Cường 231-250

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lộc Hàm thường làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt, lúc này nổi giận xem ra lại càng có uy nghiêm.

Lúc Tưởng Tiêm Tiêm đến chỗ Lộc Hàm phải cần một dũng khí rất lớn, lúc này lại thấy hắn như vậy, sợ đến mức tim đập rầm rầm rầm, sau đó không biết Lộc Hàm từ lúc nào đã xem xong video rồi, hắn không trả điện thoại lại cho cô, mà nhìn chằm chằm màn hình, khóe môi căng lên, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

Xem ra anh Lộc thật sự tức giận rồi… Cũng phải, cho dù là một người đàn ông không quan tâm gì đến vợ mình đi chăng nữa thì cũng không có nghĩa là hắn sẽ để cho vợ mình được một người đàn ông khác quan tâm… Đây đối với một người đàn ông mà nói không phải là sự sỉ nhục lớn nhất sao?

Vì vậy nên lần này Lương Đậu Khấu muốn sống cũng không xong rồi.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tưởng Tiêm Tiêm lại cảm thấy hưng phấn, cả đời này của cô vui vẻ nhất là lúc Lương Đậu Khấu bị hành hạ.

Cô và Lương Đậu Khấu là người cùng chung huyết thống là bởi vì mẹ của cô họ Lương, mà ba của Lương Đậu Khấu cũng là người của nhà họ Lương, cho nên cô là người ngoài, cho dù cô có thông minh hơn Lương Đậu Khấu, ưu tú hơn Lương Đậu Khấu cũng đều phải nhường đường cho Lương Đậu Khấu.

Nếu lần này Lộc Hàm vì những bức ảnh và video này mà bỏ Lương Đậu Khấu, cô xem người phụ nữ đó có còn vênh váo tự đắc diễu võ dương oai được nữa không!

Dù bây giờ Tưởng Tiêm Tiêm đang rất sợ Lộc Hàm nhưng cô cũng có thể đè ép những hoảng sợ kia, quay lại nhìn Lộc Hàm đang dán mắt vào màn hình điện thoại, không nói tiếng nào kia, mở miệng: “AnhLộc , trước đó tôi cũng không biết chị Khấu có quan hệ với người thanh niên khác, lần này chỉ là vô tình nhìn thấy, vốn chỉ nghĩ rằng họ chỉ là bạn bè nhưng anh xem video đi, lúc ăn cơm chị Khấu lại đưa đĩa rau cho người thanh niên kia, lau miệng cho cậu ta, thậm chí cuối cùng chị ấy còn cho tiền cậu ấy, anh nghĩ xem có phải chị Khấu đã nhiễm thói xấu gì ở bên ngoài, đang nuôi trai trẻ không…”

Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa nói hết, Lộc Hàm bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt hắn cực kỳ ác liệt, Tưởng Tiêm Tiêm sợ đến nỗi lùi về phía sau một chút, không dám nhìn Lộc Hàm nữa, cúi đầu ngậm miệng lại.

Lộc Hàm giơ điện thoại di động lên âm thanh bình tĩnh đến đáng sợ: “Ai cho phép cô chụp trộm cô ấy?”

Tưởng Tiêm Tiêm nháy mắt một cái, không dám tin ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lộc Hàm , sau đó mới xác định chính xác câu mình vừa nghe là: “Ai cho cô chụp lén cô ấy?”

Hắn đang chỉ trích cô sao? Đã đến nước này, hắn còn có bảo vệ Lương Đậu Khấu như vậy, quay qua chỉ trích cô? Không phải hắn nên đi tìm Lương Đậu Khấu tính sổ sao?

Tưởng Tiêm Tiêm không thể hiểu nổi tâm tư của Lộc Hàm , cô đã từng nhìn thấy Lộc Hàm nổi điên, nên nuốt nước bọt một cái, suy nghĩ một lúc, sau đó mới dùng điệu bộ muốn tốt cho Lộc Hàm , nhỏ giọng mở miệng nói: “Tôi, tôi chỉ muốn đưa cho anh xem, tôi không định chụp lén chị Khấu đâu, tôi sợ tôi nói anh sẽ không tin nhưng tôi không muốn anh không biết gì bị vợ phản bội sau lưng, đến lúc mọi người đều biết vợ của anh trở thành vợ của người ta, không phải là trở thành chuyện rất buồn cười sao…”

Vợ của hắn biến thành vợ của người khác… Nghe thấy mấy chữ này, chân mày của hắn lại càng nheo lại.

Câu nói này không phải cô đã nói rồi sao? Chỉ có điều lúc nãy hắn còn nghĩ hắn chưa kết hôn, lấy đâu ra vợ, càng làm sao có chuyện vợ của hắn biến thành vợ của người khác.. Thì ra nói tới nói lui nửa ngày chính là đang nói tới Lương Đậu Khấu.

Lộc Hàm nhìn thấy những tấm hình và video này, trong lòng không phải không tức giận mà chỉ là hắn không phải là người ngu ngốc không có đạo lý, xem vài tấm hình, một cái video, nghe vài câu xúi giục thì có thể khiến hắn nổi điên.

Tưởng Tiêm Tiêm nhìn Lộc Hàm trước sau không hề hé răng, cho là mình đã lay chuyển được hắn, gan lớn hơn rất nhiều, càng nói quá lên: “… Ban đầu chị Khấu nhất quyết phải gả cho anh bằng được, sau khi cưới được anh lại đu theo người khác, thay đổi thất thường, trùng hợp bị tôi nhìn thấy được, Làng giải trí vốn loạn như vậy, chắc gì những người khác không nhìn thấy chứ, anh Lộc, lần này chị Khấu đúng là đạp mặt mũi của anh ở dưới chân rồi…”

Đu theo người khác, thay đổi thất thường?

Lời khó nghe như vậy mà người phụ nữ kia cũng nói ra được?

Lộc Hàm hé mắt, nghiêng đầu nhìn về phía người phụ nữ cho hắn xem những hình ảnh và video này, có chút quen mặt, hình như đã từng gặp, hắn trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra, người này không phải là người phụ nữ của Tưởng Dật sao, a, không đúng, không phải phụ nữ của Tưởng Dật mà là em gái của Tưởng Dật, Tưởng Tiêm Tiêm.

Tháng trước lúc hắn đưa Lương Đậu Khấu đi dự dạ tiệc, trong đám người vây quanh làm khó Lương Đậu Khấu có cô gái này không?

Các cô rõ ràng có quan hệ, hắn còn nắm tay Lương Đậu Khấu cho người phụ nữ tên cái gì Shary kia một cái tát, chắc chắn là những người này đều hận Lương Đậu Khấu thấu xương.

Vì vậy liền dùng những hình ảnh này li gián hắn và Lương Đậu Khấu, mượn tay hắn trả thù Lương Đậu Khấu?

Dù sao Lương Đậu Khấu cũng là một diễn viên, thường xuyên đóng phim, Tưởng Tiêm Tiêm cũng không động được đến Lương Đậu Khấu, dùng đoạn video này cắt từ một bộ phim nào đó ra, nghĩ Lộc Hàm hắn ngu ngốc đến mức không biết sao?

Lộc Hàm suy đoán như vậy, tâm tình khó chịu lúc xem những hình ảnh và video đó liền biến mất sạch sành sanh.

Thực là một đám phụ nữ ngu ngốc, mánh khóe đều không ra hồn!

Có điều nếu như đây chỉ là đồ giả, cũng không thể để chúng rơi vào tay Tưởng Tiêm Tiêm, người phụ nữ này không thích Lương Đậu Khấu, nếu sau khi bịa đặt trước mặt hắn không được, lại đi khắp nơi chửi bới Lương Đậu Khấu thì sao đây?

Nghĩ vậy, Lộc Hàm liền giả vờ tức giận tiếp tục xem những hình ảnh và video, sau đó nhân lúc người phụ nữ kia không để ý cứ mở miệng phỉ bang chửi bới Lương Đậu Khấu, nhanh chóng xóa sạch sành sanh những bức ảnh và video đó.

Sau khi xóa xong, hắn kiểm tra lại điện thoại của một lần nữa, xác định không còn tấm hình nào của Lương Đậu Khấu nữa mới hài lòng mở mắt liếc nhìn Tưởng Tiêm Tiêm đang nói không ngừng.

“Anh Lộc , tuy rằng chị Khấu là chị họ của tôi nhưng tôi không phải loại người không biết phân biệt tốt xấu, tôi không thể nào chịu nổi người phụ nữ lẳng lơ như chị ấy…”

Lộc Hàm nghe đến đó, trên mặt cũng không có chút biến đổi nào, hắn tùy tiện ném điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm lên bàn trước mặt cô, ung dung thong thả ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm cả bàn rượu một vòng, sau đó đưa tay lấy một chai rượu mắc nhất, mở nắp, cầm một cái ly cực lớn, nhàn nhạn mở miệng hỏi cô: “Nói nhiều như vậy, khát nước không?”

Tưởng Tiêm Tiêm không ngờ Lộc Hàm sẽ mở miệng nói như vậy, cả người sững sờ, những lời kích động trong nháy mắt hoàn toàn biến mất trên môi.

Cô nhìn ly rượu to tướng trước mắt mình, có chút bỡ ngỡ nuốt nước miếng.

Một ly rượu lớn như vậy, uống vào không say chết chứ?

Tưởng Tiêm Tiêm khoác tay với Lộc Hàm một cái, cười yếu ớt nói: “Anh Lộc, em không uống…”

Lộc Hàm nói tới đây, hơi dừng lại, sau đó giả vờ dễ chịu, lười biếng nói: “Cũng được… Vậy chúng ta liền đổi phương thức giải quyết ly rượu này đi…”

Nói xong, Lộc Hàm đột nhiên nâng tay lên, đưa lên đầu Tưởng Tiêm Tiêm, mí mắt không chớp cái nào đổ rượu xuống.

Tưởng Tiêm Tiêm còn chưa hiểu hắn nói như vậy là có ý gì, đã bị hành động của hắn làm cho bối rối, mãi cho đến khi toàn thân ướt đẫm rượu, cô mới hoàn hồn lại, hét lớn một tiếng, sau đó né ly rượu lập tức đứng lên.

Một phòng toàn người hoàn toàn không quan tâm đến hai người bọn họ nhưng lúc này lại bị tiếng hét thu hút sự chú ý, mọi người đều đổng loạt quay lại nhìn..

Một nhóm người cũng bị hoàn cảnh này làm cho trợn mắt há mồm, mọi người ngạc nhiên một lúc lâu, người đầu tiên phản ứng lại chính là anh của Tưởng Tiêm Tiêm, Tưởng Dật, hắn quăng micro xuống đất, gào thét: “Lộc Hàm , anh làm gì?”

Lộc Hàm cũng làm theo Tưởng Dật, quăng ly rượu vô ích trên tay mình xuống đất một cách tàn nhẫn, tạo ra một loạt những âm thanh “Ầm”, “Loảng xoảng” Lộc Hàm đột nhiên đứng lên, giống như cả phòng không có ai, hắn nắm lấy cổ áo Tưởng Tiêm Tiêm, để cô đối mặt với mình, sau đó tiền đến bên tai của cô, nghiến răng nghiến lợi mở miệng: “Mặc kệ trước kia cô và cô ấy có mâu thuẫn gì, tôi nhắc nhở cô, bắt đầu từ bây giờ, cô khách khí với cô ấy một chút, miệng nói chuyện sạch sẽ một chút cho tôi!! Lần sau nếu còn tiếp tục như vậy, dám nói xấu cô ấy, tôi tuyệt đối không chỉ đơn giản cho cô tắm rượu như vậy đâu!”

Dám dùng hai chữ lẳng lơ để nói về người phụ nữ ở trong nhà hắn?

Ít nhất Tưởng Tiêm Tiêm cũng là một người phụ nữ, nếu là đàn ông, nãy giờ hắn đã đạp cho mấy đạp rồi!

Lời nói của Lộc Hàm vừa ngoan độc lại vừa lạnh lùng, não của Tưởng Tiêm Tiêm ong ong một hồi lâu, mới phản ứng lại chuyện này.

Rõ ràng người sai là Lương Đậu Khấu, cô một lòng muốn tốt cho Lộc Hàm , tại sao hắn lại nổi điên với cô?

Tưởng Tiêm Tiêm không thể tin nhìn Lộc Hàm , rượu cứ nhỏ tí tách xuống hai gò má cô, cô dùng sức mở miệng, mới run rẩy nói: “Là chị Khấu sai, tôi chỉ ăn ngay nói thật…”

“Ăn ngay nói thật?" Lộc Hàm khẽ cười trào phúng một tiếng, sau đó ánh mắt trở nên cực kỳ ác liệt: “Cô cho rằng tôi sẽ tin cô sao?”

“Cô thật sự cho rằng tôi ngu đến nỗi không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì sao? Tôi có bệnh hay sao mà đi tin tưởng một người ngoài như cô, mà không tin người của mình?”

“Tôi hôm nay hiền lắm rồi mới để cho cô ở đây nói những lời này, là cô đến chỗ tôi kiếm chuyện, đừng nghĩ tôi có thể là công cụ cho ý tưởng ngu ngốc của cô, người phụ nữ ở trong nhà tôi cũng không phải để cô tùy tiện chửi dơ sạch này nọ, muốn tôi đánh cô ấy cho cô hả giận, cô có tư cách sao?”

Lộc Hàm nói xong, hắn liền buông cổ áo của Tưởng Tiêm Tiêm ra, lui về phía sau một bước, sửa sang lại quần áo, quay người chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, quay người đi đến trước mặt Tưởng Tiêm Tiêm: “À, đúng rồi, còn có một chuyện chưa nói với cô.”

“Tôi thật muốn có một ngày như vậy, ngày vợ của tôi biến thành vợ của người ta, vậy tôi nói cho cô biết, tôi chính là người ta đó!”

Nói xong, Lộc khom người lấy điện thoại di động của mình trên ghế salon.

Khi đứng dậy, hắn còn liếc đến chiếc điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm còn đang nằm ở trên bàn.

Tuy rằng những tấm hình và video đều bị hắn xóa, nhưng nếu cô vẫn quyết tâm trả thù Lương Đậu Khấu, tìm người phục hồi thì cũng có thể lấy lại được những hình ảnh và video hắn đã xóa.

Lộc Hàm nghĩ tới đây, liền cầm điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm không hề do dự quăng vào một ly rượu to gần đó.

Lúc này Tưởng Dật mới hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa đi đến bên cạnh Tưởng Tiêm Tiêm, vừa rống một câu: “Lộc Hàm , mày đừng có quá đáng!”

Nghe câu này, Lộc Hàm đang quay đi lại dừng một chút.

Quá đáng?

Bữa tiệc hôm nay là do Tưởng Dật làm chủ đúng không? Đúng lúc, hôm nay hắn cho tên đó mở mang tầm mắt xem cái gì mới gọi là quá đáng!

Nói xong, Lộc Hàm liền bảo nhân viên phục vụ lấy một trăm bình rượu mắc nhất ở đó.

Nhân viên phục vụ bị Lộc Hàm làm cho choáng váng, đến khi Lộc Hàm thúc giục: “Đi lấy nhanh đi!” người đó mới quay người ra ngoài.

Một trăm bình rượu rất nhanh được đưa lên, bày chỉnh tề trên bàn.

Lộc Hàm nhàn nhã đứng một bên, đốt một điếu thuốc, lại nói với nhân viên một câu: “Khui hết đi!”

“Khui hết? Có thể uống hết không?” Một người nhìn một bàn rượu mở miệng hỏi một câu.

Chỉ là người đó còn chưa nói xong chữ cuối cùng, Lộc Hàm đang ngậm thuốc bỗng nhiên đi về phía trước hai bước, nhấc chân đạp lên bàn rượu, mỗi chai lăn một nơi, chất lỏng trong chai đều chảy ra ngoài, nói tóm lại, một trăm bình rượu này cũng không ai uống được chai nào.

Hư một cái điện thoại di động, đã gọi là quá đáng, vậy còn một trăm chai rượu thì sao đây?

Lộc Hàm nhìn hình ảnh như vậy, hài lòng hạ thuốc trên miệng xuống, dập thuốc, sau đó cười như không cười nhìn liếc qua Tưởng Tiêm Tiêm đang run rẩy cả người, quay người kéo cửa đi ra ngoài.

Tưởng Tiêm Tiêm cắn răng, hít vài hơi mới có thể ổn định lại tâm trạng, cô nhìn chằm chằm đống rượu, thù hận bỏ tay Tưởng Dật ra, chạy ra ngoài cửa.

Sau khi Lộc Hàm rời khỏi phòng, liền đi đến nhà vệ sinh.

Lúc nãy ở trong phòng tức giận như vậy, lúc này lúc đứng trước bồn rửa tay, trên mặt hắn vẫn còn một tia tức giận.

Thật không nghĩ đến chỉ đi ra ngoài chơi một chút lại có thể vì mấy tấm hình và một đoạn video liên quan đến cô mà làm lớn chuyện như vậy, nói cô là tiểu phiền phức đúng là một tiểu phiền phức mà…

Tiểu phiền toái?

Lộc Hàm bị suy nghĩ thoáng qua trong đầu mình làm cho sững sờ, sau đó lại nhớ tới đêm đó, hình ảnh lúc cô nghe thấy cái tên này, không kiềm lòng được, khuôn mặt trở nên mềm mại hơn rất nhiều, khóe môi cũng kéo lên thành một nụ cười nhạt.

Cũng không phải, thật là một tiểu phiền toái, không biết… Tiểu Phiền Toái về nhà chưa?

Nghĩ tới đây, Lộc Hàm mới nhận ra mình đã vô tình rửa tay rất lâu, hắn nhanh chóng tắt nước, giật khăn giấy lau tay, vừa bỏ khăn giấy đã dùng vào thùng rác vừa rút điện thoại từ trong túi ra.

Hắn vừa mới mở khóa màn hình điện thoại di động, còn chưa nhập mã mở điện thoại, đã có người gọi: “Lộc Hàm ”

Bị điên sao? Ở trong phòng đã bị hắn chỉnh như vậy còn đi theo? Chẳng lẽ muốn ăn đòn sao?

Lộc Hàm cúi thấp đầu, làm như không nghe thấy, bấm điện thoại.

“Anh không tin cũng được, anh che dấu cho chị Khấu cũng được!! Tôi tìm anh cũng không phải xúi giục cái gì, chỉ là muốn nói cho anh biết lúc tôi ở khách sạn Bắc Kinh đã tận mắt nhìn thấy vợ của anh và cậu thanh niên kia đi vào khu vui chơi của thành phố S, bọn họ chỉ vừa mới vào đó bốn mươi phút, chắc chắn còn chưa về, anh không tin có thể đến đó xem, nói không chừng còn có thể gặp hai người họ ở đó!”

Lộc Hàm không ngẩng đầu nhìn Tưởng Tiêm Tiêm, hắn mở màn hình điện thoại xong liền bấm số gọi về nhà, rồi đưa điện thoại đến bên tai.

Tưởng Tiêm Tiêm đứng tại chỗ một lát, nhìn Lộc Hàm vẫn xem cô là người vô hình, lại cắn răng, lặp lại địa chỉ một lần: “Khu vui chơi ở thành phố S!” Sau đó liền quay người rời đi.

Đợi được đến lúc tiếng giày cao gót của Tưởng Tiêm Tiêm biến mất, mới có người bắt máy: “Tiểu thư về nhà chưa?”

“Còn chưa về”

Lộc Hàm nhíu mày không nói gì nữa, liền cúp điện thoại.

Trở lại xe, Lộc Hàm châm một điếu thuốc, lúc hút một đoạn nhỏ, hắn lại lấy điện thoại ra liếc nhìn thời gian, đã qua mười phút, hắn lại gọi điện thoại về nhà, lại là câu trả lời cô chưa về.

Lộc Hàm dựa vào lưng xe, hút thuốc không ngừng, mãi cho đến khi hút hết, hắn mới cầm điện thoại di động gọi về nhà lần nữa, vẫn là câu trả lời cũ, cô chưa về.

“Khu giải trí thành phố S” Câu nói kia của Tưởng Tiêm Tiêm không biết tại sao lại bay vào tai của Lộc Hàm .

Chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi? Những hình ảnh và video kia không phải là được cắt từ một bộ phim, mà là thật?

Lộc Hàm liếc mắt nhìn thời gian, còn chưa tới chín giờ, khu giải trí mười giờ mới đóng cửa, mà cô còn chưa về nhà…

Cô có phải thật như vậy hay không, hắn đi một chuyến sẽ biết, cần gì phải ngồi đây suy đoán?

Nghĩ tới đây, Lộc Hàm liền khởi động xe, từ từ lên đường.

Ban đêm đường phố rất thông thoáng, Lộc Hàm lái xe chừng hai mươi phút đã đến đường lớn, ở giao lộ rẽ trái, đi chừng vài phút, liền quẹo vào bãi đậu xe của khu giải trí.

Lúc đó chỉ còn bốn mươi phút nữa thì khu vui chơi mới đóng cửa, Lộc Hàm đậu xe xong lúc mua vé vào cổng người ta đã lục tục đi về rồi.

Khu vui chơi của thành phố S chỉ là một khu nhỏ, diện tích không lớn, Lộc Hàm từ từ đi, trong chốc lát đã đi được phân nửa khu vui chơi.

Bề ngoài nhìn hắn có vẻ rất thong dong thanh thản, nhưng kỳ thật trong đáy lòng hắn vẫn đang rất căng thẳng.

Hắn không hiểu rốt cuộc bản thân mình đang lo sợ cái gì, chỉ là sợ, sợ thật sự tìm thấy cô cùng một người thanh niên khác trong biển người mênh mông ấy…

Loại khủng hoảng này càng ngày càng dâng lên trong lúc Lộc Hàm tìm kiếm, mãi đến cuối cùng, chỉ còn lại hai cửa, nhưng cũng rất ít người, vẫn không thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu, lúc này Cố Dư Sinh mới thở phào nhẹ nhõm.

Tưởng Tiêm Tiêm dám hại hắn đi đến tận đây, Lương Đậu Khấu đâu có ở đây chứ? Lần sau nếu như gặp cô ta hắn nhất định sẽ chỉnh chết cô ta!!

Lộc Hàm thầm chửi Tưởng Tiêm Tiêm trong lòng, liền lấy điện thoại gọi về nhà, vừa đi về phía lối ra.

Chỉ là hắn còn chưa đi được hai bước bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn một bên, liền dừng hẳn lại.

Cách đó không xa có một dãy hàng lớn bán các loại đồ chơi đủ màu, bởi vì khu vui chơi sắp đóng cửa, mọi người vội vã đi qua, cũng không nhiều người đứng ở đó.

Nhưng mà, ở trước sạp hàng kia lại có hai người đang đứng.

Một nam một nữ.

Người đàn ông kia ôm súng đưa lưng về phía hắn, không nhìn rõ dáng dấp, có điều người đó rất cao.

Bên cạnh là một người phụ nữ, đối với hắn người phụ nữ này cực kỳ quen thuộc, dù là đang đeo khẩu trang và kính mát nhưng vẫn là tóc xoăn dài, quần áo kia, hắn nhìn qua một cái liền có thể nhận ra đó là người mà hắn đang tìm, Lương Đậu Khấu.

Đường dây điện thoại đã được kết nối, bên trong truyền đến âm thanh của quản gia: “Thiếu gia? Thiếu gia?”

Lộc Hàm giống như không nghe thấy, lẳng lặng nhìn hai người kia dưới ánh đèn lấp lánh trên những tán cây của khu vui chơi.

Người đàn ông kia bắn một phát súng, bắn thật nhiều lần cũng không trúng quả bóng trên không trung, Lương Đậu Khấu đứng bên cạnh giống như đang rất hồi hộp, mãi cho đến khi tiếng súng cuối cùng kết thúc, sau đó không biết hai người nói gì với chủ sạp, ông ấy liền đưa cho người đàn ông kia một cái chú thỏ bông bằng nhung, sau khi người đó nhận lấy liền quay người đưa cho Lương Đậu Khấu, tuy rằng đeo kính che đôi mắt của cô nhưng khi cô nhận xong liền ôm thỏ nhung vào ngực, môi có vẻ như đang mỉm cười, khiến cho người khác nhìn vào cũng biết cô vô cùng vui thích.

Người đàn ông kia nhìn cô cười, cũng cười theo, sau đó giống như có chuyện gì ngoài ý muốn, người đó lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, sau đó quay người đưa cho người chủ sạp kia một ít tiền lẻ, nhận súng, sau đó lại bắn về phía những quả bóng kia.

Lần này người đó bắn không phải để dành phần thưởng, mà cố ý bắn theo quy luật, chỉ là kỹ thuật của bắn của người đó không cho phép nên có khi bắn hụt, bắn một lúc lâu, những quả bóng bị bắn kia tạo thành một hình giống như chữ “sinh”.

Sau đó lại xuất hiện chữ “nhật”, bút pháp rất đơn giản, chữ này viết nhanh hơn chữ trước rất nhiều, cũng rất đối lập.

Lộc Hàm nhìn thấy như vậy, đã đoán được người đàn ông kia muốn viết câu: “Sinh nhật vui vẻ.” cho Lương Đậu Khấu.

Chỉ là lúc người đàn ông kia đang viết hai chữ “vui vẻ” người ở phía sau đã đợi người đó nửa ngày, hối thúc hắn, cho nên chữ ngày càng xiêu vẹo giống như vẽ bùa.

Thời gian đóng cửa khu vui chơi ngày một đến gần, chủ tiệm đòi lại súng, người đàn ông sốt ruột, kỹ thuật bắn vốn không tốt, lại càng bắn lung tung hơn, đừng nói là bắn thành chữ, một quả cũng không bắn trúng.

Lương Đậu Khấu không tức giận chút nào, lấy lại súng từ trong ngực người kia, đưa cho chủ tiệm, vẻ mặt áy náy, trả xong liền kéo cánh tay người đàn ông đi đến lối ra của khu giải trí.

Người đàn ông kia vì không bắn xong chữ mà cảm thấy ảo não, có chút không vui, Lương Đậu Khấu dọc đường đi lại không ngừng cười cười với người đó, rõ ràng là đang chọc cho người kia vui, thậm chí đến cuối cùng, cô còn chọt chọt vào eo người đàn ông, người kia tất nhiên cười toe toét.

Người đi ra rất nhiều, lấn tới lấn lui, người đàn ông kia liền tiện tay bảo vệ Lương Đậu Khấu trong lòng, che chở cho cô, từ từ đi theo dòng người ra ngoài.

Mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng của Lương Đậu Khấu và người đàn ông kia nữa, Lộc Hàm vẫn còn đứng cứng ngắt không nhúc nhích.

Mãi đến lúc có người dẫn một đứa bé đi qua, trên tay đứa bé cầm một cây kiếm huỳnh quang quơ lung tung trúng vào bắp đùi của hắn, hắn mới hoàn hồn lại từ từ di chuyển ánh mắt không còn nhìn hướng họ vừa mới đi nữa, sau đó liền nghe thấy tiếng của quản gia trong điện thoại: “Thiếu gia? Cậu vẫn còn giữ máy chứ?”

Thì ra, hắn vừa đần độn giơ điện thoại di động ngẩn người lâu như vậy… Lộc Hàm mím môi, muốn trả lời câu hỏi của quản gia, há miệng, lại thấy cổ họng khó chịu đến không nói nên lời, hắn cúp máy, sải bước đi vể phía lối ra.

Xe của Lộc Hàm đi cách xe của Lương Đậu Khấu chừng năm mươi mét.

Hắn nhìn thấy cô dừng xe ở trước cổng trường đại học S, cũng dừng xe theo cô.

Lúc này đã rất trễ, trên đường vào cổng trường không có một bóng người.

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái xuống xe, cô cũng xuống theo, sau đó người đàn ông kia lấy ra một cái hộp nhỏ từ trong túi.

Lúc ở trong quân đội Lộc Hàm được rèn luyện thị lực rất tốt, cho dù người đàn ông này đứng cách hắn rất xa nhưng hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy vật đó đang sáng lấp lánh trong tay người đàn ông kia, liếc mắt liền có thể nhìn thấy đó là một sợi dây chuyền.

Người đàn ông đó đứng ra phía sau Lương Đậu Khấu, cẩn thận nhấc tóc của cô lên, đeo dây chuyền lên cổ cô.

Người đàn ông kia hỏi Lương Đậu Khấu cái gì, Lương Đậu Khấu cúi đầu sờ sờ dây chuyền, sau đó xoay người, trà lời người đàn ông hai câu, môi cười cực kỳ ngọt ngào.

Nhìn khẩu hình miệng, Lộc Hàm có thể suy đoán được là hỏi: “Thích không?” “Thích lắm.”

Sau đó người đàn ông đó rất chăm sóc mở cửa xe cho Lương Đậu Khấu, chờ đến khi cô ngồi trong xe còn cong người nói mấy câu, mới phất tay, hai người nói tạm biệt nhau.

Xe Lương Đậu Khấu cũng không có rời đi ngay, còn đứng ở ven đường, cô đợi đến khi người đàn ông kia vào trường rồi từ từ mới khởi động xe.

Lộc Hàm không tiếp tục đi theo Lương Đậu Khấu, hắn ngồi ở trong xe nhìn trường đại học S trừng trừng, không chớp mắt.

Thì ra những gì Tưởng Tiêm Tiêm nói cho hắn biết đều là thật, lúc đó hắn còn tin tưởng cô, đứng về phía cô như vậy.

Thì ra tất cả đều là một trò cười.

Mấy ngày trước sinh nhật cô ở Pháp, hắn ở Anh, vẫn bỏ qua một hội nghị quan trọng, ngàn dặm xa xôi đi từ quốc gia này qua đất nước khác tặng qua cho cô, nhưng cô thì sao đây? Nhận được chiếc hộp kia, một tiếng cảm ơn còn chưa nói với hắn, trên cổ cũng không đeo dây chuyền hắn tặng.

Buổi chiều hắn vừa xong việc, nghĩ rằng cô vừa từ Pháp về, liền về nhà, chờ cô lâu như vậy, cũng không chờ được, thì ra cô vừa trở về liền chịu không nổi phải đi gặp người đàn ông kia… Người đàn ông kia tổ chức sinh nhật muộn cho cô, lúc nhận dây chuyền người đàn ông kia tặng, cô lại vui vẻ như vậy, coi đó là báu vật?

Đáy mắt Lộc Hàm giống như có hai ngọn lửa, đồng tử con ngươi đều bị hung đỏ, hắn nghĩ bản thân mình bị cô chọc tức, bật cười ha ha ra tiếng, hắn tự nhủ với bản thân đừng tiếp tục nghĩ nữa, nếu không hắn sẽ nổi điên lên, nhưng mà hắn lại không khống chế được, thậm chí dường như ngay trước mắt hắn chính là hình ảnh cô cùng người đàn ông kia.

Thì ra cô ở cùng người đàn ông kia mới bộc lộ tình cảm thật sự của mình, sẽ nói, sẽ cười, linh động như vậy, chân thật như vậy… Cô ở trước mặt hắn, tại sao lúc nào cũng chỉ có sự sợ hãi, nhìn thẳng hắn cũng không dám nhìn?

Là cô cứ dính chặt lấy gia đình hắn, là cô muốn gả cho hắn, tại sao quay người liền cùng người đàn ông khác thân mật như vậy hả?

Ngực Lộc Hàm bỗng nhiên phát đau, đau đớn vô cùng, hắn run rẩy giơ tay lên che kín ngực, hít từng ngụm từng ngụm, nhưng cơn đau lại tràn lan đến cuối cùng, toàn thân hắn đều đau, thậm chí hít thở cũng khó khăn, hắn hạ cửa sổ xe xuống, mở hai nút áo cổ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thoải mái, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu.

Không được, hắn vì một nam một nữ kia mà khó chịu như vậy, hắn không thể cứ bỏ qua như vậy!

Nhưng hắn sao lại ngu xuẩn như vậy, không chụp lại hình của tên khốn kia, sau đó cho người điều tra, rồi cho người đập hắn một trận… Còn nữa, tại sao hắn lại phải đi xóa những bức ảnh trong điện thoại của Tưởng Tiêm Tiêm, hắn nên gửi qua điện thoại của mình một bản a…

Không thể đối phó với người đàn ông kia, vậy thì cô… Nghĩ xong Lộc Hàm liền tàn nhẫn đạp chân ga, quay bánh lái, quay về nhà, nhưng vừa đi đến cổng trường, hắn lại đột nhiên đạp thắng xe.

Không được… Hắn không thể trở về nhà, tính tình của hắn không tốt như vậy, nếu hắn trở về sẽ lại làm tổn thương cô nữa, không được, hắn không thể trở về, không thể trở về nhà…

Hắn phải tỉnh táo, bình tĩnh, kiềm chế, kiềm chế.. Lộc Hàm nghĩ, liền tìm một điếu thuốc, hút hút, Lộc Hàm cảm thấy rất khó vượt qua chuyện này.

Tuy rằng quan hệ của hắn và cô chỉ có mình hắn biết hai người không phải là vợ chồng nhưng dù sao ai cũng biết hắn đã kết hôn với cô, hành vi của cô như vậy không khác gì cho hắn một cái tát, nhưng mà nói xem, cô đối xử với hắn như vậy, hắn có nên xé cô ra không, hắn sao lại đi sợ mình sẽ xúc phạm tới cô chứ?

Không làm tổn thương cô cũng được, nhưng người đàn ông của cô thì không thể được yên ổn, hắn phải làm sao đây? Làm bộ như không biết, hay là… Vừa nghĩ tới cô cười với người đàn ông kia, nụ cười như hoa nở rộ rực rỡ chói mắt như vậy, Lộc Hàm làm sao có thể tin giữa hai người họ hoàn toàn không có xảy ra chuyện gì, vì vậy hắn nghĩ biện pháp xử lý việc này cho thật tốt…

Lộc Hàm ngồi trong xe hút thêm một điếu thuốc, khi hắn bật lửa, bỗng nhiên có điện thoại.

Lộc Hàm nhìn màn hình điện thoại, là quản gia gọi tới, có thể đoán được là bà gọi để báo cho hắn biết cô đã về rồi.

Lộc Hàm đưa tay muốn cúp máy nhưng bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, lại đổi thành bắt máy: “Thiếu gia, tiểu thư về…”

Quản gia còn chưa nói hết, Lộc Hàm đã mở miệng trước cắt ngang bà, âm thanh giống như không có chuyện gì xảy ra, rất bình tĩnh: “Bây giờ bà đưa cô ấy đến khu giải trí ở thành đông!”

“A, bây giờ sao?” Quản gia ngạc nhiên hỏi lại.

Lộc Hàm chẳng muốn giải thích với bà nhiều như vậy, giơ cổ tay nhìn thời gian, gọn gang dứt khoát: “Mười một giờ nhất định phải đến.” sau đó không ngần ngại cúp máy, sau đó tìm số điện thoại của Lục Bán Thành, gọi cho cậu ta.

-

Bay thời gian dài, uể oải muốn chết, về lại còn phải đi tìm Gia Ngôn, Nhiệt Ba về đến nhà đã mệt mỏi cả người, hoàn toàn không còn chút sức lực, vừa về tới phòng ngủ đã rửa ráy thay áo ngủ, không ngờ vừa mới thay xong, quản gia liền vội vội vàng vàng chạy lên lầu: “Tiểu thư, thiếu gia, gọi điện thoại về, nói cô đi cùng với tôi đến khu giải trí ở thành đông.”

Khu giải trí thành đông? Cô vừa mới đi khu vui chơi với Gia Ngôn về, sao giờ lại tới lượt Lộc Hàm kéo cô ra khu giải trí?

Nhiệt Ba nhíu nhíu mày, muốn từ chối: “Hôm nay sao? Ngày mai không được à?”

“Thiếu gia nói rồi, mười một giờ nhất định phải đến!” Quản gia lắc lắc đầu, làm vẻ mặt như không có lựa chọn khác.

Nhiệt Ba do dự trong chốc lát, nghĩ Lộc Hàm từ trước đến nay đều không muốn người khác làm trái lời hắn, hiện giờ cô vất vả lắm mới có thể trải qua mấy ngày yên bình một chút, cũng không nên tự mình làm khó mình, liền khẽ gật đầu một cái: “Được rồi, tôi thay quần áo xong sẽ đi xuống lầu, bà đi chuẩn bị xe trước đi.”

........

Con đường đến thành đông buổi tối rất vắng xe, không đầy một tiếng đồng hồ, Nhiệt Ba và quản gia đã đi đến khu giải trí.

Đáng lý ra khu giải trí phải đóng cửa rồi chứ, đằng này tất cả các ánh đèn đều sáng, óng ánh đẹp mắt, tất cả các trò chơi bên trong đều đang ở trạng thái hoạt động.

Chỉ là trong sân, ngoại trừ nhân viên ra cũng không có người khách nào.

Nhiệt Ba và quản gia không hiểu tại sao lại như vậy, mơ hồ nhìn nhau, liền đi vào trong.

Hai người đi không bao xa liền nhìn thấy xe của Lộc Hàm đậu ở trên đường gần cửa lớn, Lộc Hàm và Lục Bán Thành ngồi trong một quán café.

Quản gia liền đưa Nhiệt Ba đi vào, sau đó mở miệng chào một tiếng: “Thiếu gia, Lục tiên sinh.”

Lộc Hàm giống như không nghe thấy bà nói gì, lười biếng ngồi trên ghế, dập thuốc trong tay, ung dung vặn tàn thuốc.

Tay Lục Bán Thành đang bưng một ly café, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn họ cười, sau đó nhìn về phía Nhiệt Ba : “Tiểu Khấu, đến rồi sao?”

Nhiệt Ba xưng hô theo vai vế của Lương Đậu Khấu, gọi một tiếng: “Anh Bán Thành.” Sau đó quay về nhìn người còn đang nghịch nghịch tàn thuốc, Lộc Hàm, thấy hắn cũng không ngẩng đầu lên, mới nhẹ giọng mở miệng: “Muộn như vậy anh còn gọi em đến đây có chuyện gì không?

Lộc Hàm vẫn không có phản ứng, xoay tàn thuốc vòng vòng.

Qua một lúc lâu, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Bán Thành ngồi đối diện mình: “Mọi người đã tới chưa?”

Nhiệt Ba và quản gia không hiểu câu hỏi vừa nghi hoặc vừa buồn bực này của Lộc Hàm , nhưng Lục Bán Thành lại hiểu rất rõ ràng hắn đang hỏi cái gì, gật gật đầu: “Đã đến đông đủ, đang chờ ở ngoài.”

Dừng lại một chút, Lục Bán Thành lại hỏi: “Để bọn họ vào nha?”

Lộc Hàm nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.

Sau đó Lục Bán Thành liền cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại, đợi đến khi đầu dây bên kia bắt máy, hắn chỉ nói hai chữ “Vào đi” rồi cúp máy.

Trong sân chơi, trừ mấy người ở ngoài chủ yếu là nhân viên của khu vui chơi, không có sự náo nhiệt của những người đến chơi, không khí đặc biệt yên tĩnh.

Lộc Hàm nhìn thấy dáng dấp kia của Nhiệt Ba , không hề có chút cảm xúc nào rũ mi mắt, nghịch tàn thuốc, từ lúc cô đi vào đến giờ vẫn chưa nói với cô lời nào, nhìn cũng không nhìn cô một cái.

Lục Bán Thành bưng café lên hớp một ngụm, lúc để ly xuống, mới chợt nhớ Nhiệt Ba và quản gia vẫn còn đứng, liền lập tức mời hai người họ ngồi xuống.

Nghe thấy Lục Bán Thành mời ngồi, quản gia lập tức giúp Nhiệt Ba kéo một cái ghế đến cạnh Lộc Hàm , cô không nói gì, ngồi xuống.

Bởi vì cách Lộc Hàm khá gần, Nhiệt Ba lúc này mới ngửi thấy người đàn ông này toàn mùi thuốc lá.
Nhiệt Ba nhíu mày một hồi, mới liếc nhìn hắn một cái, hắn hút bao nhiêu thuốc rồi mới có thể nồng nặc mùi như thế này?

Lục Bán Thành cũng không biết Lộc Hàm muốn làm gì, người hay nói nhiều như hắn lúc này cũng rất trầm lặng.

Nhiệt Ba ở trước mặt Lộc Hàm từ trước đến nay vẫn ít nói, quản gia chỉ là một người hầu, làm sao dám mở miệng nói chuyện ở đây.

Vì vậy bầu không khí hầu như yên tĩnh không hề có một tiếng động vẫn duy trì cho đến khi có một vài chiếc xe hơi màu đen chạy đến trước cửa quán café, mới bị phá vỡ.

Cửa xe được mở ra, mỗi xe đều có một người đàn ông mặc vest đen bước xuống, sau đó họ mở cốp sau xe, từ trong đó lấy ra mỗi người một cái giá đỡ giản dị bày trên mặt đất trống, trải vải đỏ lên biến thành một cái bàn dài.

Sau đó mỗi xe lại có một người phụ nữ đi xuống, trong tay mỗi người đều xách theo một cái vali.

Mấy người phụ nữ đó đi đến chiếc bàn mà những người đàn ông kia đã trải sẵn, mở vali ra, sau đó một người đàn ông trong số đó lại đi đến chỗ Lộc Hàm , cung kính mở miệng nói: “Lộc tiên sinh, đồ ngài muốn đều đã đem đến.”

Động tác đùa nghịch tàn thuốc của Lộc Hàm sau khi nghe câu nói này xong liền dừng lại, hắn nhàn nhạt ngước lên nhìn về dãy hàng vừa mới được bày ra, sau đó quay đầu nhìn về phía Nhiệt Ba .

Từ khi cô bị hắn gọi đến đây, thời gian cũng đã dài như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn cô một cái, mà ánh mắt này cũng chẳng hề mang theo chút tình cảm nào.

Hắn chỉ nhìn lướt qua gò má của cô, liền nhìn sợi dây chuyền trên cổ của cô.

Da thịt trắng nõn sạch sẽ mang theo một sợi dây chuyền đơn giản, đính thêm một viên kim cương nhỏ đến đáng thương, nếu không phải dưới ánh sáng đèn, thật sự rất khó nhìn thấy.

Tuy rằng Lộc Hàm có hiểu biết về đồ trang sức rất ít nhưng hắn cũng có thể nhìn ra được loại dây chuyền này không mắc, cũng không phải là hàng hiệu gì.

Thì ra sợi dây chuyền người đàn ông kia đưa cho cô hoàn toàn không thể so sánh với sợi hắn đưa cho cô, nhưng người đàn ông kia đeo cho cô xong, cô cũng yêu thích đến nỗi không nỡ tháo ra.

Sức mạnh trên đầu ngón tay Lộc Hàm bỗng nhiên tăng lên, đè nát tàn thuốc trong tay, hắn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trên cổ cô, từ từ mở miệng, ngữ khí cũng rất hờ hững, chỉ là sau khi hắn nói xong, đáy mắt có một tia lạnh lẽo: “Sao sợi dây chuyền anh tặng em lại không đeo?”

Nhiệt Ba không nghĩ Lộc Hàm lại mở miệng nói câu đầu tiên là câu này, càng giống như có vấn đề, cô kinh ngạc liếc mắt nhìn Lộc Hàm một cái, người đàn ông kia biểu hiện rất bình thường, so với ngày thường hắn đã nổi giận với cô bao nhiêu lần, nhưng lần này cô lại cảm thấy chột dạ, trầm tư trong chốc lát, cô mới tìm một cái cớ giải thích: “Mặc với bộ đồ này không thích hợp.”

Không thích hợp? Là người đưa không thích hợp sao?

Đáy mắt Lộc Hàm hiện lên một nụ cười lạnh lùng, ngón tay giữa tùy ý ném đầu lọc vào gạt tàn thuốc, đá ghế tựa đứng lên nói: “Không sao, có khi là dây chuyền không phù hợp với em…”

Nói xong hắn liền ra dấu với người đàn ông mặc vest đen, sau đó người đàn ông kia lại nhấc tay ra hiệu với mấy người phụ nữ bên ngoài kia, những cô gái kia lập tức mở vali ra, lấy ra hết hộp này đến hộp kia từ trong đó, sau đó sắp xếp chỉnh tề trên bàn dài.

Đến khi những người phụ nữ kia dẹp vali trống không để dưới đất, Lộc Hàm bỗng lôi cánh tay Nhiệt Ba đứng lên, kéo cô đến chỗ cách bàn khoảng một mét thì đột nhiên ngừng lại, hắn đưa cô đến bên một chiếc bàn, đẩy cô một cái, sau đó nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “…Hôm nay, em đứng ở chỗ này chọn cho tôi, chọn cái mà em cảm thấy thích hợp!! Chọn không được thì mấy người này về lấy mẫu khác, ai cũng đừng hòng được nghỉ ngơi!”

Bị Lộc Hàm đẩy một cái, Nhiệt Ba suýt té nhào lên bàn dài, cũng may có người đàn ông đứng cạnh bàn kịp thời giúp cô, cô mới có thể đứng vững.

Tới gần, Nhiệt Ba mới nhìn rõ, cái bàn dài khoảng ba mét này đều bày dây chuyền kim cương, bảo thạch, trân châu, vàng ròng… Hình như đều có đầy đủ tất cả các loại chất liệu không thiếu gì cả.

Mấy sợi dây chuyền này dưới ánh đèn của khu giải trí lại ánh lên các loại hào quang chói mắt.

Nhiệt Ba bị chói mắt nên giật mình sững sờ, cô mới quay đầu tỏ vẻ không hiểu nhìn về phía a Lộc Hàm .

Nhiều dây chuyền quý giá như vậy, chỉ sợ là trước khi cô đến hắn đã gọi người chuẩn bị sẵn sàng hết rồi… Cô chỉ mới từ Pháp trở về, cũng đâu có làm gì chọc đến hắn, sao nửa đêm hắn lại gọi cô đến đây, làm lớn chuyện như vậy, cô đâu có muốn chọn dây chuyền đâu?

Lẽ nào hắn tức giận vì cô không đeo dây chuyền mà hắn tặng, nghĩ rằng cô không thích, nên mới làm như vậy sao?

Nhiệt Ba vắt óc suy nghĩ, cho rằng đây là lý do hợp lý nhất.

Cũng đã sắp đến mười hai giờ đêm, trên bàn dài như vậy dù không có hàng ngàn sợi cũng có hơn trăm sợi, cô cũng không thể thật sự thử từng cái, cũng không thể để nhóm người này ỏ đây hầu hạ cô thử từng sợi chứ? Huống chi dù cô có thật sự chọn được sợi mình thích đi chăng nữa, cô cũng không có tư cách đeo.

Nhiệt Ba mím mím môi, nhẹ giọng nói với Lộc Hàm : “Sợi dây chuyền anh cho em cũng rất đẹp, chỉ là bộ quần áo của em hôm nay khá giản dị, cũng không hợp với sợi dây chuyền kia…”

“Mười cái!” Lộc Hàm bỗng nhiên lên tiếng, cắt lời Nhiệt Ba , hắn từ từ sờ một điếu thuốc trong túi, bật lửa, lại giải thích với cô: “Chọn mười sợi em cảm thấy có thể phù hợp.”

Sao cô càng thương lượng với hắn lại càng phải chọn nhiều dây chuyền như vậy chứ?

Nhiệt Ba dừng mấy giây, nói tiếp lời bị hắn cắt ngang: “Hơn nữa bộ quần áo hôm nay em cũng không thường xuyên mặc…”

“Hai mươi sợi!” Lộc Hàm mở mắt ra, nhìn lướt qua Nhiệt Ba , lại mở miệng, lần này hắn chỉ nói ngắn gọn ba chữ, sau đó lại ngậm thuốc lá, một lát sau lại có một làn khói trắng nhạt bay ra.

“Chỉ cần em thay đổi quần áo…”

“Năm mươi sợi!” Lần này chỉ cần Nhiệt Ba mở miệng, Lộc Hàm liền xen ngang vào.

“…Là được rồi…”

Lộc Hàm hạ thuốc lá bên môi xuống: “Một trăm sợi! Nói thêm một chữ nữa, em phải chọn hai trăm sợi!”

Những chữ còn lại chưa kịp nói, Nhiệt Ba đành phải nuốt vào bụng.

Thấy cô ngậm miệng lại, Lộc Hàm cũng không nói chuyện nữa, lười biếng đứng một bên ung dung thong thả hút thuốc.

Nhiệt Ba đứng tại chỗ, cũng không đi chọn một bàn dài đầy dây chuyền.

Người đàn ông vừa giúp cô đứng vững lúc nãy nhìn thấy cô không có phản ứng gì, nhịn không được nhắc nhở: “Tiểu thư, tôi lấy dây chuyền cho cô chọn được chứ?”

Nhiệt Ba không phản ứng, nhìn Lộc Hàm , muốn nói nhưng sợ vừa mở miệng, hắn thật sự bắt cô chọn hai trăm sợi dây chuyền, cuối cùng vẫn im lặng, chỉ nhìn hắn.

Lộc Hàm biết cô nhìn hắn, nhưng lại coi như cô không tồn tại, sau một hồi lâu hắn mới nhìn cô một chút, hỏi: “Sao lại không chọn?”

Sau đó hằn liền dập tắt thuốc, hời hợt ném tàn thuốc về phía thùng rác, liền đi về phía cô: “Cũng được, bây giờ không chọn được thì lát nữa chọn, tối nay tôi có thời gian để ở bên em!”

Vừa nói, hắn vừa ôm vai Nhiệt Ba : “Đi, chúng ta đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn một chút!”

Nói xong, Lộc Hàm liền hung hăng kéo Nhiệt Ba đi vào sâu trong trung tâm giải trí.

Mỗi khi đến một trò chơi, Lộc Hàm đều dừng lại, chỉ vào đó hỏi Nhiệt Ba “Có thích chơi trò này không?”

Hắn thấy cô lắc đầu, cũng không miễn cưỡng, ôm eo của cô tiếp tục đi đến một trò chơi khác.

Hắn chọn khu giải trí này lớn hơn so với khu giải trí ở thành phố S rất nhiều, cho dù trò gì cũng không chơi, cứ đơn giản đi bộ một vòng lớn như vậy cũng đủ tốn hai tiếng đồng hồ rồi.

Lúc hai người sắp đi về phía quán café ngoài trời, Lộc Hàm bỗng nhiên dừng bước chân, không nói gì ôm cô đi đến chỗ vòng quay ngựa gỗ: “Đi một vòng rồi, trò nào em cũng không thích chơi, nhưng có một trò tôi biết chắc chắn em sẽ thích!”

Sau vòng quay ngựa gỗ là hai quầy hàng.

Hai sạp hàng này so với sạp hàng ở khu vui chơi trong thành phố S giống nhau như đúc, trên đó có treo đồ chơi đủ màu sắc.

Lộc Hàm ôm Nhiệt Ba đi lên phía trước, một tay ôm eo cô, một tay chỉ vào những món đồ chơi bằng nhung đáng yêu: “Em thích cái nào? Con khỉ? Con mèo? Cá heo, hải cẩu, hay là vịt Donald?”

Khi ngón tay hắn đụng đến tai đeo thỏ, hắn nhất thời lại nghĩ đến hình ảnh người đàn ông kia đeo tai thỏ cho cô, khóe môi mím lại, bỏ qua lại hỏi tới tai đeo tiếp theo: “Hay là chó con?”

Nhiệt Ba hình như hiểu được điều gì, đối với những câu hỏi của Lộc Hàm đếu không trả lời.

Lộc Hàm thấy cô im lặng như vậy, cũng không giận, đưa tay ra quay một cái tai đeo, lại quay một cái khác, âm thành nhàn tản nói: “Nếu không chọn được, không sao, cái nào cũng lấy!”

Nói xong, Lộc Hàm liền móc tiền trong túi ra, lấy vài tờ tiền mặt hồng hồng, đưa cho người chủ sạp, sau đó nhận một khẩu súng, hướng về những quả bóng đủ màu sắc, liền bắn một cái, không hề ngắm.

Tiếng một quả bóng nổ, Lộc Hàm lại bắng tiếp.

Những tai đeo kia đều phải yêu cầu bắn đúng màu sắc nhất định, số lượng cũng không giống nhau.

Lộc Hàm vừa ôm eo Nhiệt Ba , lại chỉ về phía những tai đeo kia, xem những tai đeo đó yêu cầu bắn bao nhiêu quả bóng màu gì.

Hai hàng đồ chơi trước sạp hàng ước chừng có hai mươi cái, sau khi hắn bắn hai phát súng xong lại bắt đầu tiếp tục tấn công, chỉ nghe được một chuỗi những âm thanh bạch bạch đùng đùng vang lên, tiếng bong bóng nổ liên tục, đến lúc những âm thanh đó không ngừng, hắn đem súng trong tay ném về phía mặt bàn, nói với chủ sạp một câu: “Con khỉ”, sau đó liền đi đến trước một cửa sổ nữa, ôm súng, lại là một loạt những âm thanh tiếng súng và tiếng bong bóng nổ.

Người chủ sạp nghe đến hai chữ “Con khỉ” mới ngẩn người, từ từ phản ứng được hắn nói vậy là có ý gì, sau đó chạy đến chỗ Lộc Hàm đã bắn, đếm số bong bóng đã bị hắn bắn bể, số lượng bóng vừa đủ để đổi lấy tai thỏ hình con khỉ.

Hắn mới từ từ đưa tai thỏ hình khỉ cho Nhiệt Ba , Lộc Hàm đã buông súng đặt trước cửa sổ thứ hai, nói một câu: “Cá heo, hải cẩu.” xong, lại đi về phía cửa sổ thứ ba.

Giống như cửa sổ thứ nhất, số lượng bóng Lộc Hàm bắn được vừa vặn có thể đổi lấy cá heo và hải cẩu.

Lần này người chủ sạp còn chưa kịp đưa cá heo hải cẩu cho Nhiệt Ba , Lộc Hàm đã bỏ cây súng thứ ba xuống cầm cây súng thứ tư lên: “Chó.”

Trong một khoảng thời gian ngắn, trong không khí chỉ toàn là tiếng súng và tiếng bong bóng nổ, đôi khi có tiếng Lộc Hàm mở miệng: “Con mèo”, “Vịt Donald”…

So với Lộc Hàm không ngừng nổ súng bắn, chủ sạp càng bận rộn hơn, hắn một lát phải đi đếm số bóng, một lát lại phải lấy đồ chơi đưa cho Nhiệt Ba , chạy tới chạy lui, lúc ban đầu ông ấy còn hào hùng, nhưng chạy đến bây giờ, ông chủ liền bắt đầu âm thầm hoảng sợ, toàn thân nhức nhối.

Người đàn ông này sao lại thần thánh như vậy chứ? Chỉ nhìn qua số bóng phải bắn để đổi tai đeo thú liền có thể nhớ chính xác các con số, sau đó từ lúc nổ súng đến bây giờ hầu như chưa bao giờ bắn hụt một phát nào.

Phải biết họ làm nghề này, ít nhiều gì súng cũng có một chút vấn đề, để người chơi không dễ dàng bắn trúng, nếu không thì tất cả các món đồ chơi chẳng phải đều phải mua mới liên tục sao?

Nhưng người đàn ông này vẫn bắn trúng hết, hắn thật sự muốn ông phá sản mà!!

Đợi đến lúc ông chủ đưa tai đeo đến trước mặt Nhiệt Ba ngoài trừ tai đeo thỏ, người phụ nữ kia nhìn có vẻ như đang đứng cạnh một ngọn núi nhỏ đồ chơi!

Đối mặt bới hình ảnh khiến người ta vui vẻ như vậy, nhưng ông chủ vẫn không hề có chút kích động vui vẻ nào, hắn đưa tất cả các loại tai đeo đồ chơi cho người phụ nữ kia, nhưng tai thỏ lại không đưa, có thể đi rồi đúng không… Ai biết, ý nghĩ của hắn còn chưa kết thúc liền nghe một loạt những tiếng súng và bong bóng nổ.

Lần này tiếng súng có vẻ dài hơn, ông chủ quay đầu nhìn thấy Lộc Hàm chuẩn bị bắn quầy hàng thứ tư.

Lại muốn bắn tiếp những tai đeo còn lại sao?

Ổng chủ còn chưa nghĩ xong, Lộc Hàm ôm súng như đang suy nghĩ gì, bỗng nhiên lại đi đến một cửa sổ, cầm súng, lại là một loạt những tiếng ồn vang lên.

Tiếng bong bóng nổ không ngừng xen lẫn với tiếng súng những mảnh bong bóng nổ tung lên như những mảnh hoa tuyết đủ màu thi nhau rơi xuống.

Hình ảnh như vậy vừa đẹp vừa khiến người ta phải phấn chấn!

Ông chủ chỉ choáng váng, mãi đến khi Lộc Hàm bắn hết, ông ấy mới hồi phục lại tinh thần, chỉ sợ hắn tiếp tục chơi, không nghĩ ngợi gì liền chạy qua, hắn còn chưa mở miệng nói, liền nhìn chằm chằm tám ô cửa Lộc Hàm không ngừng bắn lúc trước, lập tức đứng lại tại chỗ.

Qua nửa phút, ông chủ mới quay đầu lắp bắp mở miệng gọi Nhiệt Ba : “Tiểu, tiểu thư, cô, cô mau tới đây xem!”

Nhiệt Ba nhíu mày, đặt tai thú vừa mới được ông chủ đưa xuống, đi về phía Lộc Hàm .

Trong những ô cửa sổ trước mắt có thể ghép thành câu: “Sinh nhật vui vẻ, Tiểu Phiền Toái.”

Ông chủ chưa từng thấy người nào có thể cầm súng bắn thành một loạt những con chữ như vậy, lại bắn đúng số bong bóng yêu cầu, cũng không thèm để bụng xem mình có lỗ lãi gì hay không nữa, chỉ trợn mắt há mồm nhìn bảy chữ này, lại kính nể nhìn tiếp Lộc Hàm , cuối cùng nhìn về phía Nhiệt Ba : “Tiểu thư, ngạc nhiên này thật lợi hại!”

Dây chuyền, khu giải trí, chỉ thiếu tai đeo thỏ, sinh nhật vui vẻ…

So với sự kích động của ông chủ, Nhiệt Ba đặc biệt yên tĩnh, trong đầu của cô lần lượt suy nghĩ từng dữ kiện kia.

Thì ra những suy đoán của cô từ khi đến chỗ này là đúng… Tối nay cô và Gia Ngôn đến đây chơi đã bị hắn biết được tất cả!

Sao hắn biết được? Tình cờ gặp sao? Vẫn là… Nhiệt Ba không dám suy nghĩ, cô nhìn chằm chằm những chữ mà Lộc Hàm bắn không chớp mắt một lúc lâu mới quay đầu nhìn về hướng Lộc Hàm : “Tối nay anh đã đến khu giải trí ở thành phố S?”

Lộc Hàm nhìn cô, rốt cuộc cũng không giấu diếm, thoải mái gật đầu sau đó ném súng lên bàn, giống như cười chế nhạo nhẹ nhàng đi đến trước mặt Nhiệt Ba , khinh bỉ hỏi: “Kỹ thuật bắn của tôi so với người đàn ông mà em nuôi dưỡng ở thành phố S thế nào? Hắn ôm súng cả ngày cũng không bắn thành chữ, tôi chữ nào cũng có thể bắn thành cho em, có phải em rất cảm động không?”

Người đàn ông ở thành phố S mà cô nuôi dưỡng? Nhiệt Ba nghe vài chữ như vậy, nét mặt thoáng qua một chút khó chịu.

Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy, Lộc Hàm nở nụ cười, chỉ là đáy mắt không cười, thậm chí càng trở nên lạnh lùng, trong miệng cũng nói ra những lời ngạo mạn hơn: “Sao vậy? Tôi nói không đúng sao? Người làm ra tiền là tôi, cô lại mời người ta ăn cơm, không phải cô nuôi dưỡng người ta ăn trắng mặc trơn chẳng lẽ là tôi nuôi?”

Người làm ra tiền là tôi, cô lại mời người ta ăn cơm? Lúc cô và Gia Ngôn ở khách sạn Bắc Kinh ăn cơm hắn cũng biết?

Buổi chiều cô ra ngoài cũng chỉ làm những việc này, sao hắn lại biết tất cả?

Hắn theo dõi cô? Ở trong lòng cô, hắn đê tiện như vậy, thiếu tự tin như vậy sao? Phải theo dõi một người phụ nữ sao?

Lộc Hàm vẫn tức giận, sượt một cái liền cháy rừng rực, hắn sợ giây sau hắn sẽ giơ tay lên tát cô một cái, hít sâu một hơi, nghiêng đầu, không nhìn mặt cô, trực tiếp thay đổi đề tài: “Chơi cũng chơi xong rồi, quay lại đi, chọn một trăm sợi dây chuyền?”

Nhiệt Ba còn chưa biết nên nói với Lộc Hàm chuyện của Gia Ngôn như thế nào, nếu thật sự hắn theo dõi cô, thì đã theo dõi từ lúc nào?

Lúc trước khi cô nhận được điện thoại của Hứa Ôn Noãn, chạy đến hội quán để thay đồ, hắn có biết không?

Nhiệt Ba càng nghĩ càng hoảng hốt, cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật đáng sợ, cô vẫn nhịn không được, ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi Lộc Hàm : “Từ lúc nào thì anh theo dõi em?”

“Tôi theo dõi cô? Cần thiết sao? Từ lúc nào thì cô đáng để tôi theo dõi hả? Người vụng trộm bên ngoài là cô, còn dám quay ngược lại chỉ trích tôi, cô…” Lộc Hàm bị Nhiệt Ba hỏi như vậy thì không nhịn được, mở miệng tàn nhẫn mà trà lời, chỉ là nói xong, hắn đột nhiên dừng lại.

Hắn đã nói tối nay hắn phải kiềm chế không làm tổn thương cô… Lộc Hàm mím môi, không nói gì bắt lấy cánh tay của Nhiệt Ba lại nói với ông chủ sạp: “Đưa những món đồ chơi đó đem đến quán café ngoài trời.” liền nghênh ngang kéo cô rời đi.

.......

Vừa về đến quán café, Lộc Hàm liền đẩy cô đến bàn trang sức một cái, thô bạo nói với cô : “Chọn cho tôi!”

Hắn nhìn cô không phản ứng gì, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, để mình bình tĩnh lại một chút, lại mở miệng: “Chỉ cần cô chọn một trăm sợi dây chuyền, chuyện ngoại tình của cô tối nay, tôi sẽ không so đo với cô nữa!”

Một câu ngoại tình của Lộc Hàm để nói về chuyện của cô và Gia Ngôn làm cho Nhiệt Ba không thoải mái, nhíu nhíu mày, không nhịn được giải thích: “Em ấy không phải là người tình mà tôi nuôi dưỡng, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu, em ấy…”

Nói tới đây,Nhiệt Ba mới nhớ đến chuyện lúc này cô là Lương Đậu Khấu, cô không thể nói Gia Ngôn là em trai của cô.

Cô không nói được, dừng trong chốc lát, nghĩ đến một lời giải thích khác: “… Chỉ là một người bạn của tôi!”

Bạn? Bạn thì có cần phải thân mật như vậy hay không? Hắn là đồ ngốc cho cô lừa gạt sao?

Lộc Hàm nghe được lời nói kia lại giống như Nhiệt độ đang che chở cho người đàn ông kia, hắn lại sợ bản thân mình tức giận mất hết lý trí, chỉ có thể nhẫn nhịn, hắn còn chưa từng nhẫn nhịn đến nỗi ngột ngạt như vậy, ép đến cuối cùng, hắn lại cảm thấy trong lòng nhói đau, cuối cùng hắn quay đầu tránh người phụ nữ kia, qua một hồi lâu, hắn mới đi đến bàn trang sức cầm từng sợi dây chuyền kia lên đánh giá.

Nhiệt Ba không đoán được ý định của Lộc Hàm , cuối cùng hắn có ý gì?

Giống như lúc cô không nghĩ ra hắn đã nhìn thấy cô và Gia Ngôn, sao lại làm những chuyện này?

Rõ ràng hắn không thích Lương Đậu Khấu, nhưng phản ứng như vậy, hình như là ghen…

Từ trong giọng nói của hắn, cô có thể xác định được hình như hắn đang rất kiềm chế, vì vậy có hai loại trường hợp, một là người khác nói cho hắn biết cô và người đàn ông khác gặp nhau, trường hợp thứ hai là do trùng hợp hắn nhìn thấy hai người họ.

Hắn rất ít khi một mình đi ăn cơm, vì vậy có thể là hắn không ghen, do ở đó còn có rất nhiều bạn của hắn, hình ảnh của cô và Gia Ngôn làm cho hắn mất mặt, nên hắn mới tính sổ với cô...

Nhiệt Ba bỗng nhiên hối hận chỉ vì cô muốn tiết kiệm chút thời gian để đi gặp Gia Ngôn mà không thay đổi ngoại hình, lại dùng hình dạng của Lương Đậu Khấu để ra ngoài.

Chị gặp em trai vốn dĩ là một chuyện quang minh lỗi lạc, lại trở thành một chuyện rất khó giải thích rõ ràng khi dùng thân phận của Lương Đậu Khấu.

Nhưng có hơn nữa là cô không thể giải thích sự thật.

“Cậu ấy là một người bạn rất thân của tôi, chỉ là bạn, cậu ấy và tôi không có bất kỳ một mối quan hệ quá phận nào...”

Nghe đến đó, Lộc Hàm cầm dây chuyền trân châu mở rộng một hồi, buông xuống cầm lên một sợi khác giống như không hề nghe thấy gì.

“Tôi gặp cậu ấy cũng giống như bạn bè lâu ngày gặp nhau vậy, trùng hợp mấy ngày trước là sinh nhật tôi, cậu ấy liền cho tôi một sợi dây chuyền… Tôi và cậu ấy thật sự…”

Tôi và cậu ấy, tôi và cậu ấy, một câu nói đơn giản như vậy cũng không biết cô đã lặp lại bao nhiêu lần rồi?

Hắn chỉ muốn cô lấy một sợi dây chuyền, chỉ cần cô chịu thay sợi dây chuyền trên cổ ra, hắn liền cho qua chuyện này rồi, hắn cũng có thể không để bụng, nhưng sao cô cứ luôn miệng “tôi và cậu ấy” nói liên tục như vậy chứ?

Lộc Hàm cầm sợi dây chuyền kim cương trong tay, ngón tay bắt đầu run run, lúc cô nói đến cụm từ tôi và cậu ấy lần thứ ba, hắn không nhịn được nữa, cầm sợi dây chuyền trong tay tàn nhẫn quật xuống đất một cái, quay đầu rống lên với Nhiệt độ : “Đủ rồi!! Cô và hắn như thế nào, tôi không cần biết!!”

Nhiệt Ba bị a Lộc Hàm rống một tiếng liền phát run lên, cổ họng cũng không dám nói thêm lời nào nữa.

Lộc Hàm từ từ quay đầu, đôi mắt đỏ lên nhìn về phía sợi dây chuyền trên cổ Nhiệt Ba .

Vẻ mặt hắn rất đáng sợ, ánh mắt hầm hập lửa giận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên bứt đứt sợi dây chuyền đó.

Nhiệt Ba có chút bỡ ngỡ, cô biết khi hắn điên lên thì chuyện gì cũng có thể làm, liền giơ tay lên bịt kín cổ lại.

Hành động của cô giống như đang cho hắn một cái tát tai vang dội, tàn nhẫn hạ xuống mặt Lộc Hàm .

Cô sợ hắn làm hư sợi dây chuyền kia sao, vì vậy nên hắn chỉ mới quay đầu liếc mắt nhìn, chưa hề làm gì thì cô đã bảo vệ như báu vật?

Trong nháy mắt, hình ảnh của cô và người đàn ông kia ở khu giải trí ở thành phố S, nhất thời trong não hắn giống như cô một luồng điện xẹt qua.

Cô thân mật với người đàn ông kia như thế nào, cười tươi như hoa với người đàn ông kia ra sao…

Hắn dùng nhiều tâm ý lấy cho cô nhìu tai đeo như vậy, cũng không đổi được cái ôm của cô, nụ cười và vui vẻ mà cô đã dành cho người đàn ông kia.

Hắn suốt đêm dùng một số tiền lớn như vậy mua dây chuyền cho cô, nhưng một cái liếc mắt cô cũng không cần, lại đeo một sợi dây chuyền không đáng giá kia…

Những chênh lệch rõ ràng này khiến cho ánh lửa trong mắt Lộc Hàm ngày một lớn, đốt cháy toàn bộ nhẫn nại và bao dung của hắn.

Được thôi, nếu cô cho rằng hắn sẽ phá hủy sợi dây chuyền kia, hắn liền bứt đứt cho cô xem!!

Hắn nhìn chằm chằm bàn tay che sợi dây chuyền của cô không chớp mắt, từ từ đi về phía cô.

Hắn tinh tường nhìn thấy ánh mắt đầy phòng bị và sợ hãi của cô, thậm chí khi hắn đến chỗ cô, cô càng hoang mang lùi về phía sau, phản ứng của cô như vậy lại càng làm cho hắn tức giận, hắn tàn nhẫn giơ tay lên, bắt lấy bờ vai của cô, sau đó thô bạo kéo bàn tay đang che sợi dây chuyền của cô, thô bạo nắm sợi dây chuyền của cô bứt xuống, sau đó không hề nương tay ném đi.

Dây chuyền lao trong không trung, rơi vào một hồ nước đang bắn những bọt nước tung tóe.

Mọi người đứng xung quanh đều bị hành động này của Lộc Hàm làm cho không dám thở mạnh.

Quản gia và Lục Bán Thành ngồi gần đó cũng đều đứng lên.

Hành động trong chớp mắt này làm cho Nhiệt Ba ngơ ngẩn một hồi, mới từ từ ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt của Lộc Hàm .

Mắt của cô hồng hồng, mang theo một sự phẫn nộ, thù hận, Lộc Hàm cũng không thấy rõ, vì có một tầng nước mỏng bao phủ.

Toàn thân cô run lên, âm thanh run run: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi và người kia chỉ là bạn, không giống như anh nghĩ!”

Nói xong, cô dùng sức hất tay của hắn ra, chạy về phía hồ nước.

Cô không hề cởi giày đã nhảy xuống hồ, khom người, liền sờ tìm trong nước.

Sợi dây chuyền này dù có không đáng giá đối với Lộc Hàm đi chăng nữa, nhưng đối với Gia Ngôn mà nói, đó là tiền lương dạy kèm hai tháng trời.

Cô không thể quên được lúc Gia Ngôn đưa quà cho cô, ra vẻ thần bí, cũng không kiềm chế được kích động, càng hưng phấn hơn khi cậu đeo dây cho cô xong, nghe cô nói thích.

Nếu cậu biết sợi dây chuyền cô chỉ mới đeo được mấy tiếng đồng hồ đã biến mất sẽ cảm thấy buồn đến mức nào…

Nhiệt Ba càng nghĩ, ánh mắt càng trở nên buồn khổ, dày đặc sương mù, dưới hồ nước toàn là rác, cô sờ trúng một cái gì đó, là nắp chai nước, cái khác là túi nhựa, đũa,… Nhiều thứ rác đều bị cô mò trúng, lại không đụng đến được sợi dây chuyền đang tìm.

......

Lộc Hàm đứng chôn chân tại chỗ như một pho tượng vậy, không nhúc nhích, nhìn chằm chằm trong bàn tay đã giật sợi dây chuyền của Nhiệt Ba.

Nhóm người bên cạnh hắn cũng chậm chạp không có phản ứng gì.

Qua một lúc lâu, Lục Bán Thành mới đá văng ghế tựa ra phía sau, đi về phía hắn: “Anh Lộc.”

Lộc Hàm run rẩy một cái mới từ từ bình tĩnh lại tinh thần, hắn đầu tiên nhìn Lục Bán Thành, sau đó nhìn về phía hồ phun nước, cong người tìm Nhiệt Ba trong nước.

Trong đầu hắn thoáng hiện lên hình ảnh đôi mắt của cô sau khi bị hắn giật lấy sợi dây chuyền.

Trong đó chất chứa oán hận sao?

Lộc Hàm lập tức cảm thấy hoảng sợ, ánh mắt cũng thất thố, cảm thấy trong lòng mình có một sự sợ hãi rõ rệt.

Thì ra hắn sợ nhìn thấy cô ở bên cạnh người đàn ông khác, sợ nhìn thấy cô oán hận hắn…

Hắn hoảng loạn giật giật mắt, không đợi đến lúc Lục Bán Thành nói thêm điều gì, đột nhiên nhảy xuống hồ nước.

Hắn cũng không cởi giày da, trực tiếp nhảy xuống hồ, đưa tay kéo cánh tay của cô lên.

“Anh đừng chạm vào tôi!” Cô không hề nghĩ ngợi đẩy ngực hắn một cái.

Trên tay của cô toàn là rác, làm dơ áo của hắn.

Có lẽ cô đã dùng sức rất lớn, cũng có thể ở dưới hồ rất trơn trợt, hắn bị cô đẩy liền lùi về phía sau hai bước, sau đó cô lập tức cong người tiếp tục tìm.

Hồ nước không sâu, chỉ đến khuỷu chân của cô, toàn bộ người dưới của cô đều ướt đẫm, đêm khuya đầu thu có chút lạnh, cô xuống nước như vậy sớm muộn cũng sẽ cảm lạnh…

Lộc Hàm nhíu nhíu mày, dứt khoác đưa tay ôm eo của cô, ôm cô ra khỏi hồ nước.

Hắn vừa mới đặt cô lên mặt đất khô ráo, cô lại quay người muốn nhào xuống hồ nước, hắn lại nhanh nhẹn bắt cổ tay của cô lại.

“Anh thả tôi ra! Thả tôi ra!!” Cô giãy dụa rất mạnh, nhưng cô đâu phải là đối thủ của hắn, bị hắn khống chế dễ như ăn cháo, cô lại càng căm tức, cuối cùng cúi đầu cắn cổ tay đang giữ chặt cổ tay cô của hắn.

Cô dùng sức cắn, đem toàn bộ những oan ức tức giận, đều dồn vào trong lần cắn này.

Đau đớn sắc bén khiến Lộc Hàm nhíu mày, ngoài ra cũng không né tránh.

Hắn cứ bình tĩnh như vậy để cô tùy ý cắn.

Cắn đến khi trong miệng cô toàn mùi máu tanh, cô mới không dùng lực nữa, từ từ thả lỏng miệng.

Lộc Hàm không hề liếc mắt nhìn vết cắn đang chảy máu chút nào, quay người nhìn về quản gia đang đứng cách đó không xa còn rất luống cuống, ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp mở miệng: “Đưa tiểu thư về nhà!”

Quản gia nghe như vậy, lập tức chạy đến bên cạnh Nhiệt Ba :” Tiểu thư, trễ rồi, chúng ta về nhà trước đi.”

Nhiệt Ba bất động, cũng không nói gì.

Quản gia không biết nên làm sao, liếc mắt nhìn Lộc Hàm .

Lộc Hàm nhìn chằm chằm gò má Nhiệt Ba , lần này ngữ khí nặng hơn một chút: “Về nhà!”

Cô vẫn thờ ơ không cử động.

Lục Bán Thành sợ Lộc Hàm sẽ nổi điên lên, nhanh chóng bước lại, đi đến nói bên tai cô : “Anh giúp em tìm sau, em về trước đi!” nói xong, hắn liền đẩy Nhiệt Ba về phía quản gia, sau đó nháy mắt với quản gia, quản gia lập tức hiểu ý của Lục Bán Thành, liền lôi cánh tay Nhiệt Ba đi ra ngoài cửa khu vui chơi.

.......

Trong chốc lát, xe của Nhiệt Ba đi xa khỏi những ánh đèn của khu giải trí.

Trong sân lập tức trở nên yên tĩnh lại.

Lục Bán Thành đứng cạnh Lộc Hàm một lát, nghiêng đầu nhìn vết thương trên tay người đàn ông còn rướm máu.

Lục Bán Thành nhìn thấy cũng có cảm giác đau, hắn giơ tay lên xoa xoa cánh tay, ngữ khí thương lượng nói: “Em gọi điện thoại cho Tiểu Vương, để cậu ấy dẫn anh đi băng bó vết thương.”

Lộc Hàm nhìn chằm chằm hồ nước không lên tiếng, lúc Lục Bán Thành cho rằng hắn không để ý tới mình, hắn đột nhiên nói, âm thanh có vẻ hơi thấp: “Bảo bọn họ về hết đi.”

Lục Bán Thành biết Lộc Hàm đang nói đến những nhân viên kia, hắn ‘Ừm’ một tiếng, quay người làm theo lời hắn.

Chờ đến khi hắn xử lý xong hết tất cả mọi việc, lại quay lại nhìn Lộc Hàm , người đàn ông kia cũng đã không còn đứng ở chỗ cũ, hắn nhíu nhíu mày, vừa định cất tiếng gọi: “Anh Lộc” sau đó liền thấy trong hồ có một bóng đen phản chiếu vào thành hồ, cong người mò tìm ở trong nước.”

Hình ảnh kia rất quen thuộc, chính là Lộc Hàm

Lục Bán Thành sững sờ lập tức liền hình dung lại những chuyện đã xảy ra tối nay, trong chớp mắt hắn có thể hiểu mọi chuyện.

......

Lúc Lục Bán Thành muốn giúp đỡ, Lộc Hàm lại từ chối.

Nhân viên đều đã ra về, trong sân lớn chỉ có hai người họ.

Lục Bán Thành chịu không nổi ngồi bên cạnh xem, đến cuối cùng buồn ngủ chịu không nổi, ngủ gà ngủ gật.

.......

Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Lộc Hàm mới đi ra khỏi hồ nước, trên người đầy bùn đất dơ bẩn, cả đêm không hề chợp mắt.

Lục Bán Thành cũng không ngủ sâu, nghe được tiếng động liền mở mắt, còn ngái ngủ hỏi Lộc Hàm : “Tìm được rồi sao?”

Lộc Hàm không lên tiếng, sờ túi tìm chìa khóa xe, liền đi về phía cổng khu giải trí.

Lục Bán Thành mau chóng đứng dậy đi theo hắn, vừa định hỏi hắn lần nữa “Cuối cùng đã tìm được chưa?” mắt liền nhìn đến bàn tay hắn đang nắm, từ những khe hở hầu như có thể nhìn thấy được ánh sáng yếu đuối.

.......

Lục Bán Thành lái xe từ thành đông vào thành tây, Lục Bán Thành liếc mắt nhìn qua Lộc Hàm qua kính chiếu hậu, cả người dơ bẩn, suy nghĩ một chút, lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Đi tới khách sạn Bốn mùa trước không? Tắm rửa thay quần áo sạch sẽ.”

Từ lúc lên xe hắn đã nhắm mắt trầm mặc rồi, bỗng nhiên nghe thấy câu này, hắn hơi hé mắt, âm lượng rất nhỏ “Ừ một tiếng.

Bên trong xe lại yên tĩnh quỷ dị, lúc Lục Bán Thành quay vô lăng nhìn phía trước lái xe, tình cờ liếc nhìn kính chiếu hậu nhìn Lộc Hàm một chút, nhìn thấy tay hắn đang không ngừng vuốt ve sợi dây chuyền nhặt từ trong hồ nước ra.

.......

Lục Bán Thành đến quầy tiếp tân của khách sạn Bốn mùa, gửi quần áo của hai người, đi đến nhà tắm.

Bởi vì cả một đêm không ngủ, Lục Bán Thành mở nước nóng đã lâu, sau khi ra ngoài hắn cầm khăn mặt, vừa lau tóc vừa gõ gõ cửa phòng ngủ của Lộc Hàm : “Anh Lộc?”

Đáp lại hắn chỉ có sự yên tĩnh.

Lục Bán Thành tiếp tục gõ cửa, cửa không khóa, hắn lại dùng sức hơi mạnh, mở luôn cửa ra.

Trong phòng trống rỗng, cũng không có Lộc Hàm ở bên trong, hắn bỏ quần áo dơ vào thùng rác, vứt khăn tắm và khăn mặt trên giường.

Hiển nhiên sau khi Lộc Hàm tắm rửa thay quần áo đã rời đi.

Chìa khóa xe còn đang ở trên tủ đầu giường, vậy là hắn không có lái xe đi, như vậy hắn sẽ chỉ có thể đi…

Lục Bán Thành lau tóc lung tung hai lần, cầm thẻ phòng đi ra, hắn không lên thang máy mà đi theo cầu thang lên sân thượng.

Đúng như Lục Bán Thành nghĩ, vừa mở cửa sân thượng, đã nhìn thấy Lộc Hàm .

Lúc đi bộ đội gặp hắn, vẫn là dáng đứng thẳng tắp này, trong tay người đó là một điếu thuốc, quay mắt nhìn về phía đông, hắn không nhúc nhích.

Quanh người hắn giống như tỏa ra một luồng sáng màu vàng nhạt, chói mắt, bên chân của hắn lại đầy những tàn thuốc dài ngắn.

Hình ảnh như vậy đẹp như là in ra.

Nhưng không hiểu sao Lục Bán Thành nhìn thấy hình ảnh này lại có cảm giác như Lộc Hàm thật sự rất cô đơn.

Lục Bán Thành vốn muốn gọi Lộc Hàm đi ăn sáng, nhưng nhìn thấy hắn như vậy, cũng không dám quấy rầy hắn.

Trên sân thượng rất yên tĩnh, chợt có một trận gió từ từ thổi tới.

Không biết qua bao lâu, Lộc Hàm hơi ngước mặt lên, quay về phía bầu trời thổi những vòng khói trắng, sau đó dập thuốc, nghiêng đầu.

Hắn nhìn thấy Lục Bán Thành, hơi run một chút, không nghĩ phía sau mình đã có người.

Lục Bán Thành nở nụ cười, mở miệng nói: “Xuống lầu ăn sáng đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, buổi tối không phải còn có tiệc sao?”

Lộc Hàm nhẹ quay đầu, lại không lên tiếng.

......

Bữa ăn sáng trong khách sạn cũng chỉ có vài người.

Lộc Hàm và Lục Bán Thành chọn một bàn gần cửa sổ, ngồi đối diện nhau.

Lục Bán Thành chọn món xong, chỉ nhìn thấy Lộc Hàm ngồi lười biếng trên ghế dựa, cúi đầu nhìn chằm chằm sợi dây chuyền đã đứt kia.

Lục Bán Thành hứng thú nhìn chằm chằm Lộc Hàm một chút, không nhịn được cười khì khì, hắn bưng ly nước trên bàn uống, vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Anh Lộc, anh có biết biểu hiện của anh lúc này giống gì không?

Lộc Hàm cũng không phản ứng lại câu hỏi của Lục Bán Thành.

Lục Bán Thành tập mãi cũng quen rồi, nói tiếp: “Anh bây giờ giống như là mấy phi tầng trong hậu cung đang tranh sủng vậy đó!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro