chỉ yêu em!cô gái ngốc ạ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm nay nó đã tròn 16 cái tuổi mà mọi người gọi là tuổi mộng mơ. Thấp thoáng nó đã là nữ sinh cấp ba rồi đã thế nó lại là một con nhỏ học cực kì giỏi nên được tuyển thẳng vào ngôi trường dành cho nhà giàu học giỏi (có nhà giàu học ngu hay hok thì t/g còn chưa chắc) nên ba mẹ nó rất tự hào về nó.

Hôm nay là ngày đầu tiên đi học nên nó rất hào hứng, nó là đứa có tính tự lập nên chả cần phiền đến ba mẹ nó có thể tự đi học. Nhưng nó không đến trường với mái tóc tém kiểu mượt mà mà thay vào đó là mái tóc đen giả ngắn và cái mái ngố tàu, thêm vào đó là mắt kiến của các cụ 50-60t dày 5 đi-ốp. nói chung bây giờ nó là 1 đứa xấu xí vì hok muốn ai để ý.

Nó cùng bộ dạng "mới" đến trường = xe đạp

_các em, lớp ta hôm nay có hs mới,các em nhớ giúp đỡ bạn - bà cô nói - em vào đi

_chào các bạn mình là Huỳnh Ngọc Bảo, mong các bạn giúp đỡ - nó vui vẻ chào hỏi

_chài, lại là một con ngốc nữa, chả có gì thú vị - nữ sinh 1

_ừh, xấu quắc - Nữ sinh 2

_phew..... - nó lặng lẽ thở phào khi nghe những lời nói đó

_thưa cô, em vào lớp được chứ? - một tên con trai bước vào

_ừh em vào chỗ ngồi đi - bà cô mặt hơi xanh

_áááhhh.... anh Vương , anh Vương - đám nữ sinh như nhoi

Nó thì vẫn ngồi đó, tay cầm quyển sách tỏ vẻ "mọt sách ng' được gọi là Vương bước xuống chỗ trống bên cạnh nó, nhìn nó rồi nói nhỏ

_hs mới à? thú vị đấy - Vương cười thầm. Nó cũng chẵng buồn để tâm, tiếp tục "sự nghiệp"

"reeeng..." giờ ra chơi, tên bên cạnh nó vừa bước ra thì cả lũ nữ sinh ùa theo. Nó cũng phải công nhận hắn đẹp thật như hoàng tử vậy, mái tóc nâu thẳng bồng bềnh cắt kiểu Hàn quốc, đôi mắt màu xanh biển, mũi cao thanh, miệng không quá rộng, nói chung là rất charming. Nhưng đối với nó quá rắc rối nó không muốn dây dưa với loại người đó.

_này, Bảo ơi~! - một đứa con gái gọi nó

_có chuyện gì sao? - nó ngơ ngơ

_có người muốn gặp bạn ở sân sau

_vậy sao, mình xuống liền - nói thì nói thế nhưng nó rất cẩn trọng, nó nắm bắt thông tin rất rõ, các vụ bạo lực học đường thg' xuyên xảy ra, nên nó khá lo nhưng vì nó có chút ít võ công do sensei "baba" truyền dạy

Nó ra sân sau nhưng chẳng thấy ai, nó đành gọi khẽ

_có ai không?

_............... - không ai trả lời

Nó chỉ đành bước đi nhưng đâu dễ vậy nó đang bước thì bỗng "ào" một lèo nước đổ vào người nó từ đầu đến chân, ướt nhẹm....
CHƯƠNG 2 - CHƯƠNG 2

_hahahaha.... - những tiếng cười đáng ghét của bọn nhà giàu đáng ghét - đáng đời, nghèo mà dám bước tới cái trường này

_các người là ai? tại sao lại làm vậy với tôi? - nó lúc này như con mèo mắt mưa

_là ai ư? là fan của Ngũ Vương - một con nhỏ trông có vẻ đứng đầu

_nhưng Ngũ Vương thì có liên quan gì đến tôi -nó bực tức

_thì hok liên quan nhưng Long Vương sai bọn tao làm thế

_nhưng tôi đã làm gì Long Vương của các người chứ - nó la lớn

_thích thì làm , mày là con học sinh mới, lại là d8ứa nhà nghèo nên Long Vương có hứng thú

_máy người thật quá đáng - nó nói rối tức mình bỏ đi

_mày dám ăn nói với bọn tao kiểu đó nữa sao? đồ *******

_lần thứ 2 cô xúc phạm tôi rồi đó, cẩn thận - nó nói vẻ cảnh cáo

_xúc phạm? thì sao? - con nhỏ chảnh chọe đó bước đến và "bốp" - như thế này thì sao? - một cái tát dành cho nó

_tôi nói rồi lần thứ 3 cô xúc phạm tôi - nó nói nhưng mắt đỏ ngầu

_hứ mày tưởng mày ngon lắm sao, đồ hạ lưu - nhỏ " chảnh chọe" vừa dứt lời thì "bốp" lần này là nó ra tay

_mày, con ranh này - miệng từ khóe màu con chảnh chảy ra - tụi bây, chơi nó

Bọn nhà giàu lao vào đánh túi bụi nhưng chả trúng cái nào nó né được tất, nhưng hok đánh lại chỉ đỡ thôi nhugn7 tụi kia cũng đủ bầm dập

_hãy nhớ, sức chịu đựng của con người có hạn thôi - nó nói rồi bỏ đi

"hừm, được lắm" một tên con trai nhìn từ tầng thượng vẻ thách thức
CHƯƠNG 3 - CHƯƠNG 3

Long Vương:Vũ Thiên Vương là công tử độc nhất của tập đoàn Hắc Long, tính tình ngang tàng lạnh lùng, xem thường người thấp bé yếu kém hơn mình (kha khá giông Goo Jun Pyo)

Xà Vương: Đinh Ngọc Vy con gái tập đoàn Đinh Mẫn, tính tình hay ghen tị, hơi gian ác nhưng thẳng tính nhưng lại hay nhõng nhẽo, theo đuổi Vương

Ưng Vương: Quách Bảo Doanh, con trai lớn tập đoàn Queen, tính hơi lạnh, sống nội tâm nhưng thật ra rất ấm áp, thích Vy

Hạt Vương: Diệp Minh Anh, con gái cưng tập đoàn JK, tính tình vui tươi, nhưng nhu nhược, mềm yếu là GF của Kỳ

Sư Vương: Quách Gia Kỳ, con trai thứ 2 của Queen, em song sinh với Doanh, tính tình mạnh mẽ, vui tính, ngay thẳng nhưng khá bướng

Chú ý: thành viên của Ngũ Vương chỉ toàn là hotboy vs hotgirl

Sau ngày hôm ấy, nó chẳng thấy bọn Long Vương có động tĩnh gì cả nên cũng an tâm phần nào nhưng vẫn còn khá đề phòng.

Vào một buổi chiều, tại lớp nó giờ ra về

_wey, ra đây nói chuyện chút đi - một con nhỏ ngoắc nó

_gì? - nó khó chịu nhưng cũng ra theo, nhưng đi một hồi nó cũng lại quay lại cái sân sau chết tiệt ấy .

_có chuyện gì sao? - nó hỏi

_....... - mấy nhỏ (lại là mấy nhỏ đó) hok nói gì chỉ cười

_đừng vòng vo nữa mày muốn gì? - nó hơi bực

_solo - con đầu đàn lên tiếng

_sao cơ? solo áh? - nó tỏ vẻ ngạc nhiên - thế mấy người hok sợ sao?

_sợ ư? tao chưa bao giờ biết sợ cả chỉ lo là mày hok dám thôi - tụi nó cười khẩy

_tao không muốn đánh nhau - nó chỉ nói nhiu đó rồi quay đi

_nó sợ kìa tụi bây, đồ cái con chết nhát, cái con xấu xí - con đầu đàn nói

_1 lần - nó nói hok quay đầu lại

_......... - bọn kia nín bặt

Nó ngừng lại một chút nhưng chả đứa nào dám hó hé gì nên nó đi luôn.

Ra đến nhà xe lấy xe thì, "tèn ta ren" xe nó bị đập nát như tương, nó chẳng chấp nên bỏ xe ở đó và quyết định ...đi bộ.

Về đến nàh

_xe con đâu hả Bảo? - mẹ nó

_dạ con tông xe, nhưng mẹ đừng lo con nhảy ra kịp nên chỉ có cái xe là nát bấy thôi nên con bỏ lun òi - nó nói để mẹ nó đừng lo

_thế ngày mai con đi = gì?

_dạ, con đi bộ cũng được - nó uể oải - thôi chào mẹ con lên lầu.

Một ngày mỏi mệt của nó lại trôi qua

Sáng hôm sau, nó đi bộ đến trường đang đi thì

"kéttttt..." - một chiếc mô tô trắng đứng trước mặt nó

_xin lỗi bạn, hình như chúng ta học cùng trường thì phải, bạn có cần quá gian hok, sắp trễ rồi đó - một tên con trai cực kì đẹp trai có mái tóc nâu được chải dựng lên mắt thì to mũi cao, miệng cười tươi

_vậy thì cảm ơn nhiều - Nó nói rồi nhảy lên xe ngồi cho tên đó phóng đi

_cô tên gì vậy? - hắn nói vọng ra sau

_Bảo, còn anh?

_HoĂ ng

Ngồi chừng 10'

_cảm ơn tới trường rồi - nó nói rồi đi vào

Nó cho cặp vào ngăn bàn và thấy 1 tờ giấy

"2h' chiều công viên Royal"

_hừm lại nữa sao - nó chỉ nói thế rồi lại tập trung vào việc khác

"reeeeeng...."

_hôm nay lớp chúng ta có thêm một học sinh mới

_Chào các bạn mình là Trương Minh Hoàng, mong các bạn giúp đỡ

_wow.... thật là mỹ nam mà ...

_đẹp trai wó mảy ơi

_......v...v....

_im lặng, Hoàng em xuống chỗ Bảo ngồi đi

Nó vẫn còn đang say sưa cuốn sách,

_chào bạn, mình là Hoàng - HOàng đưa tay ra

_thật là....... là cậu bạn ban sáng - cậu là hs mới àh? - nó đơ người

_ừh, bạn cũng học lớp này ư? thật là trùng hợp - Hoàng cười vô tư - chúng ta làm bạn nhé?

_hok chê tôi xấu xí chứ? - nó hỏi lại

_nhầm nhò gì miễn là bạn tốt hơn những người kia là OK rồi

[TRương Minh Hoàng : con trai độc nhất của tập đoàn Bạch HỔ, đối thủ đáng gờm của Hắc Long, tính tình vui vẻ, dễ mên, hòa đồng]

Giờ ra chơi nó vs Hoàng cứ bám rít lấy nhau, vì Hoàng là ng' bạn đầu tiên của nó và nó cũng vậy.

GIờ ra về nó cũng quá giang về luôn quên mất tờ giấy hẹn với Ngũ Vương

Tại công viên Royal

"hừm nhỏ đó hok tới sao?"

"dám thất hẹn với Long Vương cô sẽ biết thế nào là lễ độ "
CHƯƠNG 4 - CHƯƠNG 4

_huh? cái gì đây? - nó móc ra tờ giấy

_ấy chết, Ngũ Vương, thôi tiêu mình rồi phải làm sao đây? ....thui chuyện gì tới sẽ tới

Nó biết thể nào Ngũ Vương cũng hok tha cho nó nhưng nó vẫn phải đến trường

_ê "mọt" 4h' sân sau, nhớ đó- lần này chính miệng Vương "mời" nó - không đến thì cô biết mình sẽ ra sao rồi đấy, Vương cầm cây bút chì bẻ đôi

_đc - nó nói nhưng hơi sờ sợ

_HOàng hôm nay về 1 mình nhe tui có việc phải làm oỳ

HOàng chỉ mới đến thôi là đã tự tạo lập cho mình một Fanclub nên chẳng bao giờ hắn phải đi một mình

Đúng 4 giờ, tại sân sau, nó đến nhưng chẳng thấy ai

_đồ nhà nghèo - một con nhỏ xuất hiện

_chẳng phải tui đã nói với mấy người rồi sao? trí nhớ kém đến nỗi quen luôn rồi hả - nó nói giọng thách thức

_không lôi thôi nữa, tụi bây nhào vô - một con ra lệnh cả đám nhảy đến vây đánh nó, một cú đá, nó đỡ được, một cú đấm nó cũng đỡ được cả bọn nằm xả lai

_tụi mày muốn gì nữa đây?

_muốn gì ừ? - một con nhỏ đanh đá

_muá»'n .....

Bỗng "bốp" có gì đó sau lưng nó, nó định quay lại nhưng quá muộn

"sao thế này, đau quá, sao chóng mặt thế này, bọn đánh lén" - đúng nó bị đánh lén và bất tỉnh

$ tiáşżng sau

_aaa... đau đầu quá - nó tĩnh dậy nbưng đang trong tình trạng "chân trói tay còng" nên chẳng thể nào nhúc nhích được

_đây là đâu....... có ai ở đó không? - nó dùng hết sức la lớn

_cô đấy cô bé ạh - Vương cùng Ngũ Vương xuất hiện

_anh..... - nó tức tối nhưng chẳng làm gì được

_thôi được rồi, tôi có một điều kiện, nếu đồng ý cô sẽ được tự do

_là gì? - nó bực dọc

_osin cho tôi - Vương nói nhưng hok nhìn nó

_làm osin cho anh áh? không đời nào - nó cương quyết

_nếu hok thì.... - Vương bước lại gần nó

_anh định làm gì .... - nó sợ

Vương vẫn cứ chồm tới giơ tay lên rút chiếc kính bà lão dày 5 đi- ốp

_để xem cô còn nhìn được hok nhé - Vương vửa nói vừa bẻ gọng nhưng chẳng thấy nó la óh gì cả nên hắn cuối mặt xuống mặt nó

_......... - 4 mắt nhÏn nhau

"huh? nhỏ đây sao, sao mắt nó đẹp dữ vậy?"

Trước mặt Vương bây giờ là một con b1 mắt to màu nâu mật ong, đôi hàng mi cong vuốt, làn da trắng hồng, mịn màng như em bé, đôi môi nhỏ xinh đơm chút màu hồng nhạtchỉ có điều trên đâu nó là mái tóc ngô ơi là ngố.

Mặt Vương bây giờ đỏ gay

_thôi hôm nay là đủ rồi thả cô ta ra, mai mốt sẽ tính tiếp - Vương ngượng ngùng nói

_tại sao chứ? chúng ta còn chưa xử lí nó mà - Vy đanh đá nói

_hii, Minh Anh, thấy gì hok? Long Vương của chúng ta đỏ mặt trước con bé đó đấy - Kỳ vừa nói vừa cười với MAnh.

_ùh - Hạc Vương đồng tình

_thôi chúng ta đi - Doanh thúc

"hừm, mày chưa xong với tao đâu" Vy cay cú

Và cuối cùng là nó được thả nhưng kính bị hỏng

"thật là phiền phức, hok ngờ cái bộ dạng xấu xí cũng chẳng giúp ít mà lại còn làm mình khổ sở" thế rồi nó quyết định trở về ban đầu
CHƯƠNG 5 - CHƯƠNG 5

Nó đến trường mà ai ai cũng chằm chằm, ánh mắt ngưỡng mộ có, ghen tị có, từ già đến trẻ ai ai cũng chú ý tới nó cả và tất nhiên có cả NgũVương.

Nó lại chăm chỉ cầm cuốn "nhắm mắt thấy Paris" của Dương Thụy cứ như chưa có chuyện gì xảy ra. Còn Hoàng thì tung tăng tạm biệt fan vào ngội cạnh nó

_êy, bà biết tinh gì chưa? tui nghe tụi fan nói trường ta mới có hotgirl chuyển vô đó. - Hoàng hí hửng

_vậy àh? lại là học sinh mới - nó hơi ngán

_tui nhất định phài cưa đổ nhỏ đó mới được - Hoàng có vẻ quyết tâm

_ông tự tin quá ha - nó mỉa

_chớ sao? mà nèh, sao tui nói chuyện vs bà mà bà cứ "chăm chỉ" đọc sách thế hở? bỏ xuống coi - Hoàng gặt phắt rồi nhìn nó = ánh mắt "điện giật" => "đơ người" => "đứng hình"

_làm gì mà nhìn ghê vậy? mặt tui dính gì àh? - nó vẫn ngơ ngơ

_có phải là bà hok Bảo? - Hoàng vẫn chưa tĩnh

_chớ ai vô đêy - nó nói

_tát tui 1 cái đi - HOàng còn ngây ngớt

_hok rãnh, bộ tui khác lắm sao? chậc chậc để kể cho nghe .........v......vv.... - nó kể từ đầu tới cuối

_àh ra là vậy, hèn gì bọn fan nó hok nhận ra là phải ùi, sợ thay đổi một trời một vực mà - Hoàng nói như biết nhiều lắm - nhưng tiếc quá

_huh? tiếc gì? - nó tròn mắt

_người đẹp bên cạnh lâu nay mà mình hok biết, thật là ngu quá - Hoàng nhăn nhở

_dẹp, vô học roài kìa - nó đánh Hoàng một cái rõ đau

Vẫn như thường lệ, Vương lại vào lớp trễ mặc dù đến trường rất sớm, hắn nhìn nó chằm chằm làm nó hơi ngài ngại

"sao nhìn? nhìn hoài vậy? chẳng lẽ khác biệt tới vậy sao? thật là phục mình quá, hehe" nó tự cười thầm.

Giờ ra chơi, một nhỏ fan của Ngũ Vương

_sân sau

_hừ, lại nữa ư? - nó thở dài

_có chuyện gì sao? - Hoàng kéo tay nó lại

_hok có gì đâu, đừng hỏi nhiều

Tại sân sau, Vương đã đứng chờ sẵn và hok có một đứa Fan nào

_có chuyện gì? - nó bực dọc

_chiều nay rãnh hok? - Vương hỏi

_rãnh, thì sao?

_5h' tแบกi Chereston restaurant

_tại sao phải đến? hok thích đến thì sao? - nó hếch mặt

Vương tiến lại gần nó kề sát lỗ tai nó

_thì cô nên cẩn thận thì hơn

Nรณ hฦกi xanh mแบทt

_ơh.... - nó ú ớ chẳng kịp nói gì thì Vương đã đi từ lúc nào

Ở tần thượng

"hừm, mày dám dụ dỗ Vương, rồi mày sẽ hối tiếc" - Xà Vương nghiến răng ken két

Các tiết học lại trôi qua, giờ ra về

_Ngũ Vương muốn gặp mày - một con fan

_sao cơ? mấy người đó hok thấy mệt sao? - nó ngán ngẩm quay qua Hoàng - hum nay ông về trước đi

Nó đi theo con fan để Hoàng ngẩn ngơ chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
CHƯƠNG 6 - CHƯƠNG 6

Tại sân sau

_mấy người hok thấy mệt sao? - nó hỏi

_mày là con hồ li tinh - Xà Vương từ sau bọn Fan bước ra - sao mày dám cướp Vương khỏi tay tao

_huh? cô nói gì? tôi nghe hok hiỉu? - nó thật sự hok hỉu

_mày còn nói là hok biết sao? đúng là trơ trẽn - Xà Vương tiếp tục

_tui thật sự hok hiểu? - nó bực thật sự

_tụi bây, đánh nó cho tao - một con nhỏ đầu đàn ra lệnh

Tụi nó bắt đầu nhào vô, đánh nó túi bụi, ban đầu nó còn đỡ được máy cái nhưng về sau vì bọn Fan quá đông nó trụ hok nổi nên cũng bị đánh lại

"bốp" có cái gì nó đá mạnh vào bụng nó, nó đau, rất đau, rồi quỵ người xuống, bất tỉnh

_dừng tay lại - Hoàng từ đâu chạy tới

_hừm hắn ta là ai thế? - Xà Vương hỏi fan

_là hs mới chuyển đến

_các ngơi ỉ đông hiếp yếu như thế mà còn ra thể thồng gì nữa, lần sau mà còn tái phạm thì đừng có trách - Hoàng nói mà mắt đỏ ngầu làm cả bọn phải khiếp đảm, anh bế nó lên - xin lỗi, đã đến trễ, là lỗi của tôi

5h'30 tแบกi Chereston Restaurant

_nhỏ này, nói hok đến là hok đến thiệt sao? mai là cô sẽ chết với tôi - Vương bực tức đi qua đi lại, anh đã tốn tiền bao cả một nhà hàng vì nó mà nó lại...
CHƯƠNG 7 - CHƯƠNG 7

_bác sĩ, cô ấy có làm sao hok bác sĩ? - Hoàng lo lắng

_cũng may là không sao , chỉ có vài vét trầy ngoài da thôi, cô ấy nghĩ vài ngày là có thể khỏe lại thôi - Bác sĩ nói thế làm Hoàng an tâm

Hoàng chạy vào phòng hồi sức, nó vẫn nằm đó, vẫn bất tĩnh, anh tiến lại gần nó và nắm tay nó

_xin lỗi, đã để cô chóng chọi một mình - mắt anh nhắm nghiền đặt lên trán nó một nụ hôn thầm mong nó mau chóng khỏe lại.

"hừm" mắt Hoàng rực lên ngọn lữa tức giận nhìn vào không trung.

Thấm thoát đã được 3 ngày và nó đã tỉnh, ba mẹ nó cũng biết chuyện nó bị "xe đụng" nên đã lên thăm Hoàng cũng vậy, anh thăm nó thường xuyên hơn.

Tại trường M (trường của nó) tại sân sau, có 2 chàng trai sở hữu nét đẹp tuyệt trần nhưng lại đang đối đầu

_nhỏ đâu, anh đã đưa nhỏ đi đâu? -Vương nói giọng bực tức

_bệnh viện - chỉ vẻn vẹn 2 từ Hoàng trả lời

_tại sao lại là bệnh viện? - Vương ngu người

_còn dám mở miệng hỏi nữa sao? - Hoàng nói = giọng khinh bỉ

_anh nói gì? tôi hok hiểu - Vương thật sự hok biết

_anh đang giả vờ hay thật sự hok biết? chính anh là người đã làm cô ấy ra nông nổi này - Hoàng căm phẫn

_tôi đã làm gì chứ? - Vương lúc này bực hết chịu nổi - hãy mau nói tôi biết đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy?

_tự hỏi bạn gái anh ấy? - Hoàng nói rồi bỏ đi

_huh? bạn gái ư? - Vương 100% chả hiểu quái gì cả (thực chất cũng như bao hotboy khác, nhiều người theo đuổi nhưng chưa thực sự có đối tựơng)
CHƯƠNG 8 - CHƯƠNG 8

_êy, bà khỏe rồi hả? - Hoàng đi bên cạnh nó

_ùhm, Thanks ông nghen! chuyện hum bữa áh - nó nói nhưng hơi ngượng

_hok sao đâu, nhóc con - Hoàng xoa đầu nó

_này, sao dám gọi tôi là nhóc con, áh - nó vẫn còn đau mà cứ khoái hùng hổ.

Trên lầu dãy lớp nó Long Vương đã nhìn thấy vs tất nhiên là

"hừm, cô trông có vẻ vui đấy nhỉ" (ghen rồi, hehe)

Giờ ra chơi hôm đó

"tít tít tít" tiếng tin nhắn ĐT, đọc xong dòng tin nhắn , Hoàng có vẻ tái xanh

_chuyện gì vậy? - Nó cũng lo cho bạn

_hok.... hok có gì? hum nay tui có việc rồi, đi một mình nhe, sorry - Hoàng nói gấp rồi bỏ đi

Nó đi theo Hoàng ra khỏi cửa tự dưng có 1 bàn tay kéo nó đi là Vương

_này, bỏ tôi ra, này, ái, đau.... - nó la ỉ oi

_............. - Vương vẫn lặng thinh kéo nó ra khu hành lang trống và khuất

_này - lúc này Vương mới thả tay nó ra

_cô im lặng chút hok đựoc sao?

_nhưng tại sao lại kéo tôi ra đây? - nó bực

_tại sao cô lại thất hẹn? - Vương mặc dù đã biết một phần câu chuyện nhưng hắn muốn chính nó nói ra

_chẳng phải tôi đã nói là có thể hok đến đc hay sao? - nó nói nhưng hok nhìn mặt hắn

_cô.... cô đừng bướng bĩnh nữa được hok? sao lại hok nói cho tôi biết chứ? - Vương nổi nóng

_điều này anh mới phải là người biết rõ nhất sao lại hỏi tôi? - nó nhìn hắn hơi khinh thường - chuyện đó là của anh với bạn gái anh, sao lại hỏi tôi?

_......nghe rõ này, tôi chưa có bạn gái, ai đã nói thế? - đầu Vương nổ tung

_thì là người trong Ngũ Vương, chẳng lẽ anh lại phụ tình cả những ngừơi thân thiết với mình? - nó nhăn mặt

Nghe đến đây, Vương đã hiểu được ngừơi nó nói là ai, lâu lâu người đó lại làm như vậy với những con nhỏ hay bám riết lây Vương mà hok phải là thành viên của Fanclub

_Hãy nghe cho kĩ đây, tôi chưa có bạn gái, chỉ là nhận vơ thôi, cô đừng tin - Vương ghì chặt vai nó cố giải thích

_thật là nực cười, tôi chẳng là gì của anh cả, tại sao lại phải giải thích với tôi? thích tôi rồi àh? - nó nói vu vơ

_ơh....ùhm... làm gì có? hok đời nào - mặt hắn lúc này đỏ ngượng chín như quả cà chua

_thôi bỏ đi tôi hok rãnh để đứng đây nghe anh nói nhảm - nó gạt phắt tay của hắn rồi bước đi lun để Vương đứng sựng chưng vì bị nó nói trúng "tim đen".

Giờ ra về tại "bản doanh" của Ngũ Vương

_tại sao cậu lại làm vậy chứ? - Vương bực mình

_mình có làm gì sai chứ? mình mình thật lòng thích cậu mà - Vy nức nở

_nhưng cậu cũng biết rằng tình cảm của mình dành chó cậu chỉ là tình bạn mà thôi - Vương nói rồi bỏ đi thẳng bỏ lại cô gái đang tức tưởi

_hức hhức... tại sao chứ, nhỏ đó có gì hơn em chứ ....hức hức - Vy ấm ức bỗng có một cánh tay choàng cô vào lòng, ấm áp, đầy iu thương

_đừng khóc nữa .... - Vẫn là vậy, có lẽ luôn luôn là vậy, từ khi là những cô cậu nhóc cấp một mỗi lần Vy khóc vì Vương thì Doanh lại là người an ủi cô, che chở cô nhưng Vy nào có biết bên cạnh cô còn có anh, anh thật quá cao cả.
CHƯƠNG 9 - CHƯƠNG 9

"tút tút tút" tiếng tin nhắn ĐT

"huh? tin nhắn, sao số lạ hoắc dzạj ta" nó đọc xong tin nhắn mà thật ra chả hiểu cái quái gì cả, nhưng vì tò mò nó cũng "ráng" 12h "lết" tới Mestre, nhưng chả thấy ai (đúng hơn là nhiều đến nổi làm sao có thể thấy tên nhắn tin cho nó chứ. chờ tới 12h 30 bực quá nó về

"hừm đúng là nhảm nhí quá mức, dzệy mà mình cũng tin" - nó lắc đầu rồi đi luôn, có một người đang ngồi trên tầng 20 tòa Mestre nhìn xuống cười sặc sụa ( người ta nhìn tưởng điên)

Còn nó lại lang thang, nhấc Đt nó fone cho Hoàng mấy ngày nay chả thấy anh ta đâu

"alô, Hoàng nghe"

_Hoàng hả? tui, Bảo nàh? đang ở đâu vậy? sao mấy ngày nay mất tâm thế? nói mau - nó liến thoắn chẳng đề anh kịp trả lời

_từ từ đã bây giờ nói qua ĐT hok tiện bà đến bệnh viện ...... đi rồi tui sẽ nói - Hoàng chẳng kịp để nó "ơh.." cái nào mà cúp máy luôn

"alô? hủm, nhưng tạ̣i sao lại là bv hắn ta bệnh gì àh" nó cũng tức tốc đến bv nhưng chả hiểu cái mô tê gì hít

Nó đón tãi đến đó và Hoàng đứng trước cổng bv, anh hok sao và nó an tâm

_sao? có chuyện gì mà ông lại ở đây? - nó thắc mắc

_ùhm..... ùh thì là mẹ tui bị bệnh nên tui phải vô đây chăm sóc cho bà - Hoàng nói vẻ bất mãn

_nhưng là bệnh gì? - nó tò mò

_là ung thư máu

_ùhm..... mẹ ông nằm phòng mấy? - nó hỏi

_phòng 105, có gì hok muốn gặp thì tui dắt cho

_thui ông vào trước đi, tui đi đây cái - nó nói nghiêm túc rồi đi gấp gáp

_ùh ùh - Hoàng cũng chưa đoán được nó đi đâu anh đành trở vào bên mẹ

chừng 10' sau nó quay lại với một giỏ trái cây + hoa và 2 hộp cơm

_phòng 105 đây rồi

"cạch" nó mở cửa, gọi khẽ

_wey, wey, HOàng

_đi đâu vậy? - Hoàng bước ra trố mắt nhìn nó - bà mua cái gì mà nhiều vậy hở, là gì vậy?- Hoàng chỉ vô đống đồ

_trái cây, Hoa- nó tĩnh bơ - này xách giùm coi

_ờh ờh - Hoàng xách cho nó giỏ trái cây

_Hoàng ơi, có bạn hả con, mau mời bạn vô đây đi - mẹ Hoàng từ phòng bệnh nói vọng ra

_d..dạ - Hoàng kéo nó vô

_dạ, con chào bác - nó lễ phép

_mẹ, đây là Ngọc Bảo, bạn con đó mẹ - Hoàng giiới thiệu

_ờh, bác chào con, trời con mua đây sao? con muốn bác thành béo phì luôn hả?

_ơh dạ.... dạ đâu có - nó bối rối gãi đầu

Trước mặt nó là bà Lan, bà là người phụ nữ mang nét đẹp sang trọng, quý phái nhưng lại hiền từ, một đôi mắt đen láy với vài vết chân chin, một nụ cười nhỏ nhắn kín đáo, một mệnh quý phu nhân

bà thân thiện lắm, luôn cười và chọc nó.

_àh, Hoàng nèh, tui có mua cơm đó, thấy ông phờ phạt quá chắc chưa ăn gì đâu, mau ăn đi kẻo nguội - nó đưa hộp cơm cho Hoàng

_con thật là chu đáo, thằng Hoàng mà rước được con bé nào như con chắc nó sướng lắm ấy - bà Lan cười hiền giọng nói đừa nhưng làm 2 lứa trẻ ngượng chín cả mặt

_meĚŁ........

_con thật ra rất hậu đậu, hìhì

Nhưng những tiếng cười lại mau xóa tan bầu không khí ngượng ngùng

Và cứ thế là ngày ngày nó vẫn đến thăm bà Lan thường xuyên. Và tình bạn giữa nó vs HOàng cũng tăng thêm một level mới nhưng vẫn chỉ là tình bạn thôi (với nó là vậy, nhưng đối với "ai kia" thì t/g hok biết đc, hehe)
CHƯƠNG 10 - CHƯƠNG 10

_anh làm cái quái gì vậy huh? bỏ ra , bỏ tay tôi ra - nó vùng vằng nhưng hắn mạnh quá

Lại là chỗ hành lang

_cô! tại sao cô đi với hắn! - Vương hét làm nó giật cả mình (hú tim)

_hắn? hắn nào? - nó ngu ngơ

_là tên Hoàng chứ ai? - Vương bực mình hỏi

_àh, đúng tôi đi với Hoàng, nhưng liên quan gì tới anh? - nó tĩnh bơ

_thì thì.... hok liên quan, nhưng.... nhưng tôi thích hỏi thì sao? - Vương lấp bấp

_chuyện riêng, Hoàng là bạn tôi thì tôi có quyền đi chung chứ -nó cãi

_hừm, nhưng hắn là con trai, cô hok nên đi 1 một mình với hắn - Vương lại ghì vai nó

_buồn cười nhỉ, vậy anh bắt tôi đi với anh àh? - nó la

_ùh - Vương "ùh'

_thế vậy anh con gì? cũng là con trai chứ gì? - nó bắt bẻ

_nhưng tôi khác - Vương đã nổi nóng thật sự

_anh ta còn tốt hơn anh nhìu - nó hứ rồi quay đi

Vương chồm người tới, trao nó một "kiss"

1' rồi 2'

_ưhm ...ưhm ... - nó vùng khỏi Vương và đương nhiên là hắn bị ăn tát - đồ đê tiện, tránh xa tôi ra - nó nói rồi bỏ đi

Mặt nó nóng bừng môt phần vì tức một phần vì shock (còn phần còn lại thì sao ta? )

Tối hôm đó, nó chẳng thể nào ngủ được, mà trằn trọc suốt

"huh? tại sao lại kiss mình chứ? chẳng lẽ hắn thích...? không đời nào, không thể nào ... chài ơi" nó lắc đầu nguầy nguậy rồi lăn lộn

Tại một ngôi biệt thự xinh xinh dẹp dẹp, có 1 thằng khùng

"tại sao? tại sao chứ? hắn ta có gì hơn tôi chứ? tại sao lúc nào em cũng bênh hắn" - Vương cũng hok kìm nổi cảm xúc của mình ( chậc chậc shock thật )

Nhưng rồi 2 người trẻ cũng dần chìm vào giấc ngủ, mơ có, ác mộng thì đầy rẫy (ghê quá)
CHƯƠNG 11 - CHƯƠNG 11

nhưng hum nay nó đi học rất sớm nhưng lại đi = cửa sau, nó hok muốn gặp mặt hắn.

Lúc vào lớp thì lúc nào cũng giáp mặt làm nó vs hắn thấy khó thở

_có chuyện gì mà sắc mặt bà ghê dzệy? - Hoàng quay qua nó hỏi

_huh?vậy sao? mặt tui biến sắc dữ lắm hả? - nó hoảng hốt lấy tay sờ mặt - ờh ơh ..... hok..hok sao đừng lo cho tui - nó nói ngương

Nó từ đầu buổi tới cuối buổi nó hok hề quay sang bên trái (bên hắn)

hắn cũng khá ngượng

Tại bản doanh của Ngũ Vương

_êy hum nay trong lớp thấy Long Vương đỏ mặt đó nhất là khi nhìn nhỏ Bảo - Kỳ vừa nói tay thì đang ôm MAnh (chậc chậc)

_ùhm mình cũng thấy vậy nữa - M.Anh đồng tình

_thui thui. mấy ông bà đừng có nói nữa tui bực mình òy đêy - Vy chí chóe

_rồi rồi, hok nói nữa - Kỳ vs M.Anh chịu thua

_àh, nghe nói thứ 7 tuần này trường mình tổ chức lễ hội hóa trang đó - Doanh bước vào

_vậy sao? nhưng sao mình chả nghe thấy gì cả vậy? - M.Anh ngu ngơ

_làm sao mà em biết được chỉ có ban quãn trị mới biết thôi - Kỳ mắng yêu

_nhưng kì lễ hội lần sẽ tổ chức thế nào đây? - Vy tò mò

_ùhm là nhà trg' sẽ chuẩn bị sân khấu, mời ca sĩ, mỗi lớp phải chọn ra tiết mục cosplay để dự thi, điều đặc biệt nhất là tất cả các học sinh đều phải đeo mặt nạ, và tình cờ chọn partner cho The Last Dance - Doanh phổ biến
CHƯƠNG 12 - CHƯƠNG 12

_ùhm - Kỳ bẹo má M.Anh

Hôm sau lớp trưởng các lớp cũng đã nhận đc thông báo và tức tốc báo tin cho "dân tình"

_ùhm, vậy lớp ta sẽ chọn nhân vật cosplay thế nào đây? - lớp trưởng

_romeo & juliet hả? hay công chúa bạch tuyết hay công chuá ngủ trong giường à nhầm trong rừng? - Nhỏ Quỳnh lớp phó phong trào góp ý

_hok công chúa lọ lem đi? - Hoàng đề nghị

_àh, đúng rồi hay chúng ta từ một con bé xấu xí rồi "bùng" biến thành công chúa? sẽ là một phép ảo thuật hơi khó nhưng bảo đảm sẽ là màn độc nhất đó - nhỏ Quỳnh bắt đầu "phun trào" ý tưởng - thay vì lọ lem vs chị kế tranh giành 1 hoàng tử ta sẽ làm ngược lại, 2 hoàng tử một lọ lem

_ùh ý hay đó - cả bọn đồng tình - Nhưng nhân vật sẽ là ai?

_ùhm, hoàng tử thì có rồi là Vương và Hoàng bây giờ chi còn công chúa thôi - Linh "trưởng" (lớp trưởng tên Linh)

_hay là để 2 HT chọn vậy - nhỏ Quỳnh hết cách

_ùh vậy đi, êy Vương, Hoàng chọn ai vậy, cho bọn này biết với

Cả hắn và Hoàng đều hok nói mà mà tay cùng chỉ về 1 hướng => "đó là ai thì ai cũng biết"

_cái gì? - cả bọn hết ầm lên

_huh? huh? cái gì cái gì vậy? - nó bây giờ mới giật mình, nãy giờ nó vẫn khưkhư trê tay cuốn truyện có biết trời trăng gì đâu

_nhưng cũng được mà, bạn ấy chẳng phải là ng' xinh nhất hay sao? - nhỏ Quỳnh đồng ý

_ùh thôi cũng được nhưng tiếc thật có biết bao nhiêu bạn nữ mong muốn như vậy - Linh "trưởng" chỉ tay về hội con gái, ng' thì liếc, người thì tiếc hùi hụi nhìn thấy thương

_vậy là sao? rút cuộc có chuyện gì sao? - nó vẫn tròn mắt

_bà thật đúng là, you 're cinderella - Hoàng cốc vô đầu nó cho nó tiĩnh

_cinderella? huh? lĂ sao?

_trời ạh? cô bị điếc hay hok biết tiếng anh, cô là Cinderella trong vở kịch sắp tới - Vương lúc này nổi lửa phừng phừng với cái mặt ngố của nó
CHƯƠNG 13 - CHƯƠNG 13

Rồi cái ngày mà ai cũng ráo riết chờ đợi cũng đã tới, tầm 6h', tất cả các "dzan" hàng đều xong xuôi cả, nó thì đang make-up, Vương vs Hoàng cũng vậy. mọi thứ có vẻ rất êm đẹp.

[bật mí bí mật nhân vật trong kịch "Cinderella & 2 prince" nha

-no� : Cinderella

-Vương : Hoàng tử William

-Hoàng : Hoàng tử Marken

-Quỳnh : mẹ ghẻ

-M.Anh : Bà tiên

-Vy : chị kế (Natasia)

-Linh "trưởng" : dẫn truyện

Nội dung thì thuộc về nhân vật nên t/g hok biết hê hê thông củm)

Còn 1 lớp nữa là đến lớp nó biểu diễn,nó thì bình thường chẳng có gì thay đổi chỉ có là lem nhem thui (cinderella mà ) còn Vy thì được trang điểm khá đậm và... ác, còn 2 prince Charming thì hì hì sau hẳn nói.

"ngày nảy ngày nay, ở một vương quốc, xa ơi là xa xôi ơi là xôi, có 2 vị Hoàng tử xinh dzaj ơi là xinh dzaj nhưng cả hai cùng "kén cá chọn canh" nên chả có thích ai, vua cha lo lắng tổ chức tiệc chọn "công chúa" và trong các quý tộc có một quỳ tộc, bà ta có 2 cô con gái 1 như công chúa tên Natasia 1 như con hầu tên Cinderella nhưng nàng công chúa thì quá đổi xấu xí, trong khi "cô hầu" thì rất xinh đẹp. bà ta lun ức hiếp Cinderella .........

3 nhân vật xuất hiện là nó Quỳnh vs Vy

_con Cinderella kia, mày mau tránh đường ra cho ta đi nào - Quỳnh (mẹ kế) hếch mặt

_...... - Cinderella hok nói gì chỉ nhích ra thôi

_hứ? xấu mà con lì lợm - Natasia cũng chảnh chọe (nói như vậy chẳng khác gì đứng trước gương mà nói, tự nói xong dội lại vô mặt mình)

Một hôm nọ

_cấp báo cấp bào? là thư của Hoàng gia thưa bà - một tên lính

_ùhm xem nào, thư mời dự tiệc àh? Ah là buổi tiệc để tuyển chọn Công Chúa cho 2 Hoàng Tử, tiệc tổ chức vào tối mai .... hừm thú vị đấy chứ? - Mẹ kế húp ngụm trà̉ cười gian - Natasia, con mau chuẩn bị váy đi

_dạ thưa mẹ, hứ cài đồ xấu xí như mày không có cửa đâu mà nhìn - Vy đi mà hất cả chân

Tối hôm lễ hội diễn ra

_chúng ta đi thôi nào con gái, còn mày ở nhà phải rửa xong đống chén, giặt bộ drap cho tao, cho Lith ăn rồi mới được đi ngủ nghe chưa - Nói rồi mẹ kế và Natasia đủng đỉnh bước ra khỏi cửa

_hừm - Cinderella tức mình chạy một mạch ra sân sau ...... đá cây cổ thụ to (ax, quá dzữ)

_con conhãy dừng lại đi, tại sao con lại tức? - một "cái gì đó" biết nói màu trắng hiện ra

_thì là bà mẹ kế với con nhỏ Natasia chảnh chọe chứ ai, nhưng bà là ai vậy? - Cinderella ngơ mặt

_ta là tiên cây, con đừng buồn nữa, con mà buồn chắc ta chết sớm quá (ã, nó đá gần đổ cây)

_nhưng con thật sự cũng như bao cô gái khác cũng mún đến dự tiệc

_vậy thì haha, ta có cách, chỉ là mai mốt con có tức dzận thì cũng đừng đá cái cây này nha

_vậy cũng được nhưng làm cách nào vậy bà?

_hồ biến ......

"đùng" một tiến nổ cùng với một đốm sáng xanh

Nó bây giờ hok ai có thể nhận ra được nữa

Mi cong vuốt, mắt to, môi trái tim, màu đỏ bóng, nó khoác một chiếc đầm ngang gối trắng tinh có đính cườm ngắn có nơ trắng rất xinh.

và một nàng công chúa xuất hiện ở buổi tiệc.

2 hoàng tử cùng củm nắng 1 nàng nhưng hok may nàng chỉ để ý đến William còn Marken thì đành "em hạnh phúc thì tôi cũng sẽ hạnh phúc".

Kịch đến đây là hết, con đường t/y của bọn họ cũng sẽ như vậy chứ ? hãy nhớ đón xem nha, tiệc thật vẫn chưa kết thúc đâu, còn phần công bố cuộc bầu chọn King & Queen và màng chọn bạn nhảy đeo mặt nạ nữa mà, hihi
CHƯƠNG 14 - CHƯƠNG 14

_tất cả các hs chú ý, bây giờ là phần công bố kết quả bầu chọn King & Queen của chúng ta - ông tổng phụ trách lên tiếng làm cả trường im pặt

_sau đây là tổng số 498/700 là tổng số phiều cao nhất thuộc về (đoán xem nào) Huỳnh Ngọc Bảo lớp 10a1, chúc mừng em - ông thầy ré tên nó lên làm nó trố mắt - và năm nay trường chúng ta có 1 sự ngạc nhiên là có đến 2 King với tổng số phiếu 350/700 thuộc về em Vũ Thiên Vưong và 350/700 phiếu thuộc về Trương Minh Hoàng.

Cả trường như ồ lên, nhưng cũng đúng thôi, cả hai ngang tài ngang sức và cũng rất hot như nhau vì vậy số phiều ngang bằng là phải thôi.

_Tiếp theo là "the last dance" - Vừa nói xong thì cả trường "rụp" tắt hết đèn và tất cả các hs đều lấy ra cho mình 1 cái mặt nạ và lựa chọn. Vừa tối vừa đeo mặt nạ nên đâu ai biết ai là ai, chừng 10' sau (lâu thế) đèn cũng dần bật sáng, nó thì cảm thấy hai bàn tay bị khóa chặt trong đám đông lôn xộn, khi đèn sáng hẳn và ai cũng đã có cặp, nó thấy tay trái mình thì bị Hoàng nắm, tay phải thì bị hắn nắm, rồi 3 đứa cứ vùng vằn hok ai chịu buông

_này, hai ngừơi bị sao vậy? có thả thay ra hok? - nó tĩnh bơ

_hok - cả 2 tên cùng đồng thanh

Nó hơi giật mình vì ánh mắt hắn và Hoàng nhìn nhau mà đánh lửa xẹt xẹt (ui)

_bỏ tay ra, tay tui hok phải đồ chơi để mấy người dành nhau đâu nhé, đặc biệt là cậu đấy - Nó quay về phìa hắn, tim hắn chợt nhói lên, đau thật và đây cũng là lần đầu hắn cảm thấy tim đau như vậy

nó vs hắn 4 mắt nhìn nhau nhưng lại hoàn toàn khác nhau, đến giờ hắn mới chịu bỏ tay nó ra và đi về phía cậu bạn thân.

"em ghét tôi đến thế sao????" Vương nhìn nó " tay trong tay" với Hoàng mà cay đáng "không được, tôi hok thể để em thuộc về hắn dễ dàng như vậy được" đôi mắt Vương ánh lên vẻ giận dữ.

Tần 10 h đêm cũng là lúc bữa tiệc kết thúc, ai nấy đều về hết chỉ còn nó đang lang thang chờ Hoàng ở cổng trường thì

"bụp" có cái gì đó bịt vào miệng nó, nó từ từ, từ từ, chóng mặt và ngã xuông, dường như có ai đó bế nó lên và vào xe hơi.

"bíp bíp" điện thoại của Hoàng

Hoàng nhận được tin nhắn từ số máy của nó nên cũng về trước nhưng là lạ sao nó hok bào trực tiếp mà phải nhắn tin.
CHƯƠNG 15 - CHƯƠNG 15

_aaaaaaaaaaaaaaaahhhh.... - nó la toáng lên

_cô thật là ôn ào quá đi, có gì đâu mà la toáng lên vậy - Vương bực mình

_anh... anh... làm gì ở đây? đây là đâu chứ? - nó la lối rồi nhìn xung quanh

_thế cô nghĩ đây là đâu? khách sạn àh? hay nhà trọ? - Vương cười đểu

_cái đồ đê tiện, xấu xa - nó nhăn nhó

_cô cũng già mồm quá nhỉ - hắn từ từ tiến lại gần nó

_này đồ dê xồm anh định làm gì chứ? tui tui có...có - nó chưa kịp nói hết

_có võ chứ gì? tôi chẳng sợ đâu - tiến lại gần hơn nữa

_đồ dê cụ, đồ đê tiện, đồ điên .... tránh x .... - nó chưa kịp la hết câu thì môi chạm môi (kaka) - ùh.... ùhm... ùhm

Hắn dùng "võ mồm" để khóa miệng nó lại, hai tay nó cũng bị Vương giữ chặt

5' rồi 10' cuối cùng cũng lỏng ra

_ ........ - cuối cùng hắn cũng "buông" nó ra và 4 mắt nhìn nhau - anh ..... đồ đê tiện .....- nó dùng hết sức đẩy hắn ra và chạy về phía cửa nhưng ...... phòng đã khóa

_tại sao cửa lại khóa? anh... rốt cuộc anh muốn gì đây? - nó xanh mặt

_cô biết tôi muốn gì mà ..... - mặt Vương gian xảo, tiến về phía nó và dòn nó vào tường hai tay chống lên

_anh... anh muốn gì chứ? mau tránh ra..... - nó cố đẩy nhưng hắn quá mạnh so với nó

_tôi muốn cô ...... - Vương cuối mặt xuống và tự nhiên ....... bật lăn ra giữa sàn cười như tên điên

_hahahaha ........ trông ...ha... cái... mặt ... ha của ...cô.... tức cười..... ha ... quá đi haa..... - Vương cười sặc sụa

Đúng như hắn nói, mặt nó tái mét, hok còn giọt máu

_nèh, anh cười đủ chưa vậy? - nó từ mặt xanh lè chuyển sang đỏ tía vì tức

_chưa .... hahahaha.... tui hok ngờ cô mà cũng có bộ mặt ban nãy .... kakaaka..... - vẫn chưa nín

_ừh cứ cười đi, cười rồi sặc chết lun cho rồi đi - nó khoanh tay tức mình - này, tui muốn biết tại sao tui ở đây?

_khục... khục.... - lúc này mới chịu nín - cô chưa biết àh? ba mẹ cô hok nói gì với cô àh?

_nói cài gí cơ

_tiệm bánh nhà cô ấy, sắp dẹp tiệm rồi nhưng tình cờ tôi đi ngang qua thấy thế nên tôi mua lại và cho họ buôn bán bình thường với một điều kiện.... - Vương lấp lửng

_điều kiện sao? điều kiện gì chứ? - nó tròn mắt

_đó là cô phải làm người ở trong nhà tôi - Hắn nói vẻ khinh khỉnh

_cái gì cơ? hok thể nào, nhưng rõ ràng là tôi thấy tiệm bánh vẩn đông khách mà - nó nhăn nhó

_đông khách gì mà hok có tiền nhà để trả hở?

_vậy... vậy tại sao họ hok cho tôi biết chứ? - nó lo lắng

_họ nói họ không mún làm cô lo lắng, nhưng chuyện đã đâu vào đấy rồi , hợp đồng cũng đã kí vì vậy cô nhất định phải tuân theo - Vương nói như đe dọa

_nhưng nếu tôi hok muốn làm -nó vẫn còn vênh mỏ

_thì..... chuyện gì đến sẽ đến - Vương cười gian - cô liệu mà làm tròn trách nhiệm đi cô hầu bé ạ

Nói rồi hắn đi ra ngoài nhưng hok quên quay đầu lại

_chuyện cô ở nhà tôi cũng là có trong hợp đồng đấy, đồ của cô ở trong vali kia kìa - hắn chỉ về phía góc tường

Nó nhìn về phía va li và thốt lên

_trời ạh, sao mà to thế, chẳng lẽ mình định cư ở đây lun - nó ỉu xìu - cái đồ hay xem thường kẻ khác, cái đồ chết tiệt ..... %&^*@%^*$

_cô nói xấu ai đấy hở? - tiếng hắn vọng từ ngoài

"huh? sao tai hắn thính vậy cà?"

Đêm đó nó hok sao ngủ được vì lạ chỗ và để trù cái tên kia nhưng rồi cũng đi ngủ lúc 2 h' sáng

Sáng hôm sau, là thứ bảy nên nó hok đi học và cũng là ngày nó nhận việc

Nó thức dậy làm vệ sinh cá nhân xong rồi ra ngoài thì thấy một chiếc đầm của người hầu rất đẹp nhưng lạ là nó hok phải màu đen mà là màu hồng, chiếc đầm có đính chiếc nơ trắng trong rất xinh và có cả nơ trên đầu màu hồng nữa và kém theo tờ giấy

Nó thay đồ, chải tóc gọn gàng rồi xuống nhà nhưng nhìn xung quanh điều lạ là tất cả người hầu đều mặc áo đen và có yếm trắng còn nó thì áo hồng, nó vào phòng ăn và thấy hắn hắn đang ăn sáng. Nhìn thấy nó mắt hắn như lóa lên

"sao hôm nay trông nhỏ xinh vậy nhở?" Vương nghĩ thầm

_ cô biết mấy giờ rồi hok hả? osin gì mà ngủ nướng còn hơn chủ - nhưng hắn vẫn mạnh miệng

_nĂ ....

"hok đc nếu làm phật ý hắn thì mình toi"

_dạ, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm - nó giả vờ ngoan ngoãn nó đến gần bên hắn - này, sao ai cũng mặc đồ đen còn tôi thì khác người quá vậy? - nó thắc mắc

_vì cô đặc biệt hơn những kẻ kia -nói rồi hắn đứng dậy - mau dọn vào đi

_cái g.... vânnnggg - nó dịu giọng

Nó dọn và bưng xuống bếp chừng 7 giây sau

"xoảng" tiếng bát đĩa vỡ

Vương thầm đoán ra đã có chuyện và hắn lao xuống bếp

_cô làm osin gì ma.... - Vương chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy máu từ tay nó tràn ra, hắn liền lao tới

_cô làm cái gì mà bất cẩn vậy hả? máu ra quá trời nèh - Vương hét toáng lên vì xót

_ai da, tại tôi tránh nó nên trượt chân mà - nó chỉ tay về phía con sóc nhỏ đang nấp ở chân bàn

_cô thật là ngốc quá đi, đâu nhất thiết phải thế, nó chết thì mua con khác, còn cô mà có chuyện gì thì làm sao ăn nói với nhà cô đây? - Vương tức mình quát nó

_tôi biết rồi mà đây là tay tôi mà có phải tay anh đâu mà anh hét toáng lên vậy? - nó tròn mắt

Lúc này Vương mới nhận ra là đang nắm chặt tay nó, anh vội rút tay về mặt đỏ lựng và vờ đổi thái độ

_dì Bảy mau đem thuốc sát trùng cho cô ta đi rồi dọn đống này lun, tui đi lên lầu - vờ không quan tâm

Người đc gọi là dì Bảy sốt sắn mang bông gòn và thuốc sát trùng đến cho nó

_cô biết hok cậu chủ từ trước tới giờ có biết quan tâm tới ai đâu, đây là lân đầu tiên tôi thấy đó, chắc cậu có cảm tình với cô rồi đó - dì Bảy cười thân thiện

_hok... hok thể nào đâu dì, con thề hok đội trời chung với cái tên khó ưa đó - nó nói mà mặt nhặng xị vì đau rát

_cô nói nhỏ thôi mắc công cẩu nghe là hok hay đâu đó - dì Bảy nhắc nhở

_ơh... dạ con biết rồi - xong xuôi nó cũng được nghỉ, nó hok lên phòng mà đi quanh khu vườn rông lớn

nói thật không khí ngoài vườn rất thoáng đảng và trong lành còn có cả hồ nước và xích đu nữa, nó rất thích

Đang ngồi trên xích đu nhìn mông lung nhớ gia đình thì bỗng có tiếng Piano du dương là bản "river flown in you" của Yiruma, nó thích bản này nhất mà.

Nghe hay nên nó tò mò đi tìm nơi phát ra âm thanh, đó là một căn phòng rộng và trống rỗng chỉ chứa một chiếc piano trắng và con người đang đàn- là hắn

trông hắn lúc này rất đẹp, đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay thả thướt nhanh nhẹn bên phím đàn, không gian và mọi thứ như chìm trong giai điệu của bản nhạc, nó cũng vậy mặc dù chỉ là đừng ngoài cửa nhìn hé vào thôi.
CHƯƠNG 16 - CHƯƠNG 16

"cแบกch"

_này cô đang nghe lén tôi đánh đàn đấy hả? - Vương vờ quát lớn

_ơh ơh không, tui... tui chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, thôi... vậy tui đi trước - nó lấp bấp kém theo vẻ vội vã làm hắn cười thầm

"chẵng lẽ cô thích tôi luôn rồi, hừm" hắn cười cùng với ý nghĩ xấu xa (gì thế nhở?)

"trời ạh, mình nghĩ cái quái gì vậy chứ? tại sao phải lấp bấp trước mặt hắn chứ?" nó cũng tự trách vì hành động lúng túng ban nãy

Chiều hôm đó, mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường, nó vẫn đi lòng vòng vì chả có chuyện gì để làm, hắn cứ bảo nó là người ở mà sao lúc nó chạy đến các người giúp việc khác thì ai cũng từ chối (khó hiểu nhề?), còn hắn thì lại ở phòng đọc sách, nhưng sách thì không đọc cứ đọc "ba cái gì đó" không àh (ủa, ba cái gì vậy ta? - t/g hok phải là ng' có đầu óc đen tối đâu nhá)

_dì Bảy đâu? - hắn gọi lớn

_dạ, có gì hok cậu?

_mau gọi người giúp việc mới lên đây tôi có việc còn nói với cô ta - hắn ra lệnh

_dแบก

Một lúc sau

"cộc cộc cộc"

_vào đi

_anh có việc gì cần nói với tôi? - nó vẫn tò thái độ nghe lời

_cô lại đây - Vương ngoắc ngoắc

_sao cơ ạh? - nó tròn mắt chưa hiểu gì cả

_tôi bảo là cô qua đây

_vâng

_từ rầy sắp tới, cô sẽ là người hầu riêng của tôi, cô hiểu chứ? vì vậy cũng đừng có mà nghĩ đến chuyện bỏ trốn - hắn nói vẻ nghiêm túc - àh còn nữa, vì là người hầu riêng nên cô chỉ được phép phục vụ cho một mình tôi thôi cô hiểu chưa?

_vâng, tôi sẽ ghi nhớ -nó vẫn giữ thái độ abn đầu

_thôi cô ra ngoài đi

"hừm, để xem tôi sẽ làm gì cô?" - Vương cười nữa miệng

_hừm hắn ta nghĩ hắn ta là ai chứ, cái đồ già dê biến thái - nó rủa nhỏ - nhưng hok được nếu mà hắn nghe được thì chết, mày phải bình tĩnh, mày phải cố lên Ngọc Bảo àh - nó tự đánh nhẹ vào má - nhưng mà hắn không nói thì mình cũng chẳng có ý định bỏ trốn, nhưng mình nhất định phải về thăm bố mẹ

nó nói chuyện một mình một hồi cũng đi luôn.

Sáng hôm sau, tại phòng hắn

"roẹt" ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào

_này .... ai thế hở, mau đóng rèm lại, tôi còn đang ngủ mà - hắn còn nắm trên giường và quát lớn

_dậy, dậy mau, ngủ gì mà ngủ chớ, anh biết máy giờ rồi không - là nó

_gì chứ? mới có 7h, mà cô làm gì trông phòng tôi thế hở? - hắn giờ mới tỉnh

_thì đánh thức anh dậy chứ làm gì? - nó tỉnh bơ

_cái gì? ai bảo cô làm chuyện này? - hắn bực mình

_đây là nhiệm vụ của tôi, không cần ai bảo, chẳng phải hôm qua anh vừa bảo osin phải thức sớm hơn chủ mà phải không? - nó vừa nói vừa kéo chiếc chăn của hắn đang nắm đè lên

_cái con nhỏ này - VƯơng vừa giật lại thì nó mất đà ngã nhào xuống và môi chạm môi, 4 mắt nhìn nhau đắm đuối

5s rồi 10s nó mới định thần lồm cồm đứng dậy, cón hắn thì giữ nguyên trạng, còn cái chăn thì có lẽ là bị giật mạnh quá nên bay đâu mất tiêu thành ra để lộ thân hình khá trắng của hắn (ủa? còn cái quần mà)

_áhhhh, anh anh còn không mau đứng dậy mặc đồ vô hả - nó dùng hai tay bịt mắt rồi định chạy đi nhưng không những không mặc đồ vô mà còn kéo giật tay nó lại

_cô thật sự không muốn như thế này sao? - hắn vòng tay qua eo nó

_muốn muốn cái gì chứ? bỏ ra mau, đồ... đồ đồi trụy - nó đạp hắn một cái rồi bỏ chạy

"hahaha, trông cô ta thật buồn cười" - Vương còn ngồi đó cười

"trời ạh, cái quái quỷ gì thế này? sao hắn dám ... trợi ạh, cái đồ dê xòm, đồ biến thái đồi trụy,... " nó vừa chạy vừa rủa như điên

từ trong nhà ra đến ngoài vườn ai ai cũng có thể nghe thấy, họ cười cho cái sự ngượng ngùng của đôi trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro