Chap 4 : Nỗi đau đi qua ( Phần 4 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị, để em giúp chị – Wendy mặc một chiếc váy màu hồng nhạt khá dễ thương nhẹ nhàng bước xuống nói với Lucy khi cô đang nấu cơm. So với chiếc váy đắc tiền kia, bộ đồ mặc trên người cô phải nói là vứt đi. Không thể làm dơ chiếc váy được.

- Không cần đâu – Lucy lạnh lùng đáp.

Vẻ mặt Wendy liền trở nên buồn bã cúi đầu quay lưng định bước ra khỏi nhà bếp. Lucy thấy biểu hiện của Wendy như vậy thì thở dài. Cô và Wendy tuy là hai chị em lại cùng tuổi nhưng lúc nào cô cũng xa cách Wendy, mặt dù Wendy luôn tìm cách tiếp cận cô, luôn miệng gọi cô là chị. Mỗi khi cô bị bà Porlyusica hành hạ đều là Wendy chạy ra cầu xin cho cô.

Cô biết Wendy không giống mẹ của mình, luôn đối xử tốt với cô, nhưng không hiểu sao Lucy chẳng thể nào thân thiện với Wendy được hết.

- Giúp chị nhặt rau đi – Lucy chợt lên tiếng.

Wendy mừng rỡ quay lưng lại cười hớn hở nói:

- Dạ chị.

Wendy nhún nhảy đi lấy rổ lặt rau, miệng nghêu ngao hát. Lucy thấy Wendy vui vẽ như vậy thì cũng khẽ cười theo. Cô chưa từng ghét Wendy, nhưng cũng không muốn quá thân thiết.

- Wendy! – Giọng bà Porlyusica bỗng quát lên- Đi lên lầu học đàn cho mẹ.

- Con biết rồi – Wendy rầu rĩ quăng cọng rau trên tay xuống dậm chân bỏ đi.

- Làm lẹ đi, từ nay về sau, mấy công việc này là của mày, không được bắt Wendy làm việc, tay của con bé dùng để đánh đàn chứ không phải làm mấy công việc cực nhọc này – Bà Porlyusica trừng mắt nhìn Lucy mắng.

Lucy không đáp chỉ lặng lẽ nấu tiếp, cô đặt hết tâm trí vào bữa cơm, bữa cơm mừng ba cô về. Ông từng nói cô có tay nghề nấu ăn của mẹ, mùi vị vì thế thơm ngon hơn bất cứ ở đâu. Lucy cảm thấy rất vui vì điều này, nên dù thế nào, cô cũng cố gắng nấu những món ăn ngin cho ba mình.

Đang dọn dẹp bếp núc lại cho gọn gàng thì Lucy nghe Romeo chạy xuống thét gọi:

- Chị ơi, ba đi công tác về rồi, ba còn mua quà về nhiều lắm.

Lucy nghe vậy thì vội rửa tay sạch sẽ, xoa đầu em trai rồi kêu Romeo ra ngoài mừng ba trước, cô ở lại làm một ly nước trà giải khát bê lên sau. Ra đến phòng khách Lucy đã thấy bà Porlyusica và Wendy xúm xuýt bên ba mình.

Ông Jude là ba của Lucy, ông là con trai độc nhất trong dòng họ. Ông tuy không phải là một người tài giỏi nhưng lại là một người thẳng tính thật thà, lấy phương châm "không bao giờ gian dối" "luôn giữ chữ tín" trong làm ăn nên được khách hàng tin tưởng và hợp tác lâu dài. Vì vậy, công ty ông mặc dù không phải là công ty có thực lực mạnh nhưng vẫn là công ty có tiếng tăm trong giới. Cuộc sống của gia đình họ có thể nói là khá đầy đủ. Ngoài việc ông là một người đàn ông yếu nhược, để bà Porlyusica lấn lướt hết mọi quyền hành trong nhà thì ông là một người cha tốt, rất mực yêu thương con cái.

- Ba có nhớ con không? – Giọng Romeo nhõng nhẽo hỏi, thằng bé chui tọt vào lòng ba mình hỏi.

- Nhớ! Ba nhớ nhất là Romeo. Romeo ở nhà có ngoan không? – Ông Jude nựng nịu đứa con trai duy nhất được ông cưng như báu vật hỏi.

- Dạ ngoan – Romeo gật đầu thật thà đáp.

- Romeo ở nhà rất ngoan, nhưng thỉnh thoảng cứ nói nhớ ba rồi khóc- Bà Porlyusica giả vờ vui vẻ cười đáp.
- Romeo ngoan, ba đi công tác có mua rất nhiều quà cho Romeo, con bảo dì lấy ra cho con chơi đi – Ông Jude hôn con trai một cái rồi nói.

Romeo vui vẻ nhảy lên chạy đến bên bà Porlyusica chờ bà mở túi của ba ra lấy quà. Bà Porlyusica cũng vui vẻ lấy quà ra cho Romeo. Bà cũng biết, Romeo là đứa con trai duy nhất trong nhà, sẽ có sự uy hiếp rất lớn đến địa vị của bà trong nhà này. Tốt nhất nên chiều chuộng thằng nhóc một chút, khiến nó hài lòng trước đã, nó còn nhỏ, chưa cần phải đề phòng gì nhiều.

- Ba dùng nước đi ba – Lucy bê ly nước đặt nhẹ nhàng xuống bàn trước mặt ba mình mời.

- Ba cám ơn con, ba có mua quà về cho con với Wendy, con xem con thích món gì thì cứ lấy – Ông Jude nhìn con gái lớn yêu thương nói.

Lucy có tính tình giống mẹ, lúc nào cũng dịu dàng chu đáo, rất biết cách quan tâm đến người khác. Biết ông đi đường xa về nên chuẩn bị nước cho ông giải khát, trong khi mẹ con Wendy chỉ chăm chăm phần quà mà ông mua về cho họ.

- Để Wendy chọn trước đi ạ, con quà gì cũng được – Lucy lui mình về một góc chờ đợi.

Bà Porlyusica bĩu môi một cái rồi lôi quà ra cho Wendy. Wendy từ xưa đến giờ vốn rất thích những đồ vật dễ thương và đáng yêu, cho nên nhìn thấy thì reo lên thích thú. Bà Porlyusica lập tức dành hết cho Wendy.

Lucy cũng đoán được như thế nên cô cũng không hy vọng gì nhiều, chỉ mong thấy ba vui vẻ ăn cơm do cô nấu là được, cô bèn nói:

- Ba, ba lên lầu tắm rửa cho khỏe đi, con dọn cơm cho ba ăn ngay.

- Ừ, con dọn cơm đi, ba cũng đói bụng rồi – Ông Jude gật đầu đáp rồi đứng dậy đi lên lầu.

Bà Porlyusica lườm mắt nhìn Lucy quát:

- Còn không mau đi dọn cơm.

Nói xong bà đi theo ông lên lầu. Nhìn thấy mẹ lên lầu, Wendy mới đến nói nhỏ với Lucy :

- Chị, chị thích cái gì cứ lấy đi, em không có nói với mẹ đâu.

Biết tính Wendy hay mè nheo bắt cô lấy quà cho bằng được, Lucy với tay lấy một sợi dây buộc tóc bằng ren màu xanh lục trên tay Wendy rồi nói:

- Chị chỉ thích cái này thôi.

Trong tất cà các món quà, Wendy thích nhất sợi dây đó, nhưng Lucy chỉ lấy có mỗi sợi dây trong khi cô có rất nhiều nên cô vui vẻ gật đầu.

Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ và thoải mái, bởi vì Lucy không có lấy bất cứ món quà nào cả.

Sau khi dọn dẹp xong, Lucy trở về phòng học bài và làm bài tập cho Wendy. Ông Jude bước vào nhìn thấy con gái yêu siêng năng chăm chỉ học hành thì hài lòng vô cùng.

Ông bước đến bên bàn học của Lucy trầm ngâm nói giọng hối lỗi:

- Ba xin lỗi, quà mua cho con và Wendy nhưng bị dì con giành hết.

- Không sao đâu ba, con cũng không thích mấy thứ đó lắm. Vả lại Wendy có tặng cho con sợi dây lụa buộc tóc này.

Ông Jude gật đầu:

- Wendy cũng là một đứa trẻ ngoan, cũng vì con bé mà ba phải để con chịu khổ, ba không nỡ để nó chứng kiến cảnh chia lìa của ba với dì con, con bé sức khỏe vốn không tốt, sợ nó không chịu nổi.

- Con hiểu, con cũng không muốn ba và dì xa cách nhau.

Ông rút trong túi ra một chiếc thẻ màu vàng đặt lên bàn cho Lucy rồi nói:

- Ba làm riêng cho con chiếc thẻ này, trong đó ba đã để một số tiền, khi nào cần con cứ lấy thẻ mà rùt tiền. hằng tháng ba sẽ gửi tiền vào đây cho con, con muốn dùng khi nào thì dùng. Mật khẩu là ngày tháng năm sinh của mẹ con.

- Con cám ơn ba – Ngân hằng run run cầm lấy chiếc thẻ nhẹ giọng nói.

Thật ra cô muốn từ chối chiếc thẻ nhưng cô cần một khoản tiền để đóng phí học. Tiền quà vặt hàng tháng của cô, bà Porlyusica chi rất ít, cô ngay cả tiền ăn bánh còn không có thì làm sao có tiền đóng phí này phí kia của các hoạt động trường, mỗi lần mở miệng xin bà Porlyusica thì bị bà trì chiết đủ thứ. Nào là cô không làm ra tiền mà cứ tiêu xài hoang phí, nào là vì cho cô tiền mà chi phí tháng này tăng lên quá nhiều. Trong khi bà ta tuần nào cũng mua sắm quần áo cho bà ta và Wendy đến bạc triệu, trong khi cô chỉ có vài chục ngàn hoặc vài ngàn đồng. Lucy khẽ cười trước thảm cảnh của mình.

Bà ta cứ than thở nào là vì ba cô mới muốn mua sắm sang trọng để không làm xấu mặt ba cô. Ba cô cũng chẳng thể làm gì được bà ta, dành thở dài bỏ qua cho yên nhà cửa.

Khi ba đi ra ngoài, Lucy vội vã nhét chiếc thẻ vào trong góc tủ cất giấu, bởi vì bà Porlyusica nghi ngờ ba cô cho cô của nên thường hay lục lọi phòng của cô và lấy đi. Cô không thể làm mất chiếc thẻ này. Cô muốn để dành cho những năm tháng học đại họ của mình, cô sẽ dọn ra ở trọ, sống cuộc sống tự do mà cô luôn ao ước.

- Này! – Giọng Natsu vang lên khi Lucy vừa bước vào lớp.

- Có chuyện gì? – Lucy cau mày hỏi.

- Không có gì . Hôm qua bạn này về nà đúng giờ không?- Natsu ho nhẹ một cái rồi hỏi.

- Đúng giờ – Lucy gật đầu đáp rồi nhìn Natsu nói – Cám ơn bạn.

Gương mặt có chút thất vọng của Natsu bỗng rạng rỡ hơn bao giờ hết. Cậu nhìn Lucy tươi cười nói:

- Không có gì, chỉ là tiện đường thôi mà.

- Vậy à.

- Thật đó, chỉ là tiện đường thôi – Natsu thoáng đỏ mặt ấp úng trả lời, cậu sợ Lucy biết mình cố tình chở cô về thật ra nhà cậu ở hướng ngược lại.

- Mình biết rồi, còn chuyện gì nữa không?

- Không còn chuyện gì nữa – Natsu gãi gãi đầu đáp.

- Ừhm....- Lucy thờ ở đáp rồi quay lưng bỏ đi vào lớp.

Natsu dậm chân nhìn theo tự mắng mình ngốc. Rõ ràng muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, nhưng hễ mà gặp mặt cô là cậu lại chẳng còn tí đầu óc nào nữa, cứ lắp ba lắp bắp không thành lời.

- Không dám nói, vậy thì viết thư đi? – Gray và Gajeel, hai người bạn thân của Natsu cùng đưa ra kế sách cho cậu chàng khờ khạo ngây thơ này.

- Viết thư? Sến quá, thời đại nào rồi mà còn viết thư tình chứ – Natsu bĩu môi phản đối.

- Haiz! Vậy thì hết cách, viết thì không viết được, nói cũng không nói được, vậy làm sao người ta hiểu. Cứ cái kiểu này thì cô nàng sẽ bị kẻ khác cướp mất cho xem – Gray vừa nói vừa chỉ tay về bàn Sting và Lucy ngồi.

Hai người đang trao đổi đáp án của bài tập cô giao. Natsu hậm hực nhìn, môi nghiến lại mắng thầm: - Cái thằng đáng ghét.

*************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro