Chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình thâm nhưng duyên đã hết (1)
Quản gia "A" với Nhiệt Ba một tiếng, còn chưa mở miệng hỏi con số này là có ý gì, Nhiệt Ba liền bổ sung một câu: "Người gọi điện thoại cho anh ấy, nói cho anh ấy biết là được rồi."

Sau đó không chờ quản gia đáp lại đã quay người lên lầu.

-

Nhiệt Ba bị thương, không thể tham dự họp báo, chỉ có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Hai người trước vết thương đau, khiến cô không ngủ được, mãi cho đến ngày thứ ba thứ tư, vết thương bắt đầu khô mày, mới dần bớt đau.

Sau bảy ngày, Nhiệt Ba đến bệnh viện kiểm tra, vết thương ở lòng bàn chân lành rất nhanh, sau này lành sẽ để lại một vết sẹo ngoằn ngoèo xấu xí.

Bảy ngày trước, ngày sinh nhật Lộc lão gia, bởi vì Tưởng Tiêm Tiêm gây khó dễ, Nhiệt Ba không thể mừng thọ ông.

Lúc Lương Đậu Khấu rời khỏi Bắc Kinh, nhắc đi nhắc lại cô phải làm cho ông vui, nên Nhiệt Ba từ bệnh viện về đã lái xe đến nhà cũ của Lộc gia.

Nhiệt Ba không đến sớm, lúc đến đã là mười hai giờ trưa rồi, nhà đã ăn cơm xong.

Lộc lão gia thấy cô đến thì rất vui vẻ, vừa để cô ngồi xuống nói chuyện, vừa dặn quản gia đi chuẩn bị món mà cô thích ăn.

Nói là món cô thích ăn, thật ra đều là những món Lương Đậu Khấu thích ăn.

Lúc cơm làm xong được một nửa, Lộc lão gia mới ý thức được cô chỉ đến có một mình, liền thuận miệng hỏi: "Sao hôm nay cháu lại tới? Lộc Hàm biết cháu tới không?"

"Anh ấy đi làm, không biết cháu đến đây." Lúc nói xong câu này, Nhiệt Ba phát hiện mặt mình ngày một đỏ lên.

Những ngày gần đây cô không nhìn thấy bóng dáng của Lộc Hàm , làm sao biết lịch trình lúc này hắn đang ở đâu.

Cô đóng vai Lương Đậu Khấu lâu như vậy, không đơn thuần chỉ là thủ đoạn được cải thiện mà cả bản lĩnh nói dối đều trở nên rất lưu loát.

Trong lòng Nhiệt Ba tự giễu một hồi, mi mắt hơi rũ xuống để trấn tĩnh: "Cháu ở nhà một mình cũng buồn, ngày sinh nhật của ông lại không khỏe về sớm, hôm nay cháu đến chơi với ông."

"Vẫn là Tiểu Khấu biết quan tâm ông nhất, so với Lộc Hàm , còn hiểu chuyện hơn nhiều."Lộc lão gia nghe Nhiệt Ba nói xong, hài lòng cười không ngậm miệng lại được, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hướng về phía nhà bếp gọi: "Má Trương, làm thêm hai món Lộc Hàm thích ăn đi."

Má Trương đáp lời, Lộc lão gia quay đầu nhìn Nhiệt Ba : "Đúng lúc ăn cơm một mình rất buồn chán, chờ chút bà Trương bỏ cơm vào hộp cháu con mang đến công ty cho Lộc Hàm và cháu cùng ăn."

Đưa cơm cho Lộc Hàm ?

Lộc Hàm phiền nhất là cô xuất hiện trước mặt hắn, ông làm cơm hôp cho cô đem đến công ty tìm hắn, không phải đem cô đưa vào chỗ chết sao?

Tình thâm nhưng duyên đã hết (2)
Lộc lão gia khiến Nhiệt Ba giật mình như bị điện giật một hồi, âm thầm rùng mình một cái, không hề nghĩ ngợi liền nói: "Hiện tại cũng đã gần một giờ, hẳn là anh ấy cũng đã ăn trưa rồi ạ."

"Không đâu, nếp sống của Lộc Hàm ở công ty ông biết rõ, sao có thể chỉ mới hơn một giờ đã ăn cơm, cháu chạy tới còn dư sức đó." Lộc lão gia đảm bảo nói với Nhiệt Ba , liền quay đầu nhìn về phía nhà bếp, tự mình quyết định: "Tiểu Trương, đem cơm bỏ vào hộp, Tiểu Khấu đem đến công ty cho Lộc Hàm ."

"Ông..." Nhiệt Ba còn muốn nói gì đó để Lộc lão gia quên đi ý định đó, cô vừa mới nói, lão gia liền nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, đột nhiên nói: "Con trước đây vẫn vậy mà, thích chạy đến đây cố ý để Tiểu Trương chuẩn bị cơm hộp cho con, sau đó đem đến cho Lộc Hàm , hôm nay sao lại như vậy?"

Nhiệt Ba nghe thấy liền hồi hộp, vội vàng im bặt không dám nói gì thêm, thì ra Lương Đậu Khấu trước đây thường làm chuyện này, cho nên lão gia mới đột nhiên đưa ra ý để cô đem cơm đến cho Lộc Hàm ...

Nhiệt Ba sợ lộ chuyện vội vàng cười cợt với Lộc lão gia, sửa lại chuyện ban đầu muốn nói thành: "Không có, con muốn nói để má Trương lấy dưa muối và nước tương hoặc tương cho Lộc Hàm , anh ấy thích ăn."

Nghe Nhiệt Ba nói như vậy, Lộc lão gia mới hài lòng, vừa dặn dò má Trương ở trong bếp lấy thêm dưa muối, vừa chỉ đến điện thoại bàn bên cạnh tv căn dặn người hầu: "Gọi điện cho thiếu gia, nói cho hắn biết thiếu phu nhân lát nữa sẽ đến đưa cơm trưa cho hắn..."

"Dạ, lão gia." Người hầu cúi đầu nói xong liền đi đến chỗ để điện thoại.

Cô tuy rằng đồng ý với ông rồi nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ đem cơm đến cho Lộc Hàm ... Nhiệt Ba bị lão gia dò hỏi nên tim còn chưa hết hồi hộp, bỗng nhiên bị treo đến nơi cao nhất, cô không hề nao núng bật thốt lên một câu: "Chờ đã!"

Lộc lão gia và người hầu đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.

Nhiệt Ba lúc này mới nhận ra hình như mình vừa rồi có hơi kích động, đầu óc cô trống rỗng, sau đó liền nghĩ đối sách nói: "Cháu tự mình báo cho Lộc Hàm biết."

Sau đó Nhiệt Ba lấy điện thoại di động ra, bắt đầu soạn tin nhắn.

Lộc lão gia cho rằng Nhiệt Ba muốn nhân cơ hội này nói chuyện với Lộc Hàm , liền khoát tay với người hầu một cái, ý nói không cần nữa.

Nhiệt Ba vừa lau mồ hôi vừa giả vờ nhấn nhấn điện thoại, sau đó giả vờ như gửi một tin nhắn thực chất không hề tồn tại, liền đem điện thoại cất đi.

Tình thâm nhưng duyên đã hết (3)
Mang theo cơm hộp từ nhà cũ của Lộc gia đi ra, Nhiệt Ba cười xán lạn chào tạm biệt lão gia, mới khởi động xe, không chút hoang mang thẳng tiến về phía công ty Lộc thị.

Lúc đi qua ước chừng khoảng hai ba cái đèn xanh đèn đỏ, biết rõ sẽ không nhìn thấy bóng dáng của lão gia, Nhiệt Ba vẫn hơi nghiêng đầu, nhìn qua kính chiếu hậu, biết mình đã rời khỏi nhà cũ của Lộc gia khá xa mới rẽ ở giao lộ, đi ngước hướng với công ty của Lộc Hàm

Lúc ở nhà cũ của Lộc gia, cô hoàn toàn không muốn mang cơm đến công ty cho Lộc Hàm , cô nói gì làm gì, cũng đều là đang diễn cho Lộc lão gia xem.

Từ đầu đến cuối, cô hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện sẽ đem cơm đến cho Lộc Hàm.

Từ trước thân phận của hắn và cô đã cách nhau quá xa, cô căn bản ì ạch thế nào cũng không thể trèo lên nổi thế giới của hắn, chỉ có thể đứng nhìn hắn từ xa.

Bây giờ, dù có bị đẩy lên một bậc mang thân phận của thiên kim đại tiểu thư đi chăng nữa, cô vẫn không có cách nào tới gần hắn.

Hắn và cô lúc đó, có thể là như trong truyền thuyết kia, còn tình nhưng đã hết duyên rồi, chỉ có điều, tình thâm chính là cô, còn hết duyên là duyên phận của hắn và cô.

Đáy lòng Nhiệt Ba đau xót, dừng xe ven đường ở một khu hầu như không có người qua lại, sau đó cầm hộp thức ăn ở ghế phụ lái lên, mở ra, một mình ngồi ăn trong xe.

Má Trương chuẩn bị món cho hai người ăn, một mình cô ăn không hết, nhưng Nhiệt Ba sống chết vẫn cố gắng ăn, mãi đến khi đồ ăn trong hộp còn lại không bao nhiêu, Nhiệt Ba mới dừng lại.

Cô tựa lên ghế xe, đưa tay sờ sờ cái bụng đau đớn, sau đó tìm một cái mắt kính mang vào, cầm chai nước khoáng dưới hộp thức ăn trong xe. Cô đem phần thức ăn còn lại đổ vào thùng rác ven đường, sau đó cầm nước khoáng rửa hộp sạch sẽ, giật giấy ăn lau khô rồi mới trở lại xe.

Đóng kỹ cửa xe, Nhiệt Ba lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, khoảng cách từ nhà cũ Lộc gia đi ra, phải mất hai tiếng đồng hồ, cô ngả ghế ra, đặt chuông báo thức rồi nhắm mắt lại nghỉ trưa trên xe.

Xe dừng ở trên đường, tất nhiên có tạp âm, cô hoàn toàn không ngủ được, nhắm mắt lại suy nghĩ lung tung, không biết qua bao lâu, chuông báo thức reo lên.

Điều này cho biết, từ lúc cô rời khỏi Lộc gia đã là hai tiếng rưỡi rồi... Thời gian đủ để cô và Lộc Hàm cùng ăn cơm rồi quay lại chỗ ông.

Có thể mang theo hộp cơm rửa sạch sẽ rồi mới về nhà báo cáo kết quả nhiệm vụ, Nhiệt Ba điều chỉnh ghế dựa thẳng lên để ngồi, khởi động xe.

-

Mãi cho đến khi xe của Nhiệt Ba quẹo phải ở giao lộ, cô vừa dừng xe đối diện đường lớn, bên trong một chiếc xe đã truyền đến một âm thanh đầy cung kính: " Lộc thiếu gia?"

Tình thâm nhưng duyên đã hết (4)
Lộc Hàm ngồi sau ghế tài xế dừng lại một chút, mới quay lại nhìn người kia, Hắn nhìn qua kính chiếu hậu, nhìn lướt qua chỗ tài xế Tiểu Vương, không lên tiếng, tay sờ soạn tìm hộp thuốc lá trong túi rút ra một điếu, ngậm vào miệng, cầm bật lửa châm thuốc.

Lúc ném bật lửa, Lộc Hàm thuận tay hạ cửa kính xe xuống, hắn hướng mắt về phía chiếc xe hắn vừa nhìn lúc nãy.

Nơi đó bây giờ trống rỗng, chiếc xe màu hồng vừa đậu ở đó đã bị lái đi rồi.

Người phát hiện chiếc xe kia không phải là hắn, mà là tài xế Tiểu Vương.

Mấy ngày hôm trước lúc hắn đến thăm ông, làm rơi một tập tài liệu ở nhà cũ, trong cuộc họp xế chiều hôm nay cần phải dùng đến, vì vậy hắn cùng tài xế nhân giờ nghỉ trưa đến nhà cũ lấy.

Vừa mới bước vào nhà, ông cũng bất ngờ nhìn hắn, rồi nói: "Tiểu Khấu không phải đã nhắn tin cho cháu nói sẽ đưa cơm trưa đến sao? Sao cháu lại chạy đến đây rồi hả?"

Nghe vậy hắn rất kinh ngạc, sau đó liền nghĩ đến số điện thoại của cô từ lâu đã được liệt vào danh sách đen, làm sao có thể gửi tin nhắn cho hắn, liền nói dối ông, cầm tập tài liệu rời đi.

Bởi vì biết cô đến công ty đưa cơm cho hắn, vì vậy nên từ nhà cũ ra, Tiểu Vương không lập tức lái xe trở về công ty mà đánh ngược lại một vòng, không ngờ lúc đi được một nửa đã "Ồ?" một tiếng, sau đó lại thốt lên: "Là Lương tiểu thư."

Hắn ngước mắt lên, nhìn chiếc xe đó, đúng như Tiểu Vương nói, xe của Lương Đậu Khấu đứng ở đường đối diện.

Hắn vốn không để tâm, vừa mới thu lại tầm mắt, dư quang lóe lên liền nhìn qua kính chắn gió, thấy cô ngồi trong xe, cúi đầu ăn đồ ăn.

Lúc đó, hắn không nghĩ quá nhiều, liền nói hai chữ: "Dừng xe."

Sau đó, hắn ngồi yên trong xe, cách cửa sổ xe nhìn chằm chằm cô hai tiếng đồng hồ.

Không phải ông nói cô đến công ty đưa cơm cho hắn sao? Sao cô lại ngồi ăn trong xe một mình, thậm chí còn rửa sạch hộp? Sau khi ăn uống xong, cô còn nhàn nhã ngủ trong xe?

"Lộc thiếu gia? Tiểu Vương thấy xe dừng lại quá lâu, lại lên tiếng gọi Lộc Hàm .

Lộc Hàm khinh thường nháy mắt một cái, đem thu hồi những suy nghĩ sâu sắc, nhấc điếu thuốc hút một hơi, sau đó nhìn hướng xe của Nhiệt Ba lao đi.

Đó là hướng nhà cũ họ Lộc ,... Cô lấy cơm hộp ở Lộc Gia, bây giờ chẳng lẽ ăn xong lại đi trả hộp?

Lộc Hàm gạt tàn thuốc vào thùng rác, lại nhắc mí mắt nhìn về phía Tiểu Vương, thờ ơ nói: "Quay xe, trở về nhà cũ một chuyến!"

Tình thâm nhưng duyên đã hết (5)
Không phải vừa từ nhà cũ đi ra sao? Tại sao lại phải trở về?

Tiểu Vương vừa khởi động xe vừa kinh ngạc nhìn về phía Lộc Hàm qua gương chiếu hậu.

Một bên khuôn mặt lãnh đạm của người đàn ông này khiến cho người ta hoàn toàn không thể đoán được lúc này trong lòng hắn đang nghĩ gì.

Xe mới vào cửa Lộc gia, Tiểu Vương đã nhìn thấy xe của Lương Đậu Khấu, hắn vừa định nói: "Thật khéo, đúng lúc Lương tiểu thư về đến", sau đó giống như hiểu được nói như thế có ý gì, lại đem lời nói kia nuốt xuống bụng.

Thiếu gia nhìn thấy xe của Lương tiểu thư, bảo hắn dừng xe, mãi đến khi tiểu thư lái xe đi, hắn mới nói quay lại nhà cũ, Thiếu gia... không phải vẫn luôn ghét Lương tiểu thư sao?

Tiểu Vương càng nghĩ càng mơ hồ, sau khi dừng hẳn xe, hắn không nhịn được lại nhìn vào kính chiếu hậu, đánh giá Lộc Hàm một hồi.

Lộc Hàm dập điếu thuốc, ra hiệu cho Tiểu Vương chờ trong xe, một mình xuống xe.

Hắn không gõ cửa mà tự mình nhập mật khẩu, kéo cửa nhà, vừa bước vào một bước liền dừng lại.

"Ăn, má Trương làm đều là những món Lộc Hàm thích ăn, anh ấy đều ăn hết sạch! Sau khi ăn no uống say, anh ấy còn muốn cháu ở lại công ty thêm một chút, nhưng buổi chiều Lộc Hàm còn phải làm việc nên anh ấy sợ cháu ở lại đó không tiện, vì thế cháu quay trở lại đây..."

Vừa rồi còn đang buồn bực, Lương Đậu Khấu ở trên đường làm như vậy là có ý gì, nhưng khi Lộc Hàm nghe thấy những lời của cô trong phòng truyền tới, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện.

Cô quay về nói với ông là cô đến công ty đưa cơm cho hắn, thực tế là cô không hề muốn đi...

Cô ở trên đường ăn cơm xong, còn đem hộp rửa sạch, còn nghỉ ngơi, trở lại nhà cũ sẽ làm cho màn trình diễn càng chân thực, giống như cô thật sự đến công ty, cùng hắn ăn cơm xong rồi.

Trước đây Lương Đậu Khấu không phải như vậy, cô biết rõ hắn chán ghét cô, nhưng một mực giả vờ như không biết, chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ chạy đến công ty của hắn.

Nhưng cô hôm nay... Chỉ trong chốc lát, Lộc Hàm liền nghĩ đến bảy ngày trước, đêm sinh nhật của ông đó, ở trên xe, cô bị hắn hù đến sợ run cầm cập, trong miệng lải nhải nói thầm: "Tôi thề, tôi sẽ không quấn lấy anh mữa, tôi đảm bảo có thể rời xa anh bao nhiêu liền cách xa anh bấy nhiêu."

Trong ánh mắt Lộc Hàm dần trở nên thâm thúy, vừa nãy hắn không nghĩ tới, cô ở trên đường làm một loạt những hành động như vậy, kỳ thực đều không muốn quấy rầy hắn, tách mình ra khỏi hắn, không quấn lấy hắn... Cô thật sự làm theo ý hắn, không quấn lấy hắn?

"Ông, người nghỉ trưa dậy rồi sao? Vậy chúng ta đấu một ván cờ nha?" Trong phòng lúc này lại thay đổi đề tài.

Lộc Hàm hoàn hồn, không đi vào trong mà lui về phía sau, nhẹ nhàng đóng cửa, quay lưng đi xuống bậc thang, trở lại xe.

Tình thâm nhưng duyên đã hết (6)
Hắn mở cửa xe, lúc Lộc Hàm ngồi trên xe, Tiểu Vương quay đầu nhìn biểu hiện cổ quái của hắn một chút.

Thiếu gia đã đến cửa nhà rồi, nhưng tại sao lại chỉ đứng ở cửa một lúc rồi quay đi?

Tiểu Vương có rất nhiều nghi ngờ muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, chỉ là sau khi Lộc Hàm ngồi ổn định, lại khởi động xe, lúc cửa nhà cũ mở ra, mới hỏi: "Thiếu gia, chúng ta trở lại công ty sao?"

Lộc Hàm chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, không biết đang nghĩ gì, không trả lời câu hỏi của Tiểu Vương.

Tiểu Vương không hỏi lại, trực tiếp lái xe về hướng công ty.

Xe chạy chừng được hai mét, hắn lại theo thói quen tìm thuốc hút.

Tiểu Vương vừa chú ý nhìn đường, vừa len lén quan sát biểu hiện của Lộc Hàm

Hắn luôn cảm thấy Lộc Hàm lúc này so với ngày thường có điểm không giống nhau, nhưng hắn lại không nói ra được là không giống chỗ nào.

Lúc xe sắp đến cửa công ty, Lộc Hàm bỗng nhiên lên tiếng: "Về nhà một chuyến đi."

Thiếu gia từ sau khi tiểu thư vào ở trong nhà hắn, ngoại trừ lúc Lương tiểu thư đi đóng phim hai tháng, hắn hoàn toàn không về nhà, sao bây giờ bỗng nhiên lại muốn về nhà?

"A" Tiểu Vương nhất thời không khống chế sự ngạc nhiên của mình, thốt lên một tiếng, sau đó liền ý thức được mình thất thố, vội vàng đổi giọng: "Vâng, thiếu gia"

Sau đó quay xe hướng về phía nhà.

Mãi cho đến khi xe dừng lại trong khuôn viên nhà, Lộc Hàm mới xuống xe đi vào nhà, lúc Tiểu Vương lái xe rời khỏi công ty đột nhiên nhớ tới, vừa rồi lúc thiếu gia ở trên xe hút thuốc, sở dĩ đem đến cho hắn một cảm giác khác với ngày thường là do hôm nay hắn có chút... hình như là mờ mịt. Mờ mịt...? Đúng, chính là mờ mịt, chính là từ này, nhưng lại không nghĩ ra không giống sự mờ mịt bình thưởng ở điểm nào.

-

Nhiệt Ba không ở nhà cũ của Lộc gia ăn cơm, bốn giờ rưỡi chiều đã lái xe trở về biệt thự của Lộc Hàm .

Tuy rằng còn chưa đến giờ tan tầm, nhưng cũng gần đến giờ tan tầm nên đường hơi đông, lộ trình bình thường phải đi bốn mươi phút hôm nay cô phải đi nữa giờ đồng hồ mới về tới nhà.

Dừng xe trong nhà xong, Nhiệt Ba dùng thang máy lên thẳng tầng hai.

Ở cửa thang máy đổi dép lê, Nhiệt Ba xách túi đi về phía phòng ngủ.

Vừa mới đẩy cửa ra, cô còn chưa đi vào trong bước nào đã nghe mùi thuốc lá nồng nặc đập thẳng vào mặt.

Nhiệt Ba nhíu mi một hồi, sau đó như nghĩ tới điều gì ngẩng đầu lên, nhìn lại trong phòng.

Lộc Hàm vắt chân lên ngồi trên ghế salon hút thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt hắn chất đầy tàn thuốc to nhỏ.

Cửa sổ mở ra, cơn gió mùa hạ lúc chạng vạng không ngừng thổi, thỉnh thoảng lướt qua bờ vai của hắn.

Nhiệt Ba đứng ở cửa khiếp sợ một hồi mới chịu đi vào.

Lộc Hàm hắn... hắn, hắn sao lại về nhà?

Ngay lúc cô đang chần chừ, không biết nên đi vào hay quay đi, Lộc Hàm nhận ra động tĩnh, nghiêng đầu nhìn thấy bóng người của cô.

Tình thâm nhưng duyên đã hết (7)
Thân thể của Nhiệt Ba theo bản năng cứng đờ, qua một lát, cô mới nhúc nhích môi một chút, muốn mở miệng chào hắn, nhưng sau đó lại nghĩ đến hắn ước gì có thể rũ bỏ mọi quan hệ với cô, sẽ không chủ động bắt chuyện với cô, liền rũ mắt không lộ ra vẻ ảm đạm, bỏ ý định chào hỏi qua một bên.

Nhiệt Ba trầm mặc không một tiếng động đứng trước cửa, trước sau vẫn không đi vào.

Lộc Hàm cũng không nói ý của hắn.

Yên tĩnh như vậy lại khiến cho không khí trong phòng rối tinh rối mù.

Dần dần Nhiệt Ba chịu không nổi, nghĩ đến một lời giải thích, mở mắt ra, Lộc Hàm cũng trầm mặc giống như cô một hồi, hạ tay lên tiếng: "Cô qua đây."

Hình như từ lúc cô vào nhà này đến nay đã ba tháng, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện ôn hòa nhã nhặn với cô... Nhiệt Ba *thụ sủng nhược kinh liếc mắt nhìn Lộc Hàm , sau đó hạ mắt, dừng lại một lúc mới từ từ cất bước đi vào phòng.

*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh ngạc, giật mình.

Khoảng cách càng gần Lộc Hàm , mùi thuốc lá càng nồng, khiến Nhiệt Ba càng bất an.

Cô đúng là không có dũng khí đứng quá gần hắn, dừng lại lúc cách hắn một mét.

Lộc Hàm ngậm thuốc nhìn Nhiệt Ba một chút, sau đó lại dừng lại trong chốc lát, liền lấy trong túi một phong thư đưa cho cô.

Nhiệt Ba không hiểu liếc mắt nhìn Lộc Hàm , thấy hắn hoàn toàn không có ý muốn giải thích, liền đưa tay ra nhận, cúi đầu mở miệng phong thư ra, bên trong là một xấp tiền mặt.

Hắn đưa tiền cho cô làm gì?

Lúc Nhiệt Ba sững sờ nhìn phong thư, quản gia lên lầu gõ cửa, phá vỡ yên tĩnh bên trong: "Thiếu gia, tiểu thư, cơm tối chuẩn bị xong rồi."

"Ừ." Lộc Hàm đáp, ra hiệu cho quản gia xuống trước, sau đó khẽ ngước cổ nhìn cô gái đang sững sờ cầm phong thư, lại dập tắt thuốc trong gạt tàn, đứng lên nhàn nhạt giải thích: "Đây là tiền thuốc men"

Lại không cần biết cô có nghe rõ hay không, liền vòng qua cô ra khỏi phòng, đi xuống lầu.

Đây là tiền thuốc men... Mấy chữ này xoay chuyển trong đầu Nhiệt Ba hai vòng, cô liền nhớ tới lần xảy ra tai nạn, Ngày hôm sau, hắn nói trong điện thoại: "Ngày hôm qua bỏ ra bao nhiêu tiền thuốc men, tôi sẽ để thư ký đem tới cho cô, tôi không muốn mắc nợ cô, để cô không có cợ hội dây dưa với tôi."

Vì vậy, lần đầu tiên hắn chủ động dùng ngữ khí bình thường nói chuyện với cô chỉ là do hắn có liên quan đến chuyện lúc đó.

Nhưng hắn có biết không? Đêm hôm đó cô không phải dùng thân phận của Lương Đậu Khấu cứu hắn mà là thân phận của người con gái bị hắn thất hẹn hai lần, bị hắn quên sạch vẫn còn chưa từ bỏ ý định giúp hắn nhớ lại, là thân phận của Địch Lệ Nhiệt Ba cứu hắn.

Tình thâm nhưng duyên đã hết (8)
Nhiệt Ba không biết mình ngẩn người nhìn phong thư bao lâu đến khi cô lấy lại được tinh thần, ngoài trời đã biến thành một mảnh đen kịt.

Cô đem phong thư tùy ý ném vào tủ ngăn kéo của bàn trang điểm, xoay người rời đi.

Lúc Nhiệt Ba xuống phòng ăn, không nghĩ Lộc Hàm vẫn còn ngồi trên bàn ăn bữa tối, hắn nghe thấy tiến động, mở mắt nhìn về phía cô một cái, trên mặt không có chút cảm xúc nào, giống như cô không hề tồn tại, liền cúi đầu tiếp tục một tay bưng chén canh, một tay trượt điện thoại di động xem tin tức.

"Tiểu thư, cô muốn ăn cái gì? Quản gia kéo ghế ngồi đối diện Lộc Hàm "Ăn mì giống thiếu gia, hay là vẫn ăn cơm?"

Từ lúc vào biệt thự của Lộc Hàm tới nay đã ba tháng, ngoại trừ lúc ở nhà cũ cùng ông ăn cơm, Nhiệt Ba cũng chưa từng ngồi ăn trên cùng một bàn với Lộc Hàm, cô ngừng bước một chút, mới đi đến ghế dựa ngồi xuống, nhẹ giọng nói với quản gia: "Cơm đi."

"Được, tiểu thư." Quản gia trả lời xong, rất nhanh bới cho Nhiệt Ba một chén cơm.

Nhiệt Ba nhỏ giọng nói "Cảm ơn", tay cầm đũa xới tơi cơm lên.

Trong phòng ăn rất yên tĩnh, ngoại trừ âm thanh đũa tình cờ đụng vào đĩa hoặc mâm, phát ra âm thanh lanh lảnh, cũng không còn bất cứ âm thanh nào khác.

Lúc Nhiệt Ba tới, canh trong chén của Lộc Hàm không còn lại bao nhiêu, hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một chút liền ngẩng đầu lên ực một cái cạn chén canh, sau đó đặt chén xuống, rồi đứng lên đi.

Có thể là do buổi trưa ăn nhiều quá, có thể là do Lộc Hàm , Nhiệt Ba không có khẩu vị, cô đối diện với bàn lớn đầy thức ăn, chỉ có thể ép mình ăn nửa chén cơm rồi buông đũa xuống.

Cô không lập tức đứng dậy, ngồi trên ghế một chút, đợi đến lúc thấy quản gia đi vào mới thấp giọng hỏi: "Anh ấy... đang làm gì?"

Cô vốn định hỏi xem hắn đã đi chưa, nhưng lời chưa kịp nói ra đã cảm thấy không ổn cho lắm, mới sửa lại.

"Thiếu gia sao? Ở trong phòng khách xem tivi."

Nghe được câu trả lời của quản gia, sắc mắt Nhiệt Ba bình tĩnh "Ừ." một tiếng, không nói nữa, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không yên.

Cô tiếp tục ngồi trong phòng ăn một lúc, cưỡng chế thấp thỏm trong lòng, đi ra khỏi phòng ăn.

Lộc Hàm ngồi trên ghế sofa chính giữa phòng, gác chân xem thế vận hội Olympic.

Trên tivi đang chiếu cuộc thi đấu bi sắt, âm lượng rất nhỏ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh reo hò của khán giả.

Lộc Hàm có lẽ chú tâm vào trận đấu, nên không lưu ý đến Nhiệt Ba đi ra khỏi phòng ăn.

Nhiệt Ba đứng cách đó không xe, theo dõi hắn một lúc, phát hiện từ đầu đến cuối hắn dường như không có ý định muốn rời đi, liền nghiêng đầu nhìn đồng hồ.

Đã hơn chín giờ tối, muộn như vậy, hắn còn không đi... Đêm nay, hắn sẽ ngủ ở nhà sao?

Cô ngủ trong phòng ngủ chính của hắn... Vì vậy, nếu như đêm nay hắn ngủ ở nhà, chẳng phải sẽ cùng hắn ngủ trong cùng một phòng trên cùng một chiếc giường sao?

Tình thâm nhưng duyên đã hết (9)
Chung một phòng trên cùng một giường?

Mấy chữ này vừa xuất hiện trong đầu Nhiệt Ba , liền khiến cô nhớ lại hắn đã từng ở trên giường đối xử với cô như thế nào.

Một loạt khủng hoảng không thể diễn tả thành lời trong nháy mắt liền bao phủ lấy cô, chỉ mới mấy giây, bàn tay của Nhiệt Ba đã đổ mồ hôi lít nha lít nhít.

Nhiệt Ba biết, mấy lần trước hắn tàn nhẫn với cô như vậy là do ông bắt hắn về nhà.

Hôm nay hắn lại chủ động về nhà, hắn sẽ đối xử với cô như thế nào, cô vẫn không có can đảm nằm trên cùng một chiếc giường với hắn...

Có điều, hắn cũng không muốn ngủ cùng một giường với cô đâu, hơn nữa hắn cũng đã nói, nhìn thấy hắn thì có thể cách xa hắn bao nhiêu thì phải cách xa hắn bấy nhiêu...

Đã biết sớm mọi chuyện như vậy, nhưng khi nó đến, Nhiệt Ba vẫn cảm thấy bén đau.

Đó là phòng ngủ của hắn, cô cũng không thể đuổi hắn đi...

Nhiệt Ba rũ mi mắt, nhìn chằm chằm điện thoại nhìn một lát, sau đó ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị bảo quản gia pha cho mình một chén trà, đã nhìn thấy quản gia bưng một dĩa trái cây từ nhà bếp ra.

Nhiệt Ba còn chưa mở miệng nói chuyện, quản gia đã cười híp mắt nói: "Tiểu thư, cô cùng thiếu gia ăn trái cây chứ?"

Nhiệt Ba khẽ lắc đầu, nhìn về phía Lộc Hàm đang ngồi một hồi, sau đó mới nhẹ giọng nói: "Không được, tôi còn có kịch bản chưa học, hai ngày nữa phải quay rồi, tôi lên lầu trước."

Dừng một chút, Nhiệt Ba đem lời chưa nói được nói ra: "Người pha một chén trà, mang lên lầu hai đi."

"Vâng, tiểu thư."

Nhiệt Ba khẽ cười, không lên tiếng, cầm điện thoại di động lên lầu.

Lúc cô biến mất ờ khúc quanh trên lầu, người ngồi trên ghế salon vẫn duy trì tư thế gác chân, không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cầu thang, mặt không biểu cảm, nhìn nửa phút, hắn quay lại tivi, đưa tay tìm hộp thuốc lá trên bàn, vừa lấy vừa châm thuốc, vừa tiếp tục xem tivi.

-

Mười một giờ, Lộc Hàm tắt tivi, đi vào phòng ăn rót một ly nước ấm, uống xong mới lên lầu hai.

Lúc hắn đẩy của ra, quay đầu nhìn về phía căn phòng cuối hành lang một cái.

Đèn bật, phát ra ánh sáng loang loáng, trên ghế mây có một cô gái, nhìn chăm chú kịch bản.

Trong không gian xanh biếc tươi tốt, có mấy bồn hoa dành dành và hoa nhài vừa nở.

Dừng lại mười mấy giây, hắn dời mắt, tay hơi dừng lại một chút, sau đó liền mở cửa đi vào phòng.

Tắm nước nóng thoải mái, hắn từ phòng tắm đi ra, phòng ngủ vẫn chỉ có một mình hắn.

Lộc Hàm liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh đèn xung quanh đều đã tắt, chỉ có nhà kính kia còn ánh đèn nhàn nhạt tỏa sáng.

Tình thâm nhưng duyên đã hết (10)
Lộc Hàm theo thói quen tìm một điếu thuốc, bật lửa, sau đó đứng trên ban công, nhìn chằm chằm ánh sáng nhàn nhạt từ phòng Nhiệt Ba ngồi, từ từ hút thuốc.

Hút thuốc xong, ánh đèn trong căn phòng kia vẫn không có dấu hiệu sẽ tắt, hai tay Lộc Hàm chống lên lan can, nhìn chằm chằm bóng đêm mờ mịt một lát, lại thu tầm mắt, sắc mặt ảm đạm quay trở lại phòng ngủ, lên giường, tắt đèn.

Sau khi tỉnh lại, ngoài trời đã sáng, Lộc Hàm sờ soạng tìm điện thoại, hơi híp mắt nhìn thời gian, bảy giờ rưỡi sáng.

Lúc hắn vén chăn xuống giường, mới chú ý trên giường chỉ có một mình hắn.

Lộc Hàm không quá để ý, chỉ hơi nhíu mày liền đi vào nhà tắm.

Rửa mặt xong, Lộc Hàm mặc âu phục, đeo cravat đi về phía cửa phòng.

Kéo cửa ra, vừa bước một bước ra ngoài, liền nghe thấy âm thanh của quản gia từ cuối dãy phòng truyền tới đầy ngạc nhiên: "Tiểu thư, sao cô lại ngủ ở đây?"

Động tác đeo cravat của Lộc Hàm dừng lại, hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, người phụ nữ tối qua ngồi trên ghế mây đã bị quản gia đánh thức, cô giống như không còn sức lực, mờ mịt một chút, một lúc sau mới cười với quản gia một cái, giọng như không có gì xảy ra: "Tối qua học kịch bản tới khuya, không ngờ lại ngủ quên ở chỗ này."

"Cũng không có chăn, cô có thể bị cảm đó..." Quản gia đau lòng nói, lại càng lên giọng: "...Tiểu thư, cô xem cô bị muỗi chích sưng khắp người, trên mặt cũng có, tôi lấy thuốc xức cho tôi một chút..."

"Không sao đâu." Cô gái đó gọi quản gia lại, vẻ mặt hơi nhăn tỏ vẻ phản đối, sau một lát hỏi: "Thiếu gia đâu? Anh ấy... thức chưa?"

"Đã thức rồi, lúc tôi tới có vào phòng ngủ nhìn một cái, không thấy ai trên giường, có thể là đang rửa mặt." Dừng một chút, quản gia lại nói: "Bữa sáng cũng chuẩn bị xong rồi, Tiểu thư, cô muốn ăn sáng không?"

"Không cần, tôi còn chưa học thuộc kịch bản, sáng sớm tinh thần thoải mái trí nhớ cũng tốt hơn, tôi học thuộc rồi sẽ xuống ngay, bà chuẩn bị thức ăn cho thiếu gia đi..."

Lời của cô còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã thu lại tầm mắt, xuống lầu, vừa làm như không có chuyện gì xảy ra vừa tiếp tục thắt cravat, chỉ là khuôn mặt đẹp trai trong lúc đó hiện lện một vệt lạnh lẽo, cao cao tại thượng.

Lúc Lộc Hàm xuống cầu thang, quản gia cũng từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy hắn lập tức ngừng bước: "Chào thiếu gia."

Lộc Hàm như không nghe thấy tiếng quản gia, tiếp tục xuống lầu.

Quản gia đã quen với thái độ này của hắn, không để ý tiếp tục hỏi: "Thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, ngài có muốn ăn không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro