Chương 9 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 09 - Phần 3

Yoona nở nụ cười hiếm hoi. Nhờ nụ cười, gương mặt vốn lạnh lùng của anh trở nên ôn hòa hơn. "Không sao! Anh đã đến tiệm áo cưới nhưng không vừa ý bộ nào. Em có thích nhà thiết kế nào không? Anh sẽ bảo người hẹn nhà thiết kế đó để đặt may áo cưới."

Jessica thở phào nhẹ nhõm, quay người bật đèn và thay dép đi trong nhà. Lúc này, cô mới phát hiện đôi giày dưới chân Yoona, bất giác ngẩng đầu nghi hoặc. "Anh cũng vừa mới về à? Giày còn chưa thay."

Yoona nhận ra anh đi cả giày vào nhà, nói: "Vừa rồi anh mải nghĩ một chuyện nên quên mất..." Nói xong, anh nhoài người ra phía sau Jessica, lấy đôi dép đi trong nhà. Giây tiếp theo anh hơi cúi xuống, ôm chặt eo Jessica, như muốn hôn cô.

Jessica giật mình, lùi một bước theo phản xạ nhưng bị Yoona ôm chặt trong nháy mắt. Sau đó, anh liên tục hôn lên khóe miệng, cằm, cổ và xương quai xanh của cô. Jessica buộc phải dùng sức đẩy mạnh vai Yoona, ngăn cản hành động của anh. "Anh ngủ sớm đi. Mai là thứ hai, còn phải tiến hành cuộc họp hội đồng quản trị nữa."

Yoona dừng lại vài giây rồi tiếp tục vùi đầu vào cổ Jessica. Ngay sau đó, anh lập tức thu tay về, đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán Jessica. "Em mau đi ngủ đi!" Nói xong, anh ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh cửa thay giày.

Nhìn mái tóc đen của Yoona, trong lòng Jessica xuất hiện tâm trạng vô cùng phức tạp. Cô nhắm mắt lấy lại bình tĩnh, cúi người hôn lên tóc anh, rồi cất giọng nhàn nhạt: "Anh cũng ngủ sớm đi! Chúc ngủ ngon!"

Sáng hôm sau là thứ hai, công ty diễn ra cuộc họp hội đồng quản trị thường kỳ.

Ngoài hai thành viên xin nghỉ, các thành viên khác trong hội đồng quản trị đều có mặt đúng giờ. Sau khi Kim Han Jin qua đời, vị trí chủ tịch tạm thời do bà Jung nắm giữ, nhưng trên thực tế, quyền hạn cao nhất đã thuộc về Jessica. Jessica tương đối quen thuộc với các chú, các bác có mặt ở đây, vì vậy, họ tỏ ra quan tâm đến chuyện riêng tư của Jessica hơn đống báo cáo công thức rập khuôn tẻ nhạt. Trước khi cuộc họp chính thức bắt đầu, ai nấy đều hỏi Jessica:

"Cháu gái, sao cháu kết hôn mà chẳng thông báo với chúng tôi?"

"Đây là chuyện vui mà, cháu không muốn công bố à?"

"Nếu không phải hôm nay gặp đám phóng viên đó ở dưới lầu, đến bây giờ bác vẫn chẳng biết gì cả!"

"Lúc nào cháu mới tổ chức tiệc cưới?"

"Im Yoona là người có năng lực, làm con rể Kim gia không có điều gì đáng bàn cãi, tuy so với công tử của Han gia thì..."

"Lão Bang, anh nói gì vậy?"

"Thật ngại quá, tôi hồ đồ rồi. Tổng giám đốc Im rất xứng làm con rể Kim gia..."

...

Jessica nghe họ nói với tâm trạng mệt mỏi, may mà cuộc họp nhanh chóng bắt đầu. Để cắt giảm chi phí đầu tư, nhanh chóng thu hồi nguồn vốn, nhãn hiệu Secret tạm ngừng mở rộng thị trường Bắc Mỹ, chi phí đầu tư cho sản phẩm dược mỹ phẩm của Innisfree cũng bị cắt bớt. Ngoài ra, có khả năng trong tương lai, Kim thị phải cắt giảm nhân viên để tiết kiệm chi phí. Những việc này cần được toàn thể thành viên hội đồng quản trị biểu quyết mới có thể chính thức thực thi.

Tại cuộc họp lần này, Jessica nhấn mạnh kiến nghị cắt giảm nhân viên.

Jessica đoán, những vấn đề cô nêu ra ngày hôm nay đã truyền đến tai Yoona. Lớp vỏ này sớm muộn cũng bị bóc trần, nhưng cô không rảnh để chú ý nhiều như vậy. Hơn nữa, một khi kẻ địch ra ngoài ánh sáng, tình hình có lẽ càng bất lợi đối với cô.

Tiền mặt cô có trong tay, nguồn vốn do Han Yoo Il cung cấp và phần lớn số vốn thu được từ việc cắt giảm sẽ được dùng để thu mua cổ phiếu. Chỉ cần vượt qua kiếp nạn lần này, tất cả sẽ trở nên sáng sủa hơn. Nhanh chóng bố trí mọi việc đâu vào đấy là điều duy nhất Jessica nên làm lúc này.

"Việc cắt giảm nhân viên bắt đầu từ chi nhánh công ty ở nước ngoài..."

Lời nói của Jessica bị cắt ngang bởi tiếng ồn, huyên náo ở bên ngoài phòng hội nghị.

Tiếng người bảo vệ vang lên: "Xin lỗi, ông không thể vào trong..."

Jessica nhíu mày, đảo mắt qua trợ lý ngồi bên cạnh. "Mau ra ngoài xem xảy ra chuyện gì?"

Người trợ lý gật đầu, chạy về phía cửa phòng, nhưng vừa chạm vào tay nắm cửa, cánh cửa đã bị người bên ngoài đẩy mạnh.

Cánh cửa đập vào tường "bốp" một tiếng, người trợ lý vô thức lùi lại một bước. Tiếng người bảo vệ truyền đến tai tất cả mọi người trong phòng một cách rõ ràng: "Ông không thể vào bên trong!"

Một người đàn ông đi vào, bất chấp tiếng ngăn cản của bảo vệ. Jessica đưa mắt nhìn, gương mặt cô cứng đờ trong giây lát. Lúc này, một thành viên hội đồng quản trị ngồi ở vị trí đối diện cửa ra vào đứng dậy. "Shin Kwang Jae?"

Giọng nói đầy kinh ngạc của Cha đổng sự đã giúp Jessica lấy lại thần trí. Cô đứng dậy, cười nhạt: "Shin Tổng, hình như đây không phải nơi ông có tư cách đặt chân đến?"

Đối diện với sự tức giận của Jessica, Shin Kwang Jae nhếch mép cười, bộ dạng điềm nhiên. Bảo vệ ở bên ngoài định xông vào phòng liền bị vệ sĩ của ông ta ngăn lại.

Hai vệ sĩ của Shin Kwang Jae chặn ở bên ngoài, tiện tay đóng cửa phòng hội nghị.

Thấy Shin Kwang Jae từng bước tiến lại gần, Jessica lập tức bấm điện thoại nội bộ trên bàn, cất giọng nghiêm nghị: "Bảo vệ làm ăn kiểu gì thế, mau cử người lên phòng hội nghị..."

Chưa nói hết câu, Jessica chợt nghe thấy tiếng tút tút, cô nghi hoặc quay lại, Shin Kwang Jae đang ấn vào nút tắt trên điện thoại.

"Sao tôi không có tư cách xuất hiện ở đây?" Shin Kwang Jae vừa nói vừa vòng qua Jessica, tiện tay kéo chiếc ghế trống bên cạnh cô. Ông ta nhìn Jessica bằng ánh mắt đầy vẻ thách thức. "Bây giờ tôi là cổ đông lớn thứ hai của Kim thị. Jung tiểu thư, cô không biết chuyện này sao?"

Lời nói của Shin Kwang Jae như quả bom ném xuống phòng hội nghị, không chỉ một mình Jessica sững sờ.

Tất cả hình ảnh từ cuộc họp hội đồng quản trị đều xuất hiện trên màn hình trong văn phòng CEO. Yoona im lặng cầm điều khiển ngồi sau bàn làm việc. Thư ký Lee đứng bên cạnh vô cùng kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt Yoona vẫn không thay đổi, thư ký Lee nghi hoặc nói: "Tổng giám đốc, trước đó anh đã dặn tạm thời không ngả bài? Shin Tổng làm như vậy chẳng phải..."

Yoona xua tay không cho anh ta nói tiếp. Thư ký Lee liền im lặng. Yoona vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt phức tạp của anh dừng lại ở gương mặt đang cố kiềm chế của người phụ nữ trên màn hình.

Ngoài cửa sổ, một buổi sáng trong lành đã trở lại từ lúc nào...

Không khí dường như đông lại trong phòng hội nghị số một. Thông báo của Shin Kwang Jae một đánh trúng hồng tâm. Các cổ đông đưa mắt nhìn nhau. Sắc mặt ai nấy đều nặng nề và nghi hoặc.

Bộ dạng chết lặng của Jessica lọt vào mắt các bậc trưởng bối, tất nhiên sẽ có người không kiềm chế được, ra mặt thay cô. "Shin Tổng, câu chuyện hài hước của ông chẳng buồn cười một chút nào! Chúng tôi đang họp, mời ông đi ra ngoài!"

Shin Kwang Jae vẫn ngồi im một chỗ, quan sát các cổ đông ở phía đối diện bằng ánh mắt thách thức. Sau đó ông ta phất tay, trợ lý đứng gần cửa lập tức hiểu ý, giơ tay mở cửa. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía phòng hội nghị, một người đàn ông trẻ tuổi đi vào. Bảo vệ ở ngoài bị vệ sĩ của Shin Kwang Jae khống chế, không thể làm gì được.

Người đàn ông trẻ tuổi dừng lại bên Shin Kwang Jae, anh ta cung kính gật đầu chào Shin Kwang Jae, sau đó nhướng mày nhìn đám cổ đông của Kim thị, tự giới thiệu: "Xin chào các vị, tôi là đại diện MT, phụ trách kế hoạch thu mua cổ phần của Kim thị. Tôi được Shin tiên sinh thuê để làm việc này..." Vừa dứt lời, cả hội trường đều "ồ" lên kinh ngạc.

Đại diện MT từ tốn rút một tập tài liệu từ túi xách. "Đây là giấy tờ chứng minh quyền sở hữu cổ phần, quý vị có thể xem qua!"

Các thành viên hội đồng quản trị sớm đã nghe nói đến vụ thu mua ác ý của MT. Tuy nhiên, bọn họ không ngờ chủ mưu đứng sau vụ này chính là tập đoàn White Tears, đối thủ của Kim thị gần hai mươi năm nay.

Mọi người đều dồn ánh mắt về phía Jessica khiến cô càng thêm căng thẳng, gần như không đứng vững. Cô lảo đảo lùi lại, phải bám lấy thành ghế mới đứng vững, cố gắng lấy lại tinh thần.

Jessica vuốt mái tóc lòa xòa, cất giọng bình tĩnh: "Xin lỗi Shin Tổng, chắc ông cũng biết, quy định của pháp luật, thành viên hội đồng quản trị là do các cổ đông bỏ phiếu lựa chọn. Dù bây giờ ông là cổ đông lớn thứ hai của Kim thị nhưng chỉ cần một ngày ông chưa được bầu vào hội đồng quản trị thì ông không có tư cách ngồi đây."

Shin Kwang Jae không khỏi bất ngờ trước thái độ bình thản của Jessica, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên và có phần cảnh giác.

Jessica nói xong, lập tức quay sang các cổ đông khác, khóe miệng cong lên thành nụ cười áy náy: "Thật ngại quá! Thưa các chú, các bác! Bởi sự xuất hiện của vị khách không mời, cuộc họp của chúng ta không thể tiếp tục. Bây giờ cháu tuyên bố giải tán cuộc họp, các chú, các bác có ý kiến gì không ạ?"

Các cổ đông gật đầu tán thành. Jessica lại nhấc điện thoại, gọi tới phòng bảo vệ: "Cử một đội bảo vệ tới phòng hội nghị số một ngay lập tức!" Jessica nhấn mạnh từng từ, trịnh trọng dặn dò đối phương. Trong khi đó, ánh mắt lạnh lùng của cô dừng lại trên người Shin Kwang Jae.

Trợ lý của Shin Kwang Jae vẫn đứng bên cánh cửa đóng kín. Thấy các cổ đông lần lượt đi về phía này, lại nghe câu nói có ý đe dọa của Jessica, anh ta bất giác hướng ánh mắt về phía Shin Kwang Jae.

Dưới sự mặc nhận của Shin Kwang Jae, trợ lý buộc phải mở cửa phòng hội nghị, ra hiệu vệ sĩ nhường lối.

Cuối cùng, phòng hội nghị chỉ còn lại Shin Kwang Jae và Jessica. Jessica giả bộ cắm cúi thu dọn tài liệu, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Cô thấy Shin Kwang Jae đứng dậy, tiến lại gần phía mình. Động tác của Jessica bỗng cứng đờ nhưng vẫn không ngẩng đầu.

Giọng nói thâm hiểm vang lên bên tai cô: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đại hội cổ đông của Kim thị sẽ được tổ chức vào ngày mùng Một tháng sau, tức là chỉ còn sáu ngày mười bốn tiếng đồng hồ nữa... Tôi muốn xem, trước khi chết, con mồi giãy giụa lần cuối như thế nào..."

Tiếng bước chân của Shin Kwang Jae mỗi lúc một nhỏ, cuối cùng biến mất bên ngoài cửa phòng hội nghị.

Jessica bị rút sạch chút sức lực cuối cùng, ngồi thẫn thờ trên ghế, sắc mặt tái nhợt. Người trợ lý đứng bên ngoài phòng hội nghị lo lắng nhìn cô chống tay lên trán, cúi đầu ở ghế chủ tịch hồi lâu. Thấy cô không nhúc nhích, trợ lý ngập ngừng một lát rồi lặng lẽ giúp cô đóng cửa mà không đi vào quấy rầy.

Jessica không biết cánh cửa đóng từ khi nào. Đến khi nó lại bị đẩy ra, cô vẫn chẳng để tâm, cho tới khi tiếng bước chân mỗi lúc một gần.

Rõ ràng đây là tiếng bước chân nhưng lại giống như từng nhát búa gõ vào tim Jessica, khiến nó đau buốt. Càng đau, cô càng không muốn ngẩng đầu. Tiếp theo, một cánh tay rắn chắc quàng lên vai cô.

Người đó không lên tiếng, chỉ ôm chặt vai Jessica. Từ vị trí của cô, có thể ngả đầu vào lòng anh.

Theo bản năng, Jessica tựa vào người Yoona. Trước đây, cô đã rất cần chỗ dựa này, vào những lúc cô yếu đuối nhất. Nhưng không phải hôm nay và thời khắc này.

Jessica rất muốn khóc nhưng cô lại nở nụ cười gượng gạo. "Tổng giám đốc sắp trả được mối thù lớn, trong lòng anh rất sung sướng đúng không?" Cánh tay đang khoác vai cô bỗng cứng đờ.

"Em nói gì?" Vẫn là giọng nói bình tĩnh và uy nghiêm quen thuộc.

"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi..." Cuối cùng Jessica cũng ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt quen thuộc ngay trước mắt. Đôi lông mày hơi nhíu lên, ánh mắt sắc bén, làn môi mỏng, chiếc cằm ngạo mạn... Nhưng thật ra, cô chưa từng biết bộ mặt thật của người đàn ông này. "Anh còn định đóng kịch đến bao giờ? Tôi mệt mỏi rồi..."



Vụ tập đoàn White Tears thu mua Kim thị chưa đến nửa ngày sau đã lan truyền khắp nơi. Kim thị mất hết thể diện cũng là điều nằm trong dự kiến. Nhiều người cười, nói Shin Tổng ức hiếp mẹ góa con côi, nhưng trên thực tế là châm biếm tình hình thảm hại của Kim thị, tiện thể tỏ ra khâm phục người đàn ông cáo già Shin Kwang Jae.

Ngay tối hôm đó, Jessica dọn khỏi căn hộ của Yoona. Vì cần mang theo cả tài liệu nên không chỉ thuê công ty vận chuyển, mà còn đích thân về lấy.

Trước khi dọn đồ, Jessica tranh thủ ăn tối cùng bà Jung.

Jessica ăn ngấu ăn nghiến. Đây là cách duy nhất cô có thể làm để mình không suy sụp. Bà Jung lại chẳng muốn ăn, cầm đũa rồi lại buông đũa, ảo não nói với Jessica trước cô chọn Han Yoo Il..."

Bàn tay cầm đũa của Jessica hơi run run. Ngay sau đó, cô làm ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục cúi mặt ăn cơm, không khóc, không cười, cũng chẳng mở miệng.

Sau bữa tối, Jessica tiễn mẹ lên xe do chú Chang lái rồi tự lái xe về căn hộ của Yoona.

Cửa nhà không khóa, Jessica đẩy cửa đi vào. Cô không ngờ, trong nhà không chỉ có nhân viên của công ty vận chuyển mà còn có một người đàn ông. Anh lặng lẽ ngồi ở sofa trong phòng khách hút thuốc. Yoona vẫn mặc com lê chỉnh tề, đi cả giày vào nhà như buổi tối hôm qua. Trông anh giống như một người chồng đang chờ vợ đi làm về, toàn thân mệt mỏi, sa sút. Trông anh cũng giống một nhà đầu tư vừa phá sản, để mặc người lạ vào chuyển hết đồ trong nhà, còn mình từ đầu đến cuối chỉ lặng lẽ hút thuốc. Bên cạnh anh không có gạt tàn, tàn thuốc rơi đầy xuống nền nhà.

Jessica không biết nên đối mặt với cảnh tượng này như thế nào. Vào giây phút đó, những người đang bận rộn đi lại dường như biến mất, căn phòng rộng lớn chỉ còn có cô đang đứng ở cửa và anh ngồi trên sofa. Khoảng cách giữa hai người là khói thuốc lá mờ mịt.

Nhưng tiếng đồ đạc va chạm lịch kịch đã phá vỡ tất cả, kéo Jessica trở về với thực tại. Ở đây không có "nhà", không có gia đình, chỉ có lòng người hiểm ác. Trên đời có một số thứ là vậy, chân thực quá sẽ khắc nghiệt, rõ ràng quá sẽ tàn khốc... Jessica cố giữ bình tĩnh, đi qua phòng khách tới thư phòng. Sau khi thu dọn tài liệu, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Trên thực tế, cô cũng làm vậy. Tuy nhiên, khi Jessica ôm thùng tài liệu đi qua phòng khách, một giọng nói thản nhiên đã ngăn cô lại: "Bao giờ tôi mới nhận được đơn xin ly hôn từ luật sư của em?" Giữa hai ngón tay người đàn ông đang ngồi trên sofa kẹp một điếu thuốc mới châm.

Nói xong, Yoona nhướng mày nhìn cô, trong đôi đồng tử đen láy của anh vẫn là tâm tình khó đoán biết. Jessica quay đầu, đối diện anh.

Jessica quay đầu nhìn anh. Trước mặt cô là một hình ảnh giả tạo đẹp đẽ biết bao, trong mắt anh dường như xuất hiện nỗi đau, sâu sắc đến mức một lúc lâu sau cũng không tan biến, tựa như cho cô biết trên thế giới tàn khốc này, thứ quan trọng nhất trong sinh mệnh của anh, cũng là thứ duy nhất có thể hâm nóng trái tim lạnh lẽo của anh, có thể mang đến cho anh chút ấm áp đáng thương sắp bỏ anh mà đi mãi mãi.

Jessica khép hờ mi mắt. Đến khi mở mắt, cô đã gạt bỏ lớp sương mù lưu luyến giả dối. Cô dùng mắt, dùng trái tim ghi nhớ vẻ chân thực của người đàn ông trước mặt. Chính người này đã dùng phương thức tàn khốc nhất để dạy cho cô biết thế nào là lòng người hiểm ác.

"Tại sao tôi phải ly hôn?" Viền mắt đỏ hoe nhưng Jessica vẫn cố mỉm cười. "Trước sau gì Shin Kwang Jae cũng sẽ chuyển giao cổ phần của Kim thị cho anh. Chỉ cần một ngày tôi vẫn là Im phu nhân thì tài sản của anh sau khi kết hôn đều có phần của tôi." Nói xong, cô lạnh lùng quay người bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro