Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu em, yêu đến điên cuồng (6)
Thẩm Nhược Thanh bừng tỉnh. Quay mặt về hướng tỏa ra hơi ấm thì thấy Gia Như nhìn mình, còn nở nụ cười tinh ranh. Gia Như hồ hởi nói.
-" Cô cầm đi. Trời này uống cà phê nóng là không còn gì bằng luôn ấy".
-" Ừm... cảm ơn cô".
Thẩm Nhược Thanh dịu dàng nở nụ cười. Phải nói là, Thẩm tổng là người phụ nữ dịu dàng nhưng mạnh mẽ, khí chất quý tộc luôn tỏa ra trên người chị ta.
Gia Như chợt nhớ ra điều gì đó, vội nhìn Thẩm Nhược Thanh bằng con mắt khó hiểu.
-" Thẩm tổng, ban nãy cô làm gì như người mất hồn vậy. Có chuyện gì à?".
-" Không có gì. Mà này, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Gọi tôi là Nhược Thanh".
Thẩm Nhược Thanh bẹo má cô một cái rõ đau. Gia Như gật đầu lia lịa.
-" Tôi biết rồi.... biết rồi mà. Đừng bẹo má tôi nữa".
Hai người bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, lúc vào trong cổng khách sạn Nhược Thanh mới rời tầm mắt khỏi hướng căn biệt thự đó.
Gia Như thì về phòng nghĩ ngơi trước. Còn Thẩm Nhược Thanh đi thẳng đến phòng máy móc của khách sạn.
Tất cả những người ở đây không ai là không biết đến Thẩm tổng. Vì vậy vừa nhìn thấy chị, tất cả mọi người đều cung kính.
-" Thẩm tổng".
Nhược Thanh gật đầu một cái rồi đi thẳng đến chỗ người điều khiển các camera. Nhược Thanh muốn kiểm chứng lại xem chị có nhìn lầm hay không. Người điều khiển camera nhanh chóng làm theo yêu cầu của chị, cảnh quay ở phía ngôi biệt thự gần đó rõ mồn một.
Thẩm Nhược Thanh nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trong camera, chân mà khẽ nhíu lại. Chị cất giọng lạnh lùng.
-" Tôi muốn hình ảnh trong camera này".
Người điều khiển lập tức hiểu ý cô, anh ta lễ phép đáp.
-" Vâng, tôi sẽ gửi qua máy tính của cô".
Thẩm Nhược Thanh khẽ liếc qua người đàn ông bên cạnh mình. Anh ta lập tức hiểu ý.
Khi mọi chuyện đều xong xuôi, Thẩm Nhược Thanh nhanh chóng trở về phòng của mình.
[....]
Được hòa mình vào dòng nước ấm, Gia Như cảm thấy cả người nhẹ nhõm. Nhưng đến lúc ra ngoài cô chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, vì quần áo còn trong vali.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên, là video call, tên trên màn hình điện thoại không khỏi khiến cô nhíu này. Tên đại ác ma đó, điện gì giờ này chứ?.
Cô cũng nhanh chóng bắt máy, khuôn mặt điển trai của hắn nhanh chóng đập vào mắt cô. Gia Như cất giọng thờ ơ.
-" Có chuyện gì vậy?".
Thấy cô chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, khuôn mặt hắn thoáng ngượng ngùng. Giọng hắn bối rối thấy rõ.
-" Cô....cô ăn mặc cái kiểu gì đấy?".
-" Tôi mới tắm xong. Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây".
-" Khoan đã.... tôi có chuyện muốn nhờ cô".
-" Là chuyện gì".
-" À.... thành phố A có một loại cà phê mèo. Mua cho tôi năm mươi gói".
Mua năm mươi gói về tẫn hắn luôn à. Tuy vậy nhưng Gia Như vẫn gật đầu đồng ý.
-" Được thôi. Nhưng còn một chuyện".
-" Chuyện gì"- giọng hắn ẩn chứa sự mong đợi.
Gia Như nở nụ cười ma quái, cười khanh khách nhìn hắn.
-" Tôi không có tiền. Cà phê đấy đắc tiền lắm, tôi làm gì mua nổi".
-" Tôi sẽ chuyển khoản cho cô".
-" Thiếu gia, anh thật là hào phóng. Không còn chuyện gì nữa tôi cúp đây. Tại anh mà tôi lạnh muốn chết cóng rồi đây".
Cô cúp máy cái rụp, không cho hắn nói thêm lời nào nữa.
Hắn đặt điện thoại trên bàn. Bất thình lình hắn lấy tay chống lên cằm, khuôn mặt bối rối vô cùng. Anh thư kí ngồi đối diện hắn thu hết từng hành động của hắn vào mắt. Lúc thì chống tay lên cằm, khi thì lấy tay che hết khuôn mặt. Anh thư kí không khỏi toát mồ hôi lạnh. Tổng giám đốc không ngờ lại có được cái biểu cảm này.
Bờ vai trắng nõn nà của Gia Như, cùng với khe ngực sâu hoắm của cô cứ lẩn quẩn trong đầu hắn. Mình mà cũng có cảm giác với người phụ nữ đó ư?.
[......]
-" Lão đại, đây là tất cả những tư liệu mà anh cần tìm đây".
Một ngươi tên Ám đứng cung kính chìa xấp tư liệu cho một nam nhân. Vương Kì Tư đón lấy tập tư liệu đó, từ tốn lên tiếng.
-" Được rồi, ra ngoài đi".
Ám cúi người một cái rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Bàn tay gân guốc mà thon dài của Vương Kì Tử lật những trang tư liệu lên xem.
Anh nở nụ cười vui sướng, không khỏi lẩm bẩm.
-" Quả nhiên là em, đứa em gái tội nghiệp của anh".
Vương Kì Tử ra đứng ở ban công. Khí thế ngông cuồng lan tỏa ra khắp căn phòng.
Năm đó, ông nội bắt anh đi, lúc đó Gia Như chỉ mới được một tuổi. Mẹ anh khóc lóc nức nở, sống chết giữ anh lại. Ông nội đã từng nói, nếu anh dám bỏ trốn, sẽ lập tức giết mẹ và Gia Như ngay lập tức.
Đôi mắt ưu thương của Vương Kì Tử nhìn xa xăm.
Tòa lâu đài kiểu Pháp bị tuyết phủ trắng xóa. Lạnh lẽo mà ưu buồn hệt như chủ nhân của nó.
- CÒN-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro