Tẩm bổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhưng dù cô có nói vậy thì anh vẫn lo cho sức khỏe của cô lắm. Vì hơn ai hết, anh hiểu được sự căng thẳng vào những ngày này của cô. Diệp Diệp vừa là thủ khoa lại vừa là người đứng đầu một tập thể nên việc phải vừa quản lý lớp lại còn phải giữ vững phong độ làm cô gầy đi trông thấy.

" Hay mai tớ làm đồ ăn sáng cho cậu nha. Chứ cứ vậy hoài sức khỏe cậu không chịu nỗi đâu!"

Anh nghiêm giọng đề nghị cô về việc này.

" Không cần đâu, tớ tự lo đư..."

" Không được! Cậu gầy đi nhiều lắm rồi, mai tớ nấu cho cậu. Nhớ ăn không được từ chối nữa đâu đấy"

Không để Diệp Diệp nói hết câu, Ngô Thiên đã cướp lời mà dặn cô không được từ chối. Nhưng dù sao cô cũng muốn ăn thử đồ anh nấu. Khi nãy từ chối là sợ anh phiền, mà anh đã kiên quyết đến mức vậy thì thôi nhận cho anh vui.

[ ... ]

Sáng hôm sau khi Diệp Diệp vừa mới vào đến cửa lớp, Ngô Thiên đã vội dúi vào tay cô một hộp cơm cùng một tớ giấy note. Nội dung cũng tờ giấy đấy làm cô vui vẻ mà bất giác cười tươi như hoa: " Cậu phải ăn hết đấy! Kể từ bây giờ sáng nào tớ cũng sẽ mang đồ ăn sáng đến cho cậu" Còn kèm thêm một chú thỏ nhỏ xinh xinh do chính tay anh đã vẽ.

Mẫn Mẫn vừa vào đã bắt gặp bóng dáng ai kia đang đứng cầm tờ giấy cười cười nên mới chạy sang hóng hớt xem Diệp Diệp thấy gì mà mới sáng ngày ra đã đứng cười ngơ ngẩn rồi.

" Trời ơi, bất ngờ thiệt nha. Khai mau là ai đây hả, anh khóa trên hay bạn mới quen hay là..."

Mẫn Mẫn cố tình kéo dài chữ cuối như đang ám chỉ đến ai đó mà Diệp Diệp đang tương tư suốt những ngày qua.

" Thì cái này là... của Ngô Thiên, là cậu ấy làm cho tớ vì sợ tớ bỏ bữa đấy"

Diệp Diệp nói xong thì cầm tờ giấy che che mặt làm vẻ ngại ngùng, Mẫn Mẫn cô đây nhìn mà ớn lạnh cả xương sống.

" Ghê ta ghê ta! Mà tính ra hai người cũng tiến triển nhanh ha"

" Vẫn là bạn thôi chứ có thấy tiến triển gì mấy đâu"

" Vậy là nhanh rồi đấy cô nương ạ! Chứ cậu có thấy bạn bè bình thường gì mà mới sớm ngày đã hì hục vào bếp nấu đồ cho người kia không"

Nghe Mẫn Mẫn nói vậy Diệp Diệp cũng chỉ cười trừ chưa chẳng nói gì nữa. Cô sợ lỡ đâu hy vọng nhiều lại thất vọng nên thôi chuyện đến đâu tính đến đấy vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro