Chương 5 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 05 - Phần 2

Còn chưa dứt lời, Jessica liền bị Yoona kéo mạnh, ngồi xuống sofa.

Trong khi cô chưa kịp ngồi yên, Yoona lại kéo cô nằm xuống, gối lên đùi anh. Sau đó, anh cúi thấp, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Đến khi Jessica và Yoona nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu trong đôi đồng tử của đối phương, anh mới từ tốn mở miệng: "Hiếm có dịp Jung tiểu thư nổi nhã hứng, dù mệt cỡ nào tôi cũng sẽ phục vụ hết mình."

Mùa đông mặc nhiều quần áo, cởi từng chiếc là một việc tương đối phiền phức. Trên tấm thảm cạnh sofa nhanh chóng chất đầy quần áo. Yoona vừa hôn lên xương đòn của Jessica vừa cởi áo lót của cô. Jessica phối hợp với anh, giơ tay để anh tháo dây áo.

Nhưng vừa giơ tay, cô thật sự không muốn động đậy. Bận rộn nhiều ngày liền, cuối cùng Jessica cũng biết thế nào gọi là "lực bất tòng tâm". Cảm thấy cô bắt đầu cự tuyệt nụ hôn của mình, Yoona bất giác dừng lại, nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Jessica dẩu môi, giọng nói đầy vẻ nũng nịu: "Em mệt quá, không muốn làm..."

Yoona nằm sấp trên người Jessica một lúc rồi mới chịu ngồi dậy, cài cúc áo sơ mi.

Anh vừa cài cúc vừa quay đầu nhìn Jessica. Cô vẫn nằm yên, một tay che mắt, một tay đè lên chiếc áo lót đã bị cởi móc ở trước ngực. Bộ dạng cô lúc này trông thật khôi hài.

Yoona mỉm cười lắc đầu rồi bế cô lên, đứng dậy.

Jessica ôm chặt cổ anh, để mặc anh bế vào phòng ngủ. Cô thậm chí chẳng buồn tắm rửa, đánh răng, vừa đặt mình đã trùm chăn kín mít, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Yoona ngồi xuống mép giường, đưa tay kéo chăn khỏi mặt cô. Người phụ nữ này bận đến mức quên cả trang điểm. Gương mặt mộc của cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Em khiêu khích anh, cuối cùng lại nói không muốn, đúng là khó hầu hạ quá!"

Jessica không trả lời, lại kéo chăn trùm kín mặt. Yoona hết cách, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Jessica chỉ kịp nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy, cô mơ màng không biết bây giờ là mấy giờ, điều duy nhất cô có thể xác định là cánh tay đàn ông đang ôm eo mình.

Jessica quay lại, ngắm nhìn Yoona đang trong giấc nồng. Người đàn ông này có ngũ quan cân đối, diện mạo điển trai nhưng khá nghiêm nghị. Im lặng lắng nghe, Jessica có thể nghe thấy hơi thở đều đều của anh.

Cách đây rất lâu, cô từng đọc một cuốn sách, trong đó có câu: "Tình yêu không phải thể hiện qua khát vọng cơ thể kết hợp, mà là khát vọng muốn được ngủ cùng đối phương."

Jessica quay lại, nhắm nghiền hai mắt, hít một hơi thật sâu. Cô muốn các tế bào trên cơ thể đều cảm nhận được sự tĩnh lặng, bình yên này.

Mọi phiền não tạm thời gác lại, nhưng những chuyện cần xử lý trước sau cũng phải đối mặt.

Vài ngày sau, công ty tài vụ chuyển cho Jessica một bản báo cáo tỉ mỉ. Thời gian vừa qua, một nguồn vốn lưu động rất lớn dưới danh nghĩa Kim Hwa Jin được chuyển vào một dự án đầu tư cá nhân. Tuy nhiên, việc thu chi ở trạng thái cân bằng, không có gì khác thường.

Bản báo cáo này không những không xóa đi nghi ngờ của Jessica mà càng khiến cô cảm thấy khó hiểu. Kim Hwa Jin say mê đầu tư từ lúc nào? Hơn nữa, bỏ ra nguồn vốn lớn như vậy cũng có nghĩa phải chịu rủi ro rất cao.

Jessica đề nghị công ty tài vụ tiếp tục điều tra. Cuối cùng, nghi vấn của cô cũng có lời giải đáp. Những dự án đầu tư này đều có liên quan đến tập đoàn White Tears, có lẽ Kim Hwa Jin vaf Shin Kwang Jae cùng bỏ vốn đầu tư.

Điều này chỉ là do Jessica suy đoán. Công ty tài vụ chỉ có thể giúp cô đến đây mà thôi. Jessica ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cũng quyết định cầm bản báo cáo đến phòng Tài vụ của công ty.

Bây giờ đang là giờ làm việc, phòng Tài vụ vô cùng bận rộn, Jessica đi thẳng đến văn phòng của giám đốc.

Cửa phòng khép hờ, Jessica đẩy cửa đi thẳng vào. Chang Joon đang ngồi sau bàn làm việc duyệt văn bản, cấp dưới đứng chờ bên cạnh. Nghe thấy tiếng động, anh ta ngẩng đầu rồi lập tức ngây người. Anh ta định lên tiếng chào hỏi nhưng Jessica đã đi tới bàn làm việc.

Chang Joon đang chăm chú xem tài liệu, không hề biết Jessica đến. Một tập tài liệu được đưa đến trước mặt, Chang Joon nhận lấy, để sang bên cạnh theo thói quen. Anh đột nhiên cứng đờ người, vội cầm tập tài liệu đó.

Mới đọc hai dòng đầu tiên, sắc mặt Chang Joon tái mét. Anh ngẩng lên, liền nhìn thấy Jessica đang đứng ngay trước mặt.

Chang Joon vội nói với cấp dưới: "Cậu ra ngoài trước đi!"

Anh ta rời văn phòng, tiện tay đóng cửa giúp họ.

Chang Joon trầm ngâm nhìn Jessica, siết chặt tập tài liệu Jessica vừa mang đến. Một lát sau, Chang Joon mới thả lỏng tay, khuôn mặt cũng trở lại vẻ bình thản. Anh trả bản báo cáo cho Jessica.

Jessica không cầm tập tài liệu. "Bây giờ anh có thể nói được rồi chứ?"

"Sao em điều tra những thứ này?" Chang Joon hỏi.

Jessica không trả lời.

Chang Joon tiếp tục nói: "Không hiểu ông già lấy thông tin từ đâu biết chuyện Hwa Jin bỏ vốn đầu tư với Shin Kwang Jae. Em cũng thấy rồi đấy, khoản tiền không phải là nhỏ. Hình như trước đây ông già có ân oán với Shin Kwang Jae. Hành động lần này của Hwa Jin khiến ông già rất thất vọng. Hwa Jin muốn anh giúp cô ấy cầu xin ông già tha thứ."

Jessica trước đó đã lờ mờ đoán ra. Lẽ nào... cô đoán đúng?

Cô bất giác cười nhạt nhưng vẫn không dám tin. "Nếu chỉ đơn giản như vậy, anh không đến nỗi sợ em biết việc này?"

"Còn nữa..." Chàn Joon ngập ngừng, ánh mắt nhìn Jessica bỗng trở nên phức tạp.

Jessica vẫn vô cảm chờ anh nói tiếp. Chang Joon thấy vậy, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Ông già vốn đã mời luật sư Jin lập di chúc mới, định tăng thêm tài sản và cổ phần cho Hwa Jin. Nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện này..."

Lần này, Jessica thật sự muốn cười phá lên nhưng cô không cười nổi. Không ngờ xảy ra nhiều chuyện như vậy mà cô chẳng hay biết gì. Hóa ra... cô mới là người ngoài cuộc duy nhất ở trong nhà.

Không biết im lặng trong bao lâu, cuối cùng Jessica khó nhọc lên tiếng: "Chang Joon, anh không cho em biết việc này, chắc không phải vì sợ em sẽ đau lòng khi biết bố em định đem tài sản em đáng được hưởng chuyển sang cho Kim Hwa Jin đấy chứ?"

Chang Joon không thừa nhận, tất nhiên, anh cũng không phủ nhận.

Jessica trầm ngâm một lúc rồi lại cười. nụ cười này còn có ảm đạm, thê lương hơn cảnh sắc mùa đông ngoài cửa sổ. "Một lí do khác, anh sợ sau khi biết chuyện, em sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn dồn Kim Hwa Jin vào bước đường cùng để bảo vệ lợi ích của mình..."

Chang Joon dường như bị cô đoán trúng, ánh mắt anh chợt xuất hiện một tia hoảng hốt. Đây mới là nguyên nhân khiến anh lo lắng đúng không? Jessica gật đầu, cổ họng nghẹn ứ. Để nuốt trôi cục nghẹn, cô cố gắng ngoác miệng cười, thậm chí cười thành tiếng. "Cũng phải, làm sao em dám mơ rằng anh sẽ đứng về phía em!"

Chang Joon ngây người trong giây lát. Sau đó anh vội vàng đứng dậy đi vòng qua bàn làm việc, đến bên Jessica, đặt một tay lên vai cô, an ủi: "Jessica, em..."

Jessica thu lại nụ cười. Cô hất tay Chang Joon khỏi vai, nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. "Các người cứ chống mắt chờ xem tôi làm thế nào để đoạt những thứ vốn thuộc về tôi từ tay chị ta!"

Giọng nói Jessica rất kiên quyết. Từng từ như bất chấp tất cả, khiến huyệt thái dương của Chang Joon không ngừng giật giật. "Jessica, em... đừng như vậy..."

Nếu là trước đây, chắc chắn Jessica sẽ mềm lòng khi nghe giọng nói khẩn cầu của Chang Joon, nhưng bây giờ, cô chỉ nở nụ cười chế giễu, lấy lại bản báo cáo trên bàn làm việc rồi không do dự rời khỏi đó. Đến lúc ra ngoài, cô vẫn không thèm quay lại liếc Chang Joon dù chỉ một lần.

Sau khi ra khỏi phòng Tài vụ, Jessica không quay về văn phòng mà rời công ty, lái xe đến văn phòng luật sư Jin Joo Suk do luật sư Jin làm chủ.

Luật sư Jin không chỉ là luật sư đại diện của Kim thị, ông còn là luật sư riêng của Kim gia trong nhiều năm, phụ trách tất cả sự vụ liên quan đến pháp luật của Kim gia.

Luật sư Jin hiện đang ở nước ngoài. Đối với Jessica, đây là một tin tức tốt lành. Một người khác của văn phòng luật là luật sư Joo chịu trách nhiệm đón tiếp Jessica.

Mục đích của Jessica đến văn phòng luật sư rất đơn giản: "Tôi muốn xem bản di chúc của ông ngoại tôi đã công khai nhiều năm trước."

Mấy năm nay, luật sư Joo mới chỉ gặp Jessica vài lần. Ông ta rất hiếu kỳ khi thấy Jessica đột nhiên xuất hiện ở văn phòng luật và đưa ra yêu cầu này. "Jung tiểu thư có thể cho tôi biết nguyên nhân không? Tại sao cô đột nhiên muốn xem bản di chúc?"

Jessica chỉ cười cười, thể hiện rõ thái độ không muốn trả lời. Luật sư Joo là người luôn luôn tôn trọng ý nguyện của khách hàng. Ông ta không hỏi gì thêm, lập tức đưa Jessica tới phòng cất trữ dữ liệu.

Bản di chúc đã được công bố từ lâu, Jessica không cần quyền hạn mới có thể xem di chúc. Cô nhanh chóng nhận bản di chúc gốc. Trải qua năm tháng, viền mép tờ giấy đã ngả sang màu vàng.

Lúc ông ngoại qua đời, Jessica mới chập chững biết đi, vì vậy cô cảm thấy xa lạ với chữ ký của ông ở cuối bản di chúc. Nhưng nhiều năm qua, không dưới một lần cô nghe nói đến điều khoản có liên quan đến mình trong bản di chúc.

Hôm nay, Jessica đích thân đến đây là muốn kiểm tra xem nội dung bản di chúc liệu có khác so với những gì cô nghe được từ người khác.

Jessica đọc kĩ bản di chúc rồi ngẩng đầu nhìn luật sư Joo. "Ông ngoại tôi chỉ định tôi kế thừa cổ phần của Kim thị mà ông sở hữu lúc sinh thời, nhưng sau khi tôi kết hôn, quyền thừa kế mới có hiệu lực. Điều này có nghĩa là, lúc nào tôi có giấy đăng ký kết hôn, cổ phần sẽ tự động chuyển sang tên tôi?"

"Đúng vậy!"

"Tại sao ông ngoại tôi lại đặt ra quy định này?"

Trước sự truy vấn của Jessica, luật sư Joo hơi ngập ngừng. Ông ta ngẫm nghĩ, cố gắng chọn câu từ dễ hiểu: "Ông ngoại cô làm vậy để tránh cổ phần rơi vào tay một người mà ông ngoại cô không thích."

"Người ông không thích... là bố tôi?"

Luật sư Joo im lặng, coi như thừa nhận. Ông ta không khỏi thán phục sự nhạy bén của cô gái trẻ trước mặt.

Bắt gặp nụ cười có vẻ sâu xa trên khóe miệng luật sư Joo, Jessica biết mình đã đoán đúng. Cô suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp: "Ông ngoại tôi không muốn trao lại cổ phần cho mẹ tôi, vì như vậy bố tôi sẽ được chia một nửa, cuối cùng, phần tới tay tôi chẳng còn là bao. Ngoài ra, ông còn ra điều kiện sau khi tôi kết hôn mới có thể thừa kế cổ phần là bởi ông cho rằng, một khi đến tuổi kết hôn, tôi đã có lập trường vững vàng, chắc chắn sẽ không bị bố tôi thao túng. Lúc đó, ông có thể yên tâm giao cổ phần cho tôi mà không lo chảy ra bên ngoài?"

Jessica nói xong liền nhướng mắt quan sát luật sư Joo. Luật sư Joo không trả lời, giữ nụ cười thâm sâu trên môi. Jessica trả lại bản di chúc. "Cám ơn ông!"

"Tiểu thư còn cần gì nữa không?"

"Không cần."

Jessica rời khỏi văn phòng luật sư. Khi đứng dưới tòa nhà văn phòng luật, trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô rút điện thoại, bấm dãy số quen thuộc.

Điện thoại riêng của Yoona tắt máy, Jessica đành gọi vào một số khác của anh.

Người nghe máy là thư ký Lee. "Jung tiểu thư?"

Thư ký Lee từng gặp Jessica ở căn hộ của Yoona mấy lần khi anh ta có việc quan trọng cần tìm Yoona. Anh ta đã biết rõ mối quan hệ giữa cô và Yoona. Bây giờ, nghe giọng nói của anh ta ở đầu máy bên kia, Jessica vẫn khó tránh khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Cô điều chỉnh tâm trạng rồi mới lên tiếng: "Tổng giám đốc đâu rồi?"

"Chúng tôi đang cùng lãnh đạo Cục Giám sát dược phẩm ăn cơm."

Jessica giơ tay nhìn đồng hồ, hóa ra đã đến giờ ăn trưa.

"Tôi muốn gặp riêng Tổng giám đốc bàn một chuyện, anh có thể sắp xếp giúp tôi không?"

"Gấp lắm sao?"

"Đúng vậy!"

"Lịch làm việc của Tổng giám đốc đã kín đến tuần sau, có lẽ..." Hình như thư ký Lee đang kiểm tra lịch làm việc, anh ta im lặng một lát rồi nói tiếp: "Nếu hôn may tổng giám đốc không làm thêm, chín giờ tối là có thể kết thúc công việc. Jung tiểu thư có thể đợi Tổng giám đốc về nhà rồi bàn với anh ấy..."

Lời nói thẳng tuột của thư ký Lee chẳng khác nào tạt một gáo nước lạnh vào mặt Jessica. Cô thở dài, cúp điện thoại, đi ra ô tô để quay về công ty.

Đi được nửa đường, điện thoại của Jessica chợt đổ chuông. Cô quan sát đường đi vừa đeo tai nghe. "A lô!"

Đối phương chỉ nói mấy từ đơn giản: "Em đang ở đâu?"

Jessica ngẩn người, vài giây sau mới có phản ứng: "Chẳng phải anh đang cùng lãnh đạo Cục Giám sát dược phẩm ăn cơm sao?"

Yoona không trả lời mà hỏi lại: "Em có việc gấp cần gặp anh?"

Jessica trầm mặc. Cô cắn môi, đánh tay lái, dừng xe bên lề đường. Sau đó cô hít một hơi thật sâu rồi nói: "Em muốn gặp anh nói chuyện trực tiếp."

Đầu máy bên kia im lặng một, hai giây: "Em đang ở đâu? Anh tới đón em."

"Thư ký Lee nói lịch làm việc của anh kín mít, bây giờ anh có thời gian rảnh à?"

"Em quan trọng hơn." Yoona trả lời ngay.

Em quan trọng hơn...

Yoona nói câu này rất thoải mái, tự nhiên, dường như đây là một câu nói rất bình thường. Nhưng trái tim Jessica như bị gõ mạnh một cái, mấy giây sau cô mới định thần. "Không cần đâu, em đang lái xe ở bên ngoài, em tới đón anh."

Yoona đọc địa chỉ nhà hàng. Jessica cúp điện thoại rồi quay đầu xe, tăng tốc tiến về nơi đó.

Bây giờ là giờ cao điểm, tình trạng tắc đường khá nghiêm trọng, Jessica mất nửa tiếng mới đến được nhà hàng. Cô gọi cho Yoona: "Em đến rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Jessica lái xe thẳng vào sân trước của nhà hàng. Ô tô vẫn chưa dừng hẳn, cô đã nhìn thấy Yoona đang đi ra ngoài.

Nhìn thấy xe của cô, Yoona lập tức tiến lại gần. Thời tiết giá lạnh mà anh mặc đồ mỏng manh, chỉ có một chiếc áo khoác bên ngoài bộ com lê. Đôi găng tay da màu đen là đồ giữ ấm duy nhất. Yoona lên xe, mang theo hơi lạnh giá buốt, Jessica lập tức điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.

Trước đó, sắc mặt Yoona lạnh lùng như thời tiết bên ngoài, sau khi gặp Jessica, vẻ mặt anh cũng ấm áp hơn. "Em nói đi!"

Lúc này, Jessica tự nhiên không biết mở miệng thế nào. Cô khởi động xe, ngập ngừng, nói: "Chúng ta tới một nơi trước đã!"

Jessica không trả lời, Yoona cũng không miễn cưỡng.

Xe chạy bon bon trên đường, bàn tay cầm vô lăng của Jessica đông cứng. Yoona liếc cô một cái. "Em lạnh lắm à?"

"Một chút."

Yoona điều chỉnh điều hòa cho ấm hơn.

Không biết trầm mặc bao lâu, cuối cùng Jessica cũng đã chuẩn bị tâm lý. Mặt vẫn hướng về phía trước, cô bình thản nói với Yoona: "Em không muốn đính hôn."

Cô không nhìn anh, tất nhiên không thể biết phản ứng của anh, nhưng cô có thể cảm nhận rõ, nhiệt độ trong xe vốn đang ở ba mươi độ lập tức xuống đến không độ trong nháy máy.

Vài giây sau...

"Lý do?" Yoona cất giọng nói trầm thấp, vô cùng nghiêm túc.

Yoona vừa dứt lời, Jessica đánh tay lái rẽ vào một con đường nhỏ. Không bao lâu, chiếc xe dừng lại. Yoona vô tình đưa mắt ra ngoài cửa xe, anh hóa đá trong giây lát.

Cặp lông mày nhíu chặt của anh ẩn giấu nỗi ưu tư.

Ánh mắt anh vẫn chưa rời khỏi tấm biển để ba chữ "Cục Dân Chính" trên tòa nhà ngoài cửa xe, Jessica đã lên tiếng: "Chúng ta... kết hôn đi!"

Jessica chưa bao giờ trải qua giây phút căng thẳng như lúc này.

Đôi mắt cô không bỏ qua bất cứ sự thay đổi nào trên gương mặt Yoona. Cô thấy lông mày anh nhíu chặt, đôi đồng tử nhuộm một màu u ám khó diễn tả.

Jessica rất lo lắng anh sẽ chất vấn cô, đại loại như: "Tại sao em đột nhiên đổi ý định?" Đến lúc đó, cô sẽ không biết phải trả lời thế nào. Nhưng người đàn ông này chỉ im lặng. Ánh mắt anh phức tạp đến nỗi Jessica không biết anh đang khẩn trương, mong chờ, nghi ngờ hay phân vân lựa chọn?

Hai người trầm mặc hồi lâu. Jessica giống như một phạm nhân đang chờ phán quyết cuối cùng. Cô có cảm giác từ đầu đến chân cứng đờ, đến hơi thở cũng trở nên dè dặt.

Cuối cùng, lông mày của Yoona dãn ra, khóe miệng anh nhếch lên thành một nụ cười. "Em đang...cầu hôn tôi?"

Jessica hít một hơi thật sâu để điều chỉnh nhịp đập trái tim. "Im tiên sinh... Anh có bằng lòng không?"

"Tất nhiên!"

Cuối cùng Yoona nhẹ nhàng thốt ra từ đó.

Jessica không biết nụ cười của cô vào giây phút này đã đủ làm tan chảy gió tuyết của mùa đông giá lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro