Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Từ trước tới nay tôi luôn là người thay thế sao?

-....

- Là tại sao chứ? Rõ ràng là cậu chưa quên được người cũ nên mới chấp nhận mối quan hệ rẻ tiền này sao?

- ...

- Cậu trả lời tôi đi đừng im lặng như vậy nữa!

- Bây giờ cậu muốn nghe cái gì?

- Từ trước tới nay cậu đã từng yêu tôi chưa? Dù chỉ một giây một phút thôi cũng được!

- Tôi xin lỗi...

- Cậu không cần nói nữa đâu, tôi hiểu rồi, từ nay về sau hy vọng chúng ta không dây dưa gì với nhau nữa, tôi mệt rồi!

- Cậu...

Nói xong tôi liền rời khỏi, đây là nơi chúng tôi gặp gỡ lần đầu tiên, cũng là nơi bắt đầu một mối tình rẻ mạt đến độ chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy kinh tởm, tôi luôn là người nhường nhịn cậu, trước sau như một, vậy thứ tôi đổi lại là gì?Là một mối tình bố thí từ cậu sao?

Thật nực cười, một đứa có niềm kiêu hãnh như tôi lại vì cậu mà hạ mình, vì cậu mà trở nên dịu dàng, cũng vì cậu mà tâm trạng thay đổi thất thường...

Có trời mới biết để nói ra những lời đó trái tim tôi sớm đã vỡ vụn từ lâu rồi, nó sớm đã không còn nguyên vẹn nữa, làm gì có mối tình nào mà một bên phá một bên hàn gắn lại như thế này bao giờ?

Từ khi thích cậu, tôi trong mắt mọi người dường như đã thay đổi, bạn bè tôi nhận xét là không còn được nhìn thấy một lớp mang đầy vẻ kiêu hãnh và ngạo mạn nữa, tôi dường như đã trở thành một người khác vậy, trở thành kiểu người mà trước nay tôi luôn ghét bỏ, tất cả đều là nhờ có cậu?

Tôi núp sau một bức tường cách xa chỗ cậu đang đứng, ngồi sụp xuống, khóc thật lớn, mối quan hệ này tôi sớm đã biết trước kết quả rồi chỉ là tôi không ngờ nó lại đến sớm như vậy, mối quan hệ của tôi và cậu đã kéo dài hơn một năm, bắt đầu từ cuối lớp Mười đến nay cũng đã kết thúc lớp Mười Một rồi, tôi mới phát hiện ra tất cả những gì mình có với cậu chỉ là sự ngụy biện cho cái lý do không còn yêu người yêu cũ của cậu nữa.

Cậu gạt tôi hết lần này đến lần khác, trêu đùa tình cảm của tôi trong suốt một năm qua, tôi tự cảm thấy bản thân thật rẻ mạt, tôi ghét sự rẻ mạt ấy, tôi yêu cậu nhiều đến vậy mà, đến cả người ngoài nhìn vào cũng biết tôi yêu cậu nhiều đến mức nào, một đứa con gái chưa đầy mười bảy tuổi, bước vào một mối quan hệ chính thức nó lạ lẫm lắm, cậu là mối tình đầu của tôi, là mối tình tôi rất trau chuốt và chu toàn, ở bên cậu tôi luôn tỏ ra là người con gái dịu dàng và dễ mến, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc tôi liền phát hiện ra mối quan hệ này rất độc hại, nó khiến tôi suy sụp rất nhiều, về mặt tinh thần ở bên cậu tôi không hề cảm nhận được bản thân được trân trọng một cách triệt để, cậu hời hợt với tôi như nhưng cái cách cậu đối xử với người con gái khác lại nhu mì, cầu toàn, tỉ mỉ là cậu sợ họ bị tổn thương sao?

Tôi cũng bị tổn thương mà, tại sao cậu lại không sợ tôi bị tổn thương?

Rõ ràng tôi là bạn gái của cậu mà, tại sao cậu lại chưa từng trân trọng tôi thế, tôi yêu cậu nhiều đến vậy mà?

Cậu lạnh nhạt với tôi quá, tôi từng nghĩ là do bản thân chưa tốt nên cậu mới làm thế đến tận ngày hôm qua khi nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và Minh tôi mới nhận ra bản thân thực chất là đang bị trêu đùa tình cảm...

- Mày tính yêu con Nhiên khó ưa đó thật à?

- Tại sao mày lại nói thế?

- Tao thấy mày với nó quen nhau lâu rồi còn gì, mày đừng quên trước mày từng nói gì.

- Tao đâu có quên, tao quen nó chỉ là để lấp đầy khoảng trống mà người yêu cũ để lại thôi, nó ngu như vậy, làm sao nó chịu nổi khi xa tao?

- Mày đá nó đi, cái Linh nó sắp chuyển về đây học rồi đấy!

- Ừ tao đợi cuối năm rồi đá nó, lúc Linh về tao vẫn độc thân có như vậy mới quay lại được với Linh.

....

Tôi đứng bên ngoài nghe thấy tất cả những lời nói kinh tởm ấy của cậu và Minh, có trời mới biết lúc đó tôi đau đớn nhường nào, đến độ mà trái tim như muốn rỉ máu, nó gào khóc trong sự bất lực, phải tuyệt vọng đến mức nào thì nó mới trở nên như vậy?

Giờ tôi đã hiểu tại sao trong suốt khoảng thời gian yêu nhau cậu chưa từng nắm tay, ôm hôn tôi như các cặp đôi khác vẫn làm, đó là tại vì cậu vẫn chỉ luôn coi tôi là bạn, nói là bạn thì thật khiêm tốn nói cách khác thì cậu chỉ coi tôi là vật thế thân, nực cười đến mức độ đó cơ đấy!

Cậu cũng giống tôi, khi yêu sẽ yêu hết lòng đến khi biết bản bị phản bội thì không khác gì sống không bằng chết, nhưng rõ ràng cậu là người nói lời chia tay Linh trước mà, rõ ràng cậu là người phụ bạc Linh trước, vậy tại sao bây giờ cậu lại nuối tiếc như vậy?

Cậu là đồ độc ác, cậu xấu xa lắm!

Tôi lê xác sớm đã không còn cứng rắn như trước đi trên con đường dài đằng đẵng về nhà, trời bỗng đổ cơn mưa, to như trút nước, nước mưa rơi xuống nền đất lạnh lẽo như chính lòng người vậy, cứ như vậy mưa xối xả vào mặt tôi, cơ thể sớm đã ướt nhèm, tôi lang thang trên con đường có biết bao nhiêu kỷ niệm của cả hai, đến hơn tám giờ mới về tới nhà, cả người ướt như chuột lột.

Vú thấy tôi về muộn mà người còn ướt nhèm, tâm trạng lo lắng không thôi, vừa thấy tôi bước vào cổng vú liền cầm dù chạy nhanh ra ngoài, gương mặt lúc này mới thoải mái một chút, như một người mẹ quở trách con gái

- Tiểu thư, sao cô về muộn vậy, cô có biết tôi và quản gia lo lắng thế nào không, trời thì mưa lớn như vậy, nếu cô mà sảy ra chuyện gì chúng tôi sẽ không sống nổi mất!

Trái ngược với sự lo lắng của vú, tôi cảm thấy thật sự ấm áp, trong nhà này chắc chỉ có vú và quản gia lo lắng cho tôi nhất, bố mẹ tôi thì bận tối mặt, họ hết đi công tác rồi đến ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, thời gian họ ở nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, từ nhỏ tôi lớn lên bằng sự quan tâm yêu chiều của vú và quản gia, nên tôi coi họ như những người trong gia đình không có chuyện gì là tôi giấu diếm họ cả,  vú không có con nên coi tôi như con đẻ.

Tôi cười nói với vú

- Cháu không sao đâu, vú đừng lo nhé, cháu đói rồi.

- Vậy tiểu thư mau vào nhà tắm rửa rồi xuống ăn cơm, nhanh kẻo bị cảm!

- Được ạ.

Kéo theo tâm trạng não nề vào trong phòng tắm, tôi ngâm mình trong bồn tắm, mùi hương của sữa tắm dịu nhẹ lan tỏa cả phòng tắm, nó dường như biết tôi có tâm sự liền muốn dùng mùi hương xoa dịu đi vết thương lòng trong tôi.

Sau hôm nay tôi không muốn bản thân vì cậu mà trở nên sao nhãng, tôi phải quên đi cậu bằng mọi giá, tôi muốn quên đi người đang trêu đùa tình cảm của tôi.

Tình cảm một năm bỗng chốc nhẹ tựa lông hồng, cầm thì sợ tuột, giữ cũng chẳng xong....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro