Đối thoại cuộc đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sống như một số nguyên tố cứ ngụp lặn trong cái vỏ bọc của chính mình. Bởi vì bản thân là số nguyên tố, chỉ có thể chia hết cho 1 và chính mình. Nên ở tôi, luôn ẩn chứa sự đấu tranh giữa các mặt đối lập - của một người quá đỗi nhạy cảm và vô tâm, yếu đuối và mạnh mẽ, dịu dàng và bướng bỉnh, đơn giản và khó hiểu, tự ti và ngạo mạn, trẻ con và đàn bà. Tôi không đặc biệt nhưng tôi khác biệt. Một số nguyên tố cô đơn nhưng không cô độc.

Người ta hỏi tôi rằng, tôi có ước mơ gì?

Tôi nói, cuộc đời có nhiều ước mơ, thật tốt. Nhưng tôi lại là người chẳng có ước mơ gì, hay đơn thuần là tôi không biết mình phỉ mơ gì. Bởi tôi thương thích đặt ra mục tiêu và thực hiện nó hơn. Ước mơ với tôi có lẽ là đam mê, là đích đến. Vì vậy, tôi không mơ, bởi giấc mơ nào khi tỉnh giấc cũng tan biến mất. Cuộc đời trống trải lắm, ước mơ dễ tàn,  chỉ có hiện thực là rõ ràng. Chi bằng sống mà chẳng mơ gì, cứ đi thôi rồi sẽ đến.

Người ta hỏi tôi rằng, tôi thích điều gì nhất?

Tôi nói, tôi thích nhiều điều lắm, nhưng chẳng có điều gì là nhất cả. Vì tôi không muốn có sự ngoại lệ. Càng đặc biệt bao nhiêu càng lo sợ đánh mất bấy nhiêu. Vốn dĩ ở đời, điều có được cũng là mất đi, chi bằng mọi thứ trong cuộc đời cứ ôn nhu thôi, đánh mất không quá đau lòng, không đến mức sống không được, chết chẳng xong.

Người ta hỏi tôi rằng, mối tình sâu sắc nhất là thế nào?

Tôi nói, là cả đời bình bình đạm đạm ở bên nhau, không thắm thiết thề hẹn,  cũng chẳng phẳng lặng như gương,  khó khăn cách trở, hội ngộ và chia ly, hợp rồi tan, đến cuối cùng ngoảnh lại vẫn còn thấy được nhau,  sâu sắc chính là như thế.

Người ta hỏi tôi rằng, bình yên là gì?

Tôi nói, bình yên là một dạng cảm giác đặc biệt, là bình ổn, là an nhiên. Vậy nên, bình yên chính là vì mình mà yên ổn. Cảm giác ấy, ở đâu cũng tìm thấy chỉ cần tâm còn tịnh. Tôi luôn thấy bình yên khi chỉ có một mình, bình yên với tôi là cô đơn nhưng không cô độc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro