Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm nước xong xuôi, Lisa liền bị ông La gọi lên phòng nói chuyện, Chaeyoung cũng không thể kéo cô lên giường, nhân lúc rảnh rỗi, cô đưa nàng vào trong hẻm nhỏ hôn một lúc lâu mới thả nàng đi.

Về đến nhà, nàng cảm thấy bất ngờ khi thấy một đôi giày của đàn ông được để trên kệ giày, còn có giày của Ye Jin.

Mẹ không cần đến quán bar à?

Nàng bước nhẹ nhàng vào phòng khách, đứng im nghe xem có tiếng động gì không, sau đó, có một giọng nói của một người đàn ông phát ra từ phòng trong. Lego đi đến dưới chân nàng, kêu meo meo meo meo, nàng ôm nó lên, ra khỏi nhà, đóng cửa lại, đi ra vườn hoa ở giữa sân, ngồi ở đó một lúc lâu.

"Lego em nói xem người đó có phải là người đàn ông đến nhà mình lúc trước không? Nhất định là người đó."

"Em nói xem, lần này, mẹ có nghiêm túc không?"

"Meo meo ~"

Không phải là nàng chưa từng gặp những người theo đuổi bà, nhưng những người trước bà đều từ chối, cũng chưa bao giờ có bạn trai cố định, mấy năm nay, hình như mẹ có một chút biểu hiện của sự cô đơn.

Thật ra nàng rất muốn có một người đàn ông đối tốt với bà, nàng không quan tâm người đời nghĩ gì, nàng chỉ muốn mẹ được một người yêu thương.

Lần này còn mang người đó về nhà, chắc là nghiêm túc rồi?

Lòng của nàng cảm thấy có chút chua sót, biết rằng bà đã vì nàng mà cố gắng làm việc rất nhiều, không chỉ là tiền bạc, còn có tình yêu, tối nay nàng còn biết, mẹ vậy mà lại tự mình đi tìm bà La.

Hai người nói chuyện gì chứ?

"Lego? Em có cô đơn không?"

"Meo meo ~"

"Còn bao lâu nữa chứ?"

Những lời này, không chỉ là hỏi bà, cũng đang tự hỏi chính mình.

Một tiếng sau, nàng hóng gió đã lâu, đặt Lego lên đùi, nặng muốn chết, nàng ôm nó lên, để xuống bên cạnh: "Em đúng là nên giảm cân, giảm một nửa đồ ăn vặt."

"------- meo meo!"

Nàng nhìn thấy người đàn ông lúc trước từng đến nhà mình đi xuống cầu thang, bước chân vội vã, lúc đi qua vườn hoa, thấy nàng, sững sờ luôn tại chỗ.

Bác trai này thoạt nhìn có vẻ đang rất khó chịu, ông im lặng, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ nói một câu: "Cháu là... Chaeyoung đúng không?"

Ánh đèn đường chiếu xuống, nàng nhìn thấy vết son môi trên cổ của ông.

"Vâng ạ."

"Chào cháu, bác là Ji Sub."

Khi nàng nghe thấy câu này, thì trái tim dường như bị vỡ ra, gió bắt đầu nổi lên, cơn gió lành lạnh, lại có chút vị chua.

Ông còn muốn nói tiếp, nàng nhanh chân hơn so với ông, nàng nghẹn đỏ mặt, giọng nói có chút gấp gáp: "Đối xử với mẹ cháu cho tốt."

Nói xong vội vã ôm Lego bước đi.

Ji Sub nhìn bóng lưng của nàng, cho đến khi nàng lên đến lầu mới rời đi.

Lặng lẽ mở cửa, bà đang uống nước, trên người mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, mái tóc xoăn rối tung, dáng vẻ lười biếng, ngón tay gõ xuống mặt bàn.

"Mẹ!"

Bà giật mình, suýt nữa thì làm rơi cái chén đang cầm trên tay xuống đất, thấy nàng đang đứng ở cửa ôm Lego, vẻ mặt trầm tĩnh.

Con gái trở về lúc nào? Sao lại ôm Lego? Có phải đã biết được điều gì rồi không?

"Sao nào, sao đã về rồi? Không phải còn phải đến trường sao?"

"Con đi thực tập."

"Vậy à. Về được một lúc lâu rồi?"

Nàng gật đầu.

"Con biết hết rồi?"

Nàng gật đầu.

"Ông ấy, là...."

"Con biết, là cái bác lần trước đến đây."

Nàng có chút luống cuống, bà rút một điếu thuốc ra định hút, suy nghĩ lại một lúc, lại từ bỏ ý định, không hút nữa.

"Có trách mẹ không?"

"Không trách, mẹ, mẹ nên tìm từ sớm, không nên chờ đến tận bây giờ."

Mẹ cũng đã 42, lãng phí mất một nửa cuộc đời.

"Nếu như có thể gặp được người đó thì đã tìm từ sớm."

Hai mẹ con đều giống nhau.

"Bác ấy, là người như nào ạ? Bác ấy có đối xử tốt với mẹ không?"

"Ừm, vô cùng tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt. Thật ra, mẹ vốn là muốn nói sớm cho con biết, nhưng con bận rộn việc thi đấu, mẹ sợ làm con phân tâm."

Thì ra là vậy.

"Bác ấy làm nghề gì ạ?"

"Là ông chủ của một tiệm sửa xe, từng sửa xe cho mẹ một lần."

"Mẹ, mẹ theo đuổi bác ấy?"

Bà liếc nhìn nàng một cái, dùng tay cốc vào đầu nàng mấy cái, nàng cười cười ôm lấy tay bà.

"Vậy được rồi."

"Chaeyoung mẹ từ chức rồi."

Thảo nào gần đây mẹ không đi làm.

"Sao đột nhiên lại từ chức ạ?"

"Công việc này tuy kiếm được nhiều tiền, nhưng nếu làm tiếp thì cũng không tốt lắm, con còn phải lập gia đinh, sao có thể để cho người khác coi thường được chứ?"

"Con vẫn còn trẻ mà."

"Không trẻ nữa, mẹ của con cũng tìm được người rồi, mẹ định cùng người khác mở một trung tâm giảm béo, không cần phải tăng ca về muộn nữa."

"Mẹ, mẹ cực khổ rồi, để con nuôi mẹ được không?"

"Vẫn còn sớm, con lo học cho tốt đi."

"Mẹ sẽ kết hôn với bác ấy?"

"Không biết, đi du lịch khắp nơi đã."

Nàng nghe những lời này, cũng hiểu được tám chín phần, bà là người thận trọng như vậy, nếu đã thừa nhận thì nhất định sẽ lâu dài.

"Con không biết được lúc con theo đuổi Lisa, mẹ đã sợ đến mức nào đâu, bộ dạng liều mạng theo đuổi cho bằng được rất giống mẹ hồi còn trẻ."

Nhưng may mắn là, đều gặp được người tốt.

"Mẹ, Lisa không phải là người như vậy. Rất giống, ánh mắt của mẹ tốt, vận may cũng tốt."

"Mẹ, bác ấy bao nhiêu tuổi vậy?"

"Ji Sub đã từng kết hôn một lần."

Hai người đều có con riêng, con trai của của Ji Sub đi theo người vợ trước, còn bà thì mang theo Chaeyoung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro