52 - Mười Phần Trăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Krystal đến cửa hàng, người chủ trì đang tuyên bố danh sách khách quý cắt băng khai trương. Phó giám đốc đang chuẩn bị từ phòng nghỉ đi ra liền nhìn thấy Krystal đẩy cửa đi vào. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. "Giám đốc Jung !"

Những người khác đều tỏ ra mừng rỡ, chỉ có trợ lý hơi hoảng hốt nhưng cô ta nhanh chóng mỉm cười. "Chị về đây từ lúc nào vậy?"

Krystal cười cười thay câu trả lời. Sau đó, cô cùng lãnh đạo công ty và người đại diện phát ngôn của sản phẩm xuống tầng dưới. Người đại diện phát ngôn là một ngôi sao hạng A, bên ngoài cửa hàng đầy phóng viên và fan của cô ta, không khí vô cùng náo nhiệt. Người chủ trì tuyên bố cắt băng khai trương, Krystal nhận kéo trong khay của nhân viên phục vụ, cắt một nhát kéo có ý nghĩa lịch sử đối với sự phát triển của Unique.

Đám phóng viên điên cuồng giơ máy ảnh ghi lại hình ảnh này. Krystal phối hợp ngẩng đầu, tươi cười trước ống kính. Trong tiếng "tách tách" không ngừng, Krystal đảo mắt qua đám phóng viên. Ánh đèn flash khiến cô lóa mắt.

Trong một khoảnh khắc, Krystal hồi phục tầm nhìn. Đối diện với biển người ở trước mặt... cô bỗng sững sờ.

Ở một góc nào đó giữa đám đông...

Krystal không ngờ, cô gặp lại Seung Hyun trong hoàn cảnh này... Nhưng ánh đèn chớp nháy không cho cô thời gian nhìn rõ. Vài giây sau, trước mắt cô lại sáng lóa.

Cuối cùng, việc chụp ảnh cũng kết thúc. Khi đôi mắt đã thích ứng với ánh sáng, Krystal vội vàng quan sát đám đông, nhưng không còn thấy bóng dáng anh.

Krystal đảo mắt qua từng gương mặt xa lạ, trong lòng hơi thất vọng. Lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác của cô?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau khi thấy Krystal vẫn đứng yên một chỗ. Cuối cùng, người trợ lý tiến lại gần, ghé sát tai cô, nói nhỏ: "Giám đốc ."

Lúc này Krystal mới bừng tỉnh, quay người đi vào trong cửa hàng. Nhưng khi bước tới cửa ra vào, Krystal như bị ma xui quỷ khiến, đột nhiên dừng bước. Cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang tách khỏi đám đông ở phía xa, đi về phía chiếc xe hơi màu đen đỗ bên lề đường.

Người đó mặc sơ mi và quần Âu đơn giản nhưng chiều cao và dáng vẻ của anh rất nổi bật, khiến Krystal chỉ liếc qua cũng nhận ra.

Có người xuống xe, chạy ra đằng sau, mở cửa xe cho anh. Thấy anh sắp lên xe, Krystal không hề nghĩ ngợi, lao ra khỏi cửa hàng, xuyên qua đám phóng viên đang vây quanh, chạy về chiếc xe đó.

"Choi Seung Hyun !"

Tiếng ồn ào ở ngoài đường nhấn chìm tiếng gọi của Krystal . Tuy nhiên, người đàn ông đó bất động trong giây lát. Nhưng anh nhanh chóng ngồi vào xe, đóng sập cửa. Chiếc xe lập tức chuyển bánh, rời đi.

Đám phóng viên kinh ngạc nhìn Krystal chạy đuổi theo chiếc xe một đoạn mới dừng lại. Cô thẫn thờ đứng bên lễ đường, dõi mắt theo chiếc xe, trông như người mất hồn.

Chiếc ô tô nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ. Gương chiếu hậu bên ngoài xe vẫn còn hình bóng cô quạnh của người phụ nữ. Người tài xế hết nhìn vào gương chiếu hậu lại nhìn Seung Hyun ngồi ở ghế sau. Anh dù yên lặng ngồi đó, nhưng tài xế dường như thấy anh đang cố kìm nén nỗi đau.

Do dự hồi lâu, cuối cùng người tài xế hỏi một câu thăm dò: "Giám đốc , ngài có cần tôi dừng lại?"

Seung Hyun nhướng mắt, nhìn người tài xế qua gương chiếu hậu, đồng thời quan sát gương mặt ốm yếu, xanh xao của anh. Với bộ dạng này, làm sao anh có thể gặp cô?

Cuối cùng, Seung Hyun chỉ nở nụ cười nhạt và lắc đầu. Sau đó, anh lại cúi xuống xem tấm thiệp nhỏ trong tay. Đây là tấm thiệp đơn vị tổ chức phát cho người qua đường trước khi diễn ra lễ khai trương, là một chiêu thu hút sự chú ý của dư luận. Mọi người viết lời chúc vào tấm thiệp rồi nộp lại cho đơn vị tổ chức, sau đó có cơ hội rút thăm trúng thưởng sản phẩm dùng thử.

Tấm thiệp của Seung Hyun ghi: Chúc em thành công!

Cửa hàng flagship khai trương là bước đầu tiên trên con đường tiến tới thành công của cô, Seung Hyun quyết định phải tới để chứng kiến. Nhưng ngay cả lời chúc đơn giản này anh cũng không có dũng khí, không có lập trường và tư cách tặng cô...

Ô tô đi mỗi lúc một xa trong sự trầm mặc của Seung Hyun . Hình bóng trong gương chiếu hậu ngày càng nhỏ, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Seung Hyun đã tiêm thuốc liều mạnh, thuốc nhanh chóng phát huy tác dụng. Về đến nhà, Seung Hyun thay quần áo. Anh quan sát mình qua chiếc gương lớn trong phòng thay đồ. Anh vẫn là Choi Seung Huyn ăn mặc chỉnh tề, mặt lạnh lùng không thay đổi.

Nhưng ngôi nhà này...

Seung Hyun không biết nơi này còn có thể gọi là "nhà"? Lâu lắm rồi anh không về đây nhưng người giúp việc vẫn dọn dẹp phòng ốc, cắt tỉa và tưới nước cho vườn hoa mỗi ngày, phòng thay đồ vẫn thoang thoảng mùi thơm... Tất cả dường như vẫn như cũ. Chỉ là trong ngôi nhà này không còn sự tồn tại của cô.

Seung Hyun vừa đeo đồng hồ vừa đi xuống tầng dưới, thư ký Soo Hyuk đã đợi anh ở phòng khách. Nhìn thấy Seung Hyun, Soo Hyuk cất giọng lo lắng: "Sao anh lại xuất viện?'"

Seung Hyun trả lời bằng giọng lãnh đạm: "Về YG ." Nói xong, anh đi ra ngoài. Soo Hyuk dõi theo hình bóng Seung Hyun . Biết dù có can ngăn thế nào cũng vô ích, anh ta đành đi theo.

Ô tô chuyển bánh, Soo Hyuk báo cáo với Seung Hyun tình hình gần đây: "Doanh số của YG trong một tháng trở lại đây giảm ba mươi phần trăm. Yang Hyun Suk định bán các nhãn hiệu của tập đoàn Park để giảm bớt áp lực về nguồn vốn tạo thành từ vụ YG thu mua tập đoàn Park , đồng thời giúp ông ta mở rộng ra thị trường nước ngoài. Nhưng bây giờ..."

"Ông ta định đối phó với Unique trước?" Seung Hyun tiếp tục cúi xuống xem tài liệu Soo Hyuk vừa đưa, cất giọng trầm trầm.

"Đúng vậy! Yang Hyun Suk có ý thay đổi chiến lược, đặt trọng tâm vào thị trường trong nước. Trước đây, YG luôn là "anh cả" của ngành mỹ phẩm trong nước. Nếu bây giờ YG dồn hết tinh lực vào thị trường trong nước, Unique chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Chỉ có điều, Yang Hyun Suk đang gặp phiền phức không nhỏ. Dù sao lúc đó ông ta chủ trương bán tập đoàn Park cho Kwon Ji Yong để mở rộng thị trường ra nước ngoài, kết quả lại thay đổi cục diện, chắc hội đồng quản trị sẽ đề nghị ông ta hãy suy nghĩ thận trọng. Vì vậy, việc khiến Yang Hyun Suk đau đầu nhất bây giờ là làm thế nào để giành được sự chấp thuận của hội đồng quản trị."

Seung Hyun không phát biểu ý kiến về vấn đề này. Soo Hyuk ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn anh, hỏi thăm dò: "Anh định bảo vệ và giúp đỡ Unique à?"

Seung Hyun vẫn im lặng, coi như thừa nhận. Soo Hyuk nói tiếp: "Vậy chỉ cần chúng ta khiến hội đồng quản trị phủ quyết đề nghị của Yang Hyun Suk ..."

Seung Hyun đột nhiên cắt lời anh ta: "Không vội."

Soo Hyuk toát mồ hôi hột. Seung Hyun giải thích: "Phải nghĩ cách thúc đẩy hội đồng quản trị đồng ý để YG chuyển trọng tâm vào thị trường trong nước. Như vậy, YG sẽ mất trắng khoản tiền đầu tư ra thị trường nước ngoài ở giai đoạn đầu. Khi Yang Hyun Suk tưởng YG có thể lấy lại thị phần đã mất ở thị trường trong nước, chúng ta sẽ khiến ông ta thất bại thảm hại. Nguồn vốn bị đứt đoạn, hội đồng quản trị chắc chắn sẽ trở mặt với ông ta. Đến lúc đó ông ta coi như tiêu đời."

Soo Hyuk ngẩn người trong giây lát, anh ta nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng cũng lĩnh hội lời nói của Seung Hyun .

"Hãy làm một bản báo cáo cụ thể gửi mỗi thành viên hội đồng quản trị, thuyết phục họ ủng hộ Yang Hyun Suk ."

Soo Hyuk gật đầu. "Vâng, tôi sẽ làm ngay!"

Soo Hyuk lập tức gọi điện thoại cho các phòng ban, ra lệnh. Vừa nói chuyện điện thoại, anh ta vừa quay đầu nhìn Seung Hyun .

Lúc này, Seung Hyun đã nhắm mắt nghỉ ngơi, trông có vẻ rất mệt mỏi. Ai có thể ngờ, doanh nhân tâm tư cẩn mật có một không hai bị mắc bệnh nguy kịch... Soo Hyuk lắc đầu, tập trung gọi điện thoại. Ô tô nhanh chóng đến trụ sở tập đoàn YG . Seung Hyun về văn phòng tổng giám đốc. Ngồi chưa tới mười phút, Yang Hyun Suk nghe tin vội đến tìm. Vừa đẩy cửa, ông ta lập tức mở miệng: "Chú còn tưởng cháu bị một người đàn bà đả kích quá nặng nề nên trốn tránh cả cuộc đời này."

Trên bàn làm việc có một tập văn kiện chờ anh ký tên. Seung Hyun nhanh chóng ký tên, không ngẩng đầu. "Cháu tự mình hưởng một kỳ nghỉ phép dài, bây giờ xong rồi cháu quay về, tiếp tục làm việc."

Yang Hyun Suk gật đầu, thở dài. Sau đó, ông ta kéo chiếc ghế đối diện Seung Hyun , ngồi xuống. "Trước đây, chú đã nhắc nhở cháu không biết bao nhiêu lần, cháu để con bé đó ở bên cạnh chẳng khác nào nuôi sư tử. Đàn bà một khi tàn nhẫn giống hệt loài dã thú, sớm muộn cũng quay lại cắn cháu."

Seung Hyun dừng bút, ngẩng đầu nhìn Yang Hyun Suk, mỉm cười với ông ta.

Không biết Yang Hyun Suk đọc được bao nhiêu nỗi đau từ nụ cười đơn giản của anh, lên tiếng an ủi, ngữ khí ôn hòa: "Không sao đâu, sau này cháu giúp chú quản lý YG . Unique của con bé đó định dùng mấy miếng sắt gỉ của công ty cũ để xây dựng lại một chiếc mẫu hạm? Nó còn non nớt lắm!"

Seung Hyun coi như không nghe thấy, hỏi lại ông ta: "Nghe nói chú định đặt trọng tâm về thị trường trong nước? Chắc khó qua "cửa ải" hội đồng quản trị phải không?"

Con cáo già lập tức chau mày. "Không phải cháu lại có ý định tha cho con bé đó như hai năm trước đấy chứ?"

Seung Hyun nở nụ cười mơ hồ. Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của Yang Hyun Suk mà đưa ra phương án giải quyết khiến ông ta hài lòng. "Cháu đã bảo người thảo bản đề án, thuyết phục các cổ đông."

Yang Hyun Suk thở phào nhẹ nhõm, ông ta nói đùa: "Lâu rồi mới thấy bộ dạng không có tính người của cháu khiến chú rất nhớ. Cháu nên như vậy mới đúng, cháu lo không có đàn bà hay sao?"

Ông ta xem đồng hồ, đứng dậy. "Chú có hẹn sau nửa tiếng nữa, chú đi trước đây! Tối nay, chú sẽ chiêu đãi mấy thành viên hội đồng quản trị, cháu nhớ có mặt. Tới lúc đó chú bảo trợ lý thông báo với cháu địa chỉ quán bar."

Seung Hyun mỉm cười, gật đầu. Khi Yang Hyun Suk khuất dạng ở phía sau cánh cửa văn phòng, nụ cười trên môi anh cũng hoàn toàn biến mất.

Lúc cần đóng kịch thì đóng kịch, không có người nào thông thạo trò này hơn anh.

Chín giờ tối, trợ lý của Yang Hyun Suk gọi điện từ một quán bar nổi tiếng trong thành phố vào điện thoại của thư ký Soo Huyk . "Tổng giám đốc Choi đâu rồi? Chẳng phải nửa tiếng trước anh nói xe của Tổng giám đốc đang trên đường đến đây hay sao?"

Soo Hyuk lặng lẽ thở dài, cố gắng để giọng nói không có gì khác thường. "Thành thực xin lỗi! Tổng giám đốc bỗng có việc gấp nên không thể đến đó."

"Sao đột ngột thế?"

Soo Hyuk ứng phó vài câu, cuối cùng cúp điện thoại. Lúc này một cơn gió thổi qua hành lang, thổi tan tấm mặt nạ của Soo Hyuk. Anh ta cầm điện thoại, ngồi trên chiếc ghế dài, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng anh ta lại ngẩng đầu, đưa mắt về phía phòng cấp cứu ở phía đối diện.

Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, đèn đỏ trên cửa bật sáng...

Bên tai Soo Hyuk vẫn văng vẳng câu nói của Seung Hyun trước khi được đưa vào phòng cấp cứu: "Tôi không nên phát bệnh vào lúc này... Nếu tôi không còn sống khi rời bàn mổ, cậu hãy giao chiếc đĩa quang trong két bảo hiểm của tôi cho cảnh sát... Tôi chỉ có thể làm bấy nhiêu việc... cho cô ấy..."

Ca mổ kéo dài hơn mười tiếng đồng hồ. Khi Seung Hyun được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Bác sĩ mổ chính là bác sĩ điều trị chính do Seung Hyun đích thân mời từ nước ngoài. Soo Hyuk vội vàng đi đến hỏi thăm tình hình, bác sĩ mệt đến mức không nói ra lời, chỉ gật đầu với anh ta.

Seung Hyun được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Không lâu sau, bác sĩ điều trị chính cũng đến phòng chăm sóc đặc biệt. Nhìn người đàn ông vẫn hôn mê bất tỉnh, ông ta bất giác cảm thán: "Đáng thương thật đấy, không có người nhà ký tên vào cam kết phẫu thuật của cậu ấy!"

"Chắc cậu ấy đã lường trước tình huống phát bệnh đột ngột nên sớm thông báo phía bệnh viện, lúc anh ấy mất đi ý thức, mọi thủ tục liên quan đến ca mổ đều do tôi ký thay."

"Bệnh nhân đã vượt qua một lần phẫu thuật, còn hai lần nữa. Mong Chúa sẽ phù hộ cho cậu ấy!"

Tỷ lệ thành công của mỗi ca phẫu thuật chỉ có mười phần trăm. Tỷ lệ sống sót sau ba ca phẫu thuật là bao nhiêu? Soo Hyuk lắc đầu, không dám tính tiếp.

Bác sĩ nhanh chóng cáo từ. Soo Hyuk cũng rời khỏi bệnh viện, lái xe của Seung Hyun về YG . Không ngờ khi anh ta đi thang máy từ tầng hầm lên đến tầng một, tình cờ gặp phải Yang Hyun Suk và trợ lý của ông ta cũng đi vào thang máy.

Soo Hyuk cúi đầu chào, thừa dịp né tránh ánh mắt của Yang Hyun Suk : "Chào chủ tịch !"

Yang Hyun Suk đảo mắt một lượt, không thấy Seung Hyun , ông ta hỏi: "Tổng giám đốc của các anh đâu rồi?"

"Tổng giám đốc đi... đi thị sát một nhà máy mới. Tôi về lấy tài liệu cho anh ấy." Soo Hyuk trả lời lưu loát. Yang Hyun Suk gật đầu.

Thang máy nhanh chóng lên đến tầng sáu mươi mốt, Soo Hyuk cung kính chào tạm biệt Yang Hyun Suk , lập tức đi thẳng đến văn phòng của Seung Hyun , thuận tay khóa trái cửa.

Két bảo hiểm mà Seung Hyun nhắc tới trước khi tiến hành ca mổ giấu sau bức tranh sơn dầu treo trong văn phòng. Soo Hyuk nhập mật mã, mở két bảo hiểm, lấy chiếc đĩa.

Vừa cho đĩa vào máy tính, điện thoại của Soo Hyuk đổ chuông. Đó là cuộc điện thoại từ New York. Lúc nay, trên màn hình máy tính bắt đầu phát hình ảnh. Đây hình như là một đoạn băng do camera giám sát ghi lại, góc quay là nóc một tòa nhà nào đó.

Đoạn băng không có âm thanh, Soo Hyuk vừa xem vừa nghe điện thoại. Đầu kia truyền đến giọng nói một phụ nữ: "Cô ấy có tìm các anh không?"

"Cô muốn nói đến Krystal ?" Giọng của Soo Hyuk đầy vẻ chế giễu. "Không."

"Không thể nào!" Đối phương cảm thấy khó tin. "Như tôi đã kể với anh, tại buổi tiệc kết hôn của chị chồng tôi, cô ta hỏi tôi rất nhiều câu hỏi chẳng đâu vào đâu, rõ ràng cô ta đã nghi ngờ việc cô ta có thể móc nối với bên tôi có liên quan đến các anh. Cô ta nên mau chóng tìm các anh để chứng thực mới đúng, sao lại không có động tĩnh gì?"

Soo Hyuk dán mắt vào màn hình máy tính, không dám bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Đáng tiếc, trên màn hình vẫn là hình ảnh nóc tòa nhà không người, ống kính camera vẫn không di chuyển.

"Tôi đã nhận lời Seung Hyun không cho Krystal biết sự thật, nhất định tôi sẽ làm được. Nhưng tôi không nói sẽ ngăn cản Krystal điều tra mọi việc, về chuyện Krystal gặp cô ở New York mà cô kể với tôi, tôi không nói với Seung Hyun. Nếu cô ta nghi ngờ Kwon gia có liên quan đến chúng tôi, đây cũng là một khởi đầu tốt lành. Tôi luôn mong chờ cô ta sẽ tự đến tìm chúng tôi, nhưng hình như cô ta chỉ tập trung lo cho việc kinh doanh của công ty mới mà không tiếp tục điều tra vụ đó."

"Đúng là một người đàn bà đáng sợ. Cô ta đang lo lắng điều gì chứ? Lo một khi biết Seung Hyun ở đằng sau lót đường cho cô ta, cuộc sống của cô ta lại một lần nữa bị xáo trộn chăng ?"

Soo Hyuk im lặng. Một bên là bệnh nhân đang giãy giụa giữa ranh giới sống và chết, một bên là người phụ nữ quật cường tươi cười cắt băng khai trương cửa hàng trước ống kính phóng viên, hai hình ảnh đồng thời xuất hiện trong đầu anh ta, tạo thành sự tương phản và trào phúng vô cùng. Điều duy nhất Soo Hyuk có thể làm là thở dài bất lực. "Chuyện này tính sau, bây giờ, điều quan trọng nhất là khống chế bệnh tình của Seung Hyun , để tránh..."

Lời nói của Soo Hyuk nghẹn lại ở cổ họng, bởi trên màn hình đột nhiên xuất hiện hai bóng người. Hai người đàn ông hình như đang nói chuyện, họ đều đứng ở mép của nóc nhà, quay lưng về phía ống kính nên không nhìn rõ diện mạo.

Sự im lặng đột ngột của Soo Hyuk khiến người phụ nữ ở đầu máy bên kia nghi hoặc. "Anh sao thế?"

"Không có gì!" Hình ảnh trên máy tính không có âm thanh, Soo Hyuk không rõ nội dung cuộc trò chuyện của hai người trên nóc tòa phà. Anh ta đành dành một phần chú ý vào điện thoại. "Tôi đang xử lý một số công việc Tổng giám đốc giao."

Đúng lúc này, hai người đàn ông trên màn hình đột nhiên ra tay đánh nhau. Soo Hyuk bất giác dán mắt vào màn hình, thấy một người bị trượt chân, mất thăng bằng rồi rơi xuống, lơ lửng trong không trung.

Người đó ra sức nắm chặt thanh lan can, người đứng trên sân thượng cuối cùng cũng giơ tay cứu người. Soo Hyuk toát mồ hôi lạnh thay người đang gặp nguy hiểm. Anh ta thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế. Nhưng đúng lúc này, hình ảnh chao đảo, Soo Hyuk kêu lên một tiếng, đứng bật dậy.

Trên màn hình vi tính, người đàn ông tưởng đã được cứu bỗng rơi xuống dưới đất trong nháy mắt.

Tất cả xảy ra quá nhanh, Soo Hyuk đã bỏ qua chi tiết quan trọng nhất, anh ta đành tua lại. Lần này, Soo Hyuk có thể nhìn thấy rõ người đàn ông đứng trên nóc tòa nhà rút bàn tay đang bị đối phương túm chặt. Sau đó, hắn gỡ từng ngón tay đang nắm vào lan can...

Sau khi đối phương rơi xuống dưới, hung thủ dùng cổ tay áo lau sạch lan can. Lúc quay đầu bỏ đi, bộ dạng của hắn vụt qua ống kính camera. Hình ảnh này không lọt khỏi mắt Soo Hyuk , anh ta nhận ra người đó chính là Yang Hyun Suk .

Trong văn phòng tổng giám đốc, Soo Hyuk ngồi bất động trước máy tính hơn một tiếng. Bức tường kính phản chiếu vẻ chấn động mãi không thể trở lại bình thường của anh ta.

Phía đối diện tòa cao ốc YG có một chiếc xe con đã đỗ hơn một tiếng. Krystal ngồi ở ghế lái, ngước nhìn tòa nhà YG . Cô thấy xe của Seung Hyun đi vào bãi đỗ ở tầng hầm của tòa nhà. Bây giờ nhìn lên ô cửa sổ ở tầng sáu mươi mốt, cô có thể hình dung bộ dạng nghiêm túc của anh khi làm việc, nhưng cô không có dũng khí tiến bước, bất kể là bước vào tòa nhà YG hay bước và trái tim người đàn ông đó.

Krystal gõ nhẹ đầu ngón tay lên vô lăng. Thời gian trôi qua chậm chạp, không dưới một lần cô khởi động ô tô rồi lại tắt máy, tiếp tục chờ đợi một cách vô ích.

Đến lúc chạng vạng, khi xe của Seung Hyun rời khỏi tòa nhà Krystal hơi do dự. Cô có nên đuổi theo? Đuổi theo rồi nói điều gì? Nếu anh thật sự có liên quan đến Kwon Ji Yong , liệu anh có nói thật cho cô biết? Hay đây là cái bẫy lớn hơn anh giăng cho cô?

Cô đã nếm mùi vị quả đắng của việc tự huyễn hoặc bản thân. Mùi vị này đắng thế nào, tuyệt vọng thế nào... cô rõ hơn ai hết. Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe sắp hòa vào dòng xe cộ trên đường, Krystal lập tức nổ máy, đuổi theo.

Bây giờ là giờ cao điểm, việc tắc đường là khó tránh khỏi. Xe của Seung Hyun có vẻ vội đi đâu đó nên bấm còi lia lịa, Krystal bám theo sau, cô nắm chặt vô lăng trên cả đoạn đường, dường như chỉ làm vậy, cô mới loại bỏ mọi nỗi căng thẳng. Cuối cùng, cô đi theo chiếc xe đó đến bệnh viện.

Xe của Seung Hyun đi vào cổng bệnh viện. Cách mười mấy mét, Krystal vội phanh gấp, dừng lại bên ngoài cổng. Cô chau mày nhìn tấm biển hiệu nền trắng chữ đen của bệnh viện, sau đó lắc đầu, lái xe vào cổng lớn. Còn chưa tới bãi đỗ xe, Krystal chợt nhìn thấy xe của Seung Hyun dừng lại, đỗ ở một chỗ không xa. Anh đến bệnh viện làm gì? Đi khám bệnh hay đi thăm người ốm. Krystal còn đang mải suy đoán, thư ký Soo Hyuk một mình xuống xe, đi nhanh vào tòa nhà của bệnh viện, không thấy bóng dáng Seung Hyun .

Thư ký Soo Hyuk nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của Krystal . Cô lập tức xuống xe, chạy đuổi theo nhưng vẫn bị mất dấu anh ta.

Đại sảnh bệnh viện rộng lớn, người đi lại tấp nập. Krystal ngó xung quanh, hoàn toàn mất phương hướng. Đúng lúc này, trong đầu cô bỗng vụt qua một ý nghĩ đáng sợ. Cô chợt nhớ đến hôm cắt băng khánh thành, tuy lúc đó ánh đèn máy ảnh chớp nháy khiến cô không nhìn rõ, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy, hình như bộ dạng của Seung Hyun lúc đó rất suy nhược và ốm yếu...

Krystal lắc đầu, cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đáng sợ ra khỏi đầu. Nhưng đôi chân cô không chịu sự khống chế của lý trí, nhanh chóng chạy đến khu vực của bệnh nhân. Cô chạy đến chỗ y tá trực ban, vừa thở hổn hển vừa hỏi: "Ở đây có bệnh nhân tên là Choi Seung Hyun không?"

Cô y tá trả lời: "Xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của bệnh nhân!"

Không có manh mối, Krystal chỉ còn cách tìm kiếm từng phòng bệnh. Trong hai tiếng, cô đi qua vô số cửa phòng bệnh, nhìn vô số thẻ đề tên bệnh nhân treo ngoài cửa. Trong lòng cô không ngừng cầu nguyện: "Không phải là anh ấy..."

Khi tất cả phòng bệnh thường đều không có tên "Choi Seung Hyun " như lời cầu nguyện của Krystal , trái tim cô lại bóp nghẹt trong giây lát, đến mức cô không thở nổi. Phòng bệnh thường không có... phòng bệnh nặng thì sao?

Trong đầu Krystal trống rỗng, cô lao đến khu chăm sóc đặc biệt. Nhưng vào thời khắc đẩy cánh cửa vào khu bệnh nặng, cô mất sạch dũng khí. Cuối cùng, Krystal chỉ đứng ở ngoài cửa dõi mắt vào bên trong.

Krystal nhanh chóng nhìn thấy thư ký Soo Hyuk đang đi đi lại lại ở ngoài hành lang. Thỉnh thoảng, anh ta ngoảnh đầu về phía phòng bệnh ở trong cùng.

Krystal hoảng hốt cúi thấp đầu. Trong lòng có một âm thanh nào đó kháng nghị, không cho cô ngẩng đầu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn từ từ ngẩng đầu, nín thở nhìn phòng bệnh ở trong cùng...

Ba ngày sau, Seung Hyun mới tỉnh lại từ cơn hôn mê. Bắt gặp vẻ mặt phức tạp của Soo Hyuk , Seung Hyun đoán ra: "Cậu đã xem nội dung trong chiếc đĩa đó?"

Soo Hyuk gật đầu. Phòng bệnh lại rơi vào bầu không khí trầm mặc, chỉ có âm thanh đơn điệu của máy móc y tế đang chạy, giống tiếng sinh mệnh của người đàn ông nằm trên giường đang dần trôi đi.

"Từ lúc nào anh biết bố anh không phải nhảy lầu tự tử vì bệnh trầm cảm, mà bị..." Soo Hyuk cảm thấy khó mở lời.

"Sau đám tang của Park Dong Hwan không lâu."

Soo Hyuk kinh ngạc, trợn mắt. Sau đám tang của Park Dong Hwan không lâu?

Lẽ nào Seung Hyun bắt đầu sắp đặt từ lúc đó...

Trái với sự kinh ngạc của Soo Hyuk , Seung Hyun chỉ nhếch mép. "Đây là lần đầu tiên tôi quay về nơi đó kể từ khi bố tôi qua đời. Tôi định nói cho bố tôi biết, Park gia đã sụp đổ, tôi không vì tình cảm cá nhân mà buông tay. Nhưng có một điều nực cười là, hôm đó không hề vui vẻ như tôi mong muốn, bởi tôi phát hiện ra chiếc đĩa này."

Số phận đùa giỡn anh bằng một cách khôi hài nhất, và cũng dùng cách tàn khốc nhất để kết thúc cuộc đời anh. Soo Hyuk không nỡ nhìn Seung Hyun , anh ta vô thức cúi đầu. "Seung Hyun , anh hãy nghỉ ngơi đi, đừng nói gì nữa!"

Seung Hyun tựa như không nghe thấy, anh tiếp tục xé toạc vết thương đã kín miệng đã lâu, muốn dùng nỗi đau để nhắc nhở mình rằng, anh vẫn còn sống. "Kết quả kiểm tra trước đó cho thấy, ít nhất tôi có thể sống đến năm sau, nhưng bây giờ... có lẽ tôi sẽ chết trước thời thời gian đó. Mỗi bước đi tôi đều tính toán kĩ càng, cũng sắp xếp đâu vào đấy. Điều duy nhất tôi không thể tính là liệu tôi có thể sống đến ngày Yang Hyun Suk bị phá sản và ngồi tù hay không?"

Soo Hyuk nghiến răng, cuối cùng buột miệng: "Seung Hyun , tôi..."

Seung Hyun lập tức đoán ra anh ta định nói gì. Anh bình tĩnh cắt ngang: "Bây giờ, tôi chỉ hy vọng trước khi qua đời, tôi sẽ trả lại cô ấy tất cả, giữ lại duy nhất nỗi căm hận của cô ấy dành cho tôi. Vì chỉ có như vậy, dù tôi chết đi, cô ấy cũng có thể sống hạnh phúc."

Cuối cùng, Seung Hyun lạnh lùng cảnh cáo Soo Hyuk : "Nếu cậu tự ý nói với cô ấy những điều cô ấy không nên biết thì đó chính là việc làm tàn nhẫn nhất đối với tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro