Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu em, yêu đến điên cuồng (13).
Hắn nghe thấy có người gọi tên liền ngẩng đầu lên. Một người mà hắn không hề nghĩ tới lại xuất hiện ở đây. Bà ngoại cô tại sao lại ở bệnh viện thế này. Hắn hốt hoảng đứng dậy.
-" Ngoại.... sao ngoại lại ở đây?".
[.....]
10 phút trước.
Khi bà ngoại cô từ trong phòng bệnh của bà bác hàng xóm bước ra đã nghe tiếng xì xào của đám y tá.
-" Cậu nhìn thấy không. Đó chắc chắn là Ngụy Khắc đấy. Tổng tài của tập đoàn bất động sản giàu nứt đố đổ vách".
-" Thấy chứ sao không. Mà vợ anh ta bị gì hay sao ấy. Uầy, đúng là cô gái đó tốt số thật, lấy được người chồng hảo soái, còn thương yêu hết mức".
Bà như chết lặng, cháu gái bà xảy ra chuyện gì sao? Bà nhanh chóng hỏi đám ý tá thì biết được Gia Như đang trong phòng mỗ.
Khi đến nơi thì thấy đứa cháu rể ngồi thất thểu bên phòng mỗ. Bà Lý lòng đứng ngồi không yên mới hỏi cháu rể của mình.
-" A Khắc, con bé xảy ra chuyện gì rồi?".
Bà vừa hỏi mà nước mắt rưng rưng. Ngụy Khắc đỡ bà vào ghế, lấy hết bình tĩnh đang có mà nói ra.
-" Vợ con.... cô ấy, vì đỡ xe cho con, nên mới bị tai nạn".
Bà nghe mà đầu cứ ong ong, chẳng phải con bé có máu hiếm sao, bị tai nạn mất máu thì ai mà cho chứ. Bà Lý níu tay cháu rể, giọng mà hốt hoảng vô cùng.
-" Con bé... máu nó rất hiếm. Nó bị như vậy, chẳng phải mất máu nhiều lắm sao? Phải làm sao bây giờ".
-" Ngoại đừng lo, đã có người cho máu cô ấy rồi. Người đó là ân nhân của nhà ta".
Nói rồi Ngụy Khắc hướng mắt về phía Vương Kì Tử. Tuy lúc thấy bà ngoại của Gia Như đến cả hai có chào hỏi nhưng Thẩm Nhược Thanh lại thấy sắc mặt của Vương Kì Tử hơi khác lạ, cứ như người mất hồn.
Bà Lý đưa mắt nhìn Vương Kì Tử. Đột nhiên bà sững người, ngũ quan này, làm sao mà bà quên được. Bà Lý đưa bàn tay nhăn nheo của mình sờ lên khuôn mặt anh tuấn của anh, giọng nghẹn ngào, hốc mắt cay xè.
-" Tiểu Khải, có phải là con không?".
Anh im lặng, vẫn không nói gì, nhưng bà Lý vẫn không từ bỏ.
-" Tiểu Khải, nhiều năm như vậy, con quên bà là phải".
Anh ngước nhìn người bà của mình, cảm xúc trong lòng khó tả. Ngày anh bị bắt đi, bà đã chết sống giữ anh lại, từng ấy năm sống ở Na uy, bọn người Tôn gia cũng không cho anh về Trung Quốc một lần, mọi tung tích của người thân đều không có, đám tang của mẹ anh cũng không được về nước.
-" Cháu không quên, cháu là Tiểu Khải của bà đây".
Lời thừa nhận của anh khiến cho Ngụy Khắc và Thẩm Nhược Thanh ngạc nhiên hết mức, vậy là, Vương Kì Tử chính là anh trai của Gia Như.
-" Bà đừng lo nữa, em gái con sẽ không sao đâu".
Bà gật đầu. Thực ra bây giờ bà Lý vừa mừng vừa sợ. Mừng vì gặp lại được cháu trai của mình, nhưng sợ vì tính mạng cháu gái của bà không biết ra sao.
Tầm 45' sau Phong Hải bước ra, kéo khẩu trang, thông báo tình hình của Gia Như cho hắn biết.
-" Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại bệnh nhân còn hôn mê. Thời gian tỉnh lại vẫn không thể nói trước".
Qua cơn nguy kịch là tốt rồi. Nhưng còn hôn mê, không biết khi nào tỉnh dậy sao?.
Gia Như được đưa tới phòng hồi sức đặc biệt, cả người cô toàn là dây nhợ cắm vào người. Cả nhà chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Ngụy Khắc đứng nhìn cô nằm đó. Gần quá, mà sao cảm thấy không thể chạm đến cô. Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên lưng cô, bên ngực trái của hắn nhói đau. Hắn rất muốn chạm vào cô, rất muốn. Trong đầu hắn đang có một suy nghĩ khó hiểu, tại sao lúc đó cô lại cứu hắn. Nếu cô không làm vậy, người nằm đó chắc chắn sẽ là hắn, bây giờ cô có thể được tự do rồi.
Trời sáng hẳn. Cuối cùng một đêm giành giật Gia Như từ tay tử thần thành công, Thẩm Nhược Thanh bộ dạng mệt mỏi nói với Ngụy Khắc.
-" Anh không cần theo tôi về tập đoàn đâu. Khi có biển số xe gây án tối qua, tôi lập tức gửi anh".
-" Được".
Hắn đáp lại, bộ dạng mệt mỏi chẳng kém. Áo sơ mi dính đầy máu, quần áo tối qua thấm nước mưa ướt rồi lại khô, người ngợm không ra gì. Vương Kì Tử nhìn bộ dạng của hắn mà nhíu chặt lông mày.
-" Anh về nhà tắm rửa đi. Có tôi ở đây là được rồi".
Hắn nhìn Vương Kì Tử bằng ánh mắt áy náy vô cùng. Lần trước là hắn hồ đồ, cơn ghen đã làm hắn mất đi lý trí, đi ghen với chính anh trai của vợ mình. Hại cô thương tích đầy mình.
- CÒN-.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro