Chương 100: Ôm hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jang Jang

Khi Dung Khanh làm xong mũ đông thì trời cũng đã dần tối.

Nàng xuyên qua cửa sổ có thể nhìn đến nam nhân ngồi trên nóc nhà, cả người ướt dầm dề, vẫn không nhúc nhích hướng trong phòng nhìn nàng.

Nàng nhìn nam nhân một cái, trái tim suy nghĩ nặng nề, cuối cùng vẫn là nhẫn tâm đem cửa sổ đóng lại.

Qua ba mươi phút, trời đã hoàn toàn tối đen.

Nàng nhịn không được đem cửa sổ mở ra, lộ ra một cái khe hở, trộm hướng trên nóc nhà nhìn lại, lúc này đã không nhìn thấy thân ảnh nam nhân.

Hắn hẳn là đã trở về, vậy cũng tốt.

Lại qua chút thời gian, rơi vào giữa đông, thời tiết càng lạnh đến lợi hại.

Ngoài phòng gió lạnh lạnh thấu xương khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Dung Khanh trong phòng đốt địa long, ấm áp, nàng ngồi ở trước bếp lò làm áo bông cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo ghé vào bên cửa sổ, nhìn ngoài phòng bông tuyết bay lả tả, còn có nam nhân trên nóc nhà, không khỏi có chút đau lòng.

Nó quay đầu lại, nói với Dung Khanh: "Mẫu thân, tuyết rơi."

Đây là trận tuyết đầu mùa năm nay, tới không hề dự kiến.

"Nga." Cây kim trên tay Dung Khanh hơi dừng lại, nàng tự nhiên biết ý tứ của Tiểu Bảo, bất quá, nàng không để ý tới.

Nàng tiếp tục cúi đầu may xiêm y.

Nam nhân này đợi lát nữa liền sẽ đi thôi, băng tuyết này không giống với nước mưa, long hẳn là không thích.

Ngoài cửa sổ tuyết càng rơi xuống càng lớn, Dung Khanh để Tiểu Bảo đem cửa sổ đóng lại, để tránh gió tuyết bay vào, đông lạnh nó.

Tiểu Bảo nhìn cha ở trên nóc nhà, có chút không đành lòng.

Đóng cửa sổ, cha liền nhìn không tới mẫu thân.

Nó đem cửa sổ khép hờ, trộm để lại khe hở bằng ba ngón tay.

Cha mỗi ngày tới xem mẫu thân, nó cũng có thể mỗi ngày nhìn đến cha.

Có khi, cha còn sẽ cách không trung cùng làm điệu bộ giống nó, bồi nó chơi đùa.

Nó cảm thấy cha cũng không phải rất xấu, nhưng mẫu thân một lần cũng chưa để ý qua cha.

Qua ba cái canh giờ, Tiểu Bảo nhịn không được đem cửa sổ mở ra, hướng trên nóc nhà nhìn lại.

Nó quay đầu lại gọi Dung Khanh: "Mẫu thân, cha biến thành người tuyết, con đều nhìn không tới đôi mắt cha."

Dung Khanh tay khâu áo dừng lại, hơi có chút kinh ngạc, nam nhân kia không đi sao?

Kỳ thật nội thương Chúc Vưu vẫn luôn không tốt, kinh mạch đứt đoạn, lại không quý trọng tiên đan thần dược, tự nhiên tốt không được nhanh như vậy.

Chân tiên người đưa tới viên đan hoàn kia chỉ có thể mang đến một chút hiệu quả phụ trợ, tạm thời giữ được tánh mạng của hắn thôi.

Kế tiếp chữa trị, muốn dựa vào năng lực tự thân Chúc Vưu chữa khỏi, tự nhiên cần vài tháng mới có thể tốt.

Lần trước khi hắn gặp mưa, đã bắt đầu mùa đông, nước mưa trời đông giá rét, lạnh băng thật sự.

Sau khi Chúc Vưu gặp mưa, ngày hôm sau lại bay lên nóc nhà, trong phòng Dung Khanh loáng thoáng có nghe được chút tiếng ho khan.

Hiện giờ, lại nghe được nam nhân chịu đông lạnh, Dung Khanh không khỏi có chút khẩn trương.

Nàng buông kim chỉ, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Lọt vào trong tầm mắt đều là tuyết trắng xóa một mảnh, trên nóc nhà, đình viện, trên nhánh cây, toàn tuyết đọng bao trùm thật dày.

Cái nam nhân kia ngồi ở trên nóc nhà, toàn thân bị tuyết đọng bao trùm, đã nhìn không ra bộ dáng vốn dĩ của hắn.

Hắn bị tuyết đọng nhuộm thành đầu bạc, ban đầu trên thân đơn bạc bạch sam, hiện giờ đã cùng màu trắng tuyết đọng hòa hợp một thể.

Nam nhân kia vẫn không nhúc nhích, hai tròng mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, nhìn không hề có chút sinh khí.

Dung Khanh trong lòng căng thẳng, nàng xoay người từ trong ngăn tủ lôi ra kiện áo khoác rắn chắc màu trắng, tùy tay cầm cái dù liền ra cửa.

Nàng cầm ô, vội vàng bước qua đình viện đọng tuyết, lại ngự thuật bay lên nóc nhà, đến chỗ Chúc Vưu.

Dung Khanh nhìn nam nhân sắc mặt tái nhợt, trong lòng quýnh lên, vội dùng tay nhỏ giúp hắn đem tuyết đọng trên người vỗ rớt.

Hắn xiêm y đơn bạc, ngày mùa hè mặc cũng là một thân quần áo này, căn bản không chịu nổi hàn khí.

Dung Khanh đem áo khoác khoác ở trên người hắn, cột chắc dây áo cho hắn.

Nàng phát hiện trên gương mặt nam nhân cũng có rất nhiều tuyết đọng, liền dùng ngón tay nhẹ nhàng phủi đi bông tuyết trên lông mi, chóp mũi của hắn.

Ngón tay ngọc xanh nhạt mới vừa xoa môi mỏng nam nhân, cặp mắt phượng hẹp dài đột nhiên mở ra.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đen thanh triệt ánh lên thân ảnh của nhau.

Hai người dán thật sự gần, thở ra hơi thở phất ở trên má đối phương.

Bông tuyết tung bay, tình tố ái muội quanh quẩn ở xung quanh hai người.

Gương mặt Chúc Vưu tuấn mỹ vô cùng, từng khiến Dung Khanh tim đập thình thịch, như nai con chạy loạn.

Nàng ánh mắt đầu tiên là bị gương mặt này của hắn hấp dẫn.

Hiện giờ, nam nhân thâm tình nhìn nàng như vậy, gương mặt này như cũ tuấn mỹ như vậy, sắc mặt tái nhợt cũng vô pháp che dấu dung mạo tuyệt thế của hắn.

Chúc Vưu nắm lấy ngón tay Dung Khanh hôn hôn, nàng bị mê hoặc đến đầu choáng váng, trái tim đập bịch bịch, nhất thời đã quên đem ngón tay rút về.

Chúc Vưu tiếp nhận cán dù trong tay nàng, nghiêng hướng phía sau nàng, dùng mặt dù che đậy nửa người trên của hai người, không cho Tiểu Bảo nhìn thấy.

Hắn ôm vòng eo mảnh khảnh nàng, đem nàng tiến vào trong lòng ngực, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn ở môi đỏ của nàng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Thả sao nhỏ ủng hộ mình nha các bạn!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro