Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Người trẻ tuổi cần phải học cách tự mình tiết chế, Sa Hạ, con đừng để Đa Hân được nước làm tới."

Đa mẹ một bên làm sủi cảo, một bên vô cùng xót xa dạy bảo người đang ngồi trên sô pha sắc mặt vàng vọt tinh thần uể oải - Sa Hạ, Sa Hạ  không hé miệng, cúi đầu thật sâu.Đa Hân ngồi cạnh nàng với tay, cầm miếng dưa hấu cắn, một miệng đầy dưa hấu hướng Đa mẹ phía sau hò hét.

"Mẹ, mẹ đừng khi dễ Hạ Hạ  nhà con, cái gì là tự mình tiết chế? cái gì nói con được nước làm tới? Hạ Hạ  nhà con làm sao?  Mẹ biết hiện tại trào lưu gì đang thịnh hành không? Mẹ chính là hâm mộ đến ghen tị!"

"Tên tiểu tử chết tiệt này, con còn dám cãi, về đến nhà chỉ biết có ăn, về được hai ngày liền đem toàn bộ dưa hấu trong một mùa hè của ta và ba con ăn hết, ta nói vợ con vài câu cũng không được???"

Đa mẹ hùng hổ giơ chày cán bột lên. Đa Hân lại không chút nào sợ hãi, cắt một miếng dưa hấu đưa cho Sa Hạ.

"Hạ Hạ, ăn chút đi, rất ngọt, tôi tự mình chọn đấy!"

Nói xong, đổi sắc mặt quay đầu hướng Đa mẹ ồn ào: "Mẹ à, là mẹ suy bụng ta ra bụng người, năm đó cũng không biết ai khóc lóc sướt mướt với con nói bà nội con đối mẹ cái này không tốt cái kia không tốt, mẹ nhìn hiện tại mẹ đối xử với Hạ Hạ là dạng gì, vợ con lúc đến rất có tinh thần, mẹ xem xem mới có mấy ngày nghe mẹ "dạy bảo", mặt đều như đưa đám, mẹ nỡ lòng sao?"

Đa mẹ nghe xong tức đến thân mình từng trận phát run, Đa ba nhào bột bên cạnh lại nín cười đến run rẩy, cuối cùng  một bộ "vui sướng khi người gặp họa" nhìn sang Đa mẹ, nên vậy, cho bà nói, cho bà oán giận, lại để tên vô lại kia cắn ngược lại một cái, đứa nhỏ mình sinh ra chẳng lẽ mình lại không hiểu, cùng Hân Hân phân rõ phải trái sao? nằm mơ đi. Hân Hân rất tốt, ba bị áp bách lâu như vậy, cuối cùng cũng được con xả giận!

Hạ Hạ  không vui liếc mắt Đa Hân đang dào dạt đắc ý một cái, vươn tay, đem phần eo mềm mại của nàng hung hăng nhéo một cái, không thèm để ý Đa Hân đang đau đến nhe răng nhếch miệng, đứng lên đi đến giúp Đa mẹ làm sủi cảo.

Được con dâu giúp đỡ, Đa mẹ liền kiêu ngạo hướng ĐaHâncười đắc thắng, quay đầu cười hì hì cùng Sa Hạ  nói chuyện phiếm.

Đa Hân cắn răng xoa xoa thắt lưng, híp mắt nhìn Sa Hạ, hừ hừ, xem ra là giáo dục độ mạnh yếu không đủ, còn có thể dám gia bạo, buổi tối cần phải tăng thêm sức lực, nữ nhân a, hai ngày không giáo huấn liền "lật ngói nóc nhà". ( =)) )

Ăn xong dưa hấu, Đa Hân ngồi vắt chân cùng thái lão giống nhau ngồi ở sô pha ngắm Sa Hạ  bận rộn, tóc đen như thác nước theo động tác của Sa Hạ trơn trượt ở cổ, tay áo rộng hơi vén lên, lộ ra cánh tay trắng nõn, giơ tay nhấc chân đều có khí chất tao nhã. Sa Hạ  phát hiện Đa Hân đang nhìn nàng, mặt ửng đỏ quay lại ngượng ngùng liếc nàng một cái. Đa Hân nhìn vậy tim nhất thời đập rộn ràng, đây quả thực là chói lọi quyến rũ a!

Ba người một nhà cùng cố gắng, cuối cùng sủi cảo nóng hổi cũng ra lò, Đa Hân bất ngờ chịu khó đi vô bếp dọn ra chén đũa lên bàn, ngồi trên ghế ánh mắt vụt sáng trông chờ Đa mẹ cùng Sa Hạ  đem sủi cảo mang ra. Sủi cảo vừa đặt lên bàn, Đa Hân cũng không để ý có nóng hay không, vươn tay cầm lên một cái bỏ vào miệng.

"Hô... ngon quá... nóng nóng ~".

Miệng phun khói trắng, bị nóng đến chảy nước mắt, lập tức bị nổi lên nốt phồng. Đa Hân đáng thương hề hề nhìn sang Sa Hạ, nước mắt lưng tròng, Sa Hạ vừa tức vừa vội vàng buông đũa, đưa tay giữ mặt nàng cẩn thận xem xét, nhẹ nhàng thổi thổi bên miệng bị nóng đến phồng rộp, ôn nhu hỏi:

"Đau lắm không?"

Một cái nốt rộp ăn thua gì? Đa Hân chính là không có việc gì cũng bày trò làm nũng, lại không nghĩ rằng Sa Hạ thật sự lo lắng thổi thổi, nàng ngơ ngác nhìn khuôn mặt tinh xảo của Sa Hạ, hương khí như lan thổi trên mặt sinh ngứa ngáy, ánh mắt ôn nhu đau lòng làm nàng say, vẫn như rung động lần đầu tám năm trước, trong lòng khẽ động, liền tiến lên nhẹ nhàng hôn hôn hai má Sa Hạ.

"Ôi, đau quá, Hạ Hạ, em hôn tôi một cái đi!"

Thoáng chốc một ngọn lửa hồng thấu nhiễm đến trên mặt, Sa Hạ ngượng ngùng đưa tay đẩy ra Đa Hân, có chút chột dạ quay đầu nhìn lại, quả nhiên,Đa ba, Đa mẹ đang ăn sủi cảo cũng không quên nhìn hai người ý vị thâm trường. Đa mẹ đối với chai tương cảm thán: "Aiz... người trẻ tuổi bây giờ đúng là có khác..."

Đa ba đối với lọ dấm nói tiếp: "Nóng một chút sẽ phải hôn,Hân nhi cũng đừng đi làm gì khác, mỗi ngày đều dính lấy nhau là được".

"Ba! mẹ!"  Sa Hạ bị nói đến xấu hổ vô cùng.

"Hạ Hạ, đừng để ý bọn họ, đây là ghen tị trắng trợn." Đa Hân nắm tay Sa Hạ an ủi, nghiêng mắt nhìn hai người kẻ xướng người họa trên sô pha.

"Ta ghen tị lúc nào?" -Đa mẹ không phục hỏi, ngươi cái tên tiểu tử chết tiệt có gì để cho mẹ ghen tị?

Đa Hân không thèm để ý, lại gắp một miếng sủi cảo nhét vô miệng, giọng nói mơ hồ không rõ trả lời: "Mẹ không phải ghen tị thì là cái gì? Ghen tị  Hạ Hạ nhà con đẹp, ghen tị chúng con ân ái, con cho tới bây giờ cũng không thấy ba hôn lên khuôn mặt già nua người a?"

*ba* một tiếng, Đa  mẹ đen mặt vỗ đôi đũa lên bàn, Sa Hạh dùng sức kéo Đa Hân một cái, lắc lắc đầu.

"Ôi ôi, em nói xem tôi miệng làm sao đây, còn dám đem mẹ ra đắc tội... ây ây... mẹ đừng tức giận, mẹ xem, con làm sao xin lỗi mẹ."

Sa Hạ cùng Đa ba kinh ngạc nhìn Đa Hân, muốn xem một chút nàng rốt cuộc làm gì để xin lỗi, đợi đến nửa ngày, Đa Hân đều ăn hết một mâm sủi cảo cũng không có động tĩnh, Đa ba lặng lẽ dùng cánh tay huých huých nàng một cái "Hân nhi, con đừng nói dối mẹ con!"

Đa Hân đặc biệt khinh bỉ nhìn Đa ba: "Ba, ba cũng quá không tự giác, con chờ ba nửa ngày, sao lại không tới hôn mẹ con một chút a?"

Đa ba: "..." o.o

Sa Hạ che miệng nín cười đến run rẩy. Đa ba,Đa mẹ xâu hổ đỏ bừng mặt, cúi đầu ăn sủi cảo, ai cũng không dám nhắc lại đến chuyện xin lỗi.

~~~~~~~~~~~~~
Mọi người địc truyện vv :))
Su đã 16 tuổi zahu:)) 28/09/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro