38 - Trễ Hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh mắt dò xét của Kris , Krystal  do dự hồi lâu. Cuối cùng cô ngẩng đầu, nở nụ cười với vẻ áy náy. “Nhờ nguồn vốn của anh , kế hoạch phản thu mua của tôi chắc cũng không che giấu được bao lâu. Đến lúc đó, ông chủ đứng sau MT nhất định đứng ngồi không yên, bị ép vào đường cùng, người đó sẽ chủ động lộ diện.”

Kris lắc đầu bất lực. “Xem ra cô vẫn không tin tôi.”

Krystal tưởng anh sẽ tiếp tục truy vấn, nhưng anh chuyển sang đề tài khác: “Vậy… cuối tuần này tôi muốn hẹn cô ăn tối, cô có thể nể mặt không?”

Đây dường như là điều kiện trao đổi. Kris không tiếp tục truy vấn, nhưng Krystal phải nhận lời mời ăn tối cùng anh. Cô gật đầu đồng ý. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm cụ thể, cô lập tức rời khỏi Wu Dragon, không còn thời gian phân tán tư tưởng. Vừa rời khỏi Wu Dragon , cô lái xe về thẳng nhà của Park gia. Mấy cổ đông bị Yang Hyun Suk liệt vào danh sách thuyết phục hôm nay đến thăm mẹ Krystal .

Nghĩ lại thật khôi hài, cô đường đường là người thừa kế của Park gia mà phải lén lút, thậm chí phải lấy cớ vừa mất cha mới có thể hẹn gặp các cổ đông.

Một điều đáng mừng là cô đã ổn định tinh thần các đại cổ đông. Theo tin tức Ji Yeon cung cấp, Yang Hyun Suk chuyển mục tiêu sang cổ đông vừa và nhỏ. Chỉ cần lần này Krystal hành động nhanh gọn, giành được sự ủng hộ của ít nhất một nửa số cổ đông vừa và nhỏ, cô có thể thay đổi cục diện.

Việc Krystal mua lại cổ phiếu lưu động trên thị trường sẽ khiến giá cổ phiếu tăng lên. Giá cổ phiêu tăng đến mức nhất định sẽ thu hút sự chú ý của Yang Hyun Suk . Lúc bấy giờ, bộ mặt thật của người nào đó không thể tiếp tục che giấu…

Krystal lái xe vào cổng nhà lớn. Đang chuẩn bị vào garage, chợt nhìn thấy một chiếc xe con quen thuộc đỗ ở vị trí ngoài cùng, liền phanh gấp. Chiếc xe đó rõ ràng là xe của Seung Hyun . Krystal hạ cửa kính nhìn thật kĩ. Đúng là xe của Seung Hyun .

Cô ngồi trong xe ngẫm nghĩ hồi lâu, tim đập thình thịch. Krystal không dám vào nhà, chỉ còn cách gọi điện trước.

Người nghe máy là dì Lee. “Cô hai ?”

Hiện tại, chỉ có Krystal và vài trợ lý đắc lực, thư ký Oh , bà Jung  và Park Ji Yeon biết kế hoạch phản thu mua của cô. Ngay cả dì Lee cũng không rõ tình hình. Krystal dán mắt vào chiếc xe ô tô cách đó không xa, hỏi: “Seung Hyun đến thăm mẹ cháu phải không ạ?”

“Đúng vậy, cậu Choi đến để bàn một số chuyện với phu nhân. Hình như hai người đã bàn xong rồi, cậu ấy vừa…”

Dì Lee còn chưa nói hết câu, bên tai Krystal chợt vang lên tiếng gõ cửa kính. Cô giật mình, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài, Seung Hyun đang đứng cạnh xe cô.

Cùng lúc đó, đầu máy bên kia truyền đến giọng nói của dì Lee : “Cậu ấy vừa ra khỏi nhà, chắc vẫn chưa đi xa.”

Krystal không kịp trả lời dì Lee, bởi theo phản xạ, cô lập tức tắt máy và hạ cửa kính xe.

Trên lớp cửa kính đang từ từ hạ xuống, Krystal nhìn thấy gương mặt cô từng bước được ngụy trang đâu vào đấy. Khi cửa kính được kéo xuống, cô tỏ vẻ vui mừng: “Sao anh lại ở đây?”

Seung Hyun nhìn gương mặt Krystal một lượt mới trả lời: “Anh đến để bàn với mẹ em chuyện công bố tin tức chúng ta đã kết hôn.”

Krystal sững sờ trong giây lát. Người đàn ông từ trước đến nay rất giỏi đọc suy nghĩ của người khác dường như không chú ý đến phản ứng bất thường của Krystal , nói tiếp: “Chúng ta đăng ký kết hôn một thời gian nhưng vẫn chưa chính thức công bố ra bên ngoài. Anh nghĩ… đã đến lúc công khai rồi.”

Krystal trầm mặc hồi lâu, cô không biết nên dùng biểu cảm nào để đối diện Seung Hyun . Ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cô chỉ có thể hỏi: “Mẹ em nói thế nào?”

“Mẹ em tôn trọng ý kiến của chúng ta.”

Krystal gật đầu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Seung Hyun nhìn cô rồi giơ tay xem đồng hồ. “Em vào nhà đi, buổi tối anh đến đón em.” Nói xong, anh cúi người, đưa tay giữ gáy Krystal, ép cô ngẩng đầu rồi đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô. Sau đó anh đứng thẳng người, đi tới xe của mình.

Nhưng mới đi vài bước, Seung Hyun đột nhiên dừng lại. Krystal không chú ý đến anh, cô vừa thu lại nụ cười giả tạo liền nhìn thấy anh quay về phía cô. Krystal ngây người, nhưng cô lập tức mỉm cười. “Sao thế?”

“Anh vừa nhớ ra một việc…” Seung Hyun cất giọng từ tốn. “Lúc đến đây, anh gặp Ji Yeon . Sức khỏe mẹ cô ta gần đây không tốt, hình như bệnh cũ tái phát. Ji Yeon nói sẽ đưa mẹ ra nước ngoài chữa bệnh, cô ta đến chào tạm biệt mẹ em.”

“Ờ…”

Krystal dõi theo Seung Hyun cho tới khi anh lên xe rồi rời đi. Cô gác khuỷu tay lên thành cửa. Qua gương chiếu hậu, cô thấy xe của anh mỗi lúc một xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa cổng.

Tin tức kết hôn…

Nghĩ đến điều này, ngoài sự tự giễu ra, Krystal không còn bất cứ suy nghĩ nào khác.

Lúc nào công bố tin tức kết hôn mới thích hợp?

Krystal còn đang giả bộ phiền não về vấn đề này, giới truyền thông độc ác đã lặng lẽ thay cô quyết định tất cả…

Vào một buổi sáng, Krystal vẫn cùng Seung Hyun ra khỏi nhà như thường lệ, nhưng chờ đón họ không chỉ có một ngày nắng đẹp giữa mùa đông mà là ánh đèn từ camera và máy ảnh của đám phóng viên còn nhức mắt hơn cả ánh mặt trời.

Cô hoàn toàn không ngờ bên ngoài chung cư là cảnh tượng hoành tráng như vậy, lập tức trợn tròn hai mắt.

Krystal vẫn chưa kịp bừng tỉnh, đã có phóng viên xông đến hỏi: “Jung tiểu thư… Không đúng, tôi nên gọi là Choi phu nhân… Hai người kết hôn từ bao giờ?”

Một phóng viên đứng phía sau cầm chiếc micro dài cố chen lên, suýt nữa chọc vào người Krystal . Đúng lúc này, hai bàn tay kịp thời ôm lấy trán cô, ấn đầu cô thấp xuống nên mới thoát nạn.

Tuy nhiên, động tác bảo vệ Krystal của Seung Hyun không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của đám phóng viên, càng không thoát khỏi ánh đèn máy ảnh nhấp nháy.

“Thảo nào trước đó chúng tôi ở bên ngoài căn hộ của Jung tiểu thư suốt mà chẳng gặp cô, hóa ra cô đã dọn đến sống cùng chồng…”

“Tại sao hai người phải bí mật kết hôn?”

“Nghe nói nhân viên làm việc nơi đăng ký kết hôn tiết lộ tin tức, hai người có định kiện nhân viên đó không?”

Krystal cúi thấp đầu, tìm khe hở giữa vô số mũi giày của đám phóng viên để xông ra ngoài, nhưng rất nhiều phóng viên đứng chặn ở cửa, cô muốn tiến nửa bước cũng khó.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng Krystal có thể cảm nhận Seung Hyun  đang bảo vệ cô, lặng lẽ mở đường cho cô. Đến khi bàn tay trên vai Krystal ấn cô vào trong ô tô, cô mới ngẩng lên, đúng lúc bắt gặp Seung Hyun đang đóng cửa ở bên ngoài.

Seung Hyun nhanh chóng ngồi vào vị trí lái xe, nổ máy phóng đi, bỏ mặc đám phóng viên ở phía sau.

“Em không sao đấy chứ?”

Seung Hyun vừa quan sát phía trước vừa hỏi Krystal .

Krystal mãi dõi theo đám phóng viên qua gương chiếu hậu, nghe câu hỏi của Seung Hyun , cô mới thu ánh mắt, lặng lẽ lắc đầu.

Để bình ổn tâm trạng, Krystal vô thức bật chương trình phát thanh trên xe.

Trong chương trình, giọng nói hưng phấn của phát thanh viên như vô số mũi kim đâm vào tai Krystal : “Tiếp theo là tin tức vô cùng nóng hổi, nhị tiểu thư của Park gia thời gian trước mới xảy ra scandal cùng Kris Wu của Tập đoàn Wu Dragon . Không ai có thể ngờ, cô gái đó đã kết hôn từ lâu…”

Krystal vô cùng buồn bực, giơ tay định tắt radio nhưng Seung Hyun nhanh hơn một nhịp, đập mạnh tay vào nút tắt. Krystal bất giác quay đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh u tối vài giây rồi trở lại bình thường.

Giới truyền thông ầm ĩ như vậy, Krystal không muốn công khai chuyện kết hôn cũng không được.

Khi sự việc bị lộ, điều Krystal lo lắng nhất không phải đánh giá của người khác về cô, mà là Kris Wu , người cuối tuần này hẹn cô cùng ăn tối.

Vì cô, Kris đã trở thành trò cười cho thiên hạ… Ở một góc độ khác, Kris là ân nhân của cô. Vì vậy, Krystal không biết phải xin lỗi anh thế nào.

Đến tận buổi chiều ngày Chủ nhật, Krystal vẫn không nhận được điện thoại của Kris . Bữa cơm tối chắc đã bị hủy bỏ, thời gian hẹn gặp bất giác trôi qua, Krystal vẫn ngồi trong tiệm áo cưới, nhìn dì Lee không biết tìm đâu ra quyển catalogue áo cưới.

“Cô hai , dù tạm thời không tổ chức hôn lễ nhưng cũng nên chụp ảnh cưới. Cô hãy đưa mấy tấm ảnh cưới cho giới truyền thông để bịt miệng họ.”

Trong lòng Krystal rất buồn bực, cô chống tay lên trán, không trả lời. Dì Lee tưởng cô không thể quyết định, lại nói: “Lát nữa cậu Choi sẽ đến đây, nếu tiểu thư không thể quyết định, đợi cậu ấy đến rồi cùng chọn kiểu váy.”

Lúc dì Lee đi kiếm thêm vài quyển catalogue khác, điện thoại của Krystal đổ chuông. Cô lấy di động từ túi xách, ngây người khi thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình.

Do dự một, hai giây,Krystal mới bắt máy.

Đầu máy bên kia im lặng.

Krystal đang lưỡng lự không biết nên mở lời thế nào, đối phương đột nhiên lên tiếng trước: “Cô trễ hẹn rồi…”

Giọng nói của Kris ẩn hiện ý cười.

Khi dì Lee vui vẻ cầm cả tập catalogue áo cưới quay về, Krystal đã chạy ra cửa tiệm.

“Cô hai !”

Tiếng gọi đầy kinh ngạc của dì Lee cũng không khiến Krystal quay lại. Lúc tới nhà hàng đã hẹn với Kris , nhà hàng đã hết giờ kinh doanh nhưng cô vẫn nhìn thấy ngay chiếc bàn ở góc trong cùng.

Dưới một ngọn đèn, một chiếc ghế, Kris ngồi uống rượu một mình. Bóng lưng kéo dài dưới ánh đèn khiến người đàn ông này lộ vẻ yếu đuối chưa từng thấy.

Krystal lặng lẽ tiến lại gần. Mặc dù trong lòng cô do dự nhưng bước chân không chút ngập ngừng.

Đi đến bên bàn, Krystal đúng lúc nghe một nhân viên phục vụ nói với Kris : “Chúng tôi đã mở cửa phòng 1619 ở tầng dưới giúp anh, để tôi dìu anh xuống phòng.”

Kris đang cúi đầu, lúc này mới ngẩng lên, nhưng không phải vì câu nói của nhân viên phục vụ, mà vì anh cảm nhận được… sự xuất hiện của cô.

Kris chỉ im lặng nhìn nhưng cũng đủ khiến Krystal vô cùng khó xử. Anh không nói lời nào. Sau đó, anh đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, đi thẳng ra ngoài cửa.

Krystal dõi theo bước đi hơi xiêu vẹo của anh, cô cầm theo thẻ mở cửa phòng đặt trên bàn, giải thích với nhân viên phục vụ: “Để tôi đưa anh ấy xuống dưới!” Sau đó, cô bước nhanh theo Kris .

Rõ ràng Kris đã say khướt nhưng vẫn không cần người đỡ. Krystal chỉ lặng lẽ đi sau, cho đến khi anh dừng lại trước cửa phòng 1619. Anh ngẩng đầu nhìn số phòng. Vừa định đặt tay lên tay nắm cửa, thân hình anh lảo đảo, Krystal vội chạy tới đỡ anh, lúc này Kris mới nhìn cô.

“Tôi…”

Krystal vừa mở miệng liền bị anh ngăn lại: “Thật đáng tiếc…” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô, cười nói: “Tôi đã chậm một bước…”

Kris chỉ mỉm cười nhưng anh càng như vậy, Krystal càng cắn chặt môi, trong lòng áy náy.

Anh rút lại ngón trỏ đang đặt trên bờ môi Krystal, sau đó, chậm rãi tiến lại gần, dường như muốn nhìn rõ gương mặt cô. Cuối cùng, anh chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi cô.

Từ đầu đến cuối, Krystal đứng bất động ở đó.

Cánh cửa phòng số 1620 ngay bên cạnh phòng 1619 lặng lẽ khép lại. Choi Seung Hyun tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt lạnh lùng, vô cảm.

Sau sự trầm mặc tưởng như kéo dài nửa thế kỷ, Seung Hyun rút điện thoại, bấm một dãy số. Đối phương không lên tiếng. Cuối cùng, anh cất giọng lạnh lẽo: “Tại sao lại để cháu chứng kiến cảnh này?”

Im lặng một lúc, đầu máy bên kia vang lên tiếng cười khẽ của Yang Hyun Suk . “Cháu thông minh như vậy, không thể không phát hiện điều bất thường.”

Ánh mắt vốn sắc bén như lưỡi dao của Seung Hyun tựa như bị đối phương nói trúng tim đen, bỗng trở nên đờ đẫn.

Yang Hyun Suk  tiếp tục nói: “Tôi không muốn cháu tiếp tục sống lừa mình dối người. Tôi muốn cháu tận mắt chứng kiến con bé đó đã làm những chuyện gì để đối phó chúng ta. Tôi muốn giúp cháu nhìn rõ, nó không đáng để cháu đối xử thật lòng.”

Bên ngoài cửa phòng 1619.

Cuối cùng, Kris không thể chờ đợi sự hồi ứng của Krystal . Anh ngẩng đầu, dưới đôi mắt mơ màng của người say rượu là trái tim vô cùng tỉnh táo. Anh mỉm cười: “Tôi đã vượt qua giới hạn rồi, tôi xin lỗi, Choi phu nhân!”

“Tôi xin lỗi…”

“Choi phu nhân…”

Vào thời khắc này, diện mạo hay dáng vẻ của người đàn ông trước mặt đều toát ra sự cô độc . Krystal từ từ thả lỏng bàn tay đã nắm chặt thành nắm đấm. Cô ngập ngừng vài giây rồi giơ tay, tựa như muốn vỗ về tâm trạng mất mát của Kris . Nhưng đúng lúc đầu ngón tay sắp chạm vào mặt Kris , Krystal liền rút tay về. Cuối cùng, cô đẩy nhẹ vai anh, mỉm cười, nói: “Anh say rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền anh nữa. Tạm biệt!”

Nụ cười của Krystal rất xa cách, vạch rõ ranh giới giữa hai người. Kris tất nhiên nhận ra điều đó, anh cũng không miễn cưỡng. Cảm giác ưu việt trời sinh, lòng tự trọng và khả năng kiềm chế hơn người không cho phép anh bắt ép Krystal . Anh do dự vài giây rồi lùi lại.

Nhưng dù khả năng kiềm chế tốt đến mấy, Kris cũng không thể chống đỡ cảm giác đau đến tận tâm can khi tận mắt chứng kiến cô không chút do dự, quay người bước đi. Không biết bao lâu sau, Kris mới định thần, mắt vẫn dõi theo hành lang dài trống không. Hiện thực tàn nhẫn quét sạch ước mong cuối cùng của anh. Kris mở cửa vào phòng, đóng chặt cửa, để mặc bóng tối nuốt chửng anh.

Tiếng đóng cửa vang lên rồi nhanh chóng trả lại bầu không khí tĩnh mịch trên hành lang. Một lúc sau, cửa phòng 1620 lặng lẽ mở ra, một người đàn ông bước ra ngoài, nhìn căn phòng bên cạnh bằng ánh mắt u tối.

Cuối cùng cô vẫn làm chuyện đó…

Choi Seung Hyun lạnh lùng thu ánh mắt, đi thẳng ra thang máy với vẻ mặt vô cảm. Lúc anh bước vào thang máy, vách tường thang máy phản chiếu gương mặt không một chút xao động của anh.

Cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

Seung Hyun chau mày nhìn màn hình rồi bắt máy. Đầu máy bên kia truyền tới giọng nói của dì Lee: “Cậu Choi , cô hai có việc gấp phải đi một lát. Cậu lái xe cẩn thận, không cần vội đến đây đâu!”

“Được ạ!”

Seung Hyun nói xong liền tắt máy. Thang máy lại rơi vào bầu không khí yên tĩnh trong vòng ba giây, sau đó vang lên tiếng “bụp” cực lớn.

Chiếc điện thoại đã bị chủ nhân của nó ném mạnh vào bức tường kim loại, vỡ tan tành. Khi thang máy xuống đến tầng một, Seung Hyun giẫm chân lên mảnh vỡ điện thoại, mặt vô cảm bước ra ngoài.

Đây là lần thứ hai trong đời Krystal đi lòng vòng không mục đích trong thành phố.

Lần thứ nhất là ngày sinh nhật mười tuổi của cô. Cô muốn tổ chức sinh nhật ở bên ngoài cùng bạn bè nhưng bà Jung không cho phép. Bà nói, cả gia đình tụ tập chúc mừng cô. Đáng tiếc, buổi tối hôm đó Park Ji Yeon bị ốm phải nhập viện, tất cả mọi người vội vàng đến bệnh viện, bỏ mặc cô ở nhà một mình. Krystal vô cùng tức giận, mang chiếc bánh ga tô cao gần bằng cô bỏ nhà ra đi. Lang thang ngoài đường vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mệt đến mức không đi nổi. Lúc cô gục xuống, chiếc bánh ga tô cũng lăn lóc trên mặt đất.

Lúc đó, một con mèo hoang nằm trong thùng giấy ở góc phố đi đến chỗ Krystal , ngước nhìn cô bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó mới dè dặt liếm hết chỗ kem dính trên mặt đất.

Nhưng lần này, chẳng còn ánh mắt đáng thương như thế nhìn cô nữa.

Khi Krystal đẩy cửa vào nhà, từ phòng khách lập tức vọng tới giọng nói vô cùng quen thuộc: “Em đi đâu mà về muộn thế?”

Căn phòng không bật đèn, Krystal đứng trong bóng tối một lúc mới định hướng được nơi phát ra tiếng nói.

“Myung Soo gặp phải vài rắc rối.” Krystal nói với Seung Hyun đang ngồi trên sofa. Trong bóng tối, cô không cần nở nụ cười áy náy, giả tạo. “Em phải đi giải quyết.”

Nơi anh ngồi vang lên tiếng động, hình như Seung Hyun đứngdậy, tiếng giày da không bình tĩnh bước về phía Krystal . “Sao em tắt điện thoại?”

Seung Hyun đứng trước mặt Krystal  nhưng trong bóng tối, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt sáng quắc của anh. Krystal ngẩn người vài giây mới bừng tỉnh, rút điện thoại khỏi túi xách. “Anh gọi điện cho em à? Sao em chẳng biết gì cả?” Sau đó, cô giơ điện thoại cho anh xem. “Hết pin rồi, thảo nào…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro