Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành lang tầng 7, Hải Lam đang ôm tập tài liệu, ba bốn người đi lướt qua cô, đột nhiên một người va mạnh vào cô làm tất cả tài liệu rơi xuống đất.
- Eo, nhìn xem ai đây? Quản lý Lam phòng kế hoạch?
Cô làm như không nghe thấy, chỉ tự cúi xuống nhặt lại giấy tờ, nhưng sự thờ ơ của cô lại bị lí giải thành sự khinh thường.
- Ngạo mạn gì chứ? Tưởng mình cao giá lắm sao? Chẳng qua cũng chỉ là món đồ tiêu khiển cho người khác thôi, bây giờ bạn gái người ta về rồi, cứ việc chuẩn bị tinh thần bị đá đi là vừa!
Xem ra đồn đãi lại tăng thêm một cấp bậc mới. Hừ, tâm trạng cô đang không được tốt, mấy người này còn tìm đến gây sự, coi cô là bao cát tùy tiện đánh đấm sao?
- Vậy thì sao? – Hải Lam lạnh lùng quét qua đám người. – Tôi bị vứt bỏ hay không liên quan gì đến các người? Một đám nhàm chán ăn no rỗi việc chạy đi tọc mạch vào chuyện người khác? – Thật ra cô còn muốn nói là, các người có bệnh sao? Cũng không biết vì lí do gì, nếu như bình thường chắc chắn cô sẽ mặc kệ bỏ đi, nhưng lần này cô lại không nghĩ nhịn.
Những lời cô nói chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, Thúy Dung giận không thể át giơ tay lên.
- Có chuyện gì vậy? – Lành lạnh thanh âm đột ngột vang lên, cánh tay đang đứng giữa không trung trở nên cứng đờ.
Đình Phong chậm rãi đi tới đứng trước cô, ánh mắt sắc lạnh liếc nhìn bàn tay đang có xu hướng chuẩn bị hạ xuống, nét cười âm trầm rét buốt làm thân thể bốn người kia không tự chủ được run lên.
- Cô — định đánh ai?
- Tôi không…không phải…- Không dự đoán được anh bỗng nhiên xuất hiện, cô ta cuống quýt thu tay về, mồm miệng lắp bắp muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì. Đáng chết, biết trước không nên trêu chọc Hải Lam, ai mà ngờ lại xui xẻo đến thế!
Anh trầm mặc không lên tiếng, song biểu tình càng thêm lạnh lẽo, cảm giác áp bách càng lúc càng tăng. Hồi lâu sau, khóe miệng anh bất giác cong lên.
- Thúy Dung phòng marketing?
Ngữ điệu bằng phẳng không phập phồng nhưng tràn ngập hương vị nguy hiểm. Không khí như hạ đến âm độ, xung quanh vốn đã im lặng nay càng nín thít, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Làm một nhân viên, tốt nhất nên dành sức lực mà chuyên tâm công tác, chứ không phải khắp nơi đi sinh sự. Nếu còn có lần sau…- Mặt sau không nói, ý tứ cảnh cáo nồng đậm.
Như được đặc xá, mấy người lung tung đáp lời, sau đó mau chóng chạy trối chết. Đình Phong híp mắt nhìn theo, mong là bọn họ biết điều mà rút ra bài học. Quay đầu nhìn Hải Lam, vẻ mặt anh lập tức thay đổi, giọng nói tuy đã dịu đi nhưng vẫn còn chút trầm trọng.
- Em bị như vậy từ bao giờ?
- Không quan trọng, chỉ cần anh cách xa tôi một chút là tốt rồi. – Bọn họ chẳng qua là ghen ghét, nếu không có anh, họ cũng không còn lí do làm phiền cô nữa.
Sắc mặt anh trở nên vô cùng tối tăm, thấy cô lại chuẩn bị đi, anh bỗng nói với theo, kiên định mà chắc chắn.
- Chuyện này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa.
Bóng lưng cô hơi cương, nhưng không dừng lại. Anh mím chặt môi, sắc mặt khó coi. Cô chưa từng cho anh biết những việc này…là vì không tin tưởng anh? Hay vì chưa từng quan tâm, nên cũng không để ý? Nghĩ đến đây, anh bỗng quay lưng gọi điện thoại.
- Duy!? Vài người cấp dưới của cậu có vẻ đang chán công việc hiện giờ.
Hừ, những kẻ muốn tổn thương cô, trước hết đối mặt với anh!
Ngày hôm sau, bốn nữ nhân viên phòng marketing đột nhiên bị điều đi chi nhánh ở Hải Phòng. Có lẽ có người không hiểu, nhưng những ai sáng suốt đều biết tại sao. Qua chuyện này, dù kẻ ngu ngốc cũng hiểu được vị trí cô trong lòng anh. Kể cả bất mãn thế nào cũng không còn ai dám công khai đi kiếm chuyện với Hải Lam, nh ờ vậy mà bên tai cô cũng thanh tịnh không ít. Tuy nhiên, phiền muộn của cô dường như chỉ mới bắt đầu.
Cứ khoảng hai, ba ngày Jessica lại đến tìm Đình Phong một lần, có khi vào giờ nghỉ trưa, có khi vào giờ tan tầm. Trông thấy họ đi với nhau, bất giác cô thấy thực không thoải mái, lồng ngực cứ như bị gì đó chặn lại, nghèn nghẹn, khó thở. Thế nên cô đã phát huy tối đa tinh thần của đà điểu, vùi đầu trong cát. Dù sao mắt không thấy, tâm cũng không phiền.
Dĩ nhiên, hậu quả là Đình Phong phẫn nộ rồi. Suốt ngày bị Jessica quấn lấy anh đã đủ bực dọc, cố tình cô còn mọi cách tránh né, kiểu như anh có người khác, cô cầu còn không được! Trái tim cô làm bằng sắt đá sao? Coi thường tình cảm anh đến thế, chán ghét anh đến thế? Chán đến mức muốn anh biến mất luôn khỏi tầm mắt cô?
- Giám đốc, đây là kế hoạch tổ một.
Đình Phong liếc cũng chưa từng liếc bản kế hoạch kia một cái, chỉ chằm chằm liếc nhìn cô. Hải Lam bị nhìn đến mức bối rối, vội buông tờ kế hoạch rồi lui lại.
- Nếu không còn việc gì thì tôi đi trước.
Lại nữa? Mặt anh trầm xuống, tức giận nháy mắt xông thẳng lên não.
- Đứng lại!
Cô khựng lại tại chỗ, mặc dù rất muốn rời đi, song bản năng nói cho cô biết tốt nhất không cần chống lại ý anh vào lúc này. Anh không nói gì nhìn bộ dáng nơm nớp đề phòng của cô, nhưng nghẹn khuất mấy ngày này quả thật chịu không nổi nữa. Đảo mắt qua đồng hồ, tốt lắm, vừa vặn giờ nghỉ trưa.
- Đi ăn cơm cùng tôi, tôi có chuyện cần nói với em.
- Tôi không…
Anh nguy hiểm nheo lại mắt, thanh âm rất lạnh, rất tĩnh.
- Em muốn tự đi hay tôi “giúp” em đi?
Uy hiếp, trắng trợn uy hiếp! Bực bội là cô lại không dám phản kháng, vì cô biết anh hoàn toàn không nói đùa! Bỗng cô chợt nghĩ đến, cô gái kia sao còn chưa tới? Vừa nghĩ đến đây, Jessica đột nhiên xuất hiện, không dấu vết chen vào giữa hai người.
- Hi, Steven!
Hải Lam thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng không hiểu sao cảm giác không khỏe kia lại dâng lên. Cô vội nắm chặt tay, đè lại cảm xúc đó.
- Vậy tôi đi…- Chữ “trước” còn chưa kịp thốt ra, Đình Phong đã cắt đứt lời cô.
- Xin lỗi Jessica, hôm nay tôi có hẹn rồi.
Cô vội lắc đầu xua tay
- Không sao, tôi có thể…
Chợt anh siết chặt vai cô đến có chút phát đau, ánh mắt che kín tức giận. Đến lúc quay lại đối mặt Jessica thì đã khôi phục bình thường, thậm chí còn hơi mỉm cười.
- Jessica, tôi vẫn chưa giới thiệu với cô đúng không, đây là Hải Lam, bạn gái tôi.
Câu nói khiến Jessica lẫn Hải Lam đều không nén được kinh ngạc. Cô khó có thể tin nhìn anh, một cảm giác kì dị chợt len lỏi. Giật mình trong chốc lát, cô mới nhớ ra mình cần phải phản bác.
- Không…
- Nếu em dám nói thêm một từ nữa thôi, tôi sẽ hôn em giữa đại sảnh. – Nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, thành công khiến cô lập tức nhắm lại miệng, cả khuôn mặt đỏ bừng căm tức trừng mắt anh. Đúng là không biết xấu hổ!
Chứng kiến hai người không kiêng nể gì mà “mắt đưa mày lại”, đáy mắt Jessica xẹt qua một tia bị thương. Người con gái cạnh anh, không xinh đẹp bằng cô, cũng không có gì đặc biệt hấp dẫn, nhưng cô tuyệt đối không nghi ngờ anh chỉ lôi người ta ra làm lá chắn. Bởi cô biết anh căn bản khinh thường làm việc đó, hơn nữa, ánh mắt thương yêu nuông chiều kia là thứ cô chưa bao giờ nhận được. Thật ra Jessica cũng là người có tính tình. Lúc trước cô sống chết truy đuổi anh, từ bỏ cả lòng tự trọng cũng quyết tâm chinh phục anh chỉ vì anh là người đầu tiên không bị mê hoặc bởi vẻ ngoài của cô. Khi cô hiểu mình thực sự thích anh cũng là lúc cô nhận ra trái tim anh, thủy chung không thuộc về cô. Theo anh về đây chẳng qua để hoàn toàn hết hi vọng mà thôi.
Bỗng dưng Jessica nở nụ cười, cười đến sáng lạn.
- Em hiểu rồi.

Đình Phong một đường kéo tay cô đi, đến tận khi vào thang máy thấy cô vẫn vây trong trạng thái ngây ngốc thì không nhịn được bật cười.
- Em tỉnh chưa vậy?
Hải Lam còn chưa kịp hiểu câu cuối cùng “cô thật may mắn” trước khi đi mà Jessica nói thầm vào tai mình là có ý gì, lại bị khuôn mặt phóng đại trước mắt làm hoảng hồn.
- Anh làm gì? – Giật mình lùi về sau, lại phát hiện tay hai người còn đang giao nắm, không khỏi vùng vẫy muốn rút tay về.
- Đi ăn cơm. – Đơn giản ba chữ, khóe môi hơi giương lên tiết lộ tâm tình anh hiện giờ không sai.
- Tôi có thể tự đi. – Ý là, anh không cần phải lôi lôi kéo kéo.
Đình Phong làm như không hiểu, bàn tay nắm tay cô càng thêm dùng sức nhưng vẫn cẩn thận không làm cô đau.
- Tôi cũng không có bế em. – Nhún vai, biểu tình lại như đang nói “dù em muốn thế cũng không sao”.
Mặt cô hết đỏ lại trắng, nhất thời không biết nói gì. Biết làm thế nào, nói không lại anh đánh cũng không lại anh. Cuối cùng đành quay phắt đi, bộ dạng lại giống như đang giận dỗi. Anh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua cô, hồi lâu mới thở dài, đột ngột toát ra một câu.
- Tôi quen Jessica khi du học.
Cô im lặng không nói, anh cũng không hi vọng là cô sẽ đáp lời, chỉ tự nói tiếp.
- Cô ấy vẫn không ngừng theo đuổi, bất đắc dĩ tôi đành phải đáp ứng làm bạn trai cô ấy một tháng, điều kiện là Jessica sẽ không dây dưa nữa. Một tháng sau, bọn tôi chia tay.
Lời nói bâng quơ như trần thuật, ý tứ lại rất rõ ràng, từ đầu đến cuối anh chưa từng có chút tình cảm nào với Jessica. Hồi đó chẳng qua vì muốn mau chóng chấm dứt phiền toái nên mới đáp ứng, anh cũng không để trong lòng, không ngờ qua lâu như vậy mà cô ấy vẫn chưa quên, còn tìm được đến tận đây. Ngẫm lại thật ra vẫn còn nhiều cách khác để từ chối, song đột nhiên anh lại muốn thử một lần dời đi lực chú ý của mình đối với cô, kết quả dĩ nhiên là — thất bại. Thế cho nên, đành vậy thôi. Đã biết được mình muốn gì, đành phải đi tranh thủ thôi, ai bảo cô cứ nhất quyết chiếm giữ tâm trí anh đâu!
- Anh nói cái này làm gì? Ai thèm quan tâm!
Ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng lại kì dị nổi lên vui vẻ. Chợt bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, thân thể cô phút chốc cứng đờ. Không thể nào, làm sao cô lại thấy vui vẻ đây? Anh ta thích ai, không thích ai, có liên quan gì đến cô?
- Tôi chỉ muốn em không hiểu nhầm. – Thật vất vả mới đến gần cô một ít, anh thực không muốn tất cả lại quay trở về khởi điểm ban đầu.
Đối diện nụ cười dịu dàng của anh, tâm trạng cô lại phiền chán không thôi.
Những ngày sau đó, Jessica quả nhiên không còn xuất hiện, giống như hoàn toàn bốc hơi không dấu vết. Đồn đại không cần tốn sức cũng bị diệt trừ.
Mọi chuyện quay lại như cũ, anh vẫn ngày ngày đưa đón cô đi về, buổi trưa vẫn nắm tay cô cùng nhau đi ăn. Điều duy nhất thay đổi là cảm giác cô hiện giờ, một chút như ngọt ngào, lại một chút sầu lo. Cảm xúc hỗn loạn khiến chân mày cô lúc nào cũng rối rắm cùng một chỗ.
- Em sao vậy? – Đình Phong lấy một đôi đũa lau cho cô, thấy cô từ nãy đến giờ không nói câu nào nên nhẹ giọng hỏi.
Ánh mắt cô phức tạp lướt qua anh.
- Không có gì. – Đến ngay cả cô cũng không hiểu nổi chính mình.
Anh hơi cười cười, gắp thêm thức ăn vào bát cô.
- Ăn đi.
Cầm đũa gẩy gẩy bát cơm, cô nhìn đống đồ ăn trong bát thoáng thất thần.
- Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao, để tôi đi đổi.
- Không cần! – Cô khẽ lắc đầu, một lát sau mới ngẩng đầu lên đối diện với anh. – Rốt cuộc anh thích tôi ở điểm nào?
Đó là vấn đề cô luôn thắc mắc, nghĩ mãi cũng không ra. Thích cô với anh có chỗ tốt nào? Từ nhỏ, cô đã luôn hòa vào trong dòng người, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình. Điều gì khiến một người như anh lại chú ý đến một kẻ tầm thường như cô?
- Không biết.
- Không biết? – Thanh âm cô thoáng chốc đề cao.
- Phải, không biết, chỉ biết là khi phát hiện ra thì tôi đã thích em rồi.
Hải Lam trầm mặc, nhưng trên vẻ mặt hiển hiện rõ hai chữ — không tin.
- Hải Lam, em có thể phủ nhận cảm giác với tôi, nhưng tuyệt đối không thể nghi ngờ tình cảm của tôi.
Anh biết ngay bây giờ bắt cô phải tim mình rất khó, nhưng không sao, anh sẽ dùng thời gian chứng minh cho cô thấy.
Tim cô không khống chế được đập nhanh hơn, bề ngoài lại vẫn bình thản như thường. Hứa hẹn!? Biết bao nhiêu người nhẹ nhàng nói ra, lại mấy ai có thể làm được? Tin tưởng thì dễ dàng, thất vọng lại dễ dàng hơn. Tìm được một người có thể tin tưởng hoàn toàn, gần như là điều không tưởng.
Đang mải nghĩ vẩn vơ, cô bị câu nói của anh kéo hồi thần.
- Thứ năm tuần sau em rảnh không?
- Làm gì? – Cô đề phòng nhìn chằm chằm anh.
Bờ môi anh khẽ nhếch, tạo thành một độ cong hoàn hảo.
- Đi dự tiệc cùng tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#teen