Yêu em một ngày không có nắng -

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thủy tinh đã đâm sâu vào võng mạc, quá muộn để cứu chữa, cô ấy không còn nhìn thấy nữa" - Sững người, không ai nói được câu nào. Bác sĩ giục anh ký vào tờ bệnh án. Anh quay đầu, bỏ chạy, bỏ lại lời hứa...

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 3: Cuộc phẫu thuật

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 2: Bóng tối

Đêm! Đêm của mưa, mưa nhuộm khung cửa thành một mảng xám, nhuộm màu đen của tối trở nên lung linh, mưa nhỏ nhưng dai dẳng... và cứ thế mưa. Ngồi một mình bên ô cửa nhỏ, đắm chìm trong những bản nhạc buồn nhưng vẫn không đủ buồn để quên nỗi nhớ sao, những ngôi sao nhỏ lấp lánh. Tôi thích sao nhưng cũng thích mưa thật nhiều. Đã 12h đêm rồi...

***

Và cũng 12h đêm ở một con ngõ nhỏ nào đó có bước chân của một người không ngủ, chạy nhanh xuyên qua làn mưa bụi, bẩn và ẩm ướt, nó ghét mưa, mái tóc bù xù không kiểu của nó giờ đã sũng nước và chớm xuống mắt khó chịu không có một phút giây nào để ngơi nghỉ, để đứng lại trú mưa hay đơn giản là gạt những giọt nước đang lăn vội qua gò má.

Một ô cửa còn mở, ô cửa xám xịt khung gỗ kéo đã cũ và có lẽ nếu như sập xuống sẽ vỡ vụn thì phải, ô cửa không đóng bao giờ nó nghĩ vậy. Nó đứng lại quan sát, không một ánh đèn, tối tăm, tối tăm như không gian này vậy, nhưng đâu phải nó có quyền chọn lựa, bước vào trong, căn phòng ấm hơn nó tưởng, từng giọt nước trên người thõng xuống nền nhà tí tách trong yên lặng, bóng tối này có khi còn tối hơn cái tối ở ngoài kia nữa. Quăng mình lên chiếc ghế cạnh cửa sổ, đâu đó có mùi thơm thoang thoảng trong mùi ẩm của mưa.

"Nhật ký thân yêu, ngày tháng năm... Em bỗng nhìn lên lịch, đã 5 tháng rồi, hôm nay là tròn 5 tháng yêu nhau anh nhỉ! Em sẽ cố gắng để không đánh mất tình yêu của anh, mặc dù đã quen với chờ đợi, chờ hàng đêm anh nhắn tin, chờ anh gọi điện, dù chỉ là màn hình sáng lên có tên anh thôi cũng là đủ để em hanh phúc. Em đã thuộc về anh rồi sẽ không để mất anh đâu, sẽ giữ anh bên mình..."

Không gian bị đánh thức bởi thức bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt làm nó chói mắt, rồi khoảnh khắc sau đó là mái tóc vàng lọn bồng bềnh óng ả. Một dáng người nhỏ trong chiếc áo len trắng cao cổ cùng với chiếc váy xanh tím than viền đăng ten dài hơn đầu gối. Sự gặp mặt đột ngột khiến cả hai đều giật mình, nó làm rớt quyển nhật ký thành một thứ âm thanh khô khốc phá vỡ mọi yên lặng "Ai đó?" Cô gái cất tiếng hỏi ngập ngừng... Lặng yên, nó không nói gì, bỏ qua những câu hỏi dồn dập của cô nó vẫn không nói gì. Nó tiến lại thật gần cô gái... gần hơn một chút nữa thôi... gần thêm một chút nữa... Chợt! Giỏ táo ở đâu đổ ụp xuống nền nhà lăn lông lốc, cái phần lưỡi của một con dao sắc nhọn cắm vào hông nó lúc nào. Nó nhìn cô gái sững sờ, nhìn cái cách cô sợ hãi, nhìn cái ánh mắt, cái lắc đầu của cô, nó đã định xin cô một phút dừng chân rồi sẽ ra đi... nó đâu muốn làm hại ai, không ai cả, kể cả cô ấy... Khoảnh khắc giận giữ, nó định lao vào cô, cô sợ quá hét to, cô hét to lắm làm nó giật mình, nó bặm môi ôm vết thương và bỏ chạy, mồ hôi chảy đầm đìa...

... Rồi chạy thật mau, thật xa... cái thế giới này lai ruồng bỏ nó một lần nữa khi mà nó vẫn còn đang đứng ở mép lối vào cái thế giới ấy, khi mà nó còn chưa làm gì cả... nó ngã dúi ở cuối đường, nó nằm đó không chống cự, cứ để mặc... cứ để mặc cuộc đời... ngất lịm, nó muốn ngất mãi mãi nhưng rồi lại choàng tỉnh trong một màu trắng xóa...

***

Chiều hôm ấy, anh hẹn cô đi chơi, đã 5 tháng rồi, 5 tháng đấy có thể chẳng là gì đối với mọi người nhưng với những người đang yêu lại rất quan trọng. Gió làm thổi tung những lọn tóc xoăn mềm, dựa đầu vào anh hai người đi bên nhau ngọt ngào trong nắng, những hàng cây nối tiếp nhau ven đường, con đường trải nhựa phẳng lì trống vắng, những ô cửa kính to lắm của một tòa nhà cao tầng nào đó cũng hắt những ánh nắng soi sáng cho tình yêu của họ... Nhưng kính vỡ, kính vỡ trong phút chốc từng mảng vỡ vụn bắn tung tóe trong những âm thanh sắc lạnh có phải như đang đổ ụp vào anh, tựa như một cái gì đó đang cướp mất anh khỏi cô gái. Anh quá sợ hãi vẫn đứng ở đó không di chuyển, tình yêu của cô gái vẫn ở đó, cái tình yêu mà hàng ngày cô mơ ước, thầm cười, tình yêu mà cô muốn giữ trọn không bao giờ để mất bây giờ đây đang đứng trước nguy hiểm.

Cô lao tới đẩy anh ra, đẩy bằng hết sức của tình yêu... từng mảnh kính cắm vào da thịt, nước mắt và máu hòa trong nỗi đau... Lặng yên trong im lặng, từng giọt nắng vàng rơi qua mái tóc xen kẽ những thủy tinh nhỏ lung linh trong ánh chiều. Anh chạy tới bên cô, ôm cô vào lòng rồi khóc nấc lên từng hồi, tay vẫn không ngừng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. "Anh có sao không?" giọng cô nhẹ nhàng như cố giấu nỗi đau... Máu vẫn lăn từng giọt dài. Trong nước mắt anh nói "Anh sẽ ở bên em đến suốt đời, anh hứa, anh hứa dù chuyện gì xảy ra anh vẫn sẽ ở bên em."

Một màu trắng ảm đạm, một màu trắng ẩn chứa cả những giọt lệ.

***

Cửa phòng bệnh khép lại, anh ngồi đó trong mệt mỏi, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, bất ngờ đến nỗi mỗi khi hồi tưởng lại anh lại sợ đến run người. "Ai là người thân của bệnh nhân?" một người đàn ông trung niên khoác chiếc áo blue trắng vẫn đang chăm chú nhìn vào tờ bệnh án chợt ngước đầu lên hỏi. Giọng anh run run: "Là tôi". Anh đứng hẳn dậy hai tay thôi không đan vào nhau nữa nhưng vẫn nắm chặt lại khiến mồ hôi chảy qua kẽ tay còn dính máu. Bác sĩ thôi không còn nhìn vào bệnh án và tập trung chú ý vào anh qua cặp kính to dày như biểu lộ vẻ thông cảm:

"Cô ấy không sao cả những vết thương ngoài da không làm ảnh hưởng tới cơ thể...nhưng..."

Giọng ông chậm hơn, ngập ngừng giây lát ông tiếp lời:

"Thủy tinh đã đâm sâu vào vọng mạc, quá muộn để cứu chữa, cô ấy không còn nhìn thấy nữa"

Sững người, không ai nói được câu nào. Bác sĩ giục anh ký vào tờ bệnh án. Anh quay đầu bước vô thức, bước vội qua những hàng ghế chờ, lao mau qua những phòng bệnh, anh quay đầu bỏ chạy, bỏ lại lời hứa... anh hứa sẽ mãi ở bên em dù có chuyện gì xảy ra...

***

Nó mệt nhoài sau chuyến đi bộ vòng quanh khuôn viên bệnh viện, chẳng còn chỗ nào khác để trú chân cả, mệt vì những suy nghĩ vật chất vớ vẩn và đau nữa những vết thương vẫn chưa lành. Mưa, mưa lại trút mau xuống, đến thật nhanh và ra đi vội vàng, từ trong nắng mưa tuôn rơi, tựa như là những hạt nắng rơi, những hạt nắng mang màu sắc, mưa, mưa nắng! Nó ghét mưa như nó vẫn thường ghét cuộc sống này, nhưng nó ghét mưa hơn, chắc vậy, có lẽ bởi mưa quá hoàn hảo, chẳng chút khiếm khuyết, cứ bình thản mang tất cả nỗi buồn tới và cướp cái gì đó đi mất...

Bước chậm chạp về phòng của nó, hay trước kia là phòng của nó, bệnh viện mà nếu không có tiền viện phí thì chẳng có gì hết, chẳng có gì cho một kẻ không có gì. Nó bước vào, mở cửa sổ trắng và kéo cái rèm cũng trắng nốt sang một bên. Nó không thích đóng cửa đơn giản vì đã ghét mưa thì đành thích nắng vậy. Chiếc giường đã có ai đó nằm mất, vừa ngồi xuống cái ghế nó vừa ngắm cái người đang nằm đó... Một cô gái, cô gái có khuôn mặt hồng hào với chiếc mũi dọc dừa, đôi môi mọng và mái tóc dài xoăn lọn ôm sát vào khuôn mặt, một cô gái lạ mà quen quá như là nó đã gặp ở đâu rồi... Một phút tim ngừng đập, nó biết đó là cô gái ấy, nó đã nhận ra, làm sao quên được cái người đã làm đau nó, nhưng trên gương mặt ấy là một lớp bông mỏng quấn quanh đôi mắt? Quá nhiều câu hỏi cho một sự bất ngờ thì cô gượng dậy với lấy nó, bấu víu và ôm chật nó. "Sao em lại không nhìn thấy anh nữa, tất cả tối quá, sao lại tối thế này". Có giọng nói nào như thế, giọng nói hòa trong nước mắt và có nước mắt đẫm trong những lời nói. Vô cảm, nó vẫn im lặng, trong suy nghĩ của nó, nó đang cười, cười một kết thúc cho những kẻ không lương thiện.

Ảnh minh họa (Nguồn: Deviantart)

Ông bác sĩ vẻ mặt buồn phiền lại bước vào, ra dấu yên lặng, nó để cô gái nằm xuống và sải bước. Mọi chuyện theo nó hiểu là như thế, nó cười nhạt, kí tên vào tờ bệnh án, nó biết nó sẽ được an phận, có một chỗ ở và một cơ hội để làm cái cô gái này đau khổ như cô ta đã làm cho nó đau vậy. Quay trở lại giường bệnh, đã cố gắng hết sức nhẹ nhàng nhưng nó vẫn không thể giấu nổi cô. Cô lại tìm lấy nó và khóc, nó cũng muốn thương cảm, cũng muốn động lòng nhưng có lẽ điều đó không phải dành cho cô, không phải dành cho một người con gái như thế. "Anh sẽ chăm sóc em như anh hứa" nó nói và nó hiểu ý nghĩa của từ "chăm sóc" là như thế nào. Tất cả sẽ là một trò đùa thú vị...

Nó nhấc máy, có giọng nam run run ở đầu dây, giọng nói rất chậm cố gắng bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ lo sợ: "Em à, chắc là em khỏe... Anh có việc, anh phải đi công tác anh... Thôi anh đi đây ... tạm biệt."

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 3: Cuộc phẫu thuật

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 1: Bị bỏ rơi

Rời bệnh viện nó đưa cô về nhà. Nơi cô ở nằm trong một khu vườn nhỏ, đó là căn nhà được sơn trắng xóa với dãy hành lang xung quanh tầng trệt, một chiếc ghế băng dành cho hai người đặt hướng ra một góc vườn. Ôm lấy nó là hàng rào bằng gỗ cũng được sơn trắng điểm xuyết màu xanh của lá và thân dây leo vươn hết sức những sắc diệp lục li ti lên cao nhất có thể. Cánh cổng nhỏ mở ra với lối đi trải sỏi, đá cuội nằm ngoằn nghèo vòng qua những khóm cúc vàng đang trổ bông, rồi lại vươn ra níu thêm cả bóng mát của tán cây hoa giấy xen kẽ chùm hoa đỏ trên nền lá xanh, hấp háy tựa giọt nắng lọt qua những kẽ lá rung rinh nhảy nhót trong bóng râm rồi dừng lại trước bậc tam cấp cửa nhà. Cô gái bắt đầu bước từng bước qua lối đi mà nó nghĩ tưởng chừng như quá đỗi quen thuộc với cô thì nay phải dò dẫm khó nhọc, từng bước nặng trĩu, hai bàn tay níu lấy cánh tay nó chốc chốc lại siết chặt khiến nó mỏi nhừ...

Cô thiếp đi sau một đoạn đường dài, dài như tưởng chừng cô chưa từng kết thúc. Nó để cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong cái không gian ấy, tất cả những đồ đạc nơi này nó vẫn không quên, chiếc bàn và quyển nhật ký, quyển nhật ký đã được đặt ngăn nắp trên chiếc bàn. "Ngày tháng năm. Béo yêu, yêu em nhất, mùa đông hai đứa mình yêu nhau nhở. Yêu lắm, đừng có bỏ rơi người ta đi với đứa khác rồi không về nữa như mấy đứa trước nhá". Nó cười! Cuộc sống thật tẻ nhạt nhưng dường như trong cái tẻ nhạt ấy người ta vẫn cố làm nó thêm có chút hương vị bằng hương liệu của sự hi vọng, cứ hi vọng để sống, để mất và rồi lại để hi vọng... Ánh chiều buông nhuộm vàng khung cửa sổ, chỉ còn nó và cô gái lặng yên.

***

Tối! Màn đêm buông mau lúc nào nó không biết, tưởng chừng như nó vừa quay lưng thì đêm ập xuống vậy, cô gái dậy rồi, nó mặc kệ, chẳng quan tâm những lời cô gọi nữa, cô cứ bước xuống cầu thang nhẹ nhàng từng bước một, nó vẫn ngồi một mình bên ô cửa gió nhẹ, chợt tiếng điện thoại rung cắt đứt mọi xáo trộn trong đầu. Nó nhấc máy, có giọng nam run run ở đầu dây, giọng nói rất chậm cố gắng bình tĩnh nhưng không giấu nổi vẻ lo sợ:

"Em à, chắc là em khỏe... Anh có việc, anh phải đi công tác anh... Thôi anh đi đây ... tạm biệt."

Lại là tạm biệt, nó ghét từ "tạm biệt" đến ám ảnh, cứ như là một ai đó cố gắng xua đuổi, cố gắng tách nó ra và chạy mất, nó cúp điện thoại, ném ra ngoài cửa sổ chẳng có gì ngoài tiếng vỡ vụn rồi tĩnh lặng... có phải như vậy là quá đủ cho một cô gái. Nó xoay người bước xuống cầu thang, cô gái không nhìn thấy được gì nhưng vẫn bật đèn sáng, ánh đèn vàng trùm khắp các gian phòng tạo cảm giác ấm cúng, nó bước vào bếp thấy cô đang nấu ăn, mọi thứ dở tệ, vung vãi và lênh láng ra mặt bếp mà sao vẫn thấy cô kiên nhẫn và tỉ mỉ. Kéo cô ra ghế, nó dọn dẹp và nấu một cái gì đó. Lâu lắm rồi nó còn chẳng nấu cho chính mình một cái gì theo đúng nghĩa là thức ăn cả, hôm nay đứng trước những xoong nồi nó thấy vụng về quá nhưng có chút gì không khí gia đình vậy.

Bữa tối được dọn lên mặt bàn sau đó, nóng hổi nhưng ảm đạm, chẳng có chuyện gì xảy ra ngoài tiếng đũa va vào nhau lạch cạch, cô gái vẫn ngồi không ăn gì cả cứ lắng nghe chăm chú những âm thanh ấy để rồi lại hướng về phía nó cứ hướng thôi, rất lâu, rất lâu, rồi cô bỗng cất lời... "Anh khác quá..."

Nó và vội vàng miếng cơm, thoáng nhìn cô gái, cái nhìn chỉ là thoáng qua đủ để biết được cô ngồi đấy, nó sợ nếu nhìn lâu cô gái sẽ biết hay nhận ra thì phải. Cô gái cứ im lặng không nói gì làm nó thoáng sợ. Cái cảm giác sợ cứ dâng lên, dâng lên làm nó bối rối, cảm giác sắp mất đi một cái gì đó vậy. Cô lại cười làm rung rinh lọn tóc xoăn mềm rồi cô nói: "Cảm ơn anh nhiều lắm". Nó không hiểu gì cả, nó cũng chẳng muốn hiểu nữa, nó giục cô ăn mau. Màn đêm buông dài hơn nữa từ đằng sau cánh cửa, ở ô cửa ấy một vì sao nhỏ nhoi đang vươn mình giữa bầu trời rộng lớn nhưng đơn lẻ.

***

Nắng không làm cho nó tỉnh, nó tỉnh vì không thấy cô gái đâu, tối qua nó đã ngủ trên ghế băng ngoài hiên nhà, nó quen thế rồi, cái cảm giác ấm áp của ngôi nhà như quá mới lạ với nó tựa như một đứa trẻ muốn bóc ngay chiếc kẹo ra, thưởng thức cái hương vị ngọt ngào lạ lẫm ấy nhưng cũng không muốn ngắm nghía, tiếc nuối và để dành. Nó ngồi hẳn dậy tận hưởng cái không khí trong lành buổi sớm mai, lại một tiếng vỡ cắt ngang tâm trạng nó.

Cô đang đứng đó loay hoay với gói cà phê pha sẵn nhưng cố mãi vẫn không thể nào làm được. Cô khóc mà không nói gì cả, khóc trong yên lặng, cô thật yếu đuối. Ngỡ ngàng! nó đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, cô dựa vào vai nó, nó cứ để cô như vậy. Hai người ngồi đó trên bậc tam cấp, nó hững hờ hướng tầm mắt qua những khóm hoa cúc, hướng xa hơn hàng rào đang tựa mình vào thân hoa giấy, hướng ánh mắt vào khoảng không, trong phút chốc cô gục người vào lòng nó, ngất đi, buông thõng xuống bậc thềm nhà. Nó đưa cô về phòng, kéo cho cô chiếc chăn mỏng và cứ ngồi đó không nói nửa lời.

Nắng khẽ chiếu vào má cô ửng hồng...

***

Đêm lại buông vội vàng, tỉnh dậy, cô với tay tìm kiếm... đưa tay lên cao hơn, trong khoảng không ấy cô chạm phải gương mặt nó, một gương mặt lạ, một cảm giác gì đó khác lắm nhưng vẫn gần gũi qúa, ước gì cảm giác ấy không bao giờ biến mất.

Thức giấc! Nó đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Cô bỗng hỏi: "Có còn sớm không anh, em muốn đi dạo quá!"

Nó liếc nhìn bầu trời thăm thẳm, tối muộn rồi...

Rời xa ngôi nhà nhỏ, nó đưa cô đi trên chiếc xe đạp màu trắng, giữa màn đêm nhẹ nhàng quá, từng làm gió như ôm lấy không gian ấy, một chút riêng tư nó bỏ lại làn gió, chợt mưa bắt đầu rơi trút bỏ nỗi cô đơn xuống cuộc sống của những thứ chưa ngủ, nhẹ nhàng lắm, từng giọt trong đêm buông thả mình để gió mang đi rồi phút chốc lại vụt chạm qua những nhành cây, để rồi làm những nhành cây ấy cô đơn quá giữa một rừng cây tĩnh lặng.

Mong manh và lung linh, dễ vỡ, mưa đấy! Mưa miên man trong khoảng không chỉ có cô và nó. Cô nhẹ nhàng đưa ngón tay níu kéo những hạt mưa, càng níu kéo mưa lại càng vô tình và mưa cũng vô tình buông thõng trên vai nó, mưa vô tình làm mắt ai cay cay, cô giống mưa quá, nó sợ khi nó đưa tay ra rồi giọt mưa lạnh cũng vô tình biến mất.

***

Và những buổi sáng lại bắt đầu qua những hàng cây, ngày trôi mau và đêm dài vô tận. Đã một tháng rồi cuộc sống chăm sóc một người con gái khó khăn hơn nó tưởng, có đôi khi nó muốn trở lại là mình, muốn lại là một con người không có gánh nặng.Có những phút giây giật mình trong hạnh phúc nó bất giác nhận ra mình là một người lạ mặt. Những phút giây như vậy làm nó lạnh cóng, nó trở nên ích kỷ quá mãi mãi chỉ muốn chôn giấu cái sự thực, chỉ muốn cô gái đừng bao giờ nhận ra nó, đừng bao giờ nhìn thấy nữa... và rồi có những tích tắc, nó đặt chân xuống thềm nhà, từng bậc một, muốn bỏ lại sau tất cả, nó muốn bước đi, nhưng rồi mưa lại níu lấy nó, mưa to lắm mưa ào ạt, mưa giận hờn quăng làn hơi lạnh cóng, mưa cảm thấy thế vẫn chưa đủ mưa trút nước, dồn dập không một phút ngơi nghỉ, dồn tất cả sự vô hình vào trong lòng rồi vỡ òa ra, và cứ thế mưa rơi, mưa rơi theo những âm điệu riêng của nó, một thứ âm điệu lạnh lùng...

Rồi mỗi lúc như vậy cô lại ở bên nó, nhẹ nhàng lắm, cô cố gắng vươn tay ra làn mưa, có lúc ùa ra như một đứa trẻ cứ đùa giỡn, vút bay, từng hạt mưa rớt qua khóe môi, một nụ cười trong mưa lạnh... Cô nói rằng cô yêu mưa lắm, tất cả mọi thứ xung quanh cô chỉ có mưa thôi, chỉ có mưa là thật gần gũi, chỉ có mưa trò chuyện với cô mỗi khi nó tới, chỉ có mưa hát cho cô nghe bằng những âm điệu của một bản piano buồn trầm bổng kiêu sa. Mưa thì thầm với cô thay anh mỗi khi anh không kề bên. Mưa! Những cơn mưa ấy đến với cô không cần cô phải gọi phải tìm nhẹ nhàng đưa những giọt nước lăn dài qua cánh tay nhỏ. Cô yêu mưa từ khi không còn nhìn thấy được nữa và trong mưa cô vẫn hằng ước... giá như được lại nhìn thấy mưa dù chỉ một lần...

Cuộc phẫu thuật diễn ra ngay sau đó, cô quá yếu rồi nhưng nó vẫn cố gắng thử. Cửa phòng bệnh khép lại.

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 2: Bóng tối

Yêu em một ngày không có nắng - Kì 1: Bị bỏ rơi

Đã lâu rồi mưa không ghé qua đây, đôi khi gió thổi mạnh, đôi khi mây chợt tới nhưng tất cả chỉ là chút gì đấy gửi gắm của cơn mưa nhỏ, cơn mưa đi xa quá để lại một bầu trời đêm với hàng ngàn giọt lệ mưa vương vấn cứ lấp lánh rọi ánh sáng hắt hiu lên bầu trời yên lặng. Cô gái không ngủ, cô nhớ mưa quá, cứ mỗi lần như thế nó lại buồn, nó ghét mưa rồi nhưng nó mong mưa tới mau đi...

Và từng giọt lại tí tách qua ô cửa, thêm những giọt nữa rơi trên nóc nhà, hàng ngàn giọt rơi vội vàng mang cái mát lạnh ùa vào khắp phòng ngủ. Cô chợt tỉnh, chợt vui, đứng bên ô cửa sổ cô đưa tay ra hứng những giọt mát lạnh và cứ thế ngủ thiếp đi bên khung cửa, ngủ bên khung cửa sổ của riêng cô, khung cửa sổ mưa... Còn nó thì thức, nó thức suốt đêm hôm ấy, đứng ở dưới khung cửa, trong cái bóng tối từng dòng nước tuôn mạnh lên không trung để rồi rơi vội vàng đọng lại bên khung cửa sổ, nó đã là cơn mưa của riêng cô từ lúc nào.

Rồi mưa cũng về, mưa lại dịu dàng ghé qua ngôi nhà nhỏ, một sớm mai ấy, nó thấy cơn mưa tới bên nó thật đẹp, thật nhẹ.Chạy thật mau qua bậc tam cấp chạy vội vàng qua những bậc cầu thang, nó dừng lại trước cửa phòng cô, nhẹ nhàng mở cửa và sau cánh cửa ấy nó nhìn thấy cô ngủ vùi bên khung cửa. Nó muốn nhìn thấy cô thêm một phút nữa như mỗi lần nó gọi cô dậy, chỉ một phút ngắm nhìn cái tình yêu không phải của nó. Cô vẫn đẹp lung linh và dịu dàng quá, gối đầu bên cánh tay nhỏ, từng làn tóc vương trên khuôn mặt trắng hồng xinh xắn. Một phút giây bình yên, phút giây hạnh phúc của riêng nó và bước mau hơn, nó sợ mưa sẽ ngừng rơi mất, nhẹ nhàng lay cô dậy, tưởng chừng cô sẽ kéo tay nó như bao lần khác hai người đi bên nhau vui đùa trong mưa nhưng cô vẫn không dậy, hờ hững với cơn mưa, cô vẫn ngủ, nó lay thêm lần nữa, rồi lần nữa... lay mãi mà cô không dậy...

***

Trong cơn mưa ấy, nó cõng cô chạy vội trên đường, đường trơn quá, đường cứ giữ chân nó lại, mưa giận hờn tuôn mau hơn.Nó lao đi trong lặng câm, cô gái vẫn không thức dậy vô cảm để những giọt nước tuôn qua kẽ tay... Một lần nữa màu trắng buồn lại bao trùm không gian ấy, mưa theo cô tới tận nơi này, mưa gọi cô, mưa ở đó như muốn hất tung cái cửa sổ, buông những giọt dài trên kính, mưa khóc!

Nó ngồi bên khung cửa, ngồi cạnh cô như ngày nào, như ngày nào đó cô kéo nó vào cuộc sống của cô nhưng giờ đây nó muốn níu cô trong cuộc sống của nó. Tiếng mưa ngày xưa hòa theo nhịp đập con tim bản tình ca cô dành cho nó. Giờ đây mọi chuyện đã khác, mưa làm con tim nó tan nát, chợt nhận ra tình yêu trong mưa không đẹp như tình yêu trong những câu hát.

Đã bao nhiêu lần cô làm nó sợ, cô cứ ngất đi bên cạnh nó, cứ yếu dần nhưng rồi cô vẫn tỉnh lại mà sao giờ đây không còn là như thế nữa, ở cạnh cô nó thấy ấm áp, ở bên cô nó thấy như cô đang dành tình yêu cô nó... hạnh phúc! Nhưng hạnh phúc màu hồng nay sau cơn mưa đã chìm trong bất hạnh...

Nó đã từng là nó, đã từng là một con người mờ nhạt trong cuộc sống này và có khi cho đến bây giờ vẫn vậy, ngồi trước cô, nhìn cô xa dần cuộc sống của nó mà sao vô dụng quá.

Đã nhiều lần nó thấy cô giấu nó mà khóc, nhiều lần thấy cô yếu đuối quá, cô đã phải chịu nhiều nỗi buồn quá rồi, những nỗi buồn mà đáng lẽ một con người mỏng manh ấy không nên có thế nhưng cuộc sống vẫn trớ trêu, vẫn khép hi vọng cho cô và nó, không có một chút ánh sáng nào dù là le lói, chẳng có ai tình nguyện hiến đi đôi mắt của mình cả.

Nhưng chính nó cũng không dám. Có quá nhiều mâu thuẫn trong nó. Muốn nhìn thấy cô tới cuối cuộc đời, nhìn thấy ttình yêu của một người thế chỗ, tình yêu mà nó ước ao ghen tị khi lần đầu gặp cô, nó sợ khi cô nhìn thấu... Nhưng giờ đây đôi mắt của nó sẽ phải tiếp tục nhìn ai trong cuộc đời này nữa? Sẽ nhìn thấy tất cả, nhưng thiếu tất cả... đôi mắt... mưa!

Cuộc phẫu thuật diễn ra ngay sau đó, cô quá yếu rồi nhưng nó vẫn cố gắng thử. Cửa phòng bệnh khép lại. Nó không hối hận, nó nhắm mắt khép cái ánh sáng cuối cùng trong cuộc sống, khép những hình ảnh ký ức về một khuôn mặt nhỏ tận sâu đáy lòng...

***

Cửa phòng hé mở, sau cuộc phẫu thuật là đằng sau những nỗi buồn là thêm vào những hi vọng. Cô gái đã tỉnh, yếu ớt dựa vào thành giường bệnh. Người ta đặt tay lên tháo từng lớp băng mỏng quấn quanh đôi mắt của cô, từng lớp rồi từng lớp, cô không dám mở mắt nữa. Mọi người đi ra hết để cô lại một mình trong phòng, cô ngồi hẳn dậy mắt vẫn còn khép, cô cảm nhận không gian theo cách mà cô vẫn thường cảm nhận, lắng nghe, cảm nhận những âm thanh nho nhỏ có tiếng người nói xa xa trong hành lang bệnh viện, có tiếng ai đó đang thì thầm, có tiếng gió thổi nhẹ quá và mưa, tiếng của mưa bên khung cửa sổ.

Cô nheo mắt, khẽ hé đôi mi dài, từng tia sáng ở đâu len lỏi qua làm cô chói lòa, nhắm nghiền lại, cô không dám mở mắt, bóng tối mượt mà quá, bóng tối yên bình. Tiếng mưa lại rơi, mưa một mau hơn, mưa gọi! Và rồi một lần nữa, cô cố gắng mở mắt ra, qua cái chói lòa ấy, cảnh vật hiện lên mờ mờ, cứ mờ ảo không rõ nữa.

Khung cửa sổ trắng và mưa nữa, cô nhìn thấy mưa rồi, mưa đẹp và dịu dàng quá, từng hạt nhỏ long lanh như pha lê rơi rớt trên bầu trời thăm thẳm để chợt tan thành nghìn mảnh nhỏ, mưa đấy, mưa lung linh quá, hạt mưa lặng lẽ rơi xuống nơi đây mưa có vui như cô lúc này...

Ngắm nhìn cơn mưa, mưa làm trắng xóa một khoảng không vô tận, mưa đẹp nhưng sao buồn quá, cô vẫn muốn được ngắm mưa cơ mà sao giờ đây những giọt nước mắt của đôi mắt này cứ tuôn vậy. Tự nhiên mưa làm cô đơn quá, tự nhên mưa lại rộng lớn quá, mưa giờ đây như thiếu vắng đi một cái gì, một cái gì quan trọng, một cái gì ấm áp...

Phải là anh, là người lần đầu tiên xuất hiện bên cô đã hứa và giữ lời hứa, là một người lạ mặt nhưng thân thuộc, người cô chưa từng một lần nhìn thấy, cô biết chứ, biết anh không phải là một bóng hình thế nhưng anh lại yêu cô nhiều đến thế.

Những cảm giác anh mang cho cô tựa như hạnh phúc, đơn giản thôi, nhỏ bé thôi nhưng tràn đầy trái tim cô, không biết cô đã yêu anh từ lúc nào, không biết từ bao giờ anh đã trở thành người quan trọng nhất lấp đầy trái tim cô, có bao lần cô muốn nói ra nhưng lại sợ anh của là một giấc mơ sợ anh biến mất nhanh như khi anh tới.

Bàng hoàng! Chợt cô nhận ra rằng anh mới là ước mơ của cô, anh mới là người cô muốn nhìn thấy, là anh chứ không phải thứ ánh sáng này không gian này là anh chứ không phải cơn mưa nào cả. Cô giật mình trong những giọt lệ rơi vội vàng, sợ hãi cô quay người lại thật mau, quay người lại bỏ lại cơn mưa, cô tìm anh, anh đang ở nơi nào.

Chợt cô thấy một bóng hình, một người con trai gầy gò với khuôn mặt nhỏ trắng có phải là khuôn mặt mà cô vẫn thường chạm tay vào trong mỗi giấc mơ. Phải là anh không vậy, phải là người cô yêu dấu không, đúng anh rồi, cô cảm nhận được hơi ấm của anh, cảm nhận được tình yêu của anh đang chảy trong căn phòng này, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy...

Đôi mắt ấy, đôi mắt ấy đâu rồi, sao chỉ có dải băng trắng mỏng manh vậy. Trái tim thắt lại, sự bàng hoàng vỡ ra. Từng hàng nước mắt chảy mau thấm đẫm bờ mi đôi mắt cô đang nhìn là đôi mắt của anh. Không, không còn là đôi mắt nữa rồi sự hi sinh lớn lao quá khiến nó đã trở thành trái tim, một trái tim sống anh gửi vào ánh mắt cô.

Nghẹn ngào, cô nhìn anh thật lâu, cố gắng mím chặt môi để tiếng nấc không thành lời, bóng anh càng ngày càng mờ nhạt, có phải nước mắt làm anh mờ phai đi, cô dụi mắt, gạt những giọt lệ, bóng anh mờ nhạt quá, mờ dần, mờ dần rồi mất hẳn...chỉ còn lại một màu đen tối lạnh lẽo.

Sợ hãi, cô gọi anh, cô muốn gọi anh thật to, muốn nói với anh là cô yêu anh lắm, muốn nói với anh mà sao không nói thành lời, cố gắng đưa tay ra, cô muốn chạm vào khuôn mặt anh lần nữa, một giọt nước mắt trong hàng ngàn giọt đang lăn trên khóe mắt rơi xuống nền nhà vỡ vụn rồi ra đi mãi mãi...

***

Trong không gian ấy, nơi khung cửa ra vào, nó đứng lặng yên, ngập ngừng. Bóng tối lạ lẫm, nó chưa quen với bóng tối này, người ta ở đâu chạy vào đẩy nó sang một bên, cố gắng nghe ngóng, nó lắng nghe những âm thanh hỗn độn mà trong lòng rối rắm.

Người ta đang làm gì... có tiếng trầm trầm ở đâu đó vang lên! Nó khóc trong câm lặng, tí tách tí tách giọt mưa vẫn đang rơi...

***

Người ta bỏ nó lại trong ngôi nhà nhỏ, cô đơn, lặng câm, cứ bước rồi lại ngã, cứ ngã dúi trong bóng đêm sâu thẳm, ngày cũng như đêm, không một ánh sáng không một hi vọng, không một nụ cười, ngồi bên hiên nhà mặc cho những giọt mưa ùa vào mặt giá lạnh.

Mưa rơi bên bờ vai, buông xuống cánh tay đang ôm chặt quyển nhật ký ướt đẫm... một bản piano buồn vang lên trong ngôi nhà nhỏ vô hồn từng phím đàn ngân lên trong mưa chợt ẩn chợt hiện rồi nhỏ dần... nhỏ dần...

Có tiếng cô gái nhẹ nhẹ vang lên "Em muốn nói với anh một điều..." Mưa còn rơi, trong cơn mưa có bóng ai đang cười với nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro