Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đã trải qua tất cả đau đớn nhất, không còn sợ những gì sẽ xảy ra tiếp theo, không phải cô đã đủ thông minh để dự đoán tất cả mọi thứ, mà là, cho dù bất kể chuyện gì xảy ra, cô đã có can đảm để chấp nhận và tin rằng cô có thể giải quyết từng chuyện một. 

Mưa còn chưa dừng lại, cô và Lạc Minh Khải vẫn chưa đến cục dân chính lấy giấy ly hôn. Hai người ngồi ở chỗ này, trầm mặc nhìn nhau, cho đến khi thời gian từng chút từng chút trôi qua, chung quy vẫn thay đổi thành một đôi xa lạ. 

Cô tin rằng tất cả những gì cô nói ngày hôm nay đã cho anh ta một cú sốc không nhỏ. 

Cô đối với vấn đề của anh, đích xác biết gì nói nấy, nhưng cô lại không nói cho anh biết, ngày hôm qua cô đã tự mình tiễn cha mẹ mình đi, vô luận Lạc Minh Khải muốn làm cái gì, cũng không có lợi thế làm tổn thương cha mẹ cô. Thế lực "Hoàng thành" tuy lớn, có thể làm cho tất cả mọi người ở thành phố An Xuyên kinh sợ, nhưng ở nước ngoài mà nói, cũng không lật nổi sóng gì, đây là tính toán của cô đã sớm làm tốt. 

"Nếu tôi không đi cùng em đến Cục Dân Chính thì sao?" Đó là những gì anh nói với cô sau khi trầm mặc. 

"Vậy thì có quan hệ gì, ly thân hai năm rồi kháng cáo, kết quả sẽ giống nhau." Cô có kiên nhẫn chờ đợi, nếu có thể hao phí nhiều tâm tư để làm một cục diện như vậy, sẽ không ngay cả chút kiên nhẫn này cũng không có. 

"Vậy... Đứa bé đâu? " 

Nếu thảo luận xong về chuyện của người khác, như vậy nên nói đến chính sự của bọn họ. Trong bụng cô còn có đứa con của anh, đại khái đây mới là chuyện anh muốn nói nhất, cũng là mục đích chủ yếu hôm nay hẹn cô tới. 

"Lạc Minh Khải, anh không phải thật ngây thơ cho rằng tôi sẽ sinh đứa bé này chứ?" Cô nhìn về phía anh, trong giọng nói có sự rõ ràng không thể tin được.

Bản thân Lạc Minh Khải cũng nở nụ cười: "Giữa chúng ta chỉ có thể như vậy? " 

Đúng vậy, chỉ có thể như vậy, bọn họ đều nên rõ ràng với nhau. 

Khi Mộc Lương Tây đi ra khỏi quán cà phê, tâm tình vẫn bình tĩnh như trước. 

Thế nhưng có một ngày cô có thể bình tĩnh ở trước mặt người đàn ông này tiết lộ tất cả đau đớn cô từng có, thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi, nhưng quả thật đã xảy ra. 

Cô từng có ảo tưởng ban đầu với người đàn ông này, bởi vì chính anh, đã cho cô những giấc mơ tươi đẹp nhất, về phần bây giờ, tất cả đều đã kết thúc. 

Vài ngày sau... 

Bệnh viện, Lương Tây ngồi ở hành lang. Lục Diên Chiêu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

Mấy ngày nay chuyện xảy ra, bọn họ cũng đã biết. Sự hợp tác giữa Thịnh Á và Dịch Trung, không chỉ là vụ án nhận được từ Dương thị, còn có nhằm vào Mộc thị, đem Mộc thị nhanh chóng tan rã, sau đó Thịnh Á cùng Dịch Trung đồng mưu lợi ích. 

Thế nhưng bởi vì Thịnh Á tạm thời rời khỏi, trái ngược với ý định của Dịch Trung, Dịch Trung làm sao có thể thoải mái, bởi vậy Thịnh Á đang gặp phải tổn thất rất lớn... 

Đây đều là Lục Diên Chiêu từ chỗ Lục lão gia tử biết được, sau khi sự tình bộc phát, cũng chỉ là mấy người trong giới đàm luận về thất bại lần này của Thịnh Á, sau đó dần dần suy luận về đủ loại nguyên nhân gây ra lần thất bại này. Còn bên ngoài chỉ cho rằng Thịnh Á mất đi hạng mục của Dương thị mới có hậu quả xấu như vậy. 

Tất cả thất bại của Thịnh Á, chỉ vì tạm thời đình chỉ hợp tác với Dịch Trung cùng đả kích Mộc Thị, mà tổng giám đốc Dịch Trung tuyệt đối không chịu buông tha cho một khối thịt béo lớn như vậy, nếu Thịnh Á đã buông tha, phá hủy sự hợp tác trước đó của bọn họ, như vậy lần hợp tác này Dịch Trung bị tổn hại.

Ngươi mất đi lợi ích, như vậy đều nên do Thịnh Á chi trả. Hiện tại Dịch Trung và Thịnh Á đang giằng co, cuộc sống của Lạc Minh Khải cũng không dễ chịu. 

Ngay cả Lục Diên Chiêu cũng không nghĩ tới, Lạc Minh Khải thế nhưng ở sau lưng lại làm âm mưu lớn như vậy, nếu như không phải Lạc Minh Khải quyết định tạm thời bỏ dở, có lẽ hiện tại bị trọng thương nhất định chính là Mộc thị, thậm chí Mộc thị sẽ bởi vậy cổ phiếu sụp đổ, kết quả xấu nhất chính là trực tiếp phá sản... 

Ngẫm lại như vậy, Lục Diên Chiêu đều cảm thấy sau lưng đổ mồ hôi lạnh, nếu Thịnh Á liên thủ với Dịch Trung, cho dù là Lục Diên Chiêu, cũng không kéo dài được mấy ngày, bởi vì nhà họ Lục không có khả năng vì thế mà đầu tư vốn, vậy Mộc thị sẽ tràn ngập nguy cơ. 

"Quyết định đã xong chưa?" Mấy ngày nay quá mệt mỏi, lúc trước hắn bắt được gián điệp của Thịnh Á, lại cũng không biết còn có gián điệp của Dịch Trung, nên mấy ngày nay chỉ là đem những người đó nhất thời tìm ra, làm cho hắn hao hết tâm lực. 

Lương Tây không nói gì, chỉ đặt tay lên bụng mình. Cho dù là lần trước, đi tới nơi này, cô cũng không có cảm giác buồn bã như vậy.  Hay là bởi vì lúc này đây,  cô rốt cuộc tìm không được lý do lưu lại đứa nhỏ này sao? 

Cô đã cho mình vô số lý do, lần lượt khuyên nhủ chính mình, nhưng bây giờ thì sao? Không có lý do gì để giữ lại, không có gì nữa. 

Lục Diên Chiêu biết cô và Lạc Minh Khải gặp nhau một lần, cũng không biết là cô nói cái gì mới để Lạc Minh Khải thu tay lại, nhưng Lục Diên Chiêu biết rõ một chuyện, đó chính là quá khứ giữa cô và Lạc Minh Khải, là hắn không có khả năng tham dự. 

Hắn không phải là người nguyện ý lãng phí thời gian ở trên người không nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào, người phụ nữ này lại để cho hắn một lần lại một lần phá lệ, hắn trong sáng ngoài tối âm thầm đều biểu lộ thái độ của mình, mỗi một lần cô đều rõ ràng cự tuyệt. 

Trước kia chưa từng nghĩ kĩ, hiện tại Lục Diên Chiêu lại không thể không suy nghĩ thật kĩ, có phải chỉ có người đàn ông kia mới có thể đi vào thế giới nội tâm của cô hay không?

"Còn cần quyết định sao?" Lương Tây cười cười. 

Vốn không có lựa chọn nào khác. 

Lục Diên Chiêu cũng cười với cô, "Thật nhẫn tâm, anh ta vì em mới gặp phải tổn thất lớn như vậy, thế nhưng em ngay cả nửa điểm tỏ vẻ cũng không có. " 

"Lục Diên Chiêu, nếu một người dùng dao đâm vào ngực anh, bởi vì sức của anh ta nên cắm không đến tim, có phải anh còn phải cảm kích anh ta cắm không sâu không?" 

Cô thu hồi nụ cười, đây chính là cảm nhận hiện tại của cô, cảm thụ chân thật nhất, vô luận Lạc Minh Khải làm như thế nào, tính toán làm như thế nào, cô cũng sẽ không có nửa điểm cảm xúc. 

Lúc cô yêu người đàn ông kia nhất, bọn họ không có cơ hội yêu nhau, không có cơ hội ở cùng một chỗ, đó chính là bỏ lỡ. Cho dù đến bây giờ, Lạc Minh Khải chịu thu tay lại, cũng phải hỏi cô một câu, cô có muốn người đàn ông kia hay không. 

Lời này của cô khiến Lục Diên Chiêu á khẩu, đã không biết nên nói cái gì, người phụ nữ này có thái độ của cô, bất luận kẻ nào cũng không cách nào thay đổi, người yêu cô, rất đáng thương, rất đáng thương, thế nên nhất định phải cách xa cô. 

Đột nhiên, Lương Tây lấy tay nắm lấy bụng mình, nơi đó đột nhiên đau đớn bén nhọn, làm cho mặt cô cũng bởi vì thống khổ mà trở nên vặn vẹo. 

"Làm sao vậy?" Lục Diên Chiêu lập tức đỡ cô dậy. 

"Đứa bé?" Cô gian nan phun ra hai chữ, chẳng lẽ là đứa nhỏ biết cô làm mẹ không muốn nó ra đời, cho nên quyết định tự mình rời đi? 

Nước mắt của cô, không thể kiểm soát được chảy ra, nhưng cô không phát hiện ra mình đang rơi nước mắt, cô không quan tâm đến đau đớn đứng lên, không chờ đợi, đi đến phòng ban dưới lầu để kiểm tra tình trạng của đứa bé. 

Đại khái là rất đau, cô đi rất gian nan, trọng lượng cơ thể của cô đại bộ phận đều rơi vào trên người Lục Diên Chiêu, "Anh nói xem, tôi có xuống địa ngục hay không? "Vô luận có lý do "chính đáng" cỡ nào, cô đều hại người khác, còn giết nhiều động vật nhỏ như vậy, những người thiện lương kia, hẳn tất cả đều tính là tội ác, như vậy cô có thể xuống địa ngục hay không? 

"Nếu địa ngục thật sự tồn tại, như vậy hầu hết mọi người đều nên xuống địa ngục." Sắc mặt Lục Diên Chiêu cũng có chút tái nhợt, người sống trên thế giới này, có lẽ đều từng bởi vì mình đã làm chuyện nhỏ làm tổn thương người khác, có lẽ chỉ vì một câu đáng đời mà để cho đối phương thật sự tự sát, hoặc là bởi vì một động tác làm cho người khác hiểu lầm mà tử sát... Còn có rất nhiều lời nói và hành động, trong lúc bất tri bất giác, đều đang thương tổn người khác, người tốt chân chính, người hoàn mỹ chân chính, thế gian này có thể có bao nhiêu? 

Khi đi tới tầng tiếp theo, nỗi đau bén nhọn kia đã tan đi. 

Lương Tây lắc đầu, không cho Lục Diên Chiêu đỡ cô nữa, cô đi kiểm tra. 

Kết quả kiểm tra cho thấy đứa trẻ trong bụng cô đều khỏe mạnh, rất khỏe mạnh, bác sĩ cũng không thể giải thích cơn đau đột ngột vừa rồi của cô, chỉ có thể để cô thư giãn, như vậy mới có thể làm cho đứa bé khỏe mạnh phát triển. 

Lục Diên Chiêu không khuyên cô giữ đứa bé này nữa, bởi vì cô không nỡ, đại khái đã không cách nào lừa gạt chính mình. 

Gần đây bầu không khí của Thịnh Á đều rất thấp, đừng nói ông chủ, ngay cả sắc mặt nhân viên cũng không đẹp nổi, trở mặt với Dịch Trung, vô luận là công ty nào cũng sẽ cảm thấy đầu như to ra. Đương nhiên, Lạc Minh Khải vẫn là một gương mặt poker, hiện tại vẫn đang đọ sức với Dịch Trung, Dịch Trung tuy rằng rất cường thế, nhưng Thịnh Á cũng tuyệt đối không dễ khi dễ. 

Hướng Kiệt cũng không rõ ràng lắm, ông chủ mình làm sao có thể đột nhiên nhớ tới, muốn đem tư liệu của Mộc thị đều đưa vào phòng làm việc của anh ta. Không phải anh ta đã bỏ cuộc sao? Tại sao đột nhiên bắt đầu chú ý một lần nữa? 

"Có kết quả không?" Lạc Minh Khải đột nhiên ngẩng đầu hỏi. 

Hướng Kiệt buông một xấp tư liệu thật dày trong tay xuống, "Lúc trước vẫn không có tin tức tới, hiện tại biết, vợ chồng Mộc Chính Nguyên cũng không phải xuất ngoại du lịch, mà là đã di dân..." 

Hướng Kiệt vừa dứt lời, liền nhìn thấy cây bút trong tay ông chủ đã gãy thành hai nửa, hơn nữa trên mặt Lạc Minh Khải còn có nụ cười, nhưng Hướng Kiệt đi theo Lạc Minh Khải nhiều năm, rất rõ ràng, nụ cười như vậy chỉ là tự giễu. 

Lạc Minh Khải vẫn luôn cảm thấy bọn họ có được rất nhiều số liệu của Mộc thị đều không bình thường, nhưng điều tra qua rất nhiều lần, đều tra không ra chỗ không thích hợp, số liệu cùng số liệu nội bộ Mộc thị tuyệt đối tương xứng, điểm này không thể nghi ngờ. 

Phương pháp có thể giấu diếm hắn lâu như vậy, đó chính là ngay cả tư liệu cùng số liệu bên trong Mộc thị, đều là giả... 

Mộc thị hàng năm lợi nhuận đều tăng lên, vốn nội bộ vận chuyển tất cả đều bình thường, hàng năm cùng một ít công ty nhỏ hợp tác, nhìn qua quả thực hoàn mỹ đến cực hạn, sau đó, những thứ này đều là giả, thậm chí trong giả có thật, thật có giả, người bình thường làm sao có thể nhìn thấu những thứ giấu trong đó.

Anh tựa vào ghế của mình, đột nhiên, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. 

Anh được hun đúc nhiều năm như vậy ở thương trường, thật sự phải thừa nhận, Mộc Lương Tây thật sự đủ, đủ tàn nhẫn, cũng đủ quyết đoán, có thể trong thời gian nhanh nhất nghĩ ra kế kim thiền thoát xác, hơn nữa không chút do dự làm. 

Về phần số liệu bọn họ lấy được Mộc thị sao, tất cả đều là giả, Mộc thị vận hành bình thường hết thảy là giả dối. 

Lạc Minh Khải nhịn không được nở nụ cười, anh ngừng hợp tác với Dịch Trung, Mộc Lương Tây nhất định sẽ không cảm kích, bởi vì quyết định này của anh quả thực là đang phá hư kế hoạch của Mộc Lương Tây. 

Mộc Lương Tây chính là hy vọng bọn họ có thể thu mua Mộc thị, cho dù là lấy ác tính thu mua làm chủ, chờ bọn họ thu mua, mới phát hiện ra một chuyện, Mộc thị cơ hồ đã biến thành một cái vỏ rỗng. 

Những thứ hấp dẫn bọn họ thu mua, tất cả đều là giả, nói cách khác số tiền bọn họ thu mua lớn hơn nhiều so với Mộc thị, hơn nữa bởi vì bọn họ thu mua tạo thành nhân viên Mộc thị thất nghiệp trên diện rộng vân vân sự kiện ác liệt, sẽ toàn bộ khấu trừ trên đầu Thịnh Á cùng Dịch Trung. 

Mộc Lương Tây sáng sớm đã an bài, ngay cả nội bộ Mộc thị cũng không biết cô đã dần dần chuyển trọng tâm của Mộc thị ra nước ngoài, hiện tại Mộc thị chẳng qua là cái vỏ rỗng mà cô dụ dỗ người khác mắc câu nhìn qua vô cùng tươi đẹp mà thôi. 

Cũng không tính là vỏ rỗng hoàn toàn, Mộc Lương Tây có thể khống chế được chính mình, vẫn chưa hoàn toàn móc sạch Mộc thị, nếu không bọn họ không có khả năng trong thời gian dài như vậy hoàn toàn nhìn không ra. 

Trong ván này, ai mới là người chiến thắng chân chính? Anh chỉ biết, mình thua triệt để. 

Khi Lạc Minh Khải biết sự thật này, Lục Diên Chiêu cũng mơ hồ hiểu được, hắn đảm nhiệm ở Mộc thị kỳ thật chính là một tổng giám đốc hữu danh vô thực mà thôi. 

Tư liệu quan trọng của Mộc thị vẫn chưa đạt tới trong tay hắn, mà hiện tại, những tư liệu này đã đến bàn làm việc của hắn, hắn mới chân chính hiểu được, không phải những tư liệu này quá mức cơ mật, mà là có sơ hở, hơn nữa còn không phải liếc mắt một cái có thể nhìn ra sơ hở, là ở nhiều năm suốt tháng, làm hóa đơn nửa thật nửa giả, nếu như không nghiêm túc cân nhắc, đại bộ phận mọi người đều có thể bị lừa gạt. 

Về phần hiện tại những tư liệu này đã đến bàn làm việc của hắn, đó nhất định là Mộc Lương Tây bày mưu tính kế, hơn nữa không muốn tiếp tục lừa gạt nữa, chuẩn xác một chút mà nói, đó là không cần tiếp tục lừa gạt nữa. 

Bắt đầu từ khi Mộc Lương Tây gả cho Lạc Minh Khải, chính là sự khởi đầu của cục diện này, tất cả những gì cô làm đều không phải là nén giận, hoặc là muốn có được tư liệu cốt lõi của Thịnh Á. 

Lâu như vậy, việc duy nhất cô làm chỉ có hai việc, đó chính là kéo dài thời gian, hơn nữa còn âm thầm dời đi tài sản của Mộc thị, mà những chuyện khác đều là vì hai chuyện này mà chuẩn bị. 

Cô đã làm rất nhiều việc để mê hoặc người khác, ngay cả Lục Diên Chiêu cũng thật sự cho rằng cô đang ủy khuất cầu toàn bảo vệ Mộc thị, mà Lạc Minh Khải cũng hết lần này đến lần khác không đành lòng. 

Những thủ thuật che mắt này của cô chẳng qua là đang tranh thủ thời gian, chỉ cần Lạc Minh Khải động thủ một bước muộn, cô liền có thêm một chút thời gian làm việc cô muốn làm. 

Mà Lục Diên Chiêu sao, cũng là một quân cờ mê hoặc Lạc Minh Khải mà thôi. 

Lục Diên Chiêu nhịn không được nở nụ cười, lần đầu tiên trong đời, bị người khác đùa giỡn xoay quanh, hết lần này tới lần khác bị người ta đùa giỡn, còn tưởng rằng mình mới là người khống chế người kia, sự thật buồn cười cỡ nào. 

Đối với hắn mà nói, điều đáng thừa nhận nhất chỉ là một chuyện, đó chính là Mộc Lương Tây đích thực là tác phẩm kiệt xuất nhất mà hắn dạy ra. Cô có tất cả phẩm chất của một thương nhân thành đạt, đủ tàn nhẫn, đủ quyết đoán, cũng đủ tiêu sái...

Lục Diên Chiêu đi vào phòng làm việc của Mộc Lương Tây, cô đang ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt lại, người có thể vào phòng làm việc của cô như vậy mà không gõ cửa, cũng chỉ có một mình hắn. 

"Đều biết rồi?" Nếu tất cả mọi thứ đã được sắp xếp tốt, cũng nên để cho những người nên biết được biết. 

Trước khi vào cánh cửa này, Lục Diên Chiêu đích xác nổi trận lôi đình, thậm chí hắn lo lắng mình sẽ làm ra chuyện gì làm tổn thương cô, có lẽ là trực tiếp tát cô một cái, hoặc là trực tiếp một quyền đánh về phía cô. 

Sau khi tiến vào, cỗ phẫn nộ kia của hắn tựa hồ đã được giảm bớt rất nhiều. Đây là người hắn tự tay giáo dục ra, cô không chỉ có thể xuất sư, còn có thể đem sư phụ như hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay. 

Nghe nói có vài người, khi học thành, chỉ có đánh bại sư phụ của mình mới có thể xuất sư. Đại khái cô cũng vậy, chỉ là hắn phát giác quá muộn, khi hắn thành lập bằng hữu ở nước ngoài, biến thành bằng hữu của cô, thậm chí có liên hệ mật thiết với cô, hắn nên có phát hiện mới đúng.

Nhưng khi đó hắn chỉ cho rằng cô đang khẩn trương thiết lập mạng lưới quan hệ, vì thế mở một con mắt nhắm một con mắt. 

Bây giờ quay đầu lại nghĩ lại quá khứ, mỗi một bước cô đi, tất cả đều có lợi, cô có thể có thành công như ngày hôm nay, những mối quan hệ của cô đã được lợi dụng rất tốt, cô rất biết dùng tiền để kiềm chế người khác. 

"Ừm." Lục Diên Chiêu ngồi xuống, "Tâm tình bây giờ thế nào? " 

"Muốn nghe sự thật không?" Lương Tây mở mắt ra nhìn hắn, "Không có cảm giác gì, đại khái người như tôi quá nhàm chán, tâm tình quá bình tĩnh, không khổ sở gì, cũng không vui vẻ gì. " 

"Không nên chúc mừng một chút sao?" Lục Diên Chiêu quỷ dị nở nụ cười, "Mọi chuyện đều dựa theo em nghĩ mà phát triển. " 

"Nếu như sự tình đều dựa theo sự phát triển tôi nghĩ, như vậy mớ hỗn độn Mộc thị này, sẽ không làm cho tôi có chút tổn thương đầu óc." Lương Tây cười cười, cô vốn hy vọng có người có thể xử lý được cục diện rối rắm này, hơn nữa mớ hỗn độn này cũng không phải thật sự không có lợi nhuận. 

Cô còn chưa đủ tàn nhẫn, không nhịn được để ý đến những nhân viên kia. Phá sản trên danh nghĩa Mộc thị đều không liên quan đến cô, nhưng cô làm không được chuyện không để ý nhiều người coi Mộc thị là sinh mệnh như vậy... 

"Em cứ như vậy nhìn tôi sao? Cảm thấy Mộc thị dưới sự lãnh đạo của tôi, nhất định sẽ để Dịch Trung cùng Thịnh Á thu mua? "Ánh mắt Lục Diên Chiêu sắc bén, tựa hồ rất không hài lòng với lý do của cô. 

"Như vậy cũng rất tốt, nếu như Mộc thị thật sự ở trong tay anh hóa hiểm thành an, tôi tin tưởng dưới sự chỉnh đốn của anh, Mộc thị kinh doanh nhất định sẽ khôi phục bình thường." 

Cô vẫn chưa hoàn toàn móc sạch Mộc thị, còn để lại một số tiền và tài nguyên nhất định. Chỉ cần Lục Diên Chiêu có thể lợi dụng tốt, Mộc thị đồng dạng có thể sinh tồn, hơn nữa có thể sáng tạo ra lợi nhuận, đến lúc đó cô sẽ đem tất cả cổ phần của mình chuyển cho hắn, coi như là phí giáo dục nhiều năm như vậy. 

Lục Diên Chiêu hít sâu một hơi, cô vẫn định thoát thân ra. 

"Nếu Dịch Trung và Thịnh Á thu mua Mộc thị thì sao?" Lục Diên Chiêu lại mở miệng. Hắn thế nhưng có chút chờ mong, cô nhất định nghĩ kỹ đối sách, vô luận phát triển theo hướng kia, cô đều có thể ứng đối. 

Lương Tây suy nghĩ một chút, tựa hồ có chút tiếc nuối người khác không nhìn thấy một màn cô tỉ mỉ chuẩn bị, "Nếu là như vậy, sau khi bọn họ thu mua Mộc thị, nhất định sẽ rất thất vọng phát hiện Mộc thị căn bản không đáng để bọn họ trả tiền, hơn nữa bởi vì mấy vụ án nhỏ của Mộc thị, bọn họ còn phải bị cáo ra tòa, ăn mấy vụ kiện, còn liên lụy số tiền lớn mà công ty khác nợ. Đương nhiên, cùng lúc đó, mọi người sẽ mỗi ngày trên báo giải trí nhìn thấy tổng giám đốc của Thịnh Á cùng với tin đồn của Dịch Trung lão tổng. Đầu tiên là truyền thông vô tình chụp được hình ảnh Lạc Minh Khải và vợ nói chuyện cách cục dân chính không xa, từ đó dẫn đến tin đồn ly hôn, sau đó nhân viên của Thịnh Á sẽ bí mật tiết lộ, quan hệ giữa Lạc Minh Khải và trợ lý cũ của anh mập mờ, ngoại tình trong hôn nhân, văn phòng mập mờ, cuộc sống riêng tư hỗn loạn, danh dự của Thịnh Á sẽ xuống dốc không phanh..."

Cô bình tĩnh nói ra những lời này, giống như Lạc Minh Khải trong miệng cô là người không có quan hệ gì với cô. 

Ngay cả Lục Diên Chiêu cũng mở to hai mắt nhìn cô, cô thế nhưng lại thiết kế cạm bẫy chờ Lạc Minh Khải chui vào, khó trách hắn nói Lạc Minh Khải và Dịch Trung đình chỉ hợp tác sau đó cô không có biểu tình gì, thì ra là như thế. 

"Đích thật là cục diện phi thường tốt, nhưng bọn họ sẽ rất nhanh xoay người, nếu như xử lý nhanh chóng..." 

Lương Tây nở nụ cười, "Vốn lưu động của Thịnh Á và Dịch Trung sau khi toàn bộ đầu tư vào dự án của Dương thị, phần còn lại dùng để thu mua Mộc thị, anh cho rằng bọn họ còn có bao nhiêu tiền làm việc khác? Khoản vay của Thịnh Á và Dịch Trung tại ngân hàng đã đến hạn rồi, nên trả..." 

Mấy câu nói đơn giản của cô, lần thứ hai khiến Lục Diên Chiêu líu lưỡi, "Hạng mục của Dương thị kia, em động tay động chân? " 

"Không có, chỉ là khi Dịch Trung vốn cảm thấy hứng thú với một hạng mục khác, làm chút động tác, để cho bọn họ toàn lực ứng phó với dự án của Dương thị mà thôi." 

Lục Diên Chiêu không hỏi cô về những chuyện này nữa, hắn đã có thể đoán trước được, trong tính toán của cô, nhất định một vòng nhất định bị giữ lại trong một vòng, cho dù người khác không như ý của cô, cô cũng có thể lập tức nghĩ đến phương thức ứng phó khác. 

"Mộc Lương Tây, em thật sự đã từng yêu Lạc Minh Khải chưa? Có thực sự yêu cha của đứa trẻ trong bụng của em? "

Nếu thật sự từng yêu, làm sao có thể thiết kế với một người như thế, không cho bất kỳ đường lui nào. Ngay cả hôn nhân, đứa bé của cô, tất cả đều thuộc về tính toán của cô, gặp mặt Lạc Minh Khải, cũng là chuẩn bị cho tính toán sau này... Một người phụ nữ như vậy, thật kinh khủng. 

"Chuyện này có liên quan gì đến anh không?" Sau khi ngữ khí Lục Diên Chiêu bắt đầu lạnh, ngữ khí của cô cũng lạnh xuống. 

"Ý của tôi chỉ là..." 

"Hừ, " Lương Tây khinh thường nở nụ cười, "Chẳng lẽ tôi chỉ có thể chờ Lạc Minh Khải giơ cao tay đánh khẽ bỏ qua cho tôi, sau đó đi cầu khẩn tỷ lệ mềm lòng đáng thương kia? Tôi không có khả năng đặt hy vọng lên người khác, đối với anh là như thế, đối với Lạc Minh Khải cũng như vậy. Tôi cũng sẽ không đem toàn bộ cuộc sống của tôi dùng để cạnh tranh với người khác, chỉ vì cuối cùng phân thắng bại, tôi phải làm là nhất lao vĩnh dật(làm một lần, khoẻ cả đời), để cho thế giới này, không còn người có thể trở thành uy hiếp của người nhà tôi nữa... Nói thật đi, nếu như không phải cố kỵ 'Hoàng thành', kỳ thật sự tình thật đúng là không cần phiền toái như vậy..."

Lục Diên Chiêu đã không biết mình nên nói cái gì. 

"Bây giờ anh có cảm thấy tôi tàn nhẫn không? Nhưng Lục Diên Chiêu, sao anh không muốn nghĩ một chút, nếu tôi không làm như vậy, sự tình sẽ như thế nào. Có lẽ Mộc thị sẽ trực tiếp bị Lạc Minh Khải hủy diệt, sau đó cha tôi sẽ bởi vậy mà chịu không nổi, mẹ tôi tự nhiên cũng sẽ lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí nhà tôi còn phải gánh vác vô số nợ nần. Mà Lạc Minh Khải khi đó, sẽ sống rất tốt. Hoặc là nói chúng ta đổi một loại suy nghĩ khác, tôi đi một con đường khác, cùng Lạc Minh Khải quanh năm cạnh tranh, xin lỗi, tôi thật sự không có ý định dùng thanh xuân năm tháng của mình chỉ vì đấu với người khác, vô luận là thua hay là thắng. Anh cảm thấy tôi tàn nhẫn sao, nếu tôi thật sự tàn nhẫn,  đầu đề trang giải trí hiện tại đã là Lạc Minh Khải và Hạ Niệm Ý rồi..."

Cô vẫn muốn lựa chọn một con đường không ai có thể uy hiếp gia đình cô nữa, cho dù người khác cuối cùng buông tay, cô cũng thật sự sẽ không cảm kích cái gì. 

Những gì cô muốn vẫn rất đơn giản, chỉ là hy vọng cha mẹ khỏe mạnh và trường thọ, cô tìm một người đàn ông yêu mình, cô cũng yêu anh ta, đơn giản như vậy, nhưng người khác không cho cô cơ hội này, cô nên làm gì đây? 

Lục Diên Chiêu trầm mặc. 

Lương Tây cắn môi mình, "Có phải anh cảm thấy tôi rất đáng sợ hay không, cũng rất đáng ghét không? " 

Trong lòng Lục Diên Chiêu có rất nhiều loại cảm xúc, cảm xúc lớn nhỏ phảng phất như đang đánh nhau, mà hiện tại, rốt cục cũng có một loại cảm xúc thắng lợi mà đến, "Tôi chỉ nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng của em. " 

Khi đó Mộc Lương Tây, chỉ biết khóc, cái gì khác cũng không biết. 

Lương Tây nở nụ cười, hốc mắt lại hơi đỏ lên, cô ngẩng đầu lên, trong mắt không có nước mắt. 

"Tôi đang suy nghĩ..." Lục Diên Chiêu dừng lại nửa ngày, anh muốn nói, trừ bỏ sự phẫn nộ và kinh ngạc ngay từ đầu, cảm xúc nhiều nhất là hắn tuyệt đối không hy vọng cô biến thành bộ dạng như bây giờ.

Những chuyện này, đều không nên để cô gánh vác, "Chúng ta đều là những người biến em thành bộ dạng đao phủ này. " 

Hết lần này tới lần khác lấy cớ nói cho mình biết, là vì tốt cho cô. 

Lương Tây cúi đầu, "Cảm ơn anh. " 

Cảm ơn hắn đã dạy cô nhiều như vậy, cũng cảm ơn cô, vào lúc này, còn có thể nói với cô những lời như vậy, không có ác ngôn tương hướng, so với tưởng tượng của cô tốt hơn nhiều lắm. 

"Hai chúng ta có cần nói chuyện như vậy không?" Không thể phủ nhận, Lục Diên Chiêu vẫn rất buồn, hắn vẫn cho rằng mình là người hiểu rõ cô nhất trên thế giới, biết mặt chân thật nhất của cô, thì ra ngay cả hắn cũng không biết, nhưng đổi lại là một loại suy nghĩ khác, có lẽ hắn hiểu cô nhiều nhất, như vậy tựa hồ có thể thỏa mãn thiếu sót sâu trong nội tâm, "Đứa nhỏ kia đâu, chuẩn bị sinh ra sao? Em không định nói với anh ta sao? " 

"Sinh ra." Cô chạm vào bụng mình, "Con trai của tôi, có liên quan gì đến những người khác?" 

Khoảnh khắc Lạc Minh Khải bảo cô đi phá bỏ đứa bé, đã không còn tư cách làm cha của đứa bé này nữa, đứa bé này chính là thuộc về một mình cô. 

Đứa nhỏ họ Mộc, vĩnh viễn họ Mộc, cô sẽ không nói cho đứa bé biết, cha nó từng rất không hy vọng nó sinh ra, cô cũng sẽ không nói cho đứa bé biết, giữa cha mẹ nó có nhiều ân ân oán oán như vậy. 

Cô hy vọng con của mình, có thể trưởng thành tự do tự tại, dựa theo phương thức nó muốn mà sống. 

Lục Diên Chiêu nhìn người phụ nữ cách đó không xa trước mặt mình, giữa bọn họ chỉ cách một bàn làm việc, khoảng cách không xa, nhưng dường như hắn đã biết, hắn không thể tới gần cô nữa, không còn cách nào khác. 

Hắn từng lấy tư thái cao cao tại thượng, muốn bảo vệ cô, khi đó cô không cần, hắn ở trong nội tâm nhận định cô không thể lý giải, hơn nữa còn không biết tốt xấu, hiện tại thì sao, hắn biết, là suy nghĩ của hắn ấu trĩ, đồng thời, không xứng với cô.

Cô có một gương mặt thanh xuân trẻ đẹp, có trí tuệ người khác khó có thể đạt tới, cô có thể có được loại cuộc sống cô muốn, người khác có thể cho cô quá ít, chỉ có thể làm quân cờ thêu hoa trên gấm mà thôi, vĩnh viễn không thể trở thành mục tiêu tiến lên của cô. 

Hóa ra, cô luôn ở xa hắn như vậy. 

Đừng xem thường phụ nữ, khi đàn ông gặp một người phụ nữ như vậy, mới biết câu nói này chính xác như thế nào. 

Lại một lần nữa cô cùng Lạc Minh Khải mặt đối mặt nói chuyện là ở trong một công viên có chút cũ kỹ, lá rụng khắp nơi, gió thu tiêu sái. 

Anh nhìn bụng cô nhô lên rõ ràng, nhưng không hỏi một câu về đứa bé. Mà cô chủ động gọi điện thoại cho anh, cũng không phải vì chuyện ly hôn, cô nói cô không sốt ruột, cũng sẽ không sốt ruột. 

Hai người đứng đối diện nhau, lại trầm mặc chiếm đa số, phảng phất muốn đem bộ dáng của nhau hoàn toàn nhớ kỹ. 

"Không hỏi tôi tìm anh làm cái gì?"

''Em sẽ luôn luôn nói. " 

Lương Tây nở nụ cười, bọn họ gặp mặt như vậy, cũng không phải vì chính bọn họ. 

"Muốn anh giúp một chút." 

"Được." 

Nụ cười của cô lập tức trở nên nghiền ngẫm, lại nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt lộ ra hào quang thuần khiết, giống như một tia nắng ấm áp trong ngày đông này, "Ngay cả chuyện gì cũng không hỏi liền lập tức đáp ứng, cũng không sợ chính mình khó xử hoặc là không làm được sao? " 

Đối với lời nói của cô, anh chỉ mím chặt môi. 

"Về chuyện đại ca đại tẩu của anh." Lương Tây thu liễm cười, trở nên nghiêm trang, "Đáp án như vậy vẫn là được? " 

Quả nhiên, sắc mặt Lạc Minh Khải trở nên khó coi, anh nhìn chằm chằm cô, nhưng không hỏi cô vì sao, "Phải làm như thế nào? " 

"Chỉ cần số điện thoại di động của anh không đổi, bạn tôi sẽ chủ động tìm anh, về phần làm như thế nào, các người tự thương lượng là được rồi." 

Chuyện này vốn là Trình Vũ Phỉ hy vọng thông qua cô tìm được Lạc Minh Khải, về phần Lạc Minh Khải đáp ứng hay không, cô cũng không dám cam đoan cái gì. Trình Vũ Phỉ cứu cô, chỉ dựa vào điểm này, cô nhất định sẽ giúp cô ấy. 

Lạc Minh Khải gật đầu. 

"Anh có thể cự tuyệt." Cô có chút bất mãn với thái độ của anh. 

"Tại sao phải cự tuyệt?" Anh hỏi ngược lại cô. 

"Tôi sẽ không cảm kích anh, cũng sẽ không cho anh bất kỳ chỗ tốt tương ứng nào." 

"Tôi cũng không muốn em cảm kích." 

Lương Tây cắn răng nhìn anh một hồi lâu, "Lời tôi muốn nói đã nói rồi, tạm biệt. "Cô đi một hồi lâu, quay đầu lại, phát hiện anh vẫn đứng tại chỗ, tất cả mọi người đều hoài nghi tình cảm của cô, cô cũng coi anh là một trong tất cả mọi người, nhưng anh đứng tại chỗ chỉ nhìn cô, " Người đó đã cứu tôi. "

Tính toán nói cho anh biết lý do tại sao cô làm điều đó. 

Tạm biệt.

Tương ngộ, thực sự có thể gặp lại nhau sao? 

Mộc thị kinh doanh bình thường, khúc mắc giữa Dịch Trung và Thịnh Á cũng lần lượt kết thúc, hết thảy lại khôi phục trở lại quỹ đạo. 

"Phải rời đi sao?" Lạc Minh Khải ở trong điện thoại, hỏi cô như thế. 

Đại khái tất cả những gì nên biết đều đã biết, về phần những chi tiết không biết, coi như cũng không biết đi, không cần hiểu rõ. 

"Đúng vậy." Lương Tây thuận miệng trả lời. 

Người ở hai đầu điện thoại di động vẫn trầm mặc. 

Lạc Minh Khải cầm điện thoại di động, đứng ở tầng hai, nhìn bóng người đứng sừng sững trên đại sảnh phía dưới. Nên nói cái gì, tựa hồ cái gì cũng không cần nói, anh không thể vãn hồi được cô, cô rõ ràng, chính anh cũng rõ ràng. 

Vậy, cô có từng yêu anh không?

Đã từng yêu, chính miệng cô nói, nói cho anh biết cô từng viết nhiều thư tình như vậy, dùng tâm tư thuộc về thiếu nữ của cô, mỗi một bức thư đều đại biểu cho tình ý của cô, sau đó thì sao, lúc đó anh có bạn gái, anh thậm chí không nhìn thấy một bức thư đến từ cô viết. Nếu anh nhận được nó, có lẽ vì sợ sẽ làm cho bạn gái tức giận, anh sẽ ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái liền trực tiếp vứt đi. 

Bỏ lỡ, là thực sự bỏ lỡ, không bao giờ vãn hồi được. 

Anh không biết chính là, cô từng yêu anh như vậy, cho dù là trong cuộc hôn nhân này, ngoại trừ tính toán cần thiết của cô, tất cả những thứ khác, tất cả đều là thật lòng, tâm tình cô thật sự chờ đợi chồng mình trở về, cũng thật lòng học cách nấu cơm chỉ để làm anh vui vẻ, cô vui mừng mỗi một lần bởi vì nhìn chăm chú của anh, cũng khát vọng anh sẽ yêu mình.

Đó là giấc mơ của cô, một giấc mơ sâu thẳm bên trong, người cô yêu, cũng yêu cô. Chỉ là cô không thể quên, năm đó kết thúc giấc mơ kia là một cơn ác mộng, vì thế mộng làm là tốt rồi, không thể coi là thật. 

"Em có yêu tôi không?" Anh vẫn hỏi, anh nghĩ mình sẽ không hỏi, bởi vì sợ cô phủ nhận. 

"Anh nghĩ sao?" Nói xong, cô đã cúp điện thoại. 

Lạc Minh Khải nở nụ cười, nhớ tới lúc anh ở trước biệt thự, nhìn thấy cô đi trên con đường đá, hết lần này đến lần khác nhìn qua bằng ánh mắt chờ mong, chỉ có lúc đó, anh mới thật sự tin tưởng, cô quan tâm đến mình, cô đã từng yêu mình. 

Anh thật không ngờ, lúc ấy lòng chua xót, một màn kia lại đi theo anh cả đời. 

Lương Tây tắt điện thoại di động, sau đó đi đến lối đi kiểm tra an ninh. Bây giờ rất tốt, cô đã làm được, cha mẹ cô có thể đi du lịch khắp thế giới, không cần phải lo lắng về cô, và bản thân cô, cũng không phải lo lắng về sự trả thù của người khác, rất tốt, cô sẽ có cuộc sống mà cô khao khát cả đời. 

Cô không quay đầu lại và cũng sẽ không quay đầu lại. 

Khi cô biết rằng anh ta có bạn gái, cô đã không khóc, và khi cô nghĩ rằng họ không thể làm gì, cô cũng không khóc, nhưng khi cô quyết định rằng cô không còn yêu người đàn ông này nữa, cô lại khóc. 

Nước mắt của cô, từ từ chảy xuống. 

Những gì cô vừa muốn nói là: Tôi không còn yêu anh nữa. 

(Toàn văn hoàn) 

Tác giả có một lời để nói: Truyện này cuối cùng đã kết thúc, kết thúc là tôi đã nghĩ ra khi tôi viết truyện này, tên của Lạc Minh Khải là trong cột vai phụ, ngay từ đầu đã không muốn họ ở bên nhau. Có lẽ văn bản có rất nhiều vấn đề, những gì ở trên thương trường cũng viết không tốt, nhưng tôi đã viết câu chuyện này theo giả định của riêng tôi, bản thân tôi khá hài lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro