Yêu Em [End].baba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 1:

“Xin chào các bạn, một tuần lễ trôi qua thật nhanh phải không? Nhã Kỳ nhớ các bạn lắm. Rất mong đến tối thứ tư để được cùng các bạn trò chuyện. Vì hôm nay là ngày của các bạn nữ nên chương trình đêm nay Nhã Kỳ sẽ đặc biệt dành riêng cho các bạn. Xin lỗi các bạn nam nhé. Trong tay Nhã Kỳ bây giờ có rất nhiều thư mà các bạn nữ đã gởi đến. Một chút nữa thôi, Nhã Kỳ sẽ trả lời tất cả các câu hỏi của các bạn. Bây giờ chúng ta hãy nghe một bài hát trước nha. Lần trước Nhã Kỳ hứa với một bạn khán giả rằng sẽ hát cho bạn đó nghe. Tuy giọng Nhã Kỳ không được hay, nhưng các bạn cũng hãy cùng Nhã Kỳ hát chung nhé. Nhã Kỳ sẽ hát bài “Đắng Cay.”

“…….

Biết thế khi xưa đừng chung đường

Sợi nắng giọt mưa nào ai khó lường

Ánh mắt đôi môi càng bẽ bàng

Tình đắng tình say tình đã lỡ làng

Vẫn mãi mãi yêu anh yêu vô vàng

Vẫn mãi mãi yêu anh khi duyên tình trái ngang…

….”

“Nhã Kỳ đã hát xong rồi. Các bạn vẫn còn đây chứ? Không ai bỏ đi hết có phải không? Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu chương trình nhé. Nhã Kỳ sẽ đọc lá thư đầu tiên của một bạn nữ tên là Bảo Ngọc. Lá thư được viết như sau:

---------Nhã Kỳ, tại sao khi yêu nhau người ta hứa thì nhiều, mà lại không làm được những điều mình đã hứa như vậy?---------

“Hmmm, các bạn có biết vì sao không? Theo Nhã Kỳ nghĩ thì khi một người hứa với người yêu mình điều gì, có lẽ người đó muốn cho người yêu của mình một sự tin tưởng. Không quá lo lắng, nhưng có lẽ vì công việc, hay một lý do nào đó lại quên đi lời hứa của mình. Nhã Kỳ nghĩ, cách tốt nhất là Bảo Ngọc nên hỏi người yêu của mình coi vì sao anh ấy lại quên thực hiện lời hứa của mình nhé. Hoặc là Bảo Ngọc có thể gợi lại để cho anh ấy nhớ.”

Bây giờ đến lá thư thứ hai:

-----Nhã Kỳ ơi, chị lỡ yêu giọng nói, tiếng cười của Nhã Kỳ rồi, bây giờ phải làm sao đây? Nhã Kỳ có đồng ý hẹn hò với chị không?----

“Rất cám ơn tình cảm của chị dành cho Nhã Kỳ. Nếu có cơ hội, nhất định sẽ cùng chị đi ăn một bữa. Hẹn một ngày nào đó nhé.”

-

-

……..

Vì nhiều thư khán giả gởi đến quá nên Nhã Kỳ phải ở lại thêm một tiếng nữa. Sau khi chương trình hoàn tất, Vy Tiên đi lại bên cô:

-Em làm tốt lắm Nhã Kỳ. Để mọi thứ ở đây đi, chị sẽ giúp em dọn dẹp. Có người đang đợi em ở ngoài kia. Về trước đi.

Nhã Kỳ mỉm cười rồi chạy ra ngoài. Đón cô là gương mặt tươi rói của Tuấn Kiệt:

-Đợi em có lâu không?

Tuấn Kiệt nắm tay Nhã Kỳ lắc đầu:

-Không lâu. Chương trình hôm nay hay lắm.

Nhã Kỳ quay lại hỏi:

-Anh có nghe sao?

Tuấn Kiệt lấy giỏ sách từ tay Nhã Kỳ, anh gật đầu:

-Anh có nghe trong xe. Lúc nãy dường như có người tỏ tình với em phải không?

Nhã Kỳ bật cười. Tiếng cười của cô hòa lẫn tiếng gió nghe giòn tan. Tiếng cười làm người đi bên cạnh cũng phải cười theo.

-Khán giả của em thật thú vị phải không anh?

Tuấn Kiệt xiết tay Nhã Kỳ, anh thực sự không thích khi Nhã Kỳ có quá nhiều người hâm mộ. Anh chỉ muốn Nhã Kỳ thuộc về anh thôi. Nhưng anh không thể kêu cô đừng làm việc này nữa vì dù sao đó cũng là việc mà Nhã Kỳ thích làm. Đôi khi Tuấn Kiệt cũng thấy mình buồn cười. Có ai thấy mặt Nhã Kỳ đâu? Họ cũng chỉ nghe giọng nói thôi. Với lại ở Mỹ không dễ dàng có được một chương trình radio hay như vậy. Tuấn Kiệt biết mình sẽ rất ích kỷ nếu đề nghị Nhã Kỳ nghỉ việc, nên anh chỉ giấu nó trong lòng:

-Em muốn ăn gì nào?

Nhã Kỹ đưa một ngón tay lên môi nũng nịu:

-Em muốn ăn cua rang me.

Tuấn Kiệt hôn phớt vào môi cô.

-Tuân lệnh. Chúng ta đi ăn cua rang me thôi

*** 

Tuệ Minh vừa coi lại chồng hồ sơ, vì hôm nay cô phải ra tòa. Nguyên đêm qua cô thức khuya nghe chương trình radio, rồi phải làm việc khuya nữa nên cô cảm thấy nhức đầu. Cô nhắm mắt lại thì có bàn tay xoa nhẹ lên trán cô.

-Mệt lắm hả Tuệ Minh? Có phải hồi tối không chịu làm việc sớm mà nằm nghe “nàng Nhã Kỳ” nói chuyện không?

Tuệ Minh mở mắt ra và bật cười:

-Sao nghe trong giọng có một chút ganh tỵ vậy nè? Cô thư ký xinh đẹp của tôi ơi. Chỉ là tôi thích nghe chương trình đó thôi.

Kim Ngân trề môi:

-Cái đó chỉ có chị mới biết được. Lúc nãy anh Phúc Vinh có gọi qua nói rằng tối nay hẹn chị ở quá bar 472 đó.

Tuệ Minh bỏ hồ sơ vào giỏ của mình rồi đứng dậy.

-Chị biết rồi. Chị phải đến tòa đây. Em gọi cho Việt Hà đem hồ sơ giấy tờ còn lại đến cho chị trước 2h chiều nay nhé.

Tuệ Minh không đến thẳng tòa mà lái xe đến bệnh viện. Cô vừa bước vào thì không khỏi ngạc nhiên khi thấy có một bình hoa mới được đặt sẵn trên bàn. Ngoài cô ra thì bệnh nhân không còn ai khác. Cho dù bạn bè thì họ cũng không thể biết bệnh nhân đang nằm ở đây. Tuệ Minh đặt bó hoa mình mới đem tới bỏ xuống bàn, ở ngay bên cạnh bình hoa mới đó. Cô muốn ra ngoài để hỏi cho biết. Nhưng cô y tá lúc nãy đi vào:

-Chà Tuệ Minh. Sao hôm nay cô đến sớm vậy?

Không trả lời câu hỏi đó. Tuệ Minh hỏi:

-Hoa này của ai mang đến vậy?

Cô y tá mỉm cười trả lời:

-Có một cô gái nói là bạn của Bích Trang nên xin vào thăm. Cô ấy cũng vừa mới rời khỏi đây thôi.

Tuệ Minh nhíu mày suy nghĩ, nhưng cô không thể đoán ra người đó là ai.

-Làm sao bạn của Bích Trang biết cô ấy nằm đây được? Chị có biết tên cô gái lúc nãy không?

Cô y tá gật đầu:

-Cô ấy tên là Nhã Kỳ. Hiện giờ đang làm cho chương trình radio vào mỗi tối thứ tư đó. Việc làm mà trước đây Bích Trang đảm nhiệm.

Tuệ Minh không hỏi nữa, mặc dù trong lòng rất muốn biết vì sao cô gái ấy biết được. Và cũng càng ngạc nhiêu khi người đó lại là Nhã Kỹ. Tuệ Minh lắc đầu, xua đi ý nghĩ của mình. Rồi đi lại ngồi xuống bên Bích Trang. Cô lấy chiếc khăn ướt từ tay cô y tá, rồi lau lên cổ, lên tay cho Bích Trang.

Cô y tá không lấy làm lạ, vì đây không phải là lần đầu tiên Tuệ Minh làm việc này. Đôi khi họ cũng thắc mắc không hiểu Tuệ Minh là gì của Bích Trang, nhưng không ai dám hỏi.

-Tôi đi ra ngoài đây. Cần gì thì cứ gọi, tôi sẽ vào liền!

Tuệ Minh gật đầu rồi tiếp tục làm công việc mà cô thường làm. Mỗi ngày cô dành ba tiếng đến đây để chăm sóc cho Bích Trang. Cô biết tuy Bích Trang bây giờ nằm đây như người chết, nhưng cô vẫn muốn làm hết sức mình. Bích Trang luôn được cô dành vị trí quan trong dù có như thế nào đi nữa. Hiện tại cô chưa thể để Bích Trang rời khỏi mình được, nên cô đã bỏ rất nhiều tiền để cô ấy được nằm đây.

-Bích Trang à. Em không thể nằm mãi ở đây được. Dậy đi nào. Chị nhớ Bích Trang của chị rồi đấy…

Tuệ Minh làm xong mọi thứ. Cô hôn lên trán Bích Trang rồi rời khỏi bệnh viện. Cô hít một hơi dài và đến tòa.

Tuệ Minh đã thành công. Cô đã cãi thắng cho thân chủ của mình. Khi người đàn bà ấy nắm tay cô cám ơn rối rít, Tuệ Minh chỉ mỉm cười.

Đi ra xe, Tuệ Minh nhớ lại lời nói của Kim Ngân lúc sáng nên cô lái xe thẳng đến quán bar 472. Tuệ Minh ít khi đến những nơi này, nhưng hôm nay cô cũng muốn uống một chút. Với lại cũng hơn hai tuần rồi cô không gặp Phúc Vinh. Anh mới vừa đi công tác ở Thái Lan về. Tuệ Minh muốn gặp anh. Đậu xe rồi, Tuệ Minh đi vào trong. Có rất nhiều người đang uống rồi nhảy chật kín cả căn phòng. Tuệ Minh đưa mắt tìm Phúc Vinh thì thấy anh vẫy tay ra hiệu cho cô. Tuệ Minh đi lại và không khỏi ngạc nhiên khi có thêm vài người mà cô chưa bao giờ gặp. Ít khi Phúc Vinh dẫn người lạ khi đi gặp cô, vì anh biết cô không thích như vậy.

-Tuệ Minh, ngồi xuống đây với anh.

Tuệ Minh mỉm cười chào những người đang ngồi cùng bàn với Phúc Vinh, và ngồi xuống bên cạnh anh. Ghé tai Tuệ Minh, Phúc Vinh nói nhỏ:

-Họ là bạn của anh. Chỉ tình cờ gặp nên họ muốn ngồi chung luôn. Em không ngại chứ?

Tuệ Minh lắc đầu. Bây giờ cô chỉ muốn uống thôi. Cô cũng không quá quan tâm ai đang ngồi kế bên mình. Phúc Vinh nhìn cô rồi nói tiếp:

-Em có vẻ đang rất mệt. Có muốn về không? Anh đưa em về.

Tuệ Minh cầm ly rượu người bồi bàn vừa đem lại, và uống một ngụm nhỏ. Cô cảm thấy dễ chịu hơn.

-Không cần đâu. Em muốn uống một chút.

Tuấn Kiệt quay sang Phúc Vinh hỏi:

-Giới thiệu đi chứ Phúc Vinh. Người yêu của cậu à?

Phúc Vinh nhìn Tuệ Minh ánh mắt ngây dại:

-Đó là điều mình luôn mong muốn, nhưng nàng chưa chịu. Mình đang cố hết sức đây. 

Để anh giới thiệu mọi người cho em biết. Phúc Vinh chỉ vào người bên phải anh, rồi đi một vòng.

-Đây là Trí Dũng, và Nhật Phi. Còn người vừa nói lúc nãy là Tuấn Kiệt, và bạn gái của cậu ấy là Nhã Kỳ. Còn ba người khác thì em đã biết rồi phải không? Kim Ngân đang trên đường đến. Chút nữa em sẽ gặp em ấy thôi.

Tuệ Minh không quan tâm đến những gì Phúc Vinh vừa nói, vì nãy giờ cô đang nhìn người con gái đối diện cô. Cô gái có cái tên Nhã Kỳ. Cái tên mà cả buổi chiều hôm nay cứ nằm mãi trong trí nhớ của Tuệ Minh. Cô không biết người này và người cô muốn biết có phải là một người không, nhưng thật thú vị khi cô nhìn mà cô ấy cũng nhìn lại. Cả hai như đang đấu tranh bằng mắt và không ai chịu nhường ai cho đến khi trên môi Tuệ Minh nở một nụ cười và nó làm Nhã Kỳ quay cái nhìn về hướng khác.

-Nhã Kỳ, anh gọi cho em một ly nữa nhé?

Nhã Kỳ xua tay:

-Em đủ rồi. Mai em còn phải đi làm.

Tuấn Kiệt vòng tay qua eo Nhã Kỳ, và không hiểu sao điều đó lại làm Tuệ Minh khó chịu. Nhưng nếu ai mà biết Tuệ Minh thì họ sẽ cảm thấy bình thường thôi, vì Tuệ Minh che giấu cảm xúc của mình rất giỏi. Cô nhún vai rồi quay sang nói với Phúc Vinh:

-Nhảy với em

Phúc Vinh mừng rỡ ra mặt. Tuệ Minh rất ít khi chịu ra nhảy mà bây giờ lại còn muốn nhảy với anh nên Phúc Vinh không thể để mất cơ hội này. Khi Tuệ Minh nhảy, ai cũng nhìn vì cô nhảy rất đẹp. Giao Linh bật thốt:

-Cô ấy vẫn như vậy, vẫn quyến rũ và luôn làm người khác muốn có cô ấy cho bằng được. Cùng cái vẻ bề ngoài lạnh lúc đó, cô ấy còn làm cho người khác muốn tìm hiểu hơn nữa.

Trí Dũng gật đầu:

-Anh cũng cảm thấy cô ấy rất thú vị, nhưng không thể dành với Phúc Vinh được. Thật đáng tiếc. Mà em đừng nói với anh rằng em cũng là một trong những người muốn có được cô ấy chứ, Giao Linh?

Vẫn không rời mắt khỏi Tuệ Minh, Giao Linh bưng ly rượu đưa lên miệng:

-Chuyện đó anh không cần biết đâu.

Nãy giờ Nhã Kỳ nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người họ. Lâu lâu cô cũng đưa mắt nhìn Tuệ Minh. Quả thật, nơi Tuệ Minh có một sức thu hút rất lớn. Cô nhớ nụ cười lúc nãy của Tuệ Minh nữa. Nó làm tim cô đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên tim cô bị như vậy, mà chính Nhã Kỳ không hiểu vì sao. 

Chapter 2:

Sau lần gặp gỡ trước, gương mặt Tuệ Minh luôn ngự trị trong tâm trí Nhã Kỳ. Cô thật không hiểu vì sao cô cứ nhớ đến nụ cười của Tuệ Minh. Nhã Kỳ gõ nhẹ vào trán mình. Đêm nay cô phải hướng dẫn chương trình, nhưng đầu óc cô lại không tập trung một chút nào. Vy Tiên đi lại bên cô:

-Em không được khỏe sao Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ ra hiệu là mình không sao để Vy Tiên khỏi lo. Cũng may cho cô là chương trình hôm nay không quá dài nên Nhã Kỳ cũng cảm thấy bớt căng thẳng. Sau khi kết thúc chương trình, Nhã Kỳ đến nơi mà cô đã hẹn trước với Tuấn Kiệt. Cô cầm điệu thoại định gọi cho anh, thì cô thấy một tin nhắn từ anh:

-----Em vào trong trước đi nhé, anh đã đặt bàn rồi. Anh sẽ đến liền------

Nhã Kỳ đi vào trong và ngồi xuống chờ đợi. Cô cũng không muốn gọi thức ăn trước, vì cô muốn đợi Tuấn Kiệt luôn. Cô ngồi chưa được bao lâu thì thấy Tuệ Minh đi vào. Tuệ Minh đi lại, ngồi vào bàn phía trong cùng. Cô không biết Tuệ Minh có thấy mình không, nhưng cô thật sự không muốn đối diện với Tuệ Minh vào lúc này. Lâu lâu cô nhìn Tuệ Minh rồi quay mặt về phía cửa chờ đợi Tuấn Kiệt. Được mười lăm phút sau thì cô thấy một tin nhắn của Tuấn Kiệt trong điện thoại:

----Anh xin lỗi em, nhưng công việc nhiều quá; anh không thể nào tới được. Em ăn trước đi nhé. Bữa khác anh sẽ đền bù----

Nhã Kỳ nhíu mày, cô biết là Tuấn Kiệt biết cô không thích ăn một mình trong nhà hàng. Đây không phải là lần đầu tiên Tuấn Kiêt thất hẹn với cô, nhưng là lần đầu tiên cô phải ngồi chờ đợi trong một quán ăn như thế này. Trong đầu Nhã Kỳ không biết mình nên đứng dậy đi hay tiếp tục ngồi ăn một mình. Thì Tuệ Minh đi lại ngồi xuống bên cạnh:

-Nhã Kỳ không ngại Tuệ Minh ngồi chung chứ?

Nhã Kỳ ngước mặt lên nhìn Tuệ Minh, vẫn nụ cười làm trái tim cô đập rộn ràng. Tuệ Minh thật sự rất đẹp, nét đẹp thu hút người đối diện làm người ta muốn nhìn cô hoài.

-Nhã Kỳyyyy

Nhã Kỳ giật mình khi nghe Tuệ Minh gọi tên cô một lần nữa.

-hmm…

Thấy Nhã Kỳ lúng túng, Tuệ Minh vỗ nhẹ vào tay Nhã Kỳ.

-Bạn của Tuệ Minh bận không đến được, nếu Nhã Kỳ thấy phiền thì thôi vậy.

Nhã Kỳ bất giác buộc miệng:

-Tuấn Kiệt cũng đang bận nên không đến được, chúng ta có thể ngồi chung.

Nhã Kỳ cuối mặt sau khi nói xong. Cô không ngờ mình lại khai ra hết như vậy. Nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô lại cảm thấy vui khi có Tuệ Minh cùng ăn với mình.

-Nhã Kỳ muốn dùng gì?

Nhã Kỳ rời mắt hỏi gương mặt Tuệ Minh và cuối xuống nhìn vào menu.

-Nhã Kỳ ăn cơm gà, còn chị?

Tuệ Minh chu miệng như đang suy nghĩ phải chọn món gì. Cô không biết cử chỉ của cô làm Nhã Kỳ nhìn sững. Nó thật sự dễ thương. Khi Tuệ Minh ngước mặt lên thấy Nhã Kỳ nhìn mình, cô hỏi:

-Mặt chị dính gì sao, Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ đỏ mặt lắc đầu. Còn Tuệ Minh thì cứ tủm tỉm cười. Khi gọi xong món ăn rồi, Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ hỏi.

-Em còn đi học hay đã đi làm rồi Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ xoay xoay chiếc điện thoại trong tay trả lời:

-Em đi làm rồi, còn chị?

Tuệ Minh muốn hỏi Nhã Kỳ về chuyện lần trước, cô thật sự muốn biết người mà cô suy nghĩ mấy hôm nay và Nhã Kỳ đang ở trước mặt cô co phải là cùng một người hay không. Tuy giọng nói và cái tên đều giống nhưng Tuệ Minh muốn biết chắc chắn chứ không phải chỉ vài phần như vậy. Tuệ Minh biết đôi lúc cô hỏi sẽ làm Nhã Kỳ khó xử, vì họ cũng không quá thân mật. Mà cái việc làm đó của Nhã Kỳ thì không thể để người khác quá tò mò được, nên cô không hỏi nữa mà trả lời câu hỏi của Nhã Kỳ:

-Chị cũng đi làm rồi.

Tuệ Minh trả lời xong thì cả hai cùng im lặng. Cũng may lúc đó thức ăn vừa ra tới, nếu không thì không khí sẽ rất ngột ngạt.

-Mời em Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ cầm đũa.

-Mời chị.

Cả Tuệ Minh và Nhã Kỳ đều chăm chú ăn phần ăn của mình. Có nhiều điều họ muốn hỏi về nhau, muốn biết về nhau nhưng cả hai đều cảm thấy quá mới mẻ để hỏi những việc riêng như vậy.

Chợt điện thoại của Nhã Kỳ rung lên và nó làm Nhã Kỳ giật mình. Cô quơ tay xém làm đổ ly nước nếu Tuệ Minh không nhanh tay chụp lấy.

-Em xin lỗi.

Tuệ Minh lắc đầu mỉm cười. Cô nhẹ nhàng.

-Em nghe máy đi.

Nhã Kỳ bấm điện thoại và trả lời.

-Hello.

-Nhã Kỳ, anh xin lỗi. Anh xong rồi đây. Em đang ở nhà phải không?

-Em đang ăn ở nhà hàng.

-Em ăn một mình à?

-Anh ngạc nhiên sao?

-Anh xin lỗi mà. Lần sau anh sẽ không như vậy nữa.

-Em quen rồi. Đã quá quen với việc này rồi. Nhưng em không có ăn một mình, em đang ăn với Tuệ Minh.

-Tuệ Minh? Người lần trước mình gặp có phải không?

-Đúng vậy.

-Vậy ăn xong anh đến đón em nhé?

-Không cần đâu. Em lái xe đến đây, em có thể về được. Tối về em sẽ gọi cho anh.

-Em không giận anh chứ?

-Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Em đang ăn, bye anh!

-Bye em. Cho anh gởi lời chào Tuệ Minh.

Nhã Kỳ tắt điện thoại mà gương mặt không được vui. Tuệ Minh thấy vậy nên cũng không hỏi han gì hết.

-Anh ấy gởi lời chào đến chị.

Tuệ Minh nghe Nhã Kỳ nói vậy thì đưa mắt nhìn lên gương mặt Nhã Kỳ.

-Em sẽ ăn ngon hơn nếu em cười lên.

Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh rồi không hiểu sao cô mỉm cười. Cảm giác bực bội trong lòng cũng tự nhiên bay đi. Tuy vừa mới quen nhưng ở bên Tuệ Minh, Nhã Kỳ cảm thấy cũng rất thoải mái và cô thích cảm giác này.

-Cám ơn chị.

Tuệ Minh lấy khăn giấy lau sơ miệng.

-Chị cũng bị cho leo cây mà? Chị cũng phải cám ơn em chứ? Nếu không chị cũng sẽ ăn một mình…

Ăn xong, Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ ra xe của cô.

-Em về cẩn thận.

Tuệ Minh định quay đi nhưng Nhã Kỳ gọi lại.

-Chị có muốn đi uống nước không?

Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ và cô gật đầu. 

-Vậy đi xe của chị nhé. Chút nữa mình sẽ quay lại lấy xe của em.

Nhã Kỳ khóa xe rồi đi theo Tuệ Minh. Cả hai đi đến một quán nước khá yên tĩnh, nhưng cách trang trí rất đẹp. Nhã Kỳ cảm thấy thích nơi này. Cô không ngờ ở trung tâm thành phố lại có quán nước thơ mộng như vậy. Tuệ Minh thấy vẻ thích thú hiện lêng trong mắt Nhã Kỳ thì cô nói 

-Quán nước này của một người bạn. Ở đây bán sinh tố rất ngon. Em thử nhé?

Nhã Kỳ đọc menu và không khỏi ngạc nhiên khi tất cả các món giải khát đều có ở đây. Tuệ Minh cảm thấy vui khi cô biết Nhã Kỳ thích nơi này.

-Chúng ta có thể đến đây thường xuyên nếu em muốn.

Nhã Kỳ không ngờ Tuệ Minh lại tinh ý như vậy. Chị ấy hiểu cô muốn gì dù chỉ nhìn bằng ánh mắt.

-Nhất định vậy, bí mật của mình nhé?

Nhã Kỳ cũng ngạc nhiên khi cô nói ra điều đó. Nhưng cô không thấy hối hận một chút nào, mà cảm thấy lâng lâng một cảm giác kỳ lạ.

-Được thôi. Là bí mật của chúng ta!

Tuệ Minh đưa ngón tay út ra và Nhã Kỳ đan ngón tay mình vào đó. Gương mặt Nhã Kỳ đỏ bừng và vô tình Tuệ Minh đã nhìn thấy được. Một đêm thật thú vị của cả hai.

Thời gian trôi qua thật mau, thấy cũng đã khuya rồi nên Tuệ MInh đưa Nhã Kỳ lại quán ăn để lấy xe, sau khi Nhã Kỳ đi rồi, Tuệ Minh cũng cho xe chạy về nhà. Cô vừa vào cửa thì điện thoại cô reo lên. Tuệ Minh bật máy, chưa kịp nói câu nào thì người ở bên kia nói một tràng:

-Tuệ Minh! Chị thật quá đáng! Tại sao hẹn với em rồi lại nhắn tin là không tới? Cũng may em đang đi nửa đường, chứ nếu em ngồi vào quán rồi mà chị cho em leo cây như vậy thì em sẽ giận chị suốt đời.

Tuệ Minh bật cười:

-Biết rồi Huệ Tâm. Chị xin lỗi em, được chưa? Là vì lúc nãy bận quá nên chị không đến chỗ hẹn với em được.

Tuệ Minh nói rồi tự le lưỡi. Cô không ngờ mình nói dối cũng hay ghê. Nhưng cô không thể nói sự thật, vì Huệ Tâm mà biết cô vì Nhã Kỳ mà hủy hẹn với cô ấy thì Tuệ Minh sẽ phải nghe Huệ Tâm ca cẩm suốt ngày.

-Lần này tha cho chị đó. Lần sau không được lỡ hẹn với em nữa đâu.

-Chị biết rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa. Mà em ăn tối chưa?

-Dĩ nhiên là em ăn rồi. Chị Kim Ngân đưa em đi ăn. Chị ấy nói chắc chị lỡ nghe “nàng Nhã Kỳ” của chị mà lỡ hẹn với em. Mà chị ấy nói đúng không?

Tệ Minh giật mình và suýt đánh rơi chiếc điện thoại. Nhưng cô đưa tay chặn ngực mình cho bình tĩnh lại.

-Làm gì có chuyện đó! Hôm nay chị bận thiệt mà!

Em cũng nghĩ qua. Chị Kim Ngân là thư ký của chị, sao chị ấy không biết chứ?

-Không tin thì thôi vậy. Chị đi ngủ đây. Em với Kim Ngân chỉ giỏi ăn hiếp chị thôi. Nói với người yêu của em rằng ngày mai chị sẽ cho cô ấy thôi việc.

-Chị dám? Em sẽ méc ba mẹ là chị không thương em, rồi ba mẹ sẽ đem cả hai về lại tiểu bang Florida cho gần ba mẹ luôn!

-Thôi thôi… được rồi. Chị sợ cô út quá. Chị sẽ đền bù cho cả hai một bữa ăn vào tối mai. Em có thể ăn bất cứ món gì em muốn, và ở bất cứ nơi nào. Happy?

-hiihhii… thank you very much. Chị hai muôn năm. Thôi em đi ôm người yêu của em đây. Chị cũng nên đi tìm người yêu để ôm đi. Chẳng hạn như nàng Nhã Kỳ đó. Bye.

-Nè…

Huệ Tâm cúp điện thoại trước khi Tuệ Minh có dịp mắng em mình. Nhà cô chỉ có hai chị em nên cô rất yêu thương Huệ Tâm. Ba mẹ cô thì ở bên Florida cho gần ông bà nội ngoại và bà con. Chỉ có cô là qua Cali học đại học nên ở luôn bên này. Tự nhiên Tuệ Minh cười một mình khi nhớ lại bữa tối của mình và Nhã Kỳ. Cô dần hiểu ra vì sao cô không cho Phúc Vinh cơ hội đến với mình. Có lẽ cô thuộc về người khác.

Chapter 3:

Tuệ Minh cầm bó hoa trên tay rồi đi vào bệnh viện. Tuần trước cô không được rãnh vì phải lo nhiều thứ nên đến giờ mới ghé thăm Bích Trang được. Tuệ Minh không hiểu sao từ sau ngày ăn uống với Nhã Kỳ, cô hay nghĩ đến cô ấy nhiều hơn. Tuệ Minh vừa đi vừa cười khi nghĩ đến nét mặt đáng yêu của Nhã Kỳ mỗi khi bắt gặp Tuệ Minh nhìn cô ấy. Đôi gò má ửng hồng giữa ánh đèn trông Nhã Kỳ thật dễ thương. Tuệ Minh chưa bao giờ nghĩ sẽ có người làm cô vương vấn nhiều như vậy. Tuệ Minh cũng hiểu cô cũng chỉ có thể dừng lại ở đó mà thôi. Đi hơn nữa sẽ không tốt cho cả cô lẫn Nhã Kỳ. Tuệ Minh lắc đầu mình, cô không muốn vào thăm Bích Trang mà hình ảnh Nhã Kỳ lại đầy ắp trong cô như vậy. Nhưng rồi trán cô nhăn lại khi thấy Nhã Kỳ đang ngồi ngắm Bích Trang.

-A hèm.

Nhã Kỳ ngước mắt lên và cô ngạc nhiên khi nhìn thấy Tuệ Minh. Tuệ Minh chỉ mỉm cười rồi đi lại bên cạnh Nhã Kỳ, cô ngồi xuống, và nhìn Bích Trang.

-Bích Trang, chị đến thăm em đây.

Tuệ Minh hôn lên trán Bích Trang rồi cô đợi cô y tá đi vào. Cô làm công việc mình thường làm. Nhã Kỳ đứng kế bên nhìn và cô thấy được cách Tuệ Minh chăm sóc cho Bích Trang không đơn giản như một người bạn. Có điều gì đó rất lạ mà Nhã Kỳ không thể lý giải được. Nhã Kỳ cảm thấy trong lòng có chút gì đó bối rối nên cô đi ra ngoài. Cô ngồi ở hàng ghế và nhìn bệnh nhân qua lại. Có nhiều gương mặt mệt mỏi cũng như cau có. Cũng đúng thôi, có ai bệnh mà thấy vui bao giờ? Cô ngồi nhìn không biết bao lâu thì Tuệ Minh đi ra, ngồi xuống bên cạnh cô:

-Chị rất ghét không khí ở đây.

Nhã Kỳ quay lại nhìn Tuệ Minh mỉm cười:

-Em cũng vậy. Cảm giác làm cho mình không muốn bệnh cũng phải bệnh.

Tuệ Minh nhìn cây hoa sứ đang nở rộ. Cô nhớ đến Bích Trang khi Bích Trang còn khỏe mạnh. Ngày xưa Bích Trang rất muốn trở thành bác sĩ, nhưng vì gia đình không đủ điều kiện nên đành phải bỏ đi ước mơ của mình. Bây giờ Bích Trang đang nằm đây, Tuệ Minh không biết Bích Trang có nghe được những gì cô nói không, nhưng Tuệ Minh hy vọng kì tích sẽ xuất hiện.

-Em có rảnh không? Có muốn cùng chị ra biển một chút không?

Chút nữa đây Nhã Kỳ phải đi gặp Tuấn Kiệt, nhưng không hiểu sao cô lại đồng ý đi với Tuệ Minh.

-Em cũng muốn ra đó một chút.

Tuệ Minh đừng dậy, cô đưa tay mình hướng về phía Nhã Kỳ. Nhã Kỳ bối rối rồi đưa tay cho Tuệ Minh kéo cô đứng dậy. Cả hai không nói với nhau lời nào nhưng Tuệ Minh không muốn buông tay Nhã Kỳ ra và Nhã Kỳ cũng không muốn lấy tay mình lại. Cảm giác ấm áp bình yên bao quanh trái tim Nhã Kỳ. Cái cảm giác mà Tuấn Kiệt không thể cho cô.

-Em để xe ở đây, chút nữa chị đưa em về lấy.

Nhã Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Vừa vào xe, Tuệ Minh quay qua thắt giây an toàn cho Nhã Kỳ. Gương mặt và hơi thở Tuệ Minh phả vào mặt Nhã Kỳ, nhưng nó không làm cho cô khó chịu. Nhã Kỳ cảm thấy tim mình đập từng hồi. Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ đến nơi mà cô thích nhất. Cả hai đi lại băng ghế đá và ngồi xuống. Nơi đây họ có thể ngắm biển, nhìn người qua lại và hít thở bầu không khí trong lành.

-Chị thường ra đây lắm sao?

Tuệ Minh nhìn sóng biển, cô nhẹ nhàng mỉm cười. Nhã Kỳ không biết Tuệ Minh có biết rằng nụ cười của Tuệ Minh rất đẹp không? Nó làm cho Nhã Kỳ cứ nhớ nhung suốt.

-Lúc trước thì ít ra, nhưng dạo gần đây thì ra nhiều hơn. Chị thích cái cảm giác này. Bình yên! Đôi lúc làm cho lòng mình lắng xuống. Còn em?

Nhã Kỳ cũng nhìn theo hướng Tuệ Minh nhìn, cô đan tay mình vào nhau:

-Ngày xưa thì ra nhiều, nhưng giờ thì ít ra hơn.

Tuệ Minh quay sang nhìn Nhã Kỳ, lúc đó tình cờ Nhã Kỳ cũng quay qua nhìn Tuệ Minh. Tuệ Minh lấy tay lấy đi vài sợi tóc che phủ đôi mắt của Nhã Kỳ, cô dịu dàng:

-Em có muốn thường xuyên đi ra đây với chị không?

Nhã Kỳ nhìn vào đôi mắt Tuệ Minh, cô gật đầu không suy nghĩ. Rồi đôi má cô ửng hồng, Nhã Kỳ quay đi. Tuệ Minh đề nghị:

-Chúng ta đi dạo nhé?

Không đợi Nhã Kỳ đồng ý, Tuệ Minh nắm tay Nhã Kỳ kéo đi.

-Trên đây có một cái hang nhỏ có rất nhiều cá mắc kẹt vào đấy. Chị đưa em đi xem.

Cả hai đang đi thì có vài đứa trẻ đạp xe đạp đi ngược lại. Vì chúng không chú ý nên xém chút đã đụng trúng Nhã Kỳ. Cũng may lúc đó Tuệ Minh nhanh tay kéo Nhã Kỳ ôm vào lòng. Khi bọn nhỏ đi rồi, Tuệ Minh lo lắng hỏi.

-Em không sao chứ? Có làm em sợ không?

Nhã Kỳ lắc đầu. Cô không bàng hoàng vì chuyện đó, nhưng cô đang hoảng hốt vì cảm giác được Tuệ Minh ôm vào lòng thật sự rất ấm cúng. Nó không như lúc Tuấn Kiệt ôm cô. Cái ôm của Tuệ Minh làm cô khao khát muốn được hơn như vậy nữa, và điều đó đã làm Nhã Kỳ rất lo sợ. Cô sợ mình sẽ không thể kiểm chế được bản thân của mình mất. Cô cũng không hiểu cảm xúc dâng đầy trong tim cô là gì nữa. Cô đã luôn nói với chính mình rằng cô đã có Tuấn Kiệt. Cô không phải đồng tính, nhưng sao khi được Tuệ Minh chạm vào, lòng cô lại lâng lâng như vậy?

-Đến nơi rồi, em không sao chứ?

Nhã Kỳ thấy được sự lo lắng của Tuệ Minh dành cho mình qua ánh mắt cô ấy, và điều đó làm cô cảm thấy vui.

-Em không sao. Chúng ta vào trong coi cá đi.

Tuệ Minh vào trước, đi được một chút, cô quay lại nói với Nhã Kỳ.

-Ở đây trơn lắm, em phải cẩn thận.

Nhã Kỳ gật đầu. Cái hang không quá lớn, nhưng ánh sáng không thể rọi hết vào vào nên nó trở nên mờ mờ ảo ảo trông thật đẹp mắt. Nhưng trong hang lạnh hơn ở ngoài rất nhiều. Tuệ Minh cúi người xuống, chỉ vào những chú cá đang bơi lội:

-Em nhìn xem, có rất nhiều cá này. Lúc trước còn nhiều hơn nữa nhưng vì có vài đứa con nít phá phách và hay bắt cá về nuôi nên giờ không còn nhiều nữa 

Nhã Kỳ ngồi xuống, cô đưa tay vọc nước, vài chú cá sợ sệt bơi đi. Tuệ Minh bật cười.

-Em làm chúng sợ bỏ chạy hết rồi.

Nhã Kỳ ngước lên nhìn Tuệ Minh, môi cô cũng nở nụ cười. Lúc đó sóng từ ngoài tràn vào nên đã tạt vào người Nhã Kỳ. Nhã Kỳ định đứng dậy nhưng không kịp nữ vì vậy một nửa thân người cô đã bị ướt. Khi cả hai ra ngoài thì Tuệ Minh nhăn mặt.

-Chị đưa em đi thay quần áo nếu không em sẽ bệnh mất 

Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh.

-Em không có đem theo đồ.

Tuệ MInh định cột tóc mình lên, vì gió cứ thổi làm nó bay lung tung, nhưng Nhã Kỳ kéo tay cô ngăn lại.

-Đừng, để như vậy sẽ đẹp hơn.

Tuệ Mình nhìn Nhã Kỳ ngạc nhiên, nhưng rồi cô cũng thả tóc mình ra. Khi cả hai đi bộ thêm một chút nữa thì họ đến một căn nhà. Ngôi nhà không lớn nhưng trông rất sang trọng. Nó nằm sát trên bờ và có một cái lang can có thể nhìn ra biển. Nhã Kỳ nhìn căn nhà với vẻ thích thú. Cô tưởng Tuệ Minh đưa cô đi thăm quan quanh khu vực này thôi, nhưng khi Tuệ Minh đi lại mở cửa thì Nhã Kỳ mở tròn mắt.

-Vào thôi Nhã Kỳ, em cần phải thay quần áo.

Nhã Kỳ đi vào trong. Cô không giấu được vẻ thích thú trên gương mặt mình. Cách trang trí thật đẹp và sang trọng. Chắc chủ nhân ngôi nhà này cũng rất thích Krystal nên đã sưu tầm rất nhiều. Nhã Kỳ còn đang ngắm thì Tuệ Minh từ trong phòng đi ra:

-Chị đã chuẩn bị quần áo và khăn tắm cho em rồi. Em mau vào trong lau người rồi thay đồ đi. Em mặc đỡ đồ của chị nhé!

Nhã Kỳ gật đầu rồi đi vào trong. Cô vừa mở đèn lên thì không khỏi ngạc nhiên khi cô thấy đèn cầy sáng lên thay vì đèn như những căn nhà khác. Nhã Kỳ thì thầm:

“Đúng là nơi lý tưởng cho một cặp tình nhân ở.”

Thay đồ xong, Nhã Kỳ đi ra và thấy Tuệ Minh đang ngồi ở ban công nhìn ra biển. Cô đi lại và ngồi xuống chổ trống bên cạnh. Tuệ Minh đưa cho cô một ly rượu:

-Uống một chút đi, em sẽ thấy thoải mái hơn. Ngồi nghĩ một chút rồi chị đưa em đi ăn tối.

Nhã Kỳ muốn từ chối vì cô cần phải đi gặp Tuấn Kiệt, nhưng rồi không hiểu sao cô cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ, và im lặng. Tuệ Minh lấy cái mền nhỏ đắp cho cả hai. Cô nói như thì thầm:

-Lúc trước chị hay đưa Bích Trang đến đây. Em ấy rất thích ngồi đây ngắm mặt trời lặn.

Nhã Kỳ xoay xoay ly rượu trong tay, mắt vẫn nhìn về phía trước, cô hỏi:

-Chị và Bích Trang quen nhau như thế nào?

Tuệ Minh đặt ly rượu xuống, cô ngã người ra sau thở dài:

-Thật ra Bích Trang là bạn của em họ chị. Một lần tình cờ em chị đưa cô ấy về nhà chị chơi, rồi trở nên thân hơn. Vì Bích Trang không có người thân ở đây nên chị coi em ấy như em gái của mình. Bích Trang vừa đi học và vừa làm cho đài radio. Nhưng hai năm trước em ấy bị tai nạn và bây giờ như em thấy đó.

Nhã Kỳ cảm thấy lòng nhẹ nhõm khi biết Tuệ Minh chỉ coi Bích Trang như em gái của mình. Không phải Nhã Kỳ trông mong điều gì, nhưng cô chỉ cảm thấy vui, vậy thôi.

-Dường như em cũng làm nơi mà Bích Trang đã làm, phải không?

Nhã Kỳ gật đầu:

-Sau khi Bích Trang bị tai nạn một thời gian thì em mới xin vào làm.

Tuệ Minh kéo cái mền lên khi nó rớt khỏi chân Nhã Kỳ, cô hỏi:

-Sao em biết Bích Trang nằm ở bệnh viện đó? Dường như ngoài chị ra thì chỉ có vài người biết.

Nhã Kỳ bỏ ly rượu của mình sang một bên, cô ôm hai chân của mình rồi để mặt mình xuống giữa hai đầu gối, cô nhẹ nhàng trả lời:

-Tình cờ em nghe chị Tiên nói nên đã đến đó. Em cũng rất thích Bích Trang khi cô ấy còn làm phát thanh viên nên giờ em chỉ muốn đến thăm cô ấy thôi.

Tuệ Minh cũng bắt chước cách ngồi của Nhã Kỳ. Hai đôi mắt lại có dịp nhìn nhau.

-Có ai nói cho em biết rằng em có đôi mắt rất đẹp không?

Nhã Kỳ cũng nghịch ngợm hỏi:

-Vậy có ai nói cho chị biết rằng chị có nụ cười rất đẹp không?

Tuệ Minh mỉm cười:

-Có, nhưng chị sẽ rất vui nếu em cũng nghĩ như vậy.

Nhã Kỳ nhắm mắt lại, Tuệ Minh lấy tay mình định sờ vào gương mặt Nhã Kỳ thì điện thoại của Nhã Kỳ reo lên. Nhã Kỳ giật mình nhìn vào điện thoại.

-Hello

Giọng Tuấn Kiệt không được vui.

-Em đang ở đâu vậy? Anh gọi hoài cho em không được? Em quên mất là em có hẹn với anh sao, Nhã Kỳ?

-Em xin lỗi, em quên mất thời gian. Anh đang ở đâu đó? Em sẽ đến ngay.

-Anh đợi em rất lâu rồi đó. Giờ đã tối rồi, anh nghĩ anh không thể đưa em đi mua sắm được rồi. Anh đang ở với vài người bạn mà lần trước em đã gặp qua rồi. Em đến liền nhé?

-Em biết rồi, em sẽ đến liền, bye anh.

Nhã Kỳ vừa cúp máy thì điện thoại của Tuệ Minh reo lên. Cả hai nhìn nhau cười rồi Tuệ Minh bắt máy.

-Chào anh, Phúc Vinh.

-Tuệ Minh, em đang làm gì đó? Có muốn ăn tối cùng anh không?

-Anh định đưa em đi ăn ở đâu?

Nhã Kỳ không muốn nghe cuộc đàm thoại giữa Tuệ Minh và Phúc Vinh nên cô đứng dậy đi vào trong.

-Anh đang ở quán ăn XXXX đây. Có Tuấn Kiệt, Kim Ngân và Huệ Tâm nữa. Anh đến đón em nhé?

-Không cần đâu. Em sẽ đến ngay. Chào anh.

Tuệ Minh đứng dậy, cô đi vào trong tìm Nhã Kỳ. Tuệ Minh thấy Nhã Kỳ đứng nhìn hoài tấm hình đó trên tường thì cô đi lại nói:

-Cô ấy là mối tình đầu của chị.

Nhã Kỳ không quay lại nhìn Tuệ Minh, cô nói:

-Chị ấy rất đẹp.

Tuệ Minh cầm chìa khóa

-Chúng ta đi thôi, mọi người đang chờ đó.

Khi Tuệ Minh và Nhã Kỳ đến chung với nhau, ai cũng nhìn hai người. Chỉ có Huệ Tâm là cười tủm tỉm. Tuệ Minh biết cô em mình đang nghĩ gì. Cô không muốn Tuấn Kiệt và Nhã Kỳ sẽ có hiểu lầm nên quay sang nhìn Huệ Tâm như muốn bảo cô bé không được nghịch ngợm, nhưng Huệ Tâm phớt lờ:

-Ơ, sao hai chị lại đi chung như vậy?

Tuấn Kiệt cũng nhìn Nhã Kỳ như chờ đợi câu trả lời từ cô. Thấy vậy nên Tuệ Minh nói

-Tuệ Minh và Nhã Kỳ đến bệnh viện thăm một người bạn nên đến đây chung luôn.

Huệ Tâm vẫn không buông tha:

-Vậy sao đi chung một chiếc xe? Chị Tuệ Minh đến đón chị Nhã Kỳ đi đến bệnh viện chung à?

Vì ngồi chính giữa Nhã Kỳ và Phúc Vinh nên Tuệ Minh không thể làm gì Huệ Tâm được, đành phải trả lời tiếp:

-Vì Tuệ Minh kêu Nhã Kỳ đi chung, đỡ tốn tiền xăng. Em hài lòng chưa, Huệ Tâm?

Huệ Tâm che miệng cười:

-Em không ngờ chị hai của em lại sợ tốn vài đồng tiền xăng mà kêu chị Nhã Kỳ đi chung xe.

Kinh Ngân nhéo mũi Huệ Tâm:

-Em xí xọn quá, chuyện đó em thắc mắc làm gì? Anh Tuấn Kiệt và anh Phúc Vinh còn chưa thắc mắc kia mà?

Phúc Vinh bật cười sảng khoái:

-Tại tụi em không biết đó thôi, Tuệ Minh không thích lái xe một mình ban đêm đâu.Cô ấy cần phải có người ngồi bên cạnh

Huệ Tâm đưa ngón tay lên:

-Anh Phúc Vinh là số một. Chỉ có anh mới hiểu chị hai của em. Hai người còn không mau làm đám cưới đi, nếu không chị em sẽ bỏ rơi anh vì người khác mất.

Tuệ Minh mỉm cười. Cô nhìn Nhã Kỳ rồi nhìn Tuấn Kiệt. Cô thấy một chút khó chịu trên gương mặt Tuấn Kiệt và cô cảm thấy không an tâm. Cô không muốn vì chuyện nhỏ mà cả hai người họ sẽ cãi nhau.

-Thôi gọi đồ ăn đi. Chị đói lắm rồi, Huệ Tâm. Em mà nói nữa chị sẽ xỉu vì đói mất.

Tuệ Minh bỏ tay xuống bàn và vỗ nhẹ vào tay Nhã Kỳ khi cô thấy Nhã Kỳ không được thoải mái vì lời trêu ghẹo của Huệ Tâm. Nhờ sự đụng chạm nhẹ của Tuệ Minh mà Nhã Kỳ cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tuệ Minh không biết rằng Tuệ Minh ảnh hưởng nhiều đến Nhã Kỳ như thế nào.

Chapter 4:

Sáng nay Tuệ Minh dậy sớm lái xe qua nhà Nhã Kỳ. Sau lần đi biển đó, Tuệ Minh ít gặp Nhã Kỳ vì cô phải đi công tác vài ngày. Họ chỉ trao đổi bằng tin nhắn qua điện thoại. Mặc dù họ nhớ nhau nhưng cả Tuệ Minh và Nhã Kỳ đều không gọi điện thoại cho nhau. Tuệ Minh thấy như vậy cũng đủ rồi. Vài cái tin nhắn của Nhã Kỳ cũng làm cô cảm thấy vui. Tuệ Minh có hứa với Nhã Kỳ rằng sau khi về lại cô sẽ dậy sớm chạy bộ với Nhã Kỳ. Nhã Kỳ nói với cô rằng Nhã Kỳ đang bắt đầu cảm thấy cơ thể nặng đi, mặc dầu Tuệ Minh không thấy như vậy nhưng cô cũng hứa sẽ cùng Nhã Kỳ chạy mỗi buổi sáng. Nhưng không ai biết rằng Tuệ Minh rất ghét chạy bộ. Cô có thể làm bất cứ việc gì khác ngoài chạy bộ, nhưng vì Nhã Kỳ, cô sẽ cố gắng khắc phục nó vậy.

Đứng trước nhà đợi Nhã Kỳ, Tuệ Minh che miệng ngáp. Nhã Kỳ đi ra thấy và cô không khỏi mỉm cười. Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh, tuy trong bộ quần áo thể dục bình thường, nhưng Tuệ Minh thật sự rất dễ thương.

-Chị đợi lâu không?

Tuệ Minh lắc đầu:

-Không lâu, chúng ta đi nhé!

Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ ra biển. Bây giờ cũng có rất nhiều người đang chạy bộ với nhau. Chạy được vài phút, Tuệ Minh đứng lại đi bộ. Nhã Kỳ thấy vậy cũng dừng lại, cô vừa thở vừa hỏi:

-Chị không sao chứ?

Tuệ Minh khoát tay ra hiệu cho Nhã Kỳ biết là cô không sao

-Cho chị nghỉ một chút thôi.

Nhã Kỳ bật cười. Tiếng cười của cô hòa lẫn tiếng sóng nghe giòn tan. Tuệ Minh đi lại ngồi luôn xuống cỏ. Nhã Kỳ thấy vậy thì đi lại ngồi xuống bên cạnh.

-Đã bao lâu rồi chị không chạy bộ?

Tuệ Minh nheo mắt vì mặt trời chiếu vào mắt cô, Tuệ Minh suy nghĩ rồi nói:

-Dường như hơn 10 năm rồi không chạy.

Nhã Kỳ mở tròn mắt.

-Vậy mà chị vẫn giữ được vóc dáng như vậy sao? Thật không công bằng mà!

Tuệ Minh nằm luôn xuống cỏ, đúng là cô cần phải tập thể dục thêm.

-Chị hứa sẽ chạy bộ với em mỗi sáng mà.

Tuệ Minh vỗ nhẹ xuống chổ bên cạnh mình

-Nằm xuống đây Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ nằm xuống bên cạnh Tuệ Minh, buổi sáng ở đây thật trong lành và thoải mái. Nhã Kỳ giờ mới biết cô đã phí thời gian cho nhiều thứ. Từ khi quen với Tuấn Kiệt, cô bỏ luôn thói quen chạy bộ mỗi sáng của mình. Cuộc sống của cô luôn xoay vòng bên anh. Dường như Nhã Kỳ nhận ra rằng cô không còn nhớ nhung Tuấn Kiệt như trước nữa. Những lần hò hẹn, đôi cuộc cãi vã nhau. Tuấn Kiệt cho cô cảm giác mệt mỏi. Anh không trưởng thành mỗi ngày, và điều đó làm Nhã Kỳ thất vọng. Nhưng ở bên Tuệ Minh lại khác. Tuệ Minh luôn nhường cô và luôn đặt những sở thích và suy nghĩ của cô lên trên hết. Khi đi chung với Tuệ Minh, lúc nào Tuệ Minh cũng làm những gì cô thích, chứ không ép cô phải làm những gì Tuệ Minh thích.

Nhã Kỳ chợt giật mình, cô không ngờ cô lại so sánh giữa Tuệ Minh và Tuấn Kiệt. Đó là điều không nên và cô cần phải ngừng cái so sánh đó ngay bây giờ.

-Nhã Kỳ này, vài tuần nữa chị sẽ đi Florida thăm ba mẹ, em có muốn đi chung không?

Nhã Kỳ mở mắt ra, cô để hai tay mình trên bụng mình rồi nhắm mắt lại , cô trả lời 

-Em chưa biết nữa. Em phải coi chỗ làm, và còn radio nữa. Chị định đi bao lâu?

Tuệ Minh dùng một tay chống lên đầu, cô nghiêng mình qua nhìn Nhã Kỳ.

-Chị định đi một tuần, em thu xếp đi, nếu được thì cho chị biết. Em có thể rủ thêm Tuấn Kiệt đi chung.

Không hiểu sao khi nghe Tuệ Minh nhắc đến Tuấn Kiệt, Nhã Kỳ lại cảm thấy khó chịu. Cô nghĩ lại cuộc cãi vã của họ hồi tối hôm qua mà trong lòng thật bực bội, nhưng Nhã Kỳ biết vì điều này mà khó chịu với Tuệ Minh thì không công bằng cho Tuệ Minh chút nào nên cô nhỏ nhẹ:

-Để em hỏi thử

Tuệ Minh bật dậy, cô vương vai nói:

-Nếu vậy chị sẽ rủ thêm Phúc Vinh. Chúng ta qua đó có thể mướn xe từ Orlando qua Miami chơi. Bây giờ chị đưa em về. Em có muốn đi ăn sáng với chị trước khi về không?

Tuệ Minh đưa tay cho Nhã Kỳ rồi kéo cô ấy dậy.

-Okay, hôm nay em không cần phải đi làm ở công ty nhưng tối nay còn phải làm ở đài radio.

Tuệ Minh thắt dây an toàn cho Nhã Kỳ rồi cho xe chạy đi.

-Vậy chi đưa em về, chúng ta tắm rửa rồi chị qua đón em. Hôm nay chị ra toà buổi chiều thôi. Chị sẽ dành buổi sáng cho em.

Nhã Kỳ cảm thấy vui vì cô có thể ở bên Tuệ Minh nhiều hơn.

-Chị sẽ thắt giây an toàn cho tất cả những người chị chở sao?

Tuệ Minh quay qua nhìn Nhã Kỳ, cô không hiểu vì sao Nhã Kỳ hỏi vậy, nhưng rồi cô mỉm cười.

-Không, chỉ duy nhất hai người.

Nhã Kỳ tò mò hỏi:

-Một người có lẽ là em. Còn người kia là ai?

Tuệ Minh vẫn nhìn phía trước, cô lái xe chậm rãi và trả lời:

-Cô ấy và em.

Nhã Kỳ biết cô ấy mà Tuệ Minh nói là mối tình đầu của Tuệ Minh.

-Còn Bích Trang? Sao chị làm cho em mà không làm cho Bích Trang?

Tuệ Minh nhẹ nhàng trả lời:

-Có những lúc người ta chỉ làm khi trái tim người ta muốn vậy. Đôi khi việc đó cả lý trí cũng không thể kiểm soát.

Nhã Kỳ im lặng không nói nữa. Cô hỏi và Tuệ Minh trả lời, nhưng sao cô lại cảm thấy ngại ngùng.

-Nếu em không thích chị sẽ không làm nữa.

Nhã Kỳ nói không suy nghĩ

-Không phải.

Tuệ Minh hỏi lại:

-Vậy em thích?

Nhã Kỳ lắc đầu:

-Cũng không phải.

Tuệ Minh nhíu mày:

-Vậy là sao?

Nhã Kỳ lúng túng, cô không biết phải trả lời như thế nào nữa. Tuệ Minh nói nhỏ:

-Chị sẽ không làm như vậy nữa.

Nhã Kỳ cảm thấy hụt hẫn khi nghe Tuệ Minh nói như vậy. Cô không muốn mất đi sự quan tâm mà Tuệ Minh dành cho mình.

-Em thích, nên chị đừng ngừng lại. Em thích khi chị quan tâm đến em.

Tuệ Minh nở nụ cười thật tươi. Cả hai im lặng cho đến khi Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ đến nhà. Nhã Kỳ vừa bước xuống xe thì Tuấn Kiệt đón cô bằng gương mặt hết sức khó chịu. Anh nhìn cô gằn giọng.

-Sao em lại không bắt máy khi anh gọi? Em có biết anh gọi cho em rất nhiều lần không?

Tuệ Minh định xuống xe, nhưng Nhã Kỳ đi lại nói với cô.

-Chị về trước đi, chút nữa đến đón em.

Tuệ Minh gật đầu. Cô chào Tuấn Kiệt rồi cho xe chạy đi. Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ mỉa mai.

-Dường như em thích cô ấy lắm phải không?

Nhã Kỳ thật sự không muốn trả lời những câu hỏi vô lý của Tuấn Kiệt. Cô không muốn cãi nhau nữa vì cô đã quá mệt mỏi.

-Đừng nói là em bắt đầu thích đàn bà chứ Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ quay lại trừng mắt nhìn Tuấn Kiệt.

-Anh nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì về đi

Tuấn Kiệt kéo tay cô lại:

-Anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi. Chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ thở dài, cô chán ghét cái cảm giác này nhưng không hiểu sao cô lại không thể mở miệng ra chia tay với Tuấn Kiệt

-Chị ấy với em chỉ là bạn. Chúng em hợp với nhau chứ không có gì khác. Anh đừng có suy nghĩ về những chuyện đó.

Tuấn Kiệt vui mừng khi thấy Nhã Kỳ đã bớt giận.

-Anh hứa sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn. Tại công việc ở công ty nhiều quá, chứ không phải anh muốn cho em leo cây hoài như vậy. Hay chúng ta cưới nhau đi Nhã Kỳ. Lúc đó anh sẽ dễ dàng chăm sóc cho em hơn.

Nhã Kỳ nhíu mày nhìn Tuấn Kiệt, cô lắc đầu:

-Em chưa muốn kết hôn bây giờ. Chúng ta chỉ quen nhau mới vài tháng và đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau mà.

Tuần Kiệt nghe Nhã Kỳ nói vậy thì trong lòng ỉu xìu. Nhưng anh không lộ ra ngoài.

-Hôm nay anh nghỉ nửa ngày đưa em đi chơi nhé?

Nhã Kỳ nghĩ tới Tuệ Minh, nụ cười của cô ấy khi nhìn cô. Nhã Kỳ nói với Tuấn Kiệt.

-Hôm nay em có hẹn với Tuệ Minh, anh làm công việc của mình đi. Sau chương trình radio tối nay chúng ta đi ăn

Gương mặt Tuấn Kiệt đanh lại. Anh không muốn lớn tiếng với Nhã Kỳ, cũng không muốn làm Nhã Kỳ giận nên anh nhượng bộ:

-Thôi được rồi. Tối anh ghé đón em. Giờ anh về đây.

Nhã Kỳ nói trước khi Tuấn Kiệt bỏ đi:

-Tuệ Minh có rủ chúng ta đi Florida với chị ấy một tuần. Em nghĩ mình sẽ đi vì lâu rồi em chưa đi vacation. Anh đi chung với em chứ?

Đi chung với Tuệ Minh là điều mà Tuấn Kiệt không muốn, nhưng anh không thể mất Nhã Kỳ được, vì anh biết dù anh không đi Nhã Kỳ cũng sẽ đi.

-Anh sẽ thu xếp công việc và đi với em.

Nhã Kỳ mỉm cười. Tuấn Kiệt kéo cô ôm vào lòng và hôn lên tóc cô.

-Anh nhớ em lắm. Tối nay anh sẽ đưa em đi ăn quán ăn mới nhé?

Nhã Kỳ cố thoát ra khỏi cái ôm, cô nhìn anh gật đầu. Đợi cho Tuấn Kiệt lái xe đi rồi, Nhã Kỳ thở phào mà chính cô cũng không hiểu vì sao rồi cô đi vội vào nhà. Cô không muốn một chút nữa Tuệ Minh đến và phải đợi lâu.

Chapter 5

Nhã Kỳ nhận ra rằng cô càng ngày càng yêu quý Tuệ Minh hơn. Thời gian cô và Tuệ Minh dành cho nhau không bao giờ thấy đủ đối với Nhã Kỳ cả. Nhã Kỳ muốn nhiều hơn thế nữa, nhưng cô sợ Tuệ Minh không có cùng suy nghĩ như cô. Nhã Kỳ thở dài, nhưng rồi đôi môi Nhã Kỳ nở nụ cười khi Tuệ Minh đậu xe trước mặt cô:

-Xin lỗi đã để em đợi lâu.

Tuệ Minh đi vòng lại mở cửa xe cho Nhã Kỳ, rồi đi lại ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Cho xe chạy đi, Tuệ Minh quay sang hỏi:

-Em muốn ăn gì?

Nhã Kỳ nhíu mày suy nghĩ. Cô cũng không biết mình muốn ăn gì. Cô không thay đổi vì lúc trưa cô đã ăn quá nhiều. Nhưng khi Tuệ Minh gọi muốn đưa cô đi ăn tối, Nhã Kỳ đã không ngần ngại đồng ý vì cô muốn được ở gần Tuệ Minh hơn.

-Chị chọn quán ăn đi.

Tuệ Minh lái xe đi. Cô nhớ hôm qua Nhã Kỳ nói rằng Nhã Kỳ muốn ăn steak. Cô biết một quán ăn ở dưới phố làm steak rất ngon. Nhã Kỳ mỉm cười khi Tuệ Minh dùng xe lái trước nhà hàng. Khi cả hai vào trong rồi, Tuệ Minh nói nhỏ vào tai Nhã Kỳ.

-Hy vọng em sẽ thích quán ăn này. Ở đây steak và lobster rất ngon.

Nhã Kỳ nắm tay Tuệ Minh, tay Tuệ Minh nhìn mình ngạc nhiêu, Nhã Kỳ ngượng ngùng nói:

-Tay em cảm thấy hơi lạnh.

Tuệ Minh bật cười. Cô siết chặt tay Nhã Kỳ trong tay mình, rồi đi vào trong. Quán ăn ở đây thật tuyệt vời. Đồ ăn ngon và khung cảnh cũng đẹp nữa. Ngồi ở trong, nhưng Tuệ Minh và Nhã Kỳ có thể nhìn ra ngoài. Vì nhà hàng sát ven biển nên họ có thể nhìn thấy cá heo nhảy lên. Nhã Kỳ trố mắt nhìn, tuy đã ăn rất nhiều nhà hàng, nhưng cô chưa đến đây bao giờ. Nhã Kỳ quay sang Tuệ Minh nói:

-Sao em lại có thể không biết đến nhà hàng này kia chứ? Nó thật tuyệt vời.

Đưa miếng bánh lên miệng để Nhã Kỳ ăn, Tuệ Minh nhún vai.

-Vì em không có một người thích ăn uống như chị đưa đi nên em bỏ lỡ rất nhiều chỗ.

Nhã Kỳ há miệng ra ăn miếng bánh mà Tuệ Minh vừa đút cô, rồi ngây thơ nói:

-Hãy cứ coi như em đến đây du lịch, chị sẽ làm hướng dẫn viên của em chứ?

Dùng chiếc nĩa mà Tuệ Minh vừa đút Nhã Kỳ xong, cô lấy một miếng bánh rồi đưa vào miệng mình. Tuệ Minh nói:

-Tùy, coi em có đủ điều kiện để mướn chị không.

Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh với gương mặt cún con của mình.

-Em phải có điều kiện gì?

Nhìn gương mặt đáng yêu của Nhã Kỳ, Tuệ Minh nhéo nhẹ vào má cô.

-Chị sẽ làm hướng dẫn viên cho em vô điều kiện.

Nhã Kỳ quay sang hôn vào má Tuệ Minh. Rồi cô ngó nghiêng qua hướng khác vì hành động của mình. Nhã Kỳ lí nhí:

-Xin lỗi chị, em….

Tuệ Minh ngắt lời cô:

-Chị sẽ rất vui nếu em làm thêm vài lần như vậy nữa, Nhã Kỳ.

Nhìn nụ cười dịu dàng của Tuệ Minh, Nhã Kỳ bất giác cười theo. Cô cũng không cảm thấy có lỗi khi mình hôn Tuệ Minh nữa, mà thay vào đó là cảm giác ngọt ngào len lỏi vào trong tâm hồn, và cô không muốn cảm giác đó dừng lại chút nào cả.

Ăn xong, Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ đến quán nước lần trước. Khi cả hai đang ngồi thì Huệ Tâm và Kim Ngân đến.

-A chị hai!!! Chào chị Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ mỉm cười chào Huệ Tâm và Kim Ngân. Tuệ Minh nhìn em gái:

-Huệ Tâm, sao em lại ở đây?

Huệ Tâm liếm nhẹ môi nói:

-Em với chị Ngân đi ăn tối với người bạn, khi ngang qua đây thấy xe chị nên ghé vào.Tụi em định đi club. Hai chị có hứng đi chung không?

Tuệ Minh quay sang nhìn Kim Ngân và Kim Ngân gật đầu. Huệ Tâm biết hai người muốn nói gì nên cô quay sang nói với Nhã Kỳ trước.

-Đó là lesbian’s club. Chị không ngại chứ, Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ đang uống nước liền bị sặc. Tuệ Minh vỗ nhẹ vào vai Nhã Kỳ lo lắng hỏi:

-Em không sao chứ?

Nhã Kỳ xua tay, cô nhìn Tuệ Minh rồi quay sang nhìn hai người con gái bên cạnh mình. Không hiểu sao Nhã Kỳ bật thốt:

-Nhã Kỳ không ngại.

Huệ Tâm vỗ tay.

-Vậy được rồi, chúng ta đi thôi. Mà em muốn nói cho chị Nhã Kỳ chuyện này trước để chị chuẩn bị. Chị hai em nổi tiếng trong đó lắm, sẽ có rất nhiều cô làm chị khó chịu đấy. Em chỉ muốn chị biết vậy thôi.

Tuệ Minh muốn bịt miệng Huệ Tâm nhưng Huệ Tâm nói xong liền kéo Kim Ngân chạy trước. Nhã Kỳ quay sang nhìn Tuệ Minh làm Tuệ Minh bối rối:

-Không có như Huệ Tâm nói đâu.

Nhã Kỳ nhíu mày. Cái nhìn làm Tuệ Minh thở dài.

-Cũng đúng một chút, nhưng em đừng rời xa chị thì sẽ không sao. Chúng ta đi thôi.

Không muốn Nhã Kỳ hỏi tiếp nên Tuệ Minh kéo tay Nhã Kỳ bỏ đi. Cô hứa với lòng lần này sẽ là lần cuối cô để Huệ Tâm và Nhã Kỳ đi club chung với nhau.

Khi họ vừa đến nơi thì gặp Giao Linh và vài người bạn nên họ đi lại, và ngồi chung với nhau. Giao Linh ngạc nhiên khi thấy tay Nhã Kỳ trong tay Tuệ Minh, nhưng cô cũng vui vẻ hỏi:

-Tuấn Kiệt cho em đến đây sao, Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ định rút tay mình ra khỏi tay Tuệ Minh nhưng Tuệ Minh nắm chặt không chịu buông. Lấy bình tĩnh, Nhã Kỳ nói:

-Nếu em muốn đến đây, em nghĩ Tuấn Kiệt sẽ không có quyền ngăn cản em đâu. Em chào chị Giao Linh!

Tuệ Minh cười tươi khi nghe Nhã Kỳ trả lời Giao Linh. Cô bóp nhẹ tay Nhã Kỳ như thầm bảo cô thích câu trả lời đó. Không muốn Giao Linh làm Nhã Kỳ khó chịu nên Tuệ Minh nhìn Huệ Tâm. Huệ Tâm biết ý nên cô đi lại ngồi gần Giao Linh, nhường chổ của mình cho Tuệ Minh và Nhã Kỳ.

-Tuệ Minh nhảy chung bản này với Giao Linh chứ?

Tuệ Minh lắc đầu. Cô đan năm ngón tay mình vào tay Nhã Kỳ thay vì nắm tay như lúc nãy. Rồi quay sang nhìn Giao Linh:

-Tuệ Minh chỉ giành cho Nhã Kỳ đêm nay thôi. Xin lỗi Giao Linh nhé.

Giao Linh nhún vai, coi như không có gì, nhưng Nhã Kỳ thấy được sự khó chịu trong đôi mắt Giao Linh. Cô kề môi mình vào tai Tuệ Minh, nói nhỏ:

-Chị có muốn chơi một trò chơi không?

Tuệ Minh đặt tay còn lại của mình lên eo Nhã Kỳ rồi hỏi:

-Trò chơi như vậy có phải không?

Đôi má của Nhã Kỳ ửng đỏ, cô gật đầu. Giao Linh không biết Nhã Kỳ và Tuệ Minh đang nói gì, nhưng nhìn cử chỉ của hai người họ dành cho nhau không khỏi làm Giao Linh bực tức. Cô đã thích Tuệ Minh lâu lắm rồi, nhưng lúc nào Tuệ Minh cũng từ chối cô. Cô tưởng là do Tuệ Minh có Phúc Vinh rồi, nhưng giờ nhìn Tuệ Minh đùa giỡn với Nhã Kỳ, cô cảm thấy tự ái thật nhiều. Cô không ngờ Tuệ Minh từ chối cô chỉ vì Nhã Kỳ. Còn Huệ Tâm thì ngồi nhìn hai người họ và mỉm cười thích thú. Cô vui vì Tuệ Minh đã tìm được người chị ấy yêu, cô không lo lắng vì cô biết Nhã Kỳ cũng đã yêu chị của cô rồi. Kim Ngân thì thầm vào tai Huệ Tâm:

-Họ rất đẹp đôi, phải không em?

Huệ Tâm gật đầu, rồi đứng dậy:

-Chúng ta ra ngoài nhảy thôi. Uống một ly rượu mà em đã muốn lắc lư theo nhạc rồi.

Kim Ngân bật cười nắm lấy tay bạn gái mình đứng dậy. Tuệ Minh và Nhã Kỳ cũng đứng dậy theo. Tuệ Minh đá lông nheo với Huệ Tâm, cô nói:

-Nhảy thôi, em gái.

Khi nhảy mệt rồi, Nhã Kỳ nói với Tuệ Minh.

-Em đi restroom một chút.

Tuệ Minh nhìn cô hỏi:

-Có cần chị đi với em không?

Nhã Kỳ lắc đầu rồi bỏ đi. Tuệ Minh đi lại, ngồi xuống bên Huệ Tâm. Huệ Tâm nhìn chị hai mình.

-Chị ấy có phải là người chị tìm kiếm bấy lâu nay không?

Tuệ Minh nhìn Huệ Tâm rồi mỉm cười. Huệ Tâm cũng mỉm cười theo.

-Em hy vọng hai chị sẽ hạnh phúc.

Huệ Tâm và Tuệ Minh ngồi nói chuyện nên không thấy Giao Linh cũng đi vào restroom sau Nhã Kỳ vài giây. Khi Nhã Kỳ rửa tay thì Giao Linh đi lại kế bên nói:

-Tôi không ngờ em cũng thích đàn bà đó. Phong trào mới của em à?

Nhã Kỳ nhìn Giao Linh, ánh mắt có lạnh lùng, cô nói:

-Đó không phải là chuyện của chị.

Giao Linh nhếch môi:

-Đã chán Tuấn Kiệt rồi sao? Muốn cái gì mới mẻ à?

Nhã Kỳ cảm thấy giận. Cô cố gắng kiềm chế mình để không nói nặng lời với Giao Linh và cách tốt nhất là cô nên im lặng, vì những người như Giao Linh có nói cũng vô ích. Thấy Nhã Kỳ không nói gì nên Giao Linh nói tiếp:

-Tôi muốn nói cho em biết, em cũng chỉ là món hàng trong tay Tuệ Minh thôi, khi cô ấy chán rồi cũng sẽ đá em đi. Nhưng tôi có thể giới thiệu em cho những người khác, tôi nghĩ họ sẽ nâng niu em hơn.

Nhã Kỳ hít một hơi định nói lại, nhưng cô nghe tiếng Tuệ Minh đằng sau:

-Mau xin lỗi cô ấy.

Giao Linh quay lại nhìn Tuệ Minh. Ánh mặt giận dữ của Tuệ Minh cho cô biết rằng cô đã đi quá mức của mình. Tuệ Minh rít giọng, cô nói một lần nữa.

-Xin lỗi Nhã Kỳ mau!

Nhã Kỳ kéo tay Tuệ Minh, cô sợ Tuệ Minh sẽ giết chết Giao Linh mất, vì đôi mắt Tuệ Minh cho cô cảm giác rằng Tuệ Minh có thể làm điều đó.

-Em không sao. Thôi chúng ta ra ngoài đi.

Tuệ Minh quay sang nói với Giao Linh trước khi cô đi ra ngoài với Nhã Kỳ.

-Tốt nhất hãy tránh xa chúng tôi ra. Nếu tôi còn thấy cô nói chuyện như thế với Nhã Kỳ một lần nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu.

Nhã Kỳ cũng tặng thêm cho Giao Linh một câu:

-Chắc chị chưa bao giờ được Tuệ Minh yêu thương nên chị không biết chị ấy tuyệt vời như thế nào đâu! Mà bây giờ em đã hiểu vì sao chị ấy không để tâm đến chị.

Nhã Kỳ kéo Tuệ Minh rời khỏi đó nên họ không nhìn thấy gương mặt giận dữ của Giao Linh. Ra đến bên ngoài, Tuệ Minh lo lắng hỏi:

-Cô ấy không làm gì em chứ?

Nhã Kỳ lắc đầu:

-Em không có hiền chút nào đâu. Chị đừng lo:

Tuệ Minh thở phào:

-Lần sau em đi đâu, chị sẽ không để em đi một mình đâu.

Nhã Kỳ nhìn sâu vào mắt Tuệ Minh:

-Đó là một lời hứa chắc chắn chứ?

Tuệ Minh bị cuốn vào đôi mắt của Nhã Kỳ, cô kéo Nhã Kỳ sát vào mình hơn rồi trả lời:

-Đó là một lời hứa chắc chắn. 

Đêm đó Nhã Kỳ ở lại nhà Tuệ Minh vì cô uống say. Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ vào phòng, cô phải thay đồ cho Nhã Kỳ vì Nhã Kỳ không còn đứng vững nữa. Tuệ Minh cũng mệt mỏi nằm xuống bên cạnh. Cô để đầu Nhã Kỳ trên tay mình rồi thì thầm:

-Ngủ ngon Nhã Kỳ, yêu em.

Tuệ Minh không biết mình nói gì nữa, vì vài giây sau đó cô cũng chìm vào giấc ngủ.

Khi Tuệ Minh thức giấc, cô cảm thấy tay mình nặng trĩu. Nhìn sang bên cạnh, cô thấy Nhã Kỳ vẫn đang nằm trên tay cô. Gương mặt và hơi thở của Nhã Kỳ sát bên mặt cô, tay Nhã Kỳ để trên bụng cô. Tuệ Minh mìm cười. Cô thích được như vậy. Mỗi sáng thức dậy có Nhã Kỳ bên mình. Nhã Kỳ từ từ mở mắt. Nhìn thấy Tuệ Minh, cô nhoẻn miệng cười.

-Morning.

Tuệ Minh cũng mỉm cười.

-Good morning sunshine. 

Rồi Nhã Kỳ sực tỉnh lại khi thấy Tuệ Minh ỡ gần mình, cô nhìn xuống và thấy quần áo cũng đã dược thay đổi, mặt cô đỏ bừng . Tuệ Minh hiểu được ý nghĩ trong đầu Nhã Kỳ nên cô nói

-Là chị thay quần áo ra cho em đó . Xin lổi chị không thể nói cho em biết trước vì khi chúng ta về đến nhà, em đã ngủ rồi . 

Nhã Kỳ lắc đầu 

-Không sao đâu, chỉ cần chị đừng nhớ là mình đã thấy gì là được rồi 

Tuệ MInh bật cười

-Em đừng lo, vì khi thay đồ cho chúng ta xong, chị cũng lăn đùng ra ngủ và không nhớ được gì cả . Bây giờ chị nghĩ em và chị cần phải thức dậy rồi. Chút nữa chị sẽ đi mua ít đồ cho chuyến đi Florida vào vài ngày nữa. Em có muốn đi chung không?

Nhã Kỳ che miệng nhìn khi cô ngáp rồi trả lời:

-Nếu chị đưa em đi ăn sáng ở Ihop. Em thèm pancakes rồi.

Tuệ Minh thì thầm.

-Bất cứ nơi nào em muốn, thưa công chúa.

Nhã Kỳ muốn nằm như vậy mãi, nhưng cô biết cô cần phải thức dậy vì Nhã Kỳ cần phải chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với Tuấn Kiệt. Một cuộc nói chuyện rất dài…

Chapter 6

Trên máy bay, Phúc Vinh ngồi chung với Tuấn Kiệt, Kim Ngân ngồi với Huệ Tâm và Tuệ Minh ngồi với Nhã Kỳ. Tuệ Minh biết ánh mắt của Tuấn Kiệt cứ nhìn cô và Nhã Kỳ mãi, nhưng Tuệ Minh không mấy quan tâm. Khi Nhã Kỳ ngủ, Tuệ Minh để vai mình cho Nhã Kỳ dựa vào. Cô quan tâm đến giấc ngủ của Nhã Kỳ nhiều hơn sự hờn giận của Tuấn Kiệt.

Khi máy bay đáp xuống, Tuấn Kiệt lại giúp Nhã Kỳ vì anh không muốn Tuệ Minh làm điều đó. Tuệ Minh hiểu như vậy nên cô chỉ mỉm cười rồi lắc đầu bỏ đi. Vừa ra đến ngoài thì Huệ Tâm đã thấy ba mẹ mình. Cô chạy lại ôm chầm lấy họ.

-Con nhớ ba mẹ.

Bà Lộc mắng yêu con gái.

-Cô đó, cứ nói nhớ tôi mà cô có chịu về thăm bà già này đâu!

Tuệ Minh cũng đi lại gần. Rồi bà Lộc ôm cô.

-Con có mệt không?

Huệ Tâm nhăn mặt nói với ông Lộc

-Ba thấy không? Mẹ chỉ thương chị Tuệ Minh thôi, còn con thì mẹ không có thương yêu gì hết.

Ông Lộc mỉm cười nhìn con.

-Thì còn có ba mà. Thôi chúng ta về đi. Mẹ có nấu mì Quảng ở nhà đó.

Huệ Tâm vỗ tay.

-Ngon quá, con rất thèm đồ ăn của mẹ nấu.

Mọi người nhìn Huệ Tâm và bật cười.

Ngôi nhà của ba mẹ Tuệ Minh rất lớn. Họ có đủ phòng cho tất cả mọi người. Kim Ngân thì ở với Huệ Tâm, còn những người khác thì mỗi người một phòng. Khi Tuệ Minh đang giúp mẹ bỏ đồ ăn vào tô, bà Lộc hỏi con:

-Nhã Kỳ là bạn gái của Tuấn Kiệt à?

Tuệ Minh múc nước lèo bỏ vào tô, trả lời:

-Vâng thưa mẹ.

Bà Lộc nói khẽ:

-Nhưng mẹ thấy cách của con gái mẹ nhìn cô bé đó không đơn giản chỉ là một người bạn.

Tuệ Minh quay qua nhìn mẹ mình, cô không đính chính.

-Có lẽ con coi Nhã Kỳ như em gái của mình thôi.

Bà Lộc lắc đầu:

-Không. Con đang tự dối lòng mình sao? Bao nhiêu năm rồi, đã đến lúc con nên bỏ quá khứ của mình xuống.

Tuệ Minh thở dài. Cô ôm bà từ phía sau.

-Con không nghĩ quá nhiều đâu mẹ à. Cô ấy có bạn trai rồi.

Bà Lộc sờ má Tuệ Minh. Bà quay người lại đối diện với cô.

-Mẹ thấy được cô bé ấy cũng có tình cảm với con. Mẹ không phải khuyến khích con đi giựt người yêu của người khác. Nhưng biết đâu con và cô bé đó lại dành cho nhau. Hãy suy nghĩ điều mẹ nói. Có nhiều khi con phải đấu tranh mới có được hạnh phúc của riêng mình. Đôi khi đến sau không phải là không tốt. Con có hiểu ý mẹ không?

Tuệ Minh quay lén nhìn Nhã Kỳ. Cô ấy đang cười nói vui vẻ với Tuấn Kiệt và những người khác. Cô không muốn mình là nguyên nhân lấy đi nụ cười trên môi Nhã Kỳ.

-Chỉ cần cô ấy hạnh phúc, cho dù cô hay Tuấn Kiệt đem lại cũng không có gì khác nhau.

Bà Lộc không nói nữa. Bà rất hiểu tính của Tuệ Minh. Đứa con mà bà yêu quý nhất, vì tính tình Tuệ Minh rất hiền. Tuệ Minh luôn lấy cái thiệt thòi về phía mình, miễn những người xung quanh cô vui vẻ là được rồi. Lúc nhỏ, đôi khi bà muốn Tuệ Minh dữ hơn một chút, ích kỷ hơn một chút, để bà không phải thấy giọt nước mắt rơi trên má con bà nhiều quá. Nhưng rồi bà chợt hiểu, Tuệ Minh sẽ mãi là như vậy, vì mọi thứ nó xuất phát từ trái tim của Tuệ Minh.

Ăn tối xong, Tuệ Minh đi vào căn phòng của mình. Đã lâu rồi cô không quay lại đây. Kỷ niệm của cô và Thảo Vy. Tuệ Minh mở quyển album ra. Cô sờ tấm ảnh và thì thầm “Có phải đã đến lúc Tuệ Minh cần phải bỏ mọi thứ xuống rồi không? Kể cả Thảo Vy?” Tuệ Minh khép quyển album lại, cô lau nhẹ giọt nước mắt trên má mình khi cô nghe tiếng gõ cửa.

-Vào đi.

Tuệ Minh tưởng là mẹ mình, nhưng khi thấy Nhã Kỳ, cô không khỏi ngạc nhiên.

-Em cần gì sao, Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ đóng cửa rồi đi lại bên Tuệ Minh.

-Em không ngủ được và thấy phòng chị còn đèn nên gõ cửa thôi. Em có làm phiền chị không?

Tuệ Minh nhích người vào trong để Nhã Kỳ ngồi xuống bên cạnh cô:

-Cũng không có gì, chị chỉ coi lại mấy tầm hình ngày xưa thôi. Đã lâu rồi chị không nhìn đến chúng.

Nhã Kỳ lấy quyển album trên tay Tuệ Minh và hỏi:

-Em có thể xem không?

Tuệ Minh gật đầu và Nhã Kỳ mở ra xem. Cô thấy rất nhiều hình của Tuệ Minh và mối tình đầu của cô ấy.

-Chị ấy tên gì vậy?

Tuệ Minh lấy chiếc gối kề vào lưng tường để Nhã Kỳ dựa vào.

-Cô ấy tên là Thảo Vy.

Nhã Kỳ bỏ quyển album trên tủ, cô quay sang hỏi Tuệ Minh:

-Em có thể ngủ với chị đêm nay không?

Tuệ Minh mỉm cười. Cô với tay tắt đèn rồi mở cửa sổ cho ánh trăng rọi vào. Cô nằm xuống bên cạnh Nhã Kỳ.

-Chị có thể kể về chị ấy không? Hai chị quen nhau như thế nào?

Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ, rồi cô nhắm mắt lại, Tuệ Minh thì thầm:

-Hãy ngủ đi Nhã Kỳ. Một ngày nào đó chị sẽ cho em biết tất cả mọi thứ.

Nhã Kỳ nghe lời Tuệ Minh và cô nhắm mắt lại rồi chìm vào giấc ngủ. Mơ màng, cô cảm nhận được vòng tay Tuệ Minh kéo cô lại ôm chặt. Nhã Kỳ thích cảm giác này. Được nằm trong lòng Tuệ Minh.

Sáng hôm sau, mọi người lấy xe của ông Lộc cùng nhau lái đến Miami. Tuệ Minh không muốn đi vì trong người cô không được khỏe, và cô muốn dành ít thời gian cho mẹ mình. Nhã Kỳ cũng rất muốn ở bên Tuệ Minh nhưng cô không biết làm cách nào để từ chối. Mọi người đã bàn với nhau khi còn ở California. Cô không thể nói không muốn đi bây giờ được. Tuấn Kiệt có vài người bạn ở Miami và anh đã hẹn với họ ra gặp mặt. Phúc Vinh có gia đình bên đó nên anh cũng muốn đến thăm. Kim Ngân muốn đưa Huệ Tâm đi thư giản. Họ đã làm việc nhiều quá rồi. Lần này đi Miami họ có thể dành thời gian cho nhau, cùng tắm biển, di shopping và thư giản. Chỉ có Nhã Kỳ, cô khong biết mình đi vì điều gì, nhưng cô biết mình cần phải đi. Bỏ đầy đủ quần áo và đồ dùng vào vaili rồi, Nhã Kỳ đi vào phòng Tuệ Minh. Thấy Tuệ Minh đang nằm ngủ, Nhã Kỳ đi lại ngồi xuống bên cạnh:

-Tuệ Minh à.

Tuệ Minh nghe Nhã Kỳ gọi, liền mở mắt ra. Cô nhoẻn miệng cười, hỏi:

-Em chưa đi nữa sao?

Nhã Kỳ lắc đầu phụng phịu:

-Em không muốn đi nữa.

Tuệ Minh nhíu mày hỏi:

-Sao vậy? Không phải lần trước em nói muốn đi Miami tắm biển và shopping sao?

Nhã Kỳ không muốn nói cho Tuệ Minh biết rằng cô không muốn đi vì không có Tuệ Minh đi cùng, nên cô im lặng. Tuệ Minh sờ tay cô.

-Vậy chị đi với em nhé?

Gương mặt Nhã Kỳ lấp lánh niềm vui khi nghe Tuệ Minh nói vậy. Tuệ Minh ngồi dậy. Cô cảm thấy đầu mình rất đau. Nhưng cô cố gắng không biểu hiện ra ngoài để Nhã Kỳ yên tâm hơn.

-Mẹ chị nói rằng chị không được khỏe. Chị đi được không?

Tuệ Minh đi xuống giường. Cô vừa bỏ quần áo vào giỏ vừa trả lời:

-Chắc không sao đâu. Chị nằm trên xe ngủ thôi mà.

Nhã Kỳ đi lại, cô giúp Tuệ Minh đóng giỏ lại. Tuệ Minh quay sang nói với cô

-Em ra ngoài nói mọi người đợi chị vài phút. Chị cần phải tắm rửa một chút.

Nhã Kỳ gật đầu rồi đi ra ngoài. Thấy Phúc Vinh, cô nói:

-Anh Phúc Vinh, chị Tuệ Minh sẽ đi chung với chúng ta.

Phúc Vinh nghe Nhã Kỳ nói vậy thì mừng rỡ ra mặt. Anh rất muốn Tuệ Minh đi nên khi nghe Tuệ Minh nói rằng cô ấy không đi được, anh đã rất thất vọng. Giờ nghe Nhã Kỳ nói rằng Tuệ Minh sẽ đi nên trong lòng anh rất phấn khởi:

-Cám ơn em, Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ thấy được niềm vui trên gương mặt Phúc Vinh. Cô thở nhẹ. Cô quên mất là Phúc Vinh rất thích Tuệ Minh. Mà dường như cô cũng vậy. Nhã Kỳ biết sau chuyến đi này về, cô cần phải làm rõ tình cảm của mình. Nếu thật sự nó như cô đang nghĩ thì cô cần phải nói chuyện với Tuấn Kiệt sớm hơn nữa . 

Khi Tuệ Minh từ phòng đi ra, bà Lộc hỏi cô:

-Con không khỏe mà Tuệ Minh. Sao không ở nhà với mẹ.

Tuệ Minh ôm vai bà:

-Con không sao mẹ à. Mẹ đừng lo. Con đi vài ngày rồi về với mẹ.

Bà Lộc vuốt tóc con.

-Được rồi, cứ đi chơi cho vui đi.

Huệ Tâm đi lại bên cả hai. Cô cũng ôm mẹ mình nũng nịu.

-Mẹ ơi, mẹ quên con rồi.

Bà Lộc ôm con gái út của bà mắng yêu:

-Cô út không quên mẹ là may mắn rồi, chứ mẹ nào quên được cô út của mẹ.

Huệ Tâm hôn lên má bà:

-Mẹ là nhất. Con yêu mẹ.

Bà đẩy nhẹ Huệ Tâm ra.

-Thôi được rồi. Tụi con đi mau đi.

Khi mọi người đã yên vị của mình, thì Phúc Vinh cho xe chạy đi. Vì không được khỏe nên Tuệ Minh ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại. Tuấn Kiệt không muốn Nhã Kỳ ngồi kế Tuệ Minh nhưng khi nghe Nhã Kỳ nói cần chăm sóc Tuệ Minh, anh đành phải lên phía trước ngồi với Phúc Vinh. Tuấn Kiệt không muốn để sự ích kỷ của mình cho mọi người thấy nên đành phải làm vậy. Nhã Kỳ nói có lý quá, anh không thể cãi được.

Nhã Kỳ để Tuệ Minh gối đầu lên đùi mình. Cô dùng tay mình vuốt tóc Tuệ Minh. Huệ Tâm quay ra sau thấy được nên nói vào tai Kim Ngân.

-Sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.

Kim Ngân hôn lên má Huệ Tâm hỏi nhỏ:

-Chuyện lớn gì?

Huệ Tâm lắc đầu:

-Chúng ta sẽ biết sớm thôi.

Kim Ngân nghe Huệ Tâm nói vậy thì cũng không hỏi nữa. Cô kéo đầu Huệ tâm ngã vào vai cô thì thầm:

-Nghỉ chút đi em.

Nhã Kỳ nhìn gương mặt Tuệ Minh. Cô dùng ngón tay của mình xoa nhẹ lên vành môi của Tuệ Minh. Cô giật mình khi Tuệ Minh dùng môi cô ấy giữ ngón tay của cô thật chặt. Rồi Tuệ Minh cắn nhẹ vào đó xong Tuệ Minh mỉm cười. Cô kéo tay Nhã Kỳ lại rồi đan tay mình vào. Khi bài hát “Như đã dấu yêu” được mở lên, Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ rồi hát theo thật nhỏ “trong đôi mắt anh, em là tất cả. Là niềm vui là hạnh phúc em dấu yêu.” Nhã Kỳ nhìn vào đôi mắt Tuệ Minh, cả hai cảm nhận được niềm vui nhẹ len vào hồn. Phúc Vinh thấy được ánh mắt Nhã Kỳ nhìn Tuệ Minh và nụ cười hạnh phúc nở trên môi cô nên anh lấy làm lạ. Anh nhíu mày thắc mắc nhưng anh nghĩ chắc có lẽ anh đã nhìn lầm. Ánh mắt Nhã Kỳ dành cho Tuệ Minh không thể là yêu thương được. Không thể như thế được. Anh tự nhủ.

Chapter 7:

Mọi người đến khách sạn vào buổi chiều. Kim Ngân đã đặt ba phòng trước. Phúc Vinh và Tuấn Kiệt không được hài lòng khi Huệ Tâm đưa chìa khóa cho hai người và phán một câu:

-Hai anh một phòng nhé.

Phúc Vinh lắc đầu mỉm cười. Anh biết đó cũng là điều tốt. Huệ Tâm luôn bảo vệ chị hai của mình mặc dù cô ấy có tin anh bao nhiêu cũng vậy thôi. Anh cầm vali cho Tuệ Minh rồi nói nhỏ vào tai cô:

-Anh đem lên cho em rồi anh về phòng của mình. Cần gì thì cứ gọi cho anh, nhớ nha.

Tuệ Minh chưa kịp nói với Phúc Vinh rằng cô không thể làm điều đó. Cô không muốn phiền anh, nhưng Phúc Vinh đã xách giỏ của cô bỏ đi trước. Tuệ Minh quay sang tìm Nhã Kỳ, nhưng cô thấy Nhã Kỳ đang đứng bên Tuấn Kiệt nên cô bỏ đi. Cô biết họ cần có không gian riêng của họ. Huệ Tâm đi lại bên cô nói nhỏ:

-Chị hai ở với chị Nhã Kỳ nhé.

Tuệ Minh nói nhỏ chỉ đủ cô và Huệ Tâm nghe.

-Chị sẽ ở chung với em và Kim Ngân. Hãy cho Nhã Kỳ và Tuấn Kiệt không gian riêng của họ.

Huệ Tâm nhăn mũi nhưng rồi cô nói:

-Em biết rồi.

Huệ Tâm đi lại đưa chìa khóa cho Nhã Kỳ, mặt cô tiu nghĩu.

-Chìa khóa của chị và anh Tuấn Kiệt đây.

Nhã Kỳ nhíu mày hỏi:

-Không phải chị ở với chị Tuệ Minh sao?

Huệ Tâm nhún vai:

-Chị hai nói chị với anh Tuấn Kiệt cần có không gian riêng.

Nhã Kỳ nắm chặt chìa khóa trong tay, cô hỏi:

-Chị Tuệ Minh đang ở đâu?

Huệ Tâm chỉ vào phòng cô, rồi cô nói nhỏ:

-Để em vào kêu chị Kim Ngân đi với em.

Khi Huệ Tâm và Kim Ngân vừa rời khỏi, Nhã Kỳ quay sang Tuệ Minh, cô xòe chìa khóa trong tay mình ra.

-Như vậy là sao?

Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ ngạc nhiên:

-Em nói sao chị không hiểu?

Mắt Nhã Kỳ đỏ hoe và điều đó làm Tuệ Minh lo lắng:

-Em sao vậy Nhã Kỳ? Chị làm gì sai sao?

Nhã Kỳ cắn chặt môi mình. Tuệ Minh hiểu nếu cô không làm điều gì đó thì đôi môi kia có thể bật máu. Cô kéo Nhã Kỳ ôm vào lòng.

-Xin lỗi em, là chị sai. Em đừng giận chị được không?

Nhã Kỳ đấm mạnh vào vai Tuệ Minh và bật khóc.

-Chị có biết rằng chị quá đáng lắm không? Chị có biết em phải đấu tranh với tư tưởng của mình như thế nào khi biết được rằng em đang dần có tình cảm với chị không? Em đã rất sợ. Em đã phải suy nghĩ, em đã phải khổ sở thật nhiều, vì em biết tình cảm này em còn phải đối đầu với nhiều thứ. Em còn chưa biết phải nói như thế nào với Tuấn Kiệt. Còn gia đình em nữa, nhưng em yêu chị. Em biết điều đó, nhưng em không thể đẩy chị ra khỏi tâm trí em được. Chúng ta chỉ gặp nhau chưa lâu, nhưng thật sự em biết mình yêu chị. Vậy tại sao chị lại không giúp cho em mà đẩy em ra xa chị. Chị muốn làm em tức chết có phải không?

Tuệ Minh vỗ nhẹ vào vai Nhã Kỳ. Trên môi cô nở nụ cười. Nhã Kỳ không biết những lời nói của Nhã Kỳ đã làm cô vui như thế nào. Trái tim cô như muốn chạy khỏi lồng ngực của cô, để nó có thể hét lên thật to rằng cô cũng có tình cảm với Nhã Kỳ.

-Chị biết lỗi rồi. Là chị không tốt. Chị nghĩ em chỉ coi chị như một người chị, một người bạn, vì em đã có Tuấn Kiệt rồi. Là chị tất cả. Chị đã không chịu hiểu em. Em đừng giận nữa, đừng khóc nữa có được không? Chị hứa sẽ ôm chặt em, không để em rời khỏi chị, em nhé.

Tiếng khóc của Nhã Kỳ đx nhỏ dần. Tuệ Minh đẩy nhẹ cô ra và dùng môi mình lau đi những giọt nước mắt trên má Nhã Kỳ.

-Chị yêu em, Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ liếc yêu Tuệ Minh, rồi đưa chìa khóa cho cô.

-Con cái này? Mà thôi để em qua ở chung phòng với anh Tuấn Kiêt.

Tuệ Minh kéo Nhã Kỳ lại ôm chặt vào lòng.

-Đừng mà, chị đã xin lỗi rồi. Đừng hành hạ chị như vậy chứ. Lúc không biết em yêu chị nên chị mới để em qua đó. Giờ biết rồi thì đừng hòng.

Nhã Kỳ chu môi:

-Chị đó. Mai mốt không được ăn hiếp em đâu.

Tuệ Minh nhéo yêu vào mũi Nhã Kỳ, giọng cô nhẹ nhàng.

-Chỉ yêu em thôi, và mang hạnh phúc đến cho em.

Tuệ Minh cụng trán mình vào trán Nhã Kỳ. Cả hai nhìn nhau rồi nhanh chóng rời nhau ra khi nghe tiếng tằng hắng của Huệ Tâm phía sau.

-A hèm. Hai chị tính sao đây? Anh Tuấn Kiệt đang mất bình tĩnh đó.

Nhã Kỳ không biết cô có nên nói cho Tuấn Kiệt biết chuyện giữa cô và Tuệ Minh bây giờ hay không. Thấy nét mặt phân vân của Nhã Kỳ, Tuệ Minh siết nhẹ tay cô nói:

-Chị nghĩ đợi sau khi chuyến đi này về rồi em hãy nói chuyện với Tuấn Kiệt. Sẽ rất khó chịu khi chúng ta làm Tuấn Kiệt không vui khi đang đi chơi cùng nhau.

Nhã Kỳ thầm cám ơn Tuệ Minh. Cô biết cô phải ngồi xuống nói chuyện với Tuấn Kiệt vì anh đáng được như vậy. Tuy cô và anh chỉ mới quen nhau vài tháng nhưng tình yêu anh dành cho cô thì có lẽ cũng không thua gì tình cảm cô dành cho Tuệ Minh. Nhã Kỳ hiểu được anh sẽ rất đau khổ khi cô quyết định chia tay với anh. Với lại Nhã Kỳ cũng không biết mình sẽ giải thích như thế nào. Nếu nói với anh rằng cô yêu Tuệ Minh thì anh sẽ nghĩ như thế nào?

-Hành lý của chị hai, anh Phúc Vinh đang để ở phòng bên cạnh. Chìa khóa chị Nhã Kỳ giữ là chìa khóa của hai chị đó.

Tuệ Minh kéo tay Nhã Kỳ đi ra khỏi phòng. Cô ra đến cửa thì quay lại nói với Huệ Tâm.

-Gọi về cho mẹ biết chúng ta đã an toàn. Điện thoại của chị hến pin rồi.

Huệ Tâm đi lại gần chị mình, cô ôm Tuệ Minh và nói nhỏ:

-Enjoy chị hai.

Tuệ Minh nhéo má Huệ Tâm thật đâu làm Huệ Tâm la lớn.

-Đau em, chị hai. Em giúp chị mà sao chị không biết ơn em vậy?

Kim Ngân đi lại bên người yêu, cô xoa má cho Huệ Tâm rồi mắng yêu:

-Đáng cái đời, ai kêu xí xọn.

Huệ Tâm xụ mặt nhìn Kim Ngân. Tuệ Minh lắc đầu rồi cùng Nhã Kỳ đi về căn phòng của cả hai. Vào đến nơi, Tuệ Minh thả người xuống giường.

-Thoải mái quá.

Nhã Kỳ cũng đi lại nằm xuống bên cạnh. Cô gác một chân qua chân Tuệ Minh.

-Thật thoải mái. Chỉ muốn ngủ thôi!!!

Tuệ Minh quay lại nhìn Nhã Kỳ. Một tay cô chống lên đầu của mình, hai chân thì kẹp chân Nhã Kỳ lại, tay còn lại cô vuốt ve vùng cổ trắng ngần của Nhã Kỳ. Cả hai nhìn nhau, Tuệ Minh hỏi.

-Em không hối hận chứ?

Nhã Kỳ giả vờ nhíu mày hỏi:

-Hối hận về điều gì?

Tuệ Minh cuối xuống, cô hôn vào tai Nhã Kỳ rồi thì thầm.

-Hối hận vì đã yêu chị. Hối hận vì em có thể sẽ phải hy sinh nhiềuthứ khi đến với chị.

Nguyên người Nhã Kỳ run theo từng lời nói và nụ hôn của Tuệ Minh. Cảm giác này làm cô yêu thích. Nó không giống khi Tuấn Kiệt hôn cô. Nó thật khác và làm cô muốn đắm chìm vào đó. Giờ phút này cô càng hiểu rõ mình muốn gì hơn.

-Em sẽ hối hận nếu không được ở trong vòng tay chị Tuệ Minh.

Tuệ Minh tìm môi Nhã Kỳ. Cô hôn ngấu nghiếng đôi môi mềm mại đó rồi đưa lưỡi mình vào sâu hơn. Bàn tay cô lần vào trong áo rồi từ từ đưa ra sau để gỡ đi chướng ngại vật. Tiếng thở dồn dập cùng tiếng rên nhẹ nhàng của Nhã Kỳ làm Tuệ Minh không kiềm chế được mình nữa. Cô yêu Nhã Kỳ và cô cần Nhã Kỳ.

Cởi chiếc áo ra khỏi người Nhã Kỳ. Tuệ Minh cuối xuống nhìn bộ ngực căng tròn của Nhã Kỳ rồi cô mỉm cười khi gương mặt của Nhã Kỳ đỏ ửng vì mắc cỡ. Tuệ Minh dịu dàng nói:

-Em thật sự rất đẹp, Nhã Kỳ. Nếu em chưa sẵn sàng thì hãy cho chị biết nhé.

Nhã Kỳ dùng tay mình cởi áo cho Tuệ Minh thay cho câu trả lời. Tiếng rên nhỏ dần dần trở nên mãnh liệt hơn. Tuệ Minh với tay tắt đèn vì cô sợ Nhã Kỳ ngượng ngùng. Nhã Kỳ gọi tên Tuệ Minh với giọng đứt khoảng.

-Tuệ Minh………..Tuệ Minh………

Tuệ Minh trương người lên, cô tìm môi Nhã Kỳ vừa hôn vừa thì thầm.

-Chị đây Nhã Kỳ, chị yêu em…..yêu em thật nhiều…….

Cô hôn khắp cả gương mặt Nhã Kỳ rồi đi nhẹ xuống cổ. Bàn tay Nhã Kỳ bấu chặt vào vai Tuệ Minh hơn. Hai cơ thể nóng rực đan vào nhau. Quần áo trên người cả hai giờ không còn nữa, để cho cặp tình nhân dễ dàng đến với nhau hơn. Tuệ Minh vuốt nhẹ tay mình trên vùng bụng bằng phẳng của Nhã Kỳ và tay cô dần dần đi xuống đùi Nhã Kỳ. Tuệ Minh đẩy nhẹ chân Nhã Kỳ ra. Cô đặt tay mình nơi vùng cấm trong khi lưỡi vẫn nghicjg ngợm bộ ngực căng tròn của Nhã Kỳ.

Trời bên ngoài đổ mưa. Tiếng mưa như bản nhạc len vào hồn người càng làm cho mọi thứ trở nên lãng mạn hơn.

Tuệ Minh yêu Nhã Kỳ một cách nâng niu như sợ làm Nhã Kỳ bị đau. Cô nhẹ nhàng hòa mình vào với Nhã Kỳ. Họ dứt khỏi nụ hôn khi tiếng mưa cũng bắt đầu thưa dần. Tuệ Minh hôn lên mắt Nhã Kỳ, cô dịu dàng nói:

-Yêu em.

Nhã Kỳ rút sâu và người Tuệ Minh. Cô cảm thấy bình an. Bình an mà cô biết chỉ có Tuệ Minh mới có thể đem lại.

Đang nằm ôm nhau thì họ nghe có tiếng gõ cửa bên ngoài. Giọng nói của Tuấn Kiệt vọng vào.

-Nhã Kỳ, em có trong đấy không? Nhã Kỳ…

Nhã Kỳ vội vàng ngồi dậy. Cô mở đèn lên và tìm quần áo của mình. Tuệ Minh mặc quần áo vào cho Nhã Kỳ rồi cô cũng mặc vào cho mình. Để Nhã Kỳ ra mở cửa cho Tuấn Kiệt. Tuệ Minh quay vào tường vì cô không muốn làm cả hai khó xử.

Mở cửa ra, đập vào mắt Nhã Kỳ là gương mặt cau có của Tuấn Kiệt. Thấy cô, anh hỏi:

-Em làm gì mà anh gõ cửa nãy giờ không mở?

Nhã Kỳ rất bực vì giọng nói của Tuấn Kiệt, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng nói:

-Em đang ngủ nên không nghe. Anh tìm em có gì không?

Tuấn Kiệt nhìn vào trong coi có Tuệ Minh không. Thấy cô nằm quay mặt vào trong, anh nhíu mày rồi nói với Nhã Kỳ.

-Có vài người bạn muốn gặp chúng ta. Em thay đồ đi rồi đi với anh.

Nhã Kỳ không muốn đi nên cô ôn tồn nói:

-Em xin lỗi, nhưng em mệt quá. Chúng ta có thể đi ngày mai không.

Tuấn Kiệt sẵn giọng:

-Không phải ai cũng rãnh để theo thời khóa biểu của chúng ta đâu. Anh đã hứa giới thiệu em với họ, em vào trong thay đồ đi.

Bây giờ Nhã Kỳ mới thấy được khía cạnh độc đoán này của Tuấn Kiệt. Cô nói thật rõ ràng.

-Em không đi, anh thích đi thì đi một mình đi.

Nhã Kỳ định quay vào trong thì Tuấn Kiệt nắm chặt tay cô kéo lại:

-Mấy hôm nay em làm anh rất bực bội đó Nhã Kỳ. Vì chuyện gì mà em từ chối anh hết lần này đến lần khác? Có phải vì người đàn bà kia không?

Tuấn Kiệt chỉ vào Tuệ Minh, đến lúc này cơn giận của Nhã Kỳ chợt bừng lên.

-Anh thôi đi. Em không đi vì em mệt. Lái xe nguyên ngày hôm nay rồi, em cũng chưa có gì vào bụng cả. Anh có quan tâm đến cảm giác của em không?

Tuấn Kiệt cười khẩy:

-Anh thật sự không hiểu tình cảm em dành cho cô ấy là gì nữa đó, Nhã Kỳ. Em đừng nói với anh là em cũng bệnh hoạn như vậy chứ?

Tuệ Minh nằm nghe và cô bấm chặt tay mình vì không muốn phải đấm vào mặt Tuấn Kiệt khi có Nhã Kỳ ở bên cạnh. Cô không muốn Nhã Kỳ phải đứng giữa cả hai người, nhưng cô hiểu nếu Tuấn Kiệt còn nói một lần nữa. Cô sẽ không ngần ngại làm việc đó.

-Anh thật quá đáng. Anh không có quyền nói ai bệnh hoạn hết. Em định về lại Cali mới nói rõ mọi chuyện với anh, nhưng bây giờ em nghĩ cũng đã đến lúc cần phải nói. Em muốn chia tay. Em thấy chúng ta không hợp nhau.

Tuấn Kiệt chụp đôi vai Nhã Kỳ siết mạnh.

-Em có biết mình đang nói gì không? Chúng ta vẫn tốt lành cho đến khi cô ấy xuất hiện trước mặt em. Em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông em ra như vậy sao?

Nhã Kỳ cố thoát khỏi vòng tay của Tuấn Kiệt, nhưng anh siết cô chặt quá, Nhã Kỳ la lên:

-Buông em ra.

Nghe tiếng la của Nhã Kỳ, Tuệ Minh bật dậy, cô rít giọng khi thấy gương mặt Nhã Kỳ nhăn lại vì đau:

-Mau buông cô ấy ra đi. Cô ấy đang đau đó.

Tuấn Kiệt quay lại trừng mắt mình Tuệ Minh

-Tất cả cũng là tại cô. Biết bao nhiêu đàn bà con gái trên đời này, cô lại đi quyến rũ người yêu của tôi.

Tuệ Minh đi lại, cô kéo Nhã Kỳ ra khỏi vòng ta Tuấn Kiệt, cô xoa vai Nhã Kỳ quan tâm.

-Em có đau lắm không?

Nhã Kỳ lắc đầu cho Tuệ Minh an tâm. Tuấn Kiệt thấy cả hai như đang phớt lờ anh thì càng căm tức hơn nữa.

-Cô thật không biết xấu hổ….

Anh chưa nói hết câu thì Tuệ Minh quay qua nhìn anh. Cái nhìn sắc lẻm làm Tuấn Kiệt có đôi phần chùn bước.

-Anh đủ rồi. Nói xong thì hãy mau rời khỏi đi. Một người đàn ông thì phải cho đáng một người đàn ông. Anh cư xử thật chẳng ra sao hết. Nhã Kỳ đã nói xong những gì em ấy cần nói. Anh cũng đã nghe đủ rồi thì cũng nên biết anh cần phải làm gì.

Tuấn Kiệt bấm chặt bàn tay của mình. Nhã Kỳ lo sợ anh sẽ đánh Tuệ Minh nên cô kéo Tuệ Minh lại gần mình. Lúc đó thì họ nghe tiếng của Phúc Vinh ở đằng sau:

-Cậu mà đụng đến Tuệ Minh thì mình sẽ giết chết cậu, Tuấn Kiệt.

Tuấn Kiệt quay lại thì anh thấy Phúc Vinh, Huệ Tâm và Kim Ngân đang ở đằng sau anh.

-Cậu có biết cô ấy quyến rũ người yêu của mình không?

Phúc Vinh trừng mắt nhìn Tuấn Kiệt:

-Mình không cần biết cô ấy quyến rũ ai, nhưng những câu nói cậu dành cho Tuệ Minh đáng để mình đập cho cậu một trận. Nhã Kỳ không yêu cậu thì cậu cũng nên biết cách từ bỏ đi.

Tuấn Kiệt nhếch môi.

-Vậy cô ấy không yêu cậu, sao mình không thấy cậu từ bỏ? Cậu vẫn đi theo sau đó thôi.

Phúc Vinh lắc đầu.

-Cậu thật là ấu trĩ. Mình vẫn luôn bên cạnh Tuệ Minh không có nghĩa là mình muốn chiếm hữu em ấy. Tình yêu là xuất phát từ hai phía. Cậu nên học thêm đi rồi hãy nói yêu thương người khác. Giờ mình nghĩ cậu nên đặt vé máy bay về lại Cali đi. Chuyến đi này có cậu càng làm không khí mất vui.

Tuấn Kiệt không trả lời Phúc Vinh, anh quay qua nói với Nhã Kỳ.

-Anh sẽ đặt vé cho cả anh và em. Anh biết từ lúc quen em, anh có những điều không tốt với em, nhưng anh thật sự yêu em Nhã Kỳ. Em về với anh chứ?

Nhã Kỳ đi lại gần Tuấn Kiệt. Cô nắm tay anh nhẹ nhàng nói:

-Em xin lỗi, em không thể theo anh về. Dù em có theo anh đi nữa thì trái tim em vẫn ở lại đây. Làm như vậy sẽ không công bằng cho cả ba chúng ta. Em biết mình đã làm anh đau, nhưng em không thể làm cách nào khác hơn được. Em chỉ biết xin lỗi thôi.

Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ lần cuối rồi quay lưng bước đi. Nhã Kỳ nhìn theo anh thở dài. Cô biết dù thế nào đi nữa, cô cũng cần phải nói chuyện với Tuấn Kiệt một lần cuối trước khi anh rời khỏi. Nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại thấy bất an nhiều như vậy. Tuệ Minh đi lại ôm cô từ phía sau, rồi Tuệ Minh quay sang nói với Phúc Vinh.

-Cám ơn anh, Phúc Vinh. Em…

Phúc Vinh lắc đầu ra hiệu cho cô đừng nói nữa.

-Anh hiểu ý em rồi, Tuệ Minh. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi. Anh đến đây định nói cho em biết là anh về thăm gia đình. Các em cứ chơi vui vẻ rồi anh sẽ lại đến đưa các em về lại Orlando.

Tuệ Minh mỉm cười nhìn Phúc Vinh như biết ơn. Cô đã nợ anh một ân tình, nhưng cô không thể ở bên cạnh khi cô không yêu anh. Đúng như Nhã Kỳ nói, nó sẽ không công bằng cho bất kỳ ai.

Chapter 8

Nhã Kỳ đi gặp Tuấn Kiệt trước khi anh về lại California. Nhìn thấy gương mặt hốc hác của Tuấn Kiệt, Nhã Kỳ cảm thấy có lổi rất nhiều . Cô ngồi xuống đối diện với anh. Cả hai không biết nói gì hơn cho đến khi Tuấn Kiệt lên tiếng

-Em quyết định rồi sao? Em sẽ ở lại với Tuệ Minh

Nhã Kỳ gật đầu . Tuấn Kiệt hỏi tiếp 

-Vì sao em lại chọn cô ấy ?

Nhã Kỳ không suy nghĩ trả lời 

-Em yêu chị ấy Tuấn Kiệt . Em chưa bao giờ yêu ai nhiều như vậy . Có lẻ anh không cho rằng nó có thể xảy ra trong thời gian ngắn như vậy, nhưng em không thể gạt chính mình cũng như gạt anh. Em biết em làm cho anh thất vọng mà mang nổi đau đến cho anh, nhưng em không làm gì khác hơn được . Em không thể ỡ bên anh nhưng con tim luôn nghĩ đến Tuệ Minh

Tuấn Kiệt chụp lấy tay cô

-Còn những điều em nói với anh thì sao? Em nói em muốn có một gia đình hạnh phúc, em muốn có con rồi cùng nhau nuôi dạy con khôn lớn . Đó không phải là mục đích lớn nhất trong cuộc đời em sao? Vì người đàn bà đó mà bỏ đi ước mơ của mình em thấy có đáng không?

Nhã Kỳ rụt tay về, cô dịu dàng nói

-Tuấn Kiệt, em và anh chỉ trong giai đoạn tìm hiểu nhau. Em chưa bao giờ nói yêu anh vì trái tim em không khát khao điều đó . Em nghĩ rằng thời gian sẽ giúp em yêu anh, nhưng giờ em biết nó không là như vậy . Chúng ta chỉ có thể làm bạn . Dù em có quen Tuệ MInh hay không thì cũng không thay đổi được gì khi chúng ta không dành cho nhau. 

Tuấn Kiệt lắc đầu

-Anh không tin đâu, nếu không có người đàn bà đó, em và anh sẽ không có kết cuộc như vậy 

Nhã Kỳ thở dài

-Anh nghĩ chúng ta sẽ có kết cuộc như thế nào khi anh luôn lở hẹn với em? Anh không bao giờ coi em là quan trọng nhất . Em còn đứng sau công việc của anh kia mà . Chúng ta luôn gây gổ với nhau, anh không hiểu em muốn gì và cả chính em cũng không hiểu anh cần gì . Ở bên anh nhưng em luôn cảm thấy cô đơn, em thấy anh và em như xa lạ . Nếu ví dụ mình cưới nhau, em không nghĩ em sẽ có được cái gia đình hạnh phúc mà em muốn vì em và anh không thuộc về nhau. Em yêu Tuệ MInh. Em biết mọi thứ sẽ khó khăn, nhưng em không muốn bỏ cuộc . Em hy vọng anh sẽ hiểu . 

Tuấn Kiệt đứng dậy 

-Em sẽ không thay đổi ý định sao?

Nhã Kỳ nhìn Tuấn Kiệt rồi lắc đầu . Tuấn Kiệt thấy được sự cương quyết trong đôi mắt Nhã Kỳ, anh biết mình đã thua cuộc . Tuấn Kiệt nắm chặt vé máy bay, anh nói trước khi bỏ đi

-Anh hy vọng em sẽ không hối hận với quyết định hôm nay

Nhìn Tuấn Kiệt xa dần, Nhã Kỳ nhớ lại lời của anh nói . Cô không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng cô biết chắc một điều là cô không bao giờ hối hận khi chọn Tuệ Minh. 

***

Đã gần một năm kể từ ngày Nhã Kỳ và Tuệ Minh thuộc về nhau. Cuộc sống của họ sau ngày đến với nhau thật nhẹ nhàng, cả hai luôn dành buổi tối cho nhau, nhưng Nhã Kỳ chưa bao giờ đề cập về gia đình cô ấy cho Tuệ Minh nghe cả. Tuệ Minh cũng hiểu vì cô biết không phải gia đình nào cũng chấp nhận con gái mình theo con đường mà họ cho là sai trái. Tuệ Minh không bao giờ ép Nhã Kỳ phải giới thiệu gia đình hay bạn bè của Nhã Kỳ cho Tuệ Minh biết. Cô tôn trọng tất cả mọi quyết định của Nhã Kỳ và luôn bên cạnh mỗi khi Nhã Kỳ cần cô. Tuệ minh cũng không hỏi Nhã Kỳ có muốn ở chung với cô không, vì cô biết tính Nhã Kỳ, nếu Nhã Kỳ muốn thì cho dù Tuệ Minh không kêu cô ấy cũng sẽ dọn đến.

Tuệ Minh yêu Nhã Kỳ, cô yêu tất cả mọi thứ thuộc về Nhã Kỳ và sự dịu dàng của cô làm Nhã Kỳ cảm thấy dễ chịu, nhưng cũng chính vì điều đó mà Nhã Kỳ phải đấu tranh với tâm trí của mình rất nhiều. Tuệ Minh không phải là không nhìn ra nhưng cô biết ngoài việc ở bên cạnh, yêu thương Nhã Kỳ thì Nhã Kỳ cần phải một mình đương đầu với nó. Tuệ Minh cũng biết rằng dù lựa chọn nào của Nhã Kỳ thì cô cũng sẽ tôn trọng cho dù nó có làm cô rất đau.

Tuệ Minh nhấp ly rượu trên tay mình và nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ này là giờ cô đi đón Nhã Kỳ về nhưng hôm nay Nhã Kỳ dành buổi tối cho gia đình nên cô và Nhã Kỳ sẽ không gặp nhau. Tuệ Minh nhớ lại tối hôm qua khi Nhã Kỳ bên cô.

FLASHBACK

-Nhã Kỳ này, em có muốn đi du lịch ở đâu không?

Nhã Kỳ ngã đầu ra sau, tay vẫn nắm chặt tay Tuệ Minh:

-Bây giờ thì chưa được, em có nhiều việc ở công ty quá, đợi vài tháng nữa được không? Em muốn đi Nhật một chuyến.

Đưa tay Nhã Kỳ lên rồi đặt vào đó một nụ hôn dài, Tuệ Minh mỉm cười:

-Anything for you princess!

Nhã Kỳ ở gần Tuệ Minh nhưng mỗi khi nghe lời nói ngọt ngào, cử chỉ âu yếm của Tuệ Minh dành cho cô, trong bụng Nhã Kỳ bươm bướm vẫn cứ bay nhảy, lòng cô lâng lâng một cảm giác hạnh phúc mà Nhã Kỳ hiểu không có ai có thể đem đến cho cô ngoài người con gái đang ngồi bên cạnh cô đây.

-Em thèm đồ ăn chị nấu quá!

Tuệ Minh cho xe quay lại, Nhã Kỳ ngạc nhiên hỏi:

-Sao chị cho xe quay lại?

Tuệ Minh bóp nhẹ tay Nhã Kỳ dịu dàng nói:

-Về nhà, chị sẽ nấu cho em ăn, không thể để em yêu của chị thèm thức ăn chị nấu như vậy được.

Nhã Kỳ bật cười, cô sờ nhẹ lên má Tuệ Minh một cách âu yếm:

-Người yêu của em thật là dễ thương, làm sao em có thể ngưng yêu được đây!

Tuệ Minh nhún vai thật nhẹ một cách hết sức dễ thương, cô nói:

-Vậy thì em hãy yêu thương người yêu của em thật nhiều, chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Tuệ Minh quay qua nhìn Nhã Kỳ, cô thấy Nhã Kỳ nhìn mình với ánh mắt yêu thương, cô nở nụ cười thật tươi trước khi cho xe đậu vào garage.

Thay vội bộ đồ ra, Tuệ Minh đi xuống bếp mở tủ lạnh rồi đem thức ăn cần thiết bỏ lên bàn, Nhã Kỳ đi xuống giúp Tuệ Minh rửa rau và nấu cơm. Gần một tiếng đồng hồ sau thì cơm nước cũng đã xong. Tuệ Minh đang ăn, cô ngước nhìn Nhã Kỳ và không khỏi phì cười, với tay lấy giấy lau miệng cho Nhã Kỳ, Tuệ Minh nói:

-Ăn từ từ thôi.

Nuốt vội miếng cơm, Nhã Kỳ nói:

-Ngon quá mà!

Tuệ Minh lắc đầu nhìn người yêu của mình. Nhưng vì cô yêu Nhã Kỳ nên tất cả mọi thứ thuộc về Nhã Kỳ, cô đều yêu hết.

Ăn xong, Tuệ Minh lấy một chút rượu trắng cho vào hai ly rồi đưa một ly cho Nhã Kỳ:

-Uống một chút đi.

Nhã Kỳ cầm ly rượu, thấy cô đắng đo, Tuệ minh vỗ nhẹ lên tay cô nói:

-Uống đi, sẽ không say đâu, uống xong chị đưa em về, mai em cần phải đi làm sớm mà.

Nhã Kỳ không chần chừ đưa ly rượu lên miệng, hương vị của nó thật ngon, cô quay sang Tuệ Minh hỏi:

-Chị mới mua à?

Tuệ Minh bỏ ly rượu của mình xuống bàn, cô nằm xuống chân Nhã Kỳ rồi nhắm mắt lại trả lời:

-Không, của Huệ Tâm cho chúng ta đấy, em không biết Huệ Tâm rất thích sưu tầm rượu sao!

Nhã Kỳ dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi Tuệ Minh, cô nhỏ nhẹ:

-Sao không bao giờ giận em? Sao lúc nào cũng bao dung cho em? Sao luôn chiều ý em dù chị không thấy? sao không kêu em dọn về ở với chị? Sao không hỏi về gia đình em? Sao cứ luôn lấy những thiệt thòi về phía mình như vậy Tuệ Minh?

Tuệ Minh thấy tim mình xốn xang khi nghe những câu hỏi của Nhã Kỳ. Cô cắn nhẹ môi rồi trả lời:

-Không thể giận em được, vì tình yêu chị dành cho em quá nhiều đủ để lấp đi những hờn giận. Luôn bao dung cho em vì em là lẽ sống của chị. Luôn chiều ý em vì khi em cười chị thấy mình rất hạnh phúc. Không kêu em dọn về với chị vì chị biết em chưa sẵn sàng, em luôn biết căn nhà này lúc nào cũng chào đón em mà, phải không? Không hỏi về gia đình em vì chị biết vết thương không thể rãi muối lên được mà phải băng nó lại, và chăm sóc nó. Chị không cố lấy những thiệt thòi về mình đâu, vì những lúc chị làm như vậy, chị biết Nhã Kỳ của chị sẽ vui hơn, sẽ thoải mái hơn, chị cần Nhã Kỳ của chị vui, vậy là đủ rồi.

Nhã Kỳ cảm động với những gì Tuệ Minh làm cho mình, cô nghiêng đầu nhìn Tuệ Minh, có đôi lúc cô cứ ngỡ Tuệ Minh là thiên thần và cô không hiểu cô đã làm gì để có được một ân huệ lớn như vậy.

-Em thực sự rất sợ, Tuệ Minh, em sợ chính bản thân em sẽ làm chị rời xa em. Chính sự khép kín của cuộc sống em sẽ đẩy chị xa dần, em rất sợ điều đó…

Tuệ Minh mở mắt ra, cô ngồi dậy kéo Nhã Kỳ ôm vào lòng:

-Sao em lại sợ khi em là người nắm giữ trái tim chị? Chị sẽ kiên nhẫn chờ đợi, chờ cho đến khi em để chị bước vào trong cuộc sống của em mới thôi, hãy cứ từ từ, đừng làm cho chính em bị áp lực, chị sẽ luôn bên em Nhã Kỳ, cho đến lúc em không cần chị, chị cũng sẽ ôm chặt lấy em, nên em đừng nghĩ chị sẽ rời xa em, vì em là lẽ sống của chị. Chị không thể đánh mất lẽ sống của mình được, em biết điều đó mà !

Nhã Kỳ gật đầu.Tuệ Minh muốn ôm Nhã Kỳ mãi, cô muốn Nhã Kỳ ở bên cô lâu hơn nữa. Không! Cô muốn Nhã Kỳ ở bên cô mỗi ngày, mỗi giờ, nhưng Tuệ Minh biết đã đến lúc cô cần phải đưa Nhã Kỳ về lại với cuộc sống của cô ấy, cuộc sống mà Tuệ Minh luôn ao ước mình có thể đặt chân vào.

Đưa Nhã Kỳ đến nhà, đợi Nhã Kỳ vào trong rồi Tuệ minh mới cho xe chạy đi. Đứng bên trong nhìn ra cửa sổ, Nhã Kỳ phải bóp chặt tay mình để không phải chạy ra kéo Tuệ Minh vào lòng và không cho cô ấy rời khỏi, nhưng Nhã Kỳ biết chưa phải là lúc, cô cảm thấy ghét bản thân mình.

Để mặt nước mắt chảy dài lên má, Nhã Kỳ thì thầm : “ Tuệ Minh, xin lỗi chị”.

Tuệ Minh lái xe đi về với nỗi trống vắng len vào hồn. Đã hơn một năm rồi, Nhã Kỳ dường như vẫn chưa chấp nhận được cuộc tình của họ. Có nhiều cái Nhã Kỳ phân vân, đắn đo mà Tuệ minh có thể nhìn thấy được. Ngoài chờ đợi và yêu Nhã Kỳ thật nhiều, Tuệ Minh chỉ biết cô cần phải cho Nhã Kỳ thời gian. Cô chỉ hy vọng nó không quá lâu.

END FLASHBACK

Vẫn ly rượu ngày hôm qua cô cùng uống với Nhã Kỳ, đêm nay Tuệ Minh lại uống nó một mình. Cô ngã đầu vào tường rồi nhắm mắt lại, nhưng vài phút sau thì cô nghe tiếng chìa khóa mở cửa. Tuệ Minh bước ra gần đến cửa thì cánh cửa bật mở, trước mặt cô là Nhã Kỳ với hai cái valy to đùng phía sau, Nhã Kỳ nhìn cô mỉm cười:

-Chị à, chị sẽ cho em ở với chị chứ? Em đã trở thành homeless rồi.

Tuệ Minh không nói gì, cô kéo Nhã Kỳ vào lòng rồi ôm chặt, cô hôn vào tai Nhã Kỳ nói:

-Cám ơn em !

Nhã Kỳ lắc đầu:

-Em đến ở nhờ mà, sao lại cám ơn em. Chị giúp em đem hành lý vào trong nhé.

Giúp Nhã Kỳ đem đồ vào trong rồi xếp lên cho ngăn nắp. Tuệ Minh hỏi khi cô vừa xếp xong chiếc áo cuối cùng:

-Em còn đồ đạc gì cần đem qua nữa không?

Nhã Kỳ ngã người lên giường trả lời:

-Hôm nay em đã trả nhà lại cho người ta rồi, mọi thứ ở đó em cũng không cần nữa, em chỉ có chừng đó áo quần thôi, em nghĩ bao nhiêu đó là đủ rồi.

Tuệ Minh đi lại ngồi lên giường, cô nhìn Nhã Kỳ âu yếm, rồi không kiềm được, cô cuối xuống hôn lên cổ Nhã Kỳ, bị nhột nên Nhã Kỳ vừa cười vừa đẩy Tuệ Minh ra:

-Nhột quá, chị Tuệ Minh, em sắp chịu hết nổi rồi.

Tuệ minh vẫn không buông tha, hai tay cô giữ chặt tay của Nhã Kỳ, cô chọc cho đến khi Nhã Kỳ mếu mặt rồi mới ngưng lại rồi hôn lên khắp gương mặt Nhã Kỳ.

-Yêu em, yêu em, yêu em, yêu em, yêu em, yêu em.

Nhã Kỳ vòng hai tay qua cổ Tuệ Minh, cô nhướn mày nói:

-Chưa đủ, phải nói một trăm lần kìa!

Tuệ Minh nhếch môi:

-Chị nghĩ lời nói phải có hành động đi đôi, nãy giờ chị nói rồi, thôi giờ để chị hành động vậy.

Nhã Kỳ đẩy gương mặt tuệ Minh ra khi môi Tuệ Minh chạm vào môi cô.

-Đừng hòng, nói một trăm lần đi rồi mới được hành động.

Tuệ Minh bỏ mọt tay lên môi mình suy nghĩ.

-Làm khó vậy sao? Vậy thôi đi, không nói, không hành động, đi ngủ vậy, em ngủ ngon Nhã Kỳ.

Tuệ Minh quay sang bên kia không màng đến Nhã Kỳ, Nhã Kỳ cắn nhẹ lên vai Tuệ Minh rồi nói:

-Chị ngủ đi, em đi tắm một mình vậy, lúc nãy em còn định rủ chị, nhưng có lẽ chị không hứng thú đâu phải không?

Nói xong Nhã Kỳ bỏ đi vào phòng tắm, Tuệ minh bật dậy nói với theo:

-Nhã Kỳ à, chị hết buồn ngủ rồi, chúng ta…

Tuệ Minh chưa nói xong, Nhã Kỳ quay lại hôn vào môi cô, nụ hôn trở nên mãnh liệt hơn khi Tuệ Minh đưa sâu lưỡi mình vào bên trong. Một cuộc sống mới, có tốt hơn cuộc sống hôm qua không?

Chapter 9

FLASHBACK

Hôm nay Nhã Kỳ phải về nhà ăn tối với gia đình nên cô không thể qua Tuệ Minh được. Cô nhớ Tuệ Minh thật nhiều, nguyên ngày ở chỗ làm hôm nay, không lúc nào cô không nghĩ đến Tuệ Minh. Nhã Kỳ thấy được tình yêu Tuệ Minh dành cho mình và cô cảm thấy mình thật may mắn khi có Tuệ Minh trong đời.

Thả người trên chiếc ghế sofa mà chị hai cô mới mua, Nhã Kỳ nhắm mắt lại. Mẹ cô đang nấu ăn, chị hai đang phụ mẹ, anh hai đang chăm sóc con cái của mình còn anh chị ba đang làm việc sau vườn, chỉ có cô là mẹ không cho làm gì hết, mẹ nói con út của mẹ lâu lâu mới về nhà nên cần được nghỉ ngơi. Chuyện này đối với cả nhà đã quá quen thuộc nên không ai thấy lạ cả. Gia đình Nhã Kỳ qua Mỹ khi cô còn rất nhỏ. Nhã Kỳ còn nhỏ, ba cô hay đưa cô đi học. Đôi khi bị bạn bè ăn hiếp vì không biết ngôn ngữ của chúng thì ba đã ôm cô vào lòng nói:

-Nhã Kỳ của ba đừng lo, rồi con sẽ giỏi hơn tất cả những đứa trẻ đó, con gái của ba thì không thể nào tệ được.

Mỗi khi nghe ba nói những lời đó, Nhã Kỳ cười tít cả mắt và không còn khóc nữa. Sau đó, ba đưa cô đi mua kem cho cô ăn, đưa cô ra công viên cho cô chơi cầu tuột rồi mới về nhà. Nhã Kỳ luôn ghi nhớ những khoảnh khắc nhỏ đó của ba và cô, nhưng bây giờ thì Nhã Kỳ đang sợ, cô sợ vì những hình ảnh, ký ức đẹp đó đang dần dần rời xa cô.

Chợt Nhã Kỳ cảm thấy má mình ướt, cô không màng đưa tay chùi đi những giọt nước mắt trên má mình. Bé Ly con chị hai cô đi lại lau nước mắt cho cô, ngây thơ hỏi:

-Út à, ai chọc Út vậy?

Nhã Kỳ lắc đầu rồi hôn lên đôi má phúng phính của bé, dịu dàng nói:

-Ly Ly lại chơi với anh hai đi, Út không sao.

Bé Ly gật đầu rồi đi lại chơi với đồ chơi của mình. Nhã Kỳ nghĩ đến anh chị hai và mái nhà nhỏ của anh chị. Lúc khi còn quen với Tuấn Kiệt, cô cũng có một gia đình như vậy. Vợ chồng và con cái quây quần bên nhau. Khi ba cô qua đời, gia đình cô không còn được như trước, luôn thấy trống vắng. Mẹ ít cười và đôi mắt cũng buồn hơn. Cô nhận biết rằng, người cha rất quan trọng trong gia đình.

Đó cũng là lý do vì sao Nhã Kỳ chưa đưa Tuệ Minh về giới thiệu với gia đình cô. Nhã Kỳ biết mẹ, anh chị hai và anh chị ba sẽ không phản đối cô yêu ai dù đó là một người con gái, nhưng cô không muốn giới thiệu vì cô sợ, sợ cái mong muốn có một gia đình của cô trổi dậy và nó sẽ làm Tuệ Minh đau lòng. Cô không muốn gia đình cô quá yêu quý Tuệ Minh và sẽ trách cô. Nhã Kỳ cảm thấy mình thật ích kỷ, nhưng cô biết chưa phải lúc. Nhã Kỳ biết mình yêu Tuệ Minh, cô sẽ không sống nổi nếu không có Tuệ Minh bên cạnh, nhưng cô không thể bước ra khỏi cái vòng luẩn quẩn đó, cô đang đấu tranh thật nhiều để chỉ có thể nghiêng về một phía mà thôi. Đến bay giờ, hơn một năm rồi, vẫn không bên nào thắng được bên nào. Nhã Kỳ vẫn tiếp tục đấu tranh, cô bắt đầu cảm thấy mệt và đôi lúc muốn buông xuôi.

-Nhã Kỳ, lại ăn cơm đi con.

Nghe tiếng mẹ, Nhã Kỳ bật dậy. Cô không muốn suy nghĩ nữa, cô đi xuống và ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mẹ mình.

-Cám ơn mẹ!

Bà Chi vuốt tóc con:

-Ăn nhiều một chút, dạo này mẹ thấy con ốm đi rất nhiều.

Anh ba trêu:

-Đó là mốt thịnh hành bây giờ đó mẹ, các cô chỉ thích đưa xuồng ra thôi.

Anh hai cũng gật đầu tán thành:

-Mẹ không biết chứ vợ con cũng sợ mập lắm, có chịu ăn đâu.

Chị hai nhéo vào vai chồng:

-Anh không cần phải méc mẹ đâu.

Bà Chi mỉm cười nhìn các con. Từ ngày bố ra đi đến nay, bà một mình nuôi ba đứa con khôn lớn. Tuy bà phải dành nhiều thời gian đi làm không lo nhiều cho các con của mình được, nhưng bà cảm thấy vui khi các con của bà bây giờ đã lớn và thành công hết, bà chỉ mong Nhã Kỳ có gia đình nữa là bà có ra đi gặp ông thì bà cũng an tâm hơn.

-Nhã Kỳ này, con chia tay Tuấn Kiệt cũng lâu rồi, sao không nghe con nói quen ai hết vậy? con muốn để mẹ đợi đến khi nào đây?

Nhã Kỳ nhìn lên thì thấy mọi người đang nhìn cô. Tuy họ rất thích Tuấn Kiệt nhưng khi nghe cô nói chia tay với anh, họ vẫn ủng hộ cô. Họ chỉ mong cô được hạnh phúc thôi.

-Con đang quen một người.

Chị hai vỗ nhẹ vào vai Nhã Kỳ:

-Vậy chừng nào em đem cậu ấy về cho mọi người biết mặt đây?

Nhã Kỳ bỏ chén cơm xuống, cô nhìn mẹ mình rồi nói thật rõ:

-Người con yêu là một người con gái, con quen cô ấy đã hơn một năm rồi, sau khi con chia tay với Tuấn Kiệt.

Cả nhà im lặng, không khí dường như chùng xuống, bà Chi mỉm cười:

-Vậy khi nào con đem cô ấy về cho mẹ gặp mặt đây?

Anh ba nói theo:

-Đúng rồi, anh cũng muốn coi ai có bản lĩnh nắm được trái tim cô út nhà này.

Nhã Kỳ nhìn mọi người với ánh mắt biết ơn, mặc dầu cô biết họ sẽ không cần cô yêu Tuệ Minh, nhưng khi có được sự ủng hộ của họ, Nhã Kỳ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

-Một ngày nào đó, con sẽ đưa chị ấy về.

Ăn cơm xong, ăn chị ba ra về trước còn anh chị hai đưa hai cháu nhỏ lên lầu ru ngủ, chỉ còn Nhã Kỳ và bà Chi, bà nhìn sâu vào mắt cô hỏi:

-Con hạnh phúc chứ Nhã Kỳ? Cô gái ấy yêu con nhiều không?

Nhã Kỳ nắm tay mẹ mình, cô trả lời:

-Chị ấy yêu con rất nhiều, con không nghĩ ai có thể yêu con nhiều hơn thế.

Bà Chi gật đầu:

-Vậy là tốt rồi, nhưng Nhã Kỳ, tại sao con không giới thiệu gia đình cho cô gái ấy biết?

Nhã Kỳ thở dài, bà Chi nói tiếp:

-Mẹ hiểu con khát khao có một gia đình như thế nào. Từ khi ba con ra đi, mẹ thấy được sự mất mát lớn trong con, mẹ cũng hiểu con ao ước có một gia đình hoàn hảo, có cha có mẹ như những đứa trẻ khác. Mẹ biết vị trí ba con trong lòng con không ai có thể thay thế được nên mẹ không muốn đi them bước nữa, mẹ không cần con yêu ai hết, dù người đó là trai hay gái, nhưng mẹ chỉ ngạc nhiên vì mẹ hiểu con mẹ ao ước có một gia đình bình thường như thế nào. Đó có phải là lý do con chưa đem cô gái ấy về cho mẹ gặp mặt hông?

Nhã Kỳ không ngờ mẹ lại hiểu mình như vậy, cô ngã vào lòng bà:

-Con thực sự ích kỷ phải không mẹ? Con yêu chị ấy rất nhiều, nhưng con biết ở bên chị ấy con không thể có một gia đình hoàn hảo được, con muốn có con, con muốn con của con có cha có mẹ, nhưng con không thể rời xa chị ấy, con sẽ không chịu nổi khi không có chị ấy bên cạnh, nhưng con lại không thể đem hạnh phúc trọn vẹn đến cho chị ấy.

Bà Chi vuốt lưng Nhã Kỳ, bà hiểu được niềm khát khao trong cô mãnh liệt như thế nào, bà dịu dàng nói:

-Mẹ nghĩ con nên có một suy nghĩ thực tế và dứt khoát để con và cả người con gái ấy sẽ không ai bị đau khổ, mẹ biết Nhã Kỳ của mẹ sẽ làm được.

Sau cuộc nói chuyện với mẹ, Nhã Kỳ quyết định dọn qua sống chung với Tuệ Minh, cô hy vọng cuộc sống của hai người sẽ giúp cô nguôi dần cái ý nghĩ kia, và cô cũng hy vọng tình yêu của cô và Tuệ Minh sẽ giúp cô giải quyết mọi thứ ổn thỏa hơn.

END FLAHSBACK

Làm xong hết công việc thì cũng đã đến giờ ăn trưa, Nhã Kỳ đứng dậy định đi ra ngoài ăn thì Thảo Mi đi lại bên cạnh.

-Nhã Kỳ, đi ăn trưa với chị nhé!

Nhã Kỳ nhìn Thảo Mi và gật đầu. Trong công ty, cô và Thảo Mi thân nhau nhất vì chỉ có hai chị em là người Việt Nam, còn bao nhiêu là người Mỹ và các quốc gia khác.

-Em không ngại khi có chồng chị và con gái chị chứ? Chỉ muốn giới thiệu họ với em.

Nhã Kỳ cầm chìa khóa mở cửa rồi nói:

-Em cũng muốn gặp họ đây, nghe chị nói về họ hoài mà chưa được biết mặt.

Nhã Kỳ đưa Thảo Mi đến quán ăn không xa cho lắm. Họ vừa đến nơi thì chồng Thảo Mi và con gái cô ấy đã ngồi ở đó đợi sẵn. Thấy mẹ, Thảo Vân gọi lớn:

-Mommy!

Thảo Mi đi lại hôn vào má con, cô quay sang nói với chồng:

-Đây là Nhã Kỳ.

-Còn đây là chồng của chị, Quốc Danh.

Nhã Kỳ và Quốc Danh bắt tay nhau rồi Nhã Kỳ cũng ngồi xuống. Trong bữa ăn, cô nhìn Thảo Vân nhõng nhẽo với ba mẹ, rồi cách hai vợ chồng chăm sóc con làm Nhã Kì cảm thấy ấm cúng. Nếu cô ở với Tuệ Minh và họ muốn có con thì cô sẽ có được sự ấm áp thế này không? Nhã Kỳ tự hỏi, nếu như con có ao ước có một gia đình bình thường, có cha có mẹ, như vậy thì làm sao cô và Tuệ Minh có thể làm cái ao ước đó trở thành sự thật được.

Nguyên ngày hôm đó Nhã Kỳ cảm thấy không thoải mái. Đến khi tới giờ Nhã Kỳ đi về mà trong đầu cô vẫn đầy ắp những suy nghĩ vừa đó và nó đang dằn vặt tâm hồn cô, lan tràn vào tim cô làm cô cảm thấy hết sức ngột ngạt. Mở cửa đi vào nhà, đón cô là Tuệ Minh với nụ cười tươi trên môi. Có lẽ Tuệ Minh đang nấu ăn nên vẫn còn đeo tạp dề trên người.

-Nghe tiếng cửa nên chị biết em về. Hôm nay chị nấu canh chua cá bong lau, em thấy đói rồi xuống ăn cơm với chị.

Tuệ Minh nhìn gương mặt mệt mỏi của Nhã Kỳ, cô tháo tạp dề ra khỏi rồi ôm Nhã Kỳ vào lòng.

-Em làm sao vậy? hôm nay ở công ty có chuyện à?

Nhã Kỳ lắc đầu, cô muốn thoát khỏi vòng tay của Tuệ Minh nhưng Tuệ Minh ôm cô chặt quá. Tuệ Minh biết có chuyện gì đó đang xảy ra với Nhã Kỳ, cô hôn lên môi Nhã Kỳ thật nhẹ rồi vén tóc qua tai Nhã Kỳ, ôn tồn nói:

-Nếu mệt thì lên nghỉ đi, khi nào cơm chín chị sẽ gọi em.

Tuệ Minh quay lại xuống bếp, cô tiếp tục nấu món ăn còn lại. Nhã Kỳ đi lên lầu, cô mệt mỏi ngã người xuống giường, cô biết mình thật vô lý khi đối xử với Tuệ Minh như vậy, nhưng thực sự trong lòng cô đang rối lắm, cô suy nghĩ không được thong và nó làm cô thật khó chịu.

Nhã Kỳ nằm không biết bao lâu thì cô nghe tiếng bước chân. Nhã Kỳ nhắm mắt giả vờ như ngủ. Tuệ Minh đi vào thấy Nhã Kỳ ngủ nên cô đi lại tủ lấy bộ quần áo, cô đến giường thay bộ đồ ngủ cho Nhã Kỳ rồi cuối xuống nói:

-Yêu em

Khi bước chân Tuệ Minh rời xa dần, Nhã Kỳ mở mắt ra, cô nằm một hồi rồi bật dậy. Cô muốn được Tuệ Minh ôm vào lòng vào lúc này, vì khi ở trong vòng tay Tuệ Minh, Nhã Kỳ mới cảm thấy bình yên.

Nhã Kỳ đi ra ngoài cô đi xuống lầu và thấy Tuệ Minh đang ngồi trên sofa. Trong tay cô là ly rượu nhưng mắt Tuệ Minh nhìn ra cửa sổ. Nhã Kỳ đi lại ngồi xuống bên cạnh, Tuệ Minh mỉm cười bỏ ly rượu xuống bàn rồi đưa tay ra cho Nhã Kỳ ngã vào lòng cô. Ôm chặt Nhã Kỳ trong tay, Tuệ Minh hỏi:

-Sao em không ngủ nữa?

Nhã Kỳ nói:

-Chị biết em không có ngủ kia mà.

Tuệ Minh bật cười:

-Đúng rồi, chị biết là em chưa ngủ và chị cũng biết rằng em giả vờ ngủ, chị không thể làm kế hoạch của em thất bại được, đúng không?

Nhã Kỳ bỉu môi:

-Chị không hỏi vì sao em không ngủ sao? Chị không quan tâm à?

Tuệ Minh nghiêng đầu nhìn Nhã Kỳ:

-Vậy Nhã Kỳ của chị,em có thể cho chị biết vì sao em giả vờ ngủ không?

Nhã Kỳ nhún vai:

-Chị không tự biết được à?

Tuệ Minh cũng nhún vai theo:

-Thôi được rồi, chúng ta hãy vào thẳng vấn đề đi, nếu không chia sẻ, em và chị sẽ gặp vấn đề rắc rối to đấy nên bắt đầu từ bây giờ, chuyện nhỏ hay lớn, hãy cùng nhau chia sẻ, được không?

Nhã Kỳ ngồi bật dậy, cô thở dài nói:

-Hôm nay em không thấy thoải mái, em thật sự muốn đem chị về gặp gia đình em, em biết họ sẽ rất yêu quý chị. Lý do em không làm vậy vì trong lòng em sợ…

Nhã Kỳ cuối đầu nhìn tay mình nhưng Tuệ Minh nâng mặt cô lên:

-Nhìn vào chị, hãy cho chị biết em sợ điều gì.

Nhã Kỳ nhỏ nhẹ, cô nói tiếp:

-Từ nhỏ em có một gia đình hạnh phúc, khi ba qua đời, mọi thứ dường như thay đổi. Tuy mẹ và các anh chị vẫn yêu thương em, nhưng em nhớ ba thật nhiều. Khi đi học nhìn bạn bè có ba mẹ, em ao ước ba mình quay trở về, em cứ mong rằng khi mở mắt ra, tất cả đều chỉ là giấc mơ và ba đang ở cạnh em, em khao khát điều đó rất nhiều, nên từ lâu em đã dệt cho mình một gia đình hạnh phúc, em sẽ cso chồng, có những đứa con dễ thương, em cùng anh ấy sẽ lo lắng cho con, chăm sóc yêu thương chúng và con em sẽ không nhu yếu, thiếu thốn tình yêu của một người cha. Nhưng khi em gặp và yêu chị, em biết mình không thể rời xa chị được. Chị là một nửa của cuộc sống em. Nếu không có chị thật sự em không biết phải sống như thế nào. Nhưng ao ước đó vẫn luôn tồn tại trong em, nó dường như gặm nhấm em từng ngày, em không thể vứt nó ra khỏi tâm trí, em phải làm sao đây?

Tuệ Minh thở dài, cô lau đi những giọt nước mắt trên má Nhã Kỳ.

-Xin lỗi em.

Để Nhã Kỳ khóc trên vai mình, Tuệ Minh biết Nhã Kỳ cần điều đó. Đôi khi khóc sẽ làm mình dễ chịu hơn dù nó không thể giúp gì được cho những vấn đề xung quanh mình. Giấc ngủ của cả hai không còn ngon nữa. Nhiều suy nghĩ cũng hình thành trong tâm trí Tuệ Minh và cô biết chính cô phải giúp Nhã Kỳ và mình giải quyết vấn đề này.

Chapter 10

Cả tuần nay Nhã Kỳ bận rộn vì công ty cô rất nhiều việc, đã vậy sắp đến Giáng sinh rồi nên cô phải về nhà mẹ mình thường xuyên hơn. Tuệ Minh không muốn Nhã Kỳ bị áp lực về những suy nghĩ trước nên cô không hỏi gì Nhã Kỳ cả, cô hiểu nên muốn chia sẻ, Nhã Kỳ sẽ chia sẻ cùng cô. Tuệ Minh nhớ năm ngoái cô cùng đón giáng sinh một mình vì Huệ Tâm về Florida với ba mẹ. Họ cứ tưởng cô sẽ đón giáng sinh đầu tiên cùng với Nhã Kỳ nhưng họ không biết rằng Tuệ Minh đã phải sống một mình. Đến Nhã Kỳ cũng không biết vì Nhã Kỳ cứ ngỡ Tuệ Minh đón giáng sinh cùng bạn bè. Năm nay Tuệ Minh muốn một bữa ăn với Nhã Kỳ, nhưng cả tuần nay Nhã Kỳ đều bận rộn nên họ không có thời gian dành cho nhau. Đêm nay là thứ 4 nên Nhã Kỳ đến chợ radio, có nhiều người gọi vào hỏi và Nhã Kỳ phải trả lời dù cô rất nhớ và muốn về với Tuệ Minh.

-“Hello…”

-“Chào Nhã Kỳ, tôi có một câu hỏi muốn hỏi Nhã Kỳ…”

-“Chị hỏi đi, Nhã Kỳ nghe đây”

-“Tôi rất nhớ người yêu của mình, mấy tuần nay cô ấy bận rộn nên chúng tôi không có thời gian dành cho nhau. Giáng sinh sắp đến rồi, tôi muốn có một ít thời gian ở bên cô ấy trước khi đi qua tiểu bang khác đón Giáng sinh cùng với gia đình của mình. Nhã Kỳ có thể nhắn với cô ấy tôi rất nhớ cô ấy, tôi sợ mình sắp quên mùi hương của cô ấy rồi. Và Nhã Kỳ cũng hãy nhắn với cô ấy rằng, tôi đang ở chỗ ấy ở căn nhà gần biển, tôi đang chuẩn bị một bữa tối lãng mạn và chờ đợi cô ấy đây.”

Nhã Kỳ im lặng, cô cắn chặt môi mình, người bên kia đầu dây nói tiếp:

-“Nhã Kỳ, hãy nói với cô ấy rằng tôi rất nhớ cô ấy. Cám ơn Nhã Kỳ rất nhiều. Xin chào”

Nhã Kỳ hoàng hồn khi bên kia đã cúp máy, cô nhẹ nhàng nói:

-“Xin mọi người hãy nghe bài nhạc này, chúng ta sẽ nghỉ giải lao trong vòng 15 phút”

Nhã Kỳ đi ra ngoài, cô nói với Vỹ Tiên:

-Hãy giúp em hoàn tất chương trình còn lại, em có việc rất quan trọng cần phải đi.

Vy Tiên hiểu ý và gật đầu. Nhã Kỳ không chần chừ, cô chạy ra xe rồi lái thẳng đến chỗ đó. Khi mở cửa vào trong, Nhã Kỳ thấy đèn cầy được thắp khắp cả căn phòng. Trên bàn đã được dọn thức ăn cùng với hai ly rượu bên cạnh. Khi cô đóng cửa lại là tiếng nhạc được mở lên. Tuệ Minh từ trong đi ra, thấy cô, Tuệ Minh giơ tay ra, Nhã Kỳ lao vào vòng tay đó, cô hấp tấp nói:

-Em xin lỗi chị, em bận quá nên không dành thời gian cho chị được, em…

Tuệ Minh cắt lời Nhã Kỳ bằng một nụ hôn dài. Nhã Kỳ ôm Tuệ Minh chặt hôn khi nụ hôn trở nên mãnh liệt. Vài phút sau, Tuệ Minh dứt khỏi nụ hôn, cô thì thầm:

-Chúng ta hãy ăn tối trước nhé, thức ăn có lẽ đã nguội rồi.

Ăn xong, cả hai nằm trên ghế sofa nghe nhạc, Nhã Kỳ thích nghịch tóc Tuệ Minh rồi hỏi:

-Chị nói chị sẽ về đón Giáng sinh cùng ba mẹ chị à?

Tuệ Minh gật đầu:

-Chị muốn đón Giáng sinh cùng em, Nhã Kỳ, nhưng chị biết rằng mình không thể, với lại chị nghĩ ba mẹ chị cũng muốn chị về.

Nhã Kỳ thở dài:

-Hay chúng ta…

Tuệ Minh lắc đầu:

-Được rồi Nhã Kỳ, cũng không có gì lớn lao hết, qua Giáng sinh chị lại về với em.

Nhã Kỳ hỏi tiếp:

-Nhưng còn ba tuần nữa mới đến Giáng sinh, sao chị lại về sớm vậy?

Tuệ Minh nhìn ánh sáng của cây đèn chuẩn bị tắt, cô nhỏ nhẹ:

-Chị nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, ba ngày nữa chị sẽ đi, chuyến bay của chị vào buổi chiều nên chị có thể ăn trưa cùng với em trước khi chị đi.

Nhã Kỳ cảm thấy không được vui, cô thấy khó chịu khi nghĩ đến phải xa Tuệ Minh ba tuần. Cô sẽ dành hai ngày Giáng sinh cho gia đình thôi, còn lại cô sẽ ở bên Tuệ Minh mà. Nhưng cô biết rằng cô đang rất ích kỷ nếu như cô muốn giữ Tuệ minh lại bên mình. Nhã Kỳ cũng định đưa Tuệ Minh về gặp gia đình cô trong mùa Giáng sinh năm nay, nhưng rồi không hiểu sao đến bây giờ cô vẫn chưa mở miệng nói cho Tuệ Minh biết. Bây giờ Tuệ Minh lại muốn về Florida, Nhã Kỳ cảm thấy bức bối trong lòng.

-Em sao vậy Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ kéo kéo vạt áo Tuệ Minh, cô nói thật nhỏ:

-Giáng sinh năm nay ở lại đây được không? Đón Giáng sinh cùng với em và gia đình em.

Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ:

-Em có chắc không Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ mỉm cười, cô gật đầu:

-Chắc chứ, ở lại với em nhé. Rồi sau đó chúng ta sẽ bay qua Florida, được không?

Tuệ Minh vuốt tóc Nhã Kỳ, cô thì thầm:

-Yêu em. 

Trước ngày lễ Giáng sinh ba ngày Tuệ Minh và Nhã Kỳ mới mua xong quà. Họ chỉ cần gói lại nữa là xong, nhưng cả hai chưa mua giấy gói quà. Tuệ Minh hẹn với Nhã Kỳ đi ăn trưa cùng nhau rồi đi mua giấy gói quà luôn. Nhưng khi Nhã Kỳ vừa bước ra khỏi công ty thì cô thấy Tuấn Kiệt nhìn cô mỉm cười.

-Chào Nhã Kỳ, biết em đến giờ trưa nên anh đứng đây đợi, chúng ta có thể ăn trưa cùng nhau không?

Nhã Kỳ nhìn đồng hồ, cô chỉ có một tiếng rưỡi đồng hồ với Tuệ Minh thôi.

-Được không Nhã Kỳ?

Nhin ánh mắt của Tuấn Kiệt, Nhã Kỳ không thể từ chối nên cô gọi cho Tuệ Minh:

-“Nhã Kỳ, chị xong rồi, chị sẽ đến đón em ngay.”

-“Tuệ Minh à, không cần đâu. Em còn phải làm them ít việc nữa nên không đi được. Tối nay chúng ta sẽ đi mua nhé. Xin lỗi chị.”

-“Không sao, em cứ làm việc của mình đi, tối nay chị sẽ qua đón em. Yêu em. Bye.”

-“Yêu chị. Bye.”

Ngồi vào quán ăn rồi, Tuấn Kiệt quay sang hỏi Nhã Kỳ:

-Tại sao em phải nói dối? Cô ấy khó khăn với em như vậy sao?

Nhã Kỳ nhìn Tuấn Kiệt, cô không trả lời, cô cũng thật sự không hiểu vì sao cô lại nói dối với Tuệ Minh. Tuấn Kiệt thấy Nhã Kỳ im lặng nên anh hỏi sang chuyện khác.

-Em hạnh phúc chứ?

Nhã Kỳ gật đầu, rồi cô nhìn sang chiếc bàn bên cạnh, đứa bé gái đang nhõng nhẽo với cha đòi ăn kem trước rồi mới chịu ăn thứ khác, Tuấn Kiệt thấy vậy nên anh hỏi:

-Nhã Kỳ, anh vẫn còn rất yêu em, chúng ta…

Nhã Kỳ ngắt lời Tuấn Kiệt:

-Nếu ăn với nhau như hai người bạn thì em sẽ tiếp tục ngồi, còn nếu không em nghĩ chúng ta nên dừng lại tại đây đi.

Tuấn Kiệt xua tay:

-Anh không có ý như vậy, anh xin lỗi, chỉ là anh thấy được sự khao khát của em. Anh chỉ mong chúng ta sẽ có thêm một cơ hội nữa. Em biết đó, anh và em đều muốn cùng một thứ, và thứ đó, anh có thể đem lại cho em, chứ không phải Tuệ Minh.

Nhã Kỳ biết Tuấn Kiệt nói đúng, nhưng Tuấn Kiệt không hiểu cô. Dù như thế nào đi nữa, cô không thể sống chung với người cô không yêu được.

-Hãy suy nghĩ thật kỹ những lời anh nói, anh luôn chờ đợi em. Bây giờ anh sẽ không nói chuyện này nữa, anh không muốn ăn trưa một mình đâu.

Cuộc gặp gỡ của Nhã Kỳ và Tuấn Kiệt làm những suy nghĩ ngày xưa trở về với tâm trí Nhã Kỳ. Cô về đến nhà mà tâm trạng không được thoải mái. Nhã Kỳ không muốn Tuệ Minh beiest được nên cô vẫn giữ bộ mặt vui vẻ khi vào nhà, nhưng cô không thấy Tuệ Minh đâu hết mà thấy những gói quà đã được gói sẵn. Cô ngạc nhiên vì Tuệ Minh muốn cả hai đi chọn giấy gói quà với nhau nên Nhã Kỳ đã không đi mua từ mấy ngày trước, với lại thường thì giờ này Tuệ Minh đã về và nấu ăn chờ cô về. Nhã Kỳ thấy lạ nên đi lên phòng của hai người để tìm Tuệ Minh nhưng vẫn không thấy Tuệ Minh đâu. Cô định lấy điện thoại ra gọi cho Tuệ Minh thì Tuấn Kiệt gọi điện cho cô trước. Nhã Kỳ bắt máy:

-Hello.

-Nhã Kỳ, anh xin lỗi vì làm phiền em nhưng anh có thể yêu cầu em một chuyện không?

-Anh nói đi Tuấn Kiệt.

-Anh có thể đón Giáng sinh cùng em và gia đình em không?

Nhã Kỳ thấy khó xử khi nghe Tuấn Kiệt hỏi mình điều đó, nếu nói “Được” thì không khí sẽ tất ngượng ngùng vì sẽ có Tuệ Minh ở đó, nếu nói “Không” thì cô biết anh sẽ phải đón Giáng sinh một mình.

-Nếu không tiện thì thôi vậy, vì anh không thể về với gia đình được nên chỉ muốn đón Giáng sinh cùng em thôi.

-Em nghĩ có lẽ không sao đâu, tối 24 anh qua nhé.

Giọng Tuấn Kiệt mừng rỡ:

-Được rồi, anh sẽ qua mà. Cám ơn em, chào em.

-Bye.

Vì nói chuyện điện thoại nên Nhã Kỳ không hay Tuệ Minh ở sau lưng mình, khi quay lại thấy Tuệ Minh, cô đưa tay chắn ngực:

-Chị ở đâu vậy? Em tìm chị nãy giờ.

Tuệ Minh đi lại bên giường và nằm xuống, cô mở laptop ra rồi trả lời:

-Chị ở phòng bên cạnh, có vài việc chị cần phải làm.

Nhã Kỳ đi lại bên Tuệ Minh.

-Tuệ Minh à, Tuấn Kiệt sẽ đón Giáng sinh với mình năm nay, chị không ngại chứ?

Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ:

-Chị không ngại, nhưng chị không thích.

Nhã Kỳ trở mặt nhìn Tuệ Minh, cô không ngờ Tuệ Minh lại thẳng thắn như vậy.

-Nhưng anh ấy không có gia đình ở đây, em không thể từ chối được.

Tuệ Minh nhún vai:

-Vậy em đã quyết định rồi thì chị có ngại hay không cũng đâu có quan trọng.

Nhã Kỳ nhíu mày, cô đóng laptop của Tuệ Minh lại:

-Chị làm sao vậy? Anh ấy chỉ là bạn em.

Tuệ Minh vòng tay lại, cô lắc đầu:

-Chị không biết Tuấn Kiệt là bạn hay là gì của em, vì chị nghĩ nếu em đi ăn trưa với bạn thì không cần phải nói dối chị đâu.

Nhã Kỳ đứng dậy, cô gắt:

-Chị theo dõi em.

Ánh mắt tổn thương của Tuệ Minh nhìn Nhã Kỳ.

-Em nghĩ chị tầm thường như vậy sao?

Khi nói ra câu đó, Nhã Kỳ đã thật sự không suy nghĩ trước, cô nhỏ nhẹ:

-Em xin lỗi, em không có ý đó.

Tuệ Minh cắn nhẹ môi:

-Để giải thích cho em hiểu vì sao chị biết để em khỏi thắc mắc. Hôm nay chị sợ em đợi nên đã đem đồ ăn qua cho em, chị tình cờ thấy Tuấn Kiệt ôm chặt lấy em và hôn lên trán em, chị có thể hiểu được vì sao Tuấn Kiệt làm điều đó, nhưng chị thấy rất lạ là người yêu của chị đã không đẩy Tuấn Kiệt ra và nói cho anh ấy biết rằng cô ấy đã thuộc về người khác, mà trái lại, cô ấy đã để yên như vậy.

Nhã Kỳ cảm thấy tội lỗi dâng ngập trong lòng. Cô ngồi xuống bên cạnh Tuệ Minh, nắm lấy tay Tuệ Minh. 

-Không phải như chị nghĩ đâu.

Tuệ Minh giật tay về.

-Chị nghĩ như thế nào em biết sao? Nhã Kỳ, chị thật sự rất yêu em và chị đã ghen khi thấy cảnh tượng đó, chị không phải là thần thánh và nếu không cầm lòng được chị đã đậu xe lại và đánh cho Tuấn Kiệt một trận, nhưng rồi chị chợt hiểu ra, nếu chị làm vậy, chị sẽ trở thành người xấu trong mắt em, và nếu chị làm vậy, có lẽ em sẽ trở thành người tầm thường mất, nhưng chị đã rất giận…

Nhã Kỳ định nói nhưng Tuệ Minh ngăn cô lại.

-Để chị nói hết ý nghĩ của mình đã, được không Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ im lặng và Tuệ Minh nói tiếp:

-Chị đã lái xe vài tiếng đồng hồ để có thể suy nghĩ chị cần phải làm như thế nào, chị biết chị cần phải để em đi rồi, chị không phải nhường em lại cho Tuấn Kiệt đâu, nên em đừng hiểu lầm, chị biết em không yêu Tuấn Kiệt, nhưng chị biết Tuấn Kiệt có thể đem đến cho em một gia đình mà em mong muốn, chị không làm được điều đó và nếu giữ em chặt bên mình, thì em mãi mãi sẽ phải sống trong sự tranh đấu mà chị thì không bao giờ muốn em phải buồn. Chị không còn giận em nữa Nhã Kỳ. Tình yêu của chị dành cho em quá lớn để mọi thứ em làm chị có thể tha thứ hết, chị muốn em ra đi tìm hiểu chính mình. Hãy suy nghĩ thật kỹ em muốn gì và thực hiện nó. Để em ra đi là điều chị không hề muốn, chị sẽ phải đau khổ như thế nào chị biết chứ, nhưng chúng ta chỉ còn cách đó thôi. Hãy trút hết mệt mỏi của em ra khỏi tâm hồn em thì em mới có thể đem hạnh phúc vào được. Chị sẽ về đón Giáng sinh với ba mẹ và Huệ Tâm. Nếu không book vé được trước ngày lễ Giáng sinh thì chị sẽ đón Giáng sinh một mình. Chị cũng đã quen rồi, nên nó sẽ không là vấn đề gì cả.

Nhã Kỳ nước mắt đong đầy, cô kéo tay Huệ Minh.

-Em xin lỗi, chúng ta đừng như vậy được không?

Tuệ Minh lau nước mắt cho Nhã Kỳ, cô dịu dàng nói:

-Em biết đó là điều tốt mà phải không Nhã Kỳ? Em cần phải tìm hiểu em thật sự muốn gì. Em biết trước sau gì cũng có ngày này phải không? Vậy hãy mạnh dạn đương đầu với nó đi. Chị có thể làm được như vậy thôi. Nếu em không phải đấu tranh với những ước muốn của em, thì hãy tin chị, chị sẽ không bao giờ thả tay em ra đâu, dù Tuấn Kiệt có tranh đấu như thế nào đi nữa chị cũng sẽ tranh đấu đến cùng, nhưng bây giờ chị không thể đấu tranh lại với tư tưởng của em được, chị đã cố gắng rất nhiều, nhưng chị đã thất bại rồi. Chỉ có em mới có thể làm được điều đó thôi.

Tuệ Minh ôm Nhã Kỳ để mặc Nhã Kỳ khóc. Tiếng khóc mỗi lúc mỗi lớn hơn và nó làm đau lòng Tuệ Minh rất nhiều. Khi tiếng khóc cô không còn nữa, Tuệ Minh thì thầm:

-“Chị sẽ luôn đợi em Nhã Kỳ, cho đến khi em không cần chị nữa mới thôi.”

Chapter 11:

Đúng như lời Tuệ Minh nói, cô ấy đã bỏ đi. Nhã Kỳ đi làm về chỉ thấy tờ giấy Tuệ Minh để trên bàn:

“Nhã Kỳ,

Chị đã đặt được vé máy bay nên khi em về chị sẽ không còn ở đây nữa. Em hãy cứ ở đây. Chị về sẽ ở căn nhà gần biển. Chúc em và gia đình một mùa giáng sinh vui vẻ.

Yêu em.”

Nhã Kỳ thả người xuống sofa. Cô nhớ Tuệ Minh. Cô nhớ mỗi khi Tuệ Minh thì thầm vào tai cô “yêu em.” Tuệ Minh nói hai chữ đó mỗi đêm trước khi cô chìm vào giấc ngủ. Tuệ Minh luôn là người ngủ sau vì Tuệ Minh biết Nhã Kỳ thích như vậy. Nhã Kỳ lau đi nước mắt của mình. Ngày mai là giáng sinh rồi. Nhã Kỳ đã hẹn với Tuấn Kiệt trưa nay, cô đã nói rõ ràng mọi thứ với anh.

FLASHBACK

Nhã Kỳ ngồi đợi Tuấn Kiệt. Cũng như ngày trước, cô luôn là người đợi chờ anh. Khi Tuấn Kiệt đến nơi, anh nói:

-Xin lỗi em, em chờ lâu không?

Nhã Kỳ mỉm cười lắc đầu, Tuấn Kiệt nói tiếp:

-Anh rất vui vì hôm nay em hẹn anh ra ăn trưa.

Nhã Kỳ đợi cả hai ăn xong rồi, cô nói:

-Tuấn Kiệt, em hẹn anh ra đây vì em có chuyện muốn nói với anh.

Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ chờ đợi, cô nói tiếp:

-Em xin lỗi, nhưng em phải nói rõ ràng cho anh hiểu. Em và anh không thể quay lại được. Người em yêu là Tuệ Minh. Em biết anh có thể đem cái mơ ước về một gia đình hoàn hảo đến cho em, nhưng đó chỉ là cái hình thức bề ngoài thôi. Em không cần điều đó. Em nghĩ em và anh cưới nhau, chúng ta sẽ sống như một cái địa ngục khi nền tảng đó không là tình yêu. Em hy vọng anh hiểu điều đó. Em vẫn mong anh đến dự giáng sinh với gia đình em như là một người bạn của em. Em không muốn anh nuôi hy vọng rồi lại thất vọng.

Tuấn Kiệt định cầm tay Nhã Kỳ, nhưng Nhã Kỳ giấu tay mình đi, anh thở dài:

-Chúng ta thật sự không thể sao? Em nghĩ mình sẽ được hạnh phúc với Tuệ Minh à?

Nhã Kỳ nhún vai:

-Đó không phải là điều anh cần bận tâm. Anh chỉ cần biết rằng em yêu chị ấy, như vậy đủ rồi. Em không phủ nhận rằng chúng em không trọn vẹn trong mắt người khác. Nhưng đối với em và chị ấy, chúng em dành cho nhau. Anh hiểu không?

Tuấn Kiệt nhìn Nhã Kỳ rồi gật đầu:

-Anh biết mình cần phải làm gì rồi. Cảm ơn em đã cho anh đến nhà em dự lễ giáng sinh, nhưng anh nghĩ chắc có lẽ anh cũng không nên đến đó làm gì nữa.

Nhã Kỳ cười nhẹ.

-Em hiểu mà, chúng ta vẫn là bạn chứ?

Tuấn Kiệt cùng cười:

-Nhất định là vậy.

Nhìn Tuấn Kiệt đi xa rồi, Nhã Kỳ cảm thấy trong lòng bớt đi một gánh nặng. Cái tảng đá trong lòng cô như biến mất. Nhã Kỳ nhìn điện thoại. Cô bấm máy gọi Tuệ Minh, dù cô biết Tuệ Minh đã khóa máy. Cô chỉ muốn nghe giọng Tuệ Minh thôi.

END FLASHBACK 

Giáng sinh cũng đến, ngồi với gia đình nhưng trong tâm trí Nhã Kỳ toàn là hình ảnh của Tuệ Minh. Nhìn gia đình anh chị hai và anh chị ba, cái khao khát về một gia đình của Nhã Kỳ không còn như trước nữa. Cô không quan tâm về nó nữa. Cô biết cô chỉ cần Tuệ Minh. Chợt Nhã Kỳ đứng dậy, cô nói với gia đình mình:

-Con phải đi Florida.

Bà Chi nhìn con gái ngạc nhiên.

-Sao con lại muốn đi Florida, giờ này là Giáng Sinh, muốn đi cũng phải đợi vài ngày nữa chứ?

Nhã Kỳ biết mẹ mình nói đúng nên cô ngồi xuống một cách ỉu xìu. Chị hai nhíu mày hỏi:

-Em sao vậy Nhã Kỳ?

Nhã Kỳ nhìn mọi người rồi cô nhìn mẹ mình, Nhã Kỳ nói.

-Con đã để một người con yêu thương nhất rời khỏi con. Con phải đem chị ấy về lại bên con, nếu không con sẽ hối hận suốt cả cuộc đời. Lần này con sẽ đem chị ấy về đây giới thiệu với mọi người.

Anh ba chắt lưỡi:

-Cuối cùng cũng hiểu em cần người ta rồi sao? Anh chị đã biết em yêu cô gái ấy đến như thế nào rồi, vì lúc nào về đây mà không nhắc đến Tuệ Minh như thế này, Tuệ Minh như thế kia. Anh chị chỉ không hiểu là sao mà em không chịu đem cô ấy về sớm hơn.

Nhã Kỳ chu môi:

-Em biết lỗi của mình rồi.

Bà Chi nắm tay cô:

-Nhã Kỳ à, tuy ba con mất sớm, nhưng tình yêu mẹ và anh chị dành cho con vẫn chưa bao giờ giảm đi. Đôi lúc mình cần phải biết buông ra con à. Không phải gia đình nào cũng giống nhau, nhưng hạnh phúc thì cùng một ý nghĩa. Gia đình ta tuy thiếu bà con, nhưng hạnh phúc vẫn không thua những gia đình còn cha còn mẹ, con hiểu không?

Nhã Kỳ gật đầu:

-Con hiểu rồi, thưa mẹ. Con thật sự ngốc nghếch nên đến bây giờ mới hiểu ra. Con làm mẹ và các anh chị buồn nhiều lắm, con thật xin lỗi.

Chị hai ôm vai cô.

-Khổ quá, lúc nào mẹ và các anh chị cũng yêu thương em hết. Mau đi tìm cô gái ấy về đi. Vì nếu cô ấy thật sự như em kể mà em để vuột mất thì chị nghĩ không phải em hối hận suốt đời này, mà sẽ đến kiếp sau luôn đó.

Nhã Kỳ mỉm cười. Cô vội chạy vào trong để tìm vé máy bay, nhưng chuyến bay sớm nhất là ba ngày sau. Tất cả các chuyến bay điều không còn chổ.

Nhã Kỳ kiên nhẫn chờ đợi. Cô thật hồi hộp khi giờ đây cô đang ngồi trên máy bay. Một chút nữa thôi cô sẽ được gặp tình yêu của mình. Cô có rất nhiều điều muốn nói với Tuệ Minh.

Nhưng khi về đến nhà Tuệ Minh thì Nhã Kỳ mới biết được là Tuệ Minh đã về lại Cali. Huệ Tâm nói rằng Tuệ Minh chỉ ở nhà được hai ngày là đã về lại rồi. Huệ Tâm còn tưởng Tuệ Minh muốn quay về sớm vì muốn dành thời gian cho Nhã Kỳ.

Nỗi thất vọng nhân lên gấp đôi. Nhã Kỳ đổi chuyến bay về lại California. Cô về căn nhà ngoài biển vì Tuệ Minh nói rằng Tuệ Minh ở đó, nhưng cô đợi cả tuần cũng không thấy Tuệ Minh đâu hết. Nhã Kỳ cảm thấy lo lắng nên cô đi vào bệnh viện hỏi những cô y tá chăm sóc cho Bích Trang về Tuệ Minh. Nhưng họ nói đã hơn hai tuần rồi không thấy Tuệ Minh ghé đến.

Nhã Kỳ không biết tìm Tuệ Minh ở đâu. Cô gọi điện thoại cho Huệ Tâm, nhưng chính Huệ Tâm cũng không biết.

Nhã Kỳ không có tâm trạng đi làm nên cô xin công ty nghỉ một tháng. Đôi lúc cô ra ngoài đi dạo, còn không cô cứ ở nhà đợi Tuệ Minh về. Nhã Kỳ cũng ít về nhà hơn. Mỗi ngày đối với cô thật dài. Giờ đây cô mới biết Tuệ Minh quan trọng với cô nhiều như thế nào. Cô không cần gì cả, cô chỉ cần Tuệ Minh thôi. Hai tuần hơn rồi, cô nhớ Tuệ Minh thật nhiều. Từ ngày Tuệ Minh rời xa cô, Nhã Kỳ đã khóc rất nhiều. Cô sợ mất Tuệ Minh. Cô sợ không được thấy Tuệ Minh nữa. Đêm nay cũng không ngoại lệ, Nhã Kỳ ôm nước mắt đi vào giấc ngủ. Nhưng nửa đêm, cô cảm giác được có ai ôm mình thật chặt. Nhã Kỳ cố mở mắt ra, mùi hương này, vòng tay này thật quen thuộc. Nhã Kỳ cắn môi ngăn tiếng khóc của mình, nhưng cô làm không được. Bờ vai cô run lên rồi cô nghe giọng nói của Tuệ Minh

-Đừng khóc nữa Nhã Kỳ, chị về với em rồi đây.

Lối nói của Tuệ Minh càng làm Nhã Kỳ tủi thân hơn, nên tiếng khóc cũng to hơn. Tuệ Minh vuốt nhẹ vai cô vỗ về.

-Chị xin lỗi về tất cả.

Nhã Kỳ lắc đầu:

-Không phải, tất cả là lỗi của em. Là em không tốt, nhưng Tuệ Minh đừng rời xa em. Em không thể sống thiếu chị. Những ngày qua em không còn là em nữa. Mọi thứ trở nên kỳ lạ. Nó không đúng như với trật tự của nó. Chị đi rồi, em không biết mình phải làm sao. Em không phải chỉ cần chị không thôi, nhưng thế giới của em nó chỉ có ý nghĩa khi chị bên em. 

Tuệ Minh hôn lên tóc Nhã Kỳ:

-Chị biết rồi. Khi chị đến với em, chị biết em đang đấu tranh với điều gì đó mà em không thể chia sẻ với chị. Chị cảm thấy mình thật bất lực vì không làm được điều gì để giúp em. Chị muốn thay thế em ôm lấy tất cả vào lòng, nhưng chị không làm được gì cả. Chỉ có thể yêu em thôi, chỉ có thể yêu em nhiều hơn để em có động lực chiến đấu cuộc chiến nội tâm của em. Nhưng rồi chị không còn tin vào chính mình nữa. Chị đã làm hết sức mình rồi, nhưng vẫn không thể làm nụ cười trên môi em trọn vẹn được. Chị biết chị cần phải để em đi tìm chính em. Sau khi về mẹ vài ngày, chị nhớ em thật nhiều nên chị đặt vé bay qua New York. Chị chỉ muốn đi cho khoay khỏa với lại để cho em không gian suy nghĩ. Chị biết nếu chị về lại California, chị sẽ chạy đến nhà tìm em. Khi chị đi, chị nghĩ em sẽ không sao. Chị định không liên lạc với ai kể cả gia đình chị, nhưng vì không muốn họ lo lắng nên chị đã gọi điện về nhà. Khi nghe Huệ Tâm nói em bay qua Florida tìm chị, chị đã bay về đây ngay tức khắc vì chị biết Nhã Kỳ của chị đang nhớ chị và cần chị.

Nhã Kỳ rút sâu người vào Tuệ Minh hơn. Đúng, cô cần Tuệ Minh, rất cần.

-Em không cần ai khác cho em một gia đình hoàn hảo. Em chỉ cần chị. Em muốn có con của chúng ta. Em và chị sẽ yêu thương con mình, sẽ chăm sóc và dạy dỗ nó. Mje nói đúng, mỗi người có một hoàn cảnh và cách sống, nhưng hạnh phúc thì rất giống nhau. Em yêu chị, Tuệ Minh. Và em biết em chỉ muốn có cuộc sống tương lai với chị, không với ai cả. Chỉ với Tuệ Minh của em thôi.

Nhã Kỳ ngước lên hôn vào môi Tuệ Minh. Cô nhớ Tuệ Minh phát điên lên mất. Cả Tuệ Minh cũng vậy. Họ để nỗi nhớ và tình yêu đan vào nhau. Cả thể xác lẫn tâm hồn.

****

ĐOẠN KẾT

Nhã Kỳ đưa Tuệ Minh về ra mắt gia đình. Đúng như cô dự đoán, mọi người trong nhà ai cũng yêu quý Tuệ Minh cả. Họ dành Tuệ Minh của cô suốt bữa ăn làm Nhã Kỳ phải gắt lên:

-Chị hai với anh ba đừng có hỏi chị ấy nữa.

Anh ba nháy mắt với Nhã Kỳ.

-Anh không biết cô út nhà này cũng biết ghen đó.

Tuệ Minh bật cười, Nhã Kỳ lườm Tuệ Minh:

-Chị theo phe họ ăn hiếp em à.

Tuệ Minh lắc đầu

-Chị không dám đâu. Chị lúc nào cũng đứng về phía em hết.

Bà Chi mắng yêu con.

-Con chỉ ăn hiếp Tuệ Minh là giỏi thôi.

Rồi bà nói với Tuệ Minh.

-Đừng chiều cô út nhà bác quá, nếu không sẽ hư mất.

Nhã Kỳ nói với mẹ.

-Mẹ à, sao lai nói xấu con như vậy.

Cả nhà nhìn Nhã Kỳ rồi bật cười. Bữa tối trôi qua một cách vui vẻ và ấm áp. Bà Chi cũng có được vài phút nói chuyện riêng với Tuệ Minh. Bà thương cô gái này, vừa biết nghĩ đến người khác, vừa trưởng thành đủ để yêu chiều con gái bà. Bà biết Nhã Kỳ sẽ không phải chịu khổ khi ở bên Tuệ Minh. Lúc nghe Nhã Kỳ nói yêu một người con gái, bà sợ Nhã Kỳ sẽ không được chăm sóc chu đáo, nhưng giờ gặp Tuệ Minh, bà thấy bà đã nghĩ sai. Bà biết Nhã Kỳ quen những người con trai khác cũng chưa chắc họ có thể yêu thương và đem hạnh phúc đến cho Nhã Kỳ như Tuệ Minh. Bà cảm thấy con gái bà may mắn rất nhiều. Bà không mong mỏi gì thêm nữa. Ba đứa con của bà đều đang sống vui vẻ và hạnh phúc. Bây giờ bà có đi gặp ông cũng không cảm thấy có lỗi với ông.

Sau khi ăn tối ở nhà mẹ Nhã Kỳ xong, Tuệ Minh đưa Nhã Kỳ về căn nhà ở biển. Họ không đi vào nhà vội và cùng nhau đi dạo. Đi mệt rồi, cả hai ngồi xuống chiếc ghe được đặt sát bờ. Tuệ Minh kéo áo Nhã Kỳ cao lên rồi ôm Nhã Kỳ, cô thì thầm.

-Như vậy sẽ ấm hơn.

Nhã Kỳ ngã đầu lên vai Tuệ Minh. Cô đút tay mình vào túi áo khoát của Tuệ Minh mỉm cười.

-Thật thoải mái. Em rất thích nơi này. Sao chúng ta không dọn về đây sống nhỉ?

Tuệ Minh để yên môi mình trên trán Nhã Kỳ, cô trả lời:

-Nếu em muốn, chúng ta có thể dọn về đây. Nhưng nó hơi xa chổ làm của em đó.

Nhã Kỳ nhắm mắt lại khi cơn gió bay qua. Tuệ Minh ôm chặt cô hơn:

-Cũng đúng. Mỗi tuần chúng ta ra đây cũng được.

Rồi Nhã Kỳ nói tiếp:

-Chị nói chị luôn muốn làm em vui, phải không?

Tuệ Minh ngạc nhiên khi Nhã Kỳ hỏi vậy, nhưng cô vẫn trả lời:

-Đúng vậy . Chị không muốn điều gì hết ngoài việc mong em được vui thôi. 

Nhã Kỳ im lặng. Tuệ Minh thấy vậy nên nói tiếp:

-Hãy cho chị biết Nhã Kỳ, chị phải làm sao thì em mới vui?

Nhã Kỳ ngước mắt lên nhìn Tuệ Minh hỏi:

-Chị sẽ làm tất cả chứ?

Tuệ Minh gât đầu xác nhận:

-Tất cả baby, cho chị biết em muốn chị làm gì cho em.

Nhã Kỳ đặt tay mình lên má Tuệ Minh, cô thì thầm:

-Hãy nói là chị cần em.

Tuệ Minh nhìn sâu vào mắt Nhã Kỳ, cô nhỏ nhẹ.

-Chị rất cần em, Nhã Kỳ.

Mắt Nhã Kỳ vẫn không rời khỏi Tuệ Minh.

-Hãy nói là chị sẽ không bao giờ rời xa em.

Tuệ Minh mỉm cười.

-Mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em.

Nhã Kỳ im lặng, để cảm xúc của mình lắng xuống rồi nói tiếp:

-Hãy nói rằng chị rất yêu em.

Tuệ Minh nói trong hơi thở dồn dập.

-Chị yêu em đến phát điên lên mất. Chị yêu em, Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ nhắm mắt lại. Đôi môi cô thì thầm:

-Vậy hãy hôn em đi.

Tuệ Minh ôm gương mặt Nhã Kỳ trong bàn tay mình, và hôn thật sâu vào đôi môi đang chờ đợi cô. Khi cả hai dứt khỏi nụ hôn đó, Nhã Kỳ nói:

-Cám ơn chị vì đã yêu em nhiều như vậy. Em yêu chị, Tuệ Minh

Tuệ Minh cảm thấy trời trở nên lạnh hơn, nên cô kéo Nhã Kỳ đứng dậy.

-Chúng ta về thôi. Ở đây một hồi em sẽ bị bệnh mất.

Nhã Kỳ đứng lên ghế, cô nũng nịu.

-Cõng em.

Tuệ Minh quay lưng lại và cuối xuống. Cô cõng Nhã Kỳ rồi đi về hướng nhà mình. Nhã Kỳ nói vào tai Tuệ Minh.

-Em sẽ không bệnh đâu, em rất khỏe mà.

Tuệ Minh lắc đầu.

-Chị chỉ sợ em bệnh rồi nhõng nhẽo quá chị chịu không nổi thôi.

Nhã Kỳ giả vờ cắn vào cổ Tuệ Minh.

-Dám nghĩ xấu em hả?

Tuệ Minh bật cười, tiếng cười làm Nhã Kỳ cũng cười theo. Chợt Tuệ Minh nói:

-Yêu em.

Nhã Kỳ ôm Tuệ Minh chặt hơn, cô thì thầm:

-Yêu chị.

Nhã Kỳ cất giọng hát, tiếng hát cô thật nhỏ, hòa với tiếng gió. Rồi vài giây sau, giọng hát Tuệ Minh cũng hòa vào theo. Nhã Kỳ và Tuệ Minh biết cuộc sống của họ không phải lúc nào cũng êm đềm. Đôi lúc có những khúc mắc cần được giải quyết, nhưng nếu yêu nhau, chia sẻ với nhau, chăm sóc cho nhau, cần nhau, mọi thứ xảy đến dù lớn như thế nào cũng sẽ trở nên nhỏ bé như hạt cát. Tình yêu của họ sẽ như cơn gió, đủ mạnh để cuốn những hạt cát đó vào lòng đại dương.

Trong cuộc sống, có đôi lúc mình cần phải hiểu ai mới là người quan trọng trong đời với mình, chứ không phải đợi chờ cho đến khi người đó rời khỏi mình thì mới biết tầm quan trọng của họ. Vì có những người họ còn quay về, nhưng có những người họ sẽ rời xa mình mãi mãi. Nếu thật lòng yêu nhau thì dù là hai người con gái cũng chẳng sao. Hãy chấp nhận chính mình thì hạnh phúc mới có thể đến trong cuộc đời của mình được.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baba