Chương 7 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 07 - Phần 3

"Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không lưu thông giữa chúng tôi và một số cổ động của quý công ty. Trong đó có cả giấy tờ chứng minh chúng tôi đã mua cổ phần lưu thông trên thị trường của Kim thị."

Nụ cười của Kim Han Jin bỗng trở nên cứng đờ. Lúc này, Shin Kwang Jae mới chậm rãi ngẩng đầu, như muốn thưởng thức vẻ mặt kinh ngạc của vị tiền bối chỉ hơn ông ta vài tuổi trên thương trường.

Kim Han Jin không chỉ mang vẻ mặt cứng đờ, bàn tay của ông cũng không thể khống chế, hơi run lên khi cầm tập tài liệu. Mặc dù ông nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh nhưng biểu hiện của ông không thoát khỏi cặp mắt diều hâu của người đối diện. Shin Kwang Jae lặng lẽ dõi theo Kim Han Jin mở tập tài liệu, nụ cười trên khóe miệng ông ta càng sâu hơn.

Đọc danh sách cổ đông ký tên chuyển nhượng cổ phần, Kim Han Jin phảng phất thấy một âm mưu đã được chuẩn bị từ lâu. Ông biết, càng những lúc như thế này thì càng phải giữ bình tĩnh. Vì vậy, mới chỉ xem được nửa tập tài liệu, Kim Han Jin nhướng mắt, "hừ" một tiếng lạnh lùng. "Tất cả số cổ phần cộng lại mới có bao nhiêu? Shin tổng định dựa vào cái này để cướp quyền kiểm soát Kim thị trong tay tôi? Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Shin Kwang Jae lắc đầu. "Xem ra Chủ tịch Kim đã già rồi, trí nhớ kém hơn xưa nhiều..."

Trước câu nhạo báng của Shin Kwang Jae, Kim Han Jin cảnh giác nhíu mày, nhanh chóng nghĩ lại xem trong quá khứ ông có gì sơ suất?

Đáng tiếc, dù đã cố gắng hết sức nhưng Kim Han Jin vẫn không tìm ra đầu mối. Shin Kwang Jae cười nhạt, nhắc nhở: "Lẽ nào Chủ tịch đã quên, lúc bổ nhiệm CEO mới, Chủ tịch Kim đưa ra điều điện hấp dẫn chưa từng có, trong đó bao gồm cả việc chia cổ phần cho CEO đương nhiệm."

Một câu nói đánh trúng mục tiêu. Sắc mặt Kim Han Jin tái nhợt trong giây lát. Một lúc lâu sau, ông ta mới mở miệng: "Shin Tổng là... ông chủ đứng sau Im Yoona?"

Lần này, Shin Kwang Jae không nhịn được, bật cười thành tiếng. Ông ta lắc đầu, bày ra vẻ đáng tiếc. "Chủ tịch Kim hình như đã quá xem thường người thanh niên này."

"..."

"Con gái út của Chủ tịch Kim nhắn tin hẹn ông ra đây nói chuyện, kết quả, người xuất hiện lại là tôi..." Shin Kwang Jae từng bước dẫn dắt vấn đề đến bờ vực thẳm. "Chủ tịch Kim, ông nghĩ việc này là thế nào?"

Tốn nhiều thời gian, dày công giăng lưới, cuối cùng cũng đến thời khắc Kim Han Jin biết sự thật. Vẻ mặt Kim Han Jin từ tái nhợt chuyển sang trắng bệch trong phút chốc. Cuối cùng, ông ta mặt không còn giọt máu, thở hổn hển, đau đớn ôm ngực.

Tận mắt chứng kiến sự thay đổi trên gương mặt Kim Han Jin, Shin Kwang Jae vui vẻ đứng dậy.

Thấy Shin Kwang Jae đứng lên, trợ lý tự động lùi lại nửa bước để nhường lối. Ông ta thong thả đi đến bên Kim Han Jin đang ngồi bất động.

Mặc dù Kim Han Jin có vẻ không chịu nổi sự đả kích nhưng Shin Kwang Jae không hà tiện giáng cho ông đòn cuối cùng. Shin Kwang Jae chậm rãi rút mấy tờ giấy từ tập tài liệu Kim Han Jin vẫn chưa xem hết, đặt vào tay ông.

"Hơn nữa... thực ngại quá, cô con gái lớn mà ông yêu thương nhất đã gán cổ phần của cô ta cho tôi."

Bàn tay Kim Han Jin không thể khống chế sự run rẩy. Khi nhìn thấy chữ ký quen thuộc trên tờ giấy cuối cùng, toàn thân ông co giật mạnh, đống giấy tờ tuột khỏi tay, rơi xuống...

Shin Kwang Jae cúi đầu nhìn ba chữ "Kim Hwa Jin" trên văn bản, sau đó ông ta ngẩng lên, mỉm cười. "Chủ tịch Kim, ông thông minh một đời nhưng lại sinh ra đứa con gái vô cùng ngu ngốc. Đầu tư thất bại, con bé đó chỉ biết lạm dụng công quỹ để bù vào. Tôi giúp con bé trả lại khoản công qũy, nó coi tôi như thánh, tôi nói gì nó cũng nghe theo. Chỉ tội thằng nhóc Chang Joon, giúp con bé giấu giếm nhiều chuyện như vậy..."

Đôi mắt lim đã vằn lên tia máu đỏ. Ông gầm một tiếng, muốn cắt ngang lời Shin Kwang Jae nhưng ông đột nhiên cảm thấy khó thở, lời nói không thể thoát ra khỏi miệng. Shin Kwang Jae vẫn tiếp tục cất giọng bình thản: "Chứng cứ tôi nắm được có thể tống một người vào tù. Chủ tịch Kim có nỡ để con gái lớn của ông đi ăn cơm tù? Hay là cứ để Chang Joon giúp đến cùng, gánh hết tội gian lận thương mại?"

Bài diễn thuyết của Shin Kwang Jae cuối cùng cũng kết thúc. Ông ta đứng yên ở đó, khoanh hai tay trước ngực nhìn Kim Han Jin đang run rẩy, lấy lọ thuốc trong túi áo một cách khó nhọc. Khi Kim Han Jin mở nắp lọ thuốc, bàn tay ông không nắm chặt làm lọ thuốc rơi xuống đất. Những viên thuốc trắng tinh rơi tung tóe dưới tấm thảm trải sàn màu đỏ trông thật nhức mắt. Nhưng lúc này, sắc mặt Kim Han Jin còn trắng hơn những viên thuốc, môi tím lại. Ông cúi xuống nhặt lọ thuốc nhưng cả người mất thăng bằng, ngã quỳ trên tấm thảm.

Từ góc độ của Shin Kwang Jae, tư thế của Kim Han Jin giống một kẻ xưng tội đang khẩn cầu được xá tội. Thấy Kim Han Jin sắp nhặt được viên thuốc ở gần ông ta nhất, Shin Kwang Jae liền ngồi xổm xuống, nhặt viên thuốc trước Kim Han Jin. Nhưng ông ta không đưa thuốc đến miệng Kim Han Jin mà giơ lên chỗ sáng, quan sát một hồi.

Kim Han Jin thoi thóp giơ tay về phía Shin Kwang Jae, như muốn xin xỏ, xin Shin Kwang Jae nhân từ nương tay, nhưng đáp lại ông ta là nụ cười thâm hiểm trên khóe miệng Shin Kwang Jae.

Để tránh tình trạng Kim Han Jin đau đớn đến mức không còn minh mẫn, bỏ sót những câu nói của mình, Shin Kwang Jae cố ý ghé sát vào tai ông, nói rành rọt từng từ một: "Hiện tại, số cổ phần tôi nắm giữ vẫn chưa đủ để đối kháng Chủ tịch Kim, nhưng ai có thể biết ngày mai xảy ra chuyện gì? Giống như ông.. Có thể sống đến ngày mai, còn phải xem vận may của ông thế nào!"

Nói xong, Shin Kwang Jae vỗ nhẹ lên vai Kim Han Jin, dường như muốn nói: "Chủ tịch Kim, ông nên giữ gìn sức khỏe thì hơn..."

Shin Kwang Jae vẫn giữ nụ cười trên môi, đứng dậy chỉnh lại cổ áo. "Thật ngại quá, tôi còn phải tiếp khách ở phòng bên cạnh, không thể ở đây hầu chuyện Chủ tịch Kim!" Nói xong, ông ta không quay đầu, đi thẳng ra ngoài. Bước chân tuyệt tình của ông ta giẫm nát viên thuốc cứu mạng.


Cà chua ngọt, gà xào cung bảo, rau xanh xào dầu, hai đĩa salad. Sau khi thức ăn được bày lên bàn, Jessica ngẩng đầu nhìn đại đầu bếp nhà mình, cô giơ tay đón bát cơm anh xới rồi cắm cúi ăn.

Yoona lặng lẽ ngồi bên cạnh như muốn đợi cô phát biểu ý kiến về tay nghề nấu nướng của anh, nhưng có lẽ Jessica thật sự đói bụng, cô không ngẩng đầu lên dù chỉ một lần,

Yoona hết nói nổi, đành chủ động hỏi: "Mùi vị thế nào?"

Lúc này, Jessica mới tạm thời buông bát, giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi, bàn tay còn lại gắp một miếng cá bỏ vào miệng, nhưng cô đột nhiên khựng lại...

Yoona chuẩn bị cầm đũa, nghe tiếng hít thở mạnh, anh ngẩng đầu liền thấy cô đang ôm ngực, sắc mặt nhợt nhạt.

"Em sao thế?"

"Không hiểu sao tim em bỗng nhói một cái."

"Đã thấy đỡ chưa?"

Jessica cau mày, ấn bàn tay lên ngực. Cảm thấy không có hiện tượng bất thường, mới ngẩng đầu lên gật đầu với Yoona.

Sau khi ăn uống no nê, Jessica ngồi trên sofa xem ti vi. Yoona dọn dẹp bàn ăn rồi ngồi xuống cạnh cô.

Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, hai người thư thả ở bên nhau mà không bị công việc làm phiền, không có phóng viên quấy nhiễu. Hai người đương nhiên không quen với sự nhãn rỗi hiếm có này. Yoona ôm Jessica, chăm chú xem ti vi mà không lên tiếng. Jessica hơi mất tập trung, nhìn đồng hồ treo tường, vẫn chưa đến chín giờ tối, cô ngoảnh đầu hỏi Yoona: "Tối nay anh có kế hoạch gì không?"

"Thì xem ti vi, sau đó đi ngủ. Ngày mai chắc chắn sẽ là một ngày rất bận rộn." Yoona vừa nói vừa chuyển kênh truyền hình. Họ quả nhiên là những người tẻ nhạt, không thạo mấy trò yêu đương. Jessica không hứng thú với mấy chương trình truyền hình vô vị, trong đầu cô bắt đầu liệt kê những việc người yêu nhau thường làm. Cô phát hiện, họ không giống một đôi tình nhân bình thường.

"Hình như chúng ta chưa từng đi xem phim cùng nhau."

Yoona chuyển sang kênh tin tức, tùy tiện trả lời: "Ờ!"

"Chúng ta chưa từng cùng nhau đi du lịch bao giờ."

"New York."

Câu trả lời của anh bị Jessica phủ nhận ngay: " Đi công tác không tính."

"Ừ thì không tính."

Jessica lại nói: "Chúng ta chưa gặp gỡ phụ huynh của hai bên, cũng chưa tổ chức đám cưới."

"Anh gặp phụ huynh của em rồi!" Yoona lập tức phản bác.

Dường như Jessica không nghe thấy câu nói của anh, cô lẩm bẩm: "Không biết đến bao giờ mới hết bận để có thể hưởng một chuyến tuần trăng mật thực sự!"

Yoona vẫn dán mắt vào màn hình ti vi, có vẻ không lắng nghe Jessica nói chuyện. Mấy phút sau, anh đột nhiên tắt ti vi. Jessica vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ nhìn anh bắng ánh mắt dò hỏi. Yoona lên tiếng: "Chúng ta giải quyết vấn đề xem phim trước!"

Yoona đứng dậy, anh giơ tay định kéo Jessica đứng lên theo. Jessica không muốn nhúc nhích, cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời tối đen, chẳng nhìn thấy thứ gì, cô lắc đầu: "Bên ngoài lạnh lắm, em không muốn ra ngoài chút nào!"

"Vậy chúng ta xem ở nhà!"

Jessica bị Yoona lôi xềnh xệch, cô vội vàng xỏ đôi dép lê, đi theo anh tới phòng chiếu phim hai người chưa từng sử dụng. Yoona nói: " Một người bạn tặng anh mấy đĩa phim nhựa nhưng anh chưa xem bao giờ."

Phòng chiếu phim được thiết kế như một rạp chiếu bóng mini, chỉ có điều, khi đối diện với máy chiếu phim, Yoona tỏ ra không mấy thành thạo. Anh đặt đĩa phim nhựa vào máy theo sách hướng dẫn, Jessica đi lấy chai rượu vang và hai chiếc ly. Lúc cô quay lại phòng chiếu phim, Yoona đang chạy thử máy chiếu.

"Nhanh như vậy à?" Jessica còn tưởng cô sẽ một lần được chứng kiến Yoona lúng ta lúng túng.

Mặc dù không đến nỗi bó tay, Yoona vẫn nhún vai bất lực. "Phiền phức quá, chúng ta tới rạp chiếu phim xem cho rồi!"

Jessica vừa rót rượu vừa phản bác: "Ở nhà mới có không khí!" Xem ra cô rất thích thú với thiết kế phòng chiếu mini này.

Yoona chọn đại một đĩa nhựa, bỏ vào máy mà không để ý là phim gì, cho đến khi hàng chữ giới thiệu xuất hiện trên màn hình.

Đây là một tác phẩm điện ảnh rất nổi tiếng của Ý, nói về tình yêu của người cha.

Bộ phim kể câu chuyện hai cha con người Do Thái bị nhốt vào trại tập trung Nazi. Người cha không nỡ chứng kiến cậu con trai năm tuổi của anh ta hốt hoảng, sợ hãi nên đã dùng trí tưởng tượng phong phú của mình, nói dối con trai rằng họ đang chơi một trò chơi, cần phải tuân theo các quy tắc của trại tập trung mới có thể giành được chiến thắng cuối cùng[3].

[3] Bộ phim này có tên là Cuộc sống tươi đẹp (Life is beautiful), tác phẩm điện ảnh kinh điển của Ý năm 1998. Phim đoạt ba giải Oscar và năm mươi hai giải thưởng khác.

Một bộ phim vô cùng cảm động.

Jessica sụt sùi xúc động, nhất là khi chứng kiến một người cha nhỏ bé nhưng vĩ đại đã làm tất cả vì cậu con trai của mình. Chìm đắm trong không khí của bộ phim, Jessica không kìm được, quay sang hỏi Yoona: "Bố anh là người thế nào?"

Yoona đang chăm chú xem phim. Jessica không rõ anh đang suy nghĩ câu hỏi của cô hay xem phim quá nhập tâm, chỉ biết anh không có phản ứng. Đợi một lúc lâu không thấy Yoona trả lời, Jessica không thể kiềm chế, hỏi lại lần nữa.

Đúng lúc đó, Yoona đột nhiên đứng dậy: "Chai rượu này mùi vị làm sao ấy, để anh đi lấy chai khác. Em muốn uống loại nào?"

Jessica không ngờ anh lại hỏi vậy. Cô cầm ly rượu uống một ngụm, không phát hiện mùi vị khác lạ nào, nhưng cô còn chưa mở miệng, Yoona đã hỏi tiếp: "Laroque?"

Nói xong, Yoona liền đi qua trước mặt Jessica. Thấy anh đã mở cửa phòng chiếu phim, Jessica đành lên tiếng: "Được ạ!"

Bộ phim đang chiếu đến cảnh hấp dẫn, Jessica một mình ngồi trên ghế tựa khá lớn, nghe tiếng Ý từ đĩa phim gốc. Nhiều năm trước, cô đã từng xem bộ phim này. Bây giờ xem lại, cô càng xúc động hơn.

Yoona quay lại phòng chiếu phim từ lúc nào mà Jessica không hề hay biết. Đến tận khi anh lên tiếng gọi cô: "Jessica!"

Jessica quay đầu, Yoona đang đứng bên cánh cửa mở hé. Sau lưng anh là căn phòng sáng trưng, trước mặt anh là khoảng tối. Yoona đứng giữa ranh giới sáng và tối, nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp: "Có điện thoại tìm em!"

Jessica ra phòng khách nhận điện thoại.

"Nhị tiểu thư..." là tiếng dì Hwang.

"Dì.." Mới chỉ thốt ra một từ, Jessica đã không thể nói tiếp, bởi đầu máy bên kia, dì Hwang đột nhiên nấc nghẹn.

Jessica ngây người một lúc mới định thần, cô cất giọng khẩn trương: "Sao thế dì?"

Dì Hwang nhất thời không trả lời. Jessica im lặng chờ đợi. Ngay sau đó, có người giật điện thoại của dì Hwang. Jessica liền nghe thấy giọng nói của bà Jung: "Bố cô..."

Có thứ gì đó ập đến, che lấp lỗ tai của Jessica. Cô đứng bất động, ngón tay cầm ống nghe cứng đờ, dường như không nghe được câu nào.

Đến khi một bàn tay cầm lấy ống nghe điện thoại từ tay Jessica, cô mới định thần. Bàn tay anh ấm áp đến mức Jessica có thể ý thức tay cô lạnh lẽo biết bao.

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Jessica, Yoona có chút lo lắng: "Em sao thế?"

Jessica hé miệng nhưng không thốt nên lời. Yoona chỉ còn cách đưa ống nghe điện thoại lên tai. "A lô!"

Tiếng "a lô" của anh như một con dao sắc nhọn đâm mạnh vào thần trí cô, khiến cô hoàn hồn ngay tức khắc. Lúc này cô mới nhớ mấy từ cô vừa nghe được: bệnh viên, bệnh viện... Đầu óc trống rỗng, cô vội vàng cầm chìa khóa ô tô, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà.

Jessica lái xe như bay đến bệnh viện mẹ cô vừa nói. Tất cả mọi người đang đứng ngoài phòng bệnh, nghe tiếng bước chân dồn dập, mọi người đều quay ra nhìn.

Jessica xuất hiện với bộ dạng bơ phờ, trán lấm tấm mồ hôi. Cô vẫn mặc bộ đồ ở nhà, chân đi dép lê. Trong đám người có dì Hwang, chú Chang, Chang Joon, mẹ con Kim Hwa Jin... Jessica đáp lại ánh mắt của họ. Cô đột nhiên cảm thấy tất cả sự oán hận ở trong lòng đều lắng xuống.

Những người đứng ngoài phòng bệnh không ai lên tiếng.

Jessica im lặng, lắng nghe tiếng trái tim đang dần trở lại bình thường.

Một lúc sau, bà Jung từ phòng bệnh đi ra.

Là người rất biết cách gìn giữ nhan sắc, nhưng chỉ sau một đêm, mẹ cô đã bạc nửa đầu. Jessica không chắc chắn đây chỉ là ảo giác của cô hay sự thật. Cô đi đến bên mẹ, nghe bà nói với dì Hwang. "Chuẩn bị tang lễ đi!"

Ngữ khí của bà Jung nhàn nhạt, không chút nghẹn ngào. Dì Hwang vâng dạ gật đầu. Bà Jung lại quay sang nhìn Jessica. "Cô và Kim Hwa Jin vào trong đó, nhìn mặt bố cô lần cuối."

Jessica và Kim Hwa Jin cùng đi vào phòng bệnh. Có lẽ đây là lần duy nhất trong đời, hai cô gái ở cạnh nhau mà không có thái độ chống đối, không có những lời mỉa mai, cay độc. Nếu có thì chỉ là không khí trầm lặng, u ám.

Nhìn thấy người nằm trên giường được phủ tấm vải trắng, Jessica thẫn thờ ở cửa phòng, cô không có dũng khí tiến lại gần. Trong khi đó, Kim Hwa Jin đi nhanh đến bên giường bệnh, hai chân cô ta mềm nhũn, quỳ xuống sàn nhà.

Kim Hwa Jin gục đầu xuống giường, đôi mắt vô hồn. Trông cô ta có vẻ đau thương đến cực điểm, nhưng không thể phát ra tiếng khóc.

Một lúc lâu sau, Jessica mới đi tiến lại gần giường bệnh.

Kim Hwa Jin ngẩng đầu nhìn cô. Jessica không biết nên làm gì, cô chỉ có thể cúi xuống, đỡ Kim Hwa Jin đứng dậy. Cuối cùng Kim Hwa Jin cũng gắng sức đứng lên, ôm chặt Jessica, bật khóc nức nở.

Jessica đứng bất động ở đó, cảm nhận giọt nước mắt của Kim Hwa Jin chảy vào trong cổ áo cô. Cô đột nhiên mất phương hướng, không biết mình có nên rơi lệ? Cô dựa vào ai để khóc đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro