Tôi đã say trước một BTS thân nhau như gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người ta vẫn nói Uống nhầm một ánh mắt, nguyện say nửa đời người. Tôi đã say BTS bằng ánh mắt như vậy đấy.

Tôi luôn không thích giới nghệ sĩ, hay đúng hơn là không dám thích. Tôi sợ những toan tính, sự giả dối đằng sau thế giới hào nhoáng ấy. Tôi chỉ nghe nhạc mà mình thích chứ chẳng bao giờ muốn tìm hiểu, muốn làm fan của bất kỳ nghệ sĩ nào. Tôi lo một ngày nào đó, sự hy vọng và tin tưởng của bản thân tan vỡ, đổi lại là hàng loạt bằng chứng về idol ấy thế này thế kia...

Nhưng rồi, tôi nhìn thấy BTS. Từ những tấm ảnh, những đoạn video ngắn ngủi trên YouTube đến những show giải trí hàng đầu. Sao ánh mắt của họ dành cho nhau lại ấm áp đến vậy? Sao cử chỉ họ dành cho nhau lại nhiều tình yêu thương đến vậy? Sao khi 7 người họ đứng cạnh nhau lại có thể tỏa sáng đến thế?

Và rồi, tôi say BTS, cơn say ấy ngày một kéo dài, ngày càng nặng hơn nhưng tôi không hối hận. Có thể nhìn thấy họ cùng nhau đứng trên sân khấu, cùng nhau khóc, cùng nhau cười cũng đủ làm tôi hạnh phúc. Có thể nhìn thấy từng thành viên đang trưởng thành và hoàn thiện, tôi có cảm giác tự hào như bản thân đã làm được điều gì vĩ đại lắm. Và hơn cả, có thể nhìn thấy họ dành cho nhau thứ tình cảm như những người thân trong gia đình - đó là thứ tình cảm mà ở những nhóm nhạc khác tôi chẳng hề cảm nhận được.

Tôi từng nói với mấy đứa bạn thân: "Yêu BTS rất an toàn, sẽ chẳng bao giờ phải sợ hãi các thành viên mà mày thích toan tính, đấu đá hay ghét bỏ lẫn nhau, cũng chẳng phải lo lắng các thành viên sẽ làm chúng mày thất vọng". Suy nghĩ ấy luôn hiện hữu trong đầu tôi mà chẳng có lý do, giống như trên thế giới này sẽ thỉnh thoảng xuất hiện vài người mà nơi nào có người ấy, chúng ta sẽ cảm giác nơi đó bình yên. Tôi nghĩ cái an toàn của BTS xuất phát từ nội tâm bình lặng chẳng nhuốm màu thời gian của họ, những con người nhỏ bé với khởi đầu đầy chông gai, họ biết mục tiêu của mình là gì, họ biết bản thân mình có ưu khuyết điểm gì và hơn hết, đó là sự khao khát được tỏa sáng, khao khát được truyền tải ý nghĩa của cuộc sống tới mọi người mà chẳng hề toan tính.

BTS có một cậu em trai nhỏ và ở một căn hộ nhỏ, 7 anh em 7 cá tính khác nhau, những màu sắc tưởng chừng như chẳng liên quan đấy khi kết hợp lại xinh đẹp đến lạ kỳ. Họ yêu thương nhau thật sự, luôn tạo cho nhau bầu không khí như gia đình, dành thời gian cho cả nhóm ngồi nói chuyện và trải lòng về những khó khăn cũng như những điều chưa hài lòng về nhau.

Tôi từng xúc động khi nghe em út vàng Jung Kook của nhóm nói: "Em không có bạn, em chỉ có các anh thôi" hay "Hãy ghét em thôi, đừng ghét các anh của em". Họ sống với nhau, sinh hoạt cùng nhau hay thậm chí trưởng thành bên nhau, thế giới ngoài kia thì quá rộng lớn và nguy hiểm, 7 con người ấy dựa vào nhau hay có thể nói bản thân mỗi người là cả thế giới của nhau. Tôi từng tự hỏi: "Liệu trong đời, tôi có một lần tìm được thứ tình cảm ấy không?" - Tôi ghen tị với họ.

Khi 7 người họ đứng cạnh nhau, có thứ ánh sáng chói lóa và đẹp đến nỗi tôi vừa muốn chạm đến nhưng không đủ can đảm. Qua những ca khúc của họ, tôi cảm giác mình muốn sống, muốn trở thành con người mà bản thân hằng ao ước. Tuổi trẻ - cả sự vui vẻ và những đau khổ, rồi đến những lỗi sai chẳng thể cứu vãn mà giờ đây lại là sự cám dỗ khi trưởng thành. Họ cho tôi thấy một thế giới đầy màu sắc, không chỉ tươi đẹp, nó còn đầy góc khuất - đó là một thế giới thực, một thế giới không như cổ tích nhưng chẳng phải đó là điều mà ai cũng phải trải qua sao? 

"Hãy nghĩ đến BTS như một nhóm nhạc đáng tin cậy, đáng để nghe" - Rap Monster từng nói vậy. BTS không hoàn hảo, BTS còn nhiều thiếu sót nhưng họ đang ngày càng hoàn thiện để khẳng định mình, cố gắng làm việc để tạo cho chúng ta thứ âm nhạc thật sự, dành cả tuổi thanh xuân và tâm huyết của bản thân để đập tan những rào cản áp đặt lên người trẻ tuổi. Họ muốn đứng lên để chống lại những gì ảnh hưởng đến ước mơ và khát vọng chân chính của con người giống như cái tên Bangtan của họ vậy.

Bangtan Bangtan Bangbangtan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro