Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh đèn neon mờ ảo trong quán bar tạo nên một không gian mờ ảo, với những dải màu xanh, đỏ và tím nhảy múa trên tường. Âm nhạc điện tử sôi động vang lên, át đi tiếng ồn ào của những cuộc trò chuyện xung quanh. Khói thuốc lá nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, làm tăng thêm vẻ bí ẩn và quyến rũ của nơi này.

Linh ngồi tại quầy bar, tay cầm ly cocktail, mắt nhìn xa xăm về phía sàn nhảy. Cô mặc một chiếc áo vest mangto màu đen, kết hợp với quần da bó sát, tôn lên vóc dáng cao 1m75 của mình. Đôi mắt xám của cô lấp lánh dưới ánh đèn, đầy vẻ tự tin và lạnh lùng.

Ngồi đối diện cô là Mai, một cô gái trẻ với mái tóc dài màu nâu và đôi mắt buồn bã. Mai nhìn Linh, ánh mắt chứa đựng sự tổn thương và thất vọng.

"Em đã biết rồi," Mai nói, giọng cô run run. "Em không thể tiếp tục như thế này nữa, Linh. Chị chỉ đang chơi đùa với em, phải không?"

Linh nhấp một ngụm cocktail, không đáp lại ngay lập tức. Cô đặt ly xuống, nghiêng đầu nhìn Mai. "Em nghĩ gì về chúng ta không quan trọng," cô nói, giọng điềm tĩnh và lạnh lùng. "Những gì chúng ta có chỉ là một trò chơi. Em biết điều đó từ đầu."

Mai cắn môi, nước mắt lưng tròng. "Nhưng em đã yêu chị, Linh. Em không thể tin rằng chị chỉ coi em là một phần của trò chơi."

Linh thở dài, đưa tay vuốt mái tóc của mình. "Mai, em cần phải hiểu rằng tình yêu không phải lúc nào cũng là thứ mà mọi người muốn. Với chị, chúng ta chỉ là bạn tình, không hơn. Em cần phải chấp nhận điều đó."

Mai đứng dậy, nước mắt chảy dài trên má. "Em không thể ở lại đây nữa. Em sẽ đi, và em sẽ quên chị."

Linh nhìn theo Mai khi cô rời khỏi quán bar, một cảm giác nhẹ nhõm lướt qua. Cô quay lại với ly cocktail của mình, đôi mắt xám lại trở nên vô hồn, lạnh lùng. Đối với cô, tình yêu chỉ là một khái niệm xa vời, một thứ mà cô không bao giờ thực sự muốn tìm kiếm.

Linh ngồi lại quầy bar, cảm nhận không gian quanh mình. Tiếng nhạc vẫn vang lên sôi động, nhưng dường như cô không còn để ý đến nó nữa. Ánh đèn nhấp nháy phản chiếu trên bề mặt ly cocktail, tạo ra những tia sáng nhỏ lấp lánh.

Một người phục vụ tiến lại gần, đặt trước mặt cô một ly cocktail mới. "Từ người ngồi ở bàn góc kia," anh ta nói, chỉ về phía một người phụ nữ đang nhìn Linh từ xa.

Linh chỉ nhếch mép cười nhẹ, nâng ly lên chào cô ta từ xa rồi quay lại với suy nghĩ của mình. Cô không có hứng thú với những mối quan hệ nông cạn nữa. Những cuộc chơi đùa, những cảm xúc giả tạo, tất cả đều trở nên nhàm chán.

Ánh đèn xanh đỏ tiếp tục nhảy múa trên gương mặt cô. Linh nhớ lại những mối quan hệ trước đây, tất cả đều kết thúc theo một cách tương tự. Cô luôn là người kiểm soát, không bao giờ để bản thân bị tổn thương. Nhưng sâu thẳm trong đôi mắt xám đó, có một chút mệt mỏi mà cô không bao giờ thừa nhận.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ. Linh nhìn vào màn hình, tên của một người bạn cũ hiện lên. Cô lưỡng lự một chút trước khi nhấc máy.

"Alo?"

"Hey Linh, lâu rồi không gặp. Tối nay có party ở nhà Hoàng, mày muốn đi không?" Giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

Linh cười nhạt. "Có lẽ không. Tao vừa mới kết thúc một mối quan hệ, không muốn dính dáng thêm vào những chuyện phiền phức."

"Thôi nào, Linh. Đừng tỏ ra lạnh lùng như vậy. Mày biết là mày thích những bữa tiệc mà."

Linh thở dài. "Ừ thì, có thể tao sẽ ghé qua. Nhưng đừng mong tao sẽ ở lại lâu."

Cô cúp máy, cảm giác nhẹ nhõm hơn khi có một kế hoạch mới. Linh đứng dậy, bỏ lại ly cocktail chưa uống hết, rồi bước ra khỏi quán bar. Bên ngoài, không khí mát mẻ của buổi tối làm dịu đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô.

Linh bước đi trong bóng đêm, ánh đèn đường chiếu sáng từng bước chân. Đối với cô, cuộc sống là một chuỗi những trò chơi, và cô luôn là người kiểm soát. Nhưng đâu đó trong lòng, có một nỗi cô đơn mà cô không bao giờ muốn thừa nhận.

Linh bước đi trong màn đêm, tiếng giày cao gót của cô vang lên đều đặn trên vỉa hè lát gạch. Những ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, tạo ra những bóng dài đuổi theo bước chân của cô. Cô rút điện thoại ra, mở ứng dụng gọi xe và đặt một chuyến tới nhà Hoàng.

Chỉ mất vài phút chờ đợi, một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô. Linh mở cửa bước vào, nói địa chỉ rồi ngả lưng vào ghế, nhắm mắt lại để thư giãn. Cô biết rõ, những bữa tiệc này chỉ là cách để cô trốn tránh cảm giác trống rỗng bên trong.

Chiếc xe dừng lại trước cổng một biệt thự lớn, nơi ánh đèn và tiếng nhạc rộn ràng phát ra từ bên trong. Linh bước xuống, điều chỉnh lại áo vest mangto và bước vào. Bên trong, không khí sôi động với tiếng cười nói và âm nhạc sôi động. Những khuôn mặt quen thuộc và lạ lẫm lẫn lộn, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn nhưng đầy sức sống.

Hoàng, chủ nhân của bữa tiệc, nhanh chóng nhận ra cô. Anh ta tiến lại gần, nở một nụ cười thân thiện. "Linh, mày đến rồi! Tao cứ nghĩ mày sẽ từ chối."

Linh nhún vai, cười nhẹ. "Tao cần một chút không khí mới."

"Đúng rồi, đi thôi, để tao giới thiệu mày với vài người bạn mới." Hoàng kéo tay cô, dẫn cô vào trong đám đông.

Linh để mình bị kéo đi, dù tâm trí vẫn còn mơ hồ. Cô được giới thiệu với nhiều người, hầu hết đều là những người thành đạt và quyến rũ. Cô cười, nói chuyện và tỏ ra hòa đồng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy xa cách.

Giữa đám đông, cô bắt gặp ánh nhìn của một cô gái. Linh tiến lại gần cô gái đang đứng một mình ở góc phòng. Cô ấy không tham gia vào cuộc vui, chỉ lặng lẽ quan sát với ánh mắt bình tĩnh và lạnh lùng. Đôi mắt xám sắc lạnh của cô gái tạo nên một sự tương phản kỳ lạ với không khí sôi động xung quanh.

"Chào, tôi là Linh," Linh lên tiếng, cố gắng bắt chuyện.

Cô gái quay lại, đôi mắt xám nhìn Linh một cách thờ ơ. "Hân," cô đáp ngắn gọn, giọng nói bình thản và xa cách.

Linh cảm thấy một sự thách thức ngấm ngầm trong ánh mắt và giọng nói của Hân. Điều này khiến cô càng thêm tò mò. "Cô không có vẻ gì là người thích tiệc tùng," Linh nhận xét, cố gắng tạo cuộc trò chuyện.

Hân nhún vai, đôi mắt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. "Tôi chỉ đến vì công việc. Tôi không thích những nơi ồn ào thế này."

Linh cười nhẹ, cảm thấy sự xa cách này như một lời mời gọi thách thức. "Công việc gì mà phải đến những bữa tiệc thế này?"

Hân không trả lời ngay lập tức. Cô nhìn Linh một lúc lâu trước khi đáp, "Tôi làm trong ngành PR. Thỉnh thoảng phải tham dự để duy trì mối quan hệ."

Linh gật đầu, cảm thấy sự thách thức trong cách Hân giữ khoảng cách. "Vậy thì chắc cô phải giỏi giao tiếp lắm."

Hân nhếch mép cười nhẹ, một nụ cười lạnh lùng nhưng đầy ẩn ý. "Tôi biết cách làm việc của mình."

Linh cảm thấy một sự hấp dẫn không thể giải thích được từ Hân. Cô gái này khác biệt hoàn toàn với những người khác mà Linh từng gặp. Sự lạnh lùng, bí ẩn của Hân khiến Linh muốn khám phá nhiều hơn.

"Có lẽ chúng ta nên ra ngoài, không khí ở đây hơi ngột ngạt," Linh đề nghị.

Hân nhìn cô một lúc, đôi mắt xám dường như xuyên thấu suy nghĩ của Linh. Cuối cùng, cô gật đầu. "Được thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro