Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đứng bóng, Trình Khiết Nhi ở lại công ty ăn trưa với mọi người, cô hẹn Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh và Bối Mỹ Lâm cùng đi chung cho vui. Vì nhân viên mới phải đăng ký thẻ nhà ăn, thiếu nữ hoa anh đào đề nghị ba vị đại tỷ ra chọn chỗ ngồi trước, còn mình thì vui vẻ đến quầy thu ngân. Ngày đầu tiên đi làm xem thế này cũng tốt, mọi người ở JK Universe đều hòa nhã thân thiện. Xem ra trời thương Trình Khiết Nhi, cho cô tìm được một công việc ổn định.

Càng nghĩ càng thêm hào hứng, cô phấn khởi đến trước quầy thanh toán, nói một cách rành mạch với nữ nhân viên: "Có thể hướng dẫn tôi đăng ký thẻ nhà ăn được không? Tôi là nhân viên mới."

Nữ nhân viên trẻ tuổi, đứng trong quầy, ngẩng đầu tươi cười: "Dĩ nhiên là được chứ! Cô vừa được nhận vào công ty hả? Chẳng trách trước đây tôi chưa từng nhìn thấy cô."

Ở đối diện, cô gái nhỏ lập tức cúi đầu chào. Thiện cảm trong lòng nữ nhân viên cũng nhờ vậy mà tăng thêm.

Cô ấy đáp lại Trình Khiết Nhi: "Được rồi! Bây giờ điền đủ thông tin vào đây, tôi sẽ làm thẻ cho cô. Yên tâm! Cô đứng tại chỗ năm phút là có thể nhận thẻ."

"Vâng, cám ơn ạ."

Nàng thơ anh đào hí hoáy với cây bút, điền thông tin cá nhân vào hoá đơn. Đúng lúc cô nàng đang chăm chú viết, giọng nói trầm ấm, ngọt ngào bất chợt vang lên. Một thứ thanh âm vô cùng dễ nghe. "Chị Kiều Hân, đổi giúp tôi thẻ với. Thẻ của tôi qua hôm nay là hết hạn rồi."

"Được được! Đưa thẻ cũ chị xem nào. Lâu quá mới thấy cậu ghé qua nhà ăn nhỉ."

Chủ nhân của giọng nói là một cực phẩm mỹ nam. Anh mặc áo phông thoải mái, một chiếc quần jean rách gối phá cách, đầu đội mũ ngược, trông rất phóng khoáng, trẻ trung mà gần gũi. Anh chàng nghe nữ nhân viên hỏi, liền ưu nhã mỉm cười: "Vâng! Dạo này tôi bận, nên thường đặt thức ăn bên ngoài."

Nhìn Lục Kiều Hân gõ máy tính bổ sung thông tin vào thẻ mới, đôi mắt đẹp đẽ vô tình lướt qua cô gái đứng cạnh. Lúc này, Trình Khiết Nhi cũng vừa vặn điền xong hoá đơn, từ tốn ngẩng đầu, đưa mảnh giấy vào trong cửa kính, nói: "Tôi đã viết xong rồi."

Chàng trai nhìn chằm chằm vào cô gái, chỉ mất vài giây, anh ngạc nhiên thốt lên: "Cô gái thú vị!"

Thiếu nữ bàn bàn nhập họa sửng sốt ngoảnh lại, tròn mắt nhìn anh: "Anh... anh là... Bạch Dĩ Thần."

"Đúng thế! Là tôi đây! Còn nhớ không? Chúng ta đã gặp nhau trong thang máy ở gần nhà bạn tôi đấy."

"Tôi nhớ chứ! Nhưng... tại sao anh lại xuất hiện ở JK Universe Entertainment? Anh cũng làm việc ở đây hả?"

"Cô vẫn chưa hiểu à? Tôi là Bạch Dĩ Thần. Sirius Bạch Dĩ Thần đấy. Tôi không xuất hiện ở JK Universe thì nên xuất hiện ở đâu?"

Trình Khiết Nhi há hốc mồm, cảm thán: "Anh... thì ra, anh cũng là thành viên của nhóm nhạc Sirius." Phải rồi, Bạch Dĩ Thần thường xuyên lui tới nhà Quý Mặt Lợn, còn bảo hắn là bạn thân của mình. Anh ta đúng thật là thành viên của Sirius, sao lúc đầu cô không nghĩ ra nhỉ.

Bạch Dĩ Thần nhìn biểu cảm khó hiểu của Trình Khiết Nhi, không khỏi cười khổ, nói: "Trình Khiết Nhi, em nói câu này thật khiến tôi tự ái đấy. Em nghe nhạc của tôi mà lại không biết tôi là ai, chẳng lẽ em đang cho rằng tôi là kẻ giả mạo sao?"

Cô gái nhỏ vội quơ quơ tay, bối rối giải thích: "Không không, tôi không có ý đó. Chỉ là... thật ra, từ trước đến giờ tôi vốn không quan tâm đến showbiz. Giới thần tượng bây giờ, tôi cũng không biết mặt mấy người, anh đừng giận tôi nhé."

"Ha ha! Tôi không có ý giận em. Nhưng sao em lại ở đây? Em là nhân viên mới à?"

"Quý Mặt Lợn... à không... là bạn anh, Quý Hướng Không đã giới thiệu tôi vào đây làm việc. Tôi là chuyên viên hỗ trợ trang phục và hóa trang cho Sirius."

"Thế thì hay quá! Vậy sau này chúng ta có thể thường xuyên gặp mặt rồi. Thật là thú vị! Khiết Nhi, em nói xem, có phải là hai ta có duyên với nhau không? Bất cứ nơi nào cũng có thể gặp nhau."

"Hi hi! Có lẽ là vậy."

Lục Kiều Hân đúng lúc làm xong thẻ nhà ăn mới, nở nụ cười tươi tắn nói với hai vị khách hàng: "Thẻ mới xong rồi đây, cái này là của Khiết Nhi, còn đây là của Dĩ Thần."

Trình Khiết Nhi và Bạch Dĩ Thần nói cảm ơn rồi nhận lấy.

Sau khi nhận thẻ mới, cô bé lịch sự nói: "Xin phép được đi trước, tôi có hẹn ăn trưa với các đồng nghiệp chung phòng, tạm biệt anh Dĩ Thần."

"Nếu có hẹn thì cứ đi. Sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau nữa đấy, cô gái thú vị." Bạch Dĩ Thần dịu dàng đáp lời.

Trình Khiết Nhi cúi chào anh lần nữa, rồi mới đi về hướng căn tin. Bạch Dĩ Thần nhìn theo bóng cô gái, lại chuyển tầm mắt xuống chân mình. Mũi giày cọ vào nhau, anh chàng cười rạng rỡ, một tia hy vọng thoáng qua trên gương mặt.

"Cuối cùng cũng gặp lại em. Lần này, tôi nhất định sẽ khiến em phải thích tôi. Nhất định."

***

Thiếu nữ băng hoa nhan nguyệt mạo mang thẻ nhà ăn mới làm đến căn tin lấy cơm, chọn món mình thích nhất, cô vui vẻ bưng đĩa thức ăn đầy ắp đến chỗ của Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh và Bối Mỹ Lâm.

"Em trở lại rồi đây. Xin lỗi vì để mọi người phải đợi lâu." Vừa bưng bê bữa trưa của mình, miệng vừa nhanh nhảu nói to. Vừa lúc đi ngang qua quầy bán nước uống, cái thẻ nhà ăn trong túi vô tình bị trồi ra ngoài, rơi xuống sàn, Trình Khiết Nhi không có để ý, tiếp tục đi thẳng.

Vài giây sau, đôi bàn chân đi giày thể thao trắng bước đến, thân ảnh cao lớn dừng lại, chàng trai ưu tú cúi người nhặt tấm thẻ, mắt ưng sắc lạnh lướt qua dòng chữ nổi bật bên trên: Trình Khiết Nhi, nhân viên hóa trang phòng 271.

Anh cho tấm thẻ vào túi, khoé môi như có như không nhếch lên quyến rũ.

***

Ăn cơm xong cũng đã gần một giờ chiều, Trình Khiết Nhi chỉ kịp ngồi nghỉ chốc lát rồi lập tức trở lại phòng 271, giúp Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh và Bối Mỹ Lâm chuẩn bị phục trang, đạo cụ diễn cho lịch trình của Sirius. Mọi người đối với cô rất tốt, Lạc Tư Viên, Dư Linh Linh tận tình hướng dẫn cách sắp xếp, phân loại trang phục để treo lên giá, còn chuyên gia trang điểm Bối Mỹ Lâm thì lại truyền hết bí kíp nghề nghiệp cho Trình Khiết Nhi, bao gồm cách phân biệt phấn nền, màu kẻ mắt, hay cách trang điểm cho nam giới. Trình Khiết Nhi học rất nhanh, trong thời gian ngắn liền tiếp thu được lượng lớn kiến thức. Cố gắng thêm tí nữa, cô đã có thể tự mình thực hiện công việc được giao.

Càng gần giờ diễn, mọi người càng bận tối mặt. Các vị tiền bối đều ra ngoài chuẩn bị đạo cụ, chỉ còn mình Trình Khiết Nhi ở lại phòng 271.

Đang treo mấy bộ quần áo lên giá, tiếng giày cao gót nện xuống sàn, bất thình lình vang lên. Thiếu nữ hoa đào giật mình nhìn ra cửa lớn, cô gái có mái tóc uốn cong thời thượng, trang điểm đậm, diện váy ngắn đang khoanh tay đứng liếc nhìn cô. Bên cạnh cô ta, xuất hiện thêm một cô gái tóc ngắn, ăn mặc thiếu vải. Cả hai đều rất xinh đẹp, nhưng vì make up quá đậm, Trình Khiết Nhi không đoán được tuổi thật của họ. Dù vậy, cô vẫn cúi chào theo phép lịch sự: "Xin chào! Tôi có thể giúp gì cho hai chị không?"

Cô gái tóc uốn đột nhiên bật cười, cô ta bước vài bước, nhìn bộ quần áo Trình Khiết Nhi mặc trên người, chỉ là áo phông với quần bò giản dị, lập tức trong lòng thầm khinh bỉ một phen. Cô gái tóc ngắn cũng đảo mắt một lượt nhìn Trình Khiết Nhi, ý tứ soi mói, chế giễu nồng đậm.

"Cô là Trình Khiết Nhi đúng không? Nhân viên mới hả?" Cô gái tóc uốn cong cao giọng.

"Vâng! Các chị là..."

Cô gái nọ muốn gây chuyện, liền ban tặng Trình Khiết Nhi nụ cười chanh chua, bĩu môi nói tiếp: "Đừng có trơ ra như thế, chúng tôi đều là nhân viên ở đây. Tôi là Tô Hạ Nhiên, còn kia là Chu Hiểu Vân, em họ tôi."

"Thật xin lỗi vì khi nãy không nhận ra hai chị, lúc giới thiệu hồi sáng, em không thấy hai chị, nên..."

"Sáng nay, chúng tôi bận việc. Không rảnh tham gia buổi giới thiệu nhạt nhẽo đó." Cô gái tên Tô Hạ Nhiên vừa điêu ngoa trả lời, vừa nhìn xung quanh thăm dò, "Mọi người đâu hết cả rồi?".

"Chị Tư Viên với chị Linh Linh thì đi đổi trang phục, còn chị Mỹ Lâm xuống tầng trệt nhận mỹ phẩm mới rồi ạ." Trình Khiết Nhi nhanh chóng hồi đáp.

"Thế cô rảnh rang ở đây làm gì? Cô nhìn này! Sàn nhà đầy bụi bám, bẩn chết đi được!" Tô Hạ Nhiên chanh chua nện gót giày xuống đất, cao giọng đay nghiến: "Cô xem thế này thì ô uế hết đế giày tôi còn gì? Nó là hàng hiệu đó, cô có biết không?"

"Đúng đấy! Cô không có mắt sao? Có thấy đường không? Còn không mau đi quét dọn sạch sẽ. Nhớ chùi cả toilet với đổ rác nữa nha." Chu Hiểu Vân xen vào, phụ giúp chị họ.

Đối diện những lời chửi mắng của chị em Tô Hạ Nhiên, Trình Khiết Nhi khó tránh cảm thấy thập phần vô lý và khó hiểu. Nếu nhớ không lầm, từ khi bước chân vào công ty, cô chưa từng đắt tội với họ. Thậm chí mới chỉ là lần chạm mặt đầu tiên, họ đã gay gắt với cô như vậy. Liệu đây có được gọi là ma cũ ăn hiếp ma mới không? Suy nghĩ là thế, tuy nhiên Trình Khiết Nhi vẫn điềm tĩnh đối đáp: "Việc này, chẳng phải lúc..."

"Này này, cô tính cãi lời hả? Tôi là tiền bối của cô đấy."

Tô Hạ Nhiên cắt lời Trình Khiết Nhi, kế tiếp quơ vội cái máy hút bụi ở gần đó, ném vào đối phương. Vật thể rơi trúng người thiếu nữ, lực ném mạnh khiến cô đau điếng, ngồi thụt xuống, hai tay ôm bụng.

"Trình Khiết Nhi, còn giả vờ ngồi ở đó, mau đứng dậy lau dọn phòng cho tôi!"

"Không phải lau dọn gì cả! Cô ấy là stylist, không phải lao công. Việc vệ sinh phòng ốc, hàng ngày đều có nhân viên phụ trách. Muốn khiếu nại sàn bẩn, thì phải tìm đến họ chứ, cô Tô."

Âm giọng trầm thấp nam tính bất ngờ vang lên, hai cô gái hăng say quát tháo giật mình, đồng loạt nhìn về hướng cửa ra vào. Trình Khiết Nhi cũng ngoảnh đầu lại, đôi mắt sâu thẳm vạn lần thoáng qua tia kinh ngạc.

Căn phòng yên ắng, thời gian ngưng đọng. Bởi vì hình ảnh ba người họ nhốt gọn nơi tầm mắt.

Tại lối ra vào, nổi bật thân ảnh chàng trai mặc áo sơ mi trắng bỏ vào quần lịch thiệp, mái tóc hung đỏ, ngũ quan sáng loáng, khí chất toát lên mị hoặc vài phần, thanh tao tự tại. Nam nhân tiến đến gần, dáng vẻ lười biếng, hai tay thoải mái cho vào túi quần, đôi giày thể thao trắng toát càng tăng thêm vẻ tinh khôi, tiêu sái. Người này chẳng cần nở nụ cười, thần thái xuất chúng cũng đủ khiến bao cô gái vì anh mà quyến luyến.

Vì anh mà trái tim lỗi một nhịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro