mím môi, cho dù cô biết, lúc này sẽ không có ai nhìn thấy được sự cô đơn của cô, nhưng cô vẫn che giấu ánh mắt ảm đạm của mình.

Không gian lại trở nên yên tĩnh, không biết có phải Lộc Hàm làm động tác gì với Tiểu Vương hay không, hắn lại nói: "Lộc thiếu gia, tôi về trước, ngài có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào"

Lộc Hàm không lên tiếng, qua mất giây, Nhiệt Ba nhìn thấy một đôi giày thay đổi phương hướng, đi xa.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng đóng cửa, cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro