Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắt xiì!!…
- Chị Lam, chị sao thế?
- Không có gì, chỉ là cảm nhẹ thôi. – Có lẽ vì hôm qua ngâm nước lạnh hơi lâu.
- Nếu mệt hay là cô nghỉ một buổi đi…- Trương Dịch còn chưa nói hết đã bị cô cắt đứt.
- Cám ơn trưởng phòng, tôi không sao. – Cái chính là cô còn một tập văn kiện cần xử lý gấp, nếu để đến mai sẽ không kịp.
Biết có khuyên nữa cũng vô dụng, Trương Dịch cũng đành lắc đầu thở dài. Aizz, chăm chỉ dĩ nhiên là tốt, thế nhưng sức khỏe cũng đâu thể coi thường?
Một giờ sau
Hải Lam như cũ tập trung vào màn hình, bất giác cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng. Tạm ngừng công tác trong tay, cô day day huyệt thái dương mong giảm bớt cảm giác váng vất. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, thậm chí dạ dày nao nao như muốn nôn. Không ổn…Đó là hai từ duy nhất cô nghĩ đến.
Đột nhiên, tài liệu trên bàn cô bị cướp đi.
- Đi về!
Yên tĩnh.
Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ, không ai dám hé răng nửa lời. Họ từng chứng kiến giám đốc nổi nóng, cũng chưa lần nào đáng sợ như lúc này. Khuôn mặt anh lạnh như băng, chỉ có đáy mắt là đầy ngập phẫn nộ tựa núi lửa sắp phun trào!
- Trưởng phòng Trương.
- Vâng! – Trương Dịch vội đứng dậy, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.
- Công ty có quy định nào nhân viên bị ốm mà không được phép nghỉ?
- Không…không có…- Áp lực không ngừng truyền đến làm Trương Dịch suýt nữa đứng không vững. Mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
- Không phải lỗi trưởng phòng, là do tôi…-Cô muốn giải thích, không ngờ cô vừa mở miệng, áp suất trong phòng càng thấp hơn.
Anh thực sự tức giận. Cho dù cô từng đánh anh, lẩn tránh anh, anh đều có thể bỏ qua, chỉ riêng việc cô tự đày đọa chính mình là anh không thể tha thứ! Nếu không phải anh quay lại sau buổi họp, cô còn định cố chống đỡ đến bao giờ?
Hải Lam thoáng nhíu mày, không hiểu cơn giận của anh từ đâu tới. Rõ ràng cô không trêu chọc gì anh đi? Hơn nữa, hiện giờ cô rất mệt, chỉ thầm nghĩ mau mau hoàn thành nốt công việc để về.
- Giám đốc, phiền anh trả tôi tập tài liệu…
- Tôi đã nói em lập tức đi về! Đây là mệnh lệnh!
Có mệnh lệnh nào vô lý thế không?
- Tôi không…A!!!
Đình Phong mạnh kéo cô đứng lên, lúc không ai để ý ghé sát vào tai cô.
- Nếu em không đi được, tôi không ngại tốn chút sức bế em đâu.
Cô cắn cắn môi, không cam lòng trừng mắt anh. Nhưng không thể phủ nhận là, quả thật cô cũng có chút chịu không nổi. Vừa nãy còn bị anh lôi kéo, đầu óc lại choáng váng nặng hơn.
- Trưởng phòng Trương, chuyện còn lại giao cho anh.
- Dạ? Vâng!
Đến khi cửa phòng đóng lại, tiếng ồn ào bàn tán mới vỡ òa.

- Tôi có thể tự đi, buông!
Anh không nói gì, chỉ nửa dìu nửa ép cô đi vào thang máy, xuống dưới tầng hầm. Đẩy cô vào trong xe, giúp cô thắt xong dây an toàn là xe anh lao vút đi. Từ đầu đến cuối thậm chí không thèm liếc mắt cô lấy một lần, thái độ lạnh lùng âm trầm làm cô không nhịn được thấy sợ hãi.
- Anh…muốn đi đâu?
Cằm anh hơi bạnh ra, mắt vẫn nhìn thẳng đằng trước chuyên tâm lái xe.
- Bệnh viện.
Hải Lam hoảng sợ, vội kéo tay anh.
- Tôi không sao cả, không cần đi bệnh viện!
Đến lúc này mà cô vẫn còn cậy mạnh? Đình Phong siết chặt vô lăng, cố kiềm chế không cho mình phát tác.
- Chỉ là cảm nhẹ thôi, uống thuốc rồi ngủ một giấc là sẽ đỡ. Đừng đến bệnh viện được không? – Thấy anh vẫn bất động, cô không khỏi thấp giọng cầu xin.
Cảm nhận ống tay áo lại bị giật giật, cùng lúc đến chỗ đèn đỏ anh mới quay sang phía cô.
- Tôi không muốn đến bệnh viện, làm ơn đừng đến đó được không?
Khuôn mặt cô đỏ ửng vì sốt, đôi mắt ngập nước trông mong nhìn anh làm anh vừa giận vừa buồn cười. Cuối cùng vẫn không nỡ ép cô, anh ghé qua hiệu thuốc rồi chở cô về nhà.
- Nếu đến chiều còn chưa hạ sốt, tôi sẽ đưa em đến bệnh viện.
Không có tiếng đáp lại, Đình Phong thế này mới phát hiện cô đã ngủ rồi. Khẽ thở dài, anh nhẹ nhàng cúi xuống đắp chăn cẩn thận cho cô.
Cô ngủ thực an ổn, dịu ngoan như một đứa trẻ. Không còn phòng bị, không còn lớp vỏ bọc kiên cường, cũng không còn vẻ xa cách thường ngày…Cô của hiện giờ làm anh đột nhiên sinh ra ý nguyện muốn bảo vệ.
Trong kí ức của anh, cô rất ít khi nhờ vả ai, cũng chưa lần nào nghỉ học, kể cả bị ốm vẫn gắng gượng đến trường. Còn nhớ có một lần, chân cô bị va vào gạch nhưng vẫn không chịu xin nghỉ giờ thể dục, chỉ vì hôm đó là tiết kiểm tra. Sau buổi thi với kết quả trung bình, anh thấy cô âm thầm ra sau trường thay băng gạc thấm máu ở ngón chân…Cô kiên cường như vậy, khiến anh đau lòng. Nhiều lúc anh chỉ hi vọng cô yếu đuối một chút, chịu dựa vào người khác một chút, đừng mãi ôm tất cả mọi chuyện một mình. Mỗi khi trông thấy bóng lưng cô độc đó là anh lại không thể nào bỏ mặc. Anh biết cô cần anh, cũng như…anh cần cô. Anh muốn cho cô một vòng tay ấm áp, muốn cho cô một điểm tựa, muốn đem lại hạnh phúc cho cô…
- Hải Lam, vì sao em không chịu tin tôi?
Bàn tay lưu luyến vuốt ve mặt cô, giọng nói thực nhỏ, cơ hồ không nghe thấy.
Lúc cô tỉnh lại, trời đã chập choạng tối. Hải Lam chống tay ngồi dậy, mờ mịt nhìn xung quanh. Cô nhớ hồi sáng mình bị cảm, bị buộc về nhà, sau đó vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi. Nói vậy, anh ta…hẳn là đã về rồi. Khẽ ảm đạm lắc đầu, ngốc thật, rốt cuộc cô còn mong chờ gì đâu?
Gắng vung đi những buồn lo vô cớ, cô đang định bước xuống giường thì bị tiếng loảng xoảng làm kinh hãi. Chẳng lẽ là kẻ trộm?
Nhẹ nhàng đi tới nơi tiếng động phát ra, quang cảnh trước mặt làm cô sợ đến ngây người.
Căn bếp hỗn độn, không, phải nói là “bãi chiến trường” thì đúng hơn. Chảo một nơi, nồi một nẻo, đồ gia vị vung *** khắp sàn.
“Thủ phạm” mặc tạp dề, động tác cẩn thận mà vụng về khuấy đều chiếc nồi đang sôi trào trên bếp.
- Em tỉnh rồi à? Mau đi rửa mặt rồi ăn cháo.
Phát hiện ra Hải Lam, Đình Phong tươi cười chào đón. Đợt một lúc vẫn không thấy cô trả lời, anh theo tầm mắt cô nhìn lại, nhất thời xấu hổ ho khan.
- Em ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ dọn. – Nói xong anh tắt bếp, bê nồi ra phòng khách.
Đình Phong ân cần kéo ghế cho cô ngồi, múc cháo vào bát đặt trước mặt cô, sắc mặt hơi đỏ, không biết do khói bếp hay gì khác.
- Khụ, có thể hình thức không được đẹp, nhưng tôi thử rồi, nó cũng không tệ đâu.
Hải Lam trầm mặc nhìn bát cháo “thập cẩm” lẫn lộn thịt gà, cà rốt cùng rau, cộng thêm một đống nguyên liệu không biết tên. Cuối cùng cô không nói lời nào cầm thìa chậm rãi ăn.
- Thế nào? Ngon không?
Lướt qua gương mặt tưởng chừng bình tĩnh, thật ra cực kì hồi hộp của anh, cô buông xuống mi mắt, che giấu những cảm xúc bên trong.
- Ừm.
Anh không tiếng động thở phào.
- Vậy ăn nhiều một chút. – Thân hình cô quá gầy, chẳng trách thời tiết mới trở lạnh mà đã ốm rồi. Nhân dịp này nhất định anh phải bồi bổ cô thật tốt.
- Anh không ăn à?
- Không sao, tôi không đói. – Đình Phong khẽ cười, vì quan tâm trong lời nói của cô mà cảm thấy vui vẻ.
Đợi bát cháo hết, anh lại tự động múc thêm vào. Cô hơi ngừng lại, song vẫn lẳng lặng tiếp tục ăn. Bất tri bất giác, bầu không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng mà hài hòa.
Cho tới khi nồi cháo thấy đáy, Hải Lam đứng lên định thu dọn thì anh vội giành trước.
- Để tôi, em ra đằng kia nghỉ ngơi đi. – Rồi không để cô phản ứng, anh nhanh chóng bưng nồi bát vào trong bếp.
Dõi theo bóng anh tất bật, một nơi nào đó trong cô tựa hồ bị đả động, từng mảng băng giá đang lần lượt dỡ xuống. Sống mũi không hiểu có chút cay. Hình như được người quan tâm, cũng không tệ…
Nửa tiếng sau, anh cầm một cốc nước đi ra.
- Em uống thuốc đi, xong đi ngủ.
Cô tiếp nhận thuốc, im lặng uống. Đình Phong đặt tay lên trán cô thử nhiệt độ, vẫn chưa hết lo lắng hỏi.
- Đã đỡ chút nào chưa? Hình như vẫn còn sốt. Ngày mai em không cần đi làm, tôi đã giao việc của em cho quản lý Hân rồi…
- Đình Phong.
- Ừ? – Anh hơi sửng sốt, không để ý cô không gọi mình là “giám đốc” như mọi khi.
Rồi cô chợt bật cười, đưa tay lau sạch vết bẩn trên má anh.
- Mặt mèo!
Kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, anh ngốc sững sờ không chuyển mắt nhìn cô. Còn chưa kịp phục hồi tinh thần, câu nói tiếp theo lại làm anh đen mặt.
- Biết không, anh rất giống bà ngoại.
Đây là so sánh kiểu gì? Cô chê anh già, hay chê anh lắm lời? Nhưng không ngờ đáp án lại nằm ngoài dự đoán của anh.
- Rất ấm áp.
Nụ cười đột ngột nở rộ trên môi cô, dịu dàng mà chân thật. Đáng tiếc chỉ chớp mắt thoáng qua, cô đã cúi thấp đầu, trong mắt xẹt qua một tia kì lạ.
- Nếu như…tôi không cách nào hoàn toàn đáp lại anh…Kể cả như vậy, cũng không sao?
1 giây…2 giây…3 giây…
Tĩnh lặng.
Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là kích động, tiếp theo mừng như điên ôm chầm lấy cô. Vòng tay siết chặt tựa như sợ cô chạy mất, giọng nói cường ngạnh hạ mệnh lệnh.
- Không cho phép em đổi ý!
- Vậy đừng khiến tôi đổi ý.
Nếu ngày nào đó anh phản bội cô, vậy không cần bàn nữa.
- Em sẽ không có cơ hội đó. – Cô muốn hối hận? Bước qua xác anh nói sau.
Hải Lam khẽ mỉm cười, bình yên nhắm mắt lại. Có lẽ khi ốm đau, con người thường trở nên yếu đuối. Bỗng nhiên cô không muốn bước tiếp một mình nữa. Quá mệt mỏi.
Bởi vì là anh, nên cô tình nguyện tin tưởng một lần. Chỉ mong…anh đừng bao giờ khiến cô thất vọng.
*****
Trời đã tối đen. Mặt trăng khuất mình sau những đám mây, tỏa ánh sáng dìu dịu.
Sau khi kì kèo mặc cả đòi cô hôn chúc ngủ ngon, Đình Phong thỏa mãn mang tâm trạng vui vẻ về nhà. Không ngờ vừa bật đèn phòng khách, anh suýt chút nữa thì bị dọa.
- Ba, mẹ, làm sao hai người vào được đây?
- Ta nhận là ba mẹ con, bảo vệ cho chúng ta vào. Thế nào? Không hoan nghênh chúng ta? – Ông Phạm mất hứng hỏi.
Đình Phong bật cười, tiến lên ngồi vào ghế sô pha phía đối diện.
- Không phải, con chỉ ngạc nhiên thôi. Ba mẹ về nước khi nào, sao không bảo con ra đón?
- Trưa nay mới về, sợ ảnh hưởng công việc của con nên thôi. Mà khoan nói đến chuyện này, con trước xem cái này đi.
Nghi hoặc nhận lấy quyển sổ, anh tùy tiện lật giở vài trang. Song càng xem, mày anh cau càng chặt.
- Ba, đây là!?
Lần này bà Phạm tiếp lời.
- Con cứ xem kĩ, vừa ý ai thì bảo chúng ta. Trước hết hãy gặp mặt đã, nếu thấy được thì tiến thêm bước nữa…
Anh vứt cuốn sổ xuống bàn, hai tay gác lên thanh ghế, không mặn không nhạt mở miệng.
- Từ bao giờ ba mẹ bắt đầu quản mấy chuyện nhàm chán này?
- Phong, con cũng đã gần ba mươi rồi, chẳng lẽ con định để chúng ta đến chết vẫn không được bế cháu sao?
- Ba mẹ yên tâm, hai người còn sống rất lâu. Còn về chuyện của con cũng đừng lo lắng, con biết phải làm thế nào.
Thấy ngữ điệu lạnh nhạt của con trai, bà Phạm đột nhiên khóc nấc lên.
- Phong, con nói thật đi, có phải con…không thích phụ nữ không?
Đây là chuyện gì? Anh không khỏi có điểm dở khóc dở cười, vì anh không đi xem mắt mà đã kết luận như vậy?
- Mẹ, đừng nói với con ba mẹ nghĩ con đồng tính?
- Chẳng lẽ không phải? Con cũng đừng giấu giếm nữa, chúng ta sẽ không ghét bỏ gì con đâu…- Nói xong bà khóc to hơn. Ông Phạm bận rộn vỗ về trấn an vợ, một bên quay sang trừng mắt anh. Đình Phong đau đầu day day trán.
- Ba mẹ, con có bạn gái rồi. – Chữ “bạn gái”, anh cắn răng rất nặng. Hừ, đừng để anh biết ai nói nhảm bên tai ba mẹ, bằng không kẻ đó chết chắc!
Quả nhiên, bà Phạm tạm thời ngừng khóc hỏi lại.
- Thật không? – Ánh mắt bà chợt sáng lên, lại vẫn không quá tin tưởng. – Thôi đi, con không cần an ủi ta.
- Là thật, đợi thêm một thời gian nữa, con sẽ giới thiệu cô ấy với ba mẹ.
- Con bé thế nào? Đang làm gì? Vì sao không thể gặp chúng ta ngay? – Bà Phạm đã quên hẳn khóc, lòng tò mò hoàn toàn bị khơi mào. Là người con gái ra sao mới được con trai bà để ý? Ông Phạm cũng tập trung cao độ, nhìn chằm chằm anh.
- Bọn con làm cùng phòng trong công ty, cô ấy là cấp dưới của con. Chư a thể giới thiệu với hai người vì sợ dọa cô ấy chạy mất.
- Hừ, chúng ta có đáng sợ thế sao? Nếu biết gia đình chúng ta nó chẳng ra sức bám vào?
- Ba, nếu để cô ấy nghe thấy những lời này, con trai ba mẹ chắc chắn sẽ quay về kiếp sống độc thân. Còn nữa, không phải cô ấy “bám” con, mà là con trai ba mẹ sống chết bám lấy người ta. Vậy nên mời ba tôn trọng cô ấy một chút. – Biết chỉ là lời bông đùa, nhưng anh vẫn không muốn nghe ai miệt thị cô, cho dù có là ba mẹ. Sự thực cô không hề hám tiền, thậm chí còn cực lực bài xích những gia đình giàu có, mặc dù anh không hiểu tại sao. Để cô biết hoàn cảnh nhà anh, cô không chạy mới lạ.
- Con trai lấy vợ như bát nước hắt đi, đằng này còn chưa kết hôn đã bênh vợ chằm chặp rồi. Thôi, ông xã, chúng ta đi. – Bà Phạm giả giọng trách móc, tuy nhiên khóe mắt, đuôi lông mày đều là ý cười. Chỉ cần con trai bà chịu lấy vợ, còn quản đó là ai. Hơn nữa bà tin vào mắt nhìn người của Đình Phong.
Ra đến cửa, bà chợt nói vọng vào.
- Tạm biệt con trai! À quên, tháng sau Đình Ngọc cũng sẽ về. Chúng ta bây giờ ở nhà cũ, khi nào rảnh con nhớ ghé sang. Nếu dẫn theo con dâu tương lai thì càng tốt.
- Vâng.
Anh khẽ mỉm cười, hiểu là ba mẹ đã ngầm chấp thuận. Thật ra anh không lo lắng lắm, ba mẹ anh cũng không đặt nặng vấn đề kiểu “môn đăng hộ đối” như ba mẹ Trịnh Duy. Có lẽ anh phải thấy may mắn vì điều đó.
Ngẫm lại phản ứng khi nãy của hai người, anh lại bật cười, thật chẳng khác nào Hải Lam lúc trước. Nghĩ đến cô, ánh mắt anh không tự chủ trở nên nhu hòa.
Không biết khi mặc áo cưới, cô sẽ như thế nào? Hẳn là sẽ rất đẹp.
Tấm rèm nửa kín nửa hở, ánh lên kính chắn gió hình ảnh thực không phù hợp, người đàn ông với vẻ chín chắn đang cười ngây ngô trước cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen