Còn tuổi nào cho em?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tuổi nào nhìn lá vàng úa chiều này? Tuổi nào ngồi hát mây bay ngang trời? Tay măng trôi trên vùng tóc dài, bao nhiêu cơn mơ vừa tuổi này? Tuổi nào ngơ ngác tiềm tiếng gió heo mây"

Đến một lúc nào đó, khi đã bước qua một nỗi đau đủ dài, bạn sẽ ngoảnh lại, thầm cảm ơn cuộc đời - vì đã cho ta một người làm ta đau nhưng cũng sẽ cho ta một người để xoa dịu nỗi đau đó. Và người ấy, có thể bạn sẽ không yêu quay quắt đến nghẹt thở, chẳng cuồng dại làm những điều điên-rồ-không-tưởng vì tình yêu như lần đầu tiên nữa, nhưng sẽ lad người khiến bạn mãn nguyện tựa đầu, bình yên cuộn gối. Đó không phải là tình yêu định mệnh nhưng là duyên phận một đời, vì duyên nên gặp gỡ, vì phận nên chọn ở lại đến tận cùng.

Trước khi có thể gặp được người ấy, bạn sẽ trải qua vài lần sai người, sai thời điểm, sẽ có những nỗi đau khắc cốt ghi tâm, sẽ có đôi lần gục khóc trong bóng tối một mình, đôi lần bước chông chênh muốn từ bỏ - nhưng rồi bạn bước qua một ngày, thêm một ngày nữa, bất chợt một buổi sáng nào đó, bạn tỉnh giấc - mở rèm cửa, nắng hắt bên song hong khô những giọt nước mắt ướt đầm đêm qua, gió ve vuốt thổi đi những nỗi buồn còn đọng lại, bạn vẫn sống, trái tim vẫn đập những nhịp vô thường vốn có - hóa ra nổi đau cũng chỉ như một tế bào ung nhọt, khi đã không thể cắt bỏ, phải tập sống cùng với nó, con người rồi sẽ tự khắc trân quý sinh mệnh của mình, những ngày tháng còn lại trở thành những giây phút ý nghĩa tột cùng. Vậy thì bạn sẽ chọn cảm ơn người đã phụ mình hay hận thù để nổi đau dai dẳng suốt đời?

Trong cuộc đời, bạn nhất định sẽ gặp một người khiến bạn yêu và sẵn sàng từ bỏ cả lòng tự tôn, chỉ để giữ được người ấy ở bên mãi mãi. Một người khiến bạn bất chấp tất cả, cam tâm tình nguyện đánh cược một đời, không màn kết quả, bạn yêu và mơ. Người ấy có thể đem đến cho bạn những tháng ngày lãng mạn như cổ tích, có thể nhấn chìm bạn trong men say tình ái, trong những lời hứa và hẹn ước cảm động nhất thời. Nhưng giấc mơ vẫn thường chỉ đẹp khi người ta còn mộng mị, chỉ tiếc một sớm mai tỉnh giấc, họ đã kịp rời đi, hiện thực là sự hụt hẫng và tổn thương kéo dài. Đến cuối cùng, người nắm tay bạn bước vào giáo đường, không bao giờ là chàng-trai-của-năm-ấy. Thế rồi, người mà bạn tin là định mệnh lại không thắng nổi thời gian, không thắng nổi số phận, không thắng nổi định kiến và không thắng nổi chính mình. Họ nói với bạn về những lý do không hợp, khoảng cách, sự nghiệp, đổ lỗi và trách móc trước những lỗi lầm vụn vặt, nhưng họ không thể nói với bạn một sự thật rằng trái-tim-họ-từ-lâu-đã-không-còn-hình-bóng-của-bạn-nữa.

Nhưng người đem nổi đau đến cho bạn đã đi rồi, một khoảng lạnh đủ dài chỉ-có-một-mình-với-nỗi-đau, vết thương có thể vẫn nằm nguyên ở đấy, nhưng thời gian sẽ dạy cho bạn cách thay đổi để thích nghi. Đến một độ tuổi nào đó, bạn nhất định sẽ hiểu, thì ra người hạnh phúc nhất trên thế giới này không phải người chưa từng đổ vở, chưa từng thất bại, chưa từng tổn thương, hay người hạnh phúc nhất cũng không phải người có được những thứ tốt nhất, chỉ là chúng ta đã vượt qua được ranh giới giữa việc cố gắng và buôn bỏ, lạc quan và bi quan, từ bi và hận thù.

Và rồi trong cuộc đời, bạn cũng sẽ gặp được người đến để xoa dịu nỗi đau ấy, đó sẽ chẳng phải là những soái ca trong ngôn tình, những hiệp sĩ trong những bộ phim truyền hình nổi tiếng, họ chỉ đơn giản là người đến đúng thời điểm, gặp đúng được người mình cần để chọn ở lại bên bạn vì-tất-cả-những-khiếm-khuyết-lỗi-lầm-tổn-thương mà bạn có. Họ sẽ không nói với bạn ba tiếng “anh yêu em”, “em yêu anh” mỗi ngày, họ sẽ chẳng quỳ gối để mang cho bạn một đôi giày như cổ tích, họ cũng chẳng lãng mạn đứng trước cổng nhà bạn để dỗ dành hết nổi giận hờn, nhưng điều quan trọng nhất - họ luôn tin bạn và sẵn sàng cùng bạn bước đến tận cuối đường. Vì bạn biết không, lời hứa bền vững nhất trên đời không phải là câu thề nguyện “Anh yêu em”, “Mãi mãi bên nhau”, mà chỉ là “Anh ở đây”, “Anh tin em” mà thôi. Vì một chữ tin, họ sẽ không dễ dàng rời bỏ bạn mà đi, như cái cách mà những người yêu nhau không đủ sâu sắc vẫn đổ lỗi cho duyên mỏng.

Có những mối tình ngỡ là cả cuộc đời, nhưng chớp mắt, mọi thứ đều hóa hư không.

Có những mối tình tưởng rằng sẽ ở lại sau tất cả, nhưng đến cuối đường mới hay, mình đã nắm tay sai người.

Duyên là do trời định, phận là do người chọn, cứ tựa vào nhau, cuối con đường chỉ là còn được cầm tay, còn chung nhịp bước, khó khăn không nản, xa cách không rời. Đừng khẳng định, đừng thề nguyền, năm tháng rộng dài, tình yêu là một ngày còn hết lòng vì nhau, đó sẽ là mãi mãi.

“Tuổi nào thôi hết từng tháng năm mong chờ... ”

Cứ bình thản đi qua nổi đau và chọn cách ở lại nỗi đau ấy, vì bạn ơi - “tuổi nào” rồi cũng đến khoảnh khắc bình yên mà chúng ta chọn ở lại sau cùng. Vì sao cuộc đời lại cho bạn những mối lương duyên như vậy? Vì để bạn nhận ra, để gặp được đúng người - đúng thời điểm, bạn phải học cách tổn thương để cảm thông, học cách vượt qua nỗi đau để trân trọng bản thân, yêu thương cuộc đời và giữ lấy một người trong an nhiên, thanh thản.

Sống nhẹ nhàng, tình yêu cũng sẽ đơn giản hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro