Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đây là báo cáo điều tra thị trường, còn đây là bản kế hoạch mới của tổ một…
Anh như có điều suy nghĩ nhìn cô, đột nhiên hỏi một câu chẳng hề liên quan.
- Hình như em có chuyện không vui?
Hải Lam sửng sốt một chút nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ đạm mạc.
- Cho dù có thì cũng là chuyện của tôi. – Ý là không quan hệ tới anh.
Đúng là tâm trạng cô không được tốt, hôm qua tự dưng Tịnh Yên nói sẽ chuyển đi làm cô bất ngờ không kịp trở tay. Chẳng cần nghĩ cũng biết cô ấy sắp chuyển đi đâu, chỉ có thể là chỗ của “người đó”. Nếu như cô ấy cảm thấy vui vẻ thì cũng không sao, đằng này…Tịnh Yên chắc chắn có việc đang giấu cô!
- Tôi thắc mắc…- Anh bỗng đứng lên, hai tay chống xuống bàn, mặt đối mặt với cô. – Khi nào thì em có thể gỡ bỏ vỏ bọc lạnh lùng này?
Hải Lam không vui nhíu mày.
- Bây giờ đang giờ làm việc, phiền anh cẩn thận ngôn ngữ hành vi.
Bắt đầu mất bình tĩnh rồi sao? Khóe môi anh bất giác gợi lên.
- Vậy ngoài giờ làm việc thì được?
- Anh! – Cô tức giận trừng mắt anh, bàn tay hết nắm chặt lại buông ra. Cố hít thở sâu, trong giọng nói cô đã có tia thỏa hiệp. – Rốt cuộc anh còn muốn tiếp tục đến bao giờ?
- Đến khi em đồng ý làm bạn gái tôi.
- Không! – Không cần đắn đo, một ngụm cự tuyệt.
- Lí do?
- Không lí do gì cả, ngoài tôi ra còn có rất nhiều đối tượng cho anh lựa chọn…
- Nhưng họ không phải là em.
Ánh mắt chân thành của anh, giọng nói dịu dàng làm cô hơi ngẩn người, bối rối dời tầm mắt.
- Hừ, tôi không thèm tranh cãi với anh! Tóm lại, anh sẽ phí công thôi!
Nhìn bóng cô lại đi như thể chạy trốn ra khỏi căn phòng, Đình Phong không nhịn được lần nữa bật cười thành tiếng. Đột nhiên anh có cảm giác cô không còn xa xôi như trước nữa mà ngày càng chân thật hơn.
Buồn bực a buồn bực. Rõ ràng không làm gì sai, vì sao cô không dám đối mặt với anh ta? Hải Lam, điềm tĩnh mọi ngày của mi đâu? Sự ổn trọng mọi ngày của mi đâu? Làm sao chỉ vì đôi câu của anh ta mà cảm xúc dao động phập phồng đến thế? Hừm, không đúng, tất cả là do anh ta. Lúc đầu luôn lợi dụng quyền hành để chèn ép, bây giờ thì quay sang trêu chọc cô! Đồ đáng ghét! Cái tên vừa hách dịch vừa phách lối, vừa độc đoán lại còn chẳng thèm quan tâm đến ý nguyện người khác…
Ngón tay cô bất giác sờ lên môi…Phải rồi, anh ta chỉ là một kẻ đáng ghét mà thôi. Người như vậy, làm sao cô có thể…thích anh ta được chứ?

Khi cô tan ca trở về, Tịnh Yên đã dọn đồ đi rồi, chỉ để lại tờ giấy nhắn nói cô đừng lo lắng, cô ấy tự biết việc mình đang làm.
Hải Lam không nói gì khẽ thở dài, bảo cô không lo được sao? Cô vốn coi Tịnh Yên như em gái, từ lâu đã xem chuyện cô ấy như chuyện của mình. Chứ đổi lại là người khác, cô còn lười quản đâu!
Bỗng cô nhớ lại ba năm trước, lần đầu tiên gặp Tịnh Yên, đêm đó cô ấy say đến bất tỉnh nhân sự trước cổng khu chung cư. Đến giờ cô còn chưa hiểu nổi tại sao lúc ấy, một kẻ vốn không thích lo chuyện bao đồng như mình vậy mà lại đưa người lạ về nhà, còn giúp thay quần áo, pha nước gừng giải rượu…Có lẽ là duyên phận đi, vì cô cảm thấy nét nào đó ở cô ấy…giống mình.
Sau đó, cả hai nghiễm nhiên trở thành bạn thân, có một lần Tịnh Yên kể chuyện của mình cho cô nghe. Hơn ai hết, cô hiểu được nỗi dằn vặt cũng như khổ sở của cô ấy, nhưng bản thân lại chẳng thể giúp được gì. Chu yện tình cảm rối ren chẳng khác nào mớ mạng nhện, một khi sa vào thật khó thoát ra, cố giãy dụa lại lún sâu hơn. Thấy cô ấy như vậy, cô không khỏi càng thêm kiên định ý niệm trong đầu…
Tịnh Yên cũng không nói nhiều, thậm chí còn không cho cô hay người đàn ông đó là ai. Cô chỉ biết được cái tên “Duy” mà cô ấy nhắc đi nhắc lại trong cơn say, và loáng thoáng nghe Tịnh Yên nói hiện giờ anh ta đang là tổng giám đốc một công ty lớn nào đó…Qua những biểu hiện gần đây của Tịnh Yên, cô cũng đoán ra có lẽ họ đã gặp lại nhau. Chỉ là, khoảng cách giữa hai người thực sự quá xa, cô sợ rằng ở bên anh ta, Tịnh Yên sẽ bị tổn thương lần nữa.
Haizz…Chuyện đến đâu lo đến đó đi. Hải Lam buông thõng vai, mệt mỏi vào bếp kiếm mì gói. Thật ra bình thường cô cũng lười nấu cơm, chỉ vì có thêm Tịnh Yên nên mới tuân thủ đều đặn mỗi ngày ba bữa. Những lúc đi siêu thị, cô toàn mua mấy thứ đồ ăn sẵn với đồ hộp, nhanh gọn mà tiện lợi. Sống một mình thì thoải mái nhất chính là tự do, có thể tùy ý làm bất cứ việc gì mà không ai quản. Nhưng đáng sợ nhất…là cô đơn. Tịnh Yên đi rồi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ còn mình cô. Nấu cơm cũng cho ai ăn đâu?
*****
Mì tôm, phở ăn liền, cháo ăn liền…Nên chọn loại nào nhỉ?
Trong siêu thị, Hải Lam đang phân vân cầm hai loại mì trên tay thì bỗng bị một ngoại lực va vào làm chúng rớt xuống đất.
- Xin, xin lỗi!
- Không có gì. – Cô không mấy bận tâm cúi xuống định nhặt hai gói mì, chợt giọng nói kia lại vang lên mang theo vui mừng cùng khó tin.
- Hải…Hải Lam!?
Hải Lam ngẩng đầu lên, thấy người phụ nữ tầm ba mươi đang bế đứa bé gái khoảng hai tuổi, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
- Cô…là ai?
- Ôi trời, Thanh Loan đây! Bọn mình học cùng nhau hồi cấp ba, trường THPT Nguyên An ý! Nhớ chưa?
- Thanh Loan!? À…
Vẻ mặt Thanh Loan trở nên hồ hởi.
- Nhớ rồi đúng không? Trùng hợp thật đấy, không ngờ gặp lại cậu ở đây. Trông cậu vẫn chẳng khác hồi xưa là mấy, tớ nhìn cái là nhận ra ngay.
- Ừ…- Thật ra là chưa. == Nhưng người này biết tên cô, có lẽ họ từng học cùng thật.
- Cậu đi siêu thị một mình thôi à? Thế chồng cậu đâu?
- Tôi chưa kết hôn.
- Thế à…Ha ha. – Thanh Loan xấu hổ cười khan. – Quên mất, đây là con gái mình, Trà My. My, chào cô đi con!
Bé gái chớp đôi mắt to tò mò nhìn Hải Lam, lễ phép làm theo lời mẹ.
- Con chào cô.
- Ừm. – Cô hơi gật đầu xem như chào hỏi, tính cô vốn cũng không thích trẻ con lắm. Có điều dường như chúng đều vẫn thích nhìn mặt cô.
- Đã lâu rồi nhỉ, phải mười năm chứ ít gì! Mà cậu nghe tin gì chưa? Trường mình tổ chức kỉ niệm tròn ba mươi năm thành lập, còn mời cả những cựu học sinh cũ về dự nữa.
- Vậy sao? – Hải Lam thờ ơ đáp lời, có vẻ không mấy để tâm.
Giống như không nhận thấy sự lạnh nhạt của cô, người phụ nữ tiếp tục hào hứng tiếp lời.
- Đám người lớp mình đang hẹn nhau họp lớp ngày hôm đấy luôn, ngày 15 tháng 8, cậu cùng đi được không?
- Tôi không biết, nếu rảnh.
- Mãi mới có dịp cả lớp tụ tập mà, đi đi cho vui! À, mà cho tớ số điện thoại đi, để tiện liên lạc.
-…0984836xxx
Lưu xong số điện thoại, cô tươi cười xoay người lại.
- Xong rồi, thôi tớ đi đây, chồng tớ đang chờ. Bai nhé, cậu nhất định phải đến đấy!
Đến như gió, đi cũng như gió. Thanh Loan rời đi, một lúc lâu sau Hải Lam vẫn còn đứng yên tại chỗ, tâm tư phức tạp không nói thành lời. Họp lớp sao? Tức là…có khả năng sẽ gặp lại…“người đó”!?
Giờ tan tầm, Uyển Vy đang định thu thập bàn làm việc bỗng thấy Hải Lam vẫn như cũ vùi đầu vào bảng số liệu trên máy tính, không nhịn được hỏi.
- Chị Lam, chị chưa về sao?
- Ừm, tôi còn chút số liệu cần phải xử lý, cũng sắp xong rồi.
- Vậy em về trước đây. – Biết cô là người ham công tiếc việc, Uyển Vy cũng không kiên trì.
Không biết qua bao lâu, đến khi Hải Lam mệt mỏi xoa bóp bả vai có chút đau nhức là lúc một giọng nói vang lên sau lưng cô.
- Chỗ này số liệu có vấn đề.
Cô chợt giật mình quay lại, suýt chút nữa chóp mũi đụng vào ngực anh. Đình Phong một tay chống lên mặt bàn, một tay chỉ vào màn hình máy tính, từ phía sau nhìn lại giống như cả người cô được bao trọn trong vòng tay anh. Tư thế muốn có ám muội bao nhiêu thì ám muội bấy nhiêu.
Trái tim cô mất không chế mà nhảy dựng, cô nghiêng người về phía trước muốn tách ra, nhưng đã chẳng còn đường để lui.
- Giám đốc, anh…
- Ừ?
Anh khẽ mỉm cười nhìn vẻ bối rối của cô, cố ý cúi xuống gần sát cô hơn.
- Phiền anh lui lại được không?
- Không.
Thấy cô sắp sửa bão nổi, anh cũng hợp thời thu tay lại. Đôi khi quá mức áp bách cũng không tốt, dù sao vẫn còn nhiều thời gian.
- Em quyên góp tất cả thú bông tôi tặng cho cô nhi viện?
Sáng nay đột nhiên có người ở cô nhi viện nào đó gọi điện cảm tạ anh.
- Phải, vậy thì sao?
- Không có gì, chúng là của em, em muốn xử lý thế nào là quyền của em. – Ít nhất thì cô cũng không vứt chúng đi. Giọng anh có vẻ thản nhiên, nhưng giấu không nổi một tia ảm đạm. Tự dưng cô lại có cảm giác áy náy, liệu cô làm vậy có quá đáng lắm không? Cô vẫn chưa hỏiqua anh mà lại tự ý tặng cho người khác…Không tự chủ được lại mở miệng giải thích.
- Để chúng lại tôi cũng không dùng đến, không bằng đem chúng cho bọn trẻ sẽ có ích hơn…
Khóe môi anh bất giác cong lên, bỗng nhiên hỏi sang chuyện khác.
- Chủ nhật em có rảnh không?
- Anh hỏi làm gì? – Cô ngẩn ra một lúc, giây lát sau nhìn chằm chằm anh, bộ dạng mười phần đề phòng làm anh chợt thấy buồn cười.
- Cùng tôi đi đến một nơi.
Gần như không cần suy nghĩ, cô lập tức cự tuyệt.
- Hôm đấy tôi bận rồi.
- Bận chuyện gì vậy?
Hải Lam bặm môi, không muốn trả lời. Nhưng nếu không nói…chắc chắn anh ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Họp lớp.
Ánh mắt anh hơi lóe ra, nửa đùa nửa thật nói.
- Vậy tôi đi cùng em.
- Anh có tư cách gì mà đòi đi?
- Với tư cách bạn trai em.
Vô sỉ, làm sao mặt anh ta có thể dày đến thế? Hải Lam nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Thật sao? Tại sao tôi lại không biết?
- Có lẽ em đã quên.
Được rồi, da mặt anh ta không phải dày, mà là cực kì dày.
Đối diện vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận mà không làm được gì của cô, Đình Phong bỗng bật cười, về sau càng lúc càng cười lớn.
Hải Lam hít thở sâu, cố gắng kiềm chế xúc động muốn đánh người, không nói không rằng đứng lên thu dọn đồ đạc.
- Để tôi đưa em về.
- Không cần.
- Dù sao cũng tiện đường…
- Tôi đã bảo không cần!
- Tối rồi, em về một mình tôi không yên tâm…
- Tôi có thể tự xoay sở, không nhọc anh phải lo.
- Nhưng tôi lỡ lo lắng rồi.

Thực phiền. Rốt cuộc bị anh quấn lấy không còn cách nào, cô đành để anh đưa về. Hiện giờ chắc hẳn cũng chẳng còn ai nhìn thấy, hơn nữa…cứ coi như đền bù chuyện kia đi.
- Tạm biệt.
Dõi theo bóng cô khuất dần trong ngõ, anh lơ đễnh nở nụ cười. Còn ba ngày nữa…Không biết đến lúc đó cô sẽ phản ứng thế nào?
Hải Lam đứng lặng trước giường ngủ, bàn tay vô thức vuốt ve khuôn mặt búp bê. Vì sao cô lại giữ lại nó đâu? Cô không biết, hay chính xác hơn là, cô không muốn đi sâu tìm hiểu. Dù muốn dù không, cảm xúc của cô vẫn đang dần biến hóa, từng chút từng chút một. Nhưng là…Nắm tay cô chợt siết chặt. Dừng lại thôi, không thể lún sâu thêm nữa.
*****
Chủ nhật, trời trong nắng ấm.
Đứng trước ngôi trường đã xa cách mười năm, trong lòng cô tràn ngập những cảm giác hỗn độn. Từng tốp học sinh đi lướt qua cô, thi thoảng một vài ánh mắt hiếu kì dõi lại đây. Tự dưng Hải Lam thấy do dự, có lẽ…cô không nên đến. Cô khẽ thở dài, vừa định xoay người thì có tiếng gọi giật lại từ đằng sau.
- Hải Lam, Hải Lam phải không?
Là Thanh Loan lần trước gặp trong siêu thị, cùng đi với nhóm người khoảng hơn mười người. Những khuôn mặt với cô mà nói, vài phần xa lạ cũng vài phần quen thuộc.
Thanh Loan thân thiết vỗ bả vai cô, theo sau thản nhiên bắt chuyện.
- Đến rồi sao cậu không vào? Mọi người còn đang chờ đâu.
Cô không quá tự nhiên ứng thanh, tầm mắt cố ý vô tình dạo qua đám người, tiếp theo tự giễu cười cười. Rốt cuộc đang đợi cái gì? “Người kia” chưa chắc đã tới, mà dù có tới thì cũng thay đổi được gì. Hải Lam thoáng lắc đầu vung đi những suy nghĩ vẩn vơ, theo sau đuổi kịp cước bộ những người khác.
Trường học dường như không thay đổi nhiều, lớp học cơ bản vẫn như xưa, ngoại trừ bàn ghế mới, bảng mới, lớp ve tường vàng nhạt được quét mới. Hôm nay có thể nói vô cùng náo nhiệt, cựu học sinh cũng về trường rất đông. Phòng cô cũng phải có đến 48, 49 đầu người. Tuy nhiên, điều cô ngạc nhiên nhất là tất cả cư nhiên còn nhớ rõ cô, trong khi cô chẳng nhớ nổi mấy người. Hải Lam suy đi tưởng lại cũng không rõ, hồi trước cô ở lớp cũng không thân thiện với ai, phần lớn thời gian thường ngồi đọc sách hoặc ngẩn người, thậm chí có thể nói là tự mình cô lập chính mình, làm sao vẫn nhiều người nhận ra cô đến thế? Mà cô không biết chính là, càng như cô “mặt lạnh như tiền” lại càng dễ dàng gây chú ý, hơn nữa, trọng yếu hơn cả còn một nguyên nhân khác…
- Khụ, bạn Lam, bạn còn nhớ tôi không?
Cô chăm chú quan sát người trước mặt mình hồi lâu, cuối cùng cũng có điểm ấn tượng.
- Lớp…lớp trưởng!?
- Ha ha, biết mà, một người siêu cấp đặc biệt như tôi thì ai mà quên được chứ? Xem đi, đến Hải Lam cũng nhớ…
Hồng Ngọc liếc sang đầy khinh bỉ.
- Chắc gì cậu ấy đã nhớ tên ông?
Cái này…Đối diện những ánh nhìn lần nữa tập trung lại đây, cô xấu hổ ho khan hai tiếng rồi áy náy nói câu xin lỗi làm cho tất cả mọi người một trận cười vang. Vị “cựu lớp trưởng” cũng tự động ngậm miệng vẻ mặt xám xịt ngồi về chỗ cũ.
- Tôi biết một người cậu sẽ không quên – Thanh Loan thình lình dựa vào vai cô, đùa cợt nháy mắt mấy cái. – Đoán xem, Phong nha…
Hải Lam thoáng cứng ngắc thân mình, song nhanh chóng phục hồi tinh thần, thản nhiên nở nụ cười nhạt. Từ trước đến giờ cô vốn giỏi che giấu cảm xúc nên ai cũng nhìn không ra vẻ bất thường.
- Đúng rồi, sao Phong chưa đến nhỉ? Có ai gọi cậu ấy chưa?
- Gọi rồi, thấy bảo lát nữa sẽ tới.
Thật sẽ đến sao? Cô khẽ nhấp mím môi, nhẹ buông xuống mí mắt.
- Nhắc đến mới nhớ, ngày xưa cậu ta theo đuổi Hải Lam đủ thảm nha! Nghe nói đến giờ còn chưa kết hôn, hay là…tại “ai đó” nhỉ!?
- Chắc rồi, cả Lam cũng thế, liệu cả hai có “hẹn ước” gì trước không thế?
Tiếng cười đùa vang lên khắp nơi, ai nấy đều tràn đầy mong đợi chờ xem phản ứng thất thố của Hải Lam, kết quả một đám thất vọng. Chỉ thấy nét mặt cô vẫn bình tĩnh không gợn sóng, không tránh khỏi sâu sắc cảm nhận không thú vị. Aiz, làm sao họ lại quên biệt hiệu cô là “băng nữ” đâu?
Được khoảng nửa tiếng, chủ nhiệm lớp bước vào, mọi người tiến lên ồn ào thăm hỏi, tặng quà, nhất thời bỏ quên cả việc trêu chọc Hải Lam. Cô còn ngồi thêm một lát, chờ không ai để ý đến mình mới lẳng lặng rời đi. Xem ra cô vẫn không quá thích hợp với những đám đông.
Vừa bước ra phía ngoài, nháy mắt cô thả lỏng tâm tình, hít thở sâu bầu không khí trong lành. Bất tri bất giác đi đến sau trường, Hải Lam lơ đãng ngắm nhìn hàng bạch đàn xen kẽ vài cây bằng lăng già đang đung đưa đón gió. Từng chùm hoa bằng lăng nở rộ, cánh hoa tím nhạt lất phất tung bay. Cô khẽ đưa tay đón lấy cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống, vô thức mỉm cười. Đáy mắt xẹt qua một tia tưởng niệm, nơi này…lần đầu tiên có người tỏ tình với cô.
Thời gian trôi qua như dòng nước, đã đi là không trở lại. Cuộc đời như những đường thẳng kéo dài, có thể là những đường song song vĩnh viễn không gặp nhau, có khi giao nhau tại một điểm rồi vĩnh viễn tách ra, có thể trùng nhau, đến khi một đường đứt đoạn, một đường cô đơn lạc lõng tiếp tục bước đi. Con người là thế, gặp nhau để rồi chia tay…Đôi khi nhớ lại quá khứ, có lẽ tiếc nuối nhưng cô không hối hận. Bởi vì tình cảm là thứ khó đảm bảo nhất.
Hải Lam đạm cười, thả tay cho cánh hoa bay. Việc gì đã qua rồi thì để cho nó đi…
Đột nhiên một đạo âm thanh truyền tới cắt đứt dòng yên tĩnh.
- Tôi thích em!
Cô bỗng giật mình, theo bản năng lập tức xoay người, đối diện với khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
- Em từng nói nếu mười năm qua đi mà tôi vẫn có thể đứng trước em nói những lời này thì sẽ đồng ý với tôi!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen