Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người nói cho dù hoa anh đào có đẹp như thế nào, hễ mà trời mưa nhỏ cũng khiến cho hoa rời xa cây. Nhưng mà, hạnh phúc của hoa anh đào chẳng phải được nở một lần và tỏa sáng trong ánh mặt trời sao.

Tình yêu giống như hoa anh đào đang độ khoe sắc. Tinh tế, dịu nhẹ, sâu sắc rồi thoáng chốc phai tàn theo muôn cánh hoa rơi rụng.


Tình yêu, cũng giống như một trận đánh cược. Là gom góp dũng khí, đánh cược với đối phương, đánh cược với bản thân. Và cũng là đánh cược với số phận.

Dẫu biết ranh giới thắng bại mong manh, vẫn cứ lao đầu vào giống như thiêu thân gặp nguồn sáng hiếm hoi trong đêm tối. Hi vọng bùng cháy mãnh liệt giống như căn nhà tranh bén lửa.

Cuồng nhiệt, dữ dội.

Bởi vì, đó là YÊU.

Trình Khiết Nhi năm 24 tuổi, vì bản hợp đồng bất đắc dĩ mà gắn kết với một người.

Quý Hướng Không năm 28 tuổi, vì giọng hát ngọt ngào dưới mưa mà vướng vào lưới tình của một người.

Để rồi... họ vĩnh viễn không cách nào buông tay.

Mùa xuân năm ấy, gió bấc mang theo hơi lạnh man mác. Gió bấc trong trẻo, thổi những cánh anh đào tung bay.

Mùa xuân đến rồi, tình yêu cũng nở rộ.

Khẽ đón làn gió đêm thổi qua nhau trong không khí ngập tràn ái ân nồng đượm, nào có ngờ đến khoảnh khắc định mệnh này, cuối cùng vẫn tan vào hư vô...

***

Tháng tư, hoa anh đào lất phất rơi dưới nền trời xanh, gột rửa mùa xuân, mang đến hương vị ngọt ngào.

Tại căn hộ sang trọng thuộc chung cư Sương Mật toạ lạc giữa lòng thành phố S, nhạc chuông điện thoại ngân khúc Thiên Hương. Âm sắc nam trầm ngọt ngào hát: "Xuân sang muôn hoa anh đào đua thắm ánh trăng huyền ảo, hè về liễu rũ như xoa dịu lòng người, thu sang hoa ngập trời tung bay trong gió, đông đến kiều diễm khiến băng tan chảy..." lại bị cắt đứt bởi một giọng nói ngái ngủ: "Con nghe. Có chuyện gì không mẹ?"

"Con lại chuyển nhà đi đâu đấy, sao thế hả, ở chung với mẹ không tốt à, có chuyển thì cũng phải báo cho mẹ một tiếng chứ! Trình Khiết Nhi, cái con bé này, muốn làm mẹ tức chết à? Con không..."

"Mẹ, con vẫn tốt, mẹ không cần lo cho con đâu, con đã hai mươi bốn tuổi rồi mà, căn hộ nơi con đang sống rất tốt, con sẽ nhắn địa chỉ cho mẹ sau."

"Con bé này, bộ mẹ đây không biết con đang giở trò à? Con định bao giờ nhắn địa chỉ cho mẹ? Nhắn liền đi, còn nữa, tối nay con có buổi hẹn đi xem mắt con có nhớ không? Hay là về nhà một chuyến đi, mẹ make up chuẩn bị áo quần cho." Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét đến muốn bung cả nóc nhà, đôi khi cô cảm thấy thật may mắn khi mình quyết định sống ở chung cư, vậy thì không phải lo nhà bị tốc mái mỗi khi mama đại nhân gọi điện đến.

"Con ngán đến tận cổ rồi, không đi xem mắt nữa đâu, xem tận trên dưới hơn chục đám rồi còn gì, có ưng được đám nào đâu."

"Con dám không đi cho mẹ xem. Mẹ nói này, Niên Duẫn Trì, thằng bé vừa giàu có vừa tốt, lại đẹp trai. Nó còn..."

"Vậy thôi mẹ, con đau bụng quá! Giờ con phải đi toilet, con cúp máy đây!"

"Này này, Khiết Nhi, khoan đã, con dám cúp điện thoại của mẹ à?"

Trình Khiết Nhi nhanh chóng tắt máy, thật may quá, cũng may là mình nhanh tay, tắt máy kịp thời, nếu không cũng chẳng biết mẹ cô lại định PR cho cái tên gì đó đến khi nào nữa.

Đối với một cô gái chớm hai mươi bốn tuổi, thất nghiệp suốt ngày ăn không ngồi rồi ở nhà như Trình Khiết Nhi thì có lẽ việc sớm gả chồng cho cô là biện pháp tốt nhất. Con cái như bom nổ chậm trong nhà mà lại. Chính vì thế mà hơn nửa năm nay, mẹ cô cứ một mình đơn thân độc mã âm thầm lặng lẽ sắp xếp không biết bao nhiêu cuộc gặp gỡ xem mắt ấy, đối tượng loại nào cũng gặp hết rồi, mà hình như cô không có duyên với xem mắt, hễ nói chuyện khoảng một tiếng đồng hồ, anh chàng nào cũng bị cô tống cổ đi một cách không thương tiếc.

Trình Khiết Nhi đâu có hứng thú với ba cái vụ quái này, chỉ là chiều theo ý mẹ thôi. Nhưng mà xem mãi mà vẫn chẳng được đám nào nên mẹ cô càng ngày càng gay gắt, hễ như cứ bước vào nhà là mẹ lại... "Thế nào? Định bao giờ có bạn trai hả?" Đó cũng chính là lý do Trình Khiết Nhi phải dọn nhà ra ở riêng, thứ nhất là cô nàng muốn tự do, thứ hai là để tránh nạn đi xem mắt và những lời chì chiết của mẫu hậu đại nhân đó.

Là mẫu người yêu thích tự do, cô vẫn chưa muốn kết hôn hoặc ít ra là không phải bây giờ, cô cho rằng nếu kết hôn thì chí ít phải tìm một người thật sự yêu thương cô, có thể hi sinh tất cả vì cô. Cô vẫn thích yêu đương lãng mạn và đặc biệt tin vào thiên trường địa cửu. Chắc chắn sẽ có một chàng hoàng tử cưỡi ngựa trắng đến bên cuộc đời của cô thôi.

Chỉ có điều, hai mươi bốn năm nay, chàng hoàng tử đó vẫn chưa xuất hiện.

Tắt điện thoại của mẹ, sau đó nằm trên chiếc giường êm ái của mình, cô không khỏi suy nghĩ lung tung, đôi khi cô cảm thấy bản thân thật cô đơn. Cô bật dậy, mở cửa, thôi thì ra ngoài dạo cho khuây khoả vậy, dù sao cô cũng mới chuyển đến đây mà, phải đi dạo cho biết đây biết đó chứ.

Cánh cửa vừa hé mở.

"Cẩn thận, cẩn thận đấy."

"Nhẹ tay chút thôi, coi chừng bể đồ của người ta, vỡ là có bán nhà cũng không có tiền bồi thường đâu!"

Nhân viên chuyển nội thất khẩn trương làm việc, trên tay họ là mấy cái thùng rất to, bao bì cẩn thận, họ làm việc rất nhanh, cố gắng không phát ra tiếng động, hay nói chính xác hơn là rất nhẹ nhàng, ra vẻ thần thần bí bí, đặc biệt ai nấy đầu mặc đồ đen từ trên xuống dưới, trùm kín mặt trông rất kì lạ.

Tất cả được chuyển vào căn hộ cạnh căn hộ của Trình Khiết Nhi, chắc là có người sắp dọn đến, sắp có hàng xóm mới, vậy cũng tốt.

Hàng xóm là một cô gái trạc tuổi cô, là hai vợ chồng mới cưới hay là một bà cô già khó tính nhỉ? Thắc mắc quá, bỗng nhiên cô rất muốn gặp người đó một lần xem thế nào. Mà thôi đi, chẳng phải đồ đạc đã chuyển hết đến đây rồi sao? Người đó chắc không bao lâu nữa sẽ dọn đến ở thôi, lúc đó thế nào cô chả gặp được.

Nghĩ vậy nên tâm trạng cô rất vui, bèn ngâm nga hát theo giai điệu Thiên Hương rồi thoải mái đi dạo.

Vậy nhưng Trình Khiết Nhi đã đoán sai, hơn một tuần rồi, ngày nào cũng có nhân viên bịt kín người mặc đồ đen khiêng mấy cái thùng kì lạ đó đến căn hộ bên cạnh, mà người đến ở thì chẳng thấy đâu. Cứ như thế, hơn mười ngày rồi, Trình Khiết Nhi bỗng thấy sợ, dù sao cô cũng là con gái, sống một mình ở khung chung cư lớn thế này, không một người quen, mấy nhà bên cạnh thì đi làm suốt ngày, hiếm khi nào gặp được họ lắm. Cô lại ít khi ra ngoài, cùng lắm thì xuống tầng dưới đi dạo chốc lát thôi, nên cũng chẳng quen được ai.

Thế lại thêm cái vụ căn nhà bên cạnh này, đáng sợ thật, chắc không phải cái người sắp đến ở là một tên tội phạm đang bị truy nã chứ, hay là hắn buôn hàng cấm, mấy cái thùng đó không phải là ma tuý, thuốc lắc gì gì đó chứ!

Không! Chắc hắn là một lão đại cầm đầu một băng đản nào đó.

Không! Không! Mấy ngày rồi mà chưa xuất hiện thế này chắc là một kẻ sống lập dị thôi.

Đừng nói hắn là một tên sắc lang chuyên bắt cóc làm hại phụ nữ đó nha. Mấy hôm trước cô có đọc được tin tức trên mạng rằng gần đây có một kẻ biến thái chuyên môn vào những khu chung cư bắt cóc phụ nữ làm hại rồi sau đó giết chết. Ôi ghê quá! Dù thế nào thì cô vẫn không có thiện cảm với người hàng xóm sắp chuyển tới chút nào.

Hắn chắc chắn là người xấu. Phải cẩn thận mới được.

Có điều, khu này là chung cư cao cấp lớn nhất nhì thành phố mà, chắc an ninh không đến nỗi nào đâu, cô tự trấn an mình.

***

Dạo gần đây, Trình Khiết Nhi rất hay online QQ. Đang lướt đọc tin tức xa gần thì bỗng có thông báo tin nhắn gửi đến.

Tường Vi Sa Ngã: "Đang làm gì đó?"

Không Mặc Quần Thật Mát: "Đang rỗi."

Tường Vi Sa Ngã: "Hu hu."

Không Mặc Quần Thật Mát: "Này, sao lại khóc?"

Tường Vi Sa Ngã: "Mình thất tình rồi, cậu gặp mình một chút được không? Mình muốn tâm sự."

Không Mặc Quần Thật Mát: "Cậu cứ ở đó, mình đến ngay."

Tường Vi Sa Ngã: "Chỗ cũ nhé."

Trình Khiết Nhi thay quần áo rồi cấp tốc chạy đến chỗ hẹn để an ủi cô bạn. Cô gái có nickname Tường Vi Sa Ngã có tên thật là Lâm Uyển Tranh, bạn thân từ hồi trung học của Trình Khiết Nhi. Vị thiên kim cao cao tại thượng, con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Lâm thị quyền lực trong giới kinh doanh bất động sản - Lâm Cảnh Thâm. Một đóa tường vi kiêu sa, khiến trái tim đàn ông tan chảy với thân hình cân đối tuyệt diễm, mái tóc dài đen nhánh uốn cong phần đuôi tóc, cặp mắt bồ câu lúc nào cũng cười, môi nhỏ, mũi cao, hoạt sắc sinh hương, diễm mỹ tuyệt tục.

Gia thế hiển hách, bản chất thì hoạt bát, hướng ngoại, vậy mà nàng tiểu thư nhà họ Lâm lại kết thân được với một cô gái xuất thân quá đỗi bình thường, tính cách nhút nhát, rụt rè như Trình Khiết Nhi. Có thể nói là đôi bên đối lập hoàn toàn về tính cách lẫn tư tưởng.

Nhất là ở điểm trăng hoa nổi tiếng, bạn tốt Lâm Uyển Tranh năm nay hai mươi bốn tuổi và cũng kết giao không ít hơn hai mươi bốn người bạn trai. Bình thường, chàng nào qua lại với cô được hai tháng là đều bị cô đá không thương tiếc, ấy mà vẫn có nhiều người đâm đầu thầm thương trộm nhớ cô mới siêu. Quả nhiên xinh đẹp có khác. Bất quá, lần này Lâm Uyển Tranh thật sự thất tình rồi.

"Ông trời có mắt, ai bảo cậu đào hoa"

"Trình Khiết Nhi, gọi cậu ra đây là để tâm sự đấy. Cậu còn trách mình, buồn sắp chết rồi đây."

"Mình đùa thôi mà, đừng buồn nữa, đàn ông đều là thứ không đáng tin. Cậu cứ một mình thế có khi lại tốt. Cứ như mình, hai mươi bốn năm nay mình vẫn sống tốt đấy thôi."

"Cậu nói đúng, từ giờ mình thề không yêu ai nữa."

"Cạn ly đi nào bạn tốt. Hôm nay không say không về."

Trình Khiết Nhi và Lâm Uyển Tranh cứ thế say sưa đến tận hơn mười giờ tối mới tính đến chuyện từ giã.

Sau khi đưa Lâm Uyển Tranh về nhà an toàn, Trình Khiết Nhi đón một chiếc taxi trở lại chung cư. Cuối cùng cũng về đến nhà, trời đã khuya, không có ai ở hành lang, cô vươn vai ngáp một cái rõ to, khoan khai bước ra khỏi thang máy, đến trước cửa nhà. Ai ngờ, lúc Trình Khiết Nhi đang nhập mật khẩu chuẩn bị vào nhà thì...

"Đừng làm vậy. Đừng làm vậy với em mà... anh ơi, xin anh... đi mà..."

"..."

Là tiếng đàn ông, lại đang tiến lại gần căn hộ bên cạnh. Ai thế nhỉ, giờ này khuya rồi, ai lại còn vào đây? Khoan đã! Căn hộ bên cạnh, không phải chứ. Trình Khiết Nhi bước nhanh vào nhà, giả vờ đóng cửa lại như bình thường rồi sau đó lại mở hé cửa lén nhìn ra, một bóng hình to lớn diện nguyên cây đen, đeo khẩu trang, mà ngay cả khẩu trang cũng đen nốt, không nhìn thấy mặt được. Lại thêm một bóng người to lớn nữa đang níu kéo người to lớn kia: "Đừng mà! Năn nỉ đó!"

Mức độ cách âm khu chung cư rất tốt nên chỉ nghe được lấp lửng, cô cố thò đầu ra hóng tiếp.

Tiếc thay, ngay giây tiếp theo cánh cửa phòng nhà bên đã đóng hẳn, hai người đàn ông to cao đi vào trong rồi. Im lìm, không nghe thấy bất cứ âm thanh đáng ngờ nào. Tức thật, Trình Khiết Nhi bấy giờ chẳng nghe ngóng được gì nữa. Bọn họ là ai thế? Hai tên xã hội đen à? Không đúng, xã hội đen gì nói chuyện như thế. Giọng điệu này, chỉ có thể là tình nhân.

Một cặp tình nhân gay.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ gã hàng xóm là một tên gay sao? Lúc nãy là bạn trai hắn à? Hai người đã vào trong và sẽ qua đêm ở đây? Không thể tin được.

Cô nhanh chóng bước ra ngoài, đến trước cửa nhà bên, cố lắng tai nghe ngóng tiếng động bên trong. Ai bảo cô là hủ nữ, liệu mọi chuyện có xảy ra giống như trong mấy tác phẩm đam mỹ cô đọc không nhỉ? Nghe thấy gì đi chứ!

Đang đắm chìm với dòng suy nghĩ miên man, tấm ván cửa bỗng đột ngột bật mở làm cô té bật ngửa. Ánh sáng trong phòng hắt ra bên ngoài, khiến Trình Khiết Nhi phải theo phản xạ nheo mắt.

Len lén nhìn bóng dáng to cao đứng trước mặt, cô bé nghe rõ giọng nói trầm ấm, khàn khàn đầy từ tính vang lên: "Này, làm gì ở trước nhà tôi?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro