yeu ho loan the end-3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con người được sinh ra như thế nào?

Theo như lời cổ thần truyền lưu lại, con người là do thần lấy bùn đất nặn thành.

Vậy thần từ đâu mà có?

Con người sau khi chết phải hồn quy địa phủ, chờ đợi thẩm phán, chờ đợi luân hồi.

Còn thần thì sao?

Thần sau khi chết phải đi nơi nào?

Về thần mộ, lại là chuyển gì xảy ra? Chẳng lẽ thần cũng có phần mộ?

Kể lại rằng ở thái cổ thời đại, thiên địa hỗn độn. Thần do thiên địa linh khí dưỡng dục mà sinh ra, hấp thu thiên địa tinh hoa mà trưởng thành. Bởi vậy, thần xuất hiện.

Ví dụ như Bàn Cổ, Nữ Oa, Phục Hi những thái cổ chúng thần này, sau khi sáng tạo ra thiên địa vạn vật và nhân loại liền biến mất trong thiên địa.

Cổ thần tồn tại hiện nay chẳng qua đều là từ trong nhân loại sinh ra, tu luyện mà thành, đều không phải là thái cổ chi thần.

Nhân tu luyện sau đó thành tiên, tiên tu luyện sau đó thành thần, vậy thần tu luyện sau đó sẽ phải đi đâu?

Về dấu vết của thái cổ chúng thần và bên ngoài thần giới có còn không gian nào khác nữa hay không, đều đã trở thành một câu đố.

Nhóm cổ thần tìm kiếm khắp nơi không mục đích, tìm kiếm mục tiêu của thần, tìm kiếm di tích của thái cổ chúng thần. Nhưng những người tìm được đều biến mất từ đó, còn lại vẫn là những kẻ đang mê mang tìm kiếm.

Thần mộ từ đâu mà có? Không một ai biết, cũng không một ai từng đi vào, phàm là kẻ tiến vào đều không có xuất hiện trở lại.

Thanh âm trong thần mộ nói ra có chút không rõ ràng, đông một câu, tây một câu, Phương Tử Vũ càng nghe đầu óc càng rối tung. Đến cuối cùng hắn mới miễn cưỡng hiểu được, nguyên lai thần mộ không phải là phần mộ của thần, mà là nơi trở về cuối cùng của thần.

Thế gian có sáng tối, nhân tâm có thiện ác. Thần mộ chính là nơi phân biệt thiện ác, là nơi quản lý ánh sáng và bóng tối. Vô luận là người hay là ma, là thiện hay là ác, chỉ cần đến cái địa phương này đều sẽ được cấp cho một lần cơ hội, một lần khảo nghiệm.

Thông qua được, thần mộ sẽ dẫn ngươi đi tìm di tích của thái cổ chúng thần.

Thất bại, đem hình thần câu diệt, ngay cả một tia linh hồn ấn ký cũng không tiếp tục lưu lại.

Thần mộ là khảo nghiệm cuối cùng đối với thần, cũng là nơi trở về duy nhất của thần.

Mà cái khảo nghiệm này tuyệt không đơn giản.

- Chuẩn bị xong chưa?

Phương Tử Vũ lắc lắc đầu nói: - Ta không muốn đi tìm thái cổ chúng thần gì cả, ta chỉ muốn báo thù.

- Đi vào thần mộ, thì phải trải qua khảo nghiệm. Thành công rồi, muốn đi muốn ở tùy vào ngươi.

Phương Tử Vũ suy nghĩ một lát, hỏi: - Khảo nghiệm điều gì?

- Trong tim ngươi cất giấu ma tính của bóng tối, khảo nghiệm của ngươi đó là, làm thế nào đối mặt với bản thân ngươi, với trái tim của ngươi.

- Không hiểu.

- Không cần hiểu, ngươi sẽ biết ngay thôi.

Đúng lúc này, trước mắt Phương Tử Vũ đột nhiên mơ hồ xuất hiện một bóng người, bóng người dần dần rõ ràng, không ngờ lại là chính bản thân hắn.

Phương Tử Vũ lúc này một thân hắc y, sắc mặt băng lãnh. Mà Phương Tử Vũ ở trước mặt thì một thân bạch sam, khuôn mặt mang theo nụ cười ôn hòa.

Đó là hắn sao? Trong ấn tượng của Phương Tử Vũ, bản thân từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tươi cười sáng lạn đến như vậy, trong lòng bất giác sinh ra một loại cảm giác lạ thường.

- Đó là cái bóng của bản thân ngươi, mặt thiện của ngươi. Ngươi phải đánh bại nó, ngươi mới có thể thông qua khảo nghiệm.

- Chỉ đơn giản như vậy?

- Đơn giản? A a, chờ xem đi.

Phương Tử Vũ cười lạnh một tiếng, bàn tay phải xòe ra, một thanh trường đao đen sẫm xuất hiện trong tay. Hắn hét lớn một tiếng, hung hăng bổ một đao thật mạnh về phía'bản thân' ở trước mặt.

Phương Tử Vũ bạch y không hề có ý nghĩ né tránh, đứng tại đó mặc cho một đao xoẹt qua trên người mình.

"Phụt!!" Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu, Phương Tử Vũ biến sắc, hoảng sợ nói: - Chuyện này là sao vậy?

- Ta nói rồi, đó chính là bản thân ngươi. Muốn giết nó chẳng khác nào giết chính ngươi, bây giờ ngươi còn cảm thấy đơn giản nữa không?

Phương Tử Vũ sắc mặt biến ảo không ngừng, hỏi: - Giết không chết nó, ta làm sao thông qua?

- Cho ngươi một cái gợi ý, thần tính, ma tính, chỉ trong một ý niệm.

- Có ý tứ gì?

- Ta nói đã quá nhiều rồi. Đi thôi, hoặc là ngươi giết nó, hoặc là nó sẽ giết ngươi.

Nói xong câu này, giọng nói đó chìm vào yên lặng, mặc kệ là Phương Tử Vũ kêu gọi như thế nào đi nữa thủy chung vẫn không đáp lại.

Bất đắc dĩ, Phương Tử Vũ chỉ có thể nắm chặt trường đao, cẩn thận phòng bị.

Phương Tử Vũ phía đối diện mỉm cười ôn hòa, tay phải nhẹ nhàng nâng lên, một thanh trường đao đen thui giống hệt xuất hiện ở trong tay.

"Xẹt, xẹt!" Hai vệt sao băng va chạm lẫn nhau.

"Ầm!" Trời long đất lở, nếu nơi này không phải là không gian hư ảo, ở bất kỳ chỗ nào bên ngoài, loại va chạm mãnh liệt này đủ để hủy diệt cả một hành tinh.

Hai vị thần toàn lực đánh nhau, tuyệt đối không phải là trò đùa.

Hai bóng người giao nhau xẹt qua, Phương Tử Vũ và bạch y thay đổi vị trí. Hai người đều thở hổn hển nhìn đối phương, ngay cả chỗ bị thương ở trên người cũng giống hệt nhau.

"Đáng chết!" Phương Tử Vũ thầm chửi một tiếng, lại một lần nữa xách đao xông lên. Vào lúc hắn động thủ thì bạch y cũng đồng thời đánh về phía hắn.

"Ầm!!" Lại một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, hai người đều bị sóng khí đánh bay. Khó khăn lắm mới ổn định lại được thân người, phát hiện ra bản thân đã thụ thương nặng không thể bù lại.

Bạch y Phương Tử Vũ nhếch môi cười, nâng trường đao lên một lần nữa đánh tới.

Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng, hai kích mới vừa rồi đã lấy đi toàn bộ khí lực của hắn, lúc này ngay cả tay cầm đao cũng không ngừng run rẩy, càng đừng nói đến chuyện phản kích.

Đao của bạch y càng lúc càng gần, một cỗ tử vong khí tức ngập trời đã hoàn toàn vây kín lấy Phương Tử Vũ.

Cứ thế này mà chết sao?

Phúc thúc, vú nuôi..... Còn có Từ Ngạo Thiên, Kim Mê, Lục Tử Huyên......

Rất nhiều khuôn mặt lần lượt hiện lên trong đầu hắn.

Hóa ra, hắn còn có vướng bận đấy chứ. Phương Tử Vũ cười khổ một tiếng.

Đao của bạch y đã gần ngay trước mắt.

Đột nhiên, hai mắt Phương Tử Vũ bắn ra hai tia sáng, quát lớn: - Đi chết đi!

"Ầm!!" Cả không gian ầm ầm rung chuyển.

*****

Bên ngoài thần mộ, tụ tập một đám đông.

Cơ hồ hơn nửa cổ thần đã nghe được tin tức mà chạy đến, hơn nữa trong đó còn có một đám người nhìn qua không giống thần.

Đó chính là đám người Từ Ngạo Thiên, tứ nữ và Thiết Huyết vệ.

Nguyên lai Phương Tử Vũ đi vào thần mộ đã gần trăm năm, đám người Từ Ngạo Thiên cũng nhân thời gian này lợi dụng linh khí nồng đậm ở nơi giao giới giữa tiên giới và thần giới để tu luyện, thành công đạt đến cảnh giới của thần.

Trăm năm, loáng một cái vội vàng mà qua.

Đột nhiên, thần mộ một trận chấn động kịch liệt, sau đó ánh sáng chói mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Phương Tử Vũ đã đứng ở trước mặt mọi người.

- Oa, tiểu tử, ngươi rốt cuộc đi ra rồi! - Khoa Phụ vui vẻ giống như một đứa trẻ.

- Tử Vũ! - Đám người Từ Ngạo Thiên cũng vui mừng như điên chen lại.

Phương Tử Vũ hướng mọi người gật gật đầu.

- Tiểu tử, trong thần mộ rốt cuộc là cái gì?

- Tiểu tử...... - Mọi người đi lên vây quanh không ngừng hỏi han.

Đúng lúc này, Phương Tử Vũ toàn thân khẽ run lên. Đồng thời, cách đó không xa không khí vặn loạn một trận, một thanh âm hét lớn: - Hiên Viên lão nhi, mau mau nhận lấy cái chết!

- Đáng chết! - Trong chúng thần một vị trung niên nam tử thân mặc hoàng bào, diện mạo uy vũ khẽ chửi một tiếng, xoay người độn nhập vào không gian.

Một tên tráng hán trên đầu mọc ra một đôi sừng trâu xuất hiện, hét lớn: - Đừng chạy! Sau đó cũng mau chóng độn nhập vào không gian.

Phương Tử Vũ trên mặt hiện lên vẻ giận dữ, quát: - Xi Vưu!

Xi Vưu liếc mắt nhìn hắn một cái, không để ý đến hắn, trực tiếp bỏ đi.

"Xoẹt!" Phương Tử Vũ tung người bay lên, theo sát phía sau Xi Vưu độn nhập vào không gian.

- Tử Vũ! - Từ Ngạo Thiên hô to một tiếng, vội vàng dẫn theo chúng nữ và Thiết Huyết vệ cũng nhảy vào không gian.

Chúng thần đưa mắt nhìn nhau, bỗng nhiên có người hét lớn: - Còn không mau đuổi theo, Chí Tôn giới còn ở trên tay hắn!

- Khốn kiếp! - Chúng thần cũng vội vàng đuổi theo ở sau lưng Từ Ngạo Thiên.

Vì thế, thần giới xuất hiện một tình cảnh quái dị mà vạn năm khó gặp.

Dẫn đầu chính là Hiên Viên, không ngừng mắng chửi, không ngừng xuyên qua tầng tầng không gian bỏ chạy.

Phía sau Hiên Viên là Xi Vưu, vẫn không ngừng đuổi theo sát sau lưng Hiên Viên.

Phía sau Xi Vưu là Phương Tử Vũ khuôn mặt đầy giận dữ, sát khí đằng đằng.

Đuổi theo sát phía sau Phương Tử Vũ lại là đám người Từ Ngạo Thiên.

Sau cùng là một đám đông cổ thần, hơn nữa nhân số càng lúc càng nhiều. Trên con đường lớn, người qua kẻ lại, rộn ràng nhốn nháo rất náo nhiệt.

Tiếng chào mời của người bán hàng rong, tiếng cười đùa của đám trẻ nhỏ, tiếng ngựa hí của xe đến xe đi trộn lẫn thành một mảnh.

Từ đầu phố một đám người chậm rãi đi đến, ước chừng khoảng hơn bốn mươi người. Sóng vai đi đầu là hai nam tử anh tuấn tuổi còn trẻ, một vị khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười, người còn lại mặt không chút biểu cảm. Sau lưng hai nam tử này là bốn vị tuyệt sắc mỹ nữ, tuổi chừng mười tám đôi mươi, bốn vị nữ tử này đều có dung mạo chim sa cá lặn, có khí chất đặc biệt, làm cho người ta tưởng là tiên tử hạ phàm. Trong đó hai vị nữ tử mang theo hai nam hài khoảng mười tuổi, hai vị nữ tử khác thì đang trêu đùa với nữ hài khoảng hai ba tuổi được ôm trong lòng ngực. Phía sau mấy nữ tử này lại là ba mươi sáu vị tráng hán thân hình lực lưỡng, bước đi thống nhất, ánh mắt sắc bén, khiến cho người ta không khỏi liên tưởng đến những quân nhân tinh duệ nhất.

Một trong số hai nam tử đi ở đầu tiên đó khẽ than thở: - Cũng đã mấy trăm năm không trở lại rồi, thế giới này thay đổi thật nhiều.

Nam tử bên cạnh liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.

Nam tử đó lại cười nói: - Thật không nghĩ đến đệ lại có thể luyện đến phá thần cảnh giới, nếu không phải như vậy, đám người chúng ta thật đúng là trở về không được.

Nam tử ở bên cạnh thản nhiên nói: - Chẳng qua phương pháp tu luyện của bọn họ cùng hai người chúng ta không khác biệt lắm, lại chưa có trải qua thiên kiếp, đệ mới có thể mang bọn họ trở về. Nếu đổi lại là đám người Khoa Phụ, đệ cũng đành bất lực.

Nam tử nọ gật đầu, lại nói: - Thời gian thật là nhanh, chỉ chớp mắt mà đã mấy trăm năm. Ài, thật không nghĩ đến Đại Đường vương triều mà Thế Dân huynh một tay kiến lập đã bị Tống triều thay thế.

- Là con cháu của hắn vô năng thôi.

- Tử Vũ, ta nghe nói Thế Dân huynh còn có con cháu tại thế, chúng ta có nên tìm bọn họ hay không, bồi dưỡng một chút coi như là một phen tình nghĩa của năm đó?

Phương Tử Vũ thờ ơ cười một tiếng, nói: - Muốn tìm huynh tự mình tìm đi, đừng kéo đệ xuống nước.

Từ Ngạo Thiên vuốt vuốt sống mũi, mỉm cười tự giễu nói: - Quên đi, có lẽ không nên quản, dù sao chúng ta đã không phải là người của thế giới này rồi. Đúng rồi, cuối cùng thì đệ đã làm gì với Xi Vưu? Nghe Khoa Phụ bọn họ nói, lần đó Xi Vưu bị đệ đánh cho ôm đầu bỏ chạy, sau đó thì đến bây giờ vẫn không nhìn thấy bóng dáng đâu cả.

Phương Tử Vũ nhún vai nói: - Không có gì, chỉ đem hắn nhốt trong Thiên Thượng Nhân Gian thôi.

- Thiên Thượng Nhân Gian? - Từ Ngạo Thiên trừng mắt thất thanh hô lên: - Cái Phong Thần thai đó?

- Uhm, đệ giết không chết hắn, cũng chỉ có thể giam hắn lại thôi.

Từ Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người lại nhìn hai đứa trẻ phía sau, nói: - Huynh nói đệ thật là có bản lãnh a. Suốt mấy trăm năm đều không có động tĩnh gì, khi muốn có con thì lập tức ba vị mang thai cùng một lúc.

Phương Tử Vũ lơ đễnh khẽ cười nói: - Vậy còn huynh? Tại sao không sinh lấy một đứa?

Từ Ngạo Thiên cười nói: - Đệ cũng biết, Nguyệt nhi sợ đau, lại nói huynh cũng không nỡ làm nàng bị đau đớn. Lúc ba vị lão bà của đệ sinh, Nguyệt nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy đều sợ đến phát khóc, đệ nói huynh còn dám sao.

Phương Tử Vũ thoải mái cười một tiếng, lại hỏi: - Ca, huynh muốn đi đâu?

Từ Ngạo Thiên im lặng một lát rồi nói: - Huynh muốn trở lại Côn Lôn nhìn một chút. Có lẽ...... Thái thượng lão nhân gia ông ấy còn tại thế.

Phương Tử Vũ yên lặng gật đầu.

Từ Ngạo Thiên lại hỏi ngược lại: - Đệ thì sao?

- Đệ? - Phương Tử Vũ nhún vai nói: - Đệ không sao cả.

- Vậy theo huynh lên Côn Lôn nhìn một chút đi.

- Được.

*******

"Cong! Cong!...." Côn Lôn sơn, Ngọc Hư phong, tiếng chuông văng vẳng.

Một đoàn hơn bốn mươi người vừa thưởng thức phong cảnh vừa đi về phía Ngọc Hư phong.

Lấy thân phận khách nhân sau khi đi vào Ngọc Hư cung, Từ Ngạo Thiên cảm thán nói: - Cảnh vật như cũ, người xưa tất cả đã không còn.

Phương Tử Vũ thản nhiên mỉm cười, không nói gì.

- Vô lượng thiên tôn! Thí chủ, trong Ngọc Hư cung bốn phía xung quanh đều có thể đi lại, nhưng Chí Tôn thần điện mong chư vị thí chủ không nên đi vào. - Vừa mới đi đến hậu viện, vài tên tiểu đạo sĩ hiện thân ngăn mọi người lại.

- Chí Tôn thần điện? - Từ Ngạo Thiên sửng sốt nói: - Ngọc Hư cung từ khi nào có tòa Chí Tôn thần điện vậy?

Một tên tiểu đạo sĩ trong số đó vẻ mặt pha chút đắc ý nói: - Chư vị thí chủ chắc hẳn chỉ là du ngoạn thôi thì phải. Vài trăm năm trước, Ngọc Hư cung chúng tôi từng xuất hiện Đao Kiếm song tôn, được xưng là Kiếm Hoàng, Đao Tôn. Hai vị tiền bối ở tuổi hai mươi đã kham phá thiên đạo, mang theo bốn vị ái thê và ba mươi sáu vị hộ pháp phi thân thành thần. Từ đó về sau Ngọc Hư cung nhất môn trở thành thiên hạ chí tôn, Tống thái tổ năm đó mạnh mẽ chấn áp các phái võ lâm, nhưng duy độc không dám đụng đến Côn Lôn Ngọc Hư cung chúng tôi, đều là nhờ uy võ của hai vị tiền bối.

Từ Ngạo Thiên nhìn về phía Phương Tử Vũ mỉm cười, quay đầu lại hỏi: - Chí tôn thần điện đó cung phụ đao kiếm song tôn sao?

Tiểu đạo sĩ kiêu ngạo nói: - Đúng vậy. Hai vị tiền bối thần danh bên ngoài, thiên hạ võ lâm đều lấy Ngọc Hư cung chúng ta vi tôn. Mỗi năm cứ đến ngày mà hai vị tiền bối và gia đình phi thăng năm đó, thiên hạ quần hùng lại đến Chí Tôn thần điện thăm viếng, Chí Tôn thần điện mỗi năm cũng chỉ mở ra vào đúng ngày đó mà thôi.

Từ Ngạo Thiên gãi gãi lông mày, lại hỏi: - Theo lý thuyết thì hai tên..... Ách, đao kiếm song tôn phi thăng rồi, cũng quản không được công chuyện của thế tục. Ngọc Hư cung mấy trăm năm nay danh vọng không giảm, chẳng lẽ còn có tiền bối cao nhân tọa trấn?

Mấy tên tiểu đạo sĩ kinh ngạc nói: - Thí chủ chẳng lẽ không biết? Ngọc Hư cung chúng tôi có Bách Độ thái thượng lão tổ tọa trấn, ai dám tới đây càn quấy.

Mọi người đồng thời sửng sốt, trên mặt tứ nữ đều hiện ra vẻ vui mừng. Kim Mê càng không nhịn được hô lớn: - Sư phụ! Kim Mê đã trở lại!

Giọng nói ngọt ngào của Kim Mê truyền đi rất xa.

Mấy tên tiểu đạo sĩ đồng thời biến sắc, quát to: - Lớn mật! Bên ngoài Chí Tôn thần điện không được làm càn!

Cũng vào lúc này, một đám đạo sĩ lớn có bé có xông về phía này, một vị lão nhân dẫn đầu quát to: - Là kẻ nào ở chỗ này náo loạn!

- Sư thúc, là đám người này.

- Các ngươi là ai? - Lão đạo sĩ híp mắt lại hỏi.

Từ Ngạo Thiên khe khẽ mỉm cười, chuẩn bị nói chuyện. Đúng lúc này, hai gã đạo đồng vội vàng chạy đến, ghé vào tai lão đạo sĩ nói thầm vài câu. Lão đạo sĩ nghe xong sắc mặt đại biến, thất thanh kêu lên: - Cái gì? Thái thượng lão tổ ngay lập tức muốn gặp bọn họ? Không phải lão tổ còn đang bế quan sao, điều này sao có thể!

Lời này vừa thốt ra, chúng đạo sĩ đương tràng đồng loạt biến sắc. Cũng có kẻ âm thầm đoán đám người này rốt cuộc có thân phận gì, lại kinh động đến thái thượng lão tổ đang trong thời kỳ bế quan cũng phải muốn gặp bọn họ.

Tiểu đạo đồng chắp tay nói: - Sư thúc tổ, lão tổ nói người hiện tại không cách nào xuất quan, nhưng lệnh cho hai người chúng con nhất định phải dẫn những người này đến bế quan thất gặp lão nhân gia người.

- Điều này...... - Lão đạo sĩ hàng lông mày nhíu chặt suy nghĩ một hồi lâu sau đó mới nói: - Được rồi. Các vị đi theo tôi, đi gặp thái thượng lão tổ, không được làm càn trước mặt lão nhân gia người.

Từ Ngạo Thiên mỉm cười nói: - Làm phiền.

Sau khi lão đạo sĩ dẫn Từ Ngạo Thiên và Phương Tử Vũ đoàn người rời đi, đám đạo sĩ mới bàn tán ầm ĩ cả lên.

- Thái thượng lão tổ hiện tại đang trong kỳ bế quan trọng yếu, không thể bị bất cứ điều gì làm gián đoạn. Vì sao lão nhân gia người còn muốn gặp những kẻ đó vào thời điểm này nhỉ?

- Bọn họ là ai vậy? Mặt mũi lớn như vậy, lại có thể phải làm phiền đến thái thượng lão tổ.

- Hai nam tử, bốn nữ tử, ba đứa trẻ con, một đám võ sĩ.

- Một, hai, ba, bốn...... Bốn mươi hai! - Một tên đạo sĩ nhẩm đếm số người, đột nhiên kêu lên thất thanh: - Trời ơi! Chẳng lẽ là bọn họ sao?

- Ai kia?

- Ngươi biết đám người bọn họ sao? Ngươi nói cho rõ ràng chút coi.

Đạo sĩ đó nuốt một ngụm nước miếng nói: - Năm đó khi đao kiếm song tôn phi thăng dẫn theo bao nhiêu người?

- Bản thân song tôn, bốn vị thê tử, còn có ba mươi sáu danh hộ vệ, công lại bốn mươi hai người.

- Trời ạ! Bốn mươi hai người, trừ đi ba đứa trẻ con, vừa tròn bốn mười hai.

- Không xảo hợp như vậy chứ?

.........

Vài ngày sau đó, Côn Lôn Ngọc Hư cung đã phát sinh vài chuyện hệ trọng, chấn động cả thiên hạ.

Thứ nhất, Kiếm Hoàng, Đao Tôn phi thăng thành thần trong truyền thuyết cùng với bốn vị thê tử và ba mươi sáu danh hộ vệ đồng thời trở lại nhân gian.

Thứ hai, thái thượng lão tổ Bách Độ thành công xuất quan, cũng dưới sự trợ giúp của Đao Kiếm song tôn đột phá cửa quan đạt đến thần cảnh.

Khi quần hùng thiên hạ nghe được nhất tề chạy đến Côn Lôn thăm viếng song tôn thì Kiếm Hoàng, Đao Tôn cùng với người nhà của họ, ba mươi sáu danh hộ vệ, còn có thái thượng lão tổ Bách Độ đã biến mất. Họ đã đi đâu không một ai hay biết.

Mặc dù thái thượng lão tổ tọa trận ở Ngọc Hư cung đã mất tích, nhưng bởi vì song thần trở lại thế gian cho nên danh vọng của Ngọc Hư cung không giảm mà lại tăng, ngay cả hoàng thất Tống triều cũng đích thân đến Côn Lôn thăm viếng thần điện.

Dân chúng từ đầu đường đến cuối ngõ truyền miệng cho nhau, cuối cùng toàn thiên hạ đều biết đao kiếm song tôn trọng lâm nhân thế.

Cũng vào lúc này, rất nhiều tiên nhân xuất hiện trong thế tục giới. Nghe nói là nhận mệnh lệnh của tiên quân, xuống tìm đao kiếm song tôn, còn như kế quả thế nào thì không phải phàm nhân có thể biết được.

Côn Lôn nhất mạch, bởi vì dựng dục ra kiếm hoàng đao tôn hai người, từ đó được người trong thiên hạ tôn là thánh sơn. Ngọc Hư cung trở thành thiên hạ đệ nhất đại phái.

Mà lúc này, kiếm hoàng và đao tôn cùng với Bách Độ bọn họ đang ở nơi nào?

******

Nguyện tình nhân trong thiên hạ sẽ thành chim liền cánh. Chúc bằng hữu công danh thăng tiến, tiền bạc đầy bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yeu