Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngón trỏ vươn ra ấn nút mật khẩu cổng vào nhà, hiện giờ Chimon đặc biệt bám người, đã dụi vào lồng ngực Perth từ lúc gặp mặt đến giờ. Thêm vài chục giây nữa trôi qua, một tiếng "ting" nhỏ vang lên, cánh cửa theo đó bật mở. Hắn bước ra chợt nghe bên tai âm thanh cực nhỏ, mà còn nói bằng giọng mũi nữa chứ.

"Perth à!"

"Em nghe nè."

"Perth ơi!"

"Em ngheeee."

"Người em rất thơm ... rất thơm..."

"Anh chỉ thích hương Alpha của em thôi hả?"

Câu hỏi ấy mang thêm vài phần hờn dỗi. Chimon bất ngờ xoay mặt ra, tay đưa lên chọt chọt vài cái vào má hắn. Bật cười.

"Đúng rồi, anh rất thích."

"Vậy làm người yêu em nhé!"

Bàn tay đang chọt vào má người kia đột ngột rụt xuống, anh lại dụi mặt cất đi mất. Lần này không phải để ngửi lấy hương tin tức tố, mà là giấu đi sự ngại ngùng. Hắn cũng cảm nhận được anh đang e thẹn, đến cả cổ trắng ngần lấp ló qua lớp áo sơ mi đã đỏ tựa như màu gấc. Đây là lần đầu tiên Perth trông thấy biểu hiện này. Cái con người cao gần 1m8 thế mà bây giờ chui rúc trong vòng tay khá gọn gàng. Quá mức dễ thương rồi.

Hắn chẳng biết anh có đồng ý với lời tỏ tình qua loa bất chợt này hay không, càng không biết Chimon hiện giờ đang mang tính cách nào? Nếu chỉ là tính cách Omega điều khiển vậy ngày mai khi tỉnh táo còn nhớ người ở bên cạnh anh là hắn không? Liệu một chút kí ức cũng muốn giữ như những lần trước sao?

Đứng trước hai cánh cửa, một là cánh cửa phòng hắn, hai là phòng anh. Perth cúi mặt hỏi khẽ.

"Mật khẩu phòng anh là gì?"

"1501."

"Có ý nghĩa gì sao?"

"Sinh nhật anh."

Hắn lẩm bẩm 15/01 trong miệng mãi từ khi vào trong phòng tới khi đặt anh lên đệm êm cởi giày, kéo chăn đắp lên đến vai mới chịu ngừng. Hai cánh tay tự xoa lấy xoa để, vì bế một người nam trưởng thành từ sân nhà lên tận tầng hai không mỏi mới là lạ.

Lúc này gò má Chimon thôi đỏ, bàn tay nhỏ luồn tới nắm lấy cà vạt màu xanh giật mạnh mặt hắn về phía mình. Cặp mắt to tròn nhìn chăm chăm vào đôi ngươi đen láy chớp chớp vài cái. Nở nụ cười muốn tan chảy những bông tuyết vương trên vai ai kia.

"Anh đồng ý."

"Anh là đang say tin tức tố..." đúng không?

Lời còn chưa dứt, anh đã nhướn người tới đặt nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi nhợt màu vì lạnh của hắn. Cặp mắt hắn trợn tròn sững người, qua vài giây khi não bộ kịp thông hiểu. Hai tay liền nâng khuôn mặt Chimon, vươn lưỡi tiến sâu vào khoang miệng lấn áp đầu lưỡi e ngại khác.
Hai người hôn càng lúc càng nồng, đến khi hoàn lý trí chiếc áo anh mặc đã xốc xếch từ lâu, cổ áo bung cúc khi nào chỉ có hắn mới rõ. Bờ môi điêu luyện tiến quân thần tốc mới đó gặm nhấm lên vùng cổ thanh mảnh trắng ngọc.
Đột nhiên anh rướn người, đôi mày đâu lại hai cánh môi khép chặt nhưng vẫn nghe được tiếng rên đau trong vô thức.

"Ưmmm..."lệ chảy dài từ khóe mắt, một ít vì đau nhưng phần nhiều vì thỏa mãn.

Perth cũng như anh, vô cùng thỏa mãn hàm răng rắn chắc buông bỏ gáy phải người kia miệng cười thật tươi. Trên khóe miệng còn vương lại ít máu đỏ vô cùng nồng mùi arum. Cả hai đều rõ hành động vừa rồi của hắn là gì.
Khẳng định chủ quyền, anh sẽ thuộc về mình hắn. Bây giờ đã vậy, sau này vẫn vậy.

Trong đáy mắt Perth vẫn hiện rõ hai chữ "chưa đủ" nhưng sợ anh đau nên đành thôi. Vài giọt máu đỏ từ vết cắn rỉ ra chảy dài xuống vai, chiếc lưỡi vươn tới nhẹ nhàng liếm hết. Bên tai anh nghe rõ từng tiếng "ừng ực" nuốt xuống của hắn. Miệng vô tình thốt lên.

"Em là vampire à?"

Máu cũng ngừng rỉ, Perth liếm khóe môi cười tinh ranh. Tay giúp anh gài lại từng cúc áo cổ đáp.

"Rất ngọt!
...Nhưng mà Chimon bây giờ có phải anh không?"

"Sao vậy?"

"Vì em nghĩ anh chỉ đang say tin tức tố Alpha thôi, đến khi tỉnh dậy sẽ phủi sạch tất cả về em. Thái độ lạnh nhạt, thờ ơ giống mọi khi."

"Em nói đúng, hôm nay anh say. Mà còn say rất nặng nề ..."

Perth chưa chịu nghe hết câu đã thoáng buồn ngó lơ, kéo tay Chimon đặt vào chăn, cả thân đứng thẳng người. Anh cũng ngồi dậy, cúi mặt nói tiếp.

"... say đến độ chẳng muốn em là của ai. Say đến độ tự cởi bỏ lớp gai nhọn hằng ngày vẫn phủ trên người. Anh biết như vậy hơi vội vã, nhưng mà anh sợ... mình không nói ra em sẽ từ bỏ mà chẳng theo đuổi anh nữa."

Vài giọt nước không rõ từ đâu rơi xuống thấm qua tấm chăn bông loang ra một vệt nhỏ. Perth hơi khom người tay nâng cằm người kia mới rõ. Thì ra Chimon đã mắt mũi đỏ hoe. Anh không hiểu vì sao mỗi khi ở gần hắn bản thân liền sinh ra tính ỷ lại, hơi yếu mềm và dựa dẫm. Chẳng lẽ đây là tính chất của Omega và Alpha đơn thuần?
Cặp kính ngụy trang đến giờ vẫn còn đeo trên mắt anh. Nên toàn bộ cảnh yêu thương đều bị Santa xem không bỏ sót một chi tiết nào. Vì đây là laptop của Chimon nên Yak cũng chẳng tiện mang về, đành để cậu thực tập sinh giữ thay ngày mai gửi trả cũng được.

Santa tay rót thêm cốc nước uống ừng ực, mắt được xem "phim" tình cảm của trưởng phòng hay khỏi bàn cãi. Nhưng đang xem giữa chừng một lần nữa màn hình thu về lại một mảng đen chập chờn. Cậu tức muốn bốc cả khói đầu.
Thì ra bên kia Perth vì muốn mau chóng lau nước mắt người thương, nên đã tháo nó và quẳng vùi vào lớp ga nệm. Hai tay áp đầu Chimon vào lồng ngực mình nhẹ nhàng nâng niu.

"Không đâu, em định sẽ đeo bám đến khi nào anh đồng ý thì thôi. Một tháng chưa đủ thì cò kè thêm nữa. Tình cảm nơi anh chính là mục đích của Perth Tanapon Sukhumpantanasan này. Là em sai, là em không hiểu lòng anh. Nên nói năng xằng bậy."

"..."

"Đừng khóc nha, anh mà khóc là em khóc theo đó"

Tiếng sụt sịt từ từ cũng không còn nữa, cứ ôm như vậy một hồi lâu. Người trong lòng mới cất giọng mũi.

"Em nói hôm nay mời anh đi ăn tối mà, nên giờ anh đói rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro