Chương 77: Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Jang Jang

Nhân gian.

Cửu Tiên Quan.

Chúc Vưu nghỉ chân xem trước, có chút không dám đi vào, hắn sợ nhìn đến cảnh tượng trong mộng kia.

Hắn ở đại môn bên trái, đứng một hồi lâu, lúc đang muốn hướng phía trong đi vào, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi nhẹ.

"Phu quân... Là chàng sao?"

Tiếng nói quen thuộc của nữ nhân ở sau người vang lên, Chúc Vưu ngẩn ra, hắn chậm rãi xoay người, nhìn nơi truyền ra âm thanh.

Chỉ thấy, đứng phía trước là nữ nhân tư dung nghiên lệ, trong tay nàng ôm theo cái rổ quả, như cũ một thân váy trắng, duyên dáng yêu kiều, dáng người yểu điệu, cùng bốn năm trước cũng không có biến hóa lớn gì.

Chỉ là, trước đó búi tóc kiểu thiếu nữ, hiện giờ trên đầu búi tóc chính là của phụ nhân đã xuất giá.

Hai người chỉ cách xa 10 mét, đều lặng im nhìn nhau, đôi mắt tựa hồ đều có chút thủy quang lấp lánh.

Chúc Vưu ngơ ngẩn nhìn nàng, ngực ức chế không được kinh hoàng.

Bốn năm, trải qua hơn một ngàn ngày đêm, hắn rốt cuộc gặp được nàng sống sờ sờ.

Mà không phải ở trong mộng vội vàng gặp gỡ, sau khi tỉnh lại, cái tung tích gì đều tìm không được.

Nhưng, trước mắt nhìn nàng một thân trang điểm này, làm như đã gả chồng, hắn nhất thời không dám phát ra tiếng trả lời nàng.

Chẳng lẽ, đúng như trong mộng, nàng đã gả làm thê tử của người khác sao?

Sau một lúc lâu trầm mặc, hắn khẽ mở môi mỏng, thử tính gọi một câu: "Khanh Khanh, muội..."

"Phanh" một tiếng, rổ quả trong tay Dung Khanh theo tiếng mà rơi, quăng ngã trên mặt đất, quả lê vàng ruộm lăn đầy đất.

Nàng không quản quả lê kia lăn xuống, nhanh chân liền chạy tới phía trước, thẳng tắp chạy về phía trong lồng ngực nam nhân.

"Ô... Phu quân, chàng rốt cuộc đã trở lại." Dung Khanh nhào vào trong lồng ngực Chúc Vưu, đem hắn ôm thật chặt, mắt hạnh ửng đỏ, có nước mắt tràn ra, thấm ướt xiêm y trước ngực nam nhân.

Chúc Vưu chỉ sửng sốt một hồi, liền vươn hai tay ôm lấy nàng, cũng là đem nàng ôm thật chặt.

Hắn cọ đỉnh đầu đen nhánh của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Khanh Khanh, nhiều năm như vậy, muội vẫn luôn đợi huynh sao?"

Dung Khanh gật đầu, nức nở nói: "Ân, mỗi ngày đều đợi."

Chúc Vưu khóe môi khẽ nhếch, ngực bị cảm giác vui sướng lấp đầy, nữ nhân này quả nhiên vẫn là yêu hắn.

Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nữ nhân khóc như hoa lê đái vũ, cúi người nhẹ nhàng hôn tới nước mắt trong mắt nàng tràn ra, đau lòng nói: "Khanh Khanh, Khanh Khanh ngốc của huynh, phu quân về sau không đi rồi."

Đang lúc hai người gắt gao ôm nhau, một thanh âm non nớt kinh động hai người.

"Mẫu thân, người nọ là ai? Người như thế nào lâu như vậy chưa trở lại? Con cùng đại cha chờ người thật lâu rồi."

Nghe được tiếng vang, Dung Khanh dùng mu bàn tay xoa xoa nước mắt, vội vàng rời khỏi từ trong lồng ngực Chúc Vưu.

Hai người nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong lồng ngực Lăng Phỉ ôm một nam oa phấn điêu ngọc trác, đứng trước thềm đá phía trên cửa chính Cửu Tiên Quan.

Khi Lăng Phỉ nhìn thấy Chúc Vưu, trong nháy mắt kinh hãi, sắc mặt thực không tốt.

Bốn năm trước, hắn hảo tâm thu lưu một thợ săn, ai ngờ dẫn sói vào nhà.

Thợ săn kia đầy bụng tâm địa gian giảo, lừa tiểu sư muội hắn yêu thương, lưu lại cái hài tử, liền không thấy bóng dáng.

Hiện giờ, lại vẫn có mặt mũi trở về!

Khi Chúc Vưu nhìn thấy Lăng Phỉ cùng hài tử kia, thân mình cứng đờ, cả người như sét đánh giữa trời quang, ngơ ngẩn sững sờ ở tại chỗ.

Hài tử...

Cha...

Quả nhiên, nữ nhân này sau lưng hắn sinh hài tử, hài tử kia còn gọi sư huynh nàng là cha.

Cho nên, mọi việc trong mộng đều là thật chăng?

Chúc Vưu lạnh cả người, hắn chỉ vào nam oa phấn điêu ngọc trác kia, run rẩy hỏi: "Kia hài tử... Là..."

Theo câu hỏi nam nhân đặt ra, trong đầu Dung Khanh hiện lên một màn hoang đường khuất nhục mấy năm trước ở trong sơn động.

Nàng cả người trần trụi, bị yêu long đè ở dưới thân tùy ý lăng nhục thao làm.

Khuôn mặt nhỏ Dung Khanh bỗng chốc có chút trắng bệch, nàng cắn cắn môi dưới, cưỡng chế không khoẻ trong lòng, đi lên thềm đá, đem hài tử ôm lấy.

Nàng chỉ vào hài tử trong lồng ngực, đối Chúc Vưu nói: "Phu quân, đây là Tiểu Bảo, huynh đi rồi, muội liền sinh hạ hài tử."

Dung Khanh chỉ nói là chính mình sinh hạ hài tử, lại không nói là hài tử của hai người.

Bởi vì nàng nói không nên lời, nàng không nghĩ lừa gạt trượng phu chính mình.

Đứa nhỏ này khi mới vừa sinh hạ, là một cái trứng, đem nàng làm hoảng sợ.

Sau đó không lâu, hắn phá vỏ mà ra, lại là một tiểu Thanh Long có bốn cái móng vuốt.

May mà, nguyên hình hắn chỉ duy trì một lát, liền hóa thành một đứa nhỏ mới sinh.

Bất quá vẫn làm nàng kinh hách rất lâu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Ngày anh bị vả mặt không còn xa! =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro