Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quán cà phê Biển Xanh, nổi tiếng bởi cách bài trí trang nhã mà bình dị. Quán nằm cạnh hồ, được bao phủ bởi hàng liễu rủ xanh ngát, mỗi khi gió thổi, cành lá lại rì rào rung động tựa như những tấm rèm lụa mềm mại.
Tuy là ngày cuối tuần, nhưng quán vẫn yên lặng và vắng khách. Tiếng nhạc không lời không ngừng quanh quẩn bên tai, réo rắt mà trầm buồn.
Trong một góc khuất, Hải Lam không nhanh không chậm khuấy cà phê, cảm nhận mùi hương dìu dịu làm tâm hồn thanh thản. Đối diện cô, Tịnh Yên dẫn đầu mở miệng.
- Dạo này chị thế nào?
- Ừm, bình thường. – Cô lơ đãng mỉm cười, không tự chủ toát ra vẻ nhu hòa.
- Ha ha, đúng là yêu rồi có khác! Trông chị sắc mặt hồng hào, chắc là quan hệ với anh Đình Phong cũng không tệ? Thảo nào gần đây toàn “bơ” em, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Bị nhắc trúng tâm sự, mặt cô bỗng chốc đỏ lên. Đúng là vì chuyện với Đình Phong, dạo này ít khi cô nhớ đến Tịnh Yên. Hôm nay vẫn là Tịnh Yên liên lạc trước, bằng không chắc cô cũng quên rồi. Bất giác càng nghĩ lại càng thấy áy náy.
- Bây giờ chị bù cho em được không? Buổi chiều chúng ta đi xem phim.
- Đừng đừng, em chỉ đùa thôi! – Tịnh Yên rối rít xua tay, lát sau lại nháy mắt tinh nghịch. – Em cũng không dám chiếm giữ chị quá lâu đâu, kẻo “anh rể” oán trách thì chết!
Bàn tay cô chợt khựng lại, giọng nói hơi đổi.
- Đừng gọi linh tinh!
- Tại sao lại linh tinh? Chẳng lẽ chị định lấy ai khác ngoài anh Phong à? – Thật ra cô muốn nói thêm là, dù chị muốn thế, anh ấy sẽ cho phép sao?
Hải Lam mím môi, trong lòng rối loạn, ngoài mặt vẫn gắng duy trì bình tĩnh.
- Tạm thời… chị chưa có ý định kết hôn.
- Cái gì? Chị Lam, chị cũng gần ba mươi rồi đấy! Chị có biết phụ nữ tuổi càng cao thì sinh con càng khó không?
Thấy cô càng nói càng xa, Hải Lam phiền chán nhíu mày.
- Được rồi, chừng nào em cùng người kia kết hôn thì chị cũng kết hôn.
Tịnh Yên cứng họng, trái tim bỗng nhói một chút, bên môi nổi lên cười khổ.
- Đừng ngốc, đừng chờ em. Bọn em là không có khả năng.
Mày cô nhăn càng chặt, khó hiểu hỏi.
- Vậy sao em còn sống chung với anh ta?
- Không lâu đâu. Sắp… kết thúc rồi.
- Tịnh Yên, rốt cuộc có chuyện gì vậy? – Hải Lam mẫn cảm phát giác cô có điều không đúng.
- Không có gì, chị đừng lo.
- Em nói thế làm sao chị bớt lo được chứ?
Tịnh Yên cười cười, tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ, không trả lời câu hỏi của cô mà lảng sang chuyện khác.
- Chị Lam, anh Phong là người tốt, đừng để lỡ mất anh ấy.
-…
- Nhất định chị… phải hạnh phúc hơn em.
- Tịnh Yên?

Cùng lúc đó, chung cư cao cấp Lạc An.
- Thật sự cậu muốn làm như vậy?
Trịnh Duy dụi tàn thuốc vào chiếc gạt tàn đầy đầu mẩu thuốc, rút ra một điếu cuối cùng giơ trước mặt anh.
- Cậu có muốn!?
- Không cần, Hải Lam không thích mùi thuốc lá.
Trịnh Duy nhún vai, thản nhiên tiếp tục châm lửa. Từng vòng khói nhẹ phả ra, phiêu đãng trong không gian.
- Phong, không phải tôi nói cậu, đừng quá nuông chiều một người phụ nữ, bằng không cô ta sẽ sinh hư.
Khóe môi anh giật giật, bắt đầu thấy ngứa cổ tay.
- Cứ lo chuyện cậu đi, việc của tôi không cần cậu lo! – Nhẫn một lúc, anh vẫn không nhịn được ra tiếng nhắc nhở. – Cũng đừng làm quá tuyệt, chặt hết mọi đường lui rồi đến lúc hối hận cũng không kịp.
Ánh mắt Trịnh Duy hơi đổi, chợt lóe tia trêu tức nhìn anh.
- Đau lòng? Hay tội nghiệp cô ta? Hoặc là… lo sợ Hải Lam biết được sẽ oán trách cậu?
Đình Phong thở sâu, gắng bình ổn hô hấp, bàn tay hết nắm chặt lại buông. Trong lòng không phải không có một tia bất an, lại vẫn không chịu thừa nhận.
- Hừ, đừng quên người bày trò là cậu, cùng lắm tôi chỉ là biết mà không nói thôi, cho dù ghi hận cũng phải ghi hận cậu chứ không phải tôi! Về sau nhỡ gặp rắc rối cũng đừng than phiền chỗ tôi!
Nói xong anh đứng dậy khoác áo khoác đi ra ngoài.
- Cậu định đi đâu?
- Ngồi đây nhìn bản mặt cậu thà tôi về tìm Hải Lam của tôi còn hơn!
- Trọng sắc khinh bạn!
- Chắc cậu thì không? Chẳng qua người nào đó không ở nhà, thấy cô đơn nên mới thèm nghĩ đến tôi… Được rồi, không nói nữa, tôi về đây.
Trịnh Duy ngồi trong góc tối, thật lâu không nói lời nào. Trông thấy cốc nước trên bàn, anh bỗng cầm lên nắm trong tay, một lúc sau, đột ngột dùng sức.
Xoảng!
Dòng máu đỏ tươi theo kẽ tay chảy xuống, thấm đẫm khăn trải bàn màu trắng.
- Cô đơn sao? – Khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai, lòng bàn tay găm đầy mảnh thủy tinh, anh lại giống như không cảm giác được đau đớn…
*****
- Cô đã nghe tin gì chưa? Tổng tài sắp đính hôn rồi!
- Sao cơ? Khụ… Tổng giám đốc… không thích phụ nữ cơ mà? – Nửa câu sau cố tình đè thấp, âm lượng cực nhỏ.
- Suỵt, còn nói lung tung? Cô muốn mất việc à?
- Không phải đau lòng vì giám đốc Phong có người yêu… nên mới vội vã kết hôn đó chứ?
- Chắc là không, cũng lâu rồi còn gì. Với lại, nghe nói hôn thê tổng giám đốc không chỉ bộ dạng đẹp, gia đình còn rất quyền thế. Nếu thật tổng tài… Làm sao họ dám gả con gái đi?
- Ừ, có lý. Người thừa kế duy nhất tập đoàn Hoàng Ân đâu phải người bình thường có thể so sánh?

Hải Lam nhàm chán ăn nốt bữa trưa, bỏ mặc ngoài tai những lời bàn tán. Thật là, không hiểu bình luận sau lưng đời tư người khác có gì thú vị? Với cô chỉ có người thân hoặc bạn bè mới là vấn đề cô quan tâm, còn lại hết thảy cuộc sống kẻ khác đều không liên quan. Bảo cô vô tâm cũng được, bảo cô lạnh nhạt cũng được, nếu ngay cả người xung quanh cũng không thể bảo vệ, làm sao còn khả năng đi giúp đỡ ai?
Dù sao hiện giờ cô băn khoăn nhất vẫn là Tịnh Yên. Hôm qua cô ấy nói toàn những điều kì quái làm cô lo lắng không thôi. Cô hiểu Tịnh Yên, bề ngoài tưởng chừng cởi mở, kì thực cố chấp giống cô, điều gì cũng để ở trong lòng. Nếu đã không muốn nói, kể cả ép hỏi thế nào cô ấy cũng không nói.
Nhưng không cần nghĩ cô vẫn có thể đoán được, khiến Tịnh Yên bận tâm, ngoại trừ hắn ta thì còn có thể là ai? Ngay từ lúc Tịnh Yên nói với cô họ gặp lại nhau, hắn còn đề nghị quay lại thì cô đã biết hắn ta không có ý tốt gì rồi. Song kì lạ là, ban đầu rõ ràng cô ấy đã cự tuyệt, không hiểu sao sau lại dọn đến sống với hắn. Giả sử là cô, chắc chắn không thể làm nổi như thế, cố ý để người yêu hiểu lầm rồi ôm đau khổ một mình. Chẳng bằng cứ nói hết ra xong ôm đồ trốn đi còn hơn.
- Nghĩ gì mà chú tâm vậy?
Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc.
- Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.
- Nghĩ gì mà chú tâm vậy?
Hải Lam ngẩng đầu lên, phát hiện anh đã ngồi trước mặt mình từ lúc nào. Bỗng dưng, biểu tình cô trở nên nghiêm túc.
- Đình Phong, nếu có một ngày anh phản bội em, em sẽ khiến anh tìm không thấy em.
Đình Phong thoáng sửng sốt, nhận ra cô không phải đang nói đùa, nhất thời khẽ cười, lại làm bộ thở dài.
- Vậy không còn cách nào, em đành phải bên anh cả đời thôi.
Hàng mi cô nhẹ run rẩy, mau chóng rủ xuống giấu đi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. Cả đời… lâu lắm…
- Nói đi, em sao vậy?
Xem cô vừa ngơ ngác lại kinh ngạc, anh chợt bật cười.
- Không cần hỏi anh làm sao biết, đĩa cơm bị em chọc vữa cả rồi. Có gì cứ nói cho anh, biết đâu anh lại giúp được thì sao?
Hải Lam cúi xuống mới thấy, suất cơm của mình đã bị trộn không còn nhìn ra món nào cùng món nào, đơn giản cũng buông đũa. Cô cắn cắn môi, phân vân hồi lâu, thình lình toát ra một câu.
- Đàn ông…đều thích sống chung mà không kết hôn sao?
Đình Phong ho khan, cân nhắc cô hỏi câu này có dụng ý gì. Theo phản ứng lần trước của cô, chắc chắn không phải là nhắc nhở anh, xem ra là hỏi cho người khác.
- Không hẳn, trừ khi anh ta không có định nghiêm túc. Bạn em có ai ở vào hoàn cảnh đó sao? – Tính ra bạn bè cô cũng không nhiều, nếu anh đoán không sai…
- Là Tịnh Yên. Cô gái sống cùng em lúc trước, anh nhớ không?
Quả nhiên, người phụ nữ này đúng là vô liêm sỉ!
- Cô ta than phiền với em? – Giọng anh chợt lạnh vài phần, đáng tiếc cô không nhận ra.
- Không phải, cô ấy nói họ sắp kết thúc rồi.
Nghĩa là sao? Không lẽ đã tìm được mục tiêu mới béo bở hơn? Hừ, lòng tham quá lớn, cô ta sẽ không sợ vỡ bụng mà chết sao?
- Thật ra Tịnh Yên rất tội nghiệp, anh biết không, cô ấy…
- Hải Lam, em biết về cô ta bao nhiêu?
Cô nghi hoặc nhìn anh.
- Ngộ nhỡ tất cả những lời cô ta nói đều là bịa đặt, ngộ nhỡ cô ta không như bề ngoài em vẫn thấy thì sao?
- Đình Phong! – Cô cắt đứt anh. – Tịnh Yên như em gái em, em không mong nghe ai nói xấu em gái mình. Bọn em quen biết ba năm, cô ấy làm người thế nào, em biết rõ nhất. Trái lại anh, mới gặp Tịnh Yên một lần, vì sao phải thành kiến với cô ấy như vậy? Không lẽ hai người trước kia từng xảy ra hiểu lầm?
Anh tránh ánh mắt tìm tòi của cô, vội lấp liếm để che giấu.
- Không có gì, anh chỉ lo em bị lừa gạt thôi. Nhưng em đã nói hiểu rõ cô ấy thì anh an tâm rồi.
Cô vẫn cảm thấy anh hơi kì lạ, song còn chưa kịp nghĩ nhiều, Đình Phong đã thúc giục cô trở về. Đi đến trước thang máy, đột nhiên anh quay đầu hỏi cô.
- Giữa anh và Tịnh Yên, em tin tưởng ai hơn?
Hải Lam sửng sốt, đắn đo một lát vẫn không thể tìm được đáp án, song còn để ý chuyện vừa nãy nên cố ý nói.
- Tịnh Yên. – Ít nhất cô ấy cũng luôn nói tốt về anh.
Lồng ngực Đình Phong như bị ngăn chặn, vừa hậm hực vừa ghen tị, lại không thể phát tác. Cũng chẳng trách được ai, ai bảo anh hỏi vấn đề thiếu dinh dưỡng này? Nếu đổi lại cô hỏi anh tin tưởng cô hay Trịnh Duy, anh cũng khó xử vậy thôi. Chỉ là buồn bực tích tụ, không phải một chốc là có thể tiêu tan.
Lại là một tuần trôi qua, bàn tán trong công ty về lễ đính hôn tổng giám đốc cũng càng lúc càng nhiều. Có người tranh thủ chuẩn bị quà biếu, có người tranh thủ nịnh nọt, có người hi vọng tại buổi tiệc quen biết nhiều người giàu có… Còn riêng Hải Lam vẫn dửng dưng, một bộ tất cả không dính dáng tới mình.
Đối cô mà nói, Trịnh Duy chẳng qua là ông chủ, cho dù có thêm tầng quan hệ là bạn Đình Phong, cùng lắm chỉ như quan hệ hàng xóm xa với người nổi tiếng. Anh ta kết hay không kết hôn, với cô đều không sao cả, cô chỉ cần làm tốt bổn phận bản thân là tốt rồi…
- Anh sẽ dự lễ đính hôn…tổng giám đốc sao?
Đình Phong sợ run một lát, bàn tay nắm vô lăng thoáng siết chặt.
- Ừm, thứ sáu tuần sau em rảnh không? Có muốn đi cùng anh?
Cô hơi trầm ngâm, giống như đang tự hỏi. Anh lại vờ vô tình tiếp lời.
- Nghe nói cậu ta dự định thuê một tầng của khách sạn năm sao, còn mời rất nhiều những nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh, ngoài ra tất cả nhân viên công ty cũng có thể tham dự, không kể họ hàng hai bên gia đình… Anh đoán chắc cũng phải lên đến vài trăm người.
Quả nhiên, Hải Lam nghe vậy liền rùng mình, lập tức lắc đầu.
- Em không đi! – Nói xong cô lại ngập ngừng, do dự hỏi. – Nhưng mà…không đi có sao không?
Anh khẽ cười, tranh thủ lúc dừng đèn đỏ xoa nhẹ má cô một chút.
- Không sao, loại yến hội đó thật ra cũng rất nhàm chán. Em đã không muốn thì không cần phải đi.
Kì thật trong lòng anh lại nhẹ nhàng thở ra. Dựa vào biểu tình của cô đến xem, có lẽ cô ta vẫn chưa nói gì với cô. Theo bản năng, anh cũng không muốn cô biết chuyện giữa Tịnh Yên và Trịnh Duy. Khó khăn lắm hai người mới hòa hợp được như hiện giờ, anh không nghĩ lại xuất hiện vết rách giữa họ.
Trịnh Duy là bạn anh, anh không thể ngăn cậu ta trả thù. Điều duy nhất anh làm được chỉ là hạn chế hậu quả đến mức thấp nhất, không để cho cô cũng bị cuốn vào.
- Bạn anh… thực sự yêu cô tiểu thư kia sao? – Không hiểu tại sao, rõ ràng mọi chuyện không liên quan đến mình, cô vẫn không nhịn được hỏi.
Đình Phong trầm mặc, thật lâu mới thở dài.
- Đó là lựa chọn của cậu ta.
Con người, sẽ vì lựa chọn của mình mà trả giá. Mặc dù Trịnh Duy luôn miệng nói hận Tịnh Yên, luôn miệng nói muốn báo thù, nhưng nếu đã không yêu, làm sao có hận? Chỉ sợ đến khi nhận ra điều đó, người đau khổ nhất, cuối cùng vẫn là cậu ta.
- Thôi không bàn chuyện này nữa, tối nay anh muốn ăn canh cá nấu me!
Hải Lam bật cười, không tiếp tục truy hỏi nữa, dẫu sao cô chẳng phải thực sự quan tâm.
Song cô không để ý là, lúc cô quay đầu đi, khóe môi Đình Phong cũng dần hạ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen