Chương 21 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Một cái nhấc tay.

Trong phòng rửa tay, Nhược Tuyết cũng không quên lời dặn dò của 2 vệ sĩ, vội vàng rửa tay và chỉnh sửa lại mái tóc dài có chút rối, trong gương trong suốt, thiếu nữ 18 tuổi thanh thuần động lòng người đã không còn nữa, còn lại chỉ là sắc mặt tái nhợt, cặp mắt vô hồn, ưu sầu nhàn nhạt giữa hàng lông mày làm cách nào cũng không xóa được, điểm duy nhất bình thường chỉ có cánh môi đỏ mọng thôi.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, giống như cô đã đi hết một đời, 18 năm, những thứ không nên nếm, không nên nếm cô đều đã trải qua, sinh ly tử biệt, im hơi lặng tiếng, nén giận, sỉ nhục, khó chịu..... Đau khổ và khó khăn nhiều như vậy, không cách nào nói hết được.

Cô bây giờ, chỉ cần nhớ, chỉ cần người nhà có thể sống thật tốt, nếu như cả đời này, ông trời cho cô một cơ hội được nói, cô nhất định phải rời khỏi người đàn ông này, cách anh thật xa, hoàn toàn thoát khỏi anh. Chỉ là bây giờ không được, vậy chỉ còn cách chịu đựng dù khó khăn hơn nữa, khổ hơn nữa cũng phải nhịn.

"Bùm!"

Một tiếng, là tiếng vật nặng rơi xuống mặt đất, ngay sau đó đúng là.... "Ưm...."

Tiếng rên rỉ trầm thấp từ lúc mở cửa nhà cầu truyền đến, dọa cô giật mình. Cô trừng lớn mắt, phản xạ trong gương rất rõ nét, cách dưới chân cô không đến 2m có một khẩu súng.

Đó là một cây súng thật. Ở bên cạnh Lương Úy Lâm không lâu, nhưng thân ở trong hoàn cảnh như vậy, đối với súng thật súng giả, cô nhìn một chút là có thể phân biệt được. Khẩu súng trong gương, đường cong lưu loát như vậy, màu sắc đen nhánh như vậy, là súng thứ thiệt có thể đưa người vào chỗ chết.

Có súng! Còn có người! Kinh ngạc quay đầu, một người đàn ông bị thương đang thở hổn hển ở cạnh cửa WC. Trời ạ, vì sao người đàn ông bị thương này lại xông vào toilet nữ?


Cả người mặc đồ đen, ánh đèn phía trên chiếu xuống, chiếu rọi bãi máu dưới thân của anh ta, rất rõ ràng, anh ta bị thương, là vết thương do đạn bắn, hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng.

Súng ống, nói như vậy, người đàn ông này có liên quan đến xã hội đen, không sai, nhìn người đàn ông này cũng không giống cảnh sát, như vậy anh ta....

Những vệ sĩ phía ngoài chẳng lẽ không phát hiện bên trong có tiếng động lớn như vậy sao?

Bản thân cô vốn đã khó bảo toàn, mau rời khỏi chỗ này mới là hành động sáng suốt, cô vẫn nên tránh xa thì hơn.

Hơn nữa thời gian của cô đã rất ít rồi, nếu như không đi ra ngoài, không chừng hai vệ sĩ kia sẽ xông vào.

Nhược Tuyết tái mặt nắm chặt bọc nhỏ ở trước người, sau đó xoay người đi.

Khi thân thể của cô đứng trước cửa, đột nhiên dưới bàn chân trắng noãn xuất hiện một bàn tay.

"Cứu. . . . . . Khụ. . . . . . Cứu. . . . . ."

Sau một giây, trống ngực đập nhanh đến quỷ dị, đôi mắt đen như nước ướt át, cô xoay người nhìn về phía người đàn ông bị thương, vóc người cao lớn, khuôn mặt toàn là máu khiến cô không nhìn rõ diện mạo của anh ta, nhưng nghe giọng nói chắc không quá 30 tuổi. Ý tứ của anh ta đã biểu đạt rất rõ ràng, anh ta muốn cô cứu anh ta.

Mà cô, căn bản không có biện pháp đưa tay ra giúp đỡ anh ta. Chỉ là, trong lòng vẫn còn một chút lương tâm, khiến cho cô mở miệng nói.

"Thật xin lỗi, tôi không giúp được anh. Nhưng, tôi có thể giúp anh gọi xe cứu thương."

Đây là việc duy nhất cô có thể làm. Gọi điện thoại rất nhanh. Nhưng, cô còn


chưa phản ứng kịp, đang cầm chiếc điện thoại khéo léo trên tay, thì một bàn tay đang nắm chân của cô chợt tăng thêm sức.

"Không, không thể. . . . . ."

Thanh âm yếu ớt phun ra, nhưng ý phản đối lại rất dày đặc. Gọi xe cứu thương. Không bằng trực tiếp giết chết anh còn tốt hơn. Bên ngoài, có biết bao nhiêu người đang muốn tìm anh, muốn lấy mạng anh. Tại sao người tiếp ứng anh vẫn chưa tới?

"Thật xin lỗi, tôi chỉ có thể làm như vậy."

Nhanh chóng mở túi nhỏ trong tay mình ra, Nhược Tuyết ném xuống thuốc và một ít bông băng ngoại thương mới mua trong siêu thị, giơ chân lên dùng sức thoát khỏi bàn tay đã không còn bao nhiêu khí lực, chạy thật nhanh ra ngoài.

Đây chính là một bãi nước đục, cô cũng không muốn chìm vào. Những phiền toái xung quanh, cô đã không cách nào giải quyết được, nào dám tự chuốc thêm phiền phức cho mình.

"Cô..."

Từ trong miệng của anh phun ra một ngụm máu tươi, anh thở gấp, càng thêm lợi hại, khiến cả người phát run.

Cái cô gái này, còn có thể làm người ta tức giận hơn nữa không? Người mù không cần nhìn cũng biết, anh bị thương do bị đạn bắn, vết thương của anh rất nghiêm trọng, ngực vẫn đang chảy máu, cô gái nhỏ đó không có lương tâm, thế nhưng lại ném bông băng thuốc đỏ cho anh.

Mẹ nó! Cô đây là muốn cứu anh sao? Làm tức chết anh thì có! Sau khi Nhược Tuyết chạy đi, thể lực của người đàn ông cuối cùng cũng cạn kiệt mà rơi vào hôn mê, đại khái là bị cô làm cho tức mà ngất đi. Nếu để cho anh có cơ hội gặp lại cô gái đó, anh nhất định hung hăng đánh cho cô một trận.

"Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"


Nhược Tuyết sắc mặt tái nhợt chạy đến, hai chân dường như vẫn còn phát run.

Dựa vào vách tường mới có thể đứng thẳng. Hai vệ sĩ đứng ở cách cô một mét hỏi.

Nếu như không phải là bị bất đắc dĩ, bọn họ sẽ không chạm vào người phụ nữ của cậu chủ, trừ phi bây giờ cô ngất đi ngã xuống mặt đất.

"Không có gì, tôi chỉ hơi mệt một chút thôi."

Hô hấp, lại hô hấp, ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ phát hiện. Hai vệ sĩ thấy cô không có việc gì, lại không phục im lặng. Thôi, phải trở về thôi. Phục hồi lại tinh thần, chân nâng lên đang muốn đi, thì điện thoại trong túi chợt vang lên, dọa cô giật mình.

Điện thoại di động này, lấy trong tay anh ta ngày đó, vẫn chưa từng reo, cô cũng không dám gọi. Đây là điện thoại của người đàn ông kia cho cô, không có nói dùng để làm gì, không nói cô nhất định phải mang theo bên người, nhưng cô lại không dám không mang theo, chỉ sợ vạn nhất để cho anh bắt được thì phiền toái, nhưng anh đối với cô còn cần có lý do sao?

Tay nhỏ bé lục lọi ở trong túi, tìm được chiếc điện thoại đang reo, trong thanh âm có mấy phần sợ hãi, nhẹ giọng đáp lại.

"Alo." "Tiểu thư."

Giọng nói lạnh nhạt nhưng lại ít đi một phần âm trầm đáng sợ, là A Cánh. Thở phào nhẹ nhõm, thật may, may mắn không phải anh ta.

"Có chuyện gì không?"

Nhược Tuyết nhỏ giọng dò hỏi, tại sao A Cánh lại điện thoại cho cô? Anh ấy không phải luôn đi theo Lương Úy Lâm như hình với bóng sao? Chẳng lẽ.....

"Chủ nhân muốn cô lập tức trở về."


Cái gì? Lòng của cô mới vừa buông xuống lại lần nữa khó chịu. Thì ra là anh?

Anh trở về rồi sao? Vội vã gọi cô trở về là vì chuyện gì?

"Được, tôi lập tức trở về." Cúp điện thoại, Nhược Tuyết lại không dám có nửa phần chần chờ, chỉ sợ muộn nửa giây, người đàn ông đáng sợ kia sẽ dùng biện pháp gì để đối phó với cô.


Chương 22: Bạn bè?

Hai vệ sĩ biết chủ nhân muốn cô lập tức trở về, không tới nửa giờ đường, xe đã đến đại trạch ở trên sườn núi.

Tốc độ xe quá nhanh khiến sắc mặt Nhược Tuyết vốn không tốt giờ càng thêm tái nhợt.

Xuyên qua bãi cỏ được cắt sửa chỉnh tề, đẹp đẽ, khóe mắt Nhược Tuyết liếc nhìn chiếc Hummer đắt tiền tùy tiện đậu ở trên thảm cỏ, chủ nhân của chiếc xe này, thật can đảm, cũng dám làm càn trên địa bàn của Lương Úy Lâm như vậy?

Quan trọng chính là khi anh vẫn còn ở trong nhà. Là bạn của anh sao? Người đàn ông kia cũng có bạn bè sao?

"Tiểu thư, chủ nhân chờ cô đã lâu rồi."

Cửa lớn mở ra, ra ngoài lại là A Cánh. Cô cúi đầu, mặc dù không đồng ý, nhưng vẫn đi vào bên trong.

"Chủ nhân ở trong phòng khách."

Thấy cô muốn đi lên cầu thang, A Cánh đi ở phía sau lên tiếng nói. Phòng khách? Nhược Tuyết cắn cắn môi, người đàn ông này nhất định đang có khách nên mới ở trong phòng khách? Bình thường anh muốn tìm cô, không phải đều muốn cô đến phòng của anh sao? Cô cho là, anh tìm cô là vì.... Khuôn mặt tái nhợt, lúc nào lại trở nên đỏ ửng. Cô xem anh giống như ngựa đực rồi, dù sao giữa bọn họ ngoại trừ quan hệ ở trên giường, cũng không có quan hệ gì khác, không phải sao? Vậy tại sao anh lại chợt đến tìm cô? Mặc kệ nguyên nhân là gì? Cô đều không có lựa chọn khác, chỉ có thể chậm rãi đi vào trong, ở trong phòng khách ánh đèn sáng ngời, chỉ cần nhìn một cái là có thể nhìn thấy người đàn ông đang lẳng lặng ngồi trên ghế salon lau chùi khẩu súng bảo bối của anh ta.

Người đàn ông này, mỗi lần nhìn thấy anh luôn là toàn thân mặc đồ đen, áo sơ mi do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế mặc trên người anh luôn bộc lộ ra cảm giác vô cùng tinh tế.


Thấy cô đi vào, đến mí mắt anh cũng không nâng lên. "Lâm, vị này chẳng lẽ chính là Tuyết Nhi tiểu thư sao?"

Giọng nói nam tính lười nhát, rất tùy ý, cắt đứt cái nhìn chăm chú của cô. Trời ạ, nghe được thanh âm của người đàn ông xa lạ, Nhược Tuyết vội vàng cúi đầu. Cô điên rồi sao?

Vậy mà nhìn thấy người đàn ông đó cũng hoảng hốt! Cho dù.... Cho dù dáng dấp của anh khá tốt, nhưng cô cũng không thể mất mặt như vậy. Giữa bọn họ hết thảy đều bắt đầu từ tội ác! Lăng Nhược Tuyết mày có thể có khí khái một chút được không? Làm sao mày có thể quên anh ta là người đàn ông đáng sợ như thế nào?

"Lâm, cậu thế nhưng lại giấu một cô gái vị thành niên ở chỗ này, tôi đây cũng không thể mặc kệ a."

Một âm thanh hài hước khác vang lên, Giang Hạo Nhiên từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá cô gái nhỏ đứng yên bất động, áo khoác màu sáng, áo sơ mi nhỏ màu hồng nhạt, váy màu xanh dương đậm đến gối cùng với vớ học sinh thật dầy, dưới chân là một đôi giày đế bằng, một đầu tóc thật dài được cột gọn gàng ở sau lưng. Cô gái nhỏ non nớt như vậy. Thế nào Lâm lại?

"Cô ấy vị thành niên, tự cô nói xem, cô trưởng thành chưa?"

Rốt cuộc, người đàn ông vẫn luôn luôn chăm chú lau súng, mở miệng, lời nói lạnh lùng, khi nói đến chữ vị thành niên thì giọng nói trầm xuống.

"Tôi..."

Lòng của Nhược Tuyết lạnh từ đầu đến chân, cô sợ nhất chính là giọng điệu này của anh. Bây giờ anh hỏi như vậy là có ý gì? 18 tuổi có thể coi là trưởng thành không?

Nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm, lãnh liệt của anh, cái gì cô cũng không nói ra được.

"Không phải sợ, nói cho tôi biết, có phải cậu ấy ép buộc cô hay không? Tôi sẽ


làm chủ cho cô."

Một thân ảnh cao lớn đến gần, khiến Nhược Tuyết không thể không ngẩng đầu lên, đập vào mắt là vẻ mặt tươi cười. Trời ạ, người đàn ông có nụ cười rực rỡ này thật sự là bạn của anh ta sao? Anh ta là người máu lạnh như vậy, thế nhưng lại có người bạn như thế? Nhược Tuyết sững sờ nhìn mặt của người đàn ông đối diện.

"Hi, em gái không cần phải sợ, tôi là bạn tốt của Lâm, cũng là bạn học của cậu

ấy."

Anh ta đưa bàn tay thon dài ra, hướng về phía cô. Cúi đầu nhìn bàn tay ấm áp và khô ráo. Nhược Tuyết do dự không biết có nên nắm hay không?

Anh ta là bạn của người đàn ông kia, mà quan hệ giữa cô với anh ngay cả gặp mặt cũng không xong, dường như anh không muốn cô tiếp xúc nhiều với người đàn ông này.

Nhưng, người đàn ông trước mặt dường như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, tay vẫn duỗi ra trước mặt cô, cô không để ý đến anh ta, hình như cũng không thích hợp.

"Nghiêm Quân Hạo, cậu đừng trêu chọc cô ấy nữa."

Cuối cùng cũng có sứ giả chính nghĩa đến cứu cô, nắm chặt bàn tay đã đầy mồ hôi, Nhược Tuyết cảm kích nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một người đàn ông lịch sự, tuấn lãng, không chú ý ăn mặc, chỉ áo T-shirt màu xám tro với quần Jean được tẩy đến bạc thếch, mang theo vài phần thoải mái.

"Tôi là Giang Hạo Nhiên. Cùng Lâm, ừ, còn là bạn học kiêm bạn thân của cậu ấy. Thân phận của tôi là... Cảnh sát. Nếu như cô có gì khó nói, có thể trực tiếp nói với tôi."

Trên mặt Giang Hạo Nhiên vẫn duy trì nụ cười lưu manh. Bạn bè của anh ta tại sao lại có nụ cười như thế? Cảnh sát cùng hắc đạo? Còn là đồng học cùng bạn thân? Quan hệ này có phải quá kì quái hay không?


"Thật xin lỗi, tôi có thể về phòng trước chờ anh được không?"

Anh có bạn ở chỗ này nhất định có chuyện phải giải quyết. Cô có thể về phòng đợi anh không? Không khí quái dị như vậy khiến cô không chịu nổi!

"Ngồi xuống."

Nhàn nhạt ra lệnh, đông lại bước chân của cô. Chủ nhân cũng đã ra lệnh muốn cô ngồi xuống, làm sao cô dám không ngồi? Nhược Tuyết chọn một ghế salon cách xa anh nhất ngồi xuống.

"Em gái, tôi có thể gọi em là Tuyết Nhi không?"

Nghiêm Quân Hạo còn chưa muốn buông tha trêu chọc cô gái nhỏ được Lâm nuôi ở trong nhà. Cũng không thể xem là nuôi chứ? Dù sao quan hệ của bọn họ có chút không bình thường. Lần này, Lâm làm sao có thể xem trọng một cô gái non nớt như vậy, thậm chí cũng không thể gọi là người phụ nữ của cậu ấy. Chuộc tội? Cậu ấy xem là vậy sao?

"Anh có thể đừng dựa sát như vậy được không?"

Nhược Tuyết nhìn khuôn mặt tươi cười ngày càng đến gần, thân thể nho nhỏ không ngừng lùi về phía sau. Rõ ràng nhìn anh ta không giống người thích trêu chọc người khác trước chỗ đông người. Tại sao lại muốn trêu chọc cô? Không sai, Nhược Tuyết nhìn thấy nét giễu cợt trên mặt của anh ta. Lương Úy Lâm đối với cử chỉ của bạn tốt ngay cả mí mắt cũng không nâng lên, tiếp tục đùa giỡn với khẩu súng trong tay mình.

"Này, cậu đừng luôn đùa giỡn với vật kia có được không?"

Giang Hạo Nhiên khó chịu nhướng mày, từ bên hông móc ra cây súng lục, với bao súng để ở trên bàn.

"Thật không có thiên lý, súng của cậu làm người ta nhìn thấy mà khiếp vía, còn súng của tôi giống như súng đồ chơi, so với của cậu đúng là khác xa một trời, một vực."


"Cậu thích?"

"Cậu nói thử xem?"

Giang Hạo Nhiên đùa giỡn cười một tiếng.

"Có thể có được một vật gì đó trong tay cậu, cậu nói xem tôi có thích hay không?"

Mắt Lương Úy Lâm cũng không chớp, trực tiếp ném súng về phía anh ta, Giang Hạo Nhiên gọn gàng nhận lấy, cực phẩm chính là cực phẩm, cảm giác cầm trong tay quả nhiên không giống nhau!

"Vậy nó là của cậu."

Đối với bảo bối có giá chợ đen đến 10 vạn đô-la, Lương Úy Lâm tặng không hề suy nghĩ, tiền đối với anh mà nói, có thể là gì?

"Bây giờ có thể nói cho tôi biết mục đích hôm nay cậu đến đây là gì không?" Tiện tay đốt một điếu thuốc, Lương Úy Lâm tựa như không có kiên nhẫn, nói.


Chương 23: Giấc ngủ an lành.

"Người có chuyện là cậu ấy, mình chỉ trở về thăm bạn cũ mà thôi."

Rốt cuộc cũng ngừng trêu chọc Nhược Tuyết. Nghiêm Quân Hạo nặng nề ngồi xuống ghế salon bên cạnh cô, sau đó giống như đang ở trong nhà của mình, duỗi 2 chân thật dài lên chiếc bàn nhỏ, vẻ mặt tự tại và tùy tính.

"Sneidjier trở về nước, cậu biết chứ?"

Giang Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Nhược Tuyết một cái sau đó dừng một hồi mới mở miệng. Nếu Lâm đã để cô ở chỗ này, vậy anh cần gì phải tránh né chứ? Anh hai, tôi cũng không muốn ngồi ở chỗ này. Nghe mấy người nói chuyện giống như đầm rồng hang hổ vậy. Nhược Tuyết thấy Giang Hạo Nhiên nhìn cô một cái rồi mới mở miệng, trong lòng âm thầm kêu khổ, nhưng bạo quân ngồi một bên đó cũng không mở miệng để cho cô đi, làm sao cô dám rời đi?

"Ừ."

Lương Úy Lâm nghe thấy tên chỉ nhẹ nhàng trả lời một tiếng. Lúc nãy mới vừa nhắc đến hắn, mà bây giờ cảnh sát cũng muốn nghe. Không nhìn ra, chỉ là một con chó mất đầu mà thôi, thậm chí có nhiều người quan tâm như vậy.

"Cấp trên đã hạ lệnh, mục tiêu của chúng tôi lần này, là hắn." "Cho nên?"

Lương Úy Lâm nhẹ nhàng khạc ra vòng khói, không thèm để ý nói. "Nghe nói hắn với cậu có một chút quan hệ."

Đây chính là nguyên nhân vì sao hôm nay bọn họ tìm đến Lương Úy Lâm, có một số việc trên mặt bàn giải quyết không được, đặt dưới mặt bàn lại xử lý rất tốt.

Thế giới này cũng không chỉ có màu đen và màu trắng, còn có khu vực màu xám, có lúc cảnh sát cũng không thể kiểm soát được mọi chuyện, hắc đạo có thể giải


quyết công bằng, hơn nữa còn xử lý rất khá, nhiều năm như vậy, Lương Úy Lâm tâm tình tốt sẽ giúp đỡ bọn họ không ít.

"Các người muốn như thế nào?"

Muốn anh ra mặt bắt hắn sao? Trò chơi này chơi không vui chút nào. Anh căn bản không muốn chơi.

"Lần trước giao dịch ma túy, cấp trên rất tức giận. Sneidjier này, chúng ta nhất định phải bắt. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

Giang Hạo Nhiên nhìn Lương Úy Lâm nghiêm túc nói, thông báo tới anh, chỉ sợ bọn họ còn dính dấp đến những thứ khác.

"Chúng tôi đã cùng cảnh sát Thái Lan thương lượng xong, toàn lực truy bắt, thuộc hạ của hắn bên kia và việc buôn bán của hắn."

Tuy rằng nhìn bề ngoài, tập đoàn Lương thị không còn liên quan đến giới hắc đạo, nhưng buôn bán ở nước ngoài, bọn họ ít nhiều cũng có tham gia, mức độ sâu hay không sâu mà thôi. Nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ cũng sẽ ra tay. Thật ra thì những lời này, nói một chút thì cũng thôi đi. Tập đoàn Lương thị ở Thái Lan có thế lực như thế nào? Sao bọn họ lại không biết? Xem như dõi mắt khắp cả giới hắc đạo Đông Nam Á, cũng không ai dám tùy tiện đụng đến một ngón tay của anh.

"Xin cứ tự nhiên."

Lương Úy Lâm mặt bình tĩnh, giống như "Nghe" chính là chức năng duy nhất hôm nay. Thì ra là chỉ đến thông báo với anh một tiếng mà thôi, không phải muốn anh ra tay a! Không nhìn ra, chức năng ngành lần này lại huy động lực lượng lớn như vậy. Không biết có thu được hiệu quả như mong muốn hay không?

"Tốt, nói xong rồi, chúng tôi đi trước đây. Cái này, cám ơn nhiều."

Nói xong chuyện chính, Giang Hạo Nhiên khôi phục lại nét mặt nhẹ nhõm, đứng dậy, hướng Lương Úy Lâm giơ giơ cây súng trong tay. Nghiêm Quân Hạo cũng đứng dậy theo, vẫy chào với Nhược Tuyết.


"Tuyết Nhi, hẹn gặp lại lần sau. Có rảnh rỗi em phải thường xuyên ra ngoài dạo chơi mới được, đi theo bên cạnh cậu ấy người sẽ mốc meo mất. Một thiếu nữ thanh xuân lại trở nên trầm lặng giống như cậu ấy cũng không hay a. Nếu không, có thời gian đến Thái Lan, tìm anh, anh bảo đảm dẫn em...."

"Nghiêm tiên sinh, Giang tiên sinh đã lên xe."

A Cánh đi tới, cắt đứt lời mời nhiệt tình của anh, nhắc nhở, cũng không biết tại sao chủ nhân lại có bạn nhiều lời như vậy, nghe nói bọn họ còn là bạn học. Nhưng vì sao chủ nhân có bạn học là bác sĩ?

"À? Nhanh như vậy à? Lâm, mình đi trước. Lần sau cậu đến Thái Lan, chúng ta sẽ nói chuyện cho đã."

Hạo Nhiên thiệt là, nói đi là đi, cũng không chờ anh xuống. Nếu như không phải lát nữa còn có việc phải làm, anh nhất định sẽ ở lại để trêu chọc cô gái nhỏ đáng yêu này, đáng tiếc một đóa hoa xinh đẹp như vậy lại bị tên Lương Úy Lâm ma quỷ này tàn phá. Không đến một phút, tiếng động cơ mạnh mẽ truyền đến, sau đó là âm thanh xe đi xa. Xem ra, bãi cỏ này nhất định bị giày vò đủ rồi.

Nhược Tuyết nâng mắt, chợt ý thức được mình vẫn còn ngồi trong phòng khách, vẫn ở bên cạnh anh, mang theo vài phần lo lắng nhìn người đàn ông vẫn luôn trầm mặc không nói, lại nhìn cô chằm chằm. Chống lại cặp mắt đen nhánh kia không đến một giây cô đã cụp mắt xuống. Cô cũng không phải chán sống nên mới nhìn vào mắt của anh.

Nhưng mà, vừa rồi A Cánh gọi điện thoại đến nói anh bảo cô quay về là có chuyện muốn nói với cô sao? Tại sao sau khi 2 người đàn ông đó đi rồi, anh còn chưa lên tiếng? Anh tìm cô có chuyện gì? Bây giờ là ban ngày, sẽ không.... Chẳng lẽ là chuyện trong nhà?

Thật đúng là non nớt? Một chút ý nghĩ cũng giấu không được. Lương Úy Lâm để ở trên tay vịn salon, một tay chống cằm dưới, lạnh lùng quan sát cô. Nếu như anh vẫn không mở miệng nói chuyện, cô sẽ như thế nào đây? Ở trong tầm mắt của anh, Nhược Tuyết đứng ngồi không yên.


"Anh không phải là muốn tìm tôi..."

Khí thế quá mạnh mẽ, cô nhỏ giọng hỏi, lại bị anh dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như thế.

"Chuẩn bị một chút, đi Thụy Sĩ."

Không phải cha muốn anh cho mẹ một lời giải thích sao? Có lẽ mang cô ấy đi, sẽ là một chủ ý tốt. Một hồi lâu anh không có trả lời, sau đó đứng lên, ném lại một câu rồi đi. Cô ngạc nhiên, đi Thụy Sĩ? Tại sao muốn đi Thụy Sĩ? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

Không ai có thể nói cho cô biết, bởi vì người đàn ông đó đã đi rồi. Nhược Tuyết cảm thấy mất mặt muốn chết, đây là lần đầu tiên trong đời cô ngồi máy bay, trên máy bay tư nhân xa hoa của anh, cư nhiên lại choáng váng vô cùng, lúc máy bay chưa cất cánh, cô đã choáng váng đầu, lúc máy bay rung động lần thứ nhất, thì cô nhịn không được nữa phun ra. Hơn nữa, còn nôn trên người anh, thật là, xấu hổ quá đi mất.

Anh sẽ không ném cô xuống máy bay chứ. Toàn thân cô mềm nhũn không dám nhìn anh. Cô gái đáng chết này, Lương Úy Lâm tức giận đến xanh mặt. Trên áo sơ mi đen một đống bẩn thỉu, thật là....

"Thật xin lỗi, lần đầu tiên tôi ngồi máy bay..."

Rốt cuộc thở được một hơi, Nhược Tuyết không cần nhìn cũng biết anh đang tức giận, vẫn tranh thủ thời gian nói xin lỗi đi, nhưng nói xin lỗi của cô..... Anh tự tay, kéo tay của cô.

"Tôi.... Tôi sẽ giúp anh lau sạch."

Nhìn thấy anh đứng dậy, Nhược Tuyết chịu đựng toàn thân khó chịu, đứng lên, người còn chưa đứng vững đã bị anh đẩy về chỗ ngồi.

"Đàng hoàng một chút, đừng gây thêm phiền toái cho tôi là được rồi."

Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, không biết đây là máy bay của anh sao? Đương


nhiên anh có thể tự tắm rửa thay quần áo rồi. Chỉ có điều, anh không muốn giải thích với cô. Khi Lương Úy Lâm thay xong quần áo trở về, thấy cô gái nhỏ ói đến khuôn mặt tái nhợt đã ngủ rồi, dường như ngủ không được an ổn, cho nên đầu nhỏ vẫn luôn chuyển động. Nhìn cô gái nhỏ bị say máy bay giày vò đến như vậy, một cỗ kích động dâng lên khiến cho anh ngồi xuống bên cạnh cô, trực tiếp ôm cô vào lòng, để cho gương mặt nhỏ nhắn của cô vùi sâu trong lồng ngực của anh.

Nhược Tuyết nửa mê, nửa tỉnh, cảm thấy mình bị kéo vào trong lồng ngực ấm áp, đã lâu lắm rồi, không có người cho cô ấm áp như vậy, nhất định là đang nằm mơ sao? Bằng không, ngoại trừ ba mẹ tại sao còn có người ôm cô như vậy?

Chóp mũi hít vào, hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái, còn có mùi kem cạo râu nhàn nhạt, làm cho lòng người ta dâng lên cảm giác ấm áp.

Đúng vậy, an ổn. Nửa năm qua, lo lắng đề phòng, đêm không thể ngủ ngon, cuối cùng cũng có giây phút an tĩnh như thế. Chỉ mong, giấc mơ không cần tỉnh lại!


Chương 24: Người phụ nữ không liên quan đến năm tháng.

Zurich là thành phố lớn nhất Thụy Sĩ, liên tục nhiều năm liền được đánh giá là một trong những thành phố lý tưởng để định cư nhất thế giới.

Quanh năm Zurich có khí hậu dễ chịu, vô cùng thích hợp cho người định cư để điều dưỡng thân thể. Hồ Zurich xinh đẹp, bầu trời xanh thẳm chiếu xuống hồ nước màu xanh biếc, trong không khí bay tới mùi hoa tươi mới, phóng mắt nhìn tràn ngập màu xanh lá, tất cả đều đẹp đẽ khiến người ta muốn đắm chìm trong cảm giác mê say không tỉnh lại.

Bên hồ, cây cối cao lớn lộ ra hơi thở đầu xuân, đầu cành khô héo, lục mầm non tranh nhau nảy nở. Mùa đông giá rét qua đi, tất cả lại sắp bắt đầu rồi.

Chỗ ngồi này nằm ở trong tòa biệt thự trong trấn nhỏ dưới chân núi Anpes không biết tên là nơi Lương Ngạo Vũ và vợ yêu Nhan Thanh Uyển đã sống gần 30 năm.

Ngồi ở trong tòa thành xinh đẹp này, Nhược Tuyết đang cầm tách trà lài trong veo do người hầu mang đến, nhìn cảnh đẹp phía xa xa, lâm vào trầm tư. Hơn 10 ngày trước, sau khi bị Lương Úy Lâm mang lên máy bay tư nhân đến nơi này, sau đó anh đem cô để ở trong khách sạn cũng chưa hề quay về để ý đến cô. Mà hai vệ sĩ này luôn luôn đi theo cô.

Ở một đất nước xa lạ như vậy, cô hoàn toàn không thể một mình tự đi ra ngoài, cho nên mỗi ngày đều sống trong phòng của khách sạn chưa từng rời khỏi một bước. Lúc cô nghĩ có lẽ anh đã quên mất cô rồi, thì anh tới. Không nói một lời đã dẫn cô đến nơi này, sau đó sẽ biến mất trước mặt cô.

Anh không nói muốn tới đây để làm gì, mà cô, cũng không dám hỏi. "Mẹ, tại sao mẹ lại dậy rồi?"

Lương Úy Lâm đẩy cửa phòng khách ra, thấy người phụ nữ vốn đang nằm trên giường nghỉ ngơi phủ thêm áo ngồi ở trước cửa sổ sát đất. Mái tóc đen nhánh mềm mại xõa ở phía sau vai, mặt mày xinh đẹp như hảo, vẻ mặt như nước, người phụ nữ đã hơn 40 tuổi, bởi vì dưỡng bệnh ở trong nhà lâu ngày nên nhìn thanh thuần giống như


cô gái 20 tuổi, năm tháng dường như không để lại dấu vết trên người bà, tất cả dường như không liên quan đến bà. Tựa như một bức tranh thủy mặc yên tĩnh mà lâu đời.

Gió mát rượi thổi qua làm cho người ta cảm thấy hơi lạnh. "Mẹ không thể ra gió, cẩn thận coi chừng bị cảm."

Nhiệt độ của nơi này không cao, Lương Úy Lâm đi tới không có chút thương lượng, đóng cửa sổ lại.

"Tại sao con giống hệt cha con thế?"

Làm chuyện gì cũng chưa bao giờ hỏi người ta có nguyện ý hay không, mặc dù điều này đều muốn tốt cho bà. Mà mấy năm nay, bà vẫn hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo tỉ mỉ của bọn họ như vậy.

"Mẹ, về giường nằm đi."

Lương Úy Lâm ngồi xổm xuống đỡ bà dậy. Quả thật có chút mệt mỏi, hẳn là đã đến thời gian ngủ trưa rồi. Nhan Thanh Uyển cũng không phản đối con trai đỡ bà về giường. Cẩn thận đắp chăn cho mẹ xong, Lương Úy Lâm đang muốn ngồi dậy kéo rèm cửa sổ lại, lại bị người phụ nữ đã nhắm mắt gọi lại.

"Úy Lâm, bảo Tiểu Ngữ có rảnh đến thăm mẹ một chút. Lâu rồi, mẹ chưa nhìn thấy nó."

"Mẹ, mẹ ngủ trước đi. Con sẽ dẫn em ấy đến đây."

Thân thể lúc nghe tên em gái thì dừng lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Anh đã khôi phục lại bình tĩnh. Sau khi kéo xong rèm cửa trở lại bên giường thì mẹ đã ngủ rồi.

"Mẹ, nghỉ ngơi thật tốt đi!"

Đứng ở bên giường, Lương Úy Lâm yên lặng nói nhỏ. Như vậy, đối với ai cũng đều tốt. Không có khổ sở, không có đau lòng. Như vậy thật tốt! 10 ngày trước, sau khi


anh đến Thụy Sĩ, chân tướng sự thật đã nói cho mẹ biết, Lương Ngạo Vũ còn không kịp ngăn cản.

Thân thể Nhan Thanh Uyển vốn yếu ớt, sau khi sinh hạ, anh không biết đã mời bao nhiêu bác sĩ giỏi để điều dưỡng thân thể, thật vất vả mới hồi phục được như bình thường, thế nhưng bà lại rất yêu trẻ con, không để ý đến Lương Ngạo Vũ tiếp tục phản đối cố tình mang thai em gái. Sau khi sinh em gái xong, thân thể cuối cùng cũng chịu đựng không nổi, ngay cả sức khỏe để chăm sóc con của mình cũng không có.

Lương Ngạo Vũ lửa giận ngút trời, nhưng làm sao cũng không nhẫn tâm trách mắng bà, sau khi con gái được đầy tháng, ông đã đưa nó về nước. Cho nên nói, em gái là do một tay Lương Úy Lâm nuôi lớn cũng không quá đáng, chí ít là từ một đứa trẻ sơ sinh, chậm rãi trưởng thành thành một thiếu nữ. Nhưng, ông trời thật trêu người!

Biết được tin dữ của con gái, Nhan Thanh Uyển không chịu nổi đả kích như vậy, nên liền hôn mê bất tỉnh. Sau đó, vẫn không ngừng phát sốt, tình trạng sức khỏe khó khăn lắm mới hồi phục, giờ lại mê mang, mời bác sỉ đến xem, bác sĩ cũng bất lực nói là trong tiềm thức bệnh nhân không muốn tỉnh lại.

Điều duy nhất có thể làm chính là tạm thời khống chế không để cho bệnh tình phát triển, bệnh tình muốn tốt hay không chỉ phụ thuộc vào bệnh nhân. Tình Trạng u ám như vậy kéo dài suốt 1 tuần lễ, Lương Ngạo Vũ một ngày một đêm canh giữ ở bên giường của vợ mình, lo lắng nếu như mình nhắm lại sau khi tỉnh lại sẽ không nhìn thấy người phụ nữ của ông nữa. Ông gấp đến độ không có thời gian đi tính toán với con trai mình, gấp đến độ hận không thể một phát bắn chết những bác sĩ uy tín nhất trong giới y khoa mỗi ngày được mời đến, nhưng, không có cách nào, người phụ nữ ông yêu nhất còn nằm ở trên giường không ngừng lẩm bẩm tên của con gái bảo bối, nhưng không muốn tỉnh lại liếc nhìn ông một cái.

Giày vò như vậy rốt cuộc đến ngày thứ tám cũng kết thúc. Nhan Thanh Uyển mở mắt tỉnh lại, câu nói đầu tiên là.

"Ngạo Vũ, sao anh lại ở đây?"

Đôi mắt trong trẻo mấy chục năm qua vẫn không thay đổi, đang tràn ngập khó tin nhìn ông. Sau đó, nhìn thấy con trai đứng bên cạnh, thì càng thêm nghi ngờ.


"Úy Lâm, sao con lại ở đây? Tiểu Ngữ đâu? Có cùng đến không?"

Bác sĩ Smith giải đáp nguyên nhân cho bọn họ, đây là chọn lựa mất trí nhớ. Một người gặp phải kích động quá mạnh, kích thích khiến người đó không cách nào tiếp nhận được, như vậy, trong tiềm thức họ sẽ lựa chọn quên đi chuyện đó, sẽ lựa chọn "mất trí nhớ".

Bất hạnh của con gái, Nhan Thanh Uyển không thể tiếp nhận sự thật này, bóng dáng đáng yêu của con gái không cách nào xua đi được, bất luận cố gắng thế nào cũng đều không quên được, mỗi ngày, mời giờ, mỗi khắc đều lặp lại, tra tấn thần kinh yếu ớt của bà, không ngừng chạy ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ. Cho nên, bà luôn liên tục phát sốt, tỉnh rồi lại lâm vào hôn mê.

Quên, là phương thức bảo vệ mình tốt nhất. Có lẽ, quên lãng đối với Nhan Thanh Uyển mà nói, chính là biên pháp tốt nhất.

Sau khi vợ tỉnh lại, cả người ông liền suy sụp, nhưng vẫn không muốn đi bệnh viện. Ở nhà truyền nước biển suốt 3 ngày mới có thể xuống giường đi lại.

Một người đàn ông cường thế như thế, cũng có lúc ngã xuống, cũng may, ông rốt cuộc cũng có thể khôi phục. Bao nhiêu năm trải qua gió tanh mưa máu, không nghĩ đến lại ngã xuống vào lúc này.


Chương 25: Giao phó.

"Muốn dặn dò gì con sao?" Lương Úy Lâm mới vừa bước vào phòng khách, Lương Ngạo Vũ đã ngồi ở đó chờ anh.

50 tuổi, dù đã trung niên nhưng thân thể vẫn còn khỏe mạnh, cho dù có bệnh tật khó khăn nhưng Lương Ngạo Vũ vẫn nhanh chóng khỏe lại. Sắc mặt của ông đã phục hồi lại bình thường không giống như hai ngày trước còn nằm trên giường truyền nước biển. Ý chí con người có thể chiến thắng tất cả.

"Đối với mẹ mà nói đây là điều tốt nhất." Lương Úy Lâm ngồi xuống ở ghế salon bên cạnh, ánh mắt hướng ra cửa sổ sát đất phía bên ngoài dừng lại trên thân thể bé nhỏ đang ngồi ở trong vườn hoa.

Nếu như nhớ làm cho con người đau khổ thì quên lãng chính là thuốc giải tốt

nhất.

"Tốt nhất? Ngộ nhỡ ngày nào đó mẹ con nhớ lại thì sao? Lương Úy Lâm, cha đã mất đi một người con gái, không thể mất đi mẹ của con, con có hiểu không?" Lương Ngạo Vũ mệt mỏi dựa cả người vào ghế salon.

"Chỉ cần không nói ra thì mẹ sẽ không nhớ lại, cha cũng sẽ không mất đi mẹ." Lương Úy Lâm nhìn cha của anh, sẽ không ai nghĩ đến, đường đường là một người đứng đầu trong giới xã hội đen lại có thể vì chuyện nam nữ mà suy nghĩ nhiều.

Tình yêu của Lương Ngạo Vũ đối với Nhan Thanh Uyển chính là yêu sẽ phải đoạt lấy, không quan tâm đến bất kỳ thủ đoạn. Tình yêu đó như cuồng vọng hủy diệt tất cả, nó sâu đậm như thế nào chỉ có trải qua gian khổ mới hiểu hết được.

Chỉ có người phụ nữ như Nhan Thanh Uyển vì tình yêu mà hy sinh tất cả cho nên mới có thể chiếm được tình yêu của Lương Ngạo Vũ. Thay vì nói em gái là bảo bối của ông thì người phụ nữ kia chính là sinh mạng của ông. Bởi vì diện mạo em gái giống mẹ anh như đúc, ngũ quan dịu dàng nhu tình mềm mại, chỉ trừ tính tình hơi nghịch ngợm là không giống.

Vì thế mà Lương Ngạo Vũ rất thương yêu Lương Úy Ngữ, nhưng tại sao anh cũng là con của Nhan Thanh Uyển, từ nhỏ cho đến khi lớn lên, ông lại không dùng


ánh mắt yêu thương như đối với em gái anh mà nhìn anh một lần?

Chỉ là anh không sao, đối với người như anh mà nói mặc kệ là tình thân hay tình yêu đều là dư thừa, phụ nữ đối với anh có hay không cũng không sao.

"Con đưa cô ta tới đây là có ý gì?" Lương Ngạo Vũ mở mắt ra, ông cũng không có để ý đến ánh mắt của Lương Úy Lâm vẫn nhìn chằm chằm vào bóng dáng nhỏ bên ngoài.

Cô ta gián tiếp hại chết Tiểu Ngữ, Lương Úy Lâm lại dám đưa cô ta đến nơi này, nó không sợ ông sẽ giết cô ta sao? Lần trước không giết cô ta đã là may mắn cho cô ta, lần này lại tự dẫn xác đến hay sao?

"Tới theo giao phó của cha." Đây chính là mục đích anh đưa cô tới. Anh không phải thần thông quản đại nên không dự liệu được mẹ mình mất trí nhớ, dù là không mất trí nhớ thì anh cũng sẽ tìm nhà thôi miên đến thôi miên bà.

Lăng Nhược Tuyết và Lương Úy Ngữ là bạn học nhiều năm, diện mạo đều là những cô gái ngọt ngào có lẽ có thể khiến lòng của mẹ anh bớt đau một chút khi gặp mặt cô.

"Con cho rằng như vậy có thể gạt được bà ấy?" Lương Ngạo Vũ không chấp nhận, con gái bảo bối của ông là độc nhất vô nhị trên đời làm sao có thể tùy tiện để cho một cô gái khác thay thế?

"Ít nhất, tạm thời có thể làm dịu tâm tình của mẹ." Thấy cô gái nhỏ trong vườn hoa đứng lên muốn đi, mắt Lương Úy Lâm híp lại, cô muốn đi đâu?

"Ngạo Vũ, anh ở bên ngoài sao?" Ngủ được an ổn, Nhan Thanh Uyển yếu ớt tỉnh lại, hình như nghe được tiếng nói của chồng cùng với con trai mình ở bên ngoài!

"Cha chỉ sợ bà ấy sẽ kích động hơn." Nghe được tiếng của vợ, Lương Ngạo Vũ lập tức đứng lên đi vào trong phòng.

"Uyển Nhi, anh tới đây, em không cần phải đứng lên."


"Kích động sao? Không." Lương Úy Lâm thì thầm về phía bóng lưng của cha.

Tại sao kích động? Đợi lát nữa mẹ sẽ nhìn thấy bảo bối Tiểu Ngữ của bà.

Trong tay đang cầm ly trà cũng đã lạnh, nhưng người đàn ông kia thế nào còn chưa ra? Phải đợi bao lâu đây? Cô không phải sợ chờ đợi mà chỉ sợ ngồi một chỗ ở đây làm cho cô rất lo lắng.

Cách đó không xa ở bên hồ, đầu mùa xuân nước hồ xanh giống như là một vũng bảo thạch đẹp nhất, bên ngoài thời tiết vẫn rét lạnh, mặt hồ dâng lên hơi nước mông lung, cảnh đẹp như vậy làm cho người ta không nhịn được muốn giữ trong tay để xem có phải thật hay không. Mà Nhược Tuyết không từ chối được hấp dẫn như vậy, cô buông ly trà mới vừa được người giúp việc đổi lại đi ra khỏi nhà kính.

Lạnh quá! Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh trắng noãn mới vừa thò vào trong nước, lạnh lẽo thấu xương chạy đến lục phủ ngũ tạng. Nhưng mà, không cam lòng, bàn tay nhỏ bé không cam lòng vẫn không có thu hồi lại, nhẹ nhàng trên mặt hồ khuấy động tới tới lui lui trên mặt hồ yên tĩnh, một ít nước trong hồ bị tay nhỏ bé của cô khuấy động, trở nên sống động hơn.

Giống như vì cô làm nổi bật cảnh đẹp này, hai con Thiên Nga trắng không biết từ nơi nào bơi vào trong hồ quấn quýt chơi đùa, cái cổ dài đẹp quấn quýt trong nước, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Mười tám tuổi thanh xuân! Thật đẹp, thật ngây thơ, cũng thật vui vẻ. Sự nghịch ngợm trong lòng giống như vì cảnh đẹp trước mặt mà bộc lộ hết ra ngoài.

Tay không biết lạnh mà hất nước về phía hai con thiên nga, cùng nhau chơi đùa.

Có lẽ là do quen thuộc với việc có người thường chơi đùa nên hai con thiên nga lại xẹt qua mặt nước bơi về phía bờ. Điều này làm cho cô gái kia cười nhẹ nhàng lần đầu trong nửa năm.

"Xem ra, cô thật sự biết cách tìm niềm vui cho mình?" Lương Úy Lâm đứng cách cô hai thước ở ngoài sân cỏ.

Cô bé trước mắt, gương mặt thanh thuần mỗi đêm đều ở dưới người anh nay đã trở nên quyến rũ hơn rất nhiều so với tuổi của cô. Trừ màu sắc gương mặt tái nhợt làm


cho anh không thuận mắt thì những thứ khác đều tốt.

"Thật xin lỗi. . . . . ." Nụ cười trên gương mặt, nghe âm thanh của anh thì tự động tắt mất, hai cánh tay nhỏ bé bị ướt còn chưa kịp khô cứ như vậy xuôi ở bên người. Bộ dạng chợt giống như một người hầu.

Đúng vậy, cô và anh, trừ những lời này, cô cũng không biết còn có gì có thể nói với nhau. Luôn luôn đều là anh nói, cô chỉ nghe lời. Cô cũng biết người đàn ông này không thể chọc mà căn bản đã là không thể chọc được rồi.

"Thái độ của cô . . . . . thật là biết nghe lời đấy!" Khóe miệng dâng lên nụ cười lạnh lùng, Lương Úy Lâm quan sát cô, một hồi mới mở miệng nói.

Nhược Tuyết cắn môi, không biết nên đối diện với anh như thế nào. Ở trước mặt của anh, cô có thể không nhún nhường được sao? Cô dám không sao? Cô có thân phận gì? Còn anh là thân phận gì?


Chương 26: Thì ra là như vậy.

Lương Úy Lâm đi đến trước mặt cô, đầu của cô cúi thật sự thấp rất thấp, cổ trắng noãn, mái tóc đen phía sau cổ cô làm tôn thêm vẻ trắng mịn trong suốt, không tỳ vết.

Xem ra cô gái này chỉ cần cho cô thời gian tĩnh dưỡng, cô lập tức có thể khôi phục vẻ trắng noãn không tỳ vết của mình như cũ. Mấy ngày nay anh không có chạm vào cô cho nên những vết xanh tím kia đã sớm mất đi. Chính là vì chờ đợi ngày này đến.

"Cô..." Thình lình anh tự tay nâng người cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo như nước của cô: "Có biết tại sao dẫn cô đến nơi này không?"

Không biết, cũng không dám hỏi. Thân mình không thể nhúc nhích, cô chỉ có thể bị động nhìn anh, nhìn cặp mắt đáng sợ như chim ưng kia.

Người đàn ông này chỉ dùng ánh mắt là có thể làm cho người khác lạnh ngắt, thật là đáng sợ. Cô nhắm mắt lại không dám nhìn nữa, thân thể run lẩy bẩy đứng lên.

"Cô còn dám nhắm mắt thử xem!" Anh nhất định sẽ đem cô ném vào hồ nước lạnh lẽo.

Cô đương nhiên không dám, lông mi dài động đậy, mắt nhắm, lại lần nữa mở ra. "Cười một cái, tái nhợt như ma quỷ, xấu chết được." Bàn tay mang theo vết chai

nặng nề bóp gương mặt của cô. Cái bộ dáng như thế này thì làm sao đi gặp mẹ anh?

Nhược Tuyết mở cái miệng nhỏ, anh nói gì? Bảo cô cười, anh chưa bao giờ yêu cầu như thế nhưng hôm hay? Cười? Cô làm sao cười được? Ở trước mặt anh cô sao có tài nào mà cười được chứ?

"Không? Chút thủ đoạn kia làm sao có thể gạt người khác được." Cặp mắt sương mù uất ức kia làm cho anh không muốn liếc nhìn cô một cái, buông tay ra đi trở về.

Diễn trò? Có ý gì? Nhược Tuyết còn ở tại chỗ sững sờ. Vì sao anh mỗi lần nói đều không thể nói rõ ràng một chút, luôn làm cho người khác phải suy đoán. Nhưng


cô làm sao có thể đoán được tâm tư sâu xa của anh?

"Còn không đuổi theo? Muốn tôi ẵm cô vào trong hay sao?" Sắp đi đến cửa chính, Lương Úy Lâm không cần quay đầu lại cũng biết cái cô gái nhỏ kia không có theo sau anh.

Nghe được tiếng nói của ác ma truyền đến, cho dù là trong lòng không tình nguyện, chân Nhược Tuyết cũng khẩn trương theo đi qua, hơn nữa giống như là sợ đi chậm mà không kịp.

"Tốt lắm." Thở hổn hển chạy đến bên cạnh anh, gương mặt nhỏ tái nhợt rốt cuộc cũng có một chút đỏ ửng. Thật sự làm nô lệ làm đến nghiện, chạy đến bên cạnh anh một chút vẫn không quên tự mình báo danh.

Lăng Nhược Tuyết, cô còn có thể có thêm chút chí khí nhưng trước mặt người đàn ông này đây, cô có thêm nhiều chí khí cũng vô dụng?!

Thật sự là rất nghe lời! Cô gái nhỏ kia thấp đôi mắt không dám nhìn thẳng vào anh, Lương Úy Lâm xoay người, ở phía sau lập tức có tiếng bước chân nhỏ vụn bước theo.

Nếu lúc này anh bỗng nhiên dừng bước, anh nghĩ cô nhất định sẽ đụng vào phía sau lưng anh. Chỉ là anh không thể làm chuyện nhàm chán như vậy. Chân bước nhanh hơn lên lầu khiến cô đi theo ở sau anh, tựa hồ càng mệt mỏi hơn.

"Tiểu Ngữ nhanh lên một chút lại đây mẹ nhìn xem."

Vẫn cúi đầu đi theo đằng sau Lương Úy Lâm, Nhược Tuyết cũng không có tâm tình thưởng thức căn phòng được trang trí ấm áp lịch sự tao nhã này, cô vẫn nghĩ tới nhữnglời nói vừa rồi của anh.

Anh muốn dẫn cô đi gặp người nào đây? Quen biết Tiểu Ngữ nhiều năm như vậy, cô biết cha mẹ của cô ấy đều ở Zurich nhưng Lương Úy Lâm làm sao có thể mang cô đến gặp cha mẹ anh? Lần trước bác Lương hận không thể giết cô làm cho cô mỗi lần nghĩ tới còn khiếp sợ không thôi. Đây chính là thế giới của bọn họ, không phải người ta chết thì chính là mình chết!


Trong lúc không chú ý, một giọng nói dịu dàng nữ tính truyền đến tai, tim Nhược Tuyết bị chấn động mạnh một chút.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt dịu dàng của người phụ nữ đang tựa nửa người vào chiếc giường, trên cái bàn tròn phía trước cái cửa sổ nhỏ, hoa hồng rực rỡ ở đầu cành mang đến cho căn phòng tràn đầy ý xuân dạt dào.

Cái gì cũng không cần nói, khuôn mặt cũng như vậy, mỉm cười quen thuộc, không phải Tiểu Ngữ vẫn khoe vẻ đẹp mỹ lệ vô song của mẹ cô ấy sao? Mẹ của anh thật trẻ, nếu như không nghe giọng nói thì không có người nào cho rằng bà là một người phụ nữ đã có một đứa con trai 27 tuổi.

Nhưng bà vì sao lại kêu cô là Tiểu Ngữ? Cô với Tiểu Ngữ có bộ dạng giống nhau như vậy sao? Trước kia thời điểm còn đi học, trong trường đúng là có nhiều bạn học nói qua hai người các cô giống nhau như một đóa hoa chị em. Nhưng bà ấy chính xác là mẹ của Tiểu Ngữ mà, làm sao có thể nhận nhầm con gái của mình?

Nhược Tuyết bị một màn trước mắt làm sợ ngây người, nhất thời không có phản ứng gì cứ như vậy đứng ở nơi đó.

Mà Lương Ngạo Vũ ngồi bên giường vẫn nắm tay vợ mình không thả, không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn nhìn thấu cô.

"Tiểu Ngữ con làm sao vậy? Lâu như vậy không đến thăm mẹ chẳng lẽ đến mẹ con cũng không nhận ra hả?" Nhan Thanh Uyển dịu dàng nhàn nhạt cười một tiếng, mang theo nghi ngờ nhìn về phía chồng mình.

Trước kia khi Tiểu Ngữ đến đây sẽ vui vẻ nhào tới ôm bà nhưng hôm nay là thế

nào?

"Lại đây, gọi mẹ. Gương mặt như khóc tang cho ai xem đây? Huh?" Đến khi ác ma kia cúi đầu thì thầm ở bên tai cô, Nhược Tuyết mới phát hiện thì ra, vừa rồi ở bên ngoài ý của anh là muốn cho cô diễn trò này.

Nhưng mà mẹ của anh làm sao lại ngộ nhận cô là Tiểu Ngữ đây?


Chân của cô không thể bước tới, biểu tình trên mặt vẫn kinh ngạc không thôi nhưng tay của người đàn ông phía sau kề sát hông của cô giúp cô đi về phía trước, cô chỉ có thể đi, từng bước một đi qua đó.

"Kêu ...." Rốt cuộc cũng bước đến trước mặt người phụ nữ đang cười yếu ớt, bàn tay sau lưng thoáng dùng sức bấm cô một cái, đau đớn bén nhọn hướng đến trái tim, vì sao động tác của anh lại độc ác, nhưng giọng điệu lại có thể dịu dàng vô cùng?

"Mẹ..." Tiếng gọi nhỏ từ cổ họng thoát ra.

"Úy Lâm, con sao lại nhìn chằm chằm Tiểu Ngữ làm gì?" Nhan Thanh Uyển không rõ chân tướng nhìn con trai, vẻ mặt mất hứng.

"Mẹ, con trước đưa Tiểu Ngữ đi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay em ấy có chút không thoải mái, cho nên không thể ở lại cùng mẹ được lâu." Mẹ cũng đã gặp qua, không cần thiết tiếp tục nán lại thêm nữa.

"Mẹ, con đi xuống lầu trước." Anh không nói lời nào nữa, kéo tay của cô đi ra ngoài.

Nhược Tuyết chỉ có thể ở bên cạnh thầm nói nếu muốn diễn trò phải làm cho

xong

chứ!

"Tiểu Ngữ và Úy Lâm làm sao vậy?" Nhìn đôi nam nữ vội vàng biến mất ở trước mắt, Nhan Thanh Uyển chỉ có thể hỏi người đàn ông ngồi ở bên cạnh mình.

"Không có chuyện gì. Bà nằm xuống nghỉ ngơi cho thật tốt. Khó có được lúc bọn chúng ở cùng nhau hãy để cho tụi nó tự do đi!" Nhìn bọn họ đi ra ngoài, Lương Ngạo Vũ ngay cả gương mặt cũng không ngẩng lên, chỉ vỗ về tay của vợ mình, vì hơi lạnh mà cau mày đỡ bà nằm xuống, bỏ đôi tay nhỏ bé lạnh lẽo kia bỏ vào trong chăn ấm.

Bọn chúng nên đi mới phải, đây là thế giới của hai đứa nó!

"Nhưng mà tôi lo lắng cho Tiểu Ngữ..." Trong mắt Nhan Thanh Uyển có chút lo


lắng.

"Không cần lo lắng nhiều như vậy, có Úy Lâm ở đây. Đừng nói nữa, tôi cùng bà nghỉ ngơi một lát." Đưa ngón tay nhẹ nhàng ngăn lại cái miệng nhỏ còn muốn nói chuyện tiếp kia.


Chương 27: Thưởng cho cô, như thế nào?

Cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi làm cho người ta hít thở không thông, Nhược Tuyết cẩn thận theo sau anh ra khỏi căn phòng xinh đẹp đó.

Rốt cuộc cũng có thể thấy khi còn sống, ở trước mặt họ, Tiểu Ngữ là một cô gái dịu dàng như nước, tâm tình của cô càng trở nên nặng nề hơn. Bà ấy thật sự coi cô là Tiểu Ngữ, chẳng lẽ chính là vì không chịu nổi sự thật con gái mình đã mất nên trở thành như vậy sao?

Lòng cha mẹ khắp hạ đều như vậy! Liền nghĩ đến cha mẹ cô trong thời gian cô rời đi có mạnh khỏe không?

Cô biết rằng mình không thể thăm họ! Nhưng trong lòng cô rất nhớ cha mẹ mình!

Vì trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, Nhược Tuyết cúi đầu bước đi, bước chân càng ngày càng chậm. Lúc cô phục hồi tâm tư nhìn về phía trước thì người đàn ông kia đã cách cô mười mấy bước chân rồi.

Nhìn thân ảnh thon dài đang ở phía trước kia, anh đi nhanh như vậy có phải chăng là đang tức giận! Anh muốn đi đâu? Tại sao bên cạnh anh cũng không có lấy một người vệ sĩ? Mà ngay cả khẩu súng anh luôn đem theo bên cạnh mình nhưng giờ cũng không thấy.

Bốn giờ chiều là thời gian nhàn nhã để uống trà chiều. Hôm nay thời tiết không thật sự tốt, mặt trời cũng không ló dạng, cơ hồ nơi này cũng không có người đi trên đường nhưng có thể cảm nhận được không khí của mùa xuân, cùng với làn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, vốn dĩ có thể làm cho tâm trạng con người tốt thêm nhưng lòng Nhược Tuyết càng thêm khẩn trương hơn.

Bởi vì người đàn ông trước mắt không nói lời nào. Cô cũng không biết anh định đưa cô đến đâu, chỉ biết bước theo sau anh. Thật vất vả! Bước chân của ác ma, cô sao có thể so kịp? Đi ba bước không bằng anh bước một bước, cô muốn gọi anh đợi cô nhưng lại không có can đảm đó.

"Sao không hỏi tôi, định đưa cô đến nơi nào?" Như cảm giác được người ở phía


sau rất khổ cực, Lương Úy Lâm chợt dừng lại, quay đầu hỏi cô gái nhỏ dáng bộ đang tức giận kia.

"Ở đâu?" Được rồi nếu anh đã nói như vậy thì cô liền muốn hỏi.

"Mới vừa rồi, cô làm tốt như vậy. Tôi nên thưởng cho cô mới phải?" Đợi cô đi tới, Lương Úy Lâm vuốt một bên tóc ở bên má cô. Hành động như vậy căn bản người đàn ông này sẽ không làm nhưng anh lại làm. Anh khiến Nhược Tuyết cảm thấy xa lạ mà khẩn trương hơn.

"Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Vẻ mặt anh rõ ràng giống như cười nhưng Nhược Tuyết thấy trong mắt vẫn là một cảm giác lạnh lẽo. Người đàn ông này lại đang có ý định gì đây?

"Nếu không muốn cơ hội này, vậy coi như xong." Bỏ những sợi tóc mềm mại đen như lụa trong tay ra, Lương Úy Lâm không để ý tới cô nữa, trong tích tắc anh đã biến mất ở chỗ rẽ.

Anh tại sao có thể bỏ lại cô ở một nơi xa lạ như vậy? Một đất nước hoàn toàn xa lạ? Cô sợ hãi chạy theo.

"A. . . . . ." Thân thể nhỏ bé vừa mới chạy qua chỗ khúc cua, liền đụng phải một bức tường, hơn nữa bức tường này còn biết nói.

"Tiểu thư, xin cẩn thận."

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì ra là A Cánh. Thì ra là anh vẫn ở đây đợi cô! Một người đàn ông như Lương Úy Lâm làm sao có thể ra ngoài một mình? Dù cho anh có đồng ý thì những người muốn lấy mạng của anh cũng sẽ không bỏ qua.

"Lên xe." Vừa mới đứng thẳng người lên, âm thanh lạnh lẽo quen thuộc từ cửa xe truyền tới.

Thì ra là anh không phải muốn bỏ cô lại một mình ở đây! Mặc dù trong lòng hoảng hốt nhưng đã kịp bình tĩnh lại, Nhược Tuyết nửa phần cũng không dám chần chờ, nhanh chóng vào trong xe. Chỉ sợ anh thật sự bỏ cô lại, bởi vì lúc này anh đang ở


trong xe!

Không có chuyện gì nữa cô thở nhẹ, hướng xe mà đi tới.

Cửa xe chống đạn lớn mở ra, người đàn ông lạnh lùng ngồi ở ghế sau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía laptop ở trên cái bàn nhỏ, nhiều tài liệu để rải rác trên ghế dựa, anh nhìn vào màn hình laptop cũng không hề để ý gì đến cô.

Lúc này Lương Úy Lâm giống như một mãnh hổ lười nhác, tạm thời thu lại sát khí của mình, bình tĩnh lạnh nhạt.

Xe chạy trên đường, đôi mắt trong suốt lén nhìn gương mặt trầm mặt của người đàn ông, anh giống như không có chú ý tới cô. Mới vừa rồi anh còn nói muốn thưởng cho cô, không biết bây giờ có còn không?

Người đàn ông bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên làm cô không kịp thu hồi ánh mắt, vừa vặn bị anh bắt gặp, bất ngờ khiến cô không dám nói lời nào.

"Có chuyện gì cứ nói." Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng cô cảm thấy sống lưng của mình lạnh lẽo, sợ hãi mà không dám mở lời.

"Cô không nói?" Đóng chiếc laptop đắt tiền, tài liệu trên bàn cũng rơi vãi đầy dưới đất. Tài xế lái xe phía trước cũng nhìn thấy nhưng lại giống như không có chuyện gì, ánh mắt cũng không hề đảo xuống.

"Tôi. . . . . . Tôi chỉ muốn hỏi. . . . ." Rõ ràng giọng nói nhỏ nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn nữa, nhưng lại làm cho cô hồn bay phách lạc.

"Tôi muốn hỏi người nhà của tôi . . . . . . Có phải. . . . . . vẫn tốt hay không." Ai vừa mới ở đó nhìn chằm chằm anh không nói lời nào? Anh chỉ nói là không để cho cô trở về mà thôi, liệu cô hỏi như thế này có nên hay không đây?

"Muốn biết?"

"Ừ!" Anh sẽ nói cho cô biết sao?


"Buổi tối sẽ nói cho cô biết!" Thu hồi ánh mắt lạnh lùng, anh lại mở máy vi tính ra lần nữa, vừa hướng lên phía A Cánh vừa giao phó công việc.

Ban đêm yên tĩnh, bầu trời xanh thẫm, nhiều ngôi sao lấp lánh.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi thở hoan ái, ánh đèn nhẹ nhàng, hơi nước mờ

mịt.

Người đàn ông thở gấp cùng cô gái rên khẽ, ưm, âm thanh của môi lưỡi tiếp xúc nghe rất ngọt ngào.

Nhược Tuyết quỳ gối trên mặt đất lạnh lẽo, đang cố gắng lấy lòng người đàn ông kia, bởi vì lúc chiều anh không phải đã đồng ý với cô, buổi tối sẽ nói cho cô biết sao? Không phải là giả chứ?

Cô gái đáng chết này làm rất tốt! Một hồi thở gấp, yết hầu chuyển động lên xuống, hơi thở của đàn ông càng ngày càng nặng nề, càng ngày trở nên gấp rút.

Nhìn cô bị mình dạy dỗ nhiều cũng tốt, anh nghĩ cách để cho cô lấy lòng mình cô đều sẽ chấp nhận, chỉ là hôn thôi cũng làm cho anh mất đi khống chế!

Anh như thế trong suốt 27 năm qua chưa từng có, hơn nữa chỉ là một cô gái 18 tuổi có thể làm cho anh trở nên như vậy. Nhận thức điều đó, dục hỏa làm cho lửa giận khắp người anh nổi lên càng gấp rút nâng người cô lên.

"Cô gái đáng chết này!"

Giống như là muốn phát tiết tức giận của chính mình, anh hung hăng tiến vào bên trong cô.

"Anh không phải nói là buổi tối sẽ cho tôi biết hay sao?" Bị giày vò đến mệt mỏi, trong tiềm thức của Nhược Tuyết vẫn còn nhớ anh đã nói với cô như vậy.

"Làm xong rồi nói."

Anh không tin, anh sẽ làm cho cô không còn hơi sức để nghe anh nói.


Anh là Lương Úy Lâm, không có gì làm không được. Lương Úy Lâm không thể nào vì hận một người phụ nữ mà mất khống chế. Cuộc đời của anh không thể có thời điểm anh mất khống chế.

Đúng vậy, cô không còn hơi sức để hỏi, bởi vì cả đêm cô không thể ngủ, bị giày vò trên cô ngoại trừ thở cái gì cũng không thể làm.

Rơi xuống rồi, đó chính là cái hang không đáy, cũng không trở về được nữa.

Nằm mơ có phải không bao giờ tỉnh lại?


Chương 28: Năm tháng qua đi, cảnh còn người mất.

"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . ."

Buổi sáng 10 giờ, trong phòng ngủ rộng lớn vẫn còn tràn ngập hơi thở sau cuộc hoan ái nhiệt tình hôm qua. Vú Lâm đi vào gọi Nhược Tuyết rời giường nhưng không ngờ cô vẫn duy trì tư thế nằm sấp ở trên giường, mái tóc đen nhánh giống như tơ lụa thượng hạng xõa ở phía sau, chăn mỏng ở trên người bởi vì thân thể cử động mà tụt xuống, lộ ra những vết hoan ái trên lưng trắng mịn khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.

"Vú Lâm, đỡ tôi vào phòng tắm."

Toàn thân đau quá, Nhược Tuyết đau đến nỗi không muốn mở mắt ra. Nhưng khắp người bị dinh dính khiến cô không tắm thì không thể nào ngủ thoải mái được.

Sáu năm rồi, sáu năm đằng đẵng. Vậy là cô đã ở bên cạnh anh suốt sáu năm rồi.

2000 ngày đêm, cô ở trong lồng giam xinh đẹp này đã lâu như vậy.

Thời gian trôi qua nhanh như nước, như cát lọt kẽ tay. Cô đã không còn là cô gái thanh xuân non nớt. Trải qua nhiều chuyện, đã sớm bị thời gian bào mòn, có cái gì đó lặng lẽ nảy sinh, cũng có cái gì đó từ từ nguội lạnh, trở lên lạnh lẽo đến tận xương cốt.

Tối hôm qua, cô nói cô muốn rời khỏi anh, người đàn ông luôn cường thế bá đạo, đương nhiên sẽ không buông tha cho cô dễ dàng như vậy, mà thủ đoạn của anh chính là muốn ở trên giường, giống như mấy năm qua khiến cô khổ không thể tả. Chỉ có đau khổ thôi sao? 6 năm tưới tiêu, lòng của cô đã không còn nữa, thân thể cũng dần dần quen với động tác thô bạo của anh.

Khi anh chiếm giữ cô, thì luôn như sóng to gió lớn, như mưa bão, một người đàn ông bình thường luôn bình tĩnh kiềm chế không ngờ khi lên giường dục vọng lại mãnh liệt như vậy.

Mỗi một lần đều cuồng dã muốn cô, mỗi một lần đều ép cô mất khống chế mới vừa lòng. Người đàn ông ham muốn nhiều như vậy, anh sẽ có rất nhiều phụ nữ bên ngoài.


Với thân phận địa vị của anh, làm sao có thể không có? Nhưng vì sao anh vẫn không chịu buông tha cho cô? Anh muốn cô đương nhiên là vì trả thù nhà họ Lăng, chỉ muốn sỉ nhục cô mà thôi, chẳng lẽ bởi vì anh yêu cô? Lăng Nhược Tuyết, lẽ nào cô bị giày vò còn chưa đủ sao? Thế nhưng trong đầu lại nghĩ anh thích cô?

Nhược Tuyết thấy mình thật ngốc nghếch, nhận thức điều đó khiến cô cảm thấy thật đáng buồn cho bản thân mình!

Cha mẹ cô đã không còn, anh trai cũng không, không có gia đình, cô sống trên cõi đời này còn ý nghĩa gì nữa? Trong tay anh, còn có gì có thể uy hiếp cô sao? Không, không, cô không thể gặp cha mẹ lần cuối trước khi họ chết, cô tuyệt vọng, đời người u ám như thế, chính mình đã không còn bao nhiêu sức để tìm kiếm lý do để sống nữa rồi.

Trong phòng tắm, tiếng nước vang lên ào ào. Ánh sáng trải khắp phòng, bên cạnh chậu rửa mặt bằng sứ trắng tinh khiết, là một bồn hoa xanh biếc vô cùng tươi tốt, Nhược Tuyết ngâm mình ở trong bồn tắm, chăm chú nhìn nó thật lâu, cô thật hâm mộ cành lá rậm rạp của nó, tràn đầy sức sống, sống được như vậy thật tốt, sức sống tràn trề như vậy, thật sự là một tấm gương tốt.

Ánh mắt như nước dần dần trở nên mơ hồ, dường như Nhược Tuyết không còn cảm thấy đau nữa, buông lỏng tay phải, cô nhìn về phía dao cạo râu của anh rớt ở trên mặt đất, cô cúi đầu, nhìn nước trong bồn, nước màu đỏ nhạt, càng lúc càng nhiều thêm màu đỏ kiều diễm, từ cổ tay trái cô chảy ra, sau đó cô suy yếu ngã về phía sau.....

Tất cả đều dừng lại, mọi thứ đều trở nên yên lặng. Ai bảo anh gọi cô tới phòng của anh. Ai bảo anh kiêu ngạo, còn cô ở trước mặt anh chuyện gì cũng không dám làm? Chỉ có thể nhẫn nhục ở trước mặt anh, sống cho qua ngày tháng? Cô đã không còn mục tiêu sống, tại sao cô lại không dám làm chứ?

Lương Úy Lâm, hãy để cho tất cả mọi thứ đều kết thúc đi, không có yêu, cũng không có hận. Mọi thứ đều trở về điểm xuất phát của nó.

Dường như nước vẫn ào ào không ngừng chảy, hình như có người phá cánh cửa bị cô khóa trái, xông vào ôm lấy cô từ trong nước ra ngoài, lấy khăn lông dùng sức đè xuống vết thương trên cổ tay cô.


Người kia tựa hồ rất tức giận, nhưng vẫn không nói gì, toàn thân toát ra khí lạnh đủ làm cho cô sợ hãi. Là người đàn ông kia sao? Anh làm sao có thể quan tâm đến sự sống chết của cô?

Nhược Tuyết không khỏi tuyệt vọng nhớ lại, vì sao không để cho cô chết đi? Cô mệt mỏi quá.... Cô đã thấy bố mẹ còn có anh trai đang vẫy tay với cô. Tại sao không để cho cô chết?

Dường như có thêm người nào khác lại tới nhẹ nhàng đi lại ở trong phòng, mũi ngửi được mùi thuốc sát trùng, kim tiêm sắc bén lạnh như băng đâm vào mạch tay của cô, còn có tiếng người nói chuyện, làm cho cô ngủ không được.

"Như thế nào?"

Vẻ mặt Lương Úy Lâm xanh mét đứng ở bên giường, người phụ nữ đáng chết thật đúng là to gan! Tối hôm qua còn dám đòi rời khỏi anh? Bây giờ thì hay rồi, dám tự sát ở trên địa bàn của anh. Nếu như không phải vú Lâm nói với vệ sĩ ở phía ngoài là cô vào đã lâu còn chưa ra, cửa cũng đã khóa, vừa đúng lúc để cho anh nghe được, nếu không, có lẽ bây giờ ở trước mặt anh đã là một thi thể lạnh lẽo rồi?

Trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt giống với vẻ mặt của em gái anh năm đó ở bệnh viện, chồng chéo lên nhau, điều này làm cho trái tim luôn luôn nguội lạnh của anh cũng dâng lên một nỗi sợ hãi.

"Không sao, may mắn là phát hiện kịp thời, miệng vết thương cũng được băng bó rồi, chỉ có điều có lẽ buổi tối sẽ phát sốt, phải chú ý quan sát."

Bị khẩn gấp gọi tới, vẻ mặt của Nghiêm Quân Hạo trở nên bất đắc dĩ, anh thật là xui xẻo, mỗi lần trở về nước, lúc nào cũng bị Lương Úy Lâm kêu tới làm việc, hơn nữa lại là chuyện nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, thật sự là làm nhục y thuật của anh.

"Cần đưa đến bệnh viện không?"

"Trước mắt vẫn không cần, để cho cô ấy nghỉ ngơi nhiều, ..... cậu có vẻ cực kì


quan tâm đến cô ấy nhỉ?"

Nghiêm Quân Hạo cất kỹ hòm thuốc y tế của mình, không có ý tốt nhìn về phía người đàn ông không có biểu tình gì trên mặt, nếu như chỉ là nợ nần bình thường, thì món nợ kia, cũng sớm trả hết rồi chứ?

"Mình đếm đến ba, cậu cút ra ngoài cho mình."

Người đàn ông lạnh nhạt mở miệng, trên tay không biết khi nào đã có thêm khẩu súng lục chỉa về phía Nghiêm Quân Hạo.

Quan tâm? Nhất định là cô nghe lầm, tại sao có thể có người quan tâm đến cô? Ý thức của Nhược Tuyết dần dần trở nên mơ hồ, cô không muốn nghe nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, cuối cùng không cần tỉnh lại, cũng không cần đối diện với cuộc sống như thế, vì vậy, cô để mặc cho chính mình chìm vào trong bóng tối dài đằng đẵng kia.....

Cô ngủ mê man, cô nằm mơ thấy bố mẹ và anh trai đã mất, còn có nụ cười ngọt ngào của Tiểu Ngữ, nhưng bọn họ đều không cần cô, mặc kệ cô gọi như thế nào, kêu như thế nào, bọn họ cũng không quay đầu lại. Bọn họ càng chạy thì bóng lưng càng xa, khiến Nhược Tuyết không có cách nào đuổi kịp, chỉ có thể đứng cô đơn tại chỗ, nức nở khóc.

Lúc này, bện cạnh có bàn tay vỗ về gò má mềm mại của cô, tỉ mỉ giúp cô lau nước mắt, cũng vỗ nhẹ vai và lưng cô, nói nhỏ dỗ dành cô, dụ dỗ cô an ổn lại.

Trong lúc hoảng hốt, dường như Nhược Tuyết chỉ cảm thấy mình đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi, nhưng đến tột cùng lại không nhớ là của người nào, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, ngay cả mở mắt cũng không nổi nữa.

Nhưng cô biết, bàn tay dịu dàng kia bón cô ăn, bón cô uống thuốc, uống nước, giúp cô thay đổi quần áo ướt đẫm do phát sốt, sau đó vẫn nắm lấy tay cô.

Trên đời này, còn có ai có thể mang đến ấm áp cho cô như vậy? Thật ấm áp, cho dù là nằm mơ cô cũng thỏa mãn. Cô tham luyến thở ra tiếng, lại mơ hồ tiếp tục chìm vào giấc ngủ.


Chương 29: Sống khó khăn, chết cũng khó khăn.

Tỉnh lại một lần nữa, vẫn là gian phòng quen thuộc, chiếc giường quen thuộc, trước mặt là cửa sổ to đến sát sàn đóng kín đến mức gió thổi không lọt.

Rèm cửa tím đậm trầm mặc rủ xuống mặt đất, cùng với chiếc ghế lông vũ đặt bên cửa sổ tạo nên một vẻ an tĩnh. Mãi mới có thể mở được đôi mắt nặng trĩu, lại bắt gặp ngay người đàn ông đang ngồi bên mép giường.

Nhược Tuyết đột nhiên nhớ lại hết chuyện xảy ra đêm trước, ánh mắt chất chứa đầy uất hận. Cô thà tiếp tục đắm chìm trong mộng mị chứ không muốn tỉnh lại đối mặt với người đàn ông tựa ác ma này.

Tại sao cô còn có thể tỉnh lại?

Lương Úy Lâm vẫn im lặng ngồi trên ghế dựa bên giường, thấy cô tỉnh dậy, lậy tức cúi người đến gần lên tiếng.

"Đã tỉnh rồi?" Giọng điệu lạnh lùng không rõ buồn vui.

Nhược Tuyết thấy anh đi tới, hai tay liền lập tức quần chặt chăn, giống như chuột nhìn thấy mèo, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi quen thuộc.

Vốn đã đến chỗ Diêm Vương đi dạo một vòng, vậy mà không tránh khỏi số phận sắp đặt, cô vẫn phải quay về bên anh.

"Ừ, xem ra tinh thần cũng không tồi." Anh nở nụ cười giễu cợt.

"Nếu như đã có tinh thần như vậy, còn cần gì phải tìm đến cái chết?" "Anh...."

Con người này không chỉ lòng dạ mà lời nói cũng rất ác độc!


Chỉ là bọn họ bình thường ở chung, ngoại trừ vận động, thì không có cơ hội trao đổi mà thôi. Trong lòng uất ức đang muốn phản bác, nhưng không ngờ được vừa há miệng đã phát hiện cổ họng khô rát đau đớn, muốn nói mà không nói được.

"Cô nên nghe lời một chút, như vậy chúng ta ai cũng có lợi." Anh tốt bụng một cách hiếm có đưa cốc nước trên bàn cho cô. "Muốn uống phải không?"

Cô cắn chặt môi ngồi dậy, đôi mắt to mở lớn, không dám nhận cốc nước anh đưa

tới.

Chỉ sợ vẻ dịu dàng này của anh đang che giấu âm mưu nào đó, anh vốn không thể tốt với cô như vậy, cô đã quá hiểu con người anh rồi. Cô đã tìm đến cái chết, anh chẳng lẽ không nổi giận sao? Đó căn bản không phải tác phong của anh.

"Uống...uống!"

Chỉ cần một lời của anh, Nhược Tuyết vốn muốn từ chối cũng phải nhận lấy cái ly, chầm chậm uống từng ngụm.

Người đàn ông này thật đáng sợ, dù bản thân cô đã từ cõi chết trở về nhưng cũng không dám cãi lời. Anh vẫn chăm chú quan sát cô, mặt cô vốn không lớn, là trái xoan vừa vặn tiêu chuẩn, bởi vì lần tự sát hụt này mà càng trở nên tiều tụy, mái tóc dài đen mượt lại càng tôn thêm nét gầy yếu, đôi mắt cũng to hơn nhưng lại không có được nửa phần thần thái trước kia, cả người mảnh mai như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Thân thể mảnh mai như vậy mà lại khiến anh ham muốn sáu năm không nguôi. Đêm hôm qua khi nghe cô nói muốn rời đi, trong lòng anh không khỏi bừng lên một ngọn lửa vô danh, chỉ có thể nhờ chiếm đoạt cô hết lần này đến lần khác mà nguôi bớt.

Nếu như cô không phải là em gái của tên đàn ông kia, nếu như bọn họ có thể gặp gỡ nhau bình thường một chút, có lẽ bọn họ sẽ không có kết cục như ngày hôm nay?


Cô nhất định sẽ được anh yêu thương.... Yêu thương?

Từ này vừa hiện ra trong đầu, lòng Lương Úy Lâm bỗng cười chua xót.

Phụ nữ, đối với anh mà nói có cũng được mà không có cũng không sao, anh sẽ không như cha anh cả đời thua dưới tay một người phụ nữ, để lộ nhược điểm rõ ràng như vậy trước mặt kẻ thù. Mặc dù với năng lực của anh, căn bản không có ai có thể động được vào một sợi lông trên người người phụ nữ đó, nhưng tại sao lại phải tự rước chướng ngại cho mình như vậy?

Về phần tại sao anh lại giữ người phụ nữ này bên cạnh nhiều năm như vậy, anh cho rằng đáp án dĩ nhiên chỉ vì trả thù mà thôi.

"Tại sao?"

Cổ họng đã có nước làm dịu mát, cô nói chuyện cũng thuận lợi hơn nhiều. Tại sao lại không để cô đi?

Cô ở trên đời này đã không còn gì nữa rồi, giam cầm cô còn có ý nghĩa gì nữa? Sau khi tỉnh lại, cô đã không còn sợ hãi cái chết nữa. Nhưng cô lại vẫn còn sống, thật là khó chịu, ngay đến cả người nhà, cô cũng không biết họ được chôn cất ở đâu?

Tại sao lại muốn cô sống khổ cực như vậy? Ông trời, tại sao không đưa cô đi luôn đi?

"Bởi vì cô là một đứa con hiếu thảo."

Lương Úy Lâm vừa nói vừa cười, dù là cười gượng cũng khiến anh có vẻ anh tuấn mị hoặc.

"Cho dù cô có phải sống khổ sở khó khăn hơn nữa cũng không cam tâm nhìn cha mẹ mình chết đi thành ma không có chốn dung thân."


"Lời này của anh là có ý gì?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Ý của tôi là, tôi với cô sẽ không vì cả nhà họ Lăng đã chết mà kết thúc." Anh vững vàng đứng lên, chăm chú nhìn vào cô.

"Cô phải phục vụ trên giường của tôi, cho đến lúc tôi chán mới thôi." Nhược Tuyết không thể nói được gì, ngỡ ngàng ngước lên nhìn anh.

"Tôi mang thù tương đối lâu. Ai làm cho người của tôi chịu khổ sở, tôi làm sao có thể để hắn sống tốt trên đời này. Đã hiểu chưa?"

Thật là một người đàn ông tàn nhẫn. Mở to đôi mắt vô hồn, Nhược Tuyết bật cười, cười đến chua xót đau đớn.

Cô làm sao lại không hiểu? Chẳng có người nào hiểu điều này hơn cô. "Cô tốt nhất nên nhớ kỹ."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông trước mặt đột nhiên tiến tới gần, cô không kịp trốn đã bị anh giữ chặt lấy cằm.

"Ưm....." Ngược Tuyết đau đến nhăn mặt: "Từ giờ trở đi cô phải nhớ kỹ!" Anh nắm lấy cằm nhọn của cô, lời nói lạnh lẽo uy hiếp phả bên tai.

"Lăng Nhược Tuyết, nếu như cô còn dám tìm tới cái chết, tôi sẽ đào hết tro cốt nhà họ Lăng lên, khiến cho bọn họ hết đời hết kiếp không thể nào yên ổn. Tôi cũng sẽ chôn hết tất cả những người có quan hệ với cô!"

"Cô đã nghe rõ hết rồi chứ?"


Thanh âm của anh lạnh băng khiến người khác nổi da gà. Nhược Tuyết nghe rất rõ, anh đã chặn hết đường lùi của cô, cô sao còn dám nữa sao?

Nhất định không dám nữa. Bóng dáng cao lớn của anh biến mất sau cánh cửa, xa xa còn nghe thấy tiếng anh ra lệnh.

"Không muốn ăn cũng phải bắt ăn hết."

Là nói cô sao? Anh sợ cô tuyệt thực? Đã cố gắng tìm đến cái chết nhiều năm như vậy, trò tuyệt thực chẳng khác gì diễn xiếc cho người ta xem.

Cái chết đối với cô đã trở thành một thứ xa xỉ, hơn nữa cô cũng không có cơ hội để chết. Anh làm sao có thể để cô chết? Anh còn chưa chơi đủ! Cô, Lăng Nhược Tuyết như con chuột nhỏ ở trong tay Lương Úy Lâm anh, anh muốn cô sống thì cô phải sống tốt nếu như anh đã chán ghét, sẽ không nể tình mà bóp chết cô.

Đúng vậy, anh sẽ bóp chết cô, chứ không phải là thả tự do cho cô. Mặc dù không muốn khóc nhưng cảm giác chua xót vẫn dâng lên trong lòng. Nhược Tuyết miên man nghĩ sao con người sống lại có thể mệt mỏi đến vậy....

Hay là, chỉ có cô mới phải mệt mỏi như vậy, khổ sở như vậy.


Chương 30: Tự do ở nơi nào?

Sau ngày hôm đó, người đàn ông kia cứ thế biến mất suốt hai tháng không có quay về nhà. Mà lúc trước anh giam cầm cô nhưng giờ cũng đã buông lỏng hơn rất nhiều, cô cũng không có sống như một cái bóng nữa, chỉ thỉnh thoảng những hộ vệ ở đây nhắc nhở cô nơi nào không thể đi.

Vú Lâm cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn trước kia rồi, thường sau khi xong việc hay cùng cô tán gẫu một lát, cho dù là những chuyện vụn vặt cũng làm cho Nhược Tuyết cảm thấy thoải mái. Ít nhất cũng còn có người nguyện ý trò chuyện với cô để cho cô không cảm thấy mình như là một pho tượng.

Đối với việc anh không có quản cô như một phạm nhân, cô còn có chút cảm kích, chỉ cần người đàn ông Lương Úy Lâm này không để ý tới cô, với cô mà nói đã là trời ban ơn rồi.

Cô cứ hy vọng có thể cứ như vậy mà trôi qua, khiến cho cô bình tĩnh đối mặt với cuộc sống này thật là tốt! Cô chỉ hy vọng cuộc sống của mình được tốt hơn dù cho hiện giờ cha mẹ và anh của cô không ở bên cô, nguyện vọng như vậy có tính là lớn hay không? Ông trời sẽ cho cô một cơ hội sao? Người đàn ông kia sẽ cho cô sao?

Có phải cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng hơn hay không?

Lương Úy Lâm, có phải chỉ cần tôi nghe lời anh nói là được rồi?

Tháng mười, tháng mười một rồi đến tháng mười hai, không khí ở đây đều yên tĩnh, từ từ trôi qua từng ngày, sau lễ Noel bận rộn không còn bao nhiêu ngày nữa là đến năm mới.

Năm mới, đối với cô mà nói, không còn có bất kỳ ý nghĩa gì rồi. Chỉ là lại thêm một tuổi thôi.

23 tuổi, là tuổi rực rỡ nhưng chính mình lại bị cách ly với xã hội ngoài kia, cô phải làm sao đây? Ai có thể cứu cô? Ngoại trừ chính mình thì không ai có thể cứu được cô?


Cho nên, Nhược Tuyết sau nhiều năm bị giam cầm, cô bắt đầu từ từ để cho mình bước ra thế giới bên ngoài.

Cũng thật may là, bây giờ internet phát triển, không bước chân ra khỏi nhà mà vẫn có thể biết được những điều mà mình muốn biết.

Nghỉ ngơi sau bữa trưa, Nhược Tuyết ngồi ở trong phòng khách lẳng lặng nhìn chăm chú vào chiếc máy laptop, tháng trước cô đã tham gia khóa học giáo dục từ xa.

Cô không muốn làm cho cuộc sống của mình một chút hy vọng cũng không có. Ngày đó, anh đã từng nói, muốn rời khỏi anh trừ khi chính anh chán cô. Đúng vậy, là anh nói chán nản.

Nếu vậy nhất định sẽ có ngày này phải không?

Một người đàn ông, đối với một người phụ nữ mình không có tình cảm, chỉ có phát tiết trên thân thể, nhất định sẽ có một ngày cảm thấy chán nản. Nhược Tuyết đang chờ đợi ngày đó đến.

Lui một vạn bước nghĩ, đến một lúc nào đó anh sẽ phải kết hôn? Kết hôn cũng sẽ không trở lại tìm cô? Rất khó suy nghĩ người đàn ông này cũng sẽ làm như những chuyện kết hôn sinh con như những người khác.

Cô không phải nhàm chán quá rồi chứ? Cho nên mới nghĩ tới chuyện này, vẫn nên chú tâm vào chuyện học đi! Tương lai của anh như thế nào cô không quan tâm, cô chỉ muốn chuẩn bị cho cuộc sống tự do sau này của mình.

Nếu như có một ngày cô có thể rời khỏi nơi này, cô cũng có cuộc sống, có công việc làm chứ? Sau khi tốt nghiệp trung học, cô lại sống tách biệt với bên ngoài nhiều năm như vậy, liệu bên ngoài có phải rất khó để tìm được một công việc không?

Mặc kệ như thế nào, cô cũng phải tìm được một mục tiêu để cho mình tiếp tục sống.

Tinh thần vừa tập trung lại thì vú Lâm bước vào, vẻ mặt thương yêu. Dù không có tình cảm thì con người sống chung lâu ngày cũng nảy sinh tình cảm, Nhược Tuyết


và vú Lâm chính là như vậy. Mấy ngày nay Lương Úy Lâm không quản cô nữa nên giữa hai người tình cảm mỗi ngày một tốt.

"Tiểu thư Nhược Tuyết, cậu chủ có chuyện tìm cô." Sống cùng Nhược Tuyết lâu như vậy, vú Lâm đã đổi cách gọi tên của cô, nhưng phía trước vẫn thêm tiểu thư, nói thế nào đi nữa cô cũng là người phụ nữ của cậu chủ nên muốn hay không cũng cần có phép tắc.

"A Cánh?" Nhược Tuyết sửng sốt, A Cánh không phải là người bên cạnh anh sao? Sao anh ta lại tìm đến cô? Vậy anh có phải đã trở về hay không?

Thì ra sau ba tháng rời đi, anh lại trở về rồi! Trước mắt cô mù mịt, rõ ràng trong phòng có hơi ấm của lò sưởi nhưng tại sao cô lại có cảm giác vô cùng lạnh lẽo?

Có phải cuộc sống yên tĩnh sắp kết thúc?

"Tiểu thư Nhược Tuyết, không có chuyện gì, cậu chủ chưa có trở về." Nhìn ra được tâm tình của cô sau khi nghe A Cánh, vú Lâm lên tiếng an ủi.

Đã nhiều năm như vậy, thái độ của cậu chủ đối với Nhược Tuyết vẫn là hận cô vô cùng, nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm làm việc của bà ở nhà họ Lương, nếu như cậu chủ thật chỉ có hận cô thì người đã không giữ cô ở bên cạnh nhiều năm như vậy.

Về phần vị cậu chủ trẻ tuổi của nhà họ Lương có cảm giác gì với cô thì bà cũng không biết rõ!

Giữa yêu và hận luôn cách nhau một con đường. Ai có thể nói rõ ràng đây?

Nghe được vú Lâm nói anh không có trở về, trái tim thấp thỏm của Nhược Tuyết rốt cuộc cũng nhẹ nhõm. Cũng may không phải anh về.

Tùy ý mặc áo khoác vào, Nhược Tuyết xuống lầu. A Cánh đã ở dưới lầu đợi cô. "Tiểu thư. . . . . ." A Cánh thấy Nhược Tuyết, cung kính đứng lên nói. Mặc dù

chủ nhân chưa từng nó rõ tiểu thư là thân phận gì, nhưng nhiều năm như vậy nếu như


anh còn không nhìn ra được vị trí đặc biệt của tiểu thư ở trong lòng chủ nhân thì anh không phải là người đã đi theo chủ nhân được chục năm rồi. Chỉ là, trong lòng chủ nhân có tính toán gì thì anh không nhìn ra được, nếu như chuyện gì đều có thể nhìn ra được thì Lương Úy Lâm cũng không thể ở trên giang hồ lăn lộn nhiều năm như vậy.

"A Cánh, có chuyện gì không?" Nhược Tuyết ngồi xuống.

"Tiểu thư, chủ nhân kêu tôi giao cái này cho cô." A Cánh đưa cho cô một túi tài

liệu.

"Đây là cái gì?" Nhược Tuyết nghi ngờ nhìn anh, không dám nhận. Anh đưa đồ gì cho cô đây?

"Tiểu thư, cô tự mình xem đi! Chủ nhân còn giao phó, bắt đầu từ hôm nay, cô có thể tùy ý làm điều mình muốn nhưng buổi tối phải trở về." Đồ chủ nhân giao cho tiểu thư, đương nhiên anh sẽ không tùy tiện xem.

"Nếu như không có chuyện gì, tôi đi trước." Nhược Tuyết còn chưa phản ứng kịp với lời nói của A Cánh thì anh ta đã lặng lẽ thẳng bước đi ra ngoài.

Anh ta nói gì? Anh có thể làm chuyện này sao? Không phải là mơ chứ? Không thể nào? Người đàn ông kia sẽ tốt bụng tha cho cô sao? Cô không tin, cô nhất định là nghe lầm! Nhưng túi tài liệu trên tay nhắc nhở cô, mới vừa rồi A Cánh thật sự trở lại, anh ta có nói với cô, cô có thể tự làm những việc mình muốn.

Cô có chuyện muốn làm sao? Thể xác và tinh thần bị giày vò sau nhiều năm như vậy? Khát vọng tự do thật ngay trước mắt sao? Không, không phải vậy, dù cô có đi đâu chăng nữa cô vẫn phải là trở lại cái nhà tù này, cô nhất định không thể thoát khỏi bàn tay của anh!

Đây có thể nào là một cách giam cầm khác không? Ngoài mặt thì nói để cho cô tự do thật ra thì cô vẫn nằm trong sự giam giữ của anh!

Tay run mở tập tài liệu ra....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro