Chap 3: Ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giyuu bị đơ mất mấy giây trc khi nhận ra và ngồi bật dậy. Mặt anh thể hiện rõ sự lúng túng và xấu hổ.

-X-xin lỗi... t-tôi ko cố ý //ngại ngùng//

Mặt Sanemi vẫn ngơ ra, ko thể phản ứng lại với việc mới xảy ra

- Cái-...

Hắn bắt đầu nhận ra và mặt cũng đỏ lên. Hắn tiện tay cầm lấy cái gối bên cạnh rồi quăng vào mặt Giyuu. Thế là một trận chiến đập gối bắt đầu. Sanemi liên tục gào lên và phang gối về Giyuu với gương mặt vừa xấu hổ vừa giận. Giyuu thì cố gắng né và đáp trả lại, anh ko thể giấu đi nụ cười của chính mik. Cảnh này... thật sự đã khiến anh hoàn niệm về quá khứ u tối của bản thân. Và rằng anh đã thấy đc hình bóng của ng ấy qua Sanemi.

Sau trận chiến đấy, gối đã bị phá tan tành, tất nhiên là sau đêm nay phải đền r. Giyuu đi xin thêm gối còn Sanemi thì nằm ngủ trc

*TRONG GIẤC MƠ CỦA SANEMI*

-Anh đang rất vui vẻ với những đứa em thơ của mik. Nhìn các em vui đùa, luôn miệng gọi anh hai làm Sanemi rất vui. Nhưng rồi... hình bóng các em dần dần tan biến, còn mỗi Genya là tự bỏ đi vào màn đêm u tối. Sanemi dần hoảng loạn, nơi này đã từ khi nào biến thành ko gian tối om với những tiếng rên rỉ ai oán và liên tục là giọng của Genya cứ vang vọng-

-SAO ANH LẠI GIẾT MẸ CỦA CHŨNG TA?!
-ANH LÀ ĐỒ GIẾT NGƯỜI
-EM GHÉT ANH!

-Những giọng nói đó cứ liên tục phát ra kèm với tiếng khóc thút thít của trẻ em. Sanemi bắt đầu run lên, cỗ họng như đóng băng, ko nói nên lời, mặt bắt đầu rưng rưng-

-SANEMI TỈNH DẬY ĐI!

Một giọng nói quen thuộc vang lên làm Sanemi tỉnh giấc. Là Giyuu!

-Anh có sao ko? Gặp ác mộng hả?

Giyuu hỏi đầy quan tâm. Sanemi chợt nhận ra bộ dạng của mik bây giờ. Lưng và trán anh nhễ nhại mồ hôi, tay chân cũng run lên ko kiểm soát, mắt thì rưng rưng như sắp khóc...

-Tôi... //cứng họng//

Giyuu thở dài, nhẹ nhàng quệt đi mồ hôi trên trán Sanemi

-Không sao mà... tôi hiểu, ko ai muốn gắp ác mộng đâu Sanemi

Sanemi nghe xong như muốn bật khóc. Thứ quá khứ chết tiệt đó cứ bám lấy anh suốt nhiều năm. Các em của anh đã chết trừ Genya do người mẹ hoá quỷ của anh. Vì nó mà đứa em trai lúc đó còn non dại của anh gọi anh là kẻ giết người... Sanemi ko cầm lòng đc mà ôm lấy Giyuu, cơ thể ko ngừng rên rẫy. Thật đáng xấu hổ khi hắn lại là Phong trụ... Phong trụ ai lại đi khóc lóc như này? Nhưng sao cấm đc, hắn cũng là con người, đâu phải vật vô tri vô giác đâu mà ko bt khóc

-Tôi thề tôi sẽ giết cậu nếu cậu dám nói với bất kì ai là tôi đã khóc hiểu chưa?!

Sanemi nói với giọng hâm doạ, hắn thẩm chí ôm Giyuu chặt hơn. Giyuu xoa lưng Sanemi, nhẹ nhàng an ủi...

-*Ko ngờ anh ta lại chịu bộc lộ mấy thứ nhạy cảm này với mik... sao tim mik lại thấy đau khi thấy hắn khóc nhỉ?*

Giyuu tự hỏi, tay vẫn đang ôm và an ủi Sanemi... Đúng là một cảnh đáng nhớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro