end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YÊU KHÔNG THỂ TẢ《04》- HOÀN
Tác giả: Vô Mộng

20

Ba ngày sau Lương Dĩ Tề  tỉnh lại.

Bác sĩ nói cơ quan nội tạng của anh không bị tổn thương, nhưng vẫn cần một thời gian để hồi phục.

"Sao lại tìm được tôi?" Tôi hỏi.

Nhưng anh không thể nhớ được, mặt anh nhăn chặt.

Có lẽ anh đã dùng hết trí tuệ trong đời này để đi tìm tôi.

"Đồ ngốc. "

Anh mỉm cười.

Nhưng tôi lại khóc.

"Đừng khóc." Anh luống cuống tay chân: "Phương Tư Tư đừng khóc."

Đây có lẽ là lần đầu tiên anh lau nước mắt cho ai đó.

Rất vụng về, chỉ biết lau đi lau lại.

Nhưng mặt lại đỏ lên.

"Phương Tư Tư, phải vui vẻ." Anh cứ lặp đi lặp lại.

"Phương Tư Tư, đừng sợ. "

21

Lúc Lương Dĩ Tề xuất viện, Diêu Mặc Bình hỏi tôi có muốn tiếp tục đi học hay không.

"Dì không sợ sau khi học xong con sẽ chạy trốn sao?" Tôi cười với bà.

Bà cũng cười, nói khá tự tin:

"Tôi nhìn người rất chuẩn. "

Nhưng Lương Dĩ Tề lại không vui.

Mặc dù trường học rất gần, nhưng điều đó có nghĩa là phải đến tối anh mới gặp được tôi.

Kết quả là, mỗi ngày tôi nhận được hàng trăm tin nhắn trên điện thoại.

[Phương Tư Tư, đang làm gì vậy?]

Anh đã rất thành thạo trong việc đặt câu hỏi.

[Phương Tư Tư, ăn cơm.]

[Phương Tư Tư, đi học.]

[Phương Tư Tư, chừng nào, về?]

[Phương Tư Tư, trời mưa rồi. 】

......

Hai ngày sau, anh lại nghĩ ra một chiêu khác.

Muốn đưa đón tôi đi học.

"Đi học tan học đều phải đón. Trước kia mẹ cũng như thế. "Anh đúng lý hợp tình nói.

Tôi mỉm cười và đồng ý, hỏi lại anh:

"Có thể tự mình trở về không?"

Anh nghiêm túc gật đầu:

"Mẹ nói, tôi phải trưởng thành trở thành một người đàn ông đĩnh đạc, mới có thể bảo vệ Phương Tư Tư. "

"Người đàn ông đĩnh đạc, có thể tự trở về nhà. "

Thế là Lương Dĩ Tề bắt đầu đón đưa tôi.

Nhưng sau khi đưa đón được một tuần, tôi phát hiện anh hoàn toàn không về nhà.

Anh chờ đợi dưới tòa nhà giảng dạy, bất kể gió hay mưa.

Anh đẹp trai, khi không nói câu nào, không ai biết anh khác với người thường.

Chỉ cần anh ngồi đó, cứ mười phút sẽ có ba người xin  WeChat của anh.

Nhưng anh phớt lờ mọi người, không quan tâm đến họ.

Chỉ nhìn chằm chằm vào hướng tôi đi ra.

Ngay khi thấy một bạn học nam đến nói chuyện với tôi, anh đã chạy đến hung dữ trừng mắt với người nọ.

Nếu đối phương không rời đi, anh có thể sẽ lập tức phát điên.

"Lương Dĩ Tề, sao anh không về nhà?"

"Không muốn về, ở lại với Phương Tư Tư. "

Tôi khá bất lực:

"Không được phép không về nhà, nếu không em sẽ tức giận. "

"Nhưng Phương Tư Tư sẽ bị cướp đi. "

"Không, em sẽ không đi đâu cả. "

Cuối cùng, anh nói được.

Anh không đợi ở dưới lầu, mà đứng xa xa phía đối diện để chờ.

Lương Dĩ Tề rất cố chấp.

Diêu Mặc Bình nói đúng.

22

Vào Giáng sinh, trường sẽ chiếu một bộ phim.

Tôi hỏi Lương Dĩ Tề có muốn đi cùng tôi không.

"Muốn đi." Anh trả lời không chút nghĩ ngợi.

"Anh không sợ xem không hay sao?"

"Phương Tư Tư ở đây, liền hay. "

Bộ phim được chiếu là "Love Actually".

Đây có lẽ là lần đầu tiên Lương Dĩ Tề xem phim.

Anh đang tập trung, nhìn chằm chằm vào màn hình như thể đang cân nhắc một vấn đề vật lý sâu sắc nào đó.

Sau bộ phim, chúng tôi cùng nhau trở về.

Biệt thự cách đây không xa, dọc đường đi có những con đường rợp bóng cây.

Đang đi thì bỗng nhiên anh dừng lại.

"Sao vậy?" Tôi hỏi.

Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, như thể vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.

Chúng tôi vừa lúc dừng lại dưới bóng cây.

Dáng người cao lớn của anh bao phủ lấy tôi.

Một lúc sau, anh chậm rãi nói:

"Ý nghĩa của thích, có phải là muốn ở bên cô ấy hay không?"

"Hả?" Tôi nhất thời không phản ứng kịp.

"Thích Phương Tư Tư, có phải là, muốn ở bên Phương Tư Tư hay không?"

Hóa ra là đang nói về chuyện đó.

"Đúng vậy." Tôi trả lời.

"Thích ở bên Phương Tư Tư." Anh suy nghĩ một lát, bước lên phía trước, nói thêm: "Thích Phương Tư Tư."

"Biết rồi, đồ ngốc. "

"Vậy có thể hôn không?" Anh nghiêng người qua.

"Không thể. "

Cả đêm, Lương Dĩ Tề  hỏi tôi tại sao không thể hôn.

Tại sao đã biết thích là gì, vẫn không thể hôn?

"Phương Tư Tư, muốn hôn. "Sau khi nằm trên giường, anh vẫn còn nhắc mãi.

Sau khi trở về từ bệnh viện, anh không bao giờ để ngỗng trắng lớn ngủ với mình nữa.

Anh quay người lại gần tôi:

"Có thể hôn không?"

Tôi nhìn anh với ý cười trong mắt:

"Có thể. "

Nụ hôn ấm áp nhanh chóng rơi xuống.

Giống như đã chờ đợi rất lâu rất lâu, nên có hơi vội vàng.

Dần dần, anh không thầy dạy cũng hiểu, ôm lấy tôi ấn lên.

Bàn tay anh đầy tình cảm vuốt ve khuôn mặt tôi.

Nhưng Lương Dĩ Tề vẫn không biết hôn.

Chỉ biết gặm nhấm như một con chó nhỏ.

Vì vậy, tôi vòng tay qua cổ anh, khống chế nụ hôn này.

Anh sững sờ một lát.

Nhưng Lương Dĩ Tề là một học sinh thông minh.

Tôi đã phát hiện ra từ rất sớm.

Không bao lâu anh đã cướp được quyền chủ động.

Tôi cuộn tròn trong vòng tay ấm áp của anh, được anh ôm trong một tư thế rất bảo vệ và chiếm hữu.

Nụ hôn đó thật dài.

Một lúc lâu sau mới tách ra.

"Phương Tư Tư, của tôi." Anh ôm mặt tôi nói.

23

Ngày hôm sau lúc thức dậy, tôi lại không nhìn thấy anh.

Tôi gọi lên tầng trên và tầng dưới nhưng không nghe thấy phản hồi nào từ anh.

Cuối cùng, tôi kéo anh ra khỏi bức màn trong phòng vẽ tranh.

Tôi không biết người đàn ông cao hơn 1,8 mét trốn được bằng cách nào.

"Làm sao vậy?"

Anh không trả lời tôi, anh chỉ cuộn mình thành một quả bóng.

"Lương Dĩ Tề, nói đi. "

Anh rụt rè nhìn lên, trông thật đáng thương.

"Đừng chán ghét tôi. "

"Hả?" Tôi khó hiểu.

"Không muốn Phương Tư Tư chán ghét tôi. "

"Tại sao em lại phải chán ghét anh?"

Anh dừng lại: "Tôi tè ra quần." "

"Mẹ nói, tôi đã trưởng thành, không nên tè ra quần nữa. "

Tôi nhìn anh với vẻ mặt phức tạp.

Không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

"Không sao." Tôi kéo anh lên: "Có phải tối hôm qua anh  nằm mơ không?"

"Ừm." Anh vùi đầu.

"Mơ thấy cái gì?"

"Mơ thấy được hôn em. "

Chân mày tôi nhíu chặt hơn, trong đầu lại nghĩ đến chuyện gì đó.

"Đã thay quần chưa?"

Anh gật đầu.

"Ở đâu?"

Lúc đầu anh không muốn nói ra.

Sau đó, tôi hỏi một lúc lâu anh mới miễn cưỡng lấy chiếc quần lót nhét trong khe ra.

Tôi vừa cầm đã thấy.

Quả nhiên, không phải tè ra quần.

"Đây không phải là tè ra quần." Tôi đã nói.

"Đó là cái gì?"

Nhưng thật khó để tôi có thể giải thích với anh.

Sự hiểu biết của Lương Dĩ Tề có hạn.

Tôi suy nghĩ một lúc và nói: "Chuyện này có nghĩa là anh có thể có em bé với người khác."

"Không muốn có em bé với người khác." Anh lập tức từ chối.

"Tại sao?"

Anh không hiểu nổi, chỉ nói:

"Không muốn, người khác. "

Tôi hiểu ý của anh.

Anh không muốn người khác.

24

Tôi định sẽ kết hôn với Lương Dĩ Tề.

Diêu Mặc Bình đến nói chuyện với tôi.

"Tuy rằng dì rất ích kỷ, nhưng dì cũng là một người phụ nữ." Bà trịnh trọng nhìn tôi: "Dì hi vọng con nghĩ kỹ."

"Con biết đấy, Lương Dĩ Tề không thể thiếu con. "

"Và con cũng biết, nó không giống với người khác. Thế giới của nó chỉ có con, nhưng thế giới của con có thể có nhiều người. "

"Nếu con đã quyết định chuyện này, thì không thể quay đầu nữa. "

Tôi mỉm cười, không nói.

Buổi tối, tôi cuộn tròn trong vòng tay của Lương Dĩ Tề hỏi anh:

"Chúng ta kết hôn nhé?"

"Kết hôn?" Anh vẫn chưa hiểu được từ này.

"Có nghĩa là từ nay về sau chúng ta sẽ sống cùng nhau. "

"Được." Anh ôm tôi chặt hơn: "Muốn kết hôn với Phương Tư Tư."

Trên thực tế, có rất ít điều mà Lương Dĩ Tề có thể hiểu được.

Anh có thể không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của việc thích, không biết kết hôn là gì và thậm chí nhiều lúc có thể không thể bày tỏ cảm xúc của mình một cách rõ ràng.

Nhưng chỉ có một điều, anh biết phải bảo vệ Phương Tư Tư.

Trong bất kỳ tình huống cực đoan nào, anh cũng có thể tìm được Phương Tư Tư.

Vì vậy, tôi nghĩ thế là đủ.

Diêu Mặc Bình nói tôi ngu ngốc.

"Đồ ngốc." Bà mắng tôi: "Chẳng thà con nói con muốn tiền của dì."

Tôi cũng cười.

25
Kể từ khi nói muốn kết hôn, Lương Dĩ Tề đã vẽ tranh cả ngày lẫn đêm.

Tôi hỏi anh tại sao, anh cũng không trả lời.

Chỉ nhốt mình trong phòng vẽ tranh như bị ma nhập.

Anh luôn vẽ đến tận đêm khuya, sau đó mới rón ra rón rén đi vào phòng ngủ.

"Phương Tư Tư?" Anh nhỏ giọng gọi.

Tôi chưa ngủ, nhưng cũng không trả lời anh.

Anh không muốn đánh thức tôi dậy, vì vậy nằm xuống một cách thận trọng, sau đó định hôn xuống.

Tôi né tránh.

Mở mắt ra, thấy anh đang nhìn tôi một cách nghi ngờ và nhẫn nhịn.

"Nói cho em biết tại sao vẫn cứ vẽ tranh mãi, nếu không sẽ không hôn. "

Anh thực rối rắm, bộ não của anh vẫn chưa thể xử lý loại chuyện này.

"Lương Dĩ Tề, tại sao phải vẽ tranh mãi thế?"

"Kết hôn." Anh vẫn mở miệng: "Kiếm tiền."

"Hả?"

"Phải kiếm tiền, kết hôn. "

"Mẹ nói với anh à?"

Lần này anh lắc đầu:

"Trong sách nói, kết hôn có nghĩa là, anh phải trở thành chồng của Phương Tư Tư. "

"Chồng, phải bảo vệ Phương Tư Tư. "

"Còn phải yêu quý Phương Tư Tư nữa. "

"Kiếm được tiền, là có thể bảo vệ Phương Tư Tư sao?" Tôi cười anh.

"Kiếm tiền, bước đầu tiên. "

Tôi cười và không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào, cũng không hỏi anh tìm thấy cuốn sách ở đâu.

Tôi chỉ chợt phát hiện ra Lương Dĩ Tề khác biệt.

Ánh mắt anh chân thành ấm áp, tất cả đều là Phương Tư Tư.

Rõ ràng trước đây, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là vẽ tranh.

Vì tôi, anh đang cố gắng hiểu thế giới này.

"Em yêu anh." Tôi ôm anh nói.

Anh sững sờ một lát, sau đó hôn lên.

Thực ra anh không thể thực sự hiểu được tình yêu.

Nhưng.

Anh biết phải hôn tôi.

-Kết thúc-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zhihu