Đi - Về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Còn cậu sau khi ra khỏi quán bar  thì ₫ứng ở một góc chờ  phục vụ lấy xe.  Sau khi lấy xe,  cậu lên xe chuẩn bị ₫ạp ga chạy thì Trình Hâm ra  ₫ứng ở ₫ầu xe chặn lại rồi chạy lại chổ cửa xe tính mở ra thì Vương Anh ₫ã khóa lại,  hạ cửa kính xe  nói :                                 "  Cậu chạy xe của cậu ₫i,  tớ có việc rồi ".  Trình hâm hỏi lại,  nói với giọng nũng nịu :                                                     " Cậu bận gì chứ,  ₫ừng giỡn mà cho tớ lên xe ₫i ".  Vương Anh trả lời :
  " Tớ về Mỹ một thời gian ".  Trình Hâm tưởng cậu còn ₫ang giận nên nói :
    " Cậu không phải giận tớ chứ ,  tớ xin lỗi mà Anh nhi  cậu ₫ừng giận ".  Cậu trả lời lại,  hơi mất kiên nhẫn  cậu nói :                                                                " Tớ không giận ".  Lần này Trình Hâm hơi nghi ngờ và hỏi :
  " Vậy khi nào cậu về " . Cậu trả lời :
  " Khoảng một hay hai tháng.  Cậu về ₫i ₫ã muộn rồi ". Nóidứt câu cậu chạy ga và chạy ₫i,   ₫ể lại cho Trình Hâm là cái bóng xe ₫ang nhỏ dần.                                                                                                    Cậu sau khi chạy xe cậu chạy thẳng tới sân bay và lên máy bay,  khi ngồi vào nghế thì kay ₫ã có mặt từ trước trong dãy ghế hơi hốt hoảng và lo lắng vì vết thương trên tay cậu rất sâu và còn ₫ang chảy máu, nhưng chỉ trong chốc lát anh lấy lại bình tĩnh và ₫i ra  ngoài. 
                                                                      Một lát sau khi quay lại trên tay anh ₫ã cầm hộp cứu thương,  anh mở ra và bắt ₫ầu băng bó cho cậu. Còn cậu sau khi ngồi vào băng ghế cậu liền nhắm mắt nghĩ ngơi tuy biết kay ₫ang băng bó cho mình cậu vẫn nhắm mắt. Anh sau khi băng bó cho cậu ₫ã dọn dẹp lại và ngồi ₫ối diện nghế cậu nghĩ ngơi,  không khí rất im lặng.
                                                                   Bốn tiếng sau tại Mỹ

Hệ thống máy bay thông báo:                    " chuyến bay tới Mỹ sắp hạ cánh,  xin quý khách kiểm tra lại ₫ồ và chuẩn bị xuống máy bay. Xin cảm ơn ".
  Cậu vốn dĩ ₫ang nhắm mắt nhưng sau tiếng máy bay thông báo cậu mở mắt ra,  trong mắt cậu rất tỉnh táo không có chút nào giống ₫ang ngủ dậy cả. 
                                                                   Cậu và anh xuống máy bay,  ra tới sân bay ₫ã có một hàng vệ sĩ ₫ứng chờ. Đi tới họ liền cúi ₫ầu xuống và ₫ồng thanh hô :
                                                                        " Chủ tử "                                               giọng nói trang nghiêm và tôn kính không một ai có thể khinh thường ₫ược. Cậu gật ₫ầu và ₫i ra khỏi sân bay,  vệ sĩ mở cửa xe cậu vào sau ₫ó từng người lên xe và chạy theo phía sau xe cậu,  có bốn chiếc chạy trước xe cậu ₫ể bảo vệ cho cậu.  Lên xe cậu cũng như lúc ở sân bay nhắm mắt lại và suy nghĩ  " lại  nữa rồi,  khi nào thì kết thúc ₫ây ".
                                                                     Lại một tiếng sau,  sau khi xe chạy và dừng tại một căn biệt thự cậu bước xuống xe,  vệ sĩ ₫i theo cậu nhưng chỉ tới cửa thì ₫ứng gác và chia ra làm việc.  Dọc ₫ường ₫i cậu ₫i tới ₫âu thì tất cả vệ sĩ tuần tra trong biệt thự hay những người giúp việc ₫ều dừng công việc ₫ang làm mà cúi ₫ầu xuống cho tới khi cậu ₫i  mất bóng mới bẳt ₫ầu làm lại .
                                                                     Khi vào căn biệt thự cậu lại phòng khách ngồi bắt ₫ầu lấy máy loptop ra ₫ể làm việc,  còn kay thì ₫ứng ở sau lưng cậu, cậu gọi anh ngồi xuống và ₫ưa mấy bản họp ₫ồng cho anh coi.  Một người giúp việc lại và nói :
                                                                        " Xin hỏi hai thiếu gia có cần uống gì không ạ ".
                                                                  Cậu chỉ cuối ₫ầu xuống coi và kí mấy bản họp ₫ồng không ngước mắt lên nhìn nói :                                                            " trà matcha  ". Còn kay thì ngước mắt và nói " trà matcha",  giống với nước uống của khiến người hầu gái ₫ó nhìn lại cậu, nhìn với cặp mắt ₫áng nghét và hận thù vì cậu khi gọi nước không nhìn tới cô còn kay thì nhìn nhưng lại gọi nước uống giống cậu.  Cô vào bếp vì nghét cậu nên cô pha một ly  matcha còn một ly cà phê ₫en không bỏ sữa hay ₫ường gì hết vừa pha cô vừa mắng " ₫ồ ₫áng nghét mày dám coi thường tao,  ỷ quen với Roy thiếu mà lên mặt,  cho mày ₫ắng chết,  trai bao".
                                                                      Khi pha xong cô ₫em hai ly nước lên,  ly trà cô ₫ể trước mặt kay còn ly cà phê ₫en thì ₫ể trước mặt cậu.  Kay nói cảm ơn với cô hầu rồi cầm ly trà lên uống,  còn cậu mắt chỉ nhìn trong máy tính không ₫ể ý ly cà phê nên uống vào,  uống ₫ược một ngụm cậu nhíu mày im lặng,  kay nhìn qua ₫ịnh lên tiếng hỏi  nhưng sau khi nhìn vào ly cà phê  thì chỉ im lặng nhìn cậu. 
                                                                  Cậu ngước mắt lên khuông mặt có phần âm trầm,  ámh mắt sắt bén nhìn cô và nói giọng lạnh lùng  :
                                                                        " Tôi kêu cô pha gì? ". Cô người hầu run lên khi nghe cậu hỏi nhưng sau ₫ó cô nói với giọng khiêu khích và khinh thường cô nói :
                                                                        " Được tôi pha ₫ã là mai mắn  uống mà còn  lựa chọn,  ₫ừng ỷ vào Roy thiếu thì muốn gì cũng ₫ược ₫ồ ₫ê tiện trai bao ".  Khi cô nói xong câu ₫ó căn biệt thự bỗng yên lặng thẳng ₫i,  những người ở ₫ó không dám  nói câu nào xung quang nghe ₫ược tiếng hút khí,  cô tính hỏi xem sao im lặng vậy thì " bịch ",  tất cả mọi người quỳ xuống.  Cô thấy xung quanh lạnh ₫i còn cậu thì nói :
                                                                        " Cô thử lặp lại một lần nữa xem ". Toàn thân cô run rẩy sắt mặt trắng bệch,  cậu không quan tâm hỏi lại lần nữa :
                                                                        " Cô có biết người cô ₫ang mắng là ai không? ". bây giờ cô bắt ₫ầu nghi ngờ nói :                                                    "không lẽ cậu... " giọng cô run cầm cặp.  Câu nhếch mép cười như không cười nói :
                                                                        " Phải ". Cô sợ ₫ến mức rơi nước mắt,  cầu xin cậu :
                                                                         " Xin... Roy thiếu gia tha cho... tôi.. tôi không biết là người... tôi mới vào làm nên không biết... mong người tha tội.Cậu lạnh lùng nói :
                                                                        " Nếu cô bang ₫ầu không nói câu ₫ó thì có cơ hội nhưng giờ thì không". Cô càng khóc dữ tợn thêm :" x.. in người... t.. ha mạ.. ng tôi k.. hông gi.. ám nữa ".  Cậu ₫áp :
                                                                        " Muộn rồi.  Người ₫âu ".  Vệ sĩ lại cúi ₫ầu xuống thưa :" xin người phân phó ".
                                                                  Cậu nhìn cô  nói :" hành hạ cho tới chết ".  Vệ sĩ nghe xong liền cúi ₫ầu rồi kéo cô ₫i,  khuất bóng cậu nói :
                                                                        " Đứng lên hết ₫i ".mọi người nghe lệnh ₫ứng lên còn quản gia thì vẫn còn quỳ xuống nói :
                                                                        " Xin thiếu gia trách phạt là tôi không biết dạy người ". Cậu nghe xong nói với ông :
                                                                        " Ông mau ₫ứng lên,  ông không có lỗi gì hết ". Ông quản gia vẫn không chịu ₫ứng lên,  cậu bất ₫ắt dĩ nói :
                                                                        " Trừ nữa tháng lương,  giờ ông ₫ứng lên ₫i ". Ông lần này nghe lời ₫ứng lên,  cậu kêu ông lui xuống ông cúi ₫ầu và ₫i. 
                                                                  Cậu và anh vẫn tiếp tụ với công việc của mình bỗng  tiếng chuông ₫iện thoại cậu vang lê "ting ting " .  Cậu ₫ặt bút xuống và nghe máy,  khi nghe xong cậu quay lại nói với kay :
                                                                        " Anh về lại Hàn Quốc ₫i, chi nhánh xảy ra chuyện rồi ". Anh trả lời cậu :
                                                                        " Vậy cậu không về sau? ".  Cậu ₫áp với giọng hơi mệt :
                                                                        " Không,  tôi về Anh một chuyến.  Bên anh xong việc không cần lại tôi ".  Muốn nói lại thôi anh ₫áp :
                                                                        " Được ".  Anh cuối ₫ầu rồi ₫i ra ngoài,  sau khi anh ₫i cậu ngồi lại gọi máy bay tư nhân của mình lại rồi ₫i. 
                                                                Trên bầu trời nước Mỹ xuất hiện khoảng mười chiếc máy bay,  có một chiếc bên ngoài chữ màu ₫ỏ ₫ang ₫ược các chiếc màu ₫en bảo vệ ₫ang bay dần và mất hút.

  Một tháng sau....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro