Yêu em mùa thu ( complete)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc nhưng đừng nên suy ngẫm ^^, truyện này cũng nhẹ nhàng thôi mà :D

----------------------------------------------------------------

Yêu em mùa thu

   Đó là một ngày đầu thu, tuy thế,mặt trời vẫn mang đến những tia nắng gay gắt, nóng bỏng, xuyên qua những kẽ lá và dệt thành những tấm thảm lấm tấm vàng trên những con phố xưa cũ. Tôi thả bộ, thong dong, như chàng lãng tử xa xưa đang đi tìm nguồn vui sống. 

 Đối với một kẻ như tôi, thì “công việc” thả bộ này chẳng bao giờ là nhàm chán. Bỏ lại bài tiểu luận dang dở, vài công thức khó nhằn , tôi ra khỏi căn nhà trọ ngột ngạt chán ngấy.

  Tôi nghĩ đến em.

Có lẽ giờ này em đang ngồi trên giảng đường, đang chăm chú nghe giảng, hoặc, có khi em chui xuống cuối lớp ngồi và làm một giấc khò khò cũng nên. Với tính cách của em thì dám lắm.

Tôi đã từng ghét em. Ghét ngay từ lần đầu gặp mặt. Cái lần mà Nam, thằng bạn cùng phòng, dẫn em về giới thiệu  “Viên,người yêu tao”. Tức thì em từ sau lưng Nam, nhảy xổ ra kèm theo một tràng liến thoắng “Chào anh ạ, anh Thái. Những ai tên Thái đều rất thông minh. Em nghĩ là anh cũng thế. Nhưng mà nhìn anh có vè khó gần.”  Em nói không suy nghĩ gì. Thế mà lại đúng. Vấn đề là tôi không thích thái độ của em, chẳng ai lại đi nói thẳng toẹt đánh giá của mình về người đối diện trong lần đầu gặp mặt cả. Với lại, tôi không thích mẫu con gái nói nhiều, vì kèm theo đó họ thường làm ít hơn những gì mình nói.

 Rẽ vào quán nước bên lề đường, tôi lấy một cái ghế nhựa đặt xuống gần gốc cây, chỗ nhiều bóng râm nhất, rồi gọi một ly trà đá. Chị chủ quán đon đả mang ra và hỏi tôi có dùng hạt dưa không? Tôi từ chối. Thực ra không mấy khi tôi ngồi những quán nước ven đường, nhưng trong một chiều thu có nắng và tản bộ thế này thì sao lại không nhỉ? Tôi nhấp một ngụm trà rồi nhìn ra phía đường, nhưng đầu óc vẫn lởn vởn bên em.

 Lần thứ hai. Em đến tìm Nam, hắn đi đá PS vẫn chưa về. Tôi không thoải mái lắm nhưng vẫn bảo em vào nhà ngồi chờ, rồi lấy nước cho em. Em đón lấy cốc nước và mỉm cười thật rạng rỡ nói rằng cám ơn tôi. Tôi không thích nụ cười ấy, nó làm tôi thấy khó chịu, không hiểu sao…

 Đỡ khát, là em bắt đầu nói. Em nói là tôi nên mở cửa sổ ra cho thoáng, nói là khi ở nhà tôi không cần mặc áo sơ mi mà mặc áo phông cho thoải mái, nói là căn phòng thật gọn gàng ngăn nắp, chắc chắn là do tôi dọn dẹp chứ “ông Nam” còn lâu mới làm…Tôi để yên cho em nói mà không bình luận gì. Cho đến khi em cầm cái khung ảnh có hình con chó nhỏ màu trắng lên ngắm nghía, và làm rơi. Vỡ tan. Thì tôi nổi xung lên và nhìn em căm ghét. Lần thứ hai gặp mặt, tôi đuổi em ra khỏi nhà. Em còn chưa kịp nói xin lỗi tôi.

 Tối hôm đó, tôi nhận được tin nhắn từ dãy số lạ, là em. Em nói em lấy số của tôi từ Nam, em bảo em xin lỗi và sẽ mua đền cho tôi khung ảnh khác. Nam cũng nói thêm vào “Viên đâu có cố tình, ông hẹp hòi thế, chỉ là cái khung ảnh cũ”.

 Đó đúng là cái khung ảnh cũ mà chị gái đã qua đời tặng tôi, khi tôi học tiểu học. Ở nhà chị gọi tôi là thằng Cún, sau khi chị mất, chẳng ai gọi tôi như thế nữa. Tôi rất quý nó,  khi lên Hà nội học Đh, tôi đã mang nó theo cùng. Viên không biết điều đó, không thể trách em. Tôi nhắn tin lại bảo không cần mua đền và rằng tôi xin lỗi vì quá nóng nảy khi đuổi em ra khỏi nhà. Trong thâm tâm, tôi vẫn thấy em thật phiền phức vì lần đó cứ nhắn tin xin lỗi mãi…

 Sau lần đó, em vẫn đến căn nhà trọ của chúng tôi. Nhiều lần cùng với Nam, cũng có khi đến chỉ để chờ gặp anh người yêu ham điện tử không thèm nhắn tin hay gọi điện cho em. Em vẫn cứ lại nói nhiều, nhưng cũng không động vào đồ của tôi như lần trước nữa.

 Lúc đầu tôi còn thấy phiền vì em nói nhiều quá, con gái sao mà nhiều chuyện đến thế. Mà em lại có thể thoải mái kể những chuyện không đầu không cuối cho tôi, một người không thân quen, chỉ là bạn cùng phòng của bạn trai. Sau tôi quen dần, chưa thấy em đâu mà đã nghe thấy tiếng ngoài cổng vọng vào. Thôi thì mặc kệ, chỉ cần mình không quan tâm.

 Lần đó , thấy đồ chưa kịp giặt do tôi bù đầu bù cổ với đống tài liệu, còn Nam thì nằm ngáy o o, em hăng hái xắn tay vào. Em còn hát nữa,giọng hát của em thật khó nghe. Tôi nghĩ thế đấy, vậy mà em đâu để ý đến ai, cứ vậy là hát, rồi cười nói một mình, nhiều lúc tôi còn tưởng em hâm. Nhưng tất cả chỉ là tôi nghĩ, bởi tính tôi vốn ít nói, không thích bộc lộ với ai. Đương nhiên tôi càng ít nói với em “Không phải đổi tượng, không quan tâm”. Đến lúc giặt xong đống đồ bẩn thỉu, em vật vã với cái chậu to mà không cách nào nhấc lên mang ra sân phơi. Em gọi tôi giúp, vì “ông Nam đang ngủ”. Tôi miễn cưỡng rời khỏi bàn.

-      Ồ anh khỏe thật đấy, đúng là con trai có khác. Hì hì. – Em nhoẻn miện cười tươi hết cỡ.

Lại nụ cười đó, tôi không thích một chút nào…

 Em cám ơn rồi cúi xuống lấy đồ phơi lên dây, tôi quay người, định vào làm tiếp, nhưng cũng thấy ái ngại bởi người ta đã giúp mình giặt đồ, chả lẽ đến phơi cũng bắt người ta làm cả. Nên tôi cũng cúi xuống lấy đồ lên phơi.

 Lúc cả 2 người cùng cúi xuống, tôi giáp mặt em.Tôi vội ngẩng lên, còn em thì vẫn tiếp tục lấy đồ, khuôn mặt em nhìn từ góc độ này thật đẹp, tôi chợt nghĩ. Em khẽ chớp lông mi rồi ngẩng lên, thấy tôi đang nhìn, em ngẩn ra, rồi cười hỏi “Mặt em có gì à anh Thái?” . Ôi sao mà tôi ghét, ghét nụ cười này đến thế! Tôi vứt toẹt cái áo trên tay xuống chậu, rồi thẳng bước vào nhà…Để mặc em ngẩn ngơ không hiểu gì.

“Mình còn nhiều thứ phải hoàn thành! Không phải đối tượng, không quan tâm!!!”

Nhưng chẳng phải tôi vẫn luôn để ý đến em đó sao?????????

 Tôi bắt đầu tránh ở nhà những lúc em đến. Nam thắc mắc cười bảo sao dạo này tôi tâm lý thế, để hai người họ có không gian riêng. Tôi chẳng nói gì. Lý do thì đến tôi cũng không hiểu nổi.  Phải có đến cả tháng tôi tránh mặt em như thế. Có lẽ với em điều đó càng thoải mái, em càng dễ tâm sự với Nam hơn. Nhưng còn với tôi, tôi thấy người như kiến cắn, nhiều lúc lại bực bội, thấy không yên.

 Lần đó, khi biết em đến, tôi cũng định ra khỏi nhà, Nam thì vừa ngủ dậy, còn đang mặc áo, hắn bảo tôi ra mở cổng hộ . Tôi bước ra, thấy em đứng ngoài cổng, tóc tai xõa xượi bết vào má, khuỷu tay và đầu gối em đều chảy máu. Tôi vội chạy nhào đến mở cống,vòng tay qua người em dìu vào trong nhà, lần đầu tiên tôi gần một cô gái đến thế, thật lạ! Tôi nghe mùi hương em hòa lẫn mùi mồ hôi nóng hổi.

 Vừa xuống bến xe bus gần nhà chúng tôi, em bị một chiếc xe máy đâm nhẹ, em ngã xuống, tên thanh niên trên xe chỉ ngoảnh lại xin lỗi rồi phóng đi luôn. Em tập tễnh cố đi đến nhà tôi. Thấy em đau, tôi tê tái. Nam ngồi bên em vỗ về, lấy khăn lau máu và bôi thuốc cho em. Em cười bảo “Ông Nam hôm nay dịu dàng thế, không đi chơi điện tử nữa à?”. Tôi quay mặt đi, giấu trong lòng một cảm giác vừa thức dậy. Tôi muốn người ngồi bên em là tôi…

 Cốc trà đá gần cạn. Tôi đứng dậy trả tiền rồi quay gót về nhà trọ. Đã xế chiều, người cũng đông đúc, những chiếc xe ga gầm rú, tiếng rao vặt nhiều hơn tranh thủ lúc người ta đi làm về. Nhà trọ của tôi gần trường em, hay là…

 Tôi đứng trước cổng trường em, giữa bao nhiêu sinh viên đang rảo bước, tôi tìm bóng em. Tìm chỉ để nhìn, thế thôi…

 Ai đó vỗ nhẹ vào lưng tôi.

-      Anh Thái! Anh làm gì ở đây. Bạn anh học cùng trường em à? Lạ ghê, lần đầu em gặp anh mà không phải ở nhà bọn anh đấy!

 Em!  Em đang đứng cạnh tôi và nói chuyện với tôi.

-      Ùh, tôi…anh đợi bạn.

-      Bạn anh học khoa nào? Lớp nào?- Em vừa hất mái tóc dài vừa hỏi.

-      À uhm, hình như hôm nay hắn không đi học. E …em đi gặp Nam bây giờ hả?

-      Dạ không. Chiều nay anh Nam nói bận gì đó.Chắc lại điện tử thôi. Anh định về bây giờ à? Hay anh em mình đi hóng gió đi, dạo này anh Nam chẳng đưa em đi đâu cả.

Tôi chưa bao giờ hình dung đến tình huống này, quá bất ngờ, quá tuyệt vời. Tôi nói em chờ vài phút, tôi chạy vòng về lấy xe rồi đưa em đi. Em gật.

  Ngồi sau xe tôi, em không nói gì. Bình thường em vẫn nói nhiều lắm. Tôi muốn nghe giọng em…Tôi cũng lấy làm lạ với chính mình, là tôi, là tôi đã ghét em trước, ghét em nói nhiều, ghét em làm vỡ khung ảnh kỷ niệm của chị tôi, ghét em cười với tôi, ghét em đã khiến tôi không là tôi…Còn em, em vẫn vô tư, em vẫn là em. Và… vẫn là người yêu của Nam…!!!

-      Em…sao không nói gì? – Tôi hỏi.

Qua tiếng gió, tôi nghe tiếng cười nhẹ của em:

-      Em biết là anh hơi khó chịu với em, vì em nói nhiều. Nên hôm nay em định nói ít đi một chút, cho anh bớt ghét em một chút.

-      Sao em nghĩ là anh ghét em?

-      Anh Nam nói không phải đâu, nhưng em cảm thấy thế.

Im lặng.

 Trời mùa thu, khi đã xế chiều, thì làn không khí hơi lành lạnh từ đâu lan tỏa, thay cho cái nóng lúc trưa. Gió về nhiều và ào ạt.

 Tôi nói, cố tình để gió cuốn trôi đi.

-      Dù trước kia anh không thích em … nhưng bây giờ thì khác…

Tôi dừng xe ven hồ Tây, nhìn về phía sau. Em ngồi đó, ngoảnh mặt ra phía hồ, một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của em ánh lên chút nắng cuối cùng, tỏa ra sự ấm áp.

Em lấy tay vén mớ tóc lòa xòa gài vào tai, và khẽ reo lên:

-      Hoàng hôn thật đẹp!

Rồi lại mỉm cười với tôi. Tôi ghét, à không, tôi rất yêu, yêu nụ cười của em.Hình như tôi đã chịu thành thật với lòng mình. Giá như thời gian ngưng lại…

 Khi tôi đã thành thật với lòng mình, cũng là lúc, tôi biết mình phải dừng lại tình cảm này thôi, trước khi nó kịp bùng cháy .

                                             *     *     *

 Một tối, Nam về muộn. miệng hắn sặc mùi bia. Hắn say và nôn mửa, tôi lại gần lau miệng cho hắn thì hắn đẩy tôi ra, bắt tôi phải gọi cho Viên. Muộn thế này, hắn định hành hạ Viên khi bắt em từ nhà trọ em sang bên này chắc? Tôi để hắn nằm lảm nhảm, rồi phóng xe đi đón Viên.

 Em đang ngủ say. Tôi gọi. Em vội chạy ra và thoăn thoắt leo lên xe tôi. Đêm thu lạnh lẽo, em co người phía sau xe tôi, tôi nói em ôm tôi cho đỡ lạnh. Em từ chối và bảo:

-      Không được, không được. Em là hoa đã có chủ…hihi. Anh Nam say thế nào hả anh? Cũng đôi lần anh ấy uống bia, nhưng có say như hôm nay đâu nhỉ?

Nghe giọng em, tôi biết em đang lo lắng, chỉ là tính em vốn lạc quan, hay là em cố tình tỏ ra như thế?

-      Sinh viên ngồi uống bia vui vẻ bạn bè với nhau là chuyện bình thường thôi em. Chắc hôm nay có chuyện gì buồn lắm nên hắn mới thế. Hắn đang cần em lắm.

-      Dạ…em biết…

 Đêm đó, em ngồi bên giường trông Nam suốt. Hắn say bét nhè, thi thoảng mơ ngủ lại lảm nhảm mấy câu mà tôi không rõ, em cũng không rõ, nhưng em cứ nắm lấy tay hắn, “em biết mà, em hiểu rồi”.

   Tôi nằm trên chiếc ghế gỗ dài, trằn trọc không ngủ được.

  Một đêm thu lạnh lẽo...

      *         *         *

 Nam về quê. Hắn nói hắn bận việc gia đình. Tôi hỏi, hắn cười buồn rồi nói. “Bố mẹ tao ly dị”. Xong, hắn vác balo đi, không nói bao giờ sẽ quay lại.

  Em liên lạc với hắn mãi không được, bèn đến nhà trọ tìm. Tôi bảo hắn về quê, gia đình hắn có chuyện, em nói thì ra hôm nọ, hắn đã nói với em trong cơn say, vậy mà em không nghe ra. Chỉ là hắn đi đột ngột quá, lại không nói gì với người yêu hắn, là Viên.

  Em ngồi lại một lát rồi đi, tôi thấy bóng em khi bước ra cửa hơi nghiêng ngả, tựa hồ không biết níu vào đâu. Tôi bât dậy, nắm lấy tay em,  kéo em vào trong lòng, nói “Không sao không sao, Nam giải quyết xong chuyện gia đình rồi sẽ quay lại ngay, hắn không nói với em vì nghĩ rằng em sẽ lo lắng”.

 Em òa khóc. Em khóc thổn thức, nức nở. Em nói hắn vô tâm, nói hắn không biết như thế càng làm em lo lắng hơn sao??? Em cũng tự trách mình, người yêu đang buồn khổ như vậy mà em không hay biết .Tôi không nói gì, chỉ lấy tay đỡ lấy từng giọt nước mắt nóng hổi của Viên…

   Đã gần một tháng trôi qua, vẫn không nghe tin tức gì từ Nam. Gọi cho hắn thì máy không liên lạc được. Gặp mấy tên cùng lớp hắn để hỏi thăm cũng không ai biết gì. Tôi nghe Nam nói quê hắn ở Quảng Ninh, nhưng đất  Mỏ mênh mông, tôi biết tìm hắn ở đâu? Người lo cho hắn nhất là Viên, em hay hỏi tôi về tin tức của hắn, mỗi lần tôi nói vẫn chưa có tin gì, tôi lại thấy đôi mắt long lanh của em tối sẫm lại, khóe miệng xinh của em mím vào, thôi không còn nụ cười rạng rỡ…

     Tôi đau!

  Lục tìm trong đống sách vở của hắn, tôi thấy rơi ra một tờ giấy cũ, giấy báo đỗ Đh từ 3 năm trước, có ghi rõ địa chỉ. Không kịp nhìn xem mấy giờ, tôi lấy xe phóng đi ngay.

                                         ***

   Nam bảo đã xin thôi học, sẽ ở lại quê trông coi của hàng văn phòng phẩm nho nhỏ của gia đình, rồi cưới một cô vợ gần nhà. Tôi nói hắn hâm thật rồi, chỉ 1 năm nữa là ra trường,sao không cố gắng. Hắn nói không thể để mẹ một mình, bố bỏ đi theo người đàn bà khác, hắn cũng đi nốt thì ai chăm sóc mẹ. Mẹ hắn vẫn luôn đau ốm.

 Nhìn ánh mắt buồn bã nhưng vẫn ánh lên vẻ cứng cỏi của Nam, tôi không nhận ra thằng bạn cùng phòng- đứa ham chơi hơn ham học, đứa hay vứt quần áo sách vở lung tung để tôi hay Viên phải dọn. Đứa lúc nào cũng bảo tôi “Yêu đi, đừng lủi thủi cho phí tuổi xuân”, hay “Học trâu như mày thì lấy ai cầy ruộng?”. Bây giờ tôi lại thấy phục hắn, phục cho quyết định của hắn.

  Nhưng…

-      Thế còn Viên? Viên lo cho mày lắm, biết không?

-      Đành vậy, tao không thể để Viên phải khổ theo tao. Mày nhắn với Viên rằng tao xin lỗi em và nói em hãy chú tâm học hành rồi bắt đầu lại với một ai đó khác.

     Tôi ra về mà lòng nặng trĩu tâm trạng. Tôi sẽ nói sao với em? Em sẽ phản ứng thế nào? Nếu Viên không còn là người yêu của Nam nữa, liệu tôi có thể…

  Tôi thấy tội lỗi ngay khi vừa có ý nghĩ đó.

                                              ***

  Nghe tôi truyền đạt lại lời Nam. Thật ngạc nhiên là em không hề rơi nước mắt ngay sau đó. Nhưng tôi biết tim em đang tan ra thành trăm mảnh. Môi em run run, và mắt em như ngàn mảnh gương chao đảo. Em nói em hiểu và chấp nhận quyết định của Nam. Em nói rằng em yêu Nam chính vì sự kiên quyết trong những vấn đề quan trọng, và em nhận thấy sự chín chắn đàn ông ẩn trong con người có vẻ nhác lười ấy. Lần đầu em thấy Nam, là khi cổng trường em có vụ ẩu đả, một tên côn đồ đâm một trong hai sinh viên trong trường. Thấy cậu ta gục trong vũng máu, những sinh viên khác sợ hãi tránh xa, mặc cho cậu bạn còn lại cầu xin giúp đỡ, họ sợ nếu cứu giúp thì sẽ liên lụy đến mình. Tức thì Nam xông tới,cùng cậu sinh viên kia đỡ người bị đâm lên xe đi bệnh viện. Tim em bắt đầu thổn thức.

Em đã yêu Nam như thế sao?

                                               ***

 Một mùa thu nữa đến.

 Tôi bận bù đầu bù cổ cho luận án Tốt nghiệp. Em cũng lao vào học hành chăm chỉ cho năm thứ 3. Thỉnh thoảng tôi vẫn đứng xa xa, phía đối diện cổng trường em, tìm bóng em. Em đã lấy lại được nụ cười tươi vốn có, và đôi mắt em lại long lanh, em vẫn nói nhiều như thế. Dường như chuyện đã qua đã ngủ trong tim em rồi.

 Chúng tôi vẫn nhắn tin cho nhau hỏi thăm tình hình, nhưng em không đến nhà trọ tôi nữa, tôi biết em sợ khơi lại kỷ niệm buồn và cũng bởi chẳng có lý do gì khiến em phải gặp tôi.

                                               ***

  Ba năm trôi qua. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên, thỉnh thoảng tôi hẹn gặp em đi café chuyện phiếm.Tôi vẫn đứng bên đời em, luôn dõi theo em. Viên trở thành một nhân viên ngân hàng duyên dáng, còn tôi làm ở phòng Kế hoạch cho một công ty Đầu tư. Em bây giờ vẫn hay nói và cười nhiều, nhưng không còn là những câu chuyện không đầu không cuối như hồi xưa nữa. Em trưởng thành và chín chắn hơn rồi.

 Tôi không muốn giấu diếm mãi tình cảm của mình dành cho em. Tôi không muốn phải hối hận vì không bày tỏ lòng mình. Tôi muốn cho mình một cơ hội, và cả em nữa. Đã đến lúc em cần phải biết tôi yêu em đến thế nào?

                                               ***

   Một chiều chủ nhật cuối thu, gió heo may lành lạnh, trong quán café nhỏ nơi cuối phố, tôi nắm lấy bàn tay em, và khẽ nói với em…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro