Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối diện với Thoại Mỹ là một người đàn ông lạnh lùng, hắn mang gương mặt điển trai như nam thần trong phim ngôn tình, nhưng chỉ tiếc rằng trong mắt hắn ta, Thoại Mỹ cô hoàn toàn không phải là nữ chính.

Trái ngược với khí chất lãnh băng của hắn, Thoại Mỹ như chú gấu nhỏ đứng trước bão tuyết. Dè dặt, là cảm giác đứng đầu.

Vì hôm nay cô đến đây, là để lấy thân trao đổi lợi ích cho gia đình.

"Chỉ cần cô ký tên vào bản hợp đồng này, thì công ty của ba cô vẫn sẽ an toàn tồn tại trên thương trường. Mộc gia, cũng không phải rơi vào hoàn cảnh khốn đốn vì có một đứa con gái xấu xa, chỉ mang toàn tai họa như cô."

Người đàn ông cay độc cất lời, thái độ đối với Thoại Mỹ khinh thường thấy rõ. Nhưng cô ấy vẫn chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn tới bản hợp đồng trên bàn, rồi khẽ nặn ra nụ cười khổ sở.

Nếu được hỏi, tại sao giữa cô và người đàn ông lãnh khốc ấy lại xuất hiện bản hợp đồng này. Và lý do cô bị hắn ta miệt thị đủ lời mà chỉ lặng lẽ nuốt lệ vào tim, rồi âm thầm chịu đựng. Thì phải kể lại câu chuyện vừa xảy ra tối qua, đó là một đêm tồi tệ nhất trong 23 năm đầu đời của cô.

****************

《Tối hôm trước...》

Đêm nay là buổi tiệc chiêu đãi do Tập đoàn Từ thị tổ chức, nhằm mục đích chúc mừng trúng thầu dự án mới.

Một trong số những khách mời có Kim Tử Long, Chủ tịch Tập đoàn Kim thị, và hắn cũng là bạn trai của Từ Lê Na, tiểu thư độc nhất của Từ gia. Ngoài ra còn có Thoại Mỹ, cô đến cùng với ba mình, nhưng là theo lời mời riêng của Từ Lê Na.

Từ Lê Na và Thoại Mỹ là bạn thân từ thuở còn ngồi trên ghế nhà trường ở những năm cuối cấp.

Khi đó, Kim Tử Long là nam thần cá biệt ở khối trên, hắn được rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ, trong đó có cả Thoại Mỹ. Cô đem lòng yêu thích hắn, nguyện âm thầm làm tất cả mọi việc vì hắn, kể cả nhận tội thay mỗi khi hắn vi phạm nội quy nhà trường, cố tình làm những món ăn hắn thích, nhưng cũng vì bản tính nhúc nhát, nên lần nào làm thức ăn xong cũng nhờ Từ Lê Na mang tới tặng cho hắn, kể cả quà tặng vào ngày lễ tình nhân, cô thân là nữ nhưng lại đích thân đan một chiếc khăn choàng cổ làm quà tặng cho bạn khác giới.

Sau bao năm âm thần lặng lẽ trao gửi yêu thương, kết quả người được hắn đem lòng yêu thích lại là Từ Lê Na.

Hôm cô ấy được Kim Tử Long tỏ tình giữa trường, đó là ngày Thoại Mỹ cô đổ cơn mưa trên mắt.

Nhưng điều tệ nhất là suốt 4 năm qua, cô chưa thể quên đi người đàn ông ấy. Cho đến ngày hôm nay gặp lại hắn tại bữa tiệc này, tim cô vẫn bồi hồi xao xuyến như hôm nao.

Cũng muốn bước tới chào hỏi, cùng uống một ly rượu, nhưng tính cách rụt rè, khiến cô không dám tiến tới gần đối phương.

Thấy người mình yêu thầm, hạnh phúc bên người bạn từng thân như ruột thịt của mình, Thoại Mỹ chỉ có thể lặng lẽ đến một góc khuất cạnh cầu thang cô đơn một mình giữa bữa tiệc nhộn nhịp này.

Lúc này, Từ Lê Na đã bước tới đứng cạnh Thoại Mỹ, có vẻ như muốn bắt chuyện cùng cô.

"Sao cậu đứng đây một mình vậy? Không qua gặp Tử Long một chút sao, dù gì cũng từng quen biết nhau, còn là người cậu thầm thương trộm nhớ suốt mấy năm liền."

Thoại Mỹ bấy giờ chỉ cười nhạt, rồi nhẹ nhàng nói:

"Gặp nhau cũng đâu biết nên nói gì. Vả lại anh ấy là người yêu của cậu, tôi vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì hơn."

"Cậu không cần phải cứng nhắc vậy đâu! Dù sao bọn mình cũng là bạn với nhau suốt nhiều năm nay mà."

Từ Lê Na mỉm cười ôn nhu, sau đó còn thân thiết nắm tay Thoại Mỹ để thể hiện cảm tình của mình.

Nghe Từ Lê Na nói như vậy, Thoại Mỹ cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi phần, nên đã mỉm cười.

"Ừm, để lát nữa mình đến chào anh ấy một tiếng."

"Được, cậu cứ tự nhiên, mình thì không nghĩ ngợi gì đâu!"

Từ Lê Na vẫn giữ vững trạng thái hòa đồng vui vẻ. Nhưng lúc này chiếc váy cô ấy đang mặc trên người nhường như gặp một chút sự cố nên phải loay hoay chỉnh sửa.

"Thoại Mỹ này, hình như dây áo của mình bị tuột rồi, cậu giúp mình xem với."

"Ờ được!"

Nhận được đề nghị cần giúp đỡ của Từ Lê Na, Thoại Mỹ rất vui vẻ tiến tới gần cô bạn của mình để nhìn xem phần dây váy của Từ Lê Na có gặp vấn đề gì hay không.

Cả hai lúc bấy giờ đang đứng sát mí cầu thang, do cứ loay hoay không chú ý, trong một giây bất cẩn nào ngờ Từ Lê Na đã sảy chân rơi xuống.

Hình ảnh cô gái ấy đang lăn xuống từng bậc cầu thang, rồi đập đầu mạnh xuống nền gạch, khiến tất cả mọi người chứng kiến đều kinh hãi, sửng sốt.

Đúng lúc Kim Tử Long cũng vừa vặn chứng kiến tất cả.

"Na Na..."

Sau đó, họ nghe thấy giọng nói hốt hoảng của người đàn ông ấy vang lên, hắn chạy nhanh xuống chỗ Từ Lê Na đang nằm, vội vã đỡ cô ta, ôm vào lòng.

"Na Na, em ổn đúng không?"

"Anh à, em...em đau quá..."

Từ Lê Na chỉ kịp thốt lên vài câu rồi ngất lịm. Lúc này, mọi người đã nháo nhào hết cả lên, ông bà Từ cũng hốt hoảng chạy tới.

"Tiểu Na, tiểu Na à, con bị làm sao vậy nè? Là ai, là kẻ nào đã khiến con gái tôi ra nông nổi này hả?"

Từ Dịch nổi giận đùng đùng, và sau khi thấy ai ai cũng đang hướng mắt nhìn về phía Thoại Mỹ đang đứng trên đầu cầu thang, thì đôi mắt của lão ta liền trừng lên đáng sợ.

"Không, không phải, tôi không có đẩy cô ấy."

Lúc này, Kim Tử Long đã bế Từ Lê Na đứng dậy, trước khi rời đi vẫn không quên để lại cho Thoại Mỹ một ánh mắt tàn khốc nhất, rồi giọng nói lạnh lùng đến cực độ vang lên:

"Nếu cô ấy có mệnh hệ gì, thì đừng nói là cô, mà cả nhà họ Mộc các người cũng đừng hòng yên ổn."

Khoảnh khắc người đàn ông đó bế Từ Lê Na rời đi trong dáng vẻ vội vã, lo lắng, thì trái tim của Thoại Mỹ như vừa bị lời nói đanh thép, tàn độc của hắn làm cho rỉ máu.

Những ánh mắt kì thị xung quanh, khiến nước mắt cô rơi xuống lã chã, lúc ba cô hay tin vội đi đến thì cô ấy đã ngã khụy xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Nỗi oan tình này, cô biết rửa sạch thế nào đây?

《Bệnh viện A 》

Sau nhiều giờ tích cực cấp cứu cho Từ Lê Na, thì bác sĩ cũng quay trở ra với nét mặt không mấy khả quan.

"Cô ấy thế nào rồi?"

Người lo lắng lên tiếng hỏi thăm tình hình đầu tiên là Kim Tử Long, nhưng vị bác sĩ lại ảm đạm thông báo rằng:

"Do phần đầu bị va đập quá mạnh, dẫn đến tổn thương não bộ, các dây thần kinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nên rất có khả năng bệnh nhân sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Trong thời gian này, người nhà nên tích cực trò chuyện với bệnh nhân để kích thích não bộ, thì may ra cô ấy sẽ tỉnh lại."

Nói xong, vị bác sĩ lặng lẽ rời đi. Bà Từ vì quá sốc mà ngất lịm ngay tại chỗ. Từ Dịch ôm vợ, ngồi thất thần trên ghế với nét mặt sợ hãi, như một người mang đầy tội lỗi.

Lúc này, Thoại Mỹ cũng tìm đến, vốn muốn hỏi thăm tình hình của Từ Lê Na, thì lại nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí của Kim Tử Long.

Hắn tức tốc bước tới bóp cổ Thoại Mỹ dí vào tường, nghiến răng nghiến lợi mà gằng lên từng chữ:

"Mộc Thoại Mỹ, tôi nhất định khiến cô phải trả giá vì tội ác đã gây ra cho cô ấy."

****************

Sau đó một ngày, là lúc công ty Mộc thị của ba cô sắp tuột khỏi sàn chứng khoán, có nguy cơ phá sản chỉ trong vài ngày tới.

Không còn cách cứu vãn, Thoại Mỹ chỉ còn cách tìm tới người đàn ông ấy để trao đổi.

Giờ nhìn bản hợp đồng trước mặt, cô cười nhưng lại cười trong bi thương. Người cô yêu thầm, nay đã sắp có thể ở bên cạnh rồi...

"Hợp đồng tình nhân, thời hạn là đến khi Từ Lê Na tỉnh lại."

Cô khẽ đọc vài dòng chữ trong bản hợp đồng, rồi lại lặng lẽ mỉm cười, sau đó mới nhìn lên người đối diện, ôn hòa hỏi hắn một câu:

"Anh thật sự tin tai nạn của Từ Lê Na là do em gây ra, mà không cần điều tra rõ ràng sao?"

Kim Tử Long lập tức nhếch môi khinh bỉ:

"Không chỉ tôi mà tất cả mọi người ở đó đều nhìn thấy chính cô đẩy Na Na xuống, thì còn gì mà phải điều tra thêm. Nếu tôi không thương xót, thì chắc gì bây giờ cô còn được ngồi đây."

Thoại Mỹ bấy giờ lại cứ cười, nhưng nụ cười này đã nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

"Cái thương xót mà anh nói, chính là dùng bản hợp đồng này để biến em thành công cụ cho anh trút giận hằng ngày đó sao?"

"Cô có thể không đồng ý, nhưng Kim Tử Long tôi không bảo đảm cô và Mộc Thái có còn chốn dung thân tại thành phố này hay không thôi."

Lời nói của kẻ tàn độc luôn là mũi dao chọc thẳng vào tai người nghe. Thoại Mỹ không ngờ rằng, bản thân mình lại rơi vào hoàn cảnh khốn đốn thế này.

Chỉ vì một sự cố bất ngờ ập tới, đúng là bi hài...

"Tôi đồng ý!"

Câu nói trầm thấp của Thoại Mỹ đã thắp lên nụ cười ác độc trên môi Kim Tử Long.

Hắn ta đứng dậy, sau đó nhóm người tới gần Thoại Mỹ, dùng bàn tay khỏe khoắn bóp chặt cằm cô ấy, rồi lạnh nhạt cất lời:

"Tôi nói rồi, bất cứ ai khi động vào người phụ nữ của tôi, đều phải trả giá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#longmỹ