Phần 1: Gặp gỡ và yêu nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạng xã hội ( Ngày thứ nhất )

Cú đêm: Chào em

Tiểu thư: Chào

Cú đêm: Cho anh làm quen được không?

Tiểu thư: Vâng

Cú đêm: Em bao nhiêu tuổi rồi?

Tiểu thư: 22 ạ

Cú đêm: Anh 26, vậy là lớn hơn em rồi.

Tiểu thư: (icon cười)

Cú đêm: Có thể xưng anh với em được phải không?

Tiểu thư: Tất nhiên rồi, anh lớn hơn mà.

Cú đêm: Em vẫn còn đang đi học?

Tiểu thư: Vâng năm nay nữa là tốt nghiệp.

Cú đêm: Chắc vất vả lắm.

Tiểu thư: (icon cười) Còn anh chắc tốt nghiệp được vài năm rồi. Đang đi làm hở?

Cú đêm: Đúng là anh đã đi làm, nhưng mà anh tốt nghiệp cũng gần mười năm rồi.

Tiểu thư: Gần mười năm???

Cú đêm: Tốt nghiệp xong 12 là anh đi làm rồi.

Tiểu thư: (icon cười )

Cú đêm: Có vẻ như em mới tham gia mạng xã hội này nhỉ? Nhìn thấy nick em hơi lạ.

Tiểu thư: Vâng. Em vừa đăng ký ạ.

Cú đêm: Em tham gia là để tìm bạn trai hay sao đây?

Tiểu thư: Không có. Chỉ muốn tìm người trò chuyện. Em đang trong kỳ thi. Nhỏ bạn bảo chơi chút cho xã stress.

Cú đêm: Vậy em đã nói chuyện với bao nhiêu người rồi?

Tiểu thư: Anh là người đầu tiên.

Cú đêm: Wow, thật vinh hạnh.

Tiểu thư: Thôi em phải xem bài tiếp đây. Hẹn anh dịp khác trò chuyện tiếp vậy. (icon tạm biệt)

Cú đêm: Tạm biệt em. Chúc em có kỳ thi tốt.

Tiểu thư: Cảm ơn anh. Bye

-----

Mạng xã hội (Ngày thứ hai)

Cú đêm: Chào em, hôm nay sao em online trể vậy?

Tiểu thư: Hôm nay em có ca làm thêm.(icon mệt mỏi)

Cú đêm: Năm cuối còn đi làm. Có vất vả lắm không?

Tiểu thư: Biết sao được. Sinh viên nghèo mà anh.

Cú đêm: Em thi tốt chứ?

Tiểu thư: Cũng tạm ổn. Chắc qua được môn. (icon cười)

Cú đêm: Chăm chỉ vào chứ. Năm cuối rồi.

Tiểu thư: Vâng, em vẫn đang cố gắng.

Cú đêm: Phải rồi, qua nay nói chuyện với em, mà vẫn chưa biết tên. Anh tên Minh Phúc, còn em?

Tiểu thư: Em tên Ngọc Khanh.

Cú đêm:(Trái tim)

Tiểu thư: Em có thể hỏi anh làm nghề gì được không?

Cú đêm: Được. Anh làm quản lý ở bar.

Tiểu thư: (...)

Cú đêm: Sao vậy, cảm thấy công việc của anh không đàng hoàng?

Tiểu thư: Không phải. Đâu phải ai làm ở đấy đều không tốt.

Cú đêm: (icon cười)

Tiểu thư: Anh làm ở đó lâu chưa?

Cú đêm: Cũng hơn 5 năm rồi em.

Tiểu thư: wow, em thì chưa từng vào bar lần nào. Em nghe nói trong đấy vui lắm.

Cú đêm: Nếu em vào cho biết thì được. Còn không thì đừng vào. Nó không phù hợp với em đâu.

Tiểu thư: Sao vậy?

Cú đêm: Em nên lo học sẽ tốt hơn.

Tiểu thư: (icon cười) Em cũng chỉ hỏi vậy thôi à. Chứ em làm gì có khả năng vào đó.

Cú đêm: Đi làm về muộn rồi thì nghỉ sớm đi em.

Tiểu thư: Em biết rồi. Nhưng sau anh vẫn chưa ngủ.

Cú đêm: Anh là cú đêm mà.(icon cười) Thật ra là do công việc của anh làm đêm.

Tiểu thư: Vậy thôi em ngủ trước đây.(bye)

Cú đêm: Em ngủ ngon.

----

Hai con người kia là người của hai thế giới. Vô tình gặp nhau qua mạng xã hội.

Cậu - Minh Phúc - là người ra đời từ sớm. Với công việc hiện tại của cậu ngày ngủ đêm thức. Mỗi lần về nhà là trong trạng thái say mèm. Là cô nhi, từ nhỏ được người hàng xóm nuôi lớn. Năm anh học mười hai, mẹ nuôi của anh bệnh nặng qua đời. Một mình anh tự chống chọi với cuộc sống. Anh làm đủ mọi người để nuôi bản thân. Xã hội giúp anh trưởng thành, biến anh thành người không quan tâm xung quanh, chỉ làm những thứ anh thích. Tình yêu sao? Lúc nhỏ gia đình anh nghèo như thế, làm gì có cô gái nào yêu anh. Bây giờ thì với môi trường này, tìm đâu ra tình yêu chân thật. Bạn gái thì anh có hàng tá. Mỗi ngày đổi một cô thì làm gì có tình yêu thật sự. Nhưng với đặc điểm đó, thì anh lại giống cô.

Cô - Ngọc Khanh- Cô sinh viên chăm chỉ, chuẩn con ngoan. Cuộc sống hàng ngày của cô là đến trường. Gia cảnh không mấy khó khăn. Ba mẹ cô kinh doanh nhỏ. Đủ để cuộc sống ấm no. Họ không cần cô làm điều gì, chỉ hy vọng cô cố gắng học tập nên người. Tìm được công việc ổn định, lo được cho bản thân. Cô không phải tuýp người xinh đẹp. Suốt thời gian đi học cũng chưa từng qua lại với chàng trai nào. Nên đối với cô, tình yêu đích thực là như thế nào, cô cũng hoàn toàn không biết.

Và rồi định mệnh lại cho họ được gặp nhau. Như hai mảnh khuyết của cuộc đời ghép lại với nhau. Khi cô, ngoài gia đình và đứa bạn chơi thân ra, chưa từng có người nào một lần quan tâm cô. Đột nhiên thoáng qua, anh làm cho cô có chút rung động. Còn đối với anh, anh luôn ngưỡng mộ những cô cậu sinh viên có thể tiếp tục con đường học tập. Và môi trường làm việc của anh, không tìm được cô gái ngây thơ như cô. Làm cho anh có phần giao động.

----

Mạng xã hội ( Ngày thứ ba)

Cú đêm: Em đã thi xong hết chưa?

Tiểu thư: Vẫn chưa. Còn vài môn.

Cú đêm: Cố lên nha em.

Tiểu thư: ( Trái tim)

Cú đêm: Anh rất ngưỡng mộ em. Có thể tiếp tục đi học.

Tiểu thư: Nếu như anh muốn thì bây giờ vẫn có thể học mà

Cú đêm: Anh già rồi em ơi. Với lại bây giờ anh cũng lười.

Tiểu thư: (icon cười) Anh đang không làm việc sao?

Cú đêm: Hôm nay anh được off

Tiểu thư: Wow, sướng vậy, hôm nay em vẫn phải đi làm.

Cú đêm: Đang thi mà còn phải đi làm sao?

Tiểu thư: Mục đích là để thêm kinh nghiệm thôi.

Cú đêm: (icon cười ) Mà em này, anh nói chuyện với em thế này bạn trai em có trách không?

Tiểu thư: Anh đùa. Em làm gì có bạn trai.

Cú đêm: Em vẫn độc thân à?

Tiểu thư: Em là ế thì có. CÒn bạn gái anh? Chị sẽ không giận chứ?

Cú đêm: Anh cũng như em. Độc thân vui tính.

Tiểu thư: Haha. Vậy là thành viên hội F.A gặp nhau.

Cú đêm: (icon cười)

Tiểu thư: Mà anh chắc không tham gia hội lâu như em đâu.

Cú đêm: Bao lâu mà lâu

Tiểu thư: 22 năm

Cú đêm: Em chưa từng yêu ai sao?

Tiểu thư: Lúc đi học có thích một người, nhưng do em xấu quá nên người ta không đồng ý.

Cú đêm: Do em tự ti rồi

Tiểu thư: Là thật đó. Mà em nói trước nhé. Em không phải gái đẹp đâu?

Cú đêm: HaHa, anh mà tìm gái đẹp, đâu cần ở đây. HAy là anh gọi video cho em nhé,

Tiểu thư: Không, em xấu lắm

Cú đêm: Anh không phải tìm người đẹp. Nếu như vậy, ở chỗ anh làm nhiều không đếm nổi.

Tiểu thư: Em không tự tin

Cú đêm: Anh gọi đấy, em nhất định phải nghe máy.

Tiếng chuông vang lên, gương mặt Minh Phúc xuất hiện, tuy anh không phải " soái ca" nhưng gương mặt vẫn rất thanh tú. Ngọc Khanh chần chừ hồi lâu, nghe mấy. Nhìn thấy Ngọc Khanh, anh cười tươi:

- Ngọc Khanh.

Cô che mặt trả lời:

- Thế nào, làm anh thất vọng rồi phải không?

- Ừ, hơi thất vọng tí.

- Thôi em tắt máy đây.

- Đừng đừng, anh chỉ đùa với em thôi - Minh Phúc khẩn trương.

- "..." - Cô im lặng nhìn anh.

- Anh không quan tâm những chuyện đó. Con gái đẹp anh thấy nhiều rồi. Kiểu nào cũng có. Nhưng đâu biết được, sau bao nhiêu lớp phấn, thì ai còn giữ được nét đẹp.

- Anh là đang an ủi em.

- Không có, anh nói sự thật thôi.

- Nhưng ít ra những cô gái kia vẫn đẹp hơn em.

- Anh có nói là em không đẹp đâu. Mỗi người có nét đẹp khác nhau.

- Nói mau, bao nhiêu cô gái chết vì cái miệng của anh rồi. - gương mặt nghi ngờ

- Đếm không hết đâu em. - anh tỏ ra tự hào

Ngọc Khanh không nói chỉ lắc đầu.

- Thôi em ngủ sớm đi, mai còn đi học. - Anh lại quan tâm cô.

- Ồ, em biết rồi, em ngủ đây.

- Mai anh lại gọi cho em được không?

- Tất nhiên là được rồi.

Kết thúc cuộc trò chuyện. Ngọc Khanh vốn nghĩ sau khi cùng anh videocall anh sẽ không muốn liên lạc với cô nữa. Nhưng thật không ngờ, anh lại hẹn với cô ngày mai. Anh lại làm cô rung động.

-----

Vài ngày sau, họ vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau. Không biết vì sao Ngọc Khanh lại tập cho mình một thói quen mới. Thức khuya hơn, chờ đợi một ai đó xuất hiện, dù chỉ nói vài ba câu, cô mới yên lòng đi ngủ. Ai đó cũng vậy. Minh Phúc gần đây ít đứng ra tiếp khách. ít uống rượu bia hơn. Mỗi tối lại gọi cho cô gái nào đó, nói dăm ba câu rồi tắt máy, cười tủm tỉm một mình.

Hôm nay, tại bar có một party lớn của khách quen. Minh Phúc không thể không có mặt. Anh tiếp khách đến gần 3 giờ sáng. Theo thói quen, anh mở điện thoại muốn gọi cho Ngọc Khanh, nhưng lại thấy đã quá khuya, đành tắt điện thoại. Uống hơi nhiều, có chút men say. Anh cảm thấy nhớ cô. Lại mở điện thoại, dù chỉ là nhìn tài khoản ai kia đã off. Hơn những gì anh đang nghĩ. Tài khoản anh trong chờ đèn vẫn sáng. Không chần chờ anh nhắn ngay một tin:" Sao còn chưa ngủ"

Tin nhắn đã được đọc. Không thấy trả lời. Một Phút sau, anh nhận được cuộc gọi:

" Happy birthday to you.... Happy birthday to you" - Giọng hát của Ngọc Khanh từng câu từng chữ đi thẳng vào trái tim anh.

" Chúc anh sinh nhật vui vẻ" - Kết thúc bài hát vẫn là giọng nói của cô gái nhỏ.

Một tay Minh Phúc đang cầm chiếc điện thoại, một tay che miệng cười hạnh phúc. Anh dừng lại, nhìn cô gái trong màn hình điện thoại vẫn đang chăm chú nhìn anh. Anh hỏi cô:

- Sao em vẫn chưa ngủ?

- Em đang chờ anh. Muốn chúc mừng sinh nhật anh. - Cô gái hơi ngượng, gò má đỏ hồng lên

- Cảm ơn em nhiều lắm.

- Nhưng sao hôm nay anh onl trễ vậy?

- Hôm nay có party quan trọng.

- Vậy à. - Ngọc Khanh xoay mặt sang hướng khác, ngáp dài - Xong rồi, em đi ngủ đây. Bye bye anh. - Cô làm động tác chào.

Cô định tắt máy thì Minh Phúc gọi lại.

- Em...có muốn làm bạn gái anh không?

Ngọc Khanh đờ người ra. Cô không biết nên nói gì, anh lại tiếp tục:

- Em... có đồng ý không?

- Đồng ý chuyện gì? - Cô vẫn chưa lấy lại tinh thần, ngây ngô hỏi.

Anh nghiêm túc nói lần nữa một cách rõ ràng:

- Em đồng ý làm bạn gái anh nha.

Mặt cô đỏ bừng lên, chống chế một câu rồi tắt máy:

- Anh hôm nay uống nhiều rồi. Ngày mai rồi nói sau. Em đi ngủ đây

Cô tắt máy, trùm chăn kín mích, tim đập phình phịch, khó khăn, trăn trở không ngủ được. Còn anh thì lại thầm nghĩ: " Chắc là mình hơi vội."

Kể từ ngày mẹ nuôi Minh Phúc qua đời, anh chưa từng được một ai hát tặng mình ngày sinh nhật. Những người bạn của anh những người bạn gái anh quen, chỉ đơn giản là cùng anh ăn chơi trong buổi tiệc sinh nhật anh. Cùng anh hát cho anh bài hát đó, nhưng lại không mang cho anh cảm giác ấm áp. Ngoại trừ cô.

----

Mỗi năm sinh nhật anh, anh điều cùng bạn bè ăn chơi tận sáng hôm sau. Nhưng hôm nay, kể từ giây phút anh được Ngọc Khanh hát mừng, kể từ lúc câu nói "em có muốn làm bạn gái anh không?" thốt ra, thì tâm trạng Minh Phúc không được ổn định. Anh cứ lơ đễnh với mọi việc, lúc nào cũng trầm tư, anh sợ cô nghĩ anh không đàng hoàng, sợ cô nghĩ anh muốn trêu đùa với cô, anh sợ cô sẽ trốn tránh anh, sợ sẽ mất người bạn như cô, sợ sẽ mất cô. Cho đến buổi tiệc sinh nhật anh bắt đầu, bạn bè chúc mừng anh, những cô gái cầm trên tay ly rượu ngồi xung quanh chúc mừng anh. Suốt buổi tiệc anh, một ly rượu anh cũng chưa uống hết. Mọi người nhìn thấy anh không chút hứng thú. Một cô gái mặc bộ quần áo trông thật gợi cảm đến cạnh:

- Sư huynh à, sao hôm mặt anh bí xị vậy? Sinh nhật của anh mà. - Cô gái choàng tay qua vai anh

Minh Phúc gạt tay cô gái xuống:

- Lucy à, hôm nay anh không được vui lắm, em ra chơi với mọi người đi.

- Thật là mất hứng với anh mà.

Cô gái tên Lucy này, đứng lên bỏ đi. Tuy nói là tiệc sinh nhật của anh, nhưng thực chất đây cũng chỉ là cái cớ để bọn họ vui chơi miễn phí mà thôi.

Minh Phúc nhìn mọi người điên cuồng lắc nhảy, anh bước vào trong phòng. Anh đã bắt đầu chán nản với cuộc sống hiện tại, Bây giờ đây anh chỉ muốn được cùng Ngọc Khanh ăn một bữa, không rượu không nhạc. Nhớ đến cô, anh lại mở điện thoại ra nhắn tin cho cô.

Cú đêm: Em đã ngủ chưa?

Tiểu thư: Vẫn chưa. Có chuyện gì không anh?

Cú đêm: Chỉ muốn nói chuyện với em thôi. Làm phiền em không?

Tiểu thư: Em cũng vừa học bài xong.

Cú đêm: Chuyện hôm qua???

Tiểu thư: À, hôm qua em bị nhỏ bạn mắng, đến khuya còn chưa ngủ.

Cú đêm: (icon cười nham hiểm)

Tiểu thư: ( khóc)

Cú đêm: Quà của anh đâu?

Tiểu thư: Sao anh nỡ đòi quà sinh viên nghèo như em

Cú đêm: Vậy em có thể cho anh một nguyện vọng được không?

Tiểu thư: Anh nói đi, đừng quá khó.

Cú đêm: Câu hỏi hôm qua của anh. Nếu em đồng ý, anh rất vui. Nhưng nếu em không muốn, thì em hãy quên nó đi. Anh không muốn mất người bạn như em.

Tiểu thư: "..."

Cú đêm: Anh xin lỗi, anh không cố tình làm em khó xử.

Tiểu thư: Tại sao anh lại muốn em làm bạn gái anh.

Cú đêm: Anh thích em

Tiểu thư: Nhưng em không đẹp

Cú đêm: Chuyện này anh đã nói nhiều lần rồi

Tiểu thư: Anh thật sự không phải là đang đùa với em.

Cú đêm: Thì ra em không tin anh

Tiểu thư: Không phải

Cú đêm: Hay em cho rằng công việc anh làm không phù hợp

Tiểu thư: Em chưa từng nghĩ đến

Cú đêm: LÀ em không thích anh

Tiểu thư: Em có

Cú đêm: Vậy tại sao?

Tiểu thư: Chúng ta liệu rằng có thể dung hợp?

Cú đêm: Nhất định được.

Tiểu thư: Vậy em sẽ thử.

Vậy là họ đã chính thức yêu nhau. Họ đi vào đời nhau, làm thay đổi cuộc đời nhau. Không cần biết kết quả cuộc tình này như thế nào. Nhưng bây giờ họ đang hạnh phúc.

----

Cô gái nhỏ của chúng ta khi biết yêu lại trở nên vô cùng dễ thương. Cô bắt đầu trau chuốt lại bản thân. Cô biết làm điệu, biết mang giày cao gót. Còn anh, Anh bắt đầu thay đổi thói quen của mình. Anh không uống đến say mèm trước khi về nhà. Không tụ tập ăn chơi. Mỗi ngày đều dành ra một khoảng thời gian mà trước đây anh vẫn dành cho việc ngủ để cùng cô hẹn hò.

Hôm nay anh nói sẽ qua trường đón cô, sẽ cùng cô làm một đôi tình nhân thật sự. Lần đầu họ hẹn gặp nhau, không phải qua mạng xã hội, không phải qua màn hình điện thoại,họ là đang đối diện với nhau. Anh đến trước trường đón cô, chờ cô ở cổng. Cô lần đầu được bạn trai đến trường đón, anh lần đầu đi đón người yêu. Cô lần đầu được người khác đội nón cho mình, anh lần đầu cảm nhận được cảm giác quan tâm người khác. Hai người cùng nhau trải qua những lần đầu cùng nhau.

Điểm hẹn đầu tiên, hai người cùng vào một quán ăn, Gọi món ăn couple mà Ngọc Khanh vẫn hay muốn dùng thử. Sau đó cùng nhau đi xem phim. Chọn thể loại phim tình cảm mà trước giờ Minh Phúc chưa từng xem qua. Hai người cùng nhau xem phim. Thỉnh thoảng anh lại đưa vài miếng bắp rang vào miệng cô, thỉnh thoảng cô lại đưa nước cho anh uống. Cứ như thế, đôi tình nhân trải qua giây phút ngọt ngào.

Xế chiều, anh lại đưa cô ra những quán ăn vặt bên bờ hồ cùng cô tận hưởng cảm giác như mấy cậu sinh viên. Anh cảm thấy cô cùng thoải mái. Đây rồi, cô gái làm anh rung động, cô không hề giữ kẽ trước mặt anh, vô tư ăn những gì mình thích. Lâu lâu anh lại dùng khăn lau vết tương cà trên vành môi cô. Lâu lâu cô lại lấy xuống vụn bánh tráng trên mặt anh xuống. Hai người lại cười vui vẻ. Anh hay trêu cô :" Em không sợ béo sao?". Cô vô tư trả lời:" đã xấu rồi, thì sợ gì béo nữa" . Cô lại ngây ngô cười. Anh lại vô thức cười theo cô.

Sao một màn chiến đấu với đống đồ ăn trên bàn. Anh nắm tay cô cùng nhau đi tản bộ quanh bờ hồ. Nếu ai đó hỏi cô đã biết mùi vị của hạnh phúc chưa? Cô sẽ trả lời là "đã biết". VẬy nó như thế nào? Nó cũng đơn giản lắm. Chỉ cần được người con trai mình yêu thích cùng mình làm những gì cùng nhau thích, rồi được cùng người ấy tay trong tay dạo bước. Như vậy đối với cô đã là hạnh phúc. Còn đối với anh, anh đã tìm được hạnh phúc chưa? Đáp án của anh cũng sẽ là "đã tìm được". Vậy nó như thế nào? Thì nó cũng chỉ là quan tâm người con gái bên cạnh một chút, cùng cô ấy đi ăn rồi lại xem phim, rồi cùng cô tay trong tay ngắm hoàng hôn buông xuống.

Chính là vậy, chính là hai người bọn họ đang rất hạnh phúc. Mặc kệ tương lai sẽ như thế nào, mặc kệ bao nhiêu sóng gió phía trước đang chờ đón họ. HỌ vẫn chỉ quan tâm hiện tại.

----

Buổi tối hôm ấy hai người lại cùng nhau trò chuyện:

Cú đêm: Hôm nay chỉ có thể cùng em làm bao nhiêu chuyện đó thôi.

Tiểu thư: Em rất vui

Cú đêm: Không trách anh chứ.

Tiểu thư: Làm sao như vậy được.

Cú đêm: Anh xin lỗi, công việc của anh chỉ để anh làm bao nhiêu đó cho em thôi.

Tiểu thư: Như vậy là đủ lắm rồi

Cú đêm: Em thật là không để ý đến công việc của anh. Không muốn hỏi cụ thể nó là như thế nào sao?

Tiểu thư: Không muốn. Cho dù trước đây anh làm gì, cũng là chuyện trước khi ta quen nhau. Em chỉ cần bây giờ anh không làm những chuyện không tổn hại đến tình cảm chúng ta thì được

Cú đêm: CẢm ơn em đã hiểu cho anh

Tiểu thư: (Trái tim)

Cú đêm: Em ngủ sớm đi, anh ra làm tiếp đây

Tiểu thư: Em biết rồi

Cú đêm: Ngủ ngon em nhé

----

Kể từ khi có Ngọc Khanh bên cạnh, Minh Phúc bắt đầu tập cho mình một cuộc sống nề nếp. Buổi tối anh đi làm. Tranh thủ lúc có thời gian thì gọi điện nói chuyện với cô vài câu. Chúc cô ngủ ngon. Đến năm giờ sáng thì anh về nhà, lại gọi điện thoại cho cô. Sau đó là thời gian anh ngủ. Thỉnh thoảng buổi trưa anh cùng cô đi ăn, đưa cô đi làm, hay đơn giản hai người cùng nhau dạo phố.

Hôm nay cũng vậy, Ngọc Khanh nhận được cuộc gọi như mọi ngày:

- Em đây - Cô tươi cười

- Đã chuẩn bị đi ngủ chưa?

- Chưa, vẫn còn đang làm báo cáo - cô chỉ về hướng đóng sách vở trên bàn.

- Vậy em mau hoàn thành đi. - anh dịu dàng

- Em tắt máy nhé.

- Đừng tắt. Cứ để như thế đi, anh muốn nhìn em một chút.

- Anh định không làm việc?

- Đây là quyền lợi của quản lý. - anh nhún vai đắc chí

Cô để điện thoại mở ngay bên cạnh, vẫn chăm chú làm bài, thỉnh thoảng liếc mắt sang nhìn thấy anh vẫn đang xem cô, hai người lại mỉm cười.

Gần một giờ sau, cô kết thúc, vẫn thấy anh đang say sưa nhìn cô.

- Anh hâm à, sao chưa tắt máy?

Đột nhiên Ngọc Khanh lên tiếng, Minh Phúc ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra vẻ hưởng thụ:

- Không có, anh chỉ đang hấp thụ vitamin cho cơ thể thôi.

Cô cười anh dẻo miệng, hai tay chống cằm, làm điệu bộ dễ thương:

- Thế này thì sao, có phải là không cần sử dụng thuốc bổ?

Anh bật cười chỉ tay vào màn hình:

- Em đó, đúng là yêu nữ. Chỉ giỏi cám dỗ anh.

- Làm gì có yêu nữ nào đáng yêu như em.

- Thôi bỏ đi. Mau đi ngủ, anh phải đi làm đây

----

- Cho em cái này - Minh Phúc cầm một món quà đưa cho Ngọc Khanh

- Cái gì vậy? - Cô ngạc nhiên mở món quà ra xem - Là đôi giày lần trước, Anh làm sao biết được?

Ngọc Khanh vui mừng nhưng cũng ngỡ ngàng hỏi anh:

- Lần trước thấy em cứ xem nó mãi.

- Nhưng mà nó đã hết hàng lâu rồi mà?

- Chỉ cần là món em thích, anh nhất định sẽ tìm được.

- Nó chẳng rẻ chút nào - Cô lo lắng

- Làm sao mà rẻ được. Nó chứa cả tấm lòng của anh mà.

Ngọc Khanh cười hạnh phúc.

------

- Anh đang làm gì đấy? Đã ngủ dậy chưa? - Ngọc Khanh gọi điện thoại giữa trưa

- Có chuyện gì thế em? - Minh Phúc vẫn đang ngủ

- Em đang ở gần khu nhà anh, anh mau xuống đây đi.

- Em làm gì ở đây? - anh ngạc nhiên đến tỉnh ngủ

- Anh có xuống không?

- Chờ anh.

Minh Phúc nhanh chóng vệ sinh cá nhân, xuống nhà đón cô.

- Em vào đi.

Nhà anh nằm trong một khu chung cư trông khá sang trọng. Kể từ lúc quen nhau cũng được vài tháng, nhưng chưa lần nào anh dẫn Ngọc Khanh về nhà. Ngay cả địa chỉ cụ thể cũng không cho cô biết. Hôm nay cô đành chủ động đến tìm anh, chỉ đơn giản là muốn biết cuộc sống của anh như thế nào. Nhìn thấy căn nhà của anh cô ngạc nhiên:

- Xem ra thu nhập của anh cũng cao nhỉ.

- Bây giờ em có thể nói anh nghe, tại sao em đến đây chưa? - Anh mang cặp và vài túi đồ ăn của cô cất đi. Ôn nhu hỏi

- Hôm nay em được nghỉ, có nấu vài món, muốn mang qua cho anh.

- Anh tự mua được rồi. Em làm chi cho cực. - anh đau xót

- LẦn trước anh nói muốn ăn thử món em nấu mà.

....

Ăn xong bữa trưa cùng nhau, Minh Phúc nắm lấy tay cô:

- Ngọc Khanh này, lần sao em đừng mang đến nữa?

Cô nhìn anh:

- Anh không muốn em đến đây sao.

- Không phải - anh lắc đầu - Nơi này không phù hợp cho em đến.

Ngọc Khanh nhìn xung quanh:

- Nhà trong ngăn nắp thế này, không giống với việc hay mở tiệc tại đây.

Cô biết công việc anh đang làm, chuyện tụ tập ăn uống ở đây là bình thường. Cô nghĩ có lẽ anh không muốn cô nhìn thấy những việc như thế.

- Không hoàn toàn - ánh mắt anh trở nên dịu dàng - bấy lâu nay anh không muốn em đến đây là vì anh không muốn để em bắt gặp những chuyện không hay. Em thuần khiết như vậy, vô tư như vậy, anh không muốn em vì cuộc sống của anh mà trở nên vấy bẩn.

Nắm lấy bàn tay anh, cô đan nó vào tay mình:

- Anh thấy không, khi em nắm lấy tay anh, thì các ngón tay đan vào nhau. Kể cả những vết bẩn cũng sẽ lan ra cả hai. Vì vậy, khi em lựa chọn anh, lựa chọn nắm lấy tay anh, tức là em đã đồng ý để cuộc sống của em và anh đã hòa vào nhau. Như vậy thì còn để ý gì bẩn hay không bẩn.

- Anh cảm ơn em nhiều lắm, anh hứa với em, nhất định sẽ cho em một cuộc sống tốt. Vì vậy cho đến lúc đó, em đừng đột nhiên đến đây. Khi đến em hãy báo cho anh.

- Em biết rồi, em sẽ tôn trọng cuộc sống của anh mà.

----

- Em dậy chưa?

- Anh đi làm về rồi à?

- Em xem bao nhiêu giờ rồi.

Ngọc Khanh khó khăn mở mắt:

- Hơn 7giờ rồi. Sao hôm nay anh không gọi em thức dậy.

Cô đã quen với việc mỗi ngày Minh Phúc đi làm về sẽ gọi điện cho cô. Anh như là đồng hồ báo thức của cô.

- Hôm nay anh được về sớm, không thể gọi cho em. Với lại hôm nay em nghỉ, nên anh để em ngủ thêm chút.

- Phải rồi. Hôm nay em được nghỉ

- Mau chuẩn bị đi. 30 phút nữa, anh sang đón em đi ăn.

Đúng 30 phút, Minh Phúc đã có mặt trước ngõ nhà Ngọc Khanh. Cả hai cùng nhau đi ăn bữa sáng. Đây có lẽ là những lần hiếm hoi họ cùng nhau ăn sáng.

....

- Cậu về rồi à, hôm nay nghỉ sao cậu ra ngoài sớm vậy? - Thu Hà, bạn cùng phòng Ngọc Khanh, thắc mắc vì sự vắng nhà của cô.

- Cho cậu nè - đi ăn không quên mua về cho bạn

- Là miến gà. Cảm ơn tình yêu, thương cậu nhất.

- Là của anh Phúc mua đấy.

- Cậu vừa đi với anh ấy?

- Phải rồi.

Ngọc Khanh nhìn thấy vẻ mặt Thu Hà có sự thay đổi.

- Sao thế? Giận mình đi không nói với cậu?

Thu Hà im lặng. Ngọc Khanh năn nỉ:

- Đừng giận mà. Thấy cậu đang ngủ, nên mình mới không nói.

Thu Hà quay sang nhìn Ngọc Khanh đầy lo lắng:

- Cậu thật sự vẫn đang quen với anh là ở quán bar?

- Thì ra là vì chuyện này - Ngọc Khanh nhẹ nhõm - Đúng rồi, mà có chuyện gì sao?

- Cậu cũng biết anh ta làm công việc đó, phức tạp lắm.

- Mình biết cậu lo lắng cho mình. Không có chuyện gì đâu. Anh ấy rất tốt. Không phải ai làm trong quán bar thì đều là người không đàng hoàng. - cô trấn an bạn

- Nhưng cậu có biết công việc thường ngày anh ấy làm là gì không, có biết trước đây anh ấy làm những việc gì không? Ngọc Khanh à, mình chỉ có mỗi cậu là bạn thôi. MÌnh rất lo cho cậu.

- Mình biết cậu là đang lo lắng cho mình. Mình không quan tâm quá khứ của anh ấy, chỉ cần bây giờ anh ấy yêu mình, và không làm gì tổn hại đến mối quan hệ này là được rồi.

- Cậu có đang hạnh phúc không? - Thu Hà vẫn lo lắng

- Có - Ngọc Khanh trả lời đầy tự tin - Cậu không thấy từ hồi có anh ấy mình vui vẻ hơn sao?

- Chỉ mong là vậy.

/ Hết phần 1/ - Jesmy

-----------------------------------------------------------------------------------------------

Trong phần này, cả hai đã gặp gỡ rồi yêu nhau. Tình yêu của họ đẹp. Bởi vì một phần đây là tình đầu. Trong tình đầu, con người ta thường không biết gì cả, chỉ biết yêu hết mình, chỉ biết dành trọn tình cảm cho đối phương.

Phần hai sẽ bắt đầu với những sóng gió. Liệu rằng họ có đủ dũng khí đối mặt và bước qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro